Ăn tối xong, tâm trạng Tự Cẩm rất sung vui sướng. Buổi tối gió đêm mát mẻ, nàng chậm rãi đi tản bộ trong sân. Tiêu Kỳ thì phải vất vả phê duyệt tấu chương. Cũng y như lúc trước, qua cánh cửa hai bên đều nhìn thấy nhau. Tự Cẩm đứng ngoài cửa sổ, nhìn người đàn ông ngồi dưới ánh đèn, nét mặt góc cạnh, lông mày sắc như kiếm, ánh mắt sáng như sao. Người đàn ông này quá đẹp trai, không giống người thật chút nào.
Điều khiến Tự Cẩm vui vẻ nhất là nàng cảm giác được giữa hai người có nhiều thứ rất khác lạ. Cũng như chuyện hôm nay, hắn cũng không hỏi nàng một câu liền biết rõ nàng bị oan ức thiệt thòi thế nào. Hơn nữa còn bắt Quý phi thu thập cục diện rối rắm này. Kỳ thật có lẽ trong lòng hắn biết rõ chuyện này là một tay Quý phi sắp đặt trong bóng tối.
Nhìn thủ đoạn của người đàn ông này xem, chỉ nói cười thôi mà đã phá tan âm mưu của Quý phi. Vừa không để cho Quý phi oán hận hắn, còn có thể làm cho mình biết ơn. Trong chuyện này chỉ sợ người xui xẻo nhất chính là Ngọc Quý Tần, Quý phi nhất định sẽ đẩy hết trách nhiệm trong vụ này lên đầu nàng ta.
Hơn nữa người được lợi nhất sẽ là mình. Quý phi rất sợ Tiêu Kỳ tức giận, vì chứng minh mình trong sạch, vì dẹp cơn giận của hắn, cũng nhất định sẽ chứng minh nhà mình và Tô gia Khúc Châu không có ân oán. Chỉ cần chính miệng Quý phi làm chứng chuyện này thì sau này sẽ không có ai dám lấy việc đó ra để khiêu khích nữa.
Ngươi không phục ư, chẳng lẽ dám nghi ngờ lời Quý phi nương nương nói sao?
Càng nghĩ Tự Cẩm càng vui vẻ, trên đời tại sao lại có thể có người đáng yêu như Tiêu Kỳ chứ?
Thủ đoạn tinh vi, tính toán sâu xa, Tự Cẩm là người xuyên không cũng phải bội phục cực kỳ.
Sự tình quả nhiên đúng như Tự Cẩm nghĩ. Chỉ mấy ngày mà quý phi đã có kết quả điều tra. Bắt Ngọc Quý Tần tự mình đến nhận lỗi với nàng. Nàng ta đến chính là tỏ thái độ, dù Quý phi cũng không tự mình nói rõ ân oán năm đó của Tô gia. Nhưng thái độ này liền biểu lộ rõ ràng Quý phi cũng không thừa nhận người nhà Tự Cẩm đã có những hành vi xấu xa kia. Tuy nhiên, quý phi làm vậy xét về tình cũng có thể tha thứ. Dù sao nhà nàng ta còn hợp tác với dòng chính Tô gia, không thể công khai làm mất mặt người ta được.
Mặc dù Tự Cẩm không phải hài lòng hoàn toàn nhưng cũng biết không thể chọc giận Quý phi, nếu không chó cùng rứt giậu, ai biết nàng ta sẽ làm ra thêm chuyện gì nữa. Nàng chỉ muốn trước tiên sinh con bình an rồi mới tính toán tiếp.
Chuyện đó rồi cũng kết thúc, Thọ Khang Cung cũng đã sửa chữa xong xuôi. Hoàng hậu mời Hoàng thượng tự mình đi xem có còn chỗ nào không thỏa đáng. Tiêu Kỳ cũng rất giữ thể diện cho Hoàng hậu. Hắn đi với hoàng hậu xem xét, đại BOSS bày tỏ rất hài lòng, còn cùng hoàng hậu ăn trưa, buổi chiều còn đi dạo chung trong vườn.
Tự Cẩm trốn trong Di Cùng hiên dưỡng thai, suốt cả thời gian sau đó cũng không lộ diện, chỉ nghe nói buổi chiều ngự hoa viên hết sức náo nhiệt. Trước mặt một đám tần phi, Hoàng đến nắm tay hoàng hậu đi dạo trong vườn, đầy vinh quang âи áι.
Chà chà, thái hậu sắp trở về nên hoàng đế làm vậy là muốn tăng thêm thể diện uy nghi cho hoàng hậu, để đủ sức chống chọi với thái hậu đây.
Đối đầu với kẻ địch mạnh mẽ thì phải tạo liên minh chặt chẽ, người này thật giảo hoạt.
Đáng thương hoàng hậu dù biết rõ là bị bày mưu tính kế cũng phải cam tâm tình nguyện chui vào. Không chỉ Hoàng đế cần Hoàng hậu, hoàng hậu cũng rất cần Hoàng đế. Trong hậu cung này, người duy nhất có thể ưỡn vai thẳng lưng trước mặt thái hậu cũng chỉ có duy nhất hoàng đế. Mặc dù nàng ta là Hoàng hậu, nhưng nếu Thái hậu thật tức giận thì chỉ cần dùng một chữ “Hiếu” áp trên đầu là nàng ta đã không thể làm gì được.
Hai vợ chồng này kẻ xướng người hoạ, Tự Cẩm thì khoan khoái ngồi ăn đào ngon lành, trong lòng nhịn không được châm chọc, đúng là trời đất tạo nên một đôi.
Ngày Thái hậu hồi cung là một ngày nắng rực rỡ, tiết trời khá nóng. Tự Cẩm được đặc biệt miễn không cần ra nghênh đón. Bởi vì nếu đi sẽ phải đứng chờ ở cửa cung thêm ít nhất hai canh giờ, Tự Cẩm sẽ không chịu nổi. Hoàng đế cũng chưa nói gì thì Hoàng hậu nương nương đã mở miệng trước, bày tỏ mặc dù Tự Cẩm rất muốn giữ chữ hiếu, tự mình đón thái hậu nương nương nhưng mang thai đã lớn, hoàng tự trong bụng cũng rất quan trọng. Nàng ta làm chủ miễn cho Tự Cẩm phải chờ đón, chờ Thái hậu nương nương hồi cung, nàng ta sẽ đích thân cáo lỗi.
Tự Cẩm còn chưa kịp định thần thì Tiêu Kỳ đã nắm hoàng hậu, cực kỳ thâm tình ca ngợi hoàng hậu nhân đức hiếu nghĩa khoan dung, nàng còn có thể nói gì chứ?
Vì vậy, đế hậu cứ như thế người xướng kẻ họa quyết định. Ngay cả Quý phi cũng chỉ có thể nghiến răng ca ngợi hoàng hậu nhân từ.
Tự Cẩm đứng đó ngơ ngác, làm vậy cũng được sao?
Tự Cẩm bị cưỡng chế về Di Cùng hiên dưỡng thai, nhìn theo đế hậu cầm đầu, dẫn theo một đám cung tần đi nghênh đón phượng giá Thái hậu. Nàng về Di Cùng hiên uống hai ly trà cững chưa hết bàng hoàng kinh ngạc.
Này một khắc đột nhiên cảm thấy, Hoàng hậu nương nương thật là lợi hại!
Cmn, là vợ cả, làm hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ mà làm được đến mức này, khó trách mấy năm nay mặc dù Tiêu Kỳ và hoàng hậu có nhiều chuyện không vui, cũng sẽ để Quý phi và Hoàng hậu tranh chấp không ngừng, nhưng thực tế phải chăng hắn cũng rất hài lòng với vị hoàng hậu này? Ít nhất trong chuyện chung sức đối phó Thái hậu, sự phối hợp ăn ý giữa hai người quả thực hoàn mỹ.
Tự Cẩm liền không nhịn được nghĩ đến, có phải hay không năm đó khi Hoàng hậu gả cho Hoàng đế, thái hậu cũng làm khó nàng ta không ít chăng?
" Loan giá Thái hậu nương nương đến."
"Thái hậu nương nương vào cửa cung."
"Thái hậu nương nương vịn tay Hoàng thượng đi về Thọ Khang Cung."
Mỗi đoạn đường lại có người báo tin, bất giác tâm trạng Tự Cẩm cũng khẩn trương lên, sự căng thẳng này cũng không phải là Tự Cẩm e ngại, mà là... Tất cả hậu cung xuất động nghênh đón thái hậu, duy nhất có mình nàng bị cưỡng chế dưỡng thai trong Di Cùng hiên, thoải mái an ổn như núi.
"Thái hậu nương nương chỉ giữ lại hoàng đế hoàng hậu và quý phi cùng dùng bữa."
"Thái hậu nương nương nghỉ ngơi."
Mãi cho đến khi ba người hoàng đế hoàng hậu và quý phi rời Thọ Khang Cung, lúc ấy Tự Cẩm mới thở ra một hơi. Không biết rõ hoàng hậu nói thế nào trước mặt thái hậu, thái hậu sẽ có ấn tượng xấu với nàng chứ?
Nhưng có lẽ, cho dù chính mình có tới đón rước thì chắc hẳn Thái hậu cũng sẽ không thích nàng. Chỉ cần có Kiều Linh Di ở đây, thái hậu sẽ không thích bất kỳ kẻ nào.
Tự Cẩm thở dài một hơi, thay quần áo ngủ đang chuẩn bị nghỉ trưa thì Tiêu Kỳ đến.
Tự Cẩm nháy mắt mấy cái, còn cho là mình hoa mắt. Tiêu Kỳ nhìn vẻ mặt nàng mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi đều tan đi hết. Sờ sờ đầu Tự Cẩm, đi ra sau tấm bình phong rửa mặt thay quần áo. Tự Cẩm tự mình lấy y phục cho hắn, mang vào sau bình phong, lại kêu người bưng nước vào, pha nước ấm, tự tay vò khăn. Chờ đến khi Tiêu Kỳ thay xong y phục đi ra lại tự mình cầm khăn lau mặt, lau tay cho hắn.
Tiêu Kỳ bị Tự Cẩm chắm sóc chu đáo như thế, thoải mái hưởng thụ nói: "Ở chỗ nàng vẫn thoải mái nhất."
Tự Cẩm cười đắc ý, đưa khăn cho Vân Thường, kêu Diện Mi pha trà. Lần trước Tiêu Kỳ mới đưa cho nàng trà cống tiến, nàng mang thai không thể uống nhiều, vài ngày mới có thể ngửi hương trà, nhấp nhẹ vài ngụm cho đỡ thèm. Thấy nét mặt Tiêu Kỳ đầy mệt mỏi, Diện Mi mang người lui ra sau. Tự Cẩm liền lên giường, ngồi cạnh Tiêu Kỳ, giơ tay đấm Ϧóþ, mát xa mấy huyệt đạo cho hắn giảm bớt mệt nhọc.
"Thi*p xoa Ϧóþ cho người, Hoàng thượng ngồi chỗ này một chút, hay là lên giường nghỉ ngơi đi?"
"Ta chợp mắt một lát thôi, chút nữa còn phải gặp người."
Tự Cẩm cũng biết hắn bận rộn, "Vậy hoàng thượng ngủ đi, thi*p canh giờ cho người." Vừa nói nàng vừa lấy chiếc chăn lông cừu đắp lên người Tiêu Kỳ, lại xoa Ϧóþ mấy huyệt đạo cho hắn, tuyệt đối không cảm thấy phiền chán chút nào.
"Nàng đừng vất vả, mấy chuyện này kêu tên tiểu thái giám làm là được." Tiêu Kỳ nhắm mắt lại cầm tay Tự Cẩm, "Nàng nằm đây với ta."
Tự Cẩm nhìn hắn thật sự quá mệt mỏi nên cũng không nói gì, nằm cạnh hắn gối đầu lên gối. Bởi vì thân thể đã nặng nề nên cũng không thể như trước kia chui vào иgự¢ nắn ngủ, chỉ dám khẽ tựa vào người. Tay Tự Cẩm bị Tiêu Kỳ nắm, nàng thì không buồn ngủ nhưng thấy tiếng thở của hắn đều đều, một lát sau đã ngủ say.
Cũng không biết đã làm gì mà lại mệt mỏi đến vậy, Tự Cẩm trong lòng thở dài, cũng từ từ nhắm mắt lại. Hai người đầu dựa vào đầu, không đầy một lát nàng cũng ngủ say.
Lúc Tiêu Kỳ thức dậy liền nhìn thấy Tự Cẩm ôm cánh tay hắn, nằm sát bên mình. Nếu như nằm nghiêng người thì giữa hai người cách nhau cái bụng lớn của Tự Cẩm. Cho nên Tự Cẩm quay mình về phía hắn, hơi thở nhẹ nhàng. Hắn nhu hòa nhìn nàng ôm chặt tay mình, khẽ khàng rút tay ra, lấy chăn đắp lên người nàng rồi xuống giường đi giày. Xong xuôi đi ra phòng ngoài mới gọi người vào hầu hạ thay quần áo.
Bấy giờ Quản Trường An đã sớm biết thói quen của hắn, thấy Hoàng thượng tự mình cầm quần áo đi ra, chân bước nhẹ đến không thể nhẹ hơn thì biết ngay vị quý chủ nhân kia khẳng định còn đang ngủ say, chữ “phục” lại to hơn chút nữa.
Quản Trường An cũng rất khẽ khàng chân bước tay làm hầu hạ Hoàng thượng thay quần áo, rửa mặt rửa tay, tự mình cầm lược chải tóc cho Hoàng thượng, chuẩn bị thỏa đáng rồi mới vén rèm cửa hầu hạ Hoàng thượng ra cửa. Lúc ra đến cửa, Tiêu Kỳ thấy Vân Thường đứng chờ bên ngoài bèn phân phó không được phép quấy rầy Tự Cẩm nghỉ ngơi.
Quản Trường An:...
Trở về Sùng Minh Điện, Tiêu Kỳ lại ngồi phê duyệt tấu chương, Quản Trường An liền báo có Tô Hưng Vũ tới gặp.
"Cho vào."
Tô Hưng Vũ đến đây vẫn là vì chuyện Thiên Đinh Tư. Bây giờ Thiên Đinh Tư đang bận rộn ngất trời, việc nhiều người thiếu trầm trọng. Có năm sáu quận huyện phải dời nhân khẩu khai hoang. Nếu như làm toàn bộ thì ít nhất cũng phải cần thời gian một hai năm. Trước đây làm là tạo tiền đề, theo lời con gái nói thì chính là một bản mẫu. Người khác nhìn thấy bản mẫu sẽ động tâm, chuyện sau này cũng dễ xử lý hơn.
Giờ kết quả đã hiện rõ, chỉ cần mở rộng với quy mô lớn. Nhưng giờ trong tay ông ta không có đủ người dùng. Ông ta tới là muốn lấy người.
Tiêu Kỳ xem nội dung cụ thể trong tấu chương của Tô Hưng Vũ, gật gật đầu, lập tức phê chuẩn. Vụ mùa không thể không có người thu hoạch để tránh nông dân bỏ đồng ruộng, cuộc sống khổ cực lại kêu ca. Bây giờ rất đúng dịp, Tô Hưng Vũ muốn mở rộng quy mô dời nhân khẩu, quả thật là không đủ người dùng. Cho dù có quan viên địa phương toàn lực phối hợp cũng vẫn thiếu rất nhiều. Huống chi mấy quan viên ở chỗ này chưa chắc ai nấy đều thật lòng phối hợp, không thiếu người gây khó dễ, hạ độc thủ trong bóng tối.
Huống chi trong này còn có một lượng lớn ngân lượng thu được từ việc chuyển khẩu. Khối thịt béo như thế, người người đều muốn cắn một cái. Sau này đến tay dân chúng còn được bao nhiêu đây? Sở dĩ Tô Hưng Vũ dùng các sĩ tử mới trúng tuyển chính là vì họ mới tham gia quan trường, chưa dám can đảm và quan hệ để làm việc bậy.
Quân thần hai người trao đổi cụ thể kế hoạch chuyển khẩu, quan viên vẫn là lấy từ các sĩ tử xuất thân khoa vừa rồi là chính. Nếu như không đủ, Tô Hưng Vũ cũng bày tỏ ông ta sẽ không dùng người của Lại bộ. Một khi đề xuất ra thì toàn bộ bố cục kế hoạch của mình, chỉ sợ bị người khác phá hủy.
Tiêu Kỳ gật gật đầu, liền bày tỏ nếu đã như thế thì Tô ái khanh cố gắng bỏ thêm nhiều công sức. Một người làm cho hai người, vì nước cống hiến nhiều hơn.
Tô Hưng Vũ nghiêm mặt đi ra đại điện, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng Tần Tự Xuyên. Khi xuất cung phải đi qua chỗ hắn ta, Tô Hưng Vũ suy nghĩ đăm chiêu, không phải người này đang chờ mình chứ.
Dưới ánh mặt trời Tần Tự Xuyên đứng thẳng, hắn ta mặc quan phục càng thêm uy nghi mạnh mẽ. Thấy Tô Hưng Vũ đi tới, Tần Tự Xuyên vội vàng nghênh đón, "Tô đại nhân."
Tô Hưng Vũ kỳ thật không thích gặp Tần Tự Xuyên nhưng người ta ở chỗ này chờ mình, mình cũng không thể coi như không thấy, chỉ đành nhẫn nại nhìn hắn ta, "Tần đại nhân có gì chỉ giáo?"
Tần Tự Xuyên nghe vậy nét mặt cương lại nhưng chỉ một giây sau lại bình thản như cũ, nói với Tô Hưng Vũ: "Vãn bối quả thực có chuyện muốn nói với đại nhân, hôm qua ta cùng mấy người bạn nói chuyện, ngẫu nhiên nghe được một tin. Chuyện này liên lụy tới Hi Dung Hoa trong nội cung, rất mong đại nhân nghe ta nói."
Nghe Tần Tự Xuyên nhắc tới con gái, nét mặt Tô Hưng Vũ liền chìm xuống, khẽ quát: "Tần đại nhân, ta sớm đã nói qua, tiểu nữ và cậu sớm đã không có liên quan, mong cậu cẩn thận lời nói bên ngoài." May mà chỗ này là quảng trường trước điện, bốn phía trống trải, do đó không sợ người nghe trộm. Nếu ở chỗ khác người ta vô tình nghe được thì sao?
"Vâng." Tần Tự Xuyên nghe khiển trách cũng không mất vui, chỉ nói: "Hôm qua ta đã tới quý phủ bái kiến nhưng đại nhân trốn tránh không gặp, hôm nay chỉ có thể ra hạ sách này đứng chờ. Chỗ này rất là rộng lớn, không sợ người khác nghe trộm, đại nhân cứ yên tâm."
Tô Hưng Vũ nghe Tần Tự Xuyên nói sắc mặt càng đen thêm. Bây giờ danh tiếng Tần Tự Xuyên không nhỏ. Chỉ trong một thời gian ngắn mà phụng hoàng mệnh tiến vào Lục bộ, làm đến mức Lục bộ gà bay chó sủa, không được an bình. Giờ ai thấy hắn ta đều hận không thể tránh mà đi. Trước kia ông ta rất thưởng thức hắn. Giờ vì con gái mà hận không thể không quen biết hắn ta. Vậy mà hết lần này tới lần khác hắn ta vẫn muốn chạm mặt.
Thiên tử cận thần không thể kết giao. Việc này Tô Hưng Vũ vẫn biết rõ. Mặc dù ông ta cũng là cận thần của thiên tử nhưng mọi người luôn duy trì khoảng cách thì tốt hơn.
Nhất là người này lại còn có tướng mạo rất anh tuấn, vừa nhìn chính là tiểu bạch kiểm, rất được quý nữ kinh đô ưa thích. Hơn nữa tiền đồ như gấm hoa, nghe nói bây giờ là người đứng đầu danh sách được chọn làm con rể ở kinh đô. Trong lòng Tô Hưng Vũ cũng thật không vui, thấy Tần Tự Xuyên cơn tức liền dâng lên đầu. Nếu không phải lúc trước thần xui quỷ khiến... Con gái cũng không cần giận dỗi tiến cung. Mặc dù biết này chuyện chẳng thể trách Tần Tự Xuyên nhưng vẫn không muốn gặp hắn ta. Nhìn thấy hắn ta liền nhớ tới con gái trong cung, đau lòng không thôi.
Tô Hưng Vũ bị lời nói này của Tần Tự Xuyên làm tức muốn lệch cả mũi, lại còn dám trách cứ ông ta, lập tức mặt càng thêm đen, "Có chuyện gì mau nói đi."
Tần Tự Xuyên rủ mắt, trong lòng phát khổ, cười ảo não nói: "Thái hậu hồi cung, tình thế của Cẩm muội muội rất đáng lo. Nếu đại nhân có thể đưa tin vào cung thì nhất định phải nhắc Cẩm muội muội cẩn thận con gái Kiều gia." Tần Tự Xuyên nói xong lập tức làm bộ hai người nói chuyện không hợp, giận dữ phẩy tay áo sải bước rời đi.
Tô Hưng Vũ:...
Vẻ mặt như bị sét đánh, Tô Hưng Vũ tập tễnh đi ra cung. Chờ sau khi hai người đi, lời đồn đại về quan hệ giữa Tần Tự Xuyên và Tô Hưng Vũ, nói hai người trở mặt, tan rã trong không vui liền lan truyền ra ngoài.
Tô Hưng Vũ ngồi kiệu trở về nhà, đúng lúc Tô Thịnh Dương cũng về nhà bèn gọi con trai đến thư phòng, thuật lại toàn bộ lời Tần Tự Xuyên nói, rồi nhìn con trai: "Con đi điều tra về chuyện của con gái Kiều gia một chút. Kiều gia là nhà mẹ đẻ thái hậu, Tần Tự Xuyên nghe được tin tức này, chắc là cũng biết gì đó."
Tô Thịnh Dương nghe vậy cân nhắc một hồi rồi mới nhướn cặp lông mày cao như núi, gương mặt tuấn tú lộ ra tươi cười, "Cho dù Kiều gia nữ tiến cung thì sao chứ? Bây giờ Kiều gia chỉ có thể an phận một chỗ. Dù Thái hậu muốn gọi hồi kinh thì chưa chắc Hoàng thượng đã đồng ý. Bây giờ Hoàng thượng đã từng bước nắm thực quyền, thái hậu cũng không thể tùy ý thao túng triều chính."
Tô Hưng Vũ nhìn con trai, bấy giờ mới phát hiện con trai mình thông minh tài giỏi trong mọi việc nhưng lại không hề biết những tranh đấu lục ᴆục của nữ nhân trong hậu viện. Ông ta chỉ có một người vợ, sinh một trai một gái. Con trai ông ta cũng chỉ có một người vợ, giờ cũng đã có một trai một gái bên người, hơn nữa mẹ chồng nàng dâu hòa thuận hậu viện an bình, hắn ta liền cho rằng hậu viện thiên hạ đều bình yên như thế.
"Cũng không thể nói vậy, con nghĩ xem, thái hậu bị tiên hoàng ép đi cầu phúc tám năm, lại xử trí Kiều gia. Làm vậy chính là để Hoàng thượng nhân cơ hội cầm quyền. Giờ thái hậu hồi cung, tất nhiên sẽ nghĩ mọi cách để khôi phục địa vị cho Kiều gia. Hơn nữa trong hậu cung có con gái Kiều gia, tự nhiên sẽ nghĩ hết biện pháp để cô ta sinh hoàng tử, nếu như vậy thì tình thế của muội muội con sẽ rất nguy hiểm. Bình thường con rất thông minh, nhưng phụ nữ tranh đấu với nhau có khi đáng sợ hơn nhiều. Muội muội con quá thiện lương, ta chỉ sợ con bé nhất thời không cẩn thận, đẩy mình vào nguy hiểm."
Tô Thịnh Dương không ngốc, cũng không phải là chưa nghe nói mâu thuẫn nội bộ nhà người khác. Chủ yếu là nhà hắn ta thái bình thuận hòa, cho nên khó tránh khỏi không quá coi trọng. Giờ nghe phụ thân nói vậy, hắn ta liền hiểu ngay mấu chốt của vấn đề.
Muội muội của hắn ta ngăn cản con đường của con gái Kiều gia!
"Nếu không con âm thầm đi tìm Tần Tự Xuyên hỏi thăm." Tô Thịnh Dương nói.
"Làm vậy không phải là nhà ta sẽ thiếu nợ hắn sao? Đồ ngốc kia, con nắm Kiêu Long Vệ trong tay, tự mình thăm dò chút tin tức không phải là rất dễ dàng sao?" Tô Hưng Vũ tức tối thở phì phò nói, ông ta không thích có nhiều liên hệ với Tần Tự Xuyên.
"Nếu sử dụng Kiêu Long Vệ điều tra Kiều gia, tất nhiên sẽ bị Hoàng thượng phát giác." Tô Thịnh Dương nói.
"Vậy đầu tiên con tự mình đi thăm dò xem."
"Cũng được, nhưng nếu muốn quang minh chính đại tra xét Kiều gia, chỉ cần Kiều gia có tin gì báo đến cũng đủ lý do rồi." Mặc dù Kiều gia bị giáng chức tới chỗ hẻo lánh đó nhưng nhất định không chấp nhận làm lương dân. Có chỗ dựa vững chắc như thái hậu, nếu bọn họ có thể thật sự an phận thủ thường thì cũng sẽ không đưa con gái tiến cung. Nghĩ tới đây nhìn về phía phụ thân, "Con sẽ tra xét xem quan viên chỗ Kiều gia là ai."
Tô Hưng Vũ nhìn con trai kích động chạy mới phát hiện con trai so với mình còn ‘nham hiểm’ hơn mình. Ông ta chỉ nghĩ tra xét về con gái Kiều gia, con trai ông ta còn muốn điều tra cả nhà người ta cơ.
Thế này... hình như không tốt lắm?
Cha con Tô gia đều không muốn có quá nhiều dính líu đến Tần Tự Xuyên. Thứ nhất là bởi vì ân oán cá nhân. Thứ hai là lập trường hai bên bất đồng. Tần Tự Xuyên làm việc mạnh mẽ cương quyết, cực kỳ vô tình. Hắn ta mới làm quan không bao lâu mà quan viên trong kinh thành hắn ta đắc tội hơn phân nửa. Mặc dù vì vậy hắn ta lập công được Hoàng thượng thưởng thức, nhưng con đường sau này sẽ càng thêm khó khăn. Đắc tội quá nhiều người, trừ phi hắn ta có thể cả đời được Hoàng thượng trọng dụng, nếu không về sau...
Hơn nữa, hành vi Tần Tự Xuyên cũng làm cho Tô Hưng Vũ không hiểu lắm, không biết rõ hắn ta đến cùng đang suy nghĩ gì nên dứt khoát tránh xa thì hơn.
Không vì mình nghĩ, cũng phải vì con gái ngẫm lại. Kết thù kết oán quá nhiều, nhà ai trong cung chả có con gái, khó tránh khỏi sẽ có người vì hả giận mà trả thù đến con gái ông ta.
Mà lúc này Tần Tự Xuyên đã đi thẳng về nhà mình, đang ngồi trong thư phòng ngẩn người.
Viện nhỏ của hắn có ba gian, là nơi hắn ta dốc hết gia tài mới mua được. Nhà đất ở kinh đô đắt đỏ, nhất là những khu vực gần hoàng thành. Tòa nhà này là do một vị quan viên hắn ta biết rõ, vì gặp chuyện xấu nên muốn bán. Hắn ta nhân cơ hội đó mua lại, nếu không những khu vực này làm gì có chỗ cho hắn mua lại.
Kiếp trước hắn ta ở kinh đô nhiều năm được Hoàng thượng coi trọng, do đó mới ban thưởng một trạch viện, nhưng chỗ đó dù sao không phải là của mình. Giờ tuy tòa nhà này không lớn, nhưng lại là của chính hắn. Bài trí trong thư phòng, tất cả đều dựa theo bài trí năm đó ở Khúc Châu. Một phòng sách, sách đặt đầy trên bàn. Trên giá sách xếp đặt rất trật tự, chồng chất sách cổ, thời gian đã lâu nên sách cũng ố vàng. Tuy nhiên vẫn được giữ gìn rất kỹ.
Tần Tự Xuyên không có năng lực ngăn cản con gái Kiều gia tiến cung. Hắn ta nhớ rõ, chính cô ta đã chiến thắng Quý phi, đấu bại Hoàng hậu, cuối cùng đứng bên cạnh Tiêu Kỳ. Cô ta sinh cho Hoàng thượng hai đứa con trai, mặc dù không có ngồi ở trên vị trí hoàng hậu nhưng lại nắm toàn quyền trong hậu cung, hoàng hậu chỉ là bài trí, không có tác dụng gì.
Thái hậu...
Thái hậu không phải là người đơn giản, con gái Kiều gia kia không thể giữ được. Nếu cô ta vẫn có thể đứng cạnh hoàng đế thì chính là bản lĩnh của cô ta.
Giờ cô ta đã tiến cung, Cẩm muội muội có bầu, sợ là khó lòng phòng bị. Hôm nay nhìn thái độ Tô Hưng Vũ đối với mình, cũng không biết có lưu tâm chuyện này hay không. Nếu như đích xác không được, chẳng lẽ ta phải sớm vạch trần chuyện nhà Kiều gia? Nhưng bây giờ Kiều gia cũng chưa có hành động gì quá đáng. Cho dù vạch trần ra cũng không có nhiều tác dụng, ngược lại sẽ làm đối phương có phòng bị.
Tần Tự Xuyên xoa xoa cái trán, tâm trạng rất phiền loạn. Hậu cung không giống tiền triều, đó là chỗ hắn ta không thể vươn tay tới được.
Hắn ta phải là thế nào mới có thể bảo vệ nàng một đời bình an đây?
Mặc dù hắn ta có thể biết rất nhiều chuyện, nhưng những chuyện này đều còn chưa phát sinh. Hắn ta cũng chỉ biết mà không thể vội vàng nóng nảy.
Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ, soi vào hàng lông mi dày của hắn ta, chập chờn như một bóng ma. Nước da dưới ánh nắng trở nên như trong suốt, tăng thêm vài phần tuấn tú, giống như một người đẹp trong bức họa.
Tự Cẩm nào biết chuyện Tần Tự Xuyên đang phiền lòng. Qua bức tường thành cao sừng sững, từ tâm trạng căng thẳng bất an lúc trước đến bây giờ vững vàng yên ổn, nàng đã suy nghĩ cẩn thận. Tần Tự Xuyên không phải người ngu, đương nhiên sẽ không lấy chuyện năm xưa ra nói lung tung, huống chi chuyện này rất ít người biết. Cho nên nàng lo lắng gì chứ?
Bây giờ nàng lo lắng nhất chính là ngày mai Thái hậu tổ chức yến tiệc. Lần này nàng không thể trốn tránh, nhất định phải đi. Nghe nói Kiều tú nữ kia cũng sẽ tham gia, lập tức cảm thấy cực kỳ đau đầu.