Trăng sáng vằng vặc, sao bay đầy trời, Tự Cẩm và Tiêu Kỳ sóng vai ngồi trên thềm đá. Sau đó thuật lại một câu chuyện xưa dài đằng đẵng, giấu đi sự thật mình xuyên việt, nhưng lại nói minh bạch chuyện mình đã quên hết những chuyện cũ với Tần Tự Xuyên.
Giây phút đó, nét mặt Tiêu Kỳ quả thực giống như bị sét đánh vậy, thực sự không thể tin được vào tai mình, cẩn thận kiểm tra nét mặt, ánh mắt của Tự Cẩm. Từ trong ánh mắt nàng hắn nhìn không ra lừa gạt và giấu giếm, ánh mắt sáng ngời trong suốt, khiến hắn không tự chủ mà muốn tin tưởng chuyện cũ này.
"Nàng... Nàng nói lúc trước ở Y Lan Hiên bị bệnh một thời gian, sau đó quên rất nhiều chuyện, kể cả Tần Tự Xuyên." Giọng nói Tiêu Kỳ có vẻ khẩn trương, cố ép xuống sự run rẩy, tình thế quỷ dị như vậy, quả thực không thể khiến người ta tin tưởng được.
Tự Cẩm nhìn lên vầng trăng sáng trên đỉnh đầu, "Cũng còn nhớ rất nhiều chuyện, đồng thời cũng quên một vài chuyện. Đợt bệnh đó cực kỳ hung hiểm, thiếu chút nữa đã không trụ được. Đến khi thi*p tỉnh lại, đầu óc bên trong hỗn độn nhưng chưa từng có cái tên Tần Tự Xuyên này. Về sau có một lần mơ thấy vài chuyện, mới biết được trong sinh mệnh còn có một người như vậy tồn tại. Nhưng thi*p không nhớ bất kỳ chuyện gì về hắn ta, nghĩ không ra những năm tháng đã từng có hắn ta tồn tại. Hoàng thượng luôn miệng nói chúng ta thanh mai trúc mã tình thâm ý trọng, có lẽ đây là sự thật. Nhưng thật sự thi*p không nhớ rõ. Đối với thi*p, Tần Tự Xuyên chỉ là một tên người hơi quen."
Tiêu Kỳ:...
Sự quỷ dị khiến hắn cảm thấy Tần Tự Xuyên thật đáng thương, một kẻ ngoài lề, không biết đã xuất hiện chỗ nào?
"Nếu Tần Tự Xuyên nghe nàng nói như thế, nàng cảm thấy hắn ta sẽ có phản ứng gì?" Tiêu Kỳ cảm giác mình đặc biệt đần độn hỏi ra một câu như thế.
"..." Tự Cẩm nhìn Tiêu Kỳ một cái, nhìn ánh mắt kiên trì của đối phương, suy nghĩ một chút mới nói: "Có lẽ sẽ cảm thấy bao lời thâm tình đều cho chó ăn hết rồi."
"..." Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm một cái thật sâu, lại có cảm giác toàn thân vô lực. Nàng còn không nhớ rõ Tần Tự Xuyên, vậy những ngày này hắn lăn lộn là vì cái gì? "Nếu như có một ngày nàng sẽ nhớ ra thì sao?"
"Thời niên thiếu yêu say đắm, thi*p không thể xóa đi những tháng ngày đó. Ông trời để cho thi*p đến bên người là đã cho thi*p một lời chúc phúc, một hành trình mới. Gặp gỡ Hoàng thượng là may mắn nhất của đời thi*p, cũng là hành trình bất đắc dĩ nhất." Tự Cẩm ha ha cười, "Đều nói mến nhau dễ dàng gần nhau khó, đời chúng ta còn dài như thế, ai lại dám nói, lại dám cam đoan nhất định có thể đi đến cuối cùng. Nhưng nếu sợ hãi mà bắt thi*p phải buông tha cho hạnh phúc trước mắt thi*p cũng không làm được. Cho nên, Tiêu Kỳ, mặc dù thời gian cả đời dài như vậy, nhưng ngoại trừ quốc vụ triều chính quân sự đã chiếm cứ phần lớn thời gian của người, thời gian chúng ta ở chung gần gũi nhau cũng không nhiều. Trong thời gian ngắn ngủi này, chúng ta nhất định phải lãng phí thời gian băn khoăn chuyện nhàm chán đó sao? Thi*p mặc kệ trước kia, cũng không biết về sau, nhưng trước mắt thi*p toàn tâm toàn ý yêu người, có quyết tâm và nghị lực, muốn cùng người sống thật vui vẻ, đi qua nhân sinh dài đằng đẵng vốn chẳng cho chúng ta nhiều thời gian bên nhau này."
Tiêu Kỳ cảm giác mình đang nghe một cuốn thiên thư, nhưng có một câu nói hắn bắt lấy, "Cái gì gọi là không thể đi đến cuối cùng?"
Nàng nói dài, rõ như thế, sau đó hắn cũng chỉ bắt lấy một câu sao? Tự Cẩm thật vất vả nổi lên dũng khí thổ lộ, kết quả gặp gỡ tên nam nhân ngốc nghếch, lập tức tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, "Hoàng đế bệ hạ vĩ đại, cứ ba năm lại tuyển phi tần, vô số mỹ nhân đều muốn đến tranh đoạt ân sủng của người với thi*p. Đợi đến khi thi*p già, nhan sắc tàn phai, lẽ nào người bảo đảm sẽ không thích ngắm một mỹ nhân trẻ tuổi hơn sao?"
Tiêu Kỳ:...
"Cho nên người uất ức không phải là thi*p sao, mỗi ngày sinh hoạt trong lo lắng bất an không phải là thi*p sao, chỉ cần đến năm tuyển tú thì không thể khống chế được nỗi sợ hãi không phải là thi*p sao?"
Cho nên, vì lý gì mà hắn được chiếm ưu thế nói chuyện, vì lý gì mà người dám chất vấn là hắn chứ?
Sự tình dạng này phát triển thật không có sai sao?
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Tự Cẩm thật cảm thấy uất ức, nàng chính là một người vô tình bị cuốn tới chỗ này, lại phải gánh chịu nhiều trách nhiệm và uất ức như thế. Gả cho một nam nhân, lại là hoàng đế. Mặc dù có thể hưởng vinh hoa phú quý nhưng những thiệt thòi ủy khuất phải chịu cũng đủ làm người ta phát điên. Mỗi ba năm tuyển tú nữ, quả đúng là cơn ác mộng có thực.
"Cho nên thi*p đã làm gì sai, mấy năm nay người tự đặt tay lên иgự¢ hỏi xem, thi*p có làm gì có lỗi với người không?" Hậu cung ba nghìn giai nhân, quả thực người bên cạnh này là vạc dấm chua lớn nhất. Hắn nghĩ mình đã rất nghiêm túc nhẫn nại, hắn nghĩ mình đối với nàng rất tốt, không hơn không kém.
"Cho nên rõ ràng chúng ta đều thương nhau, vì sao vừa bị người khác châm ngòi lại rút đao khiêu chiến!"
Lời nói này rất có đạo lý, Tiêu Kỳ nhịn không được nghĩ, nhưng nếu con người có thể khống chế thất tình lục dục đơn giản như vậy, hắn cũng sẽ không nóng nảy táo bạo như thế.
Hơn nữa, hắn vẫn rất để ý Tần Tự Xuyên.
"Không có bất kỳ tình yêu nào có thể bảo đảm thiên trường địa cửu không thay đổi, cho nên từ trước đến nay thi*p không muốn Hoàng thượng hứa hẹn." Tự Cẩm vò tóc mai lòa xòa bên tai, giơ bàn tay ra, ở dưới ánh trăng chiếc nhẫn bạc tỏa một ánh sáng mờ ảo, "Người còn nhớ rõ chiếc nhẫn này không? Vậy bây giờ chúng ta đưa ra lựa chọn đi."
"Lựa chọn cái gì?" Tiêu Kỳ cẩn thận nhìn Tự Cẩm, lại có ý nghĩ cổ quái nào ђàภђ ђạ người khác đây.
"Lúc trước đã từng nói, nếu như hai người chúng ta, mặc kệ vì lý do gì mà không còn muốn ở bên đối phương nữa thì sẽ tháo nhẫn trên tay xuống, Hoàng thượng còn nhớ rõ sao?"
Tiêu Kỳ gật gật đầu.
"Cho nên, chuyện Tần Tự Xuyên, mặc kệ thi*p đã quên hắn ta hay chưa cũng đã thành một cái gai trong lòng Hoàng thượng. Nếu như chúng ta không thể nhổ cái gai này ra, sau này chỉ sợ sẽ có rất nhiều phiền não, khắc khẩu hoặc là giống nguy cơ bây giờ. Hoàng thượng có thể tháo chiếc nhẫn xuống, từ nay về sau thi*p tuyệt đối sẽ không chủ động xuất hiện trước mặt người. Người không tháo chiếc nhẫn xuống, vậy thì hãy bỏ qua chuyện Tần Tự Xuyên đi, từ đây nhổ cái gai này ra."
"Nàng đang ép ta?"
"Cũng là ép chính mình." Tự Cẩm trả lời, đưa vào chỗ ૮ɦếƭ rồi sau đó hồi sinh, nàng không thể không đánh cuộc một lần. Nàng chịu không được sau này có người cứ lấy mãi chuyện này ra công kích nàng, dần dần, từng chút từng chút tiêu trừ tình cảm giữa nàng và Tiêu Kỳ. Nếu phải như vậy, nàng thà rằng gọn gàng dứt khoát một lần.
Được hoặc là không được, trả lời một câu thống khoái!
Giữa hai người bỗng chốc trầm mặc xuống. Tiêu Kỳ chưa từng gặp phải tình huống như vậy, một hồi lâu mới nhìn Tự Cẩm, "Chưa từng có người nào dám nói điều kiện với ta."
"Cho nên, Hoàng thượng nói ta, mà không phải trẫm. Thi*p đang nói chuyện với Tiêu Kỳ mà không phải đế vương Đại Vực."
"Nàng ngụy biện."
"Thi*p sống mỗi ngày, giữ người nam nhân của mình chứ không phải vạn dặm giang sơn này. Thi*p không cần đế vương hay quyền thế địa vị, thi*p chỉ cần tấm lòng của Tiêu Kỳ."
"..."
Tiêu Kỳ trầm mặc, Tự Cẩm cũng không tức giận, ngược lại nở nụ cười, "Hoàng thượng nhìn đi, ngay cả chính người còn không biết rõ, rốt cục người đầu tiên là đế vương hay là một trượng phu. Mà thi*p cũng không thể dứt bỏ thân phận con gái của Tô gia, chỉ làm một nữ nhân bên cạnh người. Rất nhiều khi ích lợi cùng hưởng cũng đại biểu cho nguy hiểm cùng gánh. Cho nên đời này mới có đám cưới, mới có tuyển tú, mới có thật nhiều ích lợi trói chặt hai bên."
"Nếu nàng cũng đã hiểu được..."
"Đúng, thi*p hiểu rất rõ, nhưng thi*p vẫn có một hy vọng xa vời vào tình yêu."
"Đế vương, cho tới bây giờ không có tình yêu."
"Cho nên, đây là câu trả lời của Hoàng thượng sao?"
"... Ta không biết rõ."
Tự Cẩm thở dài một hơi, "Chính là bởi vì không có cách nào biết trước kết cục nên mới làm cho người ta càng thêm hy vọng tràn trề. Tiêu Kỳ, người thật sự không hy vọng vào tình yêu sao? Ở trong lòng mình có một gia đình, có một người có thể tin tưởng, cho dù bất cứ khi nào, bất cứ hoàn cảnh gì đều có thể tìm đối phương mà nương tựa. Thi*p tin tưởng tình yêu, cũng nguyện ý vì nó mà trả giá tất cả để đổi lấy. Nếu như, Hoàng thượng không dám bước đầu tiên vậy thì để thi*p là người đó, Người tin tưởng thi*p không?"
Hô hấp của Tiêu Kỳ như thể dừng lại, tình yêu, tình cảm này...
Nhưng nhìn thẳng vào ánh mắt trong suốt thanh thản của Tự Cẩm, trong đáy mắt kia có ngọn lửa hừng hực, khiến cho hắn không thể nào nói lời cự tuyệt.
Nàng rất nghiêm túc.
Mà hắn còn đang do dự.
Đế vương thì sao có thể có tình yêu chứ? Đó là hành động ngu xuẩn tự chui đầu vào rọ, không thể bị một phụ nhân điều khiển, bất cứ lúc nào cũng phải giữ vững tinh thần, sức phán đoán và quyền lực. Đó mới là bản lĩnh một vị đế vương, ngang ngược và quyết đoán.
"Ta không biết." Tiêu Kỳ cuối cùng vẫn không thể tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, sau đó phân rõ giới hạn với nàng, rút đao đoạn tuyệt, dùng một tư thái hoàn mỹ nhất giải quyết tốt hậu quả.
Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể có cả trăm ngàn biện pháp, khiến cho chuyện này không tổn hại uy nghiêm hoàng gia chút nào, tan thành mây khói.
Nhưng, những biện pháp này, không có cách nào không đả thương tới nàng.
Từ nhỏ lớn lên ở trong hoàng cung, người thân, kẻ hầu, quân thần, tần phi, không có bất kỳ người nào có thể khiến hắn bỏ quên sự phòng bị.
Tự Cẩm là điều mềm mại duy nhất tồn tại bên trong tường đồng vách sắt này, nhưng bây giờ nàng lại nói cho hắn biết, hắn phải lựa chọn.
"Hi Ngôn Thanh, bao lần đối mặt với cái ૮ɦếƭ đã khiến ta học được phải biết phân biệt tình thế có lợi nhất. Nàng bảo một người thợ săn buông cây cung trong tay, nàng biết chuyện này có nói giỡn cũng không có gì thú vị."
"Cho nên, thi*p mới nói từ thi*p đến."
"Từ nàng sao?"
"Đúng." Tự Cẩm kiên định nói, "Đặt mình trong bóng tối, như đi đường với quỷ, thân ở dưới vực quỷ. Thi*p chán ghét sự hắc ám, muốn hướng đến ánh sáng, cho nên Hoàng thượng nguyện ý đồng hành với thi*p không?"
"Cho nên, đi một vòng luẩn quẩn, cuối cùng nàng mới nói một câu thật lòng, trong lòng nàng ta không chiếm vị trí quan trọng nhất, phải không?" Từ trong những lời này Tiêu Kỳ nhận ra mấy điểm quan trọng, cho nên, mình lại bị nàng lừa sao?