Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 119

Tác giả: Ám Hương

Thái hậu tổ chức yến tiệc khiến Tự Cẩm thật sự khá căng thẳng.
Tiêu Kỳ biết nàng sẽ căng thẳng, cố ý buổi trưa tranh thủ ít thời gian đến ăn trưa với nàng, "Đến lúc đó nàng không cần nói nhiều, cứ ngồi một chỗ là được. Nếu thái hậu hỏi nàng cái gì, cứ theo quy củ trả lời, chuyện khác không cần lo lắng."
Quy củ! Tiêu Kỳ nói gần nói xa hai chữ này, Tự Cẩm liền cảm nhận được thái hậu nhất định là một người thích lấy quy củ áp chế người khác.
Nghĩ tới đây liền thấy không vui, nắm lấy tay áo Tiêu Kỳ làm nũng, "Nếu thái hậu trách tội thi*p chiếm cứ hoàng thượng thì làm sao bây giờ?" Cmn, đúng là tội rất lớn, cũng chẳng cần ai phải đưa dao nữa.
Tiêu Kỳ cũng sững sờ, hắn luôn coi thường vấn đề này, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Tự Cẩm muốn khóc, không phải hắn không nghĩ tới chứ?
Thấy Tự Cẩm sắp khóc, Tiêu Kỳ nhịn không được cười phá lên, "Đừng sợ, có ta."
"Chính là có hoàng thượng thi*p mới càng sợ." Tự Cẩm bĩu môi nói, "Vốn là sói nhiều thịt ít, bây giờ lại có thái hậu nhìn chăm chú thèm thuồng, nếu lấy cung quy phạt thi*p, thi*p cũng không có cách nào đâu."
Cái gì mà sói nhiều thịt ít chứ... Mặt Tiêu Kỳ tê cứng, thế này thì coi hắn là cái gì đây?
Càng ngày càng không cố kỵ, nói vậy cũng dám nói. Lập tức liền lại đau đầu, đúng là Tự Cẩm khá thông minh nhưng thông minh nhiệt tình kia toàn bộ đều dùng trên người hắn. Nếu đối mặt với thái hậu thì hoàn toàn không đủ dùng, chỉ cần thái hậu động một ngón tay là có thể trị nàng...
Vừa nghĩ như thế, Tiêu Kỳ lập tức cảm thấy không tốt.
"Để ta suy nghĩ." Tiêu Kỳ thở dài, lần đầu tiên ở chốn hậu cung này hắn phải lo lắng che chở cho một nữ nhân. Cảm giác này cũng thật sự là … khác biệt. Không phải là các nàng mới trăm phương ngàn kế, nghĩ hết biện pháp lấy lòng hắn sao?
"Hoàng thượng nhanh chóng nghĩ đi, bây giờ thi*p là một người hai mệnh. Nếu thái hậu thấy mẹ con thi*p không vừa mắt thì làm sao bây giờ?" Không thể cãi lại, cũng không thể vô lễ, người ta bảo quỳ không thể đứng. Nếu thật sự không để ý tới nàng chỉ cần bắt nàng đứng ngoài cửa hai canh giờ thì bụng này không chịu nổi đâu."Thi*p và con chỉ có Hoàng thượng thôi."
Nam nhân luôn thích làm anh hùng, Tự Cẩm quyết định để Tiêu Kỳ trở thành đại anh hùng được người sùng bái, để hắn thay nàng đấu tranh anh dũng với thái hậu đi thôi. Nàng liền trốn sau lưng hắn, làm một đóa bạch liên hoa mềm mại đáng thương ôn nhu động lòng người, nói không chừng thái hậu có chán ghét cũng không thèm để ý tới nàng.
Nhưng cũng không được nghĩ qúa tốt đẹp.
Nghe Tự Cẩm nói, quả nhiên thần sắc Tiêu Kỳ trở nên nghiêm túc hơn, còn thật cẩn thận suy nghĩ.
Thấy Tiêu Kỳ lại lâm vào trầm mặc, ánh mắt hơi nheo lại không iết nghĩ gì, Tự Cẩm cũng không để ý hắn nữa. Nàng đang nghĩ, không biết kỹ năng bạch liên hoa có thể làm cho Thái hậu cảm thông không? Kỳ thật nữ nhân cũng chỉ có mấy loại thủ đoạn như vậy thôi, dùng đi dùng lại, chỉ là xem thủ đoạn của ai cao hơn. Người có thể để thái hậu chọn trúng chắc chắn không phải là kẻ ngốc, hơn nữa... con gái Kiều gia nữ hẳn là biểu muội Tiêu Kỳ rồi.
Phiền phúc nhất chính là kiểu quan hệ biểu ca biểu muội gì gì này, không ngờ một chuyến xuyên cũng để mình ᴆụng phải.
Cũng không biết vị biểu muội này cũng là đóa bạch liên hoa giống mình hay là một đóa bá vương hoa hung hãn, hoặc là giải ngữ hoa khéo hiểu lòng người, hay là một đóa hoa đáng yêu xinh đẹp động lòng người chăng?
Tự Cẩm cảm thấy ghen tuông ngập trời.
Lúc Tiêu Kỳ quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt Tự Cẩm biến đổi không ngừng, lúc nhíu mày, rồi cắn răng, lại còn chu môi... Không biết nàng đang suy nghĩ lung tung những thứ gì. Không nghĩ tới thái hậu mới trở về thì đã khiến nàng sợ đến như vậy.
Lá gan nhỏ như vậy sao?
Từ lúc mới quen mình đã dám giận dỗi mà, giờ can đảm đi đâu hết rồi?
Tự Cẩm nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra kế hoạch gì. Thôi cứ chờ tùy cơ ứng biến đi. Không nghĩ nữa thì lo lắng cũng vơi đi, nàng theo thói quen giơ tay kéo tay Tiêu Kỳ ôm chặt, cả người tựa trên vai của hắn, động tác quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn.
Tiêu Kỳ:...
Cho nên coi hắn là hình người dựa vào là xong việc sao?
Ăn trưa xong, ngồi một lát với Tự Cẩm, Tiêu Kỳ phải trở về Sùng Minh Điện. Tự Cẩm túm lấy tay áo hắn lưu luyến không rời, Tiêu Kỳ nhìn nàng đi cùng với mình ra tận ngoài cửa, sao lại bám dính người ta thế không biết?
"Chiều nay nàng cứ nghỉ ngơi cho khỏe, buổi tối ta tới thăm nàng." Nàng không nói gì cứ kéo hắn như vậy, hắn cũng chỉ có thể mở miệng an ủi nàng trước. Hắn đang có cảm giác mình cứ thế này thì không khác gì mấy cô cô quản sự suốt ngày lải nhải nhắc nhở, dặn dò trong hậu cung kia.
"Thật sao?" Sẽ không đi gặp cái gì biểu muội kia thật à, thật sự là vui vẻ cực kỳ.
Nhìn ánh mắt Tự Cẩm sáng lên, trái tim trong иgự¢ Tiêu Kỳ иgự¢ không khỏi mềm nhũn, "Thật." Nói xong xoa xoa đầu nàng, "Không cho phép nghĩ ngợi lung tung, nghỉ ngơi thật tốt, không phải nàng nói giờ nàng có là một người hai mệnh sao."
"Hoàng thượng thật sự là càng ngày càng thích càu nhàu, nhưng thi*p rất thích nghe."
Tiêu Kỳ:...
Vung khăn tay tỏ vẻ tiễn đưa đầy lưu luyến, đưa cẩn thận từng bước đi của Tiêu Kỳ, Tự Cẩm cảm thấy đại công cáo thành bèn trở về ngủ bù.
Tiêu Kỳ đi thẳng về Sùng Minh Điện, còn cảm thấy trên mặt vẫn nóng ran. Dưới con mắt bao người, nàng cứ nhìn mình như vậy, trong ánh mắt như thể phun tơ cuốn lấy hắn. Thật sự thói quen càng ngày càng xấu, buổi tối nhất định phải dạy dỗ một trận mới được, nếu không bị người khác nhìn thấy, lại chửi mắng nàng mê hoặc chủ tử.
Không có nhớ được bài học gì hết.
Người quyết định buổi tối trở về khuyên bảo Tiêu Kỳ, vừa mới bước vào chính điện Di Cùng hiên, thì đã được Tự Cẩm hỏi han ân cần, ôn nhu tri kỷ, quan tâm đầy đủ thăm hỏi một trận. Lại bị một bàn cao lương mỹ vị chặn miệng, đợi đến khi ăn cơm xong lại bị kéo lên giường...
Tóm lại một lời khó nói hết. Sáng hôm sau lúc rời đi mới nhớ tới tối qua muốn làm gì. Định nghiêm mặt nhắc nhở vài câu, nhấc màn lên liền nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngủ say. Lặng yên yên lặng, lại thả rèm xuống, tính chờ buổi trưa trở về lại nói.
Tiêu Kỳ đi không bao lâu, Tự Cẩm liền bị Vân Thường gọi dậy. Hôm nay thái hậu thiết yến, tuyệt không có thể qua loa. Chậm trễ là không thể được.
Tự Cẩm buồn ngủ mơ màng bị gọi dậy, rửa mặt chải đầu thay quần áo, trang điểm một phen cuối cùng cũng tỉnh táo đôi chút. Nhìn trong tay Diện Mi là một thân váy màu hồng phấn đậm, Tự Cẩm hơi nhíu mày, "Váy này quá rực rỡ, đổi cái khác đi." Ở trước mặt thái hậu ăn mặc xinh đẹp như thế, không phải là muốn nổi bật khiến người ta càng thêm ghét bỏ sao?
Tự Cẩm tự mình chọn một chiếc váy màu xanh lá cây. Bộ váy này tiện dụng ở chỗ không cần mang thắt lưng nên vừa vặn che được bụng nàng, đỡ phải làm người ta ghen tị. Tóc 乃úi gọn kiểu bình thường, suy nghĩ một chút lấy ra một cây trâm hoa thạch lựu trong hộp trang sức, bằng bạc khảm ngọc, không có chút nào chói mắt. Ngược lại có cảm giác trầm tĩnh, Tự Cẩm cảm thấy vô cùng hoàn mỹ.
Trên lỗ tai đeo một chuỗi trân châu kết thành, vừa không quá nặng, lại không nổi bật, rất hợp. Trừ những thứ đó, Tự Cẩm cũng không đeo thêm bất kỳ trang sức nào. Soi gương xem kỹ một hồi, Tự Cẩm cảm thấy không thể tốt hơn.
Vân Thường cùng Diện Mi liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy quá đơn sơ, "Chủ tử, nếu không đeo một cặp vòng vào cổ tay đi?"
"Không cần, nặng nề." Tự Cẩm không cần suy nghĩ cự tuyệt. Trong hộp trang sức của nàng có một cặp vòng ngọc màu mỡ dê cực kỳ đẹp do Tiêu Kỳ tặng nhưng đeo lên tay đi ra ngoài quá chói mắt. Cái khảm vàng thì quá hoa lệ, lại mang vẻ tục khí, cái khảm bạc thì rất xứng với cây trâm nàng cài trên tóc nhưng nếu đeo hai thứ bằng bạc thì lại hóa ra keo kiệt bủn xỉn, mất thể diện.
Thà không đeo thì hơn.
Thấy ý chủ tử đã quyết, hai người cũng không khuyên nữa. Bên ngoài Trần Đức An đã chuẩn bị nhuyễn kiệu từ sớm. Tự Cẩm cũng không ngồi kiệu. Chỗ này không xa Thọ Khang Cung lắm, đi tới đó không xa, coi như là tản bộ. Chờ sau yến tiệc trở về ngồi kiệu cũng được.
Nàng dẫn theo người đi từ Di Cùng hiên sang Thọ Khang Cung. Đi đến giữa đường thì nhìn thấy Tề Vinh Hoa và Đậu Phương Nghi ở phía xa. Tự Cẩm chau mày, xem ra hình như là chờ mình. Chắc hẳn Tề Vinh Hoa cũng lo lắng cho mình, cười cười đi tới chào hỏi hai người.
Giờ mặc dù Tự Cẩm cũng là Dung Hoa, nhưng có phong hào nên so với Tề Vinh Hoa thì cao một cấp. Nhưng vì Tề Vinh Hoa có ơn cứu mạng đối với nàng nên Tự Cẩm cũng không thay đổi xưng hô, "Tề tỷ tỷ, Đậu muội muội, sao mấy người lại ở chỗ này, đang chờ muội sao?"
Hai người xoay người lại, thấy Tự Cẩm đi tới liền vội vàng khom người hành lễ, Tự Cẩm nâng các nàng lên, "Nói bao nhiêu lần rồi, Tề tỷ tỷ đừng khách khí như vậy, tỷ còn làm thế thì sau này muội sao dám gặp tỷ nữa."
Tề Vinh Hoa cười cười, Hi Dung Hoa có thể nói vậy nhưng nàng ta thì không thể để người khác nắm được nhược điểm, liền cười nói sang chuyện khác, "Tỷ nghĩ một mình muội đi sẽ buồn nên kêu Đậu muội muội cùng chờ."
"Vậy thì tốt quá, giờ muội cũng nặng nề lắm rồi, hôm đó không đi nghênh đón thái hậu nương nương, trong lòng vẫn luôn áy náy không yên đây." Tự Cẩm khẽ nói với Tề Vinh Hoa.
Đậu Phương Nghi một mực im lặng đi theo bên cạnh, Tề Vinh Hoa nhìn nàng nói: "Hoàng hậu nương nương đã cáo lỗi thay muội, thái hậu nương nương thiện lương khoan dung, huống chi trong bụng muội còn có hoàng tự, đương nhiên sẽ không trách tội."
Được thế mới là lạ!
Tự Cẩm biết mình là người ngăn cản con đường của con gái Kiều gia, thái hậu thích nàng làm sao được. Trong lòng nghĩ vậy, ngoài miệng lại không thể không nói, "Nếu không phải bụng đã nặng, không thể đứng lâu được thì muội nhất định cũng sẽ đi. Chút nữa gặp thái hậu nương nương muội còn muốn thỉnh tội nữa."
Tề Vinh Hoa gật gật đầu, cho dù thế nào thì ngoài mặt vẫn phải giữ nguyên tắc mặc dù trong lòng không vui chút nào.
Ba người vừa đi vừa nói tới Thọ Khang Cung, giữa đường lại gặp được Lý Chiêu Nghi và Ngọc Quý Tần lại tụ lại thành một nhóm. Về sau lại gặp thêm Tiền tài tử và Chu nương tử. Kể từ sau khi sẩy thai Tiền tài tử luôn giữ vẻ trầm mặc yếu ớt. Chu nương tử tuy miệng lưỡi sắc bén, đã từng tranh cãi với Tự Cẩm nhưng bây giờ vị phần của Tự Cẩm cũng không phải là người nàng ta có thể chọc được nên trên đường đi cũng tỏ ra rất an phận.
Đoàn người lấy Lý Chiêu Nghi cầm đầu, tầng tầng lớp lớp đi tới Thọ Khang Cung. Đến cửa đại điện đã nghe thấy tiếng cười nói bên trong, nghe giống như là giọng Quý phi, còn có tiếng Ngọc Trân công chúa. Mày Tự Cẩm hơi động rồi trong nháy mắt lại khôi phục như cũ.
Quả nhiên Quý phi và thái hậu có quan hệ không tệ, cũng không biết có Hoàng hậu nương nương hay không.
"Thần thi*p tham kiến thái hậu, thái hậu an khang." Mọi người như cùng đồng thanh hô lớn, Tự Cẩm đứng trong đám người, theo mọi người cùng nhau hành lễ, cũng không kịp ngẩng đầu nhìn xem người ngồi ở chỗ đó thế nào.
"Tất cả đứng lên đi."
Là một giọng nói rất hiền từ dễ nghe. Tự Cẩm hơi kinh ngạc cùng mọi người tạ ân, quy củ cúi đầu đứng một bên, nghe Lý Chiêu Nghi khéo léo nói chuyện với Thái hậu, Quý phi cũng đi theo nói đùa vài câu. Tự Cẩm cúi đầu thấp giả vờ như mình là tượng gỗ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được có một ánh mắt sắc bén rơi trên người mình.
"Ồ, đây chính là Hi Dung Hoa ư, ngẩng đầu lên để ai gia nhìn một chút."
Tự Cẩm chầm chậm ngẩng đầu lên. Đập vào mắt là gương mặt được chăm sóc kỹ càng, mi dài mắt hạnh, mũi ngọc tinh xảo, đường nét sắc sảo. Quả nhiên là uy nghi lẫm liệt, nhất là đôi mắt kia, mặc dù cười cười nhưng lại làm người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy. Trong lòng Tự Cẩm bất giác run lên, vẻ mặt bị dọa trắng bệch.
Thái hậu nhìn dáng vẻ của Hi Dung Hoa, trán hơi cau lại. Thật là một gương mặt hấp dẫn. Khó trách Hoàng thượng một lòng đều chỉ nghĩ tới nàng. Nghe ý tứ của Quý phi thì đúng là trong hai năm qua một mình nàng độc chiếm ân sủng, thủ đoạn rất giỏi!
Nhìn Thái hậu như vậy, Tự Cẩm phải tập trung toàn bộ tinh thần, khuôn mặt trắng bệch, người khẽ run rẩy, tỏ vẻ sợ hãi bất an vô cùng. Quả nhiên sau khi Thái hậu quan sát nàng một hồi thì cũng từ từ thả lỏng tinh thần, ước chừng là cảm thấy nàng được thế này chẳng qua là do may mắn chứ chưa đủ khả năng được liệt vào danh sách cường địch.
Tự Cẩm cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Thái hậu lại nói cười với Hoàng hậu bên cạnh thì Tự Cẩm mới thật yên tâm. Nàng im lặng lui về phía sau. Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Quý phi nhìn nàng với ánh mắt đầy chán ghét và khinh bỉ.
Đứng bên cạnh Thái hậu là một thiếu nữ, váy màu xanh nhạt, áo ngắn màu hồng anh đào, tóc 乃úi hai cuốn, da trắng như sứ, đường nét xinh đẹp quyến rũ động lòng người, vừa nhìn là thấy ngay một cô nương yêu kiều đáng yêu.
Đúng là một đóa hoa đáng yêu.
Tự Cẩm cảm thấy hơn ghen tị, nếu biểu ca biểu muội còn có tình cảm khăn tay chi giao gì đó thì gặp lại người đáng yêu thế này quả thực là có thể diễn một hồi thanh mai trúc mã đây.
Đơn giản là tức иgự¢.
Đến lúc cô nương kia cười đầy thiện ý với nàng, Tự Cẩm mặt không chút thay đổi quay sang chỗ khác.
Trong lòng nuốt cục tức.
Quả nhiên không thể xem thường.
"Hoàng thượng sắp tới chưa?" Thái hậu hỏi hoàng hậu.
Hoàng hậu cung kính trả lời, "Chính sự tiền triều bận rộn, mẫu hậu cứ thoải mái thả lỏng tinh thần, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không thể không đến. Nếu chư vị muội muội đều đến rồi thì cứ ngồi xuống chờ trước đi."
Thái hậu bình thản nhìn lướt qua hoàng hậu, rồi mới nói: "Hoàng hậu vẫn luôn thiện tâm, các ngươi đều ngồi đi."
"Tạ thái hậu, tạ hoàng hậu ân điển." Mọi người cùng hô lên, hành đủ lễ rồi này mới từng người ngồi vào vị trí của mình.
Bên trái Tự Cẩm là Ngọc Quý Tần, khó chịu. Bên phải là Tề Vinh Hoa, còn may.
"Nhìn sắc mặt Hi Dung Hoa muội muội không tốt lắm, có chuyện gì không thỏa đáng sao?"
Tiếng Quý phi đột nhiên vọng tới, Tự Cẩm trong lòng cảm thấy không tốt. Thái hậu thiết yến mà mặt nàng trắng bệch như thế để cho ai xem đây? Vốn thái hậu đã không ưa nàng, nếu muốn tìm cớ thì mình thế này càng không tốt lắm.
Quả thực Quý phi này không thể thấy nàng thoải mái mà!
"Đa tạ Quý phi nương nương quan tâm, thần thi*p không sao." Tự Cẩm cẩn thận nhìn Quý phi một cái, sau đó sợ hãi cúi đầu xuống, giống y như một người vừa gặp phải con sư tử cái vậy.
Quý phi:...
Hoàng hậu cũng kinh ngạc nhìn Tự Cẩm, trong lòng thiếu chút nữa vui mừng nở hoa, ai bảo Quý phi độc miệng, không ngờ tới Hi Dung Hoa này cũng rất ý tứ. Nhìn đến đây, nàng ta liền chậm rãi nói: "Nhắc đến thì Hi Dung Hoa muội muội cũng khá hơn so với Quý phi muội muội rất nhiều. Lúc Quý phi muội muội mang thai Ngọc Trân công chúa, muội còn chẳng thèm bước chân ra khỏi cửa Trường Nhạc Cung mà. Quý phi muội muội cũng đã sinh Ngọc Trân, nên phải là người hiểu chuyện này rõ nhất chứ." Hoàng hậu còn kém chút nữa không chỉ thẳng mặt Quý phi nói, chỉ có ngươi là rảnh rỗi bới móc người khác!
Quý phi gặp trắc trở cũng không phản ứng gì hoàng hậu, ngược lại làm nũng thái hậu, "Thái hậu nương nương, nggười xem thần thi*p nói không sai chứ? Bây giờ trong lòng Hoàng hậu nương nương cũng chỉ có một mình Hi Dung Hoa, đáng thương thi*p sinh con xong thì Hoàng hậu nương nương liền không thèm nhìn thi*p nữa."
Nũi nịu yêu kiều đến nỗi Tự Cẩm cũng phải khen thầm, rõ ràng đi cáo trạng mà làm đến vậy cũng chỉ có Quý phi mới dám làm!
Ít nhất bây giờ Tự Cẩm không dám, nếu có Tiêu Kỳ ở đây, nàng còn có thể thử xem.
Có hoàng hậu giúp đỡ, Tự Cẩm tạm thời lại an toàn. Dựa theo sách lược đã được dặn dò trước, hơi cúi đầu giả bộ tiểu bạch hoa. Nếu có ngẫu nhiên ngẩng đầu lên thì cũng là đôi mắt mờ mịt vô tội nhìn người khác, trừ chuyện đó ra là tuyệt đối không chủ động mở miệng nói một chữ nào.
Miệng hồ lô, trước mắt chính là dáng vẻ chân thật của nàng.
"Hoàng thượng giá lâm!"
Tự Cẩm vội vàng đứng đậy nghênh đón cùng mọi người. Hành động này không thuần thục lắm. Bình thường ở Di Cùng hiên, trên cơ bản nàng gặp Tiêu Kỳ đều không có quỳ xuống. Cùng mọi người quỳ xuống, nàng phải chống lưng cố gắng hết sức, không đợi nàng cúi xuống liền bị Tiêu Kỳ giơ tay nâng lên!
Tự Cẩm:...
Thái hậu:...
Quý phi:...
Chỉ có Hoàng hậu không có gì bất ngờ, vào lúc đó còn có thể cực kỳ thản nhiên tự tại vừa cười vừa nói: "Vẫn là Hoàng thượng biết thương người nhất, Hi muội muội bụng lớn, không tiện để hành lễ."
Vừa rồi Tự Cẩm còn hành đại lễ với thái hậu, lời này của hoàng hậu quả thật là tuyệt vời, Hoàng thượng biết thương xót người, thái hậu lại không biết thương cảm!
Tự Cẩm cũng cảm giác được trong không khí giao tranh "Pằng pằng" không tiếng động, tia lửa văng khắp nơi.
Sức chiến đấu của Hoàng hậu thật hung hãn!
Tiêu Kỳ nhìn Hoàng hậu gật gật đầu, sau đó nói với mọi người: "Đều miễn lễ." Chính mình lại bước lên một bước chào thái hậu, "Nhi thần tham kiến mẫu hậu."
"Hoàng đế đứng lên đi." Giọng Thái hậu không thân thiện chút nào, hiển nhiên là tức giận.
Tiêu Kỳ tựa như không phát giác, cười nhạt một tiếng rồi nói tiếp: "Mẫu hậu chớ nên trách nhi tử căng thẳng. Thai nhi này của Hi Uyển Nghi mang rất là gian khổ, đáng thương mấy tháng trước không thể ăn một miếng thịt, ngay cả vị tanh cũng không thể ngửi. Giờ mới đỡ hơn một chút nhưng sức khỏe còn yếu ớt. Dù sao những năm gần đây, con cái của trẫm quá hiếm hoi, không thể không căng thẳng lo lắng."
Thái hậu còn có thể nói cái gì? Lẽ nào chỉ vào khuôn mặt trắng mềm nhỏ nhắn kia của Hi Uyển Nghi bảo là nói dối sao?
Tức ૮ɦếƭ bà!
"Hoàng thượng nói đúng lắm, đều ngồi xuống hết đi, nếu hoàng đế đã đến vậy thì khai tiệc thôi." Thái hậu thản nhiên nói.
Tiêu Kỳ ngồi bên tay trái thái hậu, hoàng hậu ngồi bên tay phải, hai vợ chồng vừa ngẩng đầu có thể nhìn thấy đối phương.
Ánh mắt Quý phi lóe lóe, nắm chặt khăn tay, nhìn hoàng đế cười cười, sau đó chỉ Kiều Linh Di luôn đứng im không nói gì nãy giờ: "Hoàng thượng, mau nhìn xem đó là ai? Không biết người còn nhớ được không?"
Tiêu Kỳ liền theo tay Quý phi chỉ nhìn sang, nhìn thấy một cô nương nheo mắt cười ngọt ngào. Hơi quen thuộc, trong phút chốc không thể nhớ ra là ai. Nhưng nhìn thấy nàng ta đứng bên cạnh thái hậu, không cần ngẫm nghĩ cũng biết là ai.
Tiêu Kỳ vốn định biết thời biết thế nhận người theo lời Quý phi nói, vừa định mở miệng thì chợt nhớ tới trong đại điện này còn có một bình tiểu dấm chua nhìn mình chằm chằm. Vì vậy, ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang nói: "Nhìn cũng hơi quen mặt, nhưng nhất thời nghĩ không ra."
Vẻ mặt cô nương kia cũng có chút thất vọng, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười, tự nhiên thong dong đi tới trước một bước, "Hoàng đế biểu ca, thi*p là Linh Di, Hoàng thượng thật không nhớ rõ ư?"
Tiêu Kỳ trên mặt đầy kinh ngạc lại quan sát một hồi rồi mới trả lời: "Thì ra là Linh Di biểu muội, thật sự là con gái mười tám quá thay đổi, nếu muội không nói ta cũng thật nghĩ không ra."
Thái hậu thấy hoàng đế và Kiều Linh Di trò chuyện với nhau thật vui, sắc mặt vui vẻ hơn một chút, vừa cười vừa nói: "Biểu ca biểu muội các con giữ được tình cảm thì tốt. Con bé Linh Di này toàn là làm chuyện bao đồng. Ai gia còn nhớ rõ lúc con còn nhỏ không chịu cố gắng đọc sách, phạt con ở thư phòng học thuộc bài. Đều là Linh Di lặng lẽ đưa đồ ăn cho con. Nhoáng một cái đã bao nhiêu năm, ai gia cũng già rồi."
"Rõ ràng là cô cô đau lòng biểu ca nên mới coi như không nhìn thấy. Nếu không làm sao con có thể đến được thư phòng chứ." Kiều Linh Di vừa cười vừa nói, lại nhìn Tiêu Kỳ, "Biểu ca nói có đúng hay không?"
Tự Cẩm cảm thấy иgự¢ tức không thở được, hóa ra họ đúng là thanh mai trúc mã, sự ghen tuông lan tràn trong иgự¢.
Ghen ૮ɦếƭ mất!
Hừ!
"Con đừng lấy ai gia làm bia đỡ đạn." Thái hậu cười rất vui vẻ, chỉ vị trí bên cạnh Tiêu Kỳ nói: "Biểu huynh muội các con đã nhiều năm không gặp, con qua kia ngồi trò chuyện với ca ca con đi."
"Dạ, con cũng có mấy lời muốn nói với biểu ca." Kiều Linh Di không cảm thấy thẹn thùng chút nào, thoải mái đi qua, sau đó ngồi xuống cạnh Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ ho nhẹ một tiếng, khẽ nhích người sang bên cạnh không một chút dấu vết, khóe mắt liếc về chỗ Tự Cẩm, chỉ thấy nàng Ϧóþ nát mấy trái nhãn đựng trong đĩa trước mặt...
Tiêu Kỳ:...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc