Sau khi từ Phượng Hoàn Cung đi ra, Tiêu Kỳ nắm được chứng cứ trong tay cũng không trực tiếp đi Thọ Khang Cung mà tiện đường đi dạo một vòng tới trước. Đầu óc bên trong không ngừng vang vọng những lời Hoàng hậu mới nói. Hoàng hậu đã lấy được chứng cớ, nghĩ đến bên Thái hậu tất nhiên cũng đã nhận được tin tức. Cho dù bây giờ mình sang đó, với tính cách của Thái hậu thì cho dù không thể giải thích về lý cũng có thể lấy tình để phân trần.
Bao năm qua Tiêu Kỳ đã rất phiền chán mấy chuyện này. Hắn biết rõ Thái hậu có công ơn nuôi dưỡng đối với hắn. Nhưng hắn có thể ngồi ở đây, trên ngôi vị hoàng đế này, mặc dù quả thực có Thái hậu dốc lòng hết sức nâng đỡ, nhưng cũng có bản thân hắn vất vả giành được. Thậm chí sau đó, nếu không phải là có mình tồn tại, chưa chắc bà có thể ngồi lên vị trí thái hậu.
Nhưng những chuyện đó thái hậu không nhìn thấy. Bà muốn nâng đỡ Kiều gia, tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc, Tiêu Kỳ có thể hiểu được. Nhưng Kiều gia là những kẻ nhu nhược không thể thành công, nguyên một đám toàn là kẻ ăn cây táo, rào cây sung, với ai cũng đều khôn khéo nhưng chuyện quốc gia đại sự thì một chữ cũng không biết. Người như vậy, làm sao hắn dám trọng dụng. Chỉ ban cho tước vị vinh dưỡng ở nhà, bọn họ cũng có thể có bản lĩnh dựa vào tước vị này mà gây ra đủ chuyện.
Bây giờ hắn đang đối chọi với thế gia, tuyệt đối sẽ không kéo Kiều gia về kinh thành để người khác nắm được nhược điểm uy Hi*p mình.
Những gì Thái hậu nghĩ, điều bà muốn, hắn sẽ cho. Nhưng không phải là bây giờ mà phải đợi đến khi hắn chân chính nắm giữ quyền lực, lúc đó sẽ ban cho Kiều gia một tước vị để vinh dưỡng. Bọn họ cũng chỉ có thể đàng hoàng giữ tước vị này sống qua ngày mà không phải to gan lớn mật là vật cản đường của hắn.
Cho đến lúc này, hắn cũng không hẹp hòi ban cho họ một tước vị.
Nhưng bây giờ biểu muội tiến cung, thái hậu một lòng muốn mình thân cận với biểu muội, có phải Thái hậu cũng hy vọng biểu muội có thể sinh một đứa cháu mang huyết mạch Kiều gia hay không. Đợi đến khi đứa bé này sinh ra, sức mạnh của Kiều gia lại tăng lên. Khi đó có thái hậu làm chỗ dựa, đứa bé này trong cung chắc chắn sẽ có ưu thế hơn những đứa trẻ khác.
Đến lúc đó, Tự Cẩm... Thánh nhi... Chỉ sợ cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Từ nhỏ đến lớn hắn đã hiểu rõ ràng về thủ đoạn của Thái hậu. Nhưng đứa trẻ và tần phi biến mất, ở trong hậu cung này đã sớm không còn ai nhớ tới. Hắn lên được ngôi vị hoàng đế này, không biết rõ đã giẫm lên bao nhiêu hài cốt. Đúng vậy, hắn ngồi lên đây là giẫm đạp người khác mà thành. Nếu như ngồi chỗ này là người khác, thì chính là giẫm đạp lên hài cốt của hắn và Thái hậu.
Cho nên, cho tới bây giờ hắn không phải là người mềm lòng.
Tiện đường mà đi, không ý thức lại đi đến bên ngoài Di Cùng hiên. Tiêu Kỳ nheo mắt ngắm toàn bộ cung điện đã được sửa mới hoàn toàn, không gian mở rộng ra quả nhiên rộng rãi không ít. Tiêu Kỳ cũng không đi vào, trong đầu nghĩ tới cũng nên để Tự Cẩm và con trai chuyển về thôi. Dù sao Hợp Nghi Điện cũng khá nhỏ, hai mẹ con ở bên đó, ngay cả chỗ chơi đùa cũng không có.
Đứng ở chỗ này một lát lại đi tới trước. Ở chỗ không xa chính là Tố Vân Điện.
Bây giờ suy nghĩ một chút, lúc trước Thái hậu an bài biểu muội ở chỗ này quả nhiên là hao tổn tâm cơ.
Nếu như hắn không gặp Tự Cẩm, không có một người hợp ý như vậy bên cạnh thì dựa vào tình cảm thủa nhỏ giữa hắn và biểu muội, lại thêm tính cách hai người cũng khá hợp nhau thì nhất định có thể ở chung rất vui vẻ. Nếu nói như vậy, Tiêu Kỳ rất nghiêm túc suy nghĩ, có lẽ hắn cũng không bài xích sinh một đứa bé có huyết mạch Kiều gia. Cùng lắm là chính là phải tốn nhiều công sức, để đứa bé này không có nhiều liên hệ với Kiều gia, làm cho chuyện của Kiều gia phát triển thật chậm thôi.
Cho nên, bây giờ nhìn về phía Tố Vân Điện, Tiêu Kỳ chỉ cảm thấy thái hậu... Thật sự là dụng tâm lương khổ. Nếu như … nếu như không có Hi Ngôn Thanh, có lẽ hắn sẽ bất tri bất giác mà dựa theo sự an bài của Thái hậu, từng bước từng bước đi theo con đường mà bà đã định liệu.
Dù sao, ở trong hậu cung này, có thể gặp được một người mình thích cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Hắn luôn khao khát ấm áp như vậy.
Thái hậu là người hiểu hắn rõ nhất. Biểu muội xuất hiện là thí sinh tốt nhất. Bọn họ có tình nghĩa thanh mai trúc mã, hắn đối với nàng ta sẽ có kiên nhẫn bao dung hơn so với người khác. Có lẽ hắn sẽ phát giác suy tính của thái hậu, nhưng có lẽ hắn cũng sẽ không muốn bỏ qua khao khát ấm áp nhiều năm qua.
Ai biết được?
Giống như bâu giờ, Tất cả con người của Tự Cẩm hợp tâm ý hắn, cho nên hắn nguyện ý dùng sự khoan dung lớn nhất để bao dung tính tình của nàng. Bao dung sự ghen tuông nhỏ nhen của nàng, tùy ý nàng phát giận với mình, cũng nguyện ý tốn thời gian dỗ ngọt nàng. Nếu truy tìm nguyên nhân, kỳ thật chẳng qua là hắn không muốn bỏ qua những ấm áp mà Tự Cẩm dành cho hắn, không muốn bỏ qua hương vị hạnh phúc khi ở bên nàng.
Nói ra ai sẽ tin tưởng đây? Một hoàng đế giàu có hiệu lệnh thiên hạ, lẽ nào lại hâm mộ cuộc sống của dân gian bình thường chứ?
Tiêu Kỳ trùng trùng thở dài, giây phút đó không thể nói là may mắn mình đã gặp Tự Cẩm trước hay là may mắn mình đã không đi theo con đường mà thái hậu an bài.
Nhớ tới Hi Ngôn Thanh Tiêu Kỳ không nhịn được cười một tiếng. Hắn thích nhìn dáng vẻ nàng khi ghen tuông, lúc đó khiến hắn cảm thấy, hắn là toàn bộ sinh mệnh của một nữ nhân, là nam nhân của nàng, mà không phải... Hoàng đế. Cả một hậu cung oanh oanh yến yến kia, ai nấy đều nhìn hắn với ánh mắt thèm thuồng quyền lực khiến hắn không thoải mái.
Muốn thân cận hắn, nhận được hắn sủng ái, các nàng cũng tìm được quyền thế và lợi ích mình muốn.
Cho nên, các nàng thích chẳng qua là ngôi vị hoàng đế, còn người ngồi đó là ai thì cũng không có vấn đề gì.
"Biểu... Ca?"
Đột nhiên Tiêu Kỳ nghe được một giọng nói, ngẩng đầu lên nhìn về phía trước thì nhìn thấy gương mặt ngạc nhiên mừng rỡ của biểu muội Linh Di. Nghiêng đầu nhìn lại mới phát hiện mình vô tình đi đến trước Tố Vân Điện.
"Biểu ca, muội còn tưởng mình hoa mắt? Thật sự là Người sao?" Kiều Linh Di quả thực không dám tin vào mắt mình, nhấc váy đi nhanh tới, hơi ngẩng lên đầu lên nhìn hắn, trên mặt ngạc nhiên mừng rỡ không thể che giấu.
Tiêu Kỳ nhìn gương mặt đó, có mấy lời cũng không nói nên lời, chỉ gật gật đầu, "Là ta." Lại cẩn thận đánh giá, liền phát hiện so với trước kia Linh Di gầy rất nhiều, có lẽ mấy ngày nay nàng ta cũng sống không được vui vẻ.
Kiều Linh Di muốn giơ tay giữ Tiêu Kỳ, nhưng suy nghĩ một chút lại thu về, hơi lúng túng cúi đầu xuống, "Biểu ca đến cũng là muốn chất vấn chuyện của muội và Sở quý nhân sao?"
Lúc này Tiêu Kỳ mới nhớ tới còn có chuyện kia, vừa nãy trong đầu nghĩ quá nhiều thứ linh tinh, căn bản không nhớ tới việc này. Bây giờ tự nàng ta hỏi đến, Tiêu Kỳ mới nhớ tới, ho nhẹ một tiếng nói: "Chuyện của Sở quý nhân đã có hoàng hậu tra rõ, trẫm sẽ không nhúng tay."
"Biểu ca?" Kiều Linh Di rất bất ngờ, tuyệt đối không ngờ hắn có thể nghĩ như vậy, cho dù hắn có hỏi mình vài câu thì cũng chỉ chứng minh hắn quan tâm chuyện này thôi mà?
"Trước đây cái ૮ɦếƭ của Đậu Phương Nghi dính líu đến Hi Phi, trẫm cũng để hoàng hậu tra rõ, cho nên chuyện này cũng giống như vậy." Tiêu Kỳ nói thẳng, có hoàng hậu ở đây thì nàng ta phải quản lý hậu cung thật tốt. Nếu nàng ta quản lý không tốt, hắn sẽ tìm một người có thể quản lý được. Là hoàng đế, cả ngày chỉ phí tâm tư trong mấy chuyện nữ nhân tranh đấu ở hậu cung, đó không phải là tính cách của hắn.
Việc này có thể như nhau sao? Kiều Linh Di cười khổ. Hi Phi là người của Hoàng hậu nương nương, hoàng hậu tra án đương nhiên sẽ có lợi đối với nàng ta. Nhưng mình lại là người hoàng hậu không thích, đối với nàng ta đương nhiên là cực kỳ bất lợi. Nhưng những chuyện này không thể nói ra, nói như thế nào đây?
Nói nàng ta bất hòa với Hoàng hậu? Biểu ca sẽ nghĩ về nàng ta thế nào?
"Biểu ca, muội không hãm hại Sở quý nhân." Kiều Linh Di thật sự muốn khóc, nếu như chuyện này không thể điều tra rõ, nàng ta thật sự xong rồi. "Muội không hại nàng ấy, cung nữ kia mặc dù là người trong cung của muội nhưng muội cũng thật sự không biết vì sao. Muội cũng không bảo cô ta làm chuyện như vậy. Hơn nữa muội mưu hại Sở quý nhân thì có ích lợi gì cho muội chứ, muội không có lý do gì làm vậy hết."
Tiêu Kỳ nhìn Kiều Linh Di ủy khuất nghẹn ngào, đột nhiên mở miệng hỏi: "Ngày đó ở Hợp Nghi Điện, muội đã nói gì với Sở quý nhân?"
"Cái gì?" Kiều Linh Di sững sờ, sau đó nhìn về phía Tiêu Kỳ. Chuyện ngày đó dần dần hiện lên trong đầu nàng ta, trong lòng nhất thời căng thẳng, đột nhiên có một số việc bỗng chốc liền hiểu rõ. Nhưng bây giờ ở trước mặt biểu ca tuyệt đối không thể rụt rè, nàng ta cố tỏ vẻ mê man không hiểu, "Muội cũng không nói gì mà, lúc đó chúng ta đều đang nhìn Hoàng hậu nương nương cười giỡn với Đại hoàng tử, trong lòng muội rất hâm mộ, rất thích Đại hoàng tử nên khen Đại hoàng tử mấy câu với Sở quý nhân, cũng không nói gì khác."
Tiêu Kỳ nhìn vào mắt Kiều Linh Di, một hồi lâu mới thu hồi ánh mắt. Nói thật cũng không nhìn thấy bất thường gì trên mặt nàng ta. Chuyện này cũng không có gì để trách tội. Chỉ có một chuyện bất thường, Sở Trừng Lam có tính cách thế nào chứ? Nói như vậy ở trước mặt nàng ta, đi vào trong đầu nàng ta sẽ có phản ứng gì?
Phản ứng của nàng ta chính là muốn mưu hại con trai hắn!
Như vậy, biểu muội thân thiết với Sở Trừng Lam, chẳng lẽ thật sự không hiểu tính cách của Sở Trừng Lam hay sao? Không biết rõ nói như vậy thì sẽ dẫn tới hậu quả gì sao?
Tiêu Kỳ lớn lên trong âm mưu từ thủa nhỏ, đối với mỗi chuyện đều nhìn từ góc độ lợi ích và lợi hại, đây đã thành thói quen. Hơn nữa trong lòng hắn vốn đã bất mãn thái hậu, cho nên bây giờ cho dù là Kiều Linh Di nói thật, trong lòng hắn cũng sẽ có hoài nghi. Đừng nói chi là Tiêu Kỳ còn cho rằng chuyện này có lẽ... biểu muội cũng không phải vô tình mà nói.
Cho dù nàng ta không có tâm tư này, nhưng chỉ cần thái hậu có thì sẽ truyền thụ tư tưởng ấy cho nàng ta, tháng ngày tích lũy lại...
Trái tim Tiêu Kỳ vừa mới có chút mềm mại lại dần dần cứng rắn, hắn không thể để bất luận đều gì nguy hiểm tổn thương con trai hắn. Nếu như Dục Thánh có gì xảy ra, dựa theo tính cách của Tự Cẩm không biết nàng sẽ làm tới chuyện gì nữa. Cho tới bây giờ nàng đều luôn đặt con trai và hắn ở vị trí quan trọng nhất.
Nếu như không phải vậy, hắn cũng sẽ không dễ dàng tiếp nhận chuyện nàng đã có hôn ước, hắn vẫn luôn có tự tin về mình.
Cho dù Tần Tự Xuyên cũng xuất sắc mọi thứ khiến cho hắn rất không thoải mái.
"Biểu ca, người đang hoài nghi muội sao? Muội làm sao mà làm được chuyện đó chứ, biểu ca biết rõ mà... Biết rõ muội không thể nào làm bất luận chuyện gì khiến cho người thương tâm." Kiều Linh Di nước mắt như mưa, lúc ấy cũng không thể nào kìm nén nữa, giơ tay định nắm lấy tay Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ vô thức né tránh, sau đó tự mình tĩnh trí, một lần nữa nhìn Kiều Linh Di nói: "Linh Di, Thánh nhi là con ta, ta không hy vọng nó bị bất kỳ tổn thương nào."
"... Muội biết mà."
"Cho nên, sau này không bao giờ được nói những lời như vậy trước mặt người khác." Tiêu Kỳ thở dài, "Con trai của Trẫm, trẫm sẽ bảo vệ nó một đời bình an."
Kiều Linh Di tâm thần chấn động nhìn nam nhân ở trước mắt. Giây phút đó, hắn và người từng trong trí nhớ của nàng bộ dáng, cũng không cách nào kết hợp. Giây phút đó, nàng ta mới thật sự rõ ràng cảm nhận được, biểu ca trong trí nhớ đã sớm trở thành ký ức, người trước mắt này là đế vương Đại Vực!
Mà hắn, đã không tin tưởng nàng ta nữa.
Rõ ràng không phải là nàng ta hại Sở Trừng Lam, nhưng hắn không chỉ không tin nàng ta bị người khác hãm hại, lại còn hoài nghi nàng ta. KiềuLinh Di cười khổ một tiếng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, "Biểu ca, ở trong lòng người muội chính là người xấu như vậy sao? Muội... Chuyện của Sở quý nhân thật sự không liên quan gì tới muội, sao Người lại không tin muội chứ?"
"Trẫm cũng nguyện ý tin tưởng Hi Phi, nhưng hoàng hậu cấm túc nàng trẫm cũng chưa từng phản đối, đây là cung quy. Cho nên, muội không cần lo lắng, chỉ cần không phải muội làm, hoàng hậu sẽ rửa sạch oan khuất cho muội."
Trông cậy vào hoàng hậu ư? Huống chi Hi Phi bị cấm túc như thế thì tính gì là cấm túc chứ, có thể giống như nàng ta sao?
Biểu ca nói đường hoàng như thế, kỳ thật trong lòng còn không phải là thiên vị Hi Phi sao.
Trong lòng dù tức giận nhưng cũng biết không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, "Dạ, muội hiểu rõ." Nói đến đây cố gắng nở nụ cười tươi tắn nhất, "Nếu đã đến đây, biểu ca đi vào uống chén trà đi, cũng coi như nghỉ chân một chút."
Tiêu Kỳ từ chỗ hoàng hậu đã tốn khá nhiều thời gian, lại từ Phượng Hoàn Cung đến nơi này, sắc trời đã dần dần tối. Mím môi nhớ tới lời của người nào đó, lại nghĩ tới những mưu tính của thái hậu, Tiêu Kỳ lắc lắc đầu, "Nàng đi về nghỉ ngơi đi, trẫm còn phải về Sùng Minh Điện duyệt tấu chương, ngày khác sẽ trở lại thăm muội."
Kiều Linh Di không nghĩ tới người cũng đã tới đây mà biểu ca vẫn còn muốn đi, nhịn không được nói: "Biểu ca thật chán ghét muội như vậy sao? Rõ ràng... Rõ ràng lúc nhỏ chúng ta ở chung vui vẻ như vậy, muội luôn ngóng trông mình mau mau lớn lên để được tiến cung ở bên cạnh biểu ca. Muội vẫn nhớ trước đây chúng ta đã nói, phải ở chung một chỗ mãi mãi, người đều đã quên sao?"
Tiêu Kỳ trầm mặc, hắn không quên.
"Biểu ca." Từ khi tiến cung tới nay, bao nhiêu uất ức của Kiều Linh Di đã không thể kìm nén trong giờ phút đó, nhào vào lòng Tiêu Kỳ ôm hắn thật chặt, "Biểu ca đã quên rồi sao? Nhưng muội thì vẫn nhớ rõ ràng, muội còn nhớ rõ lời biểu ca nói. Người nói sẽ chờ muội mà. Nhưng bây giờ muội đến rồi, tại sao người lại đối xử với muội như vậy? Rốt cục muội đã làm điều gì sai, người nói cho muội biết, muội sẽ thay đổi được không? Người đừng coi như không thấy muội như vậy, muội thật sự rất khổ sở. Muội vẫn luôn suy nghĩ những chuyện trước đây của chúng ta, nghĩ ngày ngày, nghĩ hàng đêm. Nhưng muội cũng không thể nghĩ ra, rốt cục muội đã đã làm sai điều gì mà khiến cho biểu ca xa cách muội như vậy, không muốn thân cận với muội. Biểu ca nói đi, muội sẽ thay đổi, vì biểu ca muội nguyện ý thay đổi không được sao?"
"Muội đừng như vậy..." Tiêu Kỳ muốn đẩy Kiều Linh Di ra, nhưng cũng nhất thời không thể hạ quyết tâm. Chuyện của bọn họ trước đây, hắn đương nhiên là còn nhớ. Cho dù vì cái gì, chỉ nói riêng về tình cảm, xác thực hắn nợ nàng ta.
"Biểu ca, muội biết rõ người thích Hi Phi, muội không tranh đoạt với nàng, muội cũng không dám như vậy. Nhưng, chẳng lẽ biểu ca cũng không thể dành cho muội một chút thời gian sao? Muội chỉ muốn ở bên cạnh người, chỉ muốn ở bên cạnh mà thôi... Chúng ta đã có nhiều năm tình cảm như vậy, không thể sánh được với hai ba năm của Hi Phi sao? Muội thua kém nàng ở chỗ nào, biểu ca nói cho muội biết, muội sẽ cố gắng thay đổi, muội cố gắng học được hay không? Biểu ca đừng không để ý tới muội, muội thật sự rất khổ sở..."
"Phụ hoàng!"
Tiêu Kỳ giật bắn người quay đầu lại, liền nhìn thấy Tự Cẩm bế con trai đứng ở không xa nhìn hắn.
Tại sao nàng lại ở chỗ này?
Kiều Linh Di cũng không nghĩ tới Hi Phi lại đột ngột xuất hiện ở chỗ này, vô ý thức không nới tay, còn ôm chặt lấy Tiêu Kỳ, một gương mặt nước mắt như mưa, mảnh mai làm cho người ta thương tiếc.
Tiêu Kỳ chỉ cảm thấy đầu to đùng, cố gắng dùng sức đẩy Kiều Linh Di ra, nhìn Tự Cẩm vội vàng hỏi: "Tại sao nàng lại ở chỗ này?"
Tự Cẩm còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong kinh ngạc, chỉ cảm giác mắt mình như mù rồi, vô ý thức trả lời: "Hoàng hậu nương nương giải cấm túc cho thi*p, nói đã điều tra rõ rồi, thi*p vô tội. Thần thi*p chờ Hoàngthượng mãi không được liền đi ra tìm người..." Nói đến đây Tự Cẩm bỗng chốc ngậm miệng, Mk, lão nương nói mấy thứ này làm gì chứ!
Đôi cẩu nam nữ này, lại dám... dám...
Tự Cẩm tức điên, hơi nhếch môi, ôm chặt con trai. Nhìn thấy cảnh này, nàng phải phản ứng thế nào đây? A, không, tần phi hậu cung nên có phản ứng gì chứ?
Kiều Linh Di bị Tiêu Kỳ đẩy mạnh một cái, đứng không vững ngã nhào xuống đất, phảng phất như bị sét đánh vậy. Cho dù bị Hi Phi nhìn thấy thì sao chứ? Biểu ca là Hoàng thượng, lẽ nào... Chẳng lẽ còn phải nhìn sắc mặt phi tử của mình hay sao?
Biểu ca sợ Hi Phi không vui sao? Nàng ta chật vật đứng dậy, liền nhìn thấy bóng lưng đi vội vã của biểu ca. Kiều Linh Di trợn mắt há hốc mồm, quả thực không dám tin vào mắt của mình. Không đúng, không đúng, người kia tuyệt đối không phải là biểu ca. Làm sao có thể chứ, làm sao biểu ca có thể sợ hãi Hi Phi tức giận như thế?
"Nàng hãy nghe ta nói, không phải như mọi việc nàng thấy đâu." Cuộc đời này của Tiêu Kỳ chưa từng chật vật như thế này, thật đấy, hắn thề. Sao hôm nay lại đen đủi như vậy chứ?
Kiều Linh Di cảm giác mình nghe nhầm, nàng ta nghe được cái gì đây? Biểu ca muốn giải thích với Hi Phi? Chuyện như vậy cần gì phải giải thích, không phải hắn là Hoàng thượng sao?
"Hoàng thượng thật sự là thích nói giỡn, người không cần giải thích gì với thần thi*p cả." Tự Cẩm ưu nhã quỳ gối hành lễ, "Thần thi*p quấy rầy Hoàng thượng và Kiều Tiểu Nghi, thật sự là xấu hổ, các người cứ tiếp tục, thần thi*p xin cáo lui." Phải như vậy mới đạt tiêu chuẩn tần phi phải làm chứ?
Tự Cẩm hít sâu một hơi, đừng tức giận, đừng tức giận, không thể để Kiều Linh Di giễu cợt. Nàng cực lực cố gắng bảo trì tư thế ưu nhã xoay người mà đi, nhưng đứa bé ôm trong lòng lại cứ vươn cánh tay nhỏ ra làm nũng với phụ hoàng, "Bế, bế bế."
Trong lòng Tiêu Kỳ nhẹ một hơi, may còn có con trai ngoan, vội vàng vươn tay đi bế con trai, thuận tiện nắm lấy tay Tự Cẩm, "Nàng hãy nghe ta nói trước đã."
"Con thức giấc thì cứ tìm đòi Hoàng thượng." Tự Cẩm không nhận lời hắn nói, buông tay theo hành động của Tiêu Kỳ, giao con trai cho hắn, cố gắng rút tay mình ra, "Người từ từ nói chuyện với Kiều Tiểu Nghi, thần thi*p xin cáo lui trước."
"Hi Ngôn Thanh!" Tiêu Kỳ một tay bế con trai, một tay cố gắng kéo Tự Cẩm.
Lúc ấy Tự Cẩm không thể tránh thoát, quay đầu lại nhìn hắn, "Hoàngthượng còn phân phó chuyện gì?"
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm, đây là tức giận lắm rồi, cho nên muốn phân rõ giới hạn với mình sao? Cầm lấy tay nàng không chịu buông, "Ta chỉ ngẫu nhiên gặp gỡ biểu... Kiều Tiểu Nghi, cũng không phải là cố ý đến thăm nàng ấy."
"Nghe Hoàng thượng nói kìa, thần thi*p không phải là người bá đạo, người muốn đi thăm ai thần thi*p nào dám ngăn cản. Kiều muội muội và Hoàng thượng là thanh mai trúc mã, cho dù tới thăm nhau thì sao chứ?" Tự Cẩm nhìn thoáng qua Kiều Linh Di, cười cười với nàng ta, lại nói tiếp: "Nếu sớm biết Hoàng thượng tới chỗ này ôn chuyện với Kiều Tiểu Nghi, thần thi*p đã không đến. Khó được khi Hoàng thượng có hào hứng, thần thi*p sẽ không quấy rầy."
Tự Cẩm nói xong dùng sức rút tay về, kết quả vẫn không nhúc nhích.
Ngẩng đầu nhìn Tiêu Kỳ, một bên mặt nghiêng không cho Kiều TiểuNghi nhìn thấy, trừng mắt nhìn hắn: Ngươi buông tay cho ta!
Tiêu Kỳ: không buông!
"Thần thi*p cáo lui." Tự Cẩm như nghiến răng nói, buông tay ta ra chứ.
"Trẫm cùng đi với nàng." Tiêu Kỳ vội vàng nói.
"Như vậy sao được, Kiều Tiểu Nghi còn đang chờ Hoàng thượng kìa. Thần thi*p không phải là người không biết nhìn đâu." Tự Cẩm cười thật tươi đối với Kiều Linh Di, "Hoàng thượng cũng thật sự là … nếu thần thi*p sớm biết Người và Kiều Tiểu Nghi ôn chuyện, thế nào cũng sẽ không tới quấy rầy. Bây giờ tốt rồi, xem ra thần thi*p quá ích kỷ. Thi*p ở đây nhận tội với Hoàng thượng, Người cũng đừng chấp nhặt với thần thi*p. Người thả lỏng tay ra, thần thi*p xin cáo lui."
Kiều Tiểu Nghi nghe lời nói này, ánh mắt mới nhìn vào tay của Hi Phi, quả nhiên bị biểu ca nắm chặt, một vẻ rất sợ nàng chạy mất.
Thế này... hình như không đúng.
Thừa dịp Tiêu Kỳ nhất thời lơ đễnh, Tự Cẩm cố rắng rút tay về, cũng không bế lại con trai mà xoay người liền đi về. Khốn kiếp, cực kỳ khốn kiếp, ngươi dám ở lại sao, thử làm xem?
Ôn chuyện? Ôn chuyện mà phải ôm nhau ở một chỗ sao?
Nàng đã sớm nói Kiều Linh Di này không thể xem thường được, chỉ có chút thời gian không theo sát như vậy mà dám đào góc tường của nàng!
Thù này kết chặt rồi!
Tự Cẩm đi về Hợp Nghi Điện như gió, lập tức sai người chuẩn bị nước, chuẩn bị thật nhiều nước!
Tiêu Kỳ đi vào sau, vẻ mặt khổ bức, trong lòng bế Đại hoàng tử ngậm ngón tay hai mắt thật to chớp chớp, hiển nhiên không biết rõ phát sinh chuyện gì. Chỉ cảm thấy đi nhanh như thế giống như là bay vậy, rất thú vị.
Kiều Linh Di đứng tại chỗ, thật lâu cũng không phục hồi tinh thần.
Biểu ca cứ thế chạy theo Hi Phi.
Hi Phi rất biết tiến lui muốn tránh đi, nhưng biểu ca thì sống ૮ɦếƭ mà giữ người...
Thân thể Kiều Linh Di mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất. Nàng ta phát hiện một chuyện không thể tin nổi, biểu ca đối với Hi Phi... Không đúng lắm. Thế kia thì đâu có giống như Hoàng thượng đối với phitử chứ?
Chẳng lẽ Biểu ca thật sự động tâm đối với Hi Phi?
Cho nên sợ hãi nàng ta hiểu lầm biểu ca và mình có chuyện gì sao?
Biểu ca lại lo lắng đến như vậy, một khắc cũng đợi không được đã duổi theo rồi.
Kiều Linh Di cười lại khóc, cho nên...
Cho nên, nàng ta còn mong đợi cái gì?
Hi Phi.
Hi Phi cô quả là giỏi!