Mấy ngày nay, chuyện người ta nhắc tới nhiều nhất không thể khác chính là việc Tô Tiểu Y dời cung!
Đây đúng là chuyện chấn động trong năm mới. Nhắc đến Tô Tiểu Y, không ai trong cung mà không biết.
Đầu tiên thụ phong Ngũ phẩm Tiểu Nghi, danh tiếng lẫy lừng. Tú nữ mới tiến cung không ai có thể diện hơn nàng, khiến bao nhiêu người đỏ mắt ghen tị. Vừa tiến cung, công lao chưa có, con nối dòng cũng chưa, lý lịch càng bình thường mà lại được Hoàng hậu nương nương coi trọng phong vị Ngũ phẩm. Kiểu gì cũng không khiến người khác tin phục được.
Chỉ là nàng gặp xui xẻo hết lần này tới lần khác, sau may mắn thì rủi ro chạy tới. Không biết lý do gì mà đắc tội Lý Chiêu Nghi, đột ngột bị giáng chức xuống Tô Tiểu Y, còn phải chuyển đến Y Lan Hiên hẻo lánh hoang vu. Nghe nói trước đó vài ngày Tôn thái nữ sống bên cạnh phòng nàng cũng phạm lỗi bị đưa ra ngoài. Người xúi quẩy như vậy chắc không có người thứ hai.
Lúc ấy tất cả mọi người đều cho rằng vị này bị Quý phi, Chiêu nghi áp đảo, tuyệt đối không có cơ hội xoay người. Nhưng người không cho cơ hội thì ông trời lại cho.
Để cho nàng có may mắn gặp hoàng đế tránh mưa.
Di Cùng Hiên là chỗ nào chứ? Đương kim hoàng đế từ khi đăng ngôi đến nay chưa để bất cứ phi tần nào ở gần như vậy. So với các cung điện bên trong, Di Cùng Hiên không đáng giá nhắc tới. 5 gian phòng nhỏ, sân thì hơi lớn chút thôi. Không nói đến Phượng Hoàn Cung của Hoàng hậu nương nương, cũng không nhắc tới Trường Nhạc Cung của Tô quý phi, ngay cả so với Khuynh Hương Điện của Lý Chiêu Nghi, Di Cùng Hiên cũng thua kém rất nhiều.
Nhưng Di Cùng Hiên lại là cung điện gần Sùng Minh Điện nhất. Chỉ bằng vị trí này, Quý phi nương nương cũng rất muốn ở Di Cùng Hiên. Nhưng Hoàng thượng lại không nhắc tới.
Để Tô Tiểu Y chiếm được vận may!
Vận khí này quả là...
Giờ Tô Tiểu Y chiếm được thánh tâm, có cơ hội xoay người, không biết Lý Chiêu Nghi nương nương có thể ngủ ngon không.
Bên ngoài bàn luận ầm ĩ nhưng Tự Cẩm đang bận rộn chuyển nhà cũng không biết rõ. Quản Trường An vừa đến truyền khẩu dụ thì sai người chuyển đồ đi theo hắn ta, chạy như bị chó đuổi đến Di Cùng Hiên. Nàng cũng không biết Di Cùng Hiên là chỗ nào, nhưng nhìn Vân Thường và Trần Đức An cười miệng ngoác tới tận mang tai thì nàng ngốc đến mấy cũng biết chỗ này rất tốt.
Bên người nàng chỉ có hai người hầu, một thì lo giao tế bên ngoài, một lo giải quyết bên trong. Trước cửa có Quản Trường An cùng mấy thái giám đứng như môn thần giữ cửa.
Bao nhiêu lời muốn nói lại thôi. Chờ thu dọn ổn thỏa nàng mới hỏi vậy. Dù sao chuyện tốt là được. Y Lan Hiên này nàng cũng không muốn ở nữa. Mùa hè nóng còn đỡ, đến mùa thu mùa đông lạnh lẽo thì chịu không thấu.
Cực kỳ lạnh đó.
Nhưng nàng hơi buồn. Ba chủ tớ dốc hết sức khai thông đường nước, lại không chờ được trận mưa thứ hai để ngắm thành quả của mình. Tiếc quá đi.
Trước đây chuyển tới Y Lan Hiên là chuyện xấu, từ cao xuống thấp. Giờ chuyển cung là việc vui, từ thấp lên cao. Quan trọng hơn là chính Quản Trường An tự mình đến giúp nàng dời nhà, việc này phải có bao nhiêu thể diện chứ.
Trong nháy mắt Tự Cẩm cảm thấy mình cũng có tiềm chất làm sủng phi, chỉ cùng hoàng đế đánh vài ván cờ, ăn một bữa cơm, không lấy lòng được bao nhiêu mà có thể đổi một nơi ở tốt!
Nàng hơi nghi ngờ có phải trí thông minh của hoàng đế bị rơi mất hay không.
Trong Di Cùng Hiên, ngoài 5 gian phòng ngỏ thì sân khá lớn, có thể làm được sân đánh cầu lông. Đứng trong sân, nhìn mái ngói cong ✓út, phòng ngủ xa hoa, nghĩ tới Y Lan Hiên thì quả là một trời một vực, Tự Cẩm xúc động muốn khóc.
Mùa đông không sợ bị lạnh, cả dãy cửa sổ lớn quay ra sân đón nắng, rất thoáng đãng.
Thật sự có cảm giác bần nông xoay người thành địa chủ.
Quản Trường An nhìn Tô Tiểu Y xúc động không nói nên lời, trong lòng cũng hơi coi thường. Đúng là tầm mắt hẹp, chưa thấy qua chuyện lớn. Có điều, chuyện phải làm thì làm cho tốt. Trong lòng hắn ta nghĩ gì thì tuyệt đối không để lộ trên mặt, đi đến trước mặt Tô Tiểu Y cười nói: “Tiểu chủ, tiếp chỉ.”