Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 116

Tác giả: Ám Hương

"Biết rõ xưa nay muội là người biết lễ, ngồi đi." Mai Phi kéo tay Tự Cẩm ngồi xuống, hai người đều có vị thế của mình, không ai tranh giành ai nên quan hệ cũng khá vui vẻ hòa thuận."Ngày hôm nay tiết trời rất đẹp, đi ra ngoài dạo cũng tốt, dạo trước đây sức khỏe muội không tốt nên Hoàng hậu nương nương cho muội an tâm tĩnh dưỡng, ta cũng không dám đến cửa quấy rầy, giờ thấy khí sắc muội cũng khỏe hơn nhiều, thấy rõ nương nương rất nhân hậu cao kiến."
Tự Cẩm e thẹn cười một tiếng, môi anh đào hé mở, đôi mắt kín đáo cười nhìn Mai Phi rồi mới nói: "Hoàng hậu nương nương đối với muội ân trọng như núi, muội quả thực không có gì để báo đáp, chỉ có thể tận lực không gây thêm phiền toái cho nương nương."
Mai Phi nghe vậy nhìn Tự Cẩm một cái rồi mới nhẹ nhàng cười. Nhìn trà bánh bày biện trên bàn, đổi đề tài, "Nhưng cô cũng biết hưởng thụ nhỉ. Chỉ đi ra ngoài dạo chơi mà cũng phải mang theo mấy thứ này. TRước đây thấy cô thong dong tự tại, giờ chắc suy nghĩ thay đổi rồi."
Tự Cẩm nghe Mai Phi trêu chọc, xem ra hôm nay tâm trạng vị này rất vui đây, lại còn có tâm tư nói chuyện với mình như vậy. Nên nhớ trước đây Mai Phi là người rất kiêu ngạo, không coi ai vào mắt. Tự Cẩm cân nhắc không hiểu Mai Phi đang có ý gì, nhưng cũng không thể tùy ý đắc tội người ta liền thuận theo nàng nói: "Giờ muội cần phải ăn nhiều, cũng thích ăn nhiều thứ, trời nóng cũng khát nước, do đó mới mang theo mấy thứ này."
Hai người đang ngươi một lời ta một tiếng trò chuyện với nhau vui vẻ, không có chút nào lúng túng. Mai Phi cố ý kết thân, Tự Cẩm cũng không thể lạnh nhạt, chỉ có thể lá mặt lá trái vui vẻ nói cười. Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy mấy bóng người từ xa đi tới.
"Ơ, ngày hôm nay thật sự là ngày tốt, sao ai nấy đều nghĩ tới chuyện đi dạo trong vườn vậy?" Mai Phi mở miệng trước, "Người đi đầu thật giống như Lý Chiêu Nghi?"
"Là Chiêu nghi tỷ tỷ." Tự Cẩm cười mỉm nói. Kể từ lần chiếc nhẫn của Lý Chiêu Nghi bị rơi ở chỗ mình, sau đó nàng ta gặp mình có vẻ e dè cẩn thận hơn.
Mai Phi nghe vậy liền như vô tình nhìn Tự Cẩm một cái, chỉ thấy vẻ mặt nàng tràn đầy tươi cười, không nhìn ra chút khác thường nào. Trong lòng không khỏi chần chừ, chẳng lẽ những tin tức mình nghe được đều là giả?
Trong nháy mắt mấy người kia đã đến. Tự Cẩm lại đứng dậy một lần nữa, ưỡn bụng tươi cười nghênh đón đoàn người.
Trong ngự hoa viên, thỉ một thời gian ngắn ngủi dẫn tới nhiều người như vậy, Tự Cẩm cũng thật sự cảm thấy bội phần vinh hạnh. Mình đi ra cửa có một lần mà xem chừng toàn bộ hậu cung có tư thế xuất động. Hơn nữa, bọn họ ai nấy đều tỏ ra bình thản như không, giống y như vô tình gặp gỡ vậy.
Cứ thế theo địa vị lần lượt chào đón, mặc dù không phân chia rõ cấp bậc nhưng nhìn một vườn đầy những mỹ nữ yêu kiều, dung nhan ai nấy đều thiên kiều bá mị như, thật đúng là... Cảm thấy tức иgự¢.
Không trách được ai nấy đều ước nguyện làm hoàng đế kia, nếu nàng là đàn ông cũng thích muốn ૮ɦếƭ.
Sau khi chào đón nhau xong, ai nấy lại cùng ngồi xuống. Mai Phi cười cười nhìn Lý Chiêu Nghi, "Không nghĩ tới muội cũng đi ra ngoài dạo chơi, đã lâu không thấy muội đi đâu."
"Trước đó vài ngày muội cảm thấy không khỏe nên không thích ra ngoài. Hôm nay vừa vặn Ngọc Quý Tần muội muội đi tới chỗ muội nói chuyện, nghĩ tới ngồi trong phòng cũng khó chịu nên cùng nhau đi ra ngoài dạo một chút. Không ngờ đi ra tới cửa lại gặp thêm mấy muội muội kia. Bọn muội liền tụ lại một chỗ trò chuyện, đâu có ngờ sẽ gặp Mai Phi tỷ tỷ và Hi Dung Hoa muội muội." Lý Chiêu Nghi tay nắm khăn nhẹ nhàng cười một tiếng, tiếng cười lảnh lót như châu rơi ngọc vỡ, trong trẻo dễ nghe.
Tự Cẩm mỉm cười không lên tiếng, chỉ im lặng ngồi nghe người khác nói cười. Quan sát một vòng thì thấy, ở chỗ này mọi người đều lấy Mai Phi cầm đầu, thứ hai là Lý Chiêu Nghi, sau nữa chính là Ngọc Quý Tần. Những người còn lại Tự Cẩm cũng biết là ai, nhưng trước giờ cũng không qua lại với nhau, vị phần không cao. Nếu đã đi theo Ngọc Quý Tần tới thì chắc hẳn cũng không ưa gì nàng.
Tự Cẩm đang dự tính sẽ ngồi thêm một chút rồi cáo lui. Ở đây nghe mấy người này nói châm chọc khích bác thật sự là quá nhức đầu. Nếu sớm biết sẽ gặp gỡ Ngọc Quý Tần nàng không thèm đi ra ngoài. Người này giống như là sinh ra đã xung khắc với mình, nói chuyện sắc bén ẩn giấu đao kiếm, tóm lại là trời sinh đối đầu.
Suy nghĩ này vừa mới nảy sinh trong đầu thì tiếng Ngọc Quý Tần liền truyền tới, "Hi Dung Hoa thật sự là khách quý khó gặp, kể từ khi cô có thai, người nào muốn gặp cô một lần cũng không dễ dàng chút nào."
Tự Cẩm trong lòng trợn trắng mắt, vẻ tươi cười trên mặt dần dần lạnh xuống, nhìn Ngọc Quý Tần một cái. Cũng có nhan sắc đấy, nhưng chính là một kẻ ngu ngốc, "Thật sự là tâm có thừa lực không đủ, trước đó vài ngày khẩu vị muội không tốt, sức khỏe cũng yếu ớt, thái y nói phải nghỉ ngơi thật tốt mới được."
Ngọc Quý Tần liền cười nhạo một tiếng, mí mắt trợn lên, bĩu môi châm biếm nói: "Thật sự là kiêu căng, chỉ mang thai mà thôi, thật coi chính mình là bảo bối vậy."
Lời nói này vừa thốt ra, toàn bộ tiếng ồn ào trong đình bỗng chốc liền im bặt, tất cả mọi người nhìn về phía Tự Cẩm. Trước kia Tự Cẩm người nhỏ thế yếu, bị người khác nói hai ba câu cũng không dám trả lời trả vốn gì. Nhưng từ sau khi mang thai, nếu có ai dám chọc tới nàng, nàng bèn trực tiếp chạy đến Hoàng hậu nương nương cáo trạng. Lần trước Ngọc Quý Tần đã phải chịu thiệt thòi một lần, vậy mà trí nhớ quá tệ, mới đó đã quên. Chỉ có kẻ ngu mới dám nói thẳng mặt người ta như thế.
"Ngọc Quý Tần muội muội, Hi Dung Hoa muội muội đang mang hoàng tự trong bụng, đây chính là công lao nối dài huyết mạch hoàng tộc, là chuyện đại sự, đương nhiên phải quý giá rồi. Nếu muội muội cũng có thể hoài thai, tự nhiên cũng là bảo bối. Tất cả mọi người đều là tỷ muội cần gì tổn thương hòa khí, muội nói có đúng hay không?"
Tự Cẩm hơi kinh ngạc nhìn về phía Lý Chiêu Nghi, không bao giờ nghĩ tới người thay Ngọc Quý Tần mở miệng giải vây lại là Lý Chiêu Nghi.
Ngọc Quý Tần hơi không cam lòng, này lúc nghe Lý Chiêu Nghi lời nói, lại là cho rằng nàng ta sợ Hi Dung Hoa, nghĩ vậy bèn nói: "Chiêu nghi tỷ tỷ, chỉ có tỷ mới tốt tính như vậy thôi, còn thay người nói chuyện. Nhưng có vài người không bao giờ biết đủ, đã ăn trong bát còn nhìn trong mâm, muội không thích cũng không thể nói một hai câu sao?"
Lý Chiêu Nghi bị một câu làm sặc, nhìn Tự Cẩm liền nhìn thấy nét mặt Hi Dung Hoa đã lạnh xuống, nhất thời trong lòng cũng không biết rõ vị này định làm gì. Liếc mắt một cái thấy Mai Phi bên kia nét mặt mỉm cười, người thẳng lưng đoan chính ngồi thong thả.
Thật sự là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, cũng không biết Mai Phi nghĩ như thế nào, cứ tỏ vẻ bình thản như chả liên quan gì tới mình, hứng thú của Lý Chiêu Nghi cũng suy yếu, nhìn Ngọc Quý Tần nói: "Quý tần muội muội, hoa cỏ trong vườn này nhìn cũng đẹp mắt, thưởng thức cũng không tệ đâu."
Ngọc Quý Tần nghe vậy sắc mặt cứng đờ, thấy tất cả mọi người nâng niu Hi Dung Hoa như thế, trong lòng càng thêm không phục, sắc mặt liền càng khó nhìn.
Tự Cẩm cũng không rõ mấy người này rốt cục đang tính toán gì. Lý Chiêu Nghi nối giáo cho giặc hay là giúp chính mình nói chuyện? Mai Phi thì làm như không liên quan đến mình, còn mấy người có vị phần thấp thì không dám tùy ý nói chuyện. Ánh mắt mọi người như có như không đều lướt qua người nàng, khiến Tự Cẩm thật sự chán ngấy. Sớm biết thế này thì đi ra làm cái gì, kinh tởm y như nuốt phải ruồi bọ.
Trong đình an tĩnh lại, lập tức khiến mọi người khá lúng túng. Tự Cẩm hạ quyết tâm tuyệt đối không chủ động mở miệng nói gì. Cứ như thế đi, nàng sẽ không ngồi im chờ ૮ɦếƭ đâu. Do đó thuận theo lời Lý Chiêu Nghi nói quay sang ngắm hoa trong vườn. Đang mải ngắm thì nghe Mai Phi bên cạnh đột nhiên hỏi: "Nghe nói trong khóa tú nữ này có một vị là đường muội của Hi Dung Hoa muội muội? Không biết có chuyện này hay không?"
Trong lòng Tự Cẩm lập tức báo cảnh giác, nghiêng đầu nhìn sang Mai Phi, trên mặt cố ý tỏ ra mất hứng nói: "Mai Phi tỷ tỷ, muội không dám trèo cao với đường muội gì đó. Không có quan hệ gì với muội hết."
"Ồ?" Nét mặt Mai Phi lộ ra vài phần kinh ngạc, nhìn Tự Cẩm hơi ngượng ngùng nói: "Bản cung không biết rõ chuyện này. Nhưng ngày đó nghe Quý phi nương nương nhắc một câu, trong lòng còn nghĩ nếu Dung Hoa muội muội có vị đường muội tiến cung thì hai người cũng có thể qua lại trò chuyện với nhau."
Đã nói không phải là đường muội, còn mở miệng ngậm miệng đường muội, Mai Phi có ý gì đây? Định ૮ưỡɳɠ éρ nàng và Tô Nhị trói cùng một chỗ sao?
Tự Cẩm kiên quyết sẽ không đồng ý, lập tức mặt liền đen lại, cũng không phải ra oai phủ đầu gì Mai Phi mà là cười lạnh một tiếng, nhìn Mai Phi nói: "Mai Phi tỷ tỷ không nên nói như vậy. Tô gia Khúc Châu danh gia vọng tộc, muội muội cũng không dám trèo cao. Muội và cô ta không có chút quan hệ nào. Nếu thật có thì cũng là quan hệ của những đời trước, không kéo dài tới bây giờ."
Mọi người thật sự rất ít khi thấy Hi Dung Hoa không nể mặt người khác như thế. Kỳ thật mọi người âm thầm đều biết rõ ân oán giữa người nhà Hi Dung Hoa và Tô gia Khúc Châu. Chỉ là cũng không biết đồn đãi kia là thật hay giả. Hơn nữa, cho dù trở mặt thì rốt cục đã tới mức nào rồi? Bây giờ nhìn vẻ mặt Hi Dung Hoa đúng là một chút quan hệ cũng không muốn dây dưa tới, thấy rõ là quan hệ thủy hỏa bất dung.
"Một khoản không viết ra được hai chữ Tô. Hi Dung Hoa thật sự là nhẫn tâm, ngay cả người trong nhà cũng đều không nhận. Nghe nói trước đó vài ngày Tô cô nương kia muốn thỉnh cầu gặp cô một lần, lại bị cô sai đại cung nhân quở mắng người ta một trận, thật sự là kiêu ngạo gớm." Ngọc Quý Tần lập tức tiếp lời nói, lông mày nhướn lên làm vẻ mặt nàng ta càng thêm sắc bén."Khó trách người ta thường nói phú quý mờ mắt người. Không nhận người nhà, quả là tận mắt chứng kiến."
Những lời không nể mặt như thế, quả nhiên là giống như bị người tát thẳng vào mặt, ai nấy đều ái ngại nhìn Hi Dung Hoa.
Quả nhiên, Tự Cẩm lập tức liền đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Ngọc Quý Tần, gương mặt nhỏ nhắm tràn đầy tức giận nói: "Ngọc Quý Tần thật sự là người vì thiên hạ phân ưu, ngay cả chuyện nhà người khác cô cũng biết rõ ràng tường tận. Nếu đã như thế, vậy cũng phải nếm thử cảm giác bị người nhà kia vu oan hãm hại tỳ nữ, mở từ đường trục xuất nhà cô ra khỏi gia tộc, không cho tiền, không cho thức ăn, không cho nhà ở, tùy ý để nhà cô lưu lạc bên ngoài ૮ɦếƭ đói ૮ɦếƭ rét. Nói như vậy, Ngọc Quý Tần cũng đừng quên, cô nên đối với con gái nhà người ta ngọt ngào tỷ tỷ muội muội, coi họ thành bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay mới được. Cô làm một lần cho tôi xem, tất nhiên tôi sẽ bái phục cô tuyệt không hai lời. Nếu như cô làm không được, chỉ dám đứng ở chỗ này càn quấy, ăn nói ngông cuồng, vậy thì tôi cũng phải lôi cô đến trước ngự tiền giải thích đúng sai phải trái."
"Cô..."
"Tôi thế nào? Ngọc Quý Tần không dám sao?" Tự Cẩm ưỡn bụng, sắc mặt lạnh lẽo, "Đứng nói chuyện thì không đau lưng, nói như vậy ai cũng có thể nói. Nhưng đã dám nói ra thì muốn thu hồi lại không dễ dàng đâu." Nói xong ánh mắt Tự Cẩm quét một vòng, nhìn mọi người nghiêm nghị nói thêm một câu, "Chư vị tỷ tỷ muội muội đều nghe rõ cả, đến lúc đó cần phải làm chứng cho ta."
"Tất cả mọi người đều là tỷ muội, Dung Hoa muội muội đừng tức giận quá, Ngọc Quý Tần cũng không phải là cố ý. Khả năng là bị người nào đó khích bác nên mới tưởng thật thôi, cần gì phải nháo đến trước mặt hoàng thượng chứ." Mai Phi cười khuyên bảo Tự Cẩm, nhưng người cũng không nhúc nhích, an an ổn ổn ngồi ở chỗ đó.
"Đúng vậy, Hi Dung Hoa muội muội mau mau ngồi xuống, giờ thân thể muội là hai người đấy." Lý Chiêu Nghi cũng vội vàng nói, "Không đáng vì chút chuyện nhỏ này tức giận, đều là hiểu lầm thôi."
"Hiểu lầm? Có lẽ hai vị tỷ tỷ cảm thấy không phải là chuyện lớn gì, nhưng đối với Tự Cẩm thì đây chính là chuyện lớn." Tự Cẩm nhìn chằm chằm Ngọc Quý Tần, "Muội đã ba phen mấy bận nhẫn nhịn, nếu người ta đã không cảm kích thì muội cần gì làm người tốt nữa."
"Cô nói bậy bạ gì đó? Đừng tuỳ tiện vu oan trên đầu ta, lẽ nào ta nói không phải là thật sao? Đã là người một nhà, nhà ai mà không có chuyện này kia va chạm, đương nhiên sẽ dĩ hòa vi quý."
"Hay cho một cái dĩ hòa vi quý, vậy phải để cho Ngọc Quý Tần cô gặp phải chuyện như thế rồi giữ được dĩ hòa vi quý!" Lúc ấy Tự Cẩm thật sự là bị tức điên. Giờ nàng mới phát hiện, Ngọc Quý Tần và nàng không chỉ khác nhau mà còn xung khắc tột độ. Sao không để cho nàng ta bị người cưỡi trên đầu, sau đó phải gọi đối phương một tiếng tổ tông nhỉ?
Thấy rõ là muốn lấy đạo lý kia áp chế nàng một đầu, muốn phá hư danh tiếng của nàng?
Cuối cùng Tự Cẩm cũng đã hiểu được. Khó trách mấy người này quây lấy mình, e là muốn đi tắt đón đầu, mượn chuyện Tô Nhị để chụp mũ mình đây.
"Ta có muốn thì cũng không có phúc khí như Hi Dung Hoa đâu." Vẻ mặt Ngọc Quý Tần đắc ý nhìn Tự Cẩm. Cho dù được hoàng sủng thì thế nào, trong nhà có chuyện thế này thì chính là vết nhơ của nàng ta."Huống chi là không ai biết đúng sai thực hư ở trong đó."
Thật sự là Ngọc Quý Tần xác định Tô gia Khúc Châu nói thật nên mới tính hắt chậu nước bẩn lên người nhà nàng, khẳng định ông tổ nhà bọn họ làm ra cái loại hành vi hãm hại nô tỳ dơ bẩn đó. Đây chính là muốn dẫm đạp lên danh tiếng nhà nàng!
Vào triều đại này, danh tiếng gia tộc còn quan trọng hơn so với tính mạng. Con gái đã xuất giá mà chồng ૮ɦếƭ, sau đó tái giá lấy người khác thì danh tiếng nhà mẹ đẻ sẽ bị ảnh hưởng nặng nề. Ngọc Quý Tần càn quấy bất luận phải trái, cứ như vậy chụp mũ lên đầu người khác, không lẽ là muốn diệt trừ gốc rễ nhà nàng?
Cứ tưởng rằng cô ta là kẻ ngu ngốc, thì ra giả vờ ngốc nghếch, ra tay ngoan độc.
Tự Cẩm nghĩ thông suốt điểm này, Nhìn một đình người xem náo nhiệt, chắc là muốn làm chứng đây chăng? Khó trách mấy người này xúm lại, sợ là từ đầu đã biết rõ Ngọc Quý Tần muốn làm gì rồi?
Tính cách Tự Cẩm không phải là người có thể chịu người ta khinh bỉ. Những ngày qua ở cùng Tiêu Kỳ ở một chỗ, ngày ngày trôi qua thư thái cho nên kỳ thật nàng cũng hơi thả lỏng. Nhưng sự cẩn thận thì lại chưa từng suy giảm. Nhìn tình hình trước mắt này, rõ ràng có người muốn lấy chuyện dòng chính và nhà bọn họ làm thương sử, đang đào một cái hố to chờ nàng lọt xuống đây.
"Ngọc Quý Tần tỷ tỷ thật là khiến người khác bất ngờ, không nghĩ tới còn có thể thay quan viên Hình bộ làm việc." Tự Cẩm vững vàng ngồi xuống, tươi cười nhìn Ngọc Quý Tần, nhưng nụ cười kia lại tỏ ra rất bất mãn, "Không được làm nam nhi, thật sự là đáng tiếc cho một tài hoa."
Không biết là ai bỗng chốc bật cười, vẻ mặt mọi người đều tỏ ra kinh ngạc, ai có thể nghĩ tới người trước giờ nói năng nhu mì lễ phép, không có sức chiến đấu như Hi Dung Hoa, bỗng chốc lại trở nên lợi hại như vậy. Chỉ nghe mấy lời kia cũng đủ hiểu ngay.
"Nếu đã ra ngoài chơi, không cần thiết phải tức giận như vậy, đúng không Hi Dung Hoa muội muội?"
Nhìn Lý Chiêu Nghi tươi cười, Tự Cẩm lần này cũng không tỏ ra yếu thế, chỉ lạnh nhạt hỏi một câu, "Chiêu nghi tỷ tỷ thật sự là có hàm dưỡng tốt, muội muội mặc cảm, không dám so với tỷ tỷ. Bị người ta tát một cái lên mặt còn muốn dâng nốt mặt bên kia cho người ta đánh."
Nụ cười trên mặt Lý Chiêu Nghi liền cứng đờ, đây là mắng ai chứ?
Mai Phi nhướn lông mày lên, nghiêng đầu nhìn Hi Dung Hoa một cái, lại xem một chút Lý Chiêu Nghi, suy nghĩ một hồi liền đứng dậy nói: "Bản cung còn có chút việc phải đi trước, chư vị muội muội ở lại chơi vui vẻ."
Mai Phi nói đi là đi, Ngọc Quý Tần và Lý Chiêu Nghi sững sờ, hiển nhiên đều kinh ngạc. Tự Cẩm cũng thừa cơ đứng dậy nói: "Muội muội cũng cáo từ, có rảnh lại cùng Chiêu nghi tỷ tỷ nói chuyện sau."
Mấy người khác ngồi trong đình đều có vị phần thấp hơn nàng đều đứng dậy đưa tiễn, Tự Cẩm gật gật đầu chào mọi người, vịn tay Vân Thường đi ra ngoài, đến chỗ tam cấp xoay người lại, ngẩng đầu nhìn Ngọc Quý Tần, khóe môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười chế nhạo, rồi mới ngẩng đầu ưỡn иgự¢ bước đi.
Ngọc Quý Tần tức đến mặt mũi trắng bệch, nói với Lý Chiêu Nghi: "Cô ta làm vậy là có ý gì? Thật sự là hồ mị tử!"
"Ngọc Quý Tần muội muội nói cẩn thận!" Lý Chiêu Nghi trách mắng một tiếng, nhìn theo bóng lưng Tự Cẩm càng đi càng xa, màu mắt dần dần sâu xa.
Ngọc Quý Tần bị Lý Chiêu Nghi trách mắng như thế, lập tức cảm thấy mất mặt hết sức, nhìn Lý Chiêu Nghi nói: "Cái gì mà nói cẩn thận chứ, chẳng lẽ không phải thật sao? Nhà bọn họ làm được thì cũng không thể cấm người khác nói, thật bá đạo!"
Lý Chiêu Nghi:...
Trong đình những người khác, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sớm biết như vậy thì đã không tham gia chuyện thị phi này. Hơn nữa nhìn nét mặt Lý Chiêu Nghi không tốt, Mai Phi nương nương cũng vừa mới đi, còn Ngọc Quý Tần cũng không phải là người các nàng có thể chọc được. Thật sự là biết vậy chẳng làm, đến xem náo nhiệt làm gì chứ.
Tự Cẩm thở phì phì đi về Di cùng hiên, mặc dù tự nói với mình không nên tức giận, nhưng là vẫn cảm thấy bực bội. Không ngờ những kẻ kia lại có ý định này, muốn bôi xấu thanh danh nàng. Chiêu này thật đúng là ngoan độc. Chưa nói đến ân oán giữa dòng chính Tô giaKhúc Châu và nhà nàng kéo dài đã lâu, chứng cứ không rõ ràng. Cho dù có thể nói được rõ ràng thì ai đúng ai sai cũng phải kết luận mới được chứ đâu thể nói lung tung. Mấy kẻ kia đúng là hỏi cũng không hỏi một câu, chưa gì đã dám khẳng định là người nhà nàng làm sai.
Đây đúng là trâu không chịu uống nước thì cưỡi lên đè đầu bắt uống, kiên quyết chụp mũ cho nhà nàng mà.
Có thể truyền những tin tức thế này vào cung, lại còn lan truyền với tốc độ chóng mặt như thế, Tự Cẩm chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết ngay là chỉ có Quý phi. Trước đây còn cảm thấy Quý phi an tĩnh như thế thật không giống hành vi của một sủng phi ngang ngược kiêu ngạo. Thì ra người ta đã sớm chuẩn bị chu đáo, ở chỗ này chờ mình lọt hố rồi.
Ngày lúc đó rốt cục Tự Cẩm đã cảm nhận được, dòng chính đưa con gái vào đã tạo một công kích cực lớn đối với nàng, cực kỳ nguy hiểm.
Từ sau khi Tô Nhị được tuyển vào Minh Tú Cung, Quý phi dành cho nàng ta rất nhiều chiếu cố, nâng đỡ nàng ta một đường đi lên, quả nhiên là nhằm vào mình. Có điều nàng nghĩ chưa thông chõ này. Lý Chiêu Nghi là người của Quý phi, có tính kế mình cũng là hợp lý. Nhưng Mai Phi và Ngọc Quý Tần là người của Hoàng hậu, Ngọc Quý Tần ngu ngốc bị người ta lợi dụng thì cũng dễ hiểu. Nhưng Mai Phi thì sao? Mặc dù cuối cùng Mai Phi cũng rời đi trước, nhưng có phải lúc ở đình nàng ta cố tình giữ mình nói chuyện, ngăn không cho mình đi nên mấy người kia mới đến đó kịp thời hay không.
Mai Phi có ý gì đây?
Tự Cẩm biết rõ mặc dù mấy người này đều dựa vào hoàng hậu nhưng chắc chắn cũng có mưu tính riêng. Hoàng hậu có thể để cho nàng tấn vị thì cũng có thể khiến cho bọn họ được sủng ái, thậm chí nếu may mắn có thể mang long thai giống như Tiền tài tử. Nhưng kể từ sau khi mình được hoàng hậu nâng đỡ lên, mình hầu như đã độc chiếm Tiêu Kỳ. Mấy người kia ở chỗ Hoàng hậu không được gì nên âm thầm lén lút tự mình hành động cũng là có khả năng.
Nhưng nếu làm như thế rõ ràng...
Chuyện này đương nhiên không thể để kéo dài được. Nếu mình không làm gì để giải quyết triệt để thì mấy người kia sẽ không ngừng công kích, nói mấy lời khó nghe. Nghĩ tới đây, Tự Cẩm liền nhớ tới ca ca của mình, ca ca nàng làm thống lĩnh Kiêu Long Vệ, là người hầu trong cung nên thật muốn gặp hắn cũng không phải là khó khăn gì. Nhưng Tự Cẩm không muốn làm Tiêu Kỳ có hiểu lầm gì trong chuyện này cho nên vẫn cứ thông qua Tiêu Kỳ mới tốt.
Trước chuyện này Tiêu Kỳ cũng đã nói có đối sách, về sau do Vệ Quốc công ra tay cản đường nên dòng chính Tô gia cũng chưa có thêm hành động gì. Nhưng bây giờ Quý phi cho lan truyền tin tức từ trong cung. Nếu chờ đến lúc thời cơ chín muồi, lại tung tin từ trong cung ra, tốt nhất là khiến mình phạm sai lầm, không phải chính mình cũng khó lòng giãi bày sao?
Thì ra lúc trước nàng ta cố gắng nhẫn nhịn là đang chờ đợi thời cơ. Nàng biết ngay mà, dòng chính Tô gia và Tào Quốc công làm sao lại chịu thiệt đơn giản như vậy.
Tự Cẩm nghĩ tới đây, không khỏi liền mong Tiêu Kỳ tới chỗ mình sớm một chút. Cũng do hôm nay mình đen đủi. Bình thường hắn vẫn luôn tới sớm. Vậy mà hai hôm nay không thấy tới, nàng đang rất ngóng trông hắn tới. Mắt thấy sắc trời đã tối, Tự Cẩm bèn sai Trần Đức An đi Sùng Minh Điện hỏi thăm một chút.
Kết quả chờ đến sau khi Trần Đức An trở về mới biết được, Tiêu Kỳ bị quý phi mời đi.
Tự Cẩm tức đến nỗi иgự¢ thở phập phồng, hóa ra là muốn cáo trạng trước sao?
Quý phi ra tay quả thực là nhuần nhuyễn ngoan tuyệt. Nét mặt Tự Cẩm sầm xuống. Mặc dù nàng tự nhận là khoảng thời gian này ở chung với Tiêu Kỳ khá tốt đẹp nhưng cũng không thể bảo đảm Tiêu Kỳ không nghe lời quý phi nói, cho là mình làm sai. Giờ khắc này, ngồi trong phòng, đúng thật là có cảm giác như đứng đống lửa, ngồi đống than.
Tiêu Kỳ đi Trường Nhạc Cung, mình cũng không thể tới Trường Nhạc Cung ςướק người. Nhưng cứ ngồi chờ đợi vô ích thế này cũng rất dày vò con người ta.
Tự Cẩm dựa vào trên gối, trong lòng cười khổ một tiếng. Thủ đoạn của Quý phi thủ đoạn quả nhiên là không tệ. Bố trí chu đáo trước sau thế này, mình vô tình rơi vào thế hạ phong. Người ta còn đi trước một bước cáo trạng với Tiêu Kỳ. Tự Cẩm mới phát hiện, ở trong hậu cung này quả nhiên thời thời khắc khắc không thể buông lỏng. Nàng chỉ sơ sẩy có một phút mà bị Quý phi chiếm tiên cơ.
Chuyện này cũng không thể nói là nghiêm trọng gì, nhưng qua miệng người khác thì chắc chắn không thể đơn giản như vậy được.
Trường Nhạc Cung.
Ngọc Quý Tần nước mắt ngắn dài cầm khăn nghẹn ngào, dưới ánh đèn kia, đôi mắt đỏ bừng long lanh nước tràn đầy ủy khuất và dịu dàng, làm gì còn chút sắc bén như lúc ban ngày nữa, "Thần thi*p cũng không có ý gì hết nhưng Hi Dung Hoa kia ỷ vào mình có thai, không chỉ mạo phạm thần thi*p mà còn ăn nói ngông cuồng. Trước mặt nhiều người như vậy, sau này thần thi*p làm sao có mặt mũi gặp người khác chứ?"
Quý phi khẽ thở dài một cái, nhìn Tiêu Kỳ nhíu chặt lông mày, ôn nhu nói: "Vốn thần thi*p không nghĩ quản chuyện này. Nhưng buổi chiều lúc đưa Ngọc Trân đi dạo trong vườn, liền nhìn thấy Ngọc Quý Tần một mình ngồi trong đình khóc nên nhiều chuyện hỏi thăm. Lẽ ra trong cung đã có Hoàng hậu nương nương lo liệu cung vụ, nhưng thần thi*p thân là quý phi gặp chuyển như thế này cũng không thể ngồi yên không để ý tới. Do đó mới mời Hoàng thượng đến." Nói đến đây dừng một chút, lại than một tiếng, "Tính cách Ngọc Quý Tần muội muội xưa nay rất kiên cường, đây là lần đầu tiên thần thi*p thấy nàng khóc lóc thương tâm đến thế."
Ngọc Quý Tần nghe vậy càng thêm nức nở nghẹn ngào, "Thần thi*p chỉ nghĩ rốt cục chúng ta đều là tỷ muội cùng hầu hạ Hoàngthượng. Mấy ngày trước nghe chuyện đại cung nhân của Hi Uyển Nghi khiển trách Tô tú nữ mới định khuyên răn vài lời. Ai biết Hi Uyển Nghi lại chửi bới thần thi*p, nói cái gì mà để cho nhà thần thi*p gặp chuyện như vậy rồi dĩ hòa vi quý. Thần thi*p chỉ có lòng tốt khuyên nhủ, ai biết ngược lại bị người ta trách cứ, còn kéo thần thi*p vào chuyện Hình bộ này nọ. Thần thi*p cảm thấy rất oan ức."
Quý phi vẻ mặt khó xử nhìn Ngọc Quý Tần, "Quý tần muội muội cũng đừng quá đau lòng. Dù sao Hi Dung Hoa muội muội còn trẻ tuổi, có lẽ hơi xúc động thôi chứ cũng không ác ý."
"Quý phi nương nương quá hiền từ, thấy ai cũng cho là người tốt. Mấy ngày trước Hi Dung Hoa kia còn tố cáo thần thi*p với Hoàng hậu nương nương, khiến Hoàng hậu nương nương chán ghét thần thi*p. Thần thi*p đâu có trêu chọc gì nàng ta mà không buông tha cho thần thi*p chứ." Ngọc Quý Tần khóc càng thêm nức nở. Nhớ tới hai năm nay Hoàng thượng không liếc mắt nhìn đến nàng ta thì càng thêm oán hận Hi Dung Hoa.
"Hoàng hậu nương nương phụ trách quản lý lục cung sự vụ, xưa nay là người rất công bằng. Có lẽ bên trong có gì đó hiểu lầm, nói rõ thì được thôi." Quý phi nói trấn an Ngọc Quý Tần.
Hiểu lầm? Ai khiêu khích hiểu lầm? Quý phi không chỉ mặt gọi tên nhưng rõ ràng chụp mũ tội danh to đùng kia lên đầu Hi Dung Hoa. Ngọc Quý Tần trong lòng không khỏi đắc ý, nàng ta cũng không tin Hoàng thượng còn nghiêng về phía hồ ly tinh kia được!
Tiêu Kỳ nhíu chặt lông mày nhìn thoáng qua Ngọc Quý Tần, lại nghiêng đầu nhìn Quý phi, "Cho nên, đây là chuyện chiều hôm nay?"
Quý phi không biết rõ vì sao Hoàng thượng lại hỏi như vậy nên gật đầu, "Đúng vậy, chiều nay khi thần thi*p đưa Ngọc Trân ra ngoài dạo chơi, đúng lúc gặp được Ngọc Quý Tần."
"Như vậy..." Tiêu Kỳ quay đầu vừa nhìn về phía Ngọc Quý Tần, "Nàng nghe chuyện về Hi Dung Hoa ở đâu?"
Ngọc Quý Tần nhất thời ngỡ ngàng. Không phải Hoàng thượng nên rất tức giận hành vi của Hi Dung Hoa, sau đó thương tiếc mình bị bắt nạt sao? Nét mặt nàng ta bất giác ngẩn ra, vô ý thức liền nhìn về phía Quý phi.
Quý phi vừa nhìn thấy ánh mắt Ngọc Quý Tần, trong lòng liền biết là không tốt vội vàng giả bộ như không nhìn thấy ánh mắt Ngọc Quý Tần. Chỉ để ý nhìn Tiêu Kỳ, nét mặt vẫn thong dong mỉm cười.
Tiêu Kỳ chậm rãi thu hồi ánh mắt, "Sao Ngọc Quý Tần không trả lời?"
"Thần thi*p... thần thi*p chỉ nghe mấy tỷ muội trong cung nhắc đến."
"Thì ra là nói chuyện linh tinh, không có bằng chứng rõ ràng, sao có thể ăn nói ba hoa như thế?"
Toàn thân Ngọc Quý Tần run lên, nhanh chóng từ trên ghế phục xuống, quỳ trên đất vội vàng nói: "Hoàng thượng tha tội, thần thi*p... Thần thi*p cũng không phải là ăn nói ba hoa, rất nhiều người trong cung đều biết rõ chuyện nhà của bọn họ. Thần thi*p... chỉ thuận miệng hỏi một chút. Do đó cũng không nghĩ tới Hi Dung Hoa lại thẹn quá hoá giận, giận dữ vì chuyện này."
Tiêu Kỳ không nhìn Ngọc Quý Tần nữa, ngược lại nhìn về phía Tô quý phi, "Quý phi cảm thấy chuyện này nên xử trí như thế nào?"
Nét tươi cười trên mặt Quý phi chựng lại, nghe Hoàng thượng hỏi, làm sao còn dám ngồi yên được, cũng lập tức đứng dậy, vội vàng quỳ gối thi lễ một cái rồi mới từ tốn nói: "Hoàng thượng anh minh, nghe người nói vậy thần thi*p mới phát hiện mình nhất thời quan tâm nên bị loạn, lại quên hỏi kỹ mọi chuyện. Thật sự là lúc đó thấy Ngọc Quý Tần muội muội khóc rất đáng thương nên cũng không chú ý."
Tiêu Kỳ chậm rãi đứng dậy, giơ tay phủ phủ tay áo, nét mặt lại trầm xuống, "Nếu đã như thế, chuyện này liền giao cho quý phi tra cho rõ ràng đi. Ngọc Quý Tần và Hi Dung Hoa mặc dù chỉ là nhất thời tranh cãi, nhưng dù sao chuyện này liên quan đến thanh danh gia thế trong sạch, quý phi cần phải cẩn thận điều tra kỹ càng." Nói đến đây ngừng lại, nhìn gương mặt trắng bệnh của Quý phi, lại thêm một câu, "Đừng làm thiệt thòi hoặc oan ức bên nào, chuyện này trẫm sẽ thông báo với hoàng hậu, kêu nàng không cần nhúng tay."
Người Quý phi hơi lảo đảo một cái, cắn răng chịu đựng, chỉ dám nói: "Thần thi*p tuân chỉ, tất nhiên không phụ Hoàng thượng sai bảo."
"Thời gian quan Trẫm luôn tin tưởng Quý phi, xưa nay nàng là người hiểu biết, rất hiểu lòng trẫm. Trẫm tin tưởng quý phi nhất định có thể điều tra rõ ràng rành mạch. Nếu Ngọc Quý Tần thiệt thòi như vậy, quý phi liền cố gắng an ủi nàng ta một chút đi." Tiêu Kỳ nói xong câu này, tay áo phủi một cái, xoay người liền đi ra ngoài.
Quý phi nghẹn không dám thở, thiếu chút nữa xỉu vì tức. Nhưng nàng ta vẫn còn nhớ rõ lễ nghi quy củ, tự mình đưa Tiêu Kỳ ra ngoài, đang định nói gì đó thì Hoàng thượng đã sải bước rời đi, không cho nàng ta chút cơ hội nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc