Tự Cẩm nằm trên giường, trải qua một ngày mệt mỏi, đôi mắt đã díp lại không mở ra nổi nhưng trong lòng vẫn có lo lắng trăn trở không xuống được. Đậu Phương Nghi ૮ɦếƭ vẫn là khúc mắc lớn trong lòng nàng, nếu như không thể điều tra rõ, nàng không có cách nào bình thản sống qua ngày.
Bây giờ có đầu mối mới, đương nhiên nàng không thể bỏ qua. Có điều bây giờ nàng đang bị cấm túc, cũng không có quyền nhúng tay vào chuyện này. Nghĩ tới đây khẽ nhíu mày. Khương cô cô đã đi tới chỗ Hoàng hậu nương nương thông báo, với tính cách của Hoàng hậu nương nương đương nhiên sẽ nghiêm túc điều tra. Nhưng nàng vẫn không yên lòng. Không phải là không yên tâm đối với hoàng hậu, mà là... Người có thể làm được chuyện này tất nhiên phải có thủ đoạn áp chế trong hậu cung. Nàng sợ trong này thật sự có bàn tay của Thái hậu, đến lúc đó chỉ e Hoàng hậu sẽ phải chịu thiệt thòi.
Hoàng hậu đứng ra chống đỡ, trừ phi là có chứng cớ vô cùng xác thực, nếu không Thái hậu có thể có cả trăm cách để ngăn trở.
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Tự Cẩm ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tiêu Kỳ vén rèm đi vào. Nàng liền đứng dậy nghênh đón, vừa tới gần đã nghe mùi rượu nồng đậm, lập tức nhíu mày, "Sao Hoàng thượng uống nhiều như vậy?"
Tiêu Kỳ kéo Tự Cẩm ôm vào lòng, kề tai nàng, giọng nói trầm thấp hơi thở nóng hổi, khiến cả người Tự Cẩm không khỏi run lên, chỉ nghe hắn nói: "Nàng không biết Thánh nhi đáng yêu cỡ nào đâu. Trẫm bế con đi gặp nhiều người như thế, vậy mà tiểu tử không hề sợ, ngồi ngay ngắn trên đại điện, không khóc một tiếng nào. Trẫm... Lúc nhỏ theo phụ hoàng đi tiền điện, lần đầu tiên cũng rất sợ hãi. Bao nhiêu người như vậy, ai nấy đều là trọng thần triều đình, tất cả mọi người nhìn con, tiểu tử nhìn lại hết tất cả. Cái vẻ kiêu ngạo ૮ɦếƭ cũng không chịu thua giống trẫm như đúc, giống nhau như đúc..."
Dùng tới cả “trẫm”, thấy rõ là uống rượu say thật rồi. Nhưng nghe Tiêu Kỳ nói vui vẻ, lại là con trai của mình, Tự Cẩm cũng vui vẻ theo. Nhưng vẫn nhịn không được nói: "Cũng đừng quá khen con, không chừng chính là đứa ngốc dũng cảm đấy. Con mới có hơn một tuổi thì đã biết gì chứ, có lẽ con cảm thấy hiếu kỳ mà thôi."
"Đây là can đảm. Là hoàng tử hoàng gia, điều quan trọng nhất chính là phải có lòng can đảm, đây là khí phái hoàng gia, khí thế hoàng tử. Nếu như bị một đám cựu thần kia cản chân mới là không được." Tiêu Kỳ vừa nói liền không thành thật cắn cắn vành tai Tự Cẩm, tay cũng luồn vào trong xiêm y.
"Hoàng thượng còn chưa tắm rửa đó." Tự Cẩm đẩy hắn một cái, quá vui vẻ mà say thành thế này.
Tự Cẩm muốn đưa Tiêu Kỳ đi tắm rửa, ai biết lại bị hắn chặn ngang ôm lấy. Hai người cùng ngã xuống giường lớn gần cửa sổ, hắn cuống cuồng hôn nàng. Tự Cẩm muốn giãy giụa, nhưng không chịu nổi sức mạnh của Tiêu Kỳ, hắn siết nàng chặt đến nỗi giữa hai người không có chút kẽ hở nào. Lại bị hắn hôn như thể không thở nổi, không tắm rửa thì không tắm rửa vậy, say khướt thế này thì còn nhớ gì đâu.
"Nàng sinh cho ta con trai ngoan, hôm nay ta thật vui."
"Thi*p biết mà, thi*p nhìn thấy mà."
"Chúng ta sinh một con trai nữa đi, sinh một con trai nữa."
"Không phải Hoàng thượng thích con gái sao?" Chả mấy chốc đã đổi ý, cũng quá nhanh rồi.
"... Con gái tốt hơn, con trai cũng được..."
Cái gì ngươi cũng thích phải không, Tự Cẩm coi như hiểu rõ người uống rượu say không nói đạo lý, nói cái gì là cái nấy.
Quả thực không thể nói lý.
Nam nhân uống say rượu không thể nói lý, đêm ấy của Tự Cẩm trôi qua quả thực như nước sôi lửa bỏng. Một nam nhân trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện sinh con trai con gái, nhiệt tình nổi lên, quả thực làm cho nàng chống đỡ không được.
Vốn là còn có chuyện muốn thương lượng với hắn, kết quả bị ђàภђ ђạ đến mệt, ngủ say như ૮ɦếƭ. Nàng ở chung với Tiêu Kỳ lâu như thế, cũng chưa từng thấy hắn bị mất khống chế như vậy. Thích con là chuyện của ngươi, nhưng lại tới ђàภђ ђạ ta là sao chứ?
Mang tâm trạng giận dữ, Tự Cẩm vừa có cảm giác kiêu hãnh vì con trai mình ưu việt, lại có cảm giác nghẹn khuất vì bị ђàภђ ђạ, còn có lo lắng về việc nếu sinh con trai nữa mà không giỏi giang như Đại hoàng tử, không khiến người ta yêu thích thì làm sao bây giờ, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Tiêu Kỳ xoa xoa đầu ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu đau muốn vỡ ra. Áo ngủ gấm trên người rơi dưới chân, ngang người là cánh tay trắng như tuyết của Tự Cẩm vắt sang. Hắn hơi ngơ ngác một chút, nghiêng đầu sang bên thì nhìn thấy trên người Tự Cẩm đầy những vết hôn màu đỏ hồng, nhất thời trong đầu mê man. Chuyện tối hôm qua khá mơ hồ, bây giờ đầu cũng khá đau. Ánh mắt đảo qua đống hỗ độn trong màn, lại nhìn dấu vết trên người Tự Cẩm liền biết tối qua, có lẽ hắn đã quá nhiệt tình.
Hắn vừa động người thì Tự Cẩm liền dậy theo, xoa xoa mắt ngồi dậy, "Sao người dậy sớm thế?" Nói xong liền vén màn lên xem canh giờ, "Mới giờ Dần hai khắc, ngủ tiếp thêm chút đi." Nói xong liền ấn Tiêu Kỳ nằm xuống giường, thuần thục gối đầu lên vai hắn, nhắm mắt định ngủ.
Tiêu Kỳ chưa kịp phản ứng thì đã bị áp đảo, suy nghĩ một chút cũng không có ngồi lên, liền nói chuyện với Tự Cẩm, "Tối hôm qua ta uống rượu say."
Nhắc đến chuyện này, trong nháy mắt Tự Cẩm liền có sức lực, "Không phải là say, Nếu say thì phải ngủ đàng hoàng ngủ chứ, nhất định đến ђàภђ ђạ thi*p."
Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm lên án, hơi thẹn thùng, ho nhẹ một tiếng, "Ta rất ít khi uống rượu say."
Đúng là ít thật, vài năm nay cũng chưa từng thấy qua. Tự Cẩm bày tỏ đồng ý, "Hoàng thượng uống rượu say, nhiệt tình khiến người ta chịu không nổi. Người nhìn xem thi*p bị người hạnh hạ thế nào. May mắn là còn bị cấm túc đấy, nếu không thi*p cũng không có mặt mũi ra ngoài gặp người khác."
"Vậy thì đừng ra."
"..."
Tự Cẩm có cảm giác đấm vào bông, đây là trọng điểm sao?
Tiêu Kỳ nghiêng người lại kéo Tự Cẩm vào lòng, ôm nàng sít sao, "Tối hôm qua ta nói cái gì vậy?" Có một số việc không còn nhớ rõ, không nói lời gì mất mặt chứ nhỉ?
"Người hả?" ánh mắt Tự Cẩm đảo một cái, mím môi cười một tiếng, "Hoàng thượng nói nhiều lắm, cứ la hét muốn sinh con trai nữa."
"... Có sao?" Tiêu Kỳ cẩn thận ngẫm lại, không nhớ rõ lắm, hình như có chuyện như vậy, lúc này tỉnh táo lại, lập tức nói ra: "Con gái cũng rất tốt, ta càng thích con gái hơn."
Cắt! Tự Cẩm đang nép vào người hắn trợn trắng mắt. Nam nhân sẽ không bao giờ thấy sinh con trai là thừa. Có lẽ cảm thấy lời nói của mình tối qua không đúng nên bây giờ muốn bù lại đây. Ai bảo trước đây hắn một mực chắc chắn muốn sinh con gái trước, kết quả uống rượu say liền lật lọng.
"Hoàng thượng còn nói sẽ đối tốt với thi*p cả đời."
"... Lẽ nào bây giờ ta không tốt với nàng sao?” Hắn có nói sao? Nói cũng không có gì, vốn vẫn nghĩ phải tốt với nàng mà, cái này không coi là mất mặt.
"Hoàng thượng còn đồng ý cả đời chỉ có một mình thi*p."
"... Có sao?" Hắn thật không nhớ rõ, hắn đã nói qua lời này sao?
"Có! Miệng vàng lời ngọc, không được phép nói lại!"
"..." Tiêu Kỳ nhớ không rõ lắm, nhưng hình như uống rượu say trước mặt nữ nhân mình thích, nhận lời đã nói vậy cũng không phải là không thể được?
Thật sự có sao? Vẫn là không nhớ nổi.
Bây giờ hắn cũng không có tìm người khác mà!
Hoàng đế đại nhân vẻ mặt mộng bức đi lâm triều. Sau khi hạ triều sau, lúc ngồi duyệt tâu chương, đầu óc dần dần tỉnh táo lại, từ từ nhớ chuyện tối hôm qua. Cẩn thận nghĩ lại, Tự Cẩm căn bản là không hỏi, hắn cũng hình như chưa từng nói như vậy.
Nàng lừa hắn!
Nhưng mà, xông lên đầu cũng không phải là cảm giác căm tức phẫn nộ mà là nghi hoặc, hôm qua lại ghen sao? Nếu không, sáng nay sao lại lừa hắn như vậy chứ?
Tư tưởng này không ổn, không được. Nếu đổi lại là Quý phi hoặc bất kỳ tần phi nào dám lừa gạt hắn như vậy, Tiêu Kỳ ngẫm lại phản ứng của mình, nhất thời ngồi ở chỗ đó ngây người.
Cho nên, quả nhiên là ở chung với nàng thời gian dài, hắn cũng bị nàng ảnh hưởng không ít. Phàm là gặp chuyện của nàng thì không chuyện nào còn bình thường được.
Cả đời sao?
Tiêu Kỳ chưa từng nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này, lúc ấy không khỏi đặt xuống 乃út, nhớ tới mấy lần trước Tự Cẩm đã từng mơ hồ ám chỉ, lòng vòng hỏi thăm.
Nhưng yêu cầu đế vương hứa hẹn cả đời một người, đây là chuyện khai thiên lập địa chưa từng có. Tiêu Kỳ cũng là lần đầu nghe nói. Trên sách sử cũng vậy, trong các sách ghi chép lại sinh hoạt tiền triều cũng thế, chưa thấy bất kỳ vị đế vương nào thật sự có thể phòng thủ một nữ nhân cả đời.
Bọn họ đang vào độ tuổi tươi đẹp rực rỡ nhất, hai bên thích nhau, bị đối phương hấp dẫn, xích lại gần. Đây cũng là lẽ thường xảy ra. Nhưng hoa nở cũng đến lúc tàn rơi, mỹ nhân cũng tới tuổi xế chiều, nếu đến lúc đó... Chính Tiêu Kỳ cũng không dám xác định, hắn có đứng núi này trông núi nọ hay không, sẽ cảm thấy Tự Cẩm đã không còn là nữ nhân tốt đẹp nhất trong lòng hắn hay không?
Ba năm tuyển tú, liên tục sẽ có mỹ nhân đưa vào cung, nhìn cả một rừng mỹ nhân mới mẻ mềm mại đó, hắn có luôn luôn tuân thủ hứa hẹn mãi mãi ở bên nàng sao?
Sau đó, trong nháy mắt u Tiêu Kỳ buồn.
Ý niệm đó một khi hình thành, giống như mọc rễ ở trong lòng.
Quả nhiên bị làm lệch lạc rồi.
Phu thê thế tục, phần lớn là hai bên cùng ủng hộ cả đời, tình thâm ý trọng, tương cứu trong lúc hoạn nạn.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Tự Cẩm gả cho Tần Tự Xuyên...
Tiêu Kỳ không cần nghĩ mặt cũng tối sầm. Đừng tưởng rằng hắn không biết rõ, đừng tưởng rằng hắn không có tra ra, những lời đồn đãi về Kiều gia trước kia, còn một loạt hành động sau này đối với Kiều gia, Tần Tự Xuyên không ở sau lưng trợ giúp.
Người cũng đã đưa đến bên cạnh mình, còn phải cố gắng chấp nhận sự tồn tại, loại cảm giác này thật là tệ kinh khủng.
Tiêu Kỳ nhịn không được nghĩ, đợi đến khi trẫm mở khoa thi mới, kiếm được nhân tài, nhất định đẩy Tần Tự Xuyên đến thâm sơn cùng cốc!
Nghĩ như vậy trong lòng sung sướng khoan khoái rất nhiều.
Không bằng, hay là kiếm vợ cho hắn ta trước...
Nếu hắn ta kháng chỉ thì làm sao bây giờ? Hình như nếu hắn ta kháng chỉ, chém đầu một nhân tài, chỉ là nhất thời thống khoái, so với bắt hắn ta làm trâu làm ngựa cả đời thì khá hơn một chút.
Thu nhập từ thuế của Tuyệt Hộ Quận liên tục đưa vào tiểu kim khố của hắn không ngừng. Đám người Bộ Hộ nghèo túng phát điên, mắt đỏ rực thèm thuồng nhìn chằm chằm hắn, cả ngày không có việc gì ở trong triều cằn nhằn lẩm bẩm. Vậy giao chuyện này cho Tần Tự Xuyên đi.
Rất tốt!
Vườn cũng nên xây, trẫm có tiền!
Dục Thánh thông tuệ tuyệt đỉnh đã rất rõ ràng, cho nên tạm thời không cần thăng chức cho Tô Hưng Vũ, cây to đón gió lớn. Riêng Tuyệt Hộ Quận cũng đã khiến người ta nhìn chằm chằm ông ta rồi. Tô Thịnh Dương thì có thể thay đổi một chút, quan chức không cần nhưng có thể thêm chút thực quyền.
Con trai của Trẫm, tương lai cũng không thể là hoàng tử tay trắng, phải chuẩn bị lực lượng để dành cho nó.
Giống như tiên hoàng đã dành cho hắn.
Nếu như không có tiên hoàng thay hắn chu toàn bố trí, thì gã hoàng đế như hắn không biết làm thế nào để được ổn định như vậy. Như bây giờ một đường trôi chảy, kỳ thật là do Tô gia đã xuất đại lực, còn có những ý tưởng ly kỳ cổ quái của Tự Cẩm hỗ trợ từng chút một. Tất cả mọi thứ kết hợp lại khiến cho hắn mở rộng quyền lực, nắm giữ trọng quyền, mới có cục diện hắn chiếm được thượng phong trên triều đình như hiện nay.
Sau đó cần phải tiếp tục duy trì cục diện này. Năm tới khai khoa chọn sĩ, chọn lựa nhân tài, nhất định phải nghiêm túc cẩn thận.
Quan chủ khảo là vấn đề rất lớn, hắn không thể lại tiếp tục thu nạp môn sinh thiên tử, cho nên vẫn phải chọn vị quan chủ khảo.
Chuyện này hiện ở trên triều đình đã có người trình tấu chương tiến cử. Nhưng mấy người được tiến cử đều là thuộc phe phái thế gia, cho nên hắn sẽ không đồng ý. Nhưng vấn đề là... Người còn lại cũng không đủ tư cách đảm nhiệm chức vị này. Quan chủ khảo phải là người có học vấn, danh vọng, được người ta kính phục về học thức mới có thể khiến người tâm phục khẩu phục, được học sinh thiên hạ ngưỡng mộ.
Ý nghĩa của Tiêu Kỳ thần kỳ đi lòng vòng, rốt cục lại nhớ tới chính vụ.
Đợi xử lý hết công vụ, Tiêu Kỳ mới nhấc chân đi sang Hợp Nghi Điện. Quản Trường An lập tức đi tới, khom lưng trả lời: "Hoàng thượng, Vệ quốc công, Tào Quốc công và mấy vị Các lão cầu kiến."
"Không gặp!" Tiêu Kỳ cũng không quay đầu lại nói, "Kêu bọn họ trở về hết. Chuyện bọn họ yêu cầu trẫm sẽ không đồng ý. Tiền thu được từ Tuyệt Hộ Quận chính là thu từ mấy quận trong đó, đã chiếm hơn phân nửa quốc khố. Hộ bộ, nội các không biết tự xét lại mình, lại còn dám lôi kéo Tuyệt Hộ Quận không buông tay. Trong lòng bọn họ có chủ ý gì đừng tưởng rằng trẫm không biết rõ. Mấy kẻ này không có một ai hy vọng trẫm có thể qua một ngày tốt lành hết!"
Quản Trường An bị hù dọa mồ hôi tuôn đầy mặt. Lời này đúng là quá nặng. Nếu bị mấy người già kia nghe được, mỗi một người đều phải tới Phụng Hiền điện khóc lạy tiên đế mất.
"Hoàng thượng bớt giận, các vị đại nhân cũng đã chờ mấy canh giờ, có lẽ thật sự có chuyện quan trọng." Quản Trường An cũng không thể để hoàng đế bị người ta bắt được diểm yếu, chỉ đành kiên trì khuyên nhủ.
Tiêu Kỳ nhấc chân đá Quản Trường An một cú, "Biến, cứ nói như vậy đi! Trẫm còn có thể sợ bọn họ hay sao, một lũ kẻ nào kẻ nấy đều là sâu mọt đất nước, không muốn giải quyết đại sự triều chính, ngược lại rất tinh thông bàng môn tà đạo, trẫm nuôi dưỡng bọn họ có ích lợi gì chứ?" Mấu chốt là vẫn không thể biếm chức, đúng là nghẹn khuất!
Nếu có đủ nhân tài để dùng … Tiêu Kỳ thở dài thật sâu. Quốc gia cần cải cách, quân sự cần đẩy mạnh, khắp nơi cần nhân tài. Nhưng mà bị thế gia nắm giữ nhiều năm như thế, mở khoa tuyển sỹ rốt cục vẫn không đáp ứng kịp nhu cầu của Tiêu Kỳ. Nhân tài cũng phải là lịch luyện mới được. Cho dù là đậu Tiến sĩ, Tam giáp cũng phải cần vài năm tôi luyện mới có thể trọng dụng.
Không phải người nào cũng giống như Tần Tự Xuyên, nhấc lên đã chính là một cây đao.
Tiêu Kỳ càng nghĩ càng bị đè nén, thế cho nên về Hợp Nghi Điện vẫn mang vẻ mặt giận dữ. Quản Trường An cũng không dám thật sự trở về, vẻ mặt đau khổ một đường mặt dày mày dạn đi theo.
Lúc Tự Cẩm đi ra đón liền nhìn thấy sắc mặt đen nhánh tức tối của Tiêu Kỳ, sau lưng hắn là Quản Trường An sống không bằng ૮ɦếƭ khom lưng đi theo, lại có chuyện gì đây?
Tự Cẩm còn bao nhiêu chuyện muốn nói với Tiêu Kỳ, kết quả chứng kiến tình hình này chỉ đành cố nén chuyện của mình lại, bày ra khuôn mặt tươi tắn nhất đón Tiêu Kỳ vào. ϲởí áօ dâng trà, hầu hạ thoải mái vị đại gia này, qua cửa sổ nhìn vẻ mặt khổ bức không thể nói của Quản Trường An, cũng chỉ đành hỏi thăm.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, có thể khiến Hoàng thượng tức giận như vậy." Đương nhiên là có, trước đây cũng từng gặp hắn tức giận như vậy rồi …, nhưng không thể nói đâu.
Tiêu Kỳ "Hừ" ra một tiếng trong mũi, muốn nói điều gì, lại "Hừ" một tiếng, buồn bực không muốn mở miệng. Mấy chuyện phiền toái này đâu chỉ nói dăm ba câu là có thể giải quyết, cần gì khiến Tự Cẩm cũng lo lắng theo, "Không có chuyện đại sự gì, nàng đừng lo lắng."
Tự Cẩm không tin!
Tiêu Kỳ không chịu nói thẳng, Tự Cẩm cũng không khách khí với hắn. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên nàng hỏi đến những chuyện này, suy nghĩ một chút liền thay góc độ nói: "Thi*p nghe nói cha thi*p bị người ta tố cáo, có phải là thật hay không ạ?"
Tiêu Kỳ: ...
"Nàng cũng biết rồi ư?" Kẻ nào lắm miệng, quay đầu lại đánh bằng roi!
"Không cần nghe cũng có thể dự đoán được mà. Hoàng thượng cũng nói con của chúng ta thông minh đáng yêu như thế, thi*p lại còn da mặt dày đao chọc không tiến chiếm cứ người không buông tay. Cha thi*p thì không ngừng đưa bạc vào kho cá nhân của Hoàng thượng. Ba đời nhà thi*p đều khiến người ta chói mắt mà. Người ta không đâm chúng ta mấy nhát thì cũng nên tự thẹn mình làm quan." Tự Cẩm cố ý trợn trắng mắt, một vẻ ta đều hiểu hết rồi.
Rõ ràng là chuyện rất buồn bực, bị Tự Cẩm nói như thế, lập tức như chọc ra một lỗ thủng giữa cơn tức của Tiêu Kỳ, bay hơi hết!
Thấy Tiêu Kỳ cuối cùng cũng cười Tự Cẩm mới nhẹ một hơi. Tính tình không được tự nhiên, thích hờn dỗi thật sự là phiền ૮ɦếƭ người ta.
"Nhìn dáng vẻ của nàng chẳng tức giận chút nào, thật không giống nàng đấy." Tiêu Kỳ nghĩ lúc trước nàng có thể tức điên, ngay cả người bên cạnh cũng không tha.
"Đây không phải là nghĩ thông suốt sao. Không bị người ghen tị là tài trí bình thường. Người ta cố gắng đâm chúng ta, chứng tỏ chúng ta là nhân tài đó. Như vậy thì phải cao hứng, nên ăn mừng, sao lại tức giận chẳng phải là đúng ý của bọn họ. Lộ ra điểm xấu không chừng người ta còn đốt pháo hoa ăn mừng cả đêm kìa, chẳng có chút lời nào! Làm người thì phải thông suốt, không ai lại vì người khác không cho ngươi thoải mái mà sống theo ý họ được. Làm người ư, phải vui vẻ lên, dù sao thi*p cũng là sủng phi, trên đời này trừ Hoàng thượng có thể làm thi*p tức giận thì người khác sẽ không có khả năng đó." Nói đến đây dừng một chút, lại cười với Tiêu Kỳ, "Người là hoàng đế, trị vì thiên hạ, cai quản vương thổ. Thần dân của thiên hạ này, chỉ có Hoàng thượng tức giận người khác, ai dám để cho người không thoải mái, thi*p sẽ bắt hắn không thoải mái. Thi*p ư, là nữ nhân, tâm nhỏ nhen, ai khiến cho nam nhân của thi*p, con thi*p, người nhà thi*p không vui, vậy chính là kẻ địch của thi*p. Nói đi, là ai, nhìn thi*p trút giận cho người đây."
Tiêu Kỳ chẳng còn tức giận gì nữa, biết rõ Tự Cẩm cố ý nói vậy để dụ dỗ hắn thoải mái nhưng vẫn cảm thấy trong lòng rất vui vẻ. Kéo người tới, xoa Ϧóþ mấy cái rồi mới nói: "Quốc gia chọn tài là đại sự, vị trí quan chủ khảo của khoa thi năm tới không biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm. Lại còn chuyện của cha nàng, đều là nhặt xương trong trứng gà, không thèm để ý là được. Nàng cũng không cần lo lắng, bây giờ Tuyệt Hộ Quận đã bị người khác theo dõi sít sao. Chỉ là phụ thân nàng quản lý quá tốt, bọn họ cũng chỉ trông mà thèm thôi, cứ muốn thu hồi rồi sung nhập quốc khố."
"Nghĩ sao mà ngon thế, dám đoạt tiền từ tay hoàng đế, thật là to gan!"
"Mấy hạ thần của Trẫm cũng không phải là gan lớn, các triều đại dưỡng thành khẩu vị tới nay, là thói quen của bọn họ thôi."
"Đây là bệnh, phải trị!"
Tiêu Kỳ cảm thấy này lời này thật sự hiếm lạ, trong nháy mắt cười ha hả, "Không sai, là bệnh, phải trị!"
Sau khi cười to, trong lòng thoải mái rất nhiều, Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm, "Nàng luôn có cách làm cho ta vui lên."
"Đó là đương nhiên, không có tuyệt kỹ thì thi*p cũng thẹn mình là sủng phi."
Có ai tự khen mình như thế không ông trời ơi.
Tiêu Kỳ suy nghĩ chuyện mười mấy hai mươi năm sau, Tự Cẩm sẽ có dáng vẻ thế nào, sau đó lại nghĩ tới chính chính mình. Hình như cũng không có gì không thể chấp nhận, nàng già hắn cũng già, hắn ghét nàng, không chừng đến lúc đó nàng còn ghét bỏ hắn kìa...
Tiêu Kỳ bị ý nghĩ này dọa đến nỗi phục hồi tinh thần lại, sau đó lại hơi tức giận, xem đi xem đi, suy nghĩ của hắn đã bị nàng làm lệch lạc rồi, giờ này còn nghĩ đến chuyện loạn thất bát tao gì đó.
Hắn là hoàng đế, làm sao sẽ bị người ghét bỏ chứ?
Nhưng … nếu như người kia là Tự Cẩm, có lẽ... có lẽ cũng không có gì là không thể được...
Sau đó, trong nháy mắt Tiêu Kỳ u buồn.
Ý niệm đó một khi hình thành, giống như mọc rễ ở trong lòng.
Quả nhiên bị làm lệch lạc rồi.
Phu thê thế tục, phần lớn là hai bên cùng ủng hộ cả đời, tình thâm ý trọng, tương cứu trong lúc hoạn nạn.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Tự Cẩm gả cho Tần Tự Xuyên...
Tiêu Kỳ không cần nghĩ mặt cũng tối sầm. Đừng tưởng rằng hắn không biết rõ, đừng tưởng rằng hắn không có tra ra, những lời đồn đãi về Kiều gia trước kia, còn một loạt hành động sau này đối với Kiều gia, Tần Tự Xuyên không ở sau lưng trợ giúp.
Người cũng đã đưa đến bên cạnh mình, còn phải cố gắng chấp nhận sự tồn tại, loại cảm giác này thật là tệ kinh khủng.
Tiêu Kỳ nhịn không được nghĩ, đợi đến khi trẫm mở khoa thi mới, kiếm được nhân tài, nhất định đẩy Tần Tự Xuyên đến thâm sơn cùng cốc!
Nghĩ như vậy trong lòng sung sướng khoan khoái rất nhiều.
Không bằng, hay là kiếm vợ cho hắn ta trước...
Nếu hắn ta kháng chỉ thì làm sao bây giờ? Hình như nếu hắn ta kháng chỉ, chém đầu một nhân tài, chỉ là nhất thời thống khoái, so với bắt hắn ta làm trâu làm ngựa cả đời thì khá hơn một chút.
Thu nhập từ thuế của Tuyệt Hộ Quận liên tục đưa vào tiểu kim khố của hắn không ngừng. Đám người Bộ Hộ nghèo túng phát điên, mắt đỏ rực thèm thuồng nhìn chằm chằm hắn, cả ngày không có việc gì ở trong triều cằn nhằn lẩm bẩm. Vậy giao chuyện này cho Tần Tự Xuyên đi.
Rất tốt!
Vườn cũng nên xây, trẫm có tiền!
Dục Thánh thông tuệ tuyệt đỉnh đã rất rõ ràng, cho nên tạm thời không cần thăng chức cho Tô Hưng Vũ, cây to đón gió lớn. Riêng Tuyệt Hộ Quận cũng đã khiến người ta nhìn chằm chằm ông ta rồi. Tô Thịnh Dương thì có thể thay đổi một chút, quan chức không cần nhưng có thể thêm chút thực quyền.
Con trai của Trẫm, tương lai cũng không thể là hoàng tử tay trắng, phải chuẩn bị lực lượng để dành cho nó.
Giống như tiên hoàng đã dành cho hắn.
Nếu như không có tiên hoàng thay hắn chu toàn bố trí, thì gã hoàng đế như hắn không biết làm thế nào để được ổn định như vậy. Như bây giờ một đường trôi chảy, kỳ thật là do Tô gia đã xuất đại lực, còn có những ý tưởng ly kỳ cổ quái của Tự Cẩm hỗ trợ từng chút một. Tất cả mọi thứ kết hợp lại khiến cho hắn mở rộng quyền lực, nắm giữ trọng quyền, mới có cục diện hắn chiếm được thượng phong trên triều đình như hiện nay.
Sau đó cần phải tiếp tục duy trì cục diện này. Năm tới khai khoa chọn sĩ, chọn lựa nhân tài, nhất định phải nghiêm túc cẩn thận.
Quan chủ khảo là vấn đề rất lớn, hắn không thể lại tiếp tục thu nạp môn sinh thiên tử, cho nên vẫn phải chọn vị quan chủ khảo.
Chuyện này hiện ở trên triều đình đã có người trình tấu chương tiến cử. Nhưng mấy người được tiến cử đều là thuộc phe phái thế gia, cho nên hắn sẽ không đồng ý. Nhưng vấn đề là... Người còn lại cũng không đủ tư cách đảm nhiệm chức vị này. Quan chủ khảo phải là người có học vấn, danh vọng, được người ta kính phục về học thức mới có thể khiến người tâm phục khẩu phục, được học sinh thiên hạ ngưỡng mộ.
Ý nghĩa của Tiêu Kỳ thần kỳ đi lòng vòng, rốt cục lại nhớ tới chính vụ.
Đợi xử lý hết công vụ, Tiêu Kỳ mới nhấc chân đi sang Hợp Nghi Điện. Quản Trường An lập tức đi tới, khom lưng trả lời: "Hoàng thượng, Vệ quốc công, Tào Quốc công và mấy vị Các lão cầu kiến."
"Không gặp!" Tiêu Kỳ cũng không quay đầu lại nói, "Kêu bọn họ trở về hết. Chuyện bọn họ yêu cầu trẫm sẽ không đồng ý. Tiền thu được từ Tuyệt Hộ Quận chính là thu từ mấy quận trong đó, đã chiếm hơn phân nửa quốc khố. Hộ bộ, nội các không biết tự xét lại mình, lại còn dám lôi kéo Tuyệt Hộ Quận không buông tay. Trong lòng bọn họ có chủ ý gì đừng tưởng rằng trẫm không biết rõ. Mấy kẻ này không có một ai hy vọng trẫm có thể qua một ngày tốt lành hết!"
Quản Trường An bị hù dọa mồ hôi tuôn đầy mặt. Lời này đúng là quá nặng. Nếu bị mấy người già kia nghe được, mỗi một người đều phải tới Phụng Hiền điện khóc lạy tiên đế mất.
"Hoàng thượng bớt giận, các vị đại nhân cũng đã chờ mấy canh giờ, có lẽ thật sự có chuyện quan trọng." Quản Trường An cũng không thể để hoàng đế bị người ta bắt được diểm yếu, chỉ đành kiên trì khuyên nhủ.
Tiêu Kỳ nhấc chân đá Quản Trường An một cú, "Biến, cứ nói như vậy đi! Trẫm còn có thể sợ bọn họ hay sao, một lũ kẻ nào kẻ nấy đều là sâu mọt đất nước, không muốn giải quyết đại sự triều chính, ngược lại rất tinh thông bàng môn tà đạo, trẫm nuôi dưỡng bọn họ có ích lợi gì chứ?" Mấu chốt là vẫn không thể biếm chức, đúng là nghẹn khuất!
Nếu có đủ nhân tài để dùng … Tiêu Kỳ thở dài thật sâu. Quốc gia cần cải cách, quân sự cần đẩy mạnh, khắp nơi cần nhân tài. Nhưng mà bị thế gia nắm giữ nhiều năm như thế, mở khoa tuyển sỹ rốt cục vẫn không đáp ứng kịp nhu cầu của Tiêu Kỳ. Nhân tài cũng phải là lịch luyện mới được. Cho dù là đậu Tiến sĩ, Tam giáp cũng phải cần vài năm tôi luyện mới có thể trọng dụng.
Không phải người nào cũng giống như Tần Tự Xuyên, nhấc lên đã chính là một cây đao.
Tiêu Kỳ càng nghĩ càng bị đè nén, thế cho nên về Hợp Nghi Điện vẫn mang vẻ mặt giận dữ. Quản Trường An cũng không dám thật sự trở về, vẻ mặt đau khổ một đường mặt dày mày dạn đi theo.
Lúc Tự Cẩm đi ra đón liền nhìn thấy sắc mặt đen nhánh tức tối của Tiêu Kỳ, sau lưng hắn là Quản Trường An sống không bằng ૮ɦếƭ khom lưng đi theo, lại có chuyện gì đây?
Tự Cẩm còn bao nhiêu chuyện muốn nói với Tiêu Kỳ, kết quả chứng kiến tình hình này chỉ đành cố nén chuyện của mình lại, bày ra khuôn mặt tươi tắn nhất đón Tiêu Kỳ vào. ϲởí áօ dâng trà, hầu hạ thoải mái vị đại gia này, qua cửa sổ nhìn vẻ mặt khổ bức không thể nói của Quản Trường An, cũng chỉ đành hỏi thăm.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, có thể khiến Hoàng thượng tức giận như vậy." Đương nhiên là có, trước đây cũng từng gặp hắn tức giận như vậy rồi …, nhưng không thể nói đâu.
Tiêu Kỳ "Hừ" ra một tiếng trong mũi, muốn nói điều gì, lại "Hừ" một tiếng, buồn bực không muốn mở miệng. Mấy chuyện phiền toái này đâu chỉ nói dăm ba câu là có thể giải quyết, cần gì khiến Tự Cẩm cũng lo lắng theo, "Không có chuyện đại sự gì, nàng đừng lo lắng."
Tự Cẩm không tin!
Tiêu Kỳ không chịu nói thẳng, Tự Cẩm cũng không khách khí với hắn. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên nàng hỏi đến những chuyện này, suy nghĩ một chút liền thay góc độ nói: "Thi*p nghe nói cha thi*p bị người ta tố cáo, có phải là thật hay không ạ?"
Tiêu Kỳ:...
"Nàng cũng biết rồi ư?" Kẻ nào lắm miệng, quay đầu lại đánh bằng roi!
"Không cần nghe cũng có thể dự đoán được mà. Hoàng thượng cũng nói con của chúng ta thông minh đáng yêu như thế, thi*p lại còn da mặt dày đao chọc không tiến chiếm cứ người không buông tay. Cha thi*p thì không ngừng đưa bạc vào kho cá nhân của Hoàng thượng. Ba đời nhà thi*p đều khiến người ta chói mắt mà. Người ta không đâm chúng ta mấy nhát thì cũng nên tự thẹn mình làm quan." Tự Cẩm cố ý trợn trắng mắt, một vẻ ta đều hiểu hết rồi.
Rõ ràng là chuyện rất buồn bực, bị Tự Cẩm nói như thế, lập tức như chọc ra một lỗ thủng giữa cơn tức của Tiêu Kỳ, bay hơi hết!
Thấy Tiêu Kỳ cuối cùng cũng cười Tự Cẩm mới nhẹ một hơi. Tính tình không được tự nhiên, thích hờn dỗi thật sự là phiền ૮ɦếƭ người ta.
"Nhìn dáng vẻ của nàng chẳng tức giận chút nào, thật không giống nàng đấy." Tiêu Kỳ nghĩ lúc trước nàng có thể tức điên, ngay cả người bên cạnh cũng không tha.
"Đây không phải là nghĩ thông suốt sao. Không bị người ghen tị là tài trí bình thường. Người ta cố gắng đâm chúng ta, chứng tỏ chúng ta là nhân tài đó. Như vậy thì phải cao hứng, nên ăn mừng, sao lại tức giận chẳng phải là đúng ý của bọn họ. Lộ ra điểm xấu không chừng người ta còn đốt pháo hoa ăn mừng cả đêm kìa, chẳng có chút lời nào! Làm người thì phải thông suốt, không ai lại vì người khác không cho ngươi thoải mái mà sống theo ý họ được. Làm người ư, phải vui vẻ lên, dù sao thi*p cũng là sủng phi, trên đời này trừ Hoàng thượng có thể làm thi*p tức giận thì người khác sẽ không có khả năng đó." Nói đến đây dừng một chút, lại cười với Tiêu Kỳ, "Người là hoàng đế, trị vì thiên hạ, cai quản vương thổ. Thần dân của thiên hạ này, chỉ có Hoàng thượng tức giận người khác, ai dám để cho người không thoải mái, thi*p sẽ bắt hắn không thoải mái. Thi*p ư, là nữ nhân, tâm nhỏ nhen, ai khiến cho nam nhân của thi*p, con thi*p, người nhà thi*p không vui, vậy chính là kẻ địch của thi*p. Nói đi, là ai, nhìn thi*p trút giận cho người đây."
Tiêu Kỳ chẳng còn tức giận gì nữa, biết rõ Tự Cẩm cố ý nói vậy để dụ dỗ hắn thoải mái nhưng vẫn cảm thấy trong lòng rất vui vẻ. Kéo người tới, xoa Ϧóþ mấy cái rồi mới nói: "Quốc gia chọn tài là đại sự, vị trí quan chủ khảo của khoa thi năm tới không biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm. Lại còn chuyện của cha nàng, đều là nhặt xương trong trứng gà, không thèm để ý là được. Nàng cũng không cần lo lắng, bây giờ Tuyệt Hộ Quận đã bị người khác theo dõi sít sao. Chỉ là phụ thân nàng quản lý quá tốt, bọn họ cũng chỉ trông mà thèm thôi, cứ muốn thu hồi rồi sung nhập quốc khố."
"Nghĩ sao mà ngon thế, dám đoạt tiền từ tay hoàng đế, thật là to gan!"
"Mấy hạ thần của Trẫm cũng không phải là gan lớn, các triều đại dưỡng thành khẩu vị tới nay, là thói quen của bọn họ thôi."
"Đây là bệnh, phải trị!"
Tiêu Kỳ cảm thấy này lời này thật sự hiếm lạ, trong nháy mắt cười ha hả, "Không sai, là bệnh, phải trị!"
Sau khi cười to, trong lòng thoải mái rất nhiều, Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm, "Nàng luôn có cách làm cho ta vui lên."
"Đó là đương nhiên, không có tuyệt kỹ thì thi*p cũng thẹn mình là sủng phi."
Có ai tự khen mình như thế không ông trời ơi.
Tự Cẩm gọi người chuẩn bị ăn trưa, sau đó nói với Tiêu Kỳ: "Thi*p cũng có suy nghĩ, không biết có thể thành công hay không."
"Ý tưởng gì vậy?" Tiêu Kỳ đổi tư thế dựa vào gối mềm, gối này vừa lớn vừa mềm, dựa vào thì cả người lún xuống, đặc biệt thoải mái. Duỗi tay ra kéo Tự Cẩm cùng nhau ngồi xuống.
"Chính là chuyện quan chủ khảo." Tự Cẩm bị Tiêu Kỳ kéo qua, tay chạm vào trâm cài trên đầu làm nó lệch đi, dứt khoát tháo xuống, tự mình tìm vị trí thoải mái dựa vào hắn, "Thi*p nghĩ nhất định không thể dùng người của thế gia, nếu vậy là mở cửa cho đệ tử của bọn họ rồi, chuyện tốt như vậy thì không thể tiện nghi bọn họ được."
Cái này là đương nhiên, nếu không Tiêu Kỳ vì chuyện gì mà tức nghẹn chứ.
"Nhưng người có địa vị cao để có thể làm quan chủ khảo, hình như là thật không có người nào có thể làm người khác tin phục mà không phải là người của thế gia." Tự Cẩm nhẹ nói, "Có lẽ nhóm thế gia cũng nghĩ như vậy cho nên mới không lo ngại gì. Thi*p nghĩ, có thể làm như vậy hay không. Các văn nhân đại nho có danh vọng trong thiên hạ Đại Vực cũng rất nhiều. Trong số đó không ít người bị thế gia gạt bỏ vô duyên với triều đình. Nếu như có thể mời một hai người về chủ trì đại cục, vừa có thể khiến học sinh thiên hạ kính trọng, còn có thể cho mọi người một chỗ đứng vững chắc, có tương lai."
Tiêu Kỳ nghe vậy thần sắc liền trịnh trọng lên, nhìn Tự Cẩm một cái, "Sao nàng lại nghĩ tới chuyện này?"
"Thi*p cứ thế mà nghĩ thôi. Trong triều không có, sao chúng ta không ra bên ngoài đi tìm chứ? Cần gì lại ràng buộc mình trong một vòng lẩn quẩn như thế. Kỳ thật bên ngoài vòng kia cũng có rất nhiều nhân tài mà." Tự Cẩm quả thực chỉ tùy tiện nghĩ thôi. Dù sao ở những thế hệ sau mới không có những hạn chế tuyển dụng nhân tài như vậy. Nhưng ở triều đại này gia thế chính là một vấn đề quan trọng. Nếu như Tiêu Kỳ có thể chủ động phá quy tắc này thì quả thực là mở ra một kỷ nguyên mới trong việc tuyển chọn người tài cho đất nước.
"Có lẽ cũng không phải là không thể thực hiện được, những sẽ rất phiền toái."
"Đúng là hơi phiền phức." Chỉ một câu danh bất chính, ngôn bất thuận là nhóm thế gia có thể phản đối đến cùng, "Nhưng đại khái có thể lấy văn kết bạn, người thắng đủ tài làm chủ khảo mà."
Hai mắt Tiêu Kỳ tỏa sáng, ánh mắt nhìn Tự Cẩm sáng rực như lửa, lôi nàng lại hung hăng hôn một cái, sau đó đứng vụt lên, sửa sang lại xiêm y, "Ta phải vội đi trước, nàng ăn một mình đi, ngoan ngoãn, buổi tối lại về với nàng."
Tiêu Kỳ đi như một trận gió, Tự Cẩm đấm xuống giường, người nóng tính này!
Ý tưởng này của Tự Cẩm rất tốt, nhưng muốn áp dụng sẽ rất phiền toái, hoàn toàn không có đơn giản như nàng nói.
Tiêu Kỳ đi ra nhanh như một trận gió, Quản Trường An đánh gót chân đuổi theo.
"Tuyên Ngụy Văn Bách, Lý Võ, Tạ Hoàn, Vệ quốc công, Tào Quốc công yết kiến!" Tiêu Kỳ vừa đi vừa hạ chỉ, "Tuyên Tần Tự Xuyên, Tô Thịnh Dương, Đổng Thái Khang yết kiến!"
"Vâng, nô tài đi ngay." Quản Trường An kích động muốn rơi lệ. Mấy vị đại nhân kia còn đang ngồi ở nội các chờ triệu kiến đâu. Nhưng sao Hoàng thượng lại muốn tuyên huynh đệ của Hi Phi, Quý phi, Hiền phi tiến cung làm gì?
Tiêu Kỳ sải bước tiến Sùng Minh Điện, lấy ra một cuốn văn thư cất ở chỗ sâu nhất trong bàn, mở ra trên bàn tinh tế tra tìm.
Đại nho Đại Vực có danh vọng, còn trung thành với triều đình, không thỏa hiệp với thế gia, bây giờ còn sống sót được mấy người đâu? Mấy lão già kia bị thế gia chèn ép giẫm nát, nếu như có cơ hội có thể báo thù, nghĩ đến tất nhiên sẽ cực kỳ náo nhiệt.
Ý tưởng này của Hi Phi rất hay, để bọn họ đánh nhau hỗn loạn, hắn ở bên cạnh xem náo nhiệt là điều tuyệt vời nhất.
Xem các ngươi còn dám đề ra vấn đề khó cho trẫm, còn dám nhớ thương kho riêng của ta không!
Hoàng đế bệ hạ lòng dạ hiểm độc, chỉ trong chốc lát đã tính mười bảy mười tám phương thức mưu kế, cần phải cho bọn họ tranh cãi ầm lên mới được. Còn những kẻ đứng trợ uy bên cạnh, gây rối làm khó cứ ném cho bọn Tô Thịnh Dương thu thập thôi. Dù sao cũng phải tăng cường quân bị, bất kể là ai nhét người vào, cứ thu hết. Nhưng có thể tồn tại hay không thì phải nhìn bản lĩnh của chính các ngươi.
Vào dễ dàng, nếu muốn đi ra... Ha ha, cho cha các ngươi đến thỉnh cầu trẫm đi!
Không tróc các ngươi một lớp da thì thật có lỗi với thân cha các ngươi đã làm ta ngột ngạt!
Tiêu Kỳ mài đao soàn soạt, bên ngoài các đại thần vội vã đến, hoàn toàn không biết bên trong đã đào một cái hố to, đang chờ bọn họ tự mình nhảy vào.
Tự Cẩm ở Hợp Nghi Điện cầu nguyện cho bọn họ!
Tiêu Kỳ vội vã đến lại vội vã đi, Tự Cẩm không có cơ hội nói chuyện của mình. Sau khi Khương cô cô từ Phượng Hoàn Cung trở lại, báo cáo với Tự Cẩm: "Nô tỳ đã bẩm báo mọi chuyện với Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương bảo nương nương yên tâm, nương nương đã sai người theo dõi chặt chẽ cung nhân kia. Hơn nữa người nhà của họ ở ngoài cung, đại nhân Cam Lượng cũng đã phái người giám sát nghiêm ngặt rồi."
Tự Cẩm thở nhẹ một hơi, "Vậy được rồi, chỉ sợ bọn họ thực thi quỷ kế, ngươi cũng phải chú ý nhiều hơn.” Tự Cẩm nghĩ tới đây nhìn Khương cô cô, "Nếu như thuận tiện, giúp ta theo dõi sát sao động tĩnh của Tố Vân Điện, nghe nói gần đây người bên cạnh Kiều Tiểu Nghi của Tố Vân Điện kia rất bận rộn."
Tự Cẩm không thể phớt lờ mãi Kiều Linh Di kia, lần này chuyện Đậu Phương Nghi cũng không biết nàng ta có nhúng tay trong đó hay không.
"Dạ, nô tỳ nhớ rồi." Khương cô cô cũng không hỏi lý do, gật đầu xác nhận rồi liền ra ngoài bố trí.
Đợi đến sau khi Khương cô cô phân phó xuống, trong lúc vô tình mới phát hiện người của Trần Đức An lại đang canh chừng Sở quý nhân. Trong lòng nghi hoặc liền gọi Vân Thường đến hỏi thăm. Vân Thường liền đem phát hiện ngày đó nói cho Khương cô cô nghe, "Tôi biết rõ cô cô bận rộn nhiều việc liền giao Trần Đức An đi làm, trong tay hắn ta có người, nghĩ đến theo dõi một người cũng được."
"Hai người các ngươi quả thực làm bậy!" Khương cô cô giận đến sắc mặt đều thay đổi.
"Cô cô." Vân Thường bị sợ hết hồn, không biết mình sai ở đâu, bất an đứng nơi đó.
"Cô gọi Trần Đức An tới đây." Khương cô cô xoa xoa trán, may mắn mình phát hiện sớm, nếu không đợi đến khi gặp chuyện không may thì có thể liên lụy đến nương nương. Hai người kia lá gan thật sự là càng lúc càng lớn.
Vân Thường không dám tiếp tục truy vấn, vội vàng đi gọi Trần Đức An đến, Khương cô cô nhìn bọn họ, "Ngồi xuống trước đi."
Vân Thường và Trần Đức An liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người mới ngồi xuống. Khương cô cô ngồi đối diện với bọn họ, nhìn Trần Đức An nói thẳng: "Rút người của cậu bên cạnh Sở quý nhân về, sau này không được phép theo dõi Sở quý nhân."
"Vì sao?" Trần Đức An không hiểu, trong lòng cũng có chút không vui. Bên chỗ hắn ta đã có phát hiện vài điểm, rút về như thế không phải là bỏ dở nửa chừng. Chẳng lẽ Khương cô cô thật sự sợ hắn ta lập công hay sao?
"Bây giờ hai người các ngươi càng lúc càng to gan, làm việc không động não sao? Nương nương có phân phó các ngươi làm như vậy không?"
Vân Thường và Trần Đức An liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng hơi bất an, cùng nhau lắc đầu.
"Biết rõ vì sao nương nương không phân phó không?" Khương cô cô biết rõ hôm nay không nói chuyện rõ ràng thì không chừng hai người kia còn phạm tội ngu xuẩn nữa.
Hai người lại lắc đầu, Vân Thường nhịn không được nói thêm một câu, "Sở quý nhân có địch ý đối với nương nương, tôi cũng chỉ sợ nàng ta gây chuyện bất lợi đối với nương nương, cho nên mới theo dõi nàng ta."
"Cô nghĩ như vậy không có gì sai. Nếu đổi lại là người khác, ta tuyệt đối không phản đối cô làm việc này. Nhưng các ngươi đừng quên, Sở quý nhân là muội muội Hoàng hậu nương nương, mặc dù là thứ xuất nhưng cũng là con gái của Ngụy quốc Công, là người một nhà của Hoàng hậu nương nương. Sở quý nhân xấu mặt gây chuyện, nếu các ngươi tố giác thì các ngươi đem thể diện của Hoàng hậu nương nương để vào đâu? Nếu xảy ra chuyện, Hoàng hậu nương nương có khi nào cho rằng là chủ tử sai các ngươi làm hay không? Các ngươi muốn Hoàng hậu nương nương bất mãn với chủ tử hay sao?"
Vân Thường và Trần Đức An đều kinh hãi toát hết mồ hôi. Bởi vì Sở quý nhân tiến cung cũng không thân cận với Hoàng hậu nương nương cho nên bọn họ không coi trọng điểm này. Bây giờ nghe Khương cô cô nói vậy, hai người mới thấy hoảng sợ.
Cô cô nói đúng lắm, dù thế nào Sở quý nhân cũng là người của Vệ quốc công phủ, quan hệ đến thể diện của Hoàng hậu nương nương, bọn họ nhất thời nóng nảy mà quên mất.
Nhìn vẻ mặt hai người, cuối cùng là không ngu, còn biết mình sai ở đâu.
"Mấy năm nay chủ tử được Hoàng hậu nương nương che chở, mới có thể có vinh quang hôm nay. Ngay cả chủ tử cũng rất kính trọng Hoàng hậu nương nương, các ngươi lén lút làm chuyện như vậy là tổn thương thể diện của Hoàng hậu nương nương. Cho dù chủ tử biết rõ cũng chỉ biết trách phạt các ngươi."
"Đa tạ cô cô nhắc nhở, là chúng tôi sai." Vân Thường vội vàng đứng dậy nhận sai, "Tôi nhất thời xúc động nghĩ chuyện này đơn giản. Nếu thật sự ảnh hưởng xấu đến tình cảm của nương nương và Hoàng hậu nương nương, tôi thật sự muôn lần ૮ɦếƭ cũng không đủ để tha tội."
Lần này Trần Đức An cũng tâm phục khẩu phục. Rốt cục là người ở trong cung nhiều năm, nhìn mọi việc đều sâu sắc hơn bọn họ nhiều. Nhưng..."Cô cô, vậy cứ mặc kệ chuyện này sao? Nếu Sở quý nhân thật sự gây ra chuyện gì?" Đến lúc đó phát hiện cũng đã muộn!
"Đương nhiên không thể mặc kệ, nhưng các ngươi làm vậy thì không đúng." Khương cô cô cũng hơi đau đầu, thở dài nói: "Gặp những chuyện như vậy, đầu tiên các ngươi phải nói với nương nương. Nếu đã thế này, Trần Đức An lặng lẽ rút người về, không được kinh động bất luận kẻ nào. Ta sẽ tự mình đi Phượng Hoàn Cung tìm Đồng cô cô, đem mọi chuyện tiết lộ cho Đồng cô cô, Đồng cô cô tự nhiên sẽ biết phải làm gì. Lần trước Kiều Tiểu Nghi ngã xuống từ trên giả sơn, Hoàng hậu nương nương đã sớm bất mãn thứ muội này. Bây giờ nếu như Sở quý nhân thật không nhớ mình đã từng bị Kiều Tiểu Nghi giật giây, vậy thì không cần chúng ta ra tay, Hoàng hậu nương nương có thể không biến sắc thu thập nàng ta. Làm gì còn cần các ngươi đắc tội với người ta."
Trần Đức An và Vân Thường đều sững sờ, có thể làm vậy sao? Đồng cô cô chẳng lẽ sẽ không cho rằng bọn họ không mang rắp tâm?
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của hai người, Khương cô cô suy nghĩ một chút lại giải thích: " Hoàng hậu nương nương cũng có những nỗi khổ khó nói ở Vệ quốc công phủ."
Trong nháy mắt hai người hiểu được, lập tức rất bội phục Khương cô cô.
Trần Đức An nghiêm túc hành lễ với Khương cô cô, "Trước đây đều là tôi lòng dạ hẹp hòi, hiểu lầm cô cô, còn mong cô cô bỏ qua cho. Tôi ở đây cảm ơn cô cô, đa tạ cô cô lần này xuất thủ cứu giúp."
"Đừng nói cứu giúp gì, quá nghiêm trọng rồi. Chúng ta đều là người hầu hạ chủ tử, phải đồng tâm hiệp lực. Sau này gặp chuyện thế này thì nên suy nghĩ cẩn trọng hơn, đừng nóng nảy xúc động." Mặc dù trong lòng Khương cô cô cũng không thật cao hứng, nhưng cuối cùng kết quả vẫn là tốt. Làm người cuối cùng biết được sai mà thay đổi, cũng không nên níu lấy không buông.
Khương cô cô lại phải đến Phượng Hoàn Cung, trước khi đi nhìn Trần Đức An, "Cậu gọi người về trước, nhất định không được kinh động người khác, lặng lẽ coi như không có chuyện gì mà về, xóa sạch dấu vết."
"Cô cô yên tâm." Trần Đức An lập tức nói.
Khương cô cô yên tâm. Trần Đức An cũng khá thông minh, trong chuyện đại sự cũng rất biết cân nhắc lợi hại. Nếu không Hoàng thượng cũng không để hắn ta hầu hạ bên cạnh chủ tử.
Phượng Hoàn Cung.
Đồng cô cô nghe Khương cô cô nói, vẻ mặt nghiêm lại, "Chuyện này là thật sao? Tin tức của cô có xác thực hay không?"
Cho dù biết Hoàng hậu nương nương che chở chủ tử, Khương cô cô cũng không thể nào khai ra sai lầm của Vân Thường và Trần Đức An bên Hợp Nghi Điện, chỉ nói: "Đương nhiên chính xác, là Vân Thường chính mình nghe được. Nhưng dù sao chuyện này cũng liên lụy tới Hoàng hậu nương nương, sợ bởi vì Sở Quý nhân mà dính líu đến Hoàng hậu nương nương, nghĩ tới nghĩ lui cả đêm bất an nên mới kể chuyện này cho tôi nghe. Mấy năm nay Hoàng hậu nương nương che chở chủ tử của chúng tôi, bọn nô tỳ trong lòng đều vạn phần cảm kích. Tôi nghe được tin tức liền lập tức tìm đến cô cô thương nghị. Chủ tử chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm gì Sở quý nhân, nhưng chỉ sợ nếu không có người nhắc nhở, Sở Quý nhân sẽ bị người ta lợi dụng, lại liên lụy đến Hoàng hậu nương nương." Khương cô cô không không hề nhắc đến Trần Đức An, theo Đồng cô cô chuyện này đương nhiên là càng ít người biết rõ càng tốt. Huống chi Trần Đức An còn phái người theo dõi. Nếu lúc đó không may bị Đồng cô cô hoài nghi thì không tốt. Do đó dứt khoát bỏ hắn ta ra ngoài.
Coi như là xong hết mọi chuyện.
"Cô làm rất tốt, tôi cảm ơn cô." Đồng cô cô vỗ vỗ tay Khương cô cô, "Tôi sẽ nói với nương nương, cô cũng về nói lại để Hi Phi nương nương an tâm."
Khương cô cô thở nhẹ một hơi, lộ ra một nụ cười tươi, "Nếu như vậy thì thật sự là quá tốt. Chủ tử chúng tôi chỉ sợ nương nương hiểu lầm, chẳng phải là tổn thương tình cảm nhiều năm nay. Đa tạ Đồng cô cô, cảm ơn cô."
"Chúng ta cũng đừng cảm ơn tới cảm ơn lui, xa lạ lắm." Đồng cô cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Thật không nghĩ tới Sở Quý nhân lại còn ngu ngốc đến vậy. Cũng may là Hi Phi biết rõ, nếu không bị phát hiện thì thể diện của nương nương để vào đâu?
Trong lòng Đồng cô cô rất lo lắng nhưng vẫn tiễn Khương cô cô ra ngoài, sau đó lập tức đi nhanh vào điện, thuật lại lời của Khương cô cô cho Hoàng hậu nương nương nghe.
Sau khi Hoàng hậu nghe xong, ngược lại có cảm giác mọi chuyện kết thúc, thấy Đồng cô cô lo lắng cười cười nói: "Chuyện này cũng coi như chuyện tốt, cứ phải lo lắng hãi hùng mãi, không biết khi nào cô ta sẽ gây chuyện lớn liên lụy Bản cung. Bây giờ có thể đề phòng không phải là tốt hơn sao?" Có thể có mẫu thân như vậy, Sở Trừng Lam sao có thể sống yên lành. Người không có đầu óc lại còn nghĩ tới được hơn người, đúng là tìm đường ૮ɦếƭ mà không biết.
Lúc trước hoàng hậu đối với việc Sở Trừng Lam tiến cung mặc dù không thích lắm nhưng cũng không phản đối. Trong lòng suy nghĩ di nương của cô ta có thủ đoạn như vậy, chắc hẳn con gái cũng sẽ không tệ. Chỉ cần có thể sinh hạ một đứa con trai, giữ người hay không cũng chỉ dựa vào một câu nói của mình. Nhưng không nghĩ tới không chỉ không có thủ đoạn của di nương mà lại còn không có đầu óc.
Làm việc không tính toán, tự mình tìm ૮ɦếƭ, vậy thì không thể trách được nàng ta.
Con gái của Sở gia trong cung không thể bị người khác tóm được nhược điểm. Hoàng hậu như nàng ta sớm đã bị quý phi thoe dõi chặt chẽ, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.
Nghĩ tới đây, hoàng hậu nhìn Đồng cô cô nói: "Dù sao Sở quý nhân cũng là muội muội của Bản cung, đã lâu không gặp rất nhớ. Chiều nay gọi cô ta đến giúp ta trò chuyện."
Trong lòng Đồng cô cô run lên, "Dạ."
"Ta nhớ được cô ta thích nhất uống trà Tuyết Thanh, đến lúc đó pha cho cô ta một chén trà thật ngon vào."
"Vâng." Đồng cô cô cúi đầu đáp ứng.
Ngươi đã vui vẻ gây rắc rối cho ta, lại không thể sinh con để là một cánh tay hỗ trợ ta, vậy thì nửa đời sau này cứ ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi đi.
Hoàng hậu nhẹ nhàng cười một tiếng, tập trung suy nghĩ nhìn qua ngoài cửa sổ. Cho dù trong nhà biết rõ chuyện gì xảy ra thì như thế nào. Đứng giữa hậu vị và nữ nhi, cha nàng ta nhất định sẽ tuyển hậu vị.
Còn với vị di nương được sủng ái kia... Nếu như không tán thưởng thì về sau cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Còn nàng ta, vẫn là con gái Sở gia vững vàng ngồi ở vị trí hoàng hậu.
Còn Kiều Linh Di, liên tiếp tính kế Sở Trừng Lam, chẳng khác nào là tính kế Sở gia, mối thù này ta ghi nhớ.
Một ngày nào đó, ta sẽ đòi cả vốn lẫn lời.
Có điều bây giờ sao, cũng đến lúc có thể thu chút lợi tức trở về. Không phải Kiều Linh Di vẫn muốn tranh thủ tình cảm với Hi Phi sao?
Nàng ta rất vui thích cho cô ta nếm thử cảm giác thất vọng.
"Đồng cô cô, bên Di Cùng hiên đã chuẩn bị xong hết mọi thứ chưa?"
"Bẩm nương nương, hết thảy đều đã chuẩn bị tốt, chỉ còn chờ Hi Phi nương nương chuyển về. Nhưng Hoàng thượng chưa đồng ý cho nên việc chuyển cung cũng chưa quyết định." Đồng cô cô biết Hi Phi cứ ở mãi bênHợp Nghi Điện là không hợp quy củ, nếu cứ kéo dài thì không không tốt cho Hi Phi và Đại hoàng tử, vẫn nên chuyển về Di Cùng hiên thì tốt hơn.
"Bản cung còn nhớ, hình như Hi Phi rất thích tay nghề nấu nướng của Nhạc Trường Tín phải không?"
"Đúng vậy, Hi Phi nương nương chỉ tin tưởng tay nghề của Nhạc Trường Tín, mấy năm nay cũng chưa hề thay đổi." Đồng cô cô trong lòng cảm thán. Nói đến thì Hi Phi cũng thật sự là người nhớ tình xưa. Nhạc Trường Tín kia nếu không phải là Hi Phi chiếu khán, nào có địa vị như bây giờ ở Ngự Thiện phòng. Lúc trước Nhạc Trường Tín có lòng tốt cho nên hắn ta mới có ngày hái quả, đạt được danh vọng như hiện nay.
"Vậy hãy để cho Nhạc Trường Tín trực tiếp đi làm ngự trù riêng của Di Cùng hiên, về sau chuyên phụ trách đồ ăn thức uống của Đại hoàng tử và Hi Phi." Hoàng hậu trực tiếp quyết định. Nếu đổi người khác tới Di Cùng hiên phụ trách phòng bếp, hoàng hậu cũng không yên tâm, dù sao an toàn của Đại hoàng tử là trọng yếu nhất.
"Nhưng bên chỗ thái hậu nương nương..." Đồng cô cô do dự hỏi.
"Bản cung sẽ bẩm báo với thái hậu, không phải Hoàng thượng cũng rất thích tay nghề của Nhạc Trường Tín sao?" Trong nháy mắt Hoàng hậu cười một tiếng.
Đồng cô cô thật sự bội phục, "Nương nương lời nói rất đúng. Do đó, thái hậu nương nương cũng không thể phản bác." Dù sao, một năm có 365 ngày thì 360 ngày hoàng thượng ở bên chỗ Hi Phi. Chuyện này ai cũng không thể trợn mắt nói dối. "Nhưng chuyện chuyển cung thì phải cần Hoàng thượng gật đầu đồng ý mới được, hơn nữa Hi Phi còn đang bị cấm túc."
"Cấm túc cũng tốt với nàng ấy. Còn hơn là đi ra ngoài bị người ta đâm lén. Đợi đến khi điều tra rõ mọi chuyện thì nàng ấy sẽ có lúc vinh quang, không cần nóng nảy nhất thời." Nói đến đây, hoàng hậu im lặng cười một tiếng, "Cho dù nàng ấy bị cấm túc như vậy, Hoàng thượng mỗi ngày đều ở cùng, trong hậu cung này người người đều nguyện ý đấy."
Cũng đúng, Đồng cô cô cũng không khỏi không bội phục Hi Phi, người ta có bản lĩnh như vậy đấy, chao ôi, đây là số mệnh mà.
Ai bảo Hoàng thượng thích Hi Phi, cho dù là có nghi vấn Gi*t người, cho dù đã từng định qua hôn ước, vậy thì thế nào?
Đều không qua khỏi Hoàng thượng thích.
"Nương nương, Hi Phi nương nương là người tri ân. Cứ nhìn Nhạc đầu bếp, lại nhìn nàng ta dạy dỗ Đại hoàng tử, tương lai tất nhiên cũng sẽ không quên ân đức của nương nương." Đồng cô cô cũng đích thực không phát hiện Hi Phi có mơ ước đối với hậu vị, so với Quý phi thì tốt hơn rất nhiều.
Riêng điểm này, Đồng cô cô không biết, kỳ thật ngay từ ban đầu Tự Cẩm đã không nghĩ tới làm hoàng hậu. Mục tiêu của người ta chính là làm thái hậu cơ. Có điều đi nửa đường thì vô tình nảy sinh tình yêu với Hoàng đế, lại ma xui quỷ khiến kết đồng minh với đối thủ lớn nhất là hoàng hậu, cho nên mọi chuyện phát triển lệch quỹ đạo mà thôi.
Không còn ước nguyện ban đầu nữa.
Tới khi tin Sở Quý nhân bị bệnh phải nằm trên giường dưỡng bệnh truyền ra, ngay từ đầu cũng không khiến mọi người chủ ý. Dù sao đau đầu nhức óc bệnh tật nhỏ rất thường gặp. Nhưng mãi nửa tháng cũng không xuống giường được, trải qua thái y trị liệu mới biết phải tĩnh dưỡng trên giường hàng năm, thì cũng gây chấn động không nhỏ trong hậu cung.
Chuyện kỳ lạ nhất là bệnh của Sở quý nhân bệnh cũng không phải là không có nguyên nhân. Thái y tra ra Sở Quý nhân bị trúng một loại kỳ độc, ngay sau đó một cung nhân bên cạnh Kiều Tiểu Nghi đột nhiên nhảy giếng tự sát. Khi vớt được thi thể từ trong giếng lên thì phát hiện độc vật đó trong người thi thể. Trong phút chốc hậu cung như bùng nổ.
Tự Cẩm bị sự tình phát triển làm kinh ngạc ngây người, Oh My God, có chuyện gì vậy?
Trước đó Khương cô cô từng nói qua Sở quý nhân bị Kiều Linh Di đầu độc, cũng nói cho nàng biết chuyện này đã nói cho Đồng cô cô nghe nhưng Tự Cẩm tuyệt đối không tin chuyện của Sở Trừng Lam và Kiều Tiểu Nghi là ngẫu nhiên.
Hoàng hậu nương nương này, vừa ra tay chính là kinh thiên động địa à.
Đáng khen!
Quả thực không thể tin được, Tự Cẩm ngồi ở đó, còn chưa kịp phục hồi tinh thần từ trong cơn chấn động thì Tiêu Kỳ trở lại. Tự Cẩm rối rắm. Mặc dù rất không thích Tiêu Kỳ nghe được chuyện về Kiều Linh Di, nhưng chuyện này vẫn phải cho hắn biết. Hơn nữa nàng cũng muốn nhìn một chút, Tiêu Kỳ có phản ứng gì.
Vì vậy Tự Cẩm liền nói, "Thi*p thật sự sợ hết hồn, tuyệt đối không thể tưởng được, sau lưng Sở Quý nhân ngã bệnh lại có nguyên nhân như vậy. Nhưng bây giờ cũng chỉ là hoài nghi, mặc dù cung nhân kia đã ૮ɦếƭ nhưng chỉ cần Kiều Tiểu Nghi có thể tự chứng minh, Hoàng hậu nương nương xưa nay công bằng chính trực, cũng sẽ không vì Sở Quý nhân gặp chuyện không may mà xử sự bất công."
Tiêu Kỳ nhìn sang Tự Cẩm, "Ta đã biết chuyện này rồi"
Oh, khó trách trở về sắc mặt khó coi. Tự Cẩm hơi cúi đầu lặng yên lặng yên, sau đó nhìn Tiêu Kỳ, "Vậy Hoàng thượng... Định làm như thế nào?" Chẳng lẽ muốn đi thăm Kiều Tiểu Nghi sao? Sẽ không bị Kiều Tiểu Nghi nhân cơ hội tranh thủ sao. Bây giờ nàng bị cấm túc, cũng không thể mày dày mặt dạn cùng đi được.
Đích thực bây giờ tâm trạng Tiêu Kỳ không được tốt lắm, tiền triều chính vụ từng chuyện tiếp từng chuyện. Gần đây vì chuyện quan chủ khảo mà tranh chấp nảy lửa với thế gia. Bây giờ trong hậu cung lại xảy ra chuyện, hơn nữa còn là Kiều Linh Di xảy ra chuyện, thái hậu nhất định sẽ nhúng tay.
Việc này đại biểu phiền toái!
"Người nghĩ thi*p phải làm sao bây giờ?" Tiêu Kỳ còn nhớ Tự Cẩm rất ghen tuông với thanh mai của mình. Bây giờ xảy ra chuyện này, khẳng định trong đầu nàng đang nấu một vạc dấm. Bây giờ hắn cũng có thể ngửi thấy mùi dấm chua.
Nhìn này cái đầu cúi thấp không chịu nhìn hắn, còn túm tay áo hắn, thủ đoạn cũng không chịu đổi, chẳng có ý tưởng mới gì hết.
Không phải là rất rõ ràng nói cho hắn biết, bây giờ thi*p rất không vui, thi*p đang ghen sao!
Bây giờ ngay cả lừa gạt cũng không muốn hao tâm tổn trí nữa. Tiêu Kỳ đột nhiên cảm giác như vậy cũng rất tốt, chuyện tiền triều đã phiền ૮ɦếƭ hắn, giờ lại bắt hắn phải đi đoán tâm tư của nữ nhân, hắn thật muốn nổi giận!