Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 124

Tác giả: Ám Hương

Ngày sinh của Tự Cẩm dự tính là vào tháng chín. Giờ cũng đã tháng bảy, bụng càng lúc càng lớn, hành động khó khăn chậm chạp. Hơn nữa càng đến gần ngày sinh thì tính tình càng thêm nóng nảy dễ xúc động. Tự Cẩm nhìn thấy Tiêu Kỳ ngồi dưới ánh đèn, vẻ mặt tối sầm nhưng lúc đó cũng không có tâm tình đi dụ dỗ hắn. Nàng chỉ chăm lo mình cho tốt cũng đã là gắng hết sức rồi.
Gần đây bên chỗ thái hậu liên tục có hành động. Kiều gia bên ngoài chịu nhiều chỉ trích, trong cung Kiều Linh Di đang chăm chú bám sát. Hơn nữa còn có Quý phi nâng đỡ Tô Nhị, chứ đừng nói chi còn có con gái hai nhà Lý Vương cũng gia nhập hậu cung. Giờ tỉnh táo lại, Tự Cẩm mới phát hiện vị trí của kỳ thật rất nguy hiểm. Giống như đang đứng ở bờ vực, dù là ai giơ tay đẩy một cái thì nàng cũng có thể rơi xuống đáy sâu.
Dù sao, Tự Cẩm và Tiêu Kỳ đã bị trói chặt cùng một chỗ, nhân cơ hội này để cho mình bình tâm lại. Tiêu Kỳ đã đồng ý cho nàng tự mình nuôi dưỡng con. Nếu hắn đã nói vậy nhất định sẽ làm được. Cho nên, giờ Tự Cẩm chỉ đang rối rắm xem mình muốn đấu tranh giành tình cảm của Tiêu Kỳ với người khác hay là lựa chọn mục tiêu ban đầu đề ra, sinh con, làm thái hậu đây?
Nếu như lựa chọn hắn, giờ nàng sẽ phải giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, nhẫn nhịn người ta, sau đó lui về một góc chờ thời cơ là lựa chọn tốt nhất. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nàng phải sinh được con trai đầu tiên. Trong cung tình hình hỗn loạn như thế, tình cảm của Tiêu Kỳ với thanh mai đáng yêu kia không tầm thường. Đến tình thế này, Tự Cẩm đã không có cách nào đi làm một cung phi bình thường được.
Điều nàng muốn Tiêu Kỳ không thể cho nổi, cho nên sao phải tự làm khó chính mình, cũng làm khó hắn. Chỉ cần cha và ca ca của nàng vẫn là cánh tay đắc lực của Hoàng đế, nàng ở hậu cung cũng sẽ không phải chịu nhiều khổ sở. Hơn nữa nếu nàng thật sự hạ quyết tâm tính kế người khác, ai thua ai thắng còn chưa biết được. Nói cho cùng, trong lòng nàng không thể giống như cổ nhân, coi mạng người như cỏ rác. Cho nên nàng không thể làm chuyện chủ động hại người khác. Nhưng tích cực phòng ngự thì nàng có thể.
Trước kia có Tiêu Kỳ, sau này có lẽ nàng sẽ dựa vào chính mình.
Tự Cẩm ưỡn bụng dựa vào gối, nghĩ đi nghĩ lại, thế nhưng lại ngủ mất.
Chờ đến khi Tiêu Kỳ quay đầu lại, muốn nói chuyện nghiêm túc với Tự Cẩm thì nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang ngủ say sưa.
Khom lưng bế người đặt lên giường, Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm không có dấu hiệu tỉnh dậy. Lại nhìn kỹ thì nhìn thấy mắt nàng có một vòng cung màu xanh tím, rõ ràng nguyên do là ngủ không ngon. Đành cởi giày ra trước cho nàng, bèn phát hiện bàn chân Tự Cẩm bị phù rất nhiều, nghĩ tới đây lại nhấc mền lên, nhìn chân nàng, quả nhiên cũng sưng phù.
Thái y đã nói qua, đến giai đoạn cuối mang thai thì hiện tượng này xuất hiện là bình thường. Cầm lấy một gối đệm đặt dưới chân Tự Cẩm, thái y nói làm như vậy thì chân sẽ đỡ nhức hơn. Tự Cẩm không phải là người thích than vãn, nhưng khi nhìn thấy nàng vất vả vì hắn sinh con nối dòng như vậy, Tiêu Kỳ lại cảm giác buổi tối mình không nên khó chịu với nàng.
Đến nửa đêm, Tự Cẩm bị chuột rút, cả người khó chịu ngồi dậy, dùng tay xoa nắn chỗ bị chuột rút.
"Sao vậy?" Tiêu Kỳ bị tiếng động của Tự Cẩm làm bừng tỉnh, vội vàng cũng ngồi dậy, vén chăn lên liền nhìn thấy trên chân Tự Cẩm có một phần cơ bắp bị rút lại bất thường.
"Chuột rút." Tự Cẩm cắn răng nói, "Không sao đâu, chuyện này rất bình thường, lập tức sẽ hết thôi. Người ngủ đi, sáng mai còn phải lâm triều."
"Ta giúp nàng xoa Ϧóþ, như vậy được không?"
Bàn tay Tiêu Kỳ đương nhiên là khỏe hơn tay Tự Cẩm, xoa Ϧóþ độ mạnh yếu vừa vặn, làm cho nàng thoải mái thở phào một hơi. Cứ thế lăn lộn, toàn thân Tự Cẩm cũng toát mồ hôi. Tiết trời vốn nóng nực, bởi vì nàng mang thai nên trong phòng cũng không dám để băng. Hai ngày trước Tiêu Kỳ không tới, ban đêm đều là Vân Thường và Diện Mi hai người thay ca quạt mát cho nàng.
Đêm nay Tiêu Kỳ ở đây, Tự Cẩm mặc dù rất muốn bọn họ quạt cho mình nhưng ném chuột sợ vỡ bình nên không cho họ đi vào. Nhưng cuối cùng vẫn không có thể qua cửa ải của chính mình, nóng đến khó chịu không nói, đi đứng đều khó khăn, nửa đêm còn bị chuột rút. Dựa vào trên gối, Tự Cẩm ngắm Tiêu Kỳ đang cúi đầu nghiêm túc xoa Ϧóþ chân cho nàng, dáng vẻ thật sự là hấp dẫn. Chỉ trong chốc lát, trên trán hắn cũng tràn đầy mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt. Trong màn lụa, hơi thở nóng hổi của hai bên quấn quýt lẫn nhau. Hắn như thế này khiến nàng thật sự không muốn buông tay.
Tại sao lại tốt với nàng như vậy?
Tiêu Kỳ liên tục xoa Ϧóþ phần đùi bị chuột rút, cho đến khi phần cơ bắp căng cứng kia được thả lỏng rồi biến mất thì mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy khăn lau lau mặt. Lúc này hắn mới phát giác toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi, cả người dinh dính, thật sự không thoải mái chút nào. Nghĩ tới đây, liền đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tự Cẩm, quả nhiên liền nhìn thấy nàng cũng đổ mồ hôi, tóc mai bết bên thái dương, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Đổi lấy chiếc khăn sạch sẽ, lau mặt cho nàng, lại đỡ nàng nằm xuống, với tay lấy quạt lông nhỏ trên đầu giường. Quạt lông nhẹ lay động, gió lạnh vi vu, hắn nhìn nàng, "Ngủ đi."
Tự Cẩm vội vã nhắm mắt lại, chỉ sợ còn tỉnh chút nữa thì hắn sẽ thấy mình khóc mất.
Mười tháng mang thai, hắn biết rõ không dễ chút nào. Giờ nhìn tận mắt bụng Tự Cẩm mỗi ngày một lớn, thấy nàng ôm bụng đi từng bước khó khăn trong sân nhỏ, khôn mặt trắng trẻo hồng hào ngày xưa phủ một lớp màu vàng nhạt như nến, ánh mắt lại rơi trên đôi chân sưng phù của nàng, còn cơn đau bị chuột rút khi nãy ….
Có phải là mấy ngày trước khi hắn không tới đây, ban đêm cũng chỉ có một mình nàng tự xoa Ϧóþ chân khi bị chuột rút? Khi nóng cũng không biết có kêu người vào quạt mát hay không? Trời nóng thế này, nàng ăn có ngon miệng không...
Tinh tế nghĩ lại, Tiêu Kỳ mới phát hiện mấy ngày nay hắn đã không chăm sóc nàng chu đáo. Án nợ thuế, Thiên Đinh Tư, Kiêu Long Vệ, lục bộ, nội các mỗi ngày không biết bao nhiêu chuyện đặt lên bàn cho hắn giải quyết. Trong hậu cung từ khi Thái hậu trở về cũng xảy ra nhiều chuyện, tuy là có Hoàng hậu thay hắn hỗ trợ vài phần nhưng lại không bù đắp được sự phá hoại ngấm ngầm của Quý phi sau lưng. Còn có một cung tú nữ bên Minh Tú Cung, còn biểu muội...
Gần đây quá nhiều chuyện khiến hắn phân tâm, hơn nữa Tự Cẩm lại giống như đang giận dỗi gì đó, trong lòng nghĩ một điều thì lại suy ra hai ba bốn chuyện. Kết quả, chẳng mấy thời gian đã trôi qua. Cũng không biết trong khi hắn không có mặt thì nàng đã phải chịu bao nhiêu đau đớn khổ sở, vậy mà không hề nhắc một chữ nào trước mặt hắn.
Giây phút đó Tiêu Kỳ mới phát hiện, kỳ thật hắn sai rồi, vì sao cứ nhất định phải hiểu rõ ràng lý do gì chứ?
Tuy nói hiện ở trên triều đình hắn cũng chưa phải là đã nắm toàn bộ quyền lực nhưng giờ quyền lực cũng đã thu hồi dần dần, quân đội của hắn đã từng bước nắm giữ những vị trí quan trọng. Chờ đến khi cải cách hoàn thành thì binh quyền của Vương Triều Đại Vực sẽ thu về một mối. Các địa phương khác mặc dù thế gia cũng còn nắm giữ, nhưng lần này khâm sai nam hạ chính là một tín hiệu đáng mừng, có thể thành công hay không để dọn đường sau này thì phải xem kết quả điều tra phủ khố các địa phương. Huống chi, sau vụ thu hoạch, thuế nông của Tuyệt Hộ Quận đã nhập vào kho cá nhân của hắn. Là một hoàng đế có tiền, hắn cũng có thể tùy hứng nhiều chuyện.
Cho nên, hắn cần gì phải như trước đây chứ, làm chuyện gì cũng phải nghĩ trước xem người khác sẽ có phản ứng thế nào? Hắn là hoàng đế thực sự, không phải là hoàng đế cần nhìn sắc mặt hạ thần.
Sau khi sơ phong hậu cung cũng là thời cơ tốt để thăm dò các thế gia.
Huống chi, Tự Cẩm vì hắn mang thai sinh con vất vả như thế. Sau khi tuyển tú, hắn còn phải nâng một đám người ở trên đầu nàng diễu võ dương oai, chả phải đã phụ lòng Tự Cẩm hai năm nay vì hắn trả giá tâm huyết? Chả phải đã phụ tình cảm của nàng dành cho hắn sao.
Là hắn nghĩ sai rồi.
Trong giấc mộng, Tự Cẩm cảm giác được trên trán hơi ngứa, nhịn không được đưa tay lên gãi gãi, lại mơ màng nghe được một tiếng cười khẽ. Chỉ là gió lạnh vi vu, cơn buồn ngủ dần dần cũng nặng hơn, nàng thực sự không có sức mở mắt ra nhìn xem rốt cục là thứ gì nữa.
Buổi sáng khi tỉnh lại, Tự Cẩm mới phát hiện váy áo của mình đã được thay, trên người nhẹ nhàng khoan khoái lại thoải mái, không có cảm giác mồ hôi nhớp nháp như mỗi sáng thức dậy trước kia.
Gọi người vào, Tự Cẩm liền hỏi Vân Thường, "Hoàng thượng đi khi nào vậy?"
"Khoảng một canh giờ, Hoàng thượng dặn chủ tử tỉnh rồi thì buổi trưa tới thiên điện Sùng Minh Điện dùng bữa."
Tự Cẩm sững sờ, đã rất lâu rồi nàng không tới thiên điện Sùng Minh Điện, kể từ sau khi ngồi cùng với Quý phi hôm ấy, Tự Cẩm không thích đến chỗ này vì luôn cảm thấy có hương vị người khác ở đó.
Sao đang yên lành lại kêu nàng đi thiên điện? Tự Cẩm rất không muốn đi, hơi cúi đầu xuống nói với Vân Thường: "Ngươi kêu Trần Đức An đi một chuyến, liền nói thân thể ta nặng nề, không thể hầu hạ Hoàng thượng được."
Vân Thường nghe lời nói này, thần sắc biến đổi, nhưng không thể không khuyên một câu, "Chủ tử, hoàng mệnh khó khước từ, nếu người không đi hầu hạ mà bị người khác nhân cơ hội nói nặng nhẹ thì biết làm sao?"
Tự Cẩm ha ha cười một tiếng, "Vân Thường ngốc ơi, Hoàng thượng có thể chỉ ở bên cạnh mình ta sao? Ngươi chỉ cần đi báo vậy là được."
Vân Thường mặt đen lại, Tự Cẩm cũng không có để Diện Mi chải tóc cho nàng mà chỉ tự mình buộc túm gọn sau gáy, trên mặt cũng không thoa phấn son, cứ để mặt mộc đi dùng bữa.
Đồ ăn sáng vẫn phong phú như cũ, Tự Cẩm lại không lấy gì thích thú, nhưng nghĩ tới đứa bé trong bụng thì vẫn phải cố gắng ăn đầy đủ các món. Chỉ vậy thôi cũng có thể lưng lửng bụng rồi. Dùng xong bữa sáng thì mặt trời cũng lên cao nên không đi tản bộ trong sân nữa, lười nhác dựa vào trên giường lớn, sau lưng là Kim Chức đứng hầu quạt, Diện Mi bưng nước ô mai cùng mấy đồ ăn vặt bày trên bàn nhỏ.
Tự Cẩm cầm một quyển sách trong tay, nàng luôn cảm thấy các kiến thức của cổ nhân rất đáng tin cậy. Cho nên cả ngày chỉ nghiền ngẫm mấy cuốn sách. Nàng cũng nghĩ, cho dù sinh con trai hay con gái thì nếu có thể học một chiêu giả trư ăn thịt hổ thì vẫn có thể sống an bình trong hậu cung này.
Cho nên, mặc dù nàng không thích sách Trung Dung này nhưng mỗi ngày đều sẽ đọc hơn nửa canh giờ. Nếu bàn về giả trư ăn thịt hổ, thì kỹ năng ngụy trang bạch liên hoa của nàng cũng đã có thể dùng tới sáu mươi phần trăm rồi.
Chính là có đôi khi cũng sẽ tự chán ghét mình, làm bạch liên hoa không nổi. Cho nên nói, làm gì thì làm cũng thật sự là khảo nghiệm con người chứ chẳng chơi.
Trần Đức An trở lại rất nhanh, hoàng đến bên Sùng Minh Điện cũng không báo lại câu gì. Hắn ta vẻ mặt đau khổ cũng không biết chuyện này mình đã làm đúng chưa nữa.
Tự Cẩm phất phất tay cho hắn ta lui ra, nghĩ tới khả năng là Tiêu Kỳ chắc tức giận nên mới làm vậy để gây khó dễ cho Trần Đức An. Nhưng cũng đúng thôi, nàng sai người tới nói vậy thì chịu cơn tức của người ta cũng phải.
Nàng không đi, có lẽ buổi trưa sẽ có người khác đi Sùng Minh Điện. Bây giờ Tự Cẩm cũng không muốn để những chuyện này làm phiền lòng, suy nghĩ một chút liền nói với Diện Mi: "Ngươi đi tới chỗ Tề Vinh Hoa hỏi xem, buổi trưa nay ta muốn đi qua chỗ nàng ấy, nàng ấy có rảnh rỗi không?"
Tiến cung hơn hai năm, đây là lần đầu tiên chủ tử nhà mình định đi tới cung người khác dùng bữa. Không cần nói Diện Mi, ngay cả Kim Chức cũng rất kinh hãi, Vân Thường lại phải tận tình khuyên bảo ngăn cản, còn thiếu nước ôm lấy chân Tự Cẩm không cho đi.
Tự Cẩm nhìn mấy người bọn họ quỳ trước mặt mình thành một hàng thì biết là mình không đi được. Dù sao tình huống của nàng bây giờ không như trước đây, trong lòng bọn họ lo lắng cũng là đúng thôi. Nàng thở dài một hơi đành nói: "Thật sự là... thôi được rồi, không đi thì không đi thôi."
Lúc ấy mấy người Vân Thường mới cười, vây quanh Tự Cẩm càng thêm cẩn thận hầu hạ.
Tới lúc ăn trưa, Tự Cẩm liền đặc biệt thèm món cơm sấy chà bông, càng nghĩ càng thèm ăn bèn cầm 乃út viết cách làm, sai Trần Đức An đi sang Ngự thiện phòng một chuyến. Trần Đức An đem công thức cho Nhạc Trường Tín xem. Nhạc Trường Tín đọc xong, trong lòng liền nghĩ Hi Dung Hoa thật sự là người sành ăn. Nhưng cái này cũng không khó, quan trọng là canh lửa cho vừa độ là được.
"Thứ này cũng không khó làm, nhưng phải ngâm gạo nửa canh giờ mới có thể nấu."
"Chủ tử nói, muộn một chút cũng không sao, nhưng phải làm cho ngon là được."
Nhạc Trường Tín cười đồng ý, cẩn thận ghi nhớ công thức ghi trên giấy rồi đưa trả lại cho Trần Đức An. Ngay trước mặt Nhạc Trường Tín, Trần Đức An liền vứt tờ giấy ghi công thức kia vào bếp lò. Đồ của chủ tử không thể tiết lộ ra ngoài, quy củ này ai cũng biết.
Chỉ trong chớp mắt, tờ giấy kia liền cháy thành tro bụi, không lưu lại chút dấu vết nào.
Trần Đức An ra khỏi Ngự Thiện phòng, Nhạc Trường Tín liền mở lò, lại sai người đi lấy mấy thứ cần thiết trong kho. Rau cải xanh tươi non có sẵn, còn phải lấy thêm ít đồ khô và hương liệu, chút nữa đều cần dùng tới.
Huống chi, chủ tử chỉ đòi cơm cháy thì hắn ta cũng không thể chỉ làm có món đó dâng lên. Đương nhiên phải nấu thêm nhiều món khác nữa, đề phòng món kia không hợp khẩu vị thì cũng còn có đồ khác ăn được? Lấy ra một phần xương sườn non, còn muốn nấu canh gà nấm rơm, sườn xào chua ngọt cũng rất dễ ăn với cơm...
Trong Ngự thiện phòng mọi người đều vội vàng khí thế ngất trời, lúc ấy Tự Cẩm đang kinh ngạc nhìn thấy Tiêu Kỳ bước vào.
Tiết trời rất nóng, dù dọc đường đi đều có cây xanh che bóng mát nhưng vẫn toát hết mồ hôi, quần áo đều ướt đẫm. Tự Cẩm vô ý thức tìm y phục mang ra sau bình phong cho hắn thay, quay đầu lại nhìn rương đựng y phục, bên trong đồ không còn nhiều nữa. Mím môi lại, gần đây nàng không có động tới may vá, một rương y phục này cũng không đủ cho hắn dùng được mấy ngày.
Lại phải kêu Thượng Phục cục đưa ít đồ tới thôi.
- - - - - - - - - -
Tiêu Kỳ thay đổi y phục, rửa mặt xong mới cảm thấy toàn thân thư thái hơn nhiều. Cửa sổ trong phòng đều mở hết, màn cửa cũng thay mới, gió phát bốn phía ùa vào qua cửa sổ, thổi đến tận chỗ hắn ngồi làm hắn có cảm giác thoải mái cực kỳ.
Diện Mi cung kính bưng trà tới, phía sau Ngọc Tú dâng lên mấy thứ trà bánh, hai người khom lưng bày trên bàn rồi lại lặng lẽ lui xuống.
Rõ ràng vẫn chung ᴆụng giống trước đây nhưng không hiểu sao hôm nay Tự Cẩm lại cảm thấy rất gò bó, mất tự do. Hắn kêu nàng đi Sùng Minh Điện, cũng không nói là hôm nay hắn bận rộn nhiều việc, nhưng vì sao giờ này lại tới chỗ nàng? Rõ ràng không hợp lý chút nào.
Tự Cẩm nâng một ly nước, tỏ ra uống rất ngon lành. Tiêu Kỳ ngồi đối diện nhìn vậy suýt nhịn không được muốn cười.
Dùng que xiên một miếng trái cây đưa tới miệng Tự Cẩm, Tự Cẩm đần độn nhìn hắn một cái, liền mở miệng cắn lấy. Lại bộ dạng ngây ngốc, khờ khạo khiến Tiêu Kỳ nhìn mãi, khóe môi cũng nhếch lên.
"Nàng có chỗ nào không thoải mái không, có muốn truyền thái y tới xem một chút hay không?"
Ô? Đương nhiên không cần, thái y đến không phải là bị vạch trần sao, vội vàng nói: "Không cần, bởi vì thân thể càng ngày càng nặng, thi*p không muốn đi đâu hết."
"Lần sau chuẩn bị kiệu mềm là được."
Tự Cẩm:...
"Thần thi*p chẳng qua là một Dung Hoa, nào dám vượt khuôn phép." Ha ha, thái hậu là người đầu tiên thu thập nàng.
"Trong bụng nàng là con của trẫm, ta nói được thì được thôi."
Bởi vì giọng điệu Tiêu Kỳ cực kỳ bá đạo, Tự Cẩm nhịn không được lại liếc nhìn hắn một cái. Chẳng lẽ chuyện triều chính tiến triển rất thuận lợi nên tâm trạng vị đại BOSS này rất tốt. Vì thế mới dám nói bá đạo cường thế vậy?
Nhưng thôi, mặc kệ hết, chỉ cần không tức giận đến đầu mình là được.
Lúc ăn trưa, nhìn một bàn đồ ăn với cơm, cơm cháy chà bông, cơm sườn xào chua ngọt, cơm nấm hương gà …. Sau đó, Tự Cẩm cảm thấy mỗi một phần ăn đều thật ngon, ăn trưa một bụng no căng.
Tiêu Kỳ bị nàng ăn uống không có tiết chế làm kinh hãi, sau đó dắt tay Tự Cẩm đi dạo mấy vòng tiêu thực.
Chỉ là...
Địa điểm tiêu thực là Ngự Hoa viên!
Kể từ sau khi tiến cung, Tự Cẩm chưa từng dám biểu hiện rõ tình cảm với Tiêu Kỳ như vậy trước mặt người khác. Đi dạo trong Ngự Hoa viên ư. Nàng cũng biết rõ lần trước lúc thái hậu hồi cung, hắn đã cố ý dắt tay hoàng hậu trước mặt toàn bộ người trong hậu cung.
Không nghĩ tới, nàng cũng có thể có được một ngày như thế.
Chờ tới khi Tự Cẩm gặp không biết bao nhiêu tốp nữ nhân “vô tình” đi dạo ngự hoa viên, nàng mới nói với Tiêu Kỳ: "Thi*p mỏi chân rồi, không muốn đi nữa, chúng ta trở về đi."
Một câu chúng ta, khiến cơn tức trong иgự¢ Tiêu Kỳ cũng tan rã, cuối cùng là thoải mái.
Vì vậy, lúc ấy mới từ từ dẫn người về.
Như thể bằng tốc độ gió lốc, chuyện này liền lan truyển trong hậu cung. Người người đều biết rõ Hi Dung Hoa được sủng ái, đều biết rõ nàng được Hoàng thượng nâng niu trong lòng. Nhưng chưa từng ai thấy tận mắt, chỉ cần không phải tận mắt thấy thì ૮ɦếƭ cũng sẽ không chịu thừa nhận.
Nhưng hôm nay, hoàng đế dắt tay Hi Dung Hoa đi dạo trong ngự hoa viên. Cảnh này thật sự rất có lực sát thương, thành công đem sự hận thù của mọi người với nàng lên đỉnh điểm.
Hoàng hậu đó là nhất quốc chi mẫu, Hoàng thượng đối với nàng ta thế nào cũng không ai dám ý kiến, đều không quá phận. Nhưng Hi Dung Hoa tính là cái gì? Một tứ phẩm cung tần mà dám đại xuất danh tiếng thế này ở trong hậu cung. Mọi người không nhịn được suy đoán, khẳng định là sắp kết thúc tuyển tú, Hi Dung Hoa đứng ngồi không yên, muốn thị uy đây.
Khi Tự Cẩm nghe được kết quả này, thiếu chút nữa tức sùi bọt mép. Người nào mà tư duy có thể phát huy đến mức này chứ, quả là cao nhân!
Ngày đầu tiên, ra ngoài đi đạo cũng được, Tự Cẩm nhịn, ai biết Tiêu Kỳ có phải lên cơn thần kinh hay không.
Ngày thứ hai, Tiêu Kỳ đưa Tự Cẩm đi du hồ. Tự Cẩm cảm thấy giữa ngày hè lướt trên mặt hồ đầy gió hẳn là cực kỳ thích thú. Cuối cùng không cần ai dụ dỗ mà vội vàng đi theo. Thuyền ba tầng lầu, lênh đênh giữa hồ. Tự Cẩm ngồi trên tàu, gió mát vi vu thổi, chỉ cảm thấy như mình đang ở chốn thần tiên.
Ngày thứ ba, Tiêu Kỳ truyền một đoàn ca múa đến Di Cùng hiên, nghe nói là bởi vì Hi Dung Hoa một mình khó chịu, cho nàng giải buồn.
Tự Cẩm có ngu nữa thì đến lúc này cũng phải đoán ra vài phần, Tiêu Kỳ đang cố ý!
Gióng trống khua chiêng như thế căn bản không phải là tác phong của hắn, cũng không phải là thói quen của hắn. Tính tình đột nhiên thay đổi, Tự Cẩm suy nghĩ, không phải người này cũng là xuyên việt tới chứ?
Ma ma, thật sợ hãi!
Ngày thứ tư, Hoàng hậu bị thái hậu lấy cung quy chỉ trích nàng ta quản lý hậu cung bất lực, trách mắng một trận.
Tự Cẩm lo lắng đề phòng, đây là nhằm vào nàng rồi. Kết quả, buổi trưa Tiêu Kỳ đi Phượng Hoàn Cung một chuyến, Tự Cẩm không nhận được bất luận khiển trách gì của Hoàng hậu nương nương.
Ngày thứ hai, Thi cô cô của Thọ Khang Cung đến mời Tự Cẩm. Tự Cẩm không ngốc, Thái hậu chỉ cần giả vờ bận rộn làm vài thứ, đang ngủ trưa hoặc lễ Phật, để nàng đứng chờ trong sân nửa hoặc một canh giờ, thì nàng và đứa bé đều không chịu nổi. Vì vậy, Tự Cẩm cực kỳ phối hợp, cung kính thay váy áo, trang điểm chải tóc một lần nữa. Ngay lúc đi ra tới cửa thì hai mắt trợn ngược té xỉu trước mặt Thi cô cô!
Thi cô cô:...
Viện chính đại nhân bị Trần Đức An như thể túm lấy mà chạy như bay đến, Thi cô cô cũng không rời đi, Hoàng hậu và Quý phi nhận được tin tức cũng vội vã tới.
Tự Cẩm nằm ở trong màn, trong lòng cực kỳ lo lắng, cầu mong viện chính đại nhân đừng có nhận ra nàng đang giả vờ!
Trên cổ tay đắp lên một chiếc khăn lạnh, lại cảm thấy đã có người đặt ngón tay lên, Tự Cẩm cố gắng không để cho mình xuất hiện bất kỳ dị trạng. Sau đó, qua một thời gian, có lẽ dài hơn so với việc khám mạch bình thường, viện chính đại nhân mới rút tay về. Sau đó tuôn ra một tràng dài, nói có sách, mách có chứng, giảng giải mạch lý, Tự Cẩm nghe mà đầu óc choáng váng. Cuối cùng viện chính đại nhân cũng nói một câu đầy nhân văn, chủ quan chính là sức khỏe nàng vốn đã kém, mấy tháng đầu mang thai nôn nghén, lại không ăn uống gì được nên cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt. Không thể chịu bất cứ sự kích thích nào nữa, bởi vì đã mang thai tám tháng, nếu không cẩn thận có thể dẫn tới sinh non.
Tự Cẩm trong lòng vỗ tay hoan hô viện chính đại nhân, ông đúng là công thần.
Nhưng, thân thể nàng đã sớm được viện chính điều trị tốt lắm rồi, giờ ăn uống cũng ngon lành, làm gì còn cái gì sức khỏe hao tổn, thân thể suy yếu chứ. Cho nên, mấy lời nói này của ông ta là cố ý nói. Nghĩ vậy, trong lòng Tự Cẩm ngũ vị tạp trần. Có thể khiến cho viện chính đại nhân dám nói như vậy, cũng chỉ có một mình Tiêu Kỳ làm được.
Vì vậy, trong hậu cung lại bắt đầu có lời đồn, thái hậu nương nương truyền triệu Hi Dung Hoa, làm Hi Dung Hoa sợ đến phát bệnh!
Thái hậu:...
Bà còn chưa làm gì mà đã mang trên lưng một đống oan uổng, quả thực không thể nhẫn nhịn!
Lúc Tiêu Kỳ đến mấy người Hoàng hậu đã về hết. Hoàng hậu nương nương trước khi đi nói, "Bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu Hi Dung Hoa dưỡng thai. Nếu dám chống lại, ta nhất định lấy cung quy trừng phạt."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc