Ngọc Trân công chúa ở trong vườn quấy khóc ầm ĩ như vậy, nghĩ không bị người biết rõ là không thể nào. Lúc Tự Cẩm biết được tin tức, nghe nói là Kiều Linh Di dắt Ngọc Trân công chúa đang chơi rất vui vẻ.
Nghe đến đó, Tự Cẩm thật sự bội phục Kiều Linh Di này, xem ra quả nhiên là người có thủ đoạn. Không thể không nói gặp gỡ kẻ địch thế này, Tự Cẩm còn thật sự rõ ràng cảm nhận được nguy cơ. Đây là cao thủ chân chính nha, ngay cả Ngọc Trân công chúa cũng có thể dụ dỗ được. Chuyện này cũng không phải chỉ dùng gương mặt xinh xắn thì có thể làm được, nhất là với tính tình của Ngọc Trân công chúa. Mặc dù Tự Cẩm từ sau khi mang thai chưa từng thấy qua, nhưng cũng đã được nghe nhiều người nói.
Bên chỗ Tự Cẩm còn chưa nghĩ ra căn nguyên thì lúc ăn trưa lại nghe nói quả nhiên Hoàng thượng được mời đến Trường Nhạc Cung. Hơn nữa lúc đấy còn có Kiều Linh Di ở đó, Tự Cẩm nghe vậy liền cảm thấy mất hứng.
Bây giờ nàng cũng không nắm rõ được đây là một kế hoạch vạch sẵn hay là ngẫu nhiên. Quý phi thật sự cam tâm tình nguyện lấy con gái dọn đường giúp cho Kiều Linh Di sao? Chưa chắc nàng ta có ý định này nhưng sự thật vẫn bày ra trước mắt. Tự Cẩm cũng không đoán được là hai người liên thủ hay là vô tình không mưu mà hợp.
Do đó buổi trưa Tự Cẩm ăn chẳng thấy gì ngon miệng. Thường ngày vẫn phải ngủ một giấc buổi trưa, hôm nay tinh thần mất tập trung luôn nhìn ra ngoài cửa sân. Vân Thường bên cạnh thấy chủ nhân bồn chồn như vậy, trong lòng cũng không dám mở miệng khuyên gì. Hoàng thượng có một cung tần phi, không thể chỉ mãi ở bên cạnh một mình chủ tử, sớm muộn gì cũng cũng sẽ có người khác, cần gì phải luẩn quẩn trong lòng.
Nhưng mấy lời này cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, tuyệt đối không dám thốt ra lời. Không dám khuyên, chỉ có thể nghĩ biện pháp bưng chút trái cây tươi mới đến, cố gắng dời đi sự chú ý của chủ tử. Nhưng ngày hôm nay chiêu này không có tác dụng gì. Tất cả suy nghĩ trong đầu Tự Cẩm đều là gương mặt Quý phi và Kiều Linh Di, làm sao còn lòng dạ để nuốt trôi.
Đã tới cuối giờ Mùi, Tự Cẩm thở dài. Cho dù là Tiêu Kỳ đi Trường Nhạc Cung cũng chưa chắc sẽ tiện bước tới Di Cùng hiên, có lẽ sẽ đi thẳng về Sùng Minh Điện. Ngẫm lại lại cảm thấy đầu óc mình quá nhỏ nhen. Nhưng càng không thèm nghĩ nữa thì lại lại càng nghĩ đến nhiều hơn.
Mà lúc này trong Trường Nhạc Cung bầu không khí không hề vui vẻ. Sắc mặt Tiêu Kỳ tối sầm, dưới đất là ly trà vỡ tan tành, mặt đất bị nước trà thấm ướt. Một tiểu cung nhân đang quỳ dưới đất, toàn thân run rẩy lảo đảo như sắp ngã xuống đất. Ngọc Trân công chúa đang nằm ở trên giường ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào. Nét mặt Quý phi lúng túng môi anh đào mím lại, bên cạnh là Kiều Linh Di với khuôn mặt tươi cười.
Lúc ấy, Kiều Linh Di bước lên một bước vừa cười vừa nói: "Biểu ca, chắc là mấy cung nhân này vụng về lỡ tay làm rơi thôi. Hay là cứ để Quý phi tỷ tỷ lấy xiêm y thay trước đi."
Vạt áo hoàng bào dính đầy vụn và nước trà, hiển nhiên y phục thế này thì không thể gặp người khác. Tiêu Kỳ nghe Kiều Linh Di nói nghiêng đầu nhìn nàng ta, "Hôm nay Ngọc Trân nhờ có muội, không cần thay đồ đâu, muội cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi, trẫm có việc đi trước."
"Hoàng thượng." Quý phi liền vội vàng tiến lên, đứng trước mặt hoàng thượng ngăn lại, "Đều là do thần thi*p quản lý không nghiêm nên mới xảy ra chuyện thế này. Hoàng thượng cũng không thể để vậy mà đi ra ngoài được. Chỗ thần thi*p có sẵn y phục của Hoàng thượng, người cứ thay đồ trước rồi hãy nói."
Tiêu Kỳ nhìn Quý phi một cái, cố gắng áp chế sự tức giận đang tràn lên иgự¢, rồi mới chậm rãi nói: "Không sao đâu, nàng phải dạy bảo con ngoan ngoãn là được. Tính tình Ngọc Trân cũng nên dạy bảo nghiêm khắc hơn. Cho dù là công chúa hoàng gia cũng không thể tùy hứng càn quấy. Hôm nay gào khóc như thế còn thể thống gì. Nếu lan truyền ra ngoài, thiên hạ dân chúng, văn võ bá quan sẽ đánh giá thế nào chứ?"
Sắc mặt Quý phi trắng nhợt, dưới chân mềm nhũn vội vàng quỳ xuống, danh tiếng này nàng ta không kham nổi, "Đều là thần thi*p thất trách."
Tiêu Kỳ không nói thêm gì nữa, lại sải bước đi ra ngoài, không giữ chút thể diện nào cho quý phi. Nếu như lúc trước, Tiêu Kỳ cũng sẽ thay y phục rồi mới đi. Nhưng lần này... Hắn không nghĩ thuận theo ý tứ của Quý phi nữa. Huống chi, nếu là đổi xiêm y, bên ngoài lại truyền đi, còn không biết sẽ truyền thành những lời gì. Bạn đang đọc truyện tại <a href="https://thichtruyen24h.com/">ThíchTruyện.VN</a>
Hơn nữa Di Cùng hiên còn có bình dấm chua đấy, có miệng cũng nói không rõ ràng được.
Tiêu Kỳ đi rồi, phòng bên trong còn lại Quý phi và Kiều Linh Di, hai người ai cũng không muốn mình là người nói chuyện trước. Quý phi đứng dậy sắc mặt sầm xuống. Dáng vẻ chật vật hôm nay của nàng ta đều bị Kiều Linh Di chứng kiến hết. Trong lòng không khỏi cảm thấy mất mặt. Kiều Linh Di thì lại nghĩ đến, ai nấy đều nói quý phi thịnh sủng như thế nào, nhưng bây giờ được tận mắt nhìn thì kỳ thật cũng có gì đặc biệt đâu. Nếu trong lòng biểu ca thật sự coi trọng quý phi, cũng sẽ không nói nặng nhẹ thế này. Nhưng mà ngẫm cho kỹ thì biểu ca nói vậy, cũng có thể là nhắc nhở chỉ bảo Quý phi.
"Kiều muội muội đi về trước đi, ngày khác tỷ tỷ lại tìm muội đến nói chuyện." Quý phi hận không thể lập tức đuổi Kiều Linh Di ra ngoài. Nếu không phải do Ngọc Trân ૮ɦếƭ sống nhất định đòi nàng ta đến thì cũng sẽ không bị nàng ta nhìn thấy những chuyện này.
"Dạ, Quý phi tỷ tỷ cũng sớm đi nghỉ ngơi, ngày hôm nay là chuyện ngoài ý muốn, chắc hẳn biểu ca suy nghĩ cẩn thận cũng sẽ không tức giận. Nếu không phải thương yêu Ngọc Trân công chúa, làm sao biểu ca lại có thể tranh thủ thời gian đến gặp công chúa trong lúc việc triều chính cấp bách thế này. Đúng là quan tâm sẽ bị loạn, đây là biểu ca lo lắng Ngọc Trân công chúa bị các cung nhân hầu hạ không chu đáo làm tức giận nên mới có thể nói như vậy." Kiều Linh Di cười nói, khom mình quỳ gối, rồi mới xoay người đi.
Lời Kiều Linh Di nói khiến Quý phi thoải mái hơn một chút, ngẫm lại cũng có lý. Nếu không phải Hoàng thượng yêu thương Ngọc Trân thì cũng sẽ không tức giận như thế. Tính tình Ngọc Trân cũng phải dạy dỗ nghiêm khắc hơn. Nhưng Quý phi chỉ có một đứa con quý giá như vậy, khó tránh khỏi không hạ được quyết tâm. Nhìn con gái say sưa ngủ, khóe miệng Quý phi lại từ từ thả lỏng.
Kiều Linh Di ra khỏi cửa Trường Nhạc Cung, đi theo phía sau là mấy cung nhân Thư Họa, nàng ta vừa đi dọc theo con đường, trong lòng lại nghĩ tới nét mặt lúc ấy của biểu ca. Theo nàng thấy, khi đó rõ ràng biểu ca hoài nghi cung nhân dâng trà kia cố tình làm đổ ly trà lên người hắn. Nhưng nàng thì biết đó là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng biểu ca hiểu lầm như vậy, nàng ta cũng sẽ không giúp quý phi biện giải. Bản thân quý phi trong chuyện này chỉ sợ cũng không thể nói cho rõ ràng. Cơ hội khéo như vậy, lại lỡ tay làm rơi chén trà, lại vừa vặn chính mình ở Trường Nhạc Cung, biểu ca khó tránh khỏi nghĩ rằng đây là quý phi lấy Ngọc Trân công chúa tranh thủ tình cảm.
Có điều ngày hôm nay mình cũng coi như là xúi quẩy, vô tình lại rơi vào vòng xoáy này. Về sau gặp biểu ca thì phải luôn tỏ ra mình không liên can, để biểu ca cho rằng tất cả đều là Quý phi xếp đặt. Nàng chỉ là người bị tính kế mà thôi. Kiều Linh Di tự than thở mình xúi quẩy, gặp loại chuyện phá hỏng thế này. Vốn đang cao hứng nói chuyện, chuẩn bị dùng bữa thì vì một chén trà mà có khi lại bị hiểu nhầm, thật sự là uất ức.
Kiều Linh Di đi về Tố Vân Điện, lúc đi qua Di Cùng hiên nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy cửa chính Di Cùng hiên đóng chặt. Nàng ta cũng chỉ liếc mắt nhìn liền nhấc chân rời đi.
Tự Cẩm đã buông tha cho hy vọng về giấc ngủ trưa thì Tiêu Kỳ lại đến. Thấy y phục hắn bị dánh đầy nước và vụn trà, Tự Cẩm nhất thời ngạc nhiên không hồi phục tinh thần. Vậy là ở Trường Nhạc Cung đã xảy ra chuyện gì chăng, sao tới đây lại chật vật như thế chứ?
Có lẽ là ánh mắt Tự Cẩm quá rõ ràng, Tiêu Kỳ cảm thấy hơi lúng túng, ho nhẹ một tiếng, "Nàng lấy y phục cho ta thay trước đi."
"A." Lúc ấy Tự Cẩm mới phục hồi tinh thần lại, cũng không gọi cung nhân mà tự mình ưỡn bụng mở rương lấy xiêm y ra. Nàng lấy không phải là y phục dài bình thường vẫn mặc cho thoải mái ở đây mà là y phục để chuẩn bị đi Sùng Minh Điện nghị luận triều chính. Vòng qua bình phong đưa cho hắn, lại thấy quần áo bên trong cũng dính nước trà lại vội vàng lấy thêm bộ quần áo trong tới. Mang y phục của Tiêu Kỳ đã thay dưa cho mấy người Vân Thường giặt, nếu để lâu nước trà cũng khó giặt sạch. Y phục của Tiêu Kỳ đều là vải dệt quý hiếm, không thể vò quá mạnh.
Thay xong xiêm y đi ra, nét mặt Tiêu Kỳ vẫn đen kịt như đáy nồi. Trong phút chốc Tự Cẩm cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy y phục Tiêu Kỳ bị vấy bẩn mà hắn vẫn tới chỗ nàng để thay thì bao nhiêu căng thẳng bất mãn chất chứa trong lòng đều tan thành mây khói.
Nàng nhìn canh giờ bèn nói: "Hoàng thượng chợp mắt một lát đi, chút nữa tới giờ thi*p sẽ gọi người dậy."
Tiêu Kỳ lắc lắc đầu, làm gì còn tâm trạng mà ngủ chứ. Thấy vẻ mặt Tự Cẩm vẫn bình thản như thường cũng không hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, trong lòng mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Kéo tay Tự Cẩm để nàng ngồi xuống cạnh mình, lại cúi đầu nhìn bụng nàng khẽ hỏi: "Cũng sắp sinh rồi nhỉ?"
"Dạ, thái y nói cũng không bao lâu nữa, khả năng có thể sinh sớm, cũng có thể trễ hơn." Tự Cẩm trả lời, trong lòng lại nghĩ tới Tiêu Kỳ không hề nhắc gì tới chuyện Trường Nhạc Cung, xem ra là bị làm tức giận rồi, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tự Cẩm kể chuyện đứa bé nghịch ngợm trong bụng mấy ngày nay. Do đã gần ngày sinh nên đứa bé có vẻ hiếu động hơn, liên tục chuyển mình trong bụng. Tự Cẩm lại dông dài nói với Tiêu Kỳ dạo này mình thích ăn gì, mỗi ngày đi mấy vòng trong sân, ngủ mấy canh giờ, ngẫu nhiên còn nhắc tới chuyện phi tần trong cung đang nhắc tới nàng như một truyền thuyết về hồ ly tinh chỉ dùng bóng lưng đã ςướק đi Hoàng đế.
Tự Cẩm nhớ tới chuyện gì thì nói chuyện đó, không có thứ tự trước sau đã đành, lại còn dựa theo tâm trạng mình mà nói, nghĩ tới đâu nói tới đấy. Tiêu Kỳ thì cứ vậy lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên mới chen miệng vào hỏi một câu, lửa giận trong lòng cũng chậm rãi mà tiêu tan. hắn không cần thiết bởi người khác tính kế mà làm cho mình tức giận như vậy. Nếu hắn mà nói với Tự Cẩm mình bị người tính kế, có lẽ nàng lại cười nhạo hắn mất.
Tần phi của mình lại dùng thủ đoạn này để tính kế hắn nhận sủng, Tiêu Kỳ chỉ cảm thấy chuyện này cực kỳ chán ghét. Trước kia không biết thì thấy nữ nhân lúc nào cũng tính toán là mưu trí, khôn ngoan. Nhưng bây giờ hắn có người thích thì lại không thể chấp nhận nổi những tính toán nhỏ nhen mất thể diện kia, cảm thấy cực kỳ chán ghét.
Người khác chỉ xem hắn là đồ vật, như một cái thang để bọn họ có thể leo lên thật cao. Cũng chỉ có người vô tâm vô tính không tim không phổi này mới coi hắn như nam nhân của chính mình.
Bị người dùng tâm che chở qua mới biết được trên đời này có một loại tình cảm gọi là vì người suy nghĩ. Tự Cẩm làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ nghĩ trước xem hắn có thích hay không, đối với hắn tốt hay không tốt, từ trước đến nay không tính kế hắn, lợi dụng hắn.
Tất cả tâm cơ mưu trí của nàng đều dùng ở trên người hắn. Vậy về sau ở trong cung này hắn sẽ che chở nàng thật tốt.
Trong cung không có gì là bí mật. Chuyện Tiêu Kỳ nổi giận trong Trường Nhạc Cung rất nhanh liền truyền khắp hậu cung. Nhưng tình hình cụ thể thế nào thì lại không người nào biết, chỉ biết rõ Hoàng thượng phát hỏa ở Trường Nhạc Cung. Ngay sau đó một cung nữ trong Trường Nhạc Cung bị đuổi ra ngoài, nghe nói là sinh bệnh, sợ liên lụy tiểu công chúa do đó mà đuổi đi.
Dựa theo có người nói cung nhân kia thương tích đầy mình. Nhưng cô ta không nói thì cũng không ai biết rốt cuộc là vì chuyện gì. Chuyện này cũng không phải là chuyện lớn, nô tài sai phạm trong cung bị đánh đuổi đi là chuyện quá nhiều. Chẳng qua là do bắt nguồn từ việc Hoàng thượng tức giận đi ra Trường Nhạc Cung mà bị mọi người đồn thổi suy đoán mà thôi.
Chỉ qua mấy ngày trong cung liền xuất hiện mấy phiên bản về chuyện này. Đương nhiên Quý phi biết được thì cực kỳ tức giận. Nhưng bản thân hoàng hậu không ra tay áp chế, nàng ta chỉ là một quý phi không có quyền quản lý lục cung, cũng chỉ có thể cắn răng nuốt cơn tức này xuống. Trong lòng nàng ta cũng biết, hoàng hậu không ra tay áp chế chẳng qua là muốn trả thù mình mà thôi.
Mấy ngày nay Kiều Linh Di cực kỳ an phận, trừ mỗi ngày đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương và thái hậu nương nương đều luôn ở trong Tố Vân Điện, ngay cả cửa điện cũng không bước ra một bước.
Tự Cẩm nhận được bái thi*p bên chỗ Tô Nhị nhưng Tự Cẩm không tính gặp cô ta. Nàng chẳng có chút cảm tình nào đối với đường muội cùng tông này. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dứt khoát liền trực tiếp đóng cửa từ chối tiếp khách, chỉ cho người qua thăm hỏi mỗi bên Tề Vinh Hoa.
Yến tiệc đêm Tết Trung thu, Tự Cẩm không có ý định ưỡn bụng đi tham dự. Hoàng hậu cũng không muốn Tự Cẩm đi. Nàng ta sợ Tự Cẩm nghĩ nhiều, còn cố ý sai Đồng cô cô tự mình đi một chuyến. Đồng cô cô nhìn bụng Tự Cẩm vừa cười vừa nói: "Nương nương có ý tốt, trên yến hội nhiều người, rất sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Theo lý thì Hi chủ tử nên đi. Nhưng ngày sinh cũng sắp tới rồi, mọi chuyện phải cẩn thận mới được. Nếu chủ tử muốn náo nhiệt thì chờ đến khi sinh đứa bé bình an khỏe mạnh, tổ chức tiệc tắm ba ngày có thể tổ chức cho vui."
"Đồng cô cô đừng nói như thế, tuổi ta còn nhỏ không hiểu chuyện nhưng biết rõ Hoàng hậu nương nương đối với ta rất tốt. Làm thế này đều là suy nghĩ cho ta, ta có nông cạn đến đâu cũng biết ai thật lòng ai giả ý. Sau khi Cô cô trở xin nói với nương nương, chờ đên khi ta sinh con bình an sẽ tới dập đầu cảm tạ nương nương." Trong lòng Tự Cẩm thật sự cảm kích hoàng hậu. Nếu không có hoàng hậu che chở những ngày này, nàng sống trong cung không thể an tâm như thế. Nhất là sau khi thái hậu trở lại, đều là hoàng hậu ngăn cản trước mặt nàng, thay nàng giảm đi không biết bao nhiêu chuyện phiền toái.
Mặc kệ hoàng hậu có tính toán gì, trước mắt hai người vẫn coi như hòa hợp, nàng thiếu nợ ân tình của Hoàng hậu.
Đồng cô cô nghe vậy trong lòng cục kỳ thoải mái, không uổng công nương nương vì Hi Dung Hoa thu xếp trước sau, chịu bao nhiêu uất ức bên chỗ thái hậu. Nhớ tới chuyện trước đây Hoàng hậu nương nương nhắc nhở lại nói với Hi Dung Hoa: "Bà ✓ú bên Nội Đình Phủ cũng đã chọn xong nhưng vẫn cần Hi chủ tử tự mình xem vừa mắt mới được. Mấy ngày nữa sẽ theo danh sách gọi người đến cho chủ tử lựa chọn. Mấy người này đều đã trải qua kiểm tra của Nội Đình Phủ, nương nương lại kiểm tra thêm một lần nữa, đều là dòng dõi trong sạch, người có thể dùng được."
Chuyện này cũng làm Tự Cẩm thật sửng sốt, nhìn Đồng cô cô không nói nên lời. Nói thật, Tự Cẩm nghĩ đến chuyện bà ✓ú tương đối nhiều. Có điều Tiêu Kỳ nói nàng không cần lo lắng hao tâm tổn trí. Hắn đã sớm an bài người bên Nội Đình Phủ. Nhưng nàng không nghĩ tới hoàng hậu cũng thật hào phóng rộng lượng đến mức này. Nếu là người khác, thế nào cũng phải cài một hai người vào nằm vùng.
Đồng cô cô nhìn vẻ mặt Hi Vinh Hoa, vừa lòng thỏa mãn rời đi.
Người biết tri ơn mới đáng giá để nương nương của bà ta hao tâm tổn trí.
Hoàng hậu nghe Đồng cô cô nói cười cười, cầm kéo trong tay nhẹ nhàng cắt một nhánh hoa nói: "Hi Dung Hoa này, điểm tốt nhất của nàng ta chính là không tranh không đoạt, càng như vậy Bản cung càng nguyện ý coi trọng nàng ta hơn. Nàng ta lo lắng nhất cũng chẳng qua là sợ đứa bé trong bụng bị Bản cung nhận làm con nuôi. Giờ nàng ta cũng nên biết được ý tứ của Bản cung."
"Nương nương, người thật sự không muốn đứa bé này sao?" Đồng cô cô cố gắng khuyên mấy câu.
Hoàng hậu khoát khoát tay, nói với Đồng cô cô: "Ngươi cho rằng Hoàng thượng sẽ đồng ý sao? Huống chi nhà ta đã đưa Trừng Lam vào, tất nhiên sẽ không đồng ý cho ta nuôi dưỡng con của Hi Dung Hoa. Con của ai cũng chỉ là con nuôi, cần gì phải trở mặt với Hi Dung Hoa lúc này." Nói xong, hoàng hậu nghĩ tới thứ muội kia của mình, trong lòng hừ nhẹ một tiếng, nghĩ muốn sinh con ư? Ngay cả đối mặt với mình nàng ta cũng không che giấu được dã tâm, có phải nghĩ tới tương lai sinh con rồi thì ngay cả mình cũng đạp dưới lòng bàn chân hay không?
Trước đây là nàng đồng ý để người trong nhà đưa người tiến cung. Nhưng bây giờ nhìn Sở Trừng Lam ngu ngốc như vậy, chút tâm tư đều không che giấu được, nàng ta cũng cảm thấy chán chường. Nàng ta cũng từng có ý định đối với đứa con trong bụng Hi Dung Hoa. Nhưng dõi theo các hành động của Hoàng thượng ở trên triều đình thì cảm thấy nguy cơ càng ngày càng lớn. Trong lòng nàng cũng càng thêm bất an. Bây giờ ngay cả tuyến liên lạc giữa hậu cung và ngoài cung đều bị cắt đứt, thấy rõ trong lòng Hoàng thượng rất chán ghét các nàng qua lại liên hệ tin tức với người trong nhà.
Không phải nàng không sợ, nhưng so với sự sợ hãi kia, nàng ta càng muốn ngồi vững vàng trên vị trí hoàng hậu này. Nếu tương lại muốn ổn định Sở gia thì càng không thể tranh chấp với Hoàng thượng. Không nhìn xem khóa tú nữ mới toàn con gái thế gia tiến cung, vị phần thấp cũng thôi. Nhưng đến bây giờ Hoàng thượng cũng chưa sủng hạnh triệu kiến, thấy rõ trong lòng Hoàng thượng không ưa thích mấy nữ nhân thế gia này thế nào.
Cho các nàng vào cung, chẳng qua là ổn định tình hình thế gia.
Còn như Hi Dung Hoa, hoàng hậu cũng không cho rằng hoàng thượng thật sự động tâm. Dù sao so với mấy nữ nhân thế gia các nàng, gia thế Hi Dung Hoa tuy kém một chút nhưng phụ huynh cũng có bản lĩnh thật sự được Hoàng thượng trọng dụng. Cho dù là lấy nàng ta để áp chế mọi người trong cung hay là dùng phụ huynh nàng ta mở đường thay hắn ở trên triều đình, Hoàng thượng che chở Hi Dung Hoa như thế về tình hay lý đều có thể nói được.
Cũng không biết đợi đến ngày Hoàng thượng nắm đại quyền, Hi Dung Hoa sẽ đi con đường nào?
Nghĩ tới đây hoàng hậu khẽ cười một tiếng, trong cung này có người nào không đáng thương chứ? Ngay cả Hoàng thượng cũng là một trong trong số những người đáng thương đó, chẳng qua là xem cuối cùng ai có thể kiên trì đi tiếp đến cuối cùng mà thôi.
Chỉ đáng thương các nàng, vì gia tộc tiến cung bị kẹp ở giữa, đau đến không muốn sống.
"Nương nương."
Hoàng hậu bị Đồng cô cô gọi mới hoàn hồn, "Còn có chuyện gì không?"
Đồng cô cô do dự một cái rồi mới lên tiếng: "Tiệc đêm Trung thu, nương nương cũng nên cố gắng giữ Hoàng thượng lại mới được, cũng không thể đẩy ra ngoài mãi như thế."
Hoàng hậu tỏ vẻ không thèm để ý cười cười, "Bản cung đã không thể sinh con, cần gì chiếm cứ Hoàng thượng làm cho người ta chỉ trích." Nàng cần là con, nếu cuộc đời đã không thể có con của chính mình thì nàng chỉ cần bảo vệ vị trí hoàng hậu này là được. Nàng ngồi vững một ngày, Sở gia có thể an ổn một ngày.
"Nhưng..."
"Ngươi uất ức giùm Bản cung làm gì?" Hoàng hậu ha ha cười một tiếng, "Trung thu hôm đó chỉ sợ càng náo nhiệt, tất cả mọi người đều nhìn Hoàng thượng chằm chằm. Bản cung ư, chỉ cần thưởng thức một ly rượu nhỏ, ngồi xem tiệc vui là được rồi."
Đồng cô cô:...
Tâm trạng buông bỏ của Hoàng hậu, làm nô tài quả thực lệ rơi đầy mặt.
Tự Cẩm cũng không biết dự định của hoàng hậu dự định. Tiệc trung thu nàng tránh còn không kịp nhưng cũng biết bao nhiêu người đều âm thầm chuẩn bị trong bóng tối, hy vọng hôm đó mình nổi bật lấn áp quần hùng. Vào ngày vui như thế, có thể trổ tài hoàn mỹ trước mặt hoàng đế chính là cơ hội có một không hai để một bước lên trời mà.
Tự Cẩm sờ sờ bụng, trong lòng lại nghĩ tới, Tiêu Kỳ sẽ không thật sự bị những thứ kia hấp dẫn chứ?
"Chủ tử, nô tỳ nghe nói gần đây Kiều Tiểu Nghi không có động tĩnh gì. Người đoán xem có phải nàng ta muốn mình nổi bật trong tiệc Trung thu không? Nếu không nô tỳ đi hỏi thăm một chút?" Dù sao khoảng cách từ Tố Vân Điện đến Di Cùng hiên của các nàng cũng không xa. Lúc trước thái hậu an bài Kiều Tiểu Nghi vào Tố Vân Điện quả nhiên là có tính toán khác.
Tự Cẩm nhìn Vân Thường, "Chuyện này ai cũng đều biết rõ, không nói Kiều Tiểu Nghi, ngay cả người khác cũng chuẩn bị. Ai mà không nghĩ mình sẽ nổi trội trong đêm tiệc trung thuở trước mặt hoàng thượng chứ?" Còn phải hỏi sao?
Đều nghĩ như thế hết!
"Vậy chúng ta cứ mặc kệ sao?"
"Chủ tử của ngươi bụng to thế này, bảo vệ mình tốt là quan trọng nhất." Nếu Tiêu Kỳ dám đi tới chỗ người khác, cả đời nàng liền không để ý tới hắn!
"Cũng đúng, bây giờ việc sinh hoàng tử bình an mới là điều quan trọng nhất." Nói tới chỗ này Vân Thường vỗ vỗ đầu, "Buổi sáng Quản công công lại đây, nói là bà ✓ú bên Nội Đình Phủ đã chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào chủ tử cũng có thể tuyển chọn."
"Không phải Hoàng thượng đã chọn xong rồi à?" Hoàng hậu đã thẩm tra một lần, lại có Tiêu Kỳ giám sát chằm chằm, ngay cả Quý phi cũng không dám giở trò ở đây, Tự Cẩm vẫn tin được. Dù sao chuyện này là đại sự, Tự Cẩm thật sự quan tâm.
"Vậy người cũng phải xem một chút, dù sao cũng phải chọn người hợp mắt có duyên chứ?" Vân Thường nghĩ chủ tử các nàng cũng quá chủ quan.
Tự Cẩm cảm thấy cũng đúng, liền cầm lấy danh sách xem mười mấy cái tên được chọn, "Sao lại nhiều như vậy?"
"Không nhiều, đã sàng lọc qua vài lần sau đó mới giữ lại."
Tự Cẩm:...
Hoàng gia đúng là uy vũ ngang ngược.
Tự Cẩm trực tiếp tự mình gặp mấy bà ✓ú đã được chọn lựa. Ai nấy đều trắng trẻo mập mạp, vừa nhìn thì biết là sức khỏe tốt. Tự Cẩm rất hài lòng gật gật đầu. Tiêu Kỳ đã xem qua thì không thể tệ được. Cuối cùng Tự Cẩm chọn hai người, một người họ Hà, một người họ Cố. Sau đó đưa danh sách qua Nội Đình Phủ xử lý thủ tục. Trần Đức An làm chân chạy, lại đi Phượng Hoàn Cung và Sùng Minh Điện một vòng, chuyện này mới coi như quyết định xong.
Chỉ trong chớp mắt liền đến tiệc đêm trung thu. Sáng sớm hôm đó Tự Cẩm đã cảm thấy lưng hơi ê ẩm khó chịu. Nhưng trong ngày vui thế này nàng cũng không thể gọi thái y từ sáng sớm. Nếu không sẽ giống như là nàng đang đối nghịch với cả hậu cung, người ta đang vui mừng đón tiệc thì ngươi lại giả bộ kêu thái y, do đó chỉ có thể nằm trên giường chịu đựng.
Trước khi sang Thọ Khang Cung Tiêu Kỳ tiện xe đi tới Di Cùng hiên xem một chút, nghĩ sẽ từ chỗ này qua đón Hoàng hậu rồi tới Thọ Khang Cung sau, ai biết vừa đi vào Di Cùng hiên thì nhìn thấy Tự Cẩm toàn thân đổ mồ hôi, đang nằm trên giường ՐêՈ Րỉ.