Tháng tư hoa nở, đầy viện thơm hương.
Nhìn qua cửa sổ, nụ cười trên mặt Tự Cẩm lạnh lùng, Vân Thường đứng bên cạnh nhìn thấy trong lòng cũng phát rét, không dám nói thêm một câu gì, cúi đầu đứng ở một bên.
Giờ Tự Cẩm đang cảm thấy phấn khích. Vốn nguyên chủ đã cực kỳ ghét hận dòng chính. Tô Nhị làm như vậy càng khơi thêm sự tức giận trong lòng nàng. Cảm xúc của nữ nhân mang thai vốn đã không ổn định, nóng nảy, giờ Tự Cẩm cảm thấy như có ngọn lửa cháy trong lòng mình.
"Vân Thường, ngươi đi Minh Tú Cung nói một tiếng, nói ta cùng Tô cô nương không quen biết, không có gì cần gặp."
Vân Thường sững sờ, chủ tử rất ít khi không cho người khác thể diện, nhưng cũng chỉ ngơ ngác như vậy trong tích tắc, ngay lập tức phục hồi tinh thần lại, gật đầu nói: "Nô tỳ biết rõ, nô tỳ sẽ đi truyền lời."
Tự Cẩm gật gật đầu, nhìn theo Vân Thường đi ra ngoài, tự mình ngắm hoa trong sân xuất thần. Cho dù như thế nào, nàng cũng không tính sẽ thân thiết tỷ muội với người mà dòng chính đưa vào. Thật sự dòng chính đã đối xử với nhà nàng rất tệ bac. Ân oán bao năm nay, mỗi khi có người nào nhắc tới chuyện đó thì người nhà nàng đều thấy hổ thẹn không ngẩng đầu được lên. Mặc dù về sau sự thật cũng sáng tỏ nhưng mọi người luôn tò mò tìm hiểu chân tướng đối với chuyện lộn xộn nhà người khác.
Cho nên, Tự Cẩm không muốn lá mặt lá trái với Tô Nhị, giữ khoảng cách là tốt nhất.
Vân Thường đến Minh Tú Cung, trong phút chốc thu hút sự chú ý của mọi người. Dù sao cung nhân trong Minh Tú Cung cũng khác với các cung khác, mọi người phân biệt rõ ràng. Các cung nhân có thể hầu hạ ở Minh Tú Cung đều không đơn giản. Trong này toàn người có quan hệ, có mặt mũi, nếu được tiểu chủ nhìn trúng, nói không chừng đến khi được tuyển, đề cử phần vị sẽ đề nghị người với quản sự cô cô. Do đó các cung nhân ở đây, mỗi lần tuyển tú đều tranh chấp tới đầu rơi máu chảy.
Vân Thường vừa xuất hiện ở Minh Tú Cung, chỉ nhìn phục sức trên người nàng ta cũng biết là đại cung nhân bên cạnh chủ tử, tiểu cung nữ bên trong vội cười dẫn người vào, "Vị tỷ tỷ này, không biết rõ tỷ ở cung nào vậy, tới chỗ này tìm ai, có chuyện gì quan trọng không?"
Vân Thường nhìn cung nữ trước mắt, cười cực kỳ nhu hòa, đầu tiên nhét vào tay cô ta một hà bao, nhìn tiểu cung nhân kia vội vàng cất vào tay áo mới từ tốn nói: "Là chuyện thế này, Tô tú nữ Minh Tú Cung sai người nói với chủ tử của tôi là muốn gặp một lần, chủ tử chúng tôi nhận được tin nên sai tôi đến xem thế nào. Tôi là người của Di Cùng hiên, cô xem có thể gặp người không?"
Tiểu cung nữ kia vừa nghe là người của Di Cùng hiên thì ánh mắt giật một cái, lập tức nói: "Thì ra là tỷ tỷ của Di Cùng hiên, tôi cũng không dám nói được hay không, không bằng tôi dẫn tỷ tỷ đi gặp quản sự cô cô, chuyện này phải được cô cô đồng ý mới được."
Minh Tú Cung coi trọng quy củ, điểm này Vân Thường biết rõ bèn cười cười, "Làm phiền cô."
"Không dám." Đại cung nữ cạnh chủ tử của Di cùng hiên kia, nàng ta dám đắc tội sao? Huống chi người ta vừa gặp mặt đã đưa hà bao, hiểu quy củ còn biết lễ nghĩa, người lại hiền hòa, nàng ta ngốc mới đi đắc tội với người. Một bên dẫn người đi vào trong, đầu óc bên trong suy nghĩ linh hoạt, cũng muốn lấy lòng nhưng không biết rõ quan hệ giữa vị kia và Tô tú nữ là thế nào, tốt hay xấu đây? Nghĩ tới đây, tiểu cung nhân liền vừa cười vừa nói: “Tô tú nữ này thật đúng là có nhân duyên tốt, hôm trước Nhạn Thanh tỷ tỷ của Trường Nhạc Cung cũng tới thăm nàng đó."
Vân Thường vui vẻ, cũng không uổng đưa người ta hà bao, trong lòng cân nhắc bèn tỏ ra kinh ngạc nói: "Là thật sao? Nếu bên Trường Nhạc Cung đã có người đến thăm nàng ấy thì nàng còn muốn gặp chủ tử chúng ta làm gì đây? Mấy năm nay người nhà vị Tô tú nữ cũng không thiếu bắt nạt người nhà chủ tử chúng tôi. Chủ tử chúng tôi cũng chưa bao giờ thấy qua vị Tô tú nữ này, cũng không biết vì sao nàng ấy muốn gặp chủ tử chúng ta."
Nói lời này thì ai cũng hiểu, thì ra không phải một phe, người nhà lại còn có ân oán nữa. Vị Tô tú nữ kiêu căng ngạo mạn kia, luôn vênh mặt hất hàm sai khiến người khác cũng không phải là kẻ hiền lành tốt đẹp gì.
Trong hậu cung này không người nào là kẻ ngu ngốc. Tiểu cung nữ Dung Bình kia tuổi còn nhỏ nhưng có thể được giữ lại Minh Tú Cung làm việc, tuy vị trí chỉ là giữ cửa, nhưng một là không phải chịu những uất ức tức giận khi hầu hạ các tú nữ vốn quen được chiều chuộng kia, hai là đứng giữ cửa thì ai muốn đi ra ngoài đều phải lấy lòng cô ta. Cho nên đây chính là một công việc béo bở, ai cũng thích làm.
Dung Bình trong lòng cũng cân nhắc, vài ba câu liền lộ ra không ít chuyện bên trong Minh Tú Cung. Cô ta cũng là người giảo hoạt, chỉ nói chuyện liên quan đến Tô Nhị, những người khác không quan hệ thì một chữ cũng không đề cập tới. Vân Thường thấy Dung Bình này biết điều như thế, trong lòng cũng âm thầm suy nghĩ, có khi ngày nào sẽ phải nhờ đến cô ta. Hai người bắt chuyện vài câu, rất nhanh liền đi tới chỗ quản sự cô cô.
Triển cô cô vừa nhìn thì biết ngay là người không dễ nói chuyện, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, môi mím lại khiến người ta nảy sinh cảm giác e ngại, nghe Vân Thường nói cũng chỉ hơi nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, "Cô nương đi nhanh lên."
Vân Thường vội vàng tạ ơn. Dung Bình liền dẫn người đi tới chỗ Tô Nhị.
Vân Thường được đi qua thuận lợi như thế khiến những người của phòng khác rất hiếu kỳ. Trong thời gian ngắn, chỗ cửa sổ các phòng đều có mặt người ló đầu ra nhìn. Tuy vẫn cách một tấm màn che cửa, nhìn cũng không quá soi mói nhưng Vân Thường có thể cảm nhận được rất nhiều người đang nhìn mình. Trong lòng cười cười, ngoài mặt vẫn bình thản như cũ trực đi thẳng tới phòng Tô Nhị.
Lúc đó Tô Nhị đang đen mặt ngồi trong phòng, đối diện là Sở Trừng Lam đang tươi cười, một cung nữ đứng trong góc, khóe mắt hồng hồng. Vân Thường nhìn lướt qua, vừa liếc mắt thì nhận ra ngay vị Tô tú nữ đầu óc giản đơn kia khẳng định bị chọc tức. Có điều đây cũng không phải là chuyện nàng ta cần quan tâm.
"Tô cô nương, đây là tỷ tỷ bên Di Cùng hiên." Dung Bình bước lên một bước hơi quỳ gối trước Tô Nhị, giới thiệu người xong cũng rất nhanh chóng lui lại.
Vân Thường nhìn theo bóng lưng Dung Bình, quả nhiên là người thông minh, biết mình phải làm gì, vào lúc nào.
Tô Nhị không rảnh phản ứng Dung Bình, vừa nghe là người của Di Cùng hiên đến, không cần nói tới Tô Nhị, ngay cả Sở Trừng Lam đứng đối diện cũng ngẩn người. Đại danh Di Cùng hiên này, tú nữ các sân ai chả biết, nhìn thấy người tới tìm Tô Nhị, nét mặt Sở Trừng Lam liền tối sầm lại.
Vân Thường như thể không thấy những phản ứng đó, trước tiên quỳ gối thi lễ một cái đối với Tô Nhị, lại quay sang Sở Trừng Lam thi lễ, "Chào hai vị cô nương."
Sở Trừng Lam thấy Vân Thường đối với các nàng đếu như nhau thì trong lòng mới thoải mái hơn một chút, nhớ tới trước khi tiến cung người trong nhà đã nói qua, Hi Dung Hoa kia là dựa vào tỷ tỷ che chở, người của nàng ta phải khách khí với mình là đương nhiên. Nghĩ tới đây lập tức mạnh dạn lên, vẻ mặt kiêu căng nói với Vân Thường: "Không cần đa lễ, đứng lên đi."
Vân Thường tạ ơn xong rồi mới đứng dậy, cũng không nói chuyện gì thêm với hai người, không tỏ vẻ thân cận, chỉ nhìn Tô Nhị nói: "Tô cô nương sai người chuyển lời cho chủ tử chúng tôi. Chủ tử nhận được cố ý nhượng nô tỳ qua báo lại, chủ tử và cô nương không quen, không có chuyện gì cần gặp."
Tô Nhị còn tưởng rằng vị bên Di Cùng hiên kia sẽ gặp mặt mình, nếu không sai đại cung nhân bên người tới làm gì chứ. Nhưng những lời Vân Thường vừa thốt ra, sắc mặt cô ta liền trắng bệch. Rõ ràng là đánh mặt người ta!
Vân Thường nói xong, thấy Tô Nhị còn chưa kịp phản ứng gì cũng không thèm ở lại, hơi quỳ gối, rồi tự mình lui xuống. Mấy người này đều là tú nữ chờ tuyển, còn chủ tử của nàng ta là Dung Hoa đang mang hoàng tự. Nếu chủ tử không tính giấu giếm bản thân không vừa mắt Tô Nhị thì nàng ta cũng phải làm cho nổi bật hơn mới được.
Chân Vân Thường vừa ra khỏi cửa, phía sau liền nghe tiếng Sở Trừng Lam cười giòn giã, đầy tràn sự mỉa mai. Vân Thường trong lòng cười cười, tiếng cười kia so với cái gì cũng đều lợi hại hơn, Tô Nhị quả thật không chịu nổi. Ngẫm lại cũng có thể nghĩ ra, hẳn là trước đó Tô Nhị khoe khoang có quan hệ thân thiết với chủ tử các nàng. Dung Bình nói Tô Nhị và Sở Trừng Lam có chút mâu thuẫn, hai người ghét nhau như thế, giờ có chuyện này chắc Sở Trừng Lam cũng muốn mai mỉa một hồi.
Mà chuyện này cũng không thể trách ai được, quý phi muốn lấy Tô Nhị làm chủ tử khó chịu, cuối cùng kẻ bị xúi quẩy còn không phải là Tô Nhị này sao. Đây là bị người ta làm đá kê chân mà không cẩn thận suy nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra, nếu cứ ngu ngốc như thế thì sau này còn chịu khổ dài dài.
"Đúng là mất mặt quá, là ai nói mình là tỷ muội cùng tông tộc với Hi Dung Hoa của Di Cùng hiên, nói cái gì tỷ muội tình thâm. Chà chà, cũng dám có mặt mũi nói thế cơ." Sở Trừng Lam chính là không ưa Tô Nhị, mấy ngày nay hai người cãi nhau ầm ĩ. Cho nên lúc ấy Sở Trừng Lam cố ý nói lớn, cách cửa sổ cũng truyền ra ngoài.
Tô Nhị đỏ mặt lên, nàng ta cũng thật sự không nghĩ tới Tô Tự Cẩm lại lạnh lùng như thế, một chút tình cảm cũng không để cho, giẫm đạp nàng ta xuống đất không chút nào thương tiếc. Nàng ta là cô nương con vợ cả dòng chính, ở nhà luôn được tôn quý đã quen, trong phút chốc bị như vậy không thể nào chấp nhận được. Đã vậy còn nghe Sở Trừng Lam mỉa mai, lập tức cả giận nói: "Cô nói bậy bạ gì thế? Miệng nói bậy không, một chút phong thái tiểu thư khuê các cũng không có."
"Người như cô cũng không biết xấu hổ mà nói đến phong thái tiểu thư khuê các?" Sở Trừng Lam trợn mắt, "Cũng không biết là ai tối qua còn lý sự đâu?"
Thấy mình chọc phải tổ ong vò vẽ, Tô Nhị lập tức nói lại: "Cũng không biết ai ngáy rung cả trời đất, làm không ai ngủ được ngon lành."
"Cô nói bậy!"
"Cô mới nói bậy!"
Hai người lại cãi vã, người bên ngoài không ai vào khuyên can. Hai người này tính cách kiêu căng ngạo mạn, một người sau lưng có Hoàng hậu, một người có Quý phi che chở. Ngay từ đầu còn khuyên hai ba câu, nhưng đã phí sức lại còn không được cám ơn, người ở chỗ này ai mà không là bảo bối trong nhà, ai chịu bọn họ tức giận chứ?
Cãi nhau ầm ĩ nửa ngày cũng không có người vào khuyên một câu, ngược lại khiến cho Triển cô cô lại phạt hai người sao chép cung quy.
Kiều Linh Di nghe động tĩnh bên ngoài, ngẩng đầu nhìn Bành Minh Vi ngồi đối diện đang yên lặng đọc sách. Cha nàng ta Bành Đạt là Tự Khanh Tư nông, quan tam phẩm. Ở trong kinh đô thật sự là bình thường, chức vụ chỗ quản lý cũng chỉ là phụ trách quản lý lương thực tích trữ và cung ứng lương thực cho kinh đô. Nhưng người con gái này của Bành Đạt lại cực kỳ xuất sắc, đôi mắt sáng như sao trời, màu da như ngọc, một bụng thi thư, con người có khí chất cao quý. Từ khi hai người được sắp xếp ở chung một gian phòng thì không có gì mâu thuận, nàng ta cũng cố ý giao hảo nên hai người trò chuyện với nhau rất vui.
Lúc đó nghe bên ngoài ồn ào, nàng ta chủ động gọi: "Minh Vi."
Bành Minh Vi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt hồng rặng rỡ như ráng mây nở một nụ cười nhẹ, vẻ mặt tò mò nhìn Kiều Linh Di. Nàng ta có ấn tượng rất tốt đối với Kiều Linh Di, người xinh đẹp đáng yêu, tính tình cũng cởi mở, hào phóng tri lễ, khác hẳn với những tỷ muội bụng dạ hẹp hòi bên nhà mình.
"Minh Vi, cô lớn lên ở kinh thành, có từng nghe nói tới danh tiếng của Hi Dung Hoa không? Tôi ở ngoài kinh thành nên không biết nhiều, mới vừa nghe bên ngoài ồn ào, hình như Hi Dung Hoa kia rất lợi hại thì phải?" Kiều Linh Di nhìn Bành Minh Vi không nháy mắt, trên mặt đầy mong đợi, tỏ vẻ đầy mờ mịt sỡ hãi đối với chốn thâm cung.
Bành Minh Vi trong lòng thương xót, nhưng nàng ta cũng không thích nói bậy về người khác, chỉ nhìn Kiều Linh Di nói: "Chuyện của chủ tử Hi Dung Hoa không phải là chuyện chúng ta có thể tùy tiện nói, ở trong kinh cũng rất ít khi nghe được về nàng ấy." Nói đến đây dừng lại một chút, nhìn Kiều Linh Di: "Nhưng mọi người đều biết nàng là người Hoàng thượng rất thích, chính là người hiện đang mang long thai."
Kiều Linh Di nháy mắt mấy cái, "Vậy sao? Vậy nhất định là mỹ nhân rất đẹp."
Bành Minh Vi liền cười gật gật đầu, không có đúng cũng không nói không đúng.
"Cũng không biết tính tình Hi Dung Hoa thế nào, nhưng tôi nhìn thấy đại cung nữ của nàng rất... Khí khái." Kiều Linh Di than nhẹ một câu.
"Các chủ tử trong cung này ai cũng đều có khí khái hết, chúng ta chưa thấy qua nên trong lòng đương nhiên hơi bất an. Nhưng chỉ cần chúng ta cứ dựa theo quy củ làm việc, dĩ nhiên là sẽ không có trở ngại gì."
Kiều Linh Di trong lòng cười nhạo một tiếng, trên mặt lại gật gật đầu, "Cô nói đúng, chúng ta chỉ cần quy củ. Chứ nhìn Tô Nhị và Sở Trừng Lam kia cả ngày quậy nháo không cho ai yên tĩnh, đọc sách cũng không thể bình tâm được."
Nghe Kiều Linh Di nói, Bành Minh Vi cũng bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài đã không còn tiếng ồn ào nữa. Ánh mắt sáng ngời của nàng ta lại nhìn vào vườn hoa bên ngoài, hương thơm dịu nhẹ nhưng trong Minh Tú Cung nhỏ bé này đầy tràn mưu tính. Nếu là có thể không được tuyển chọn về nhà cũng là một lựa chọn tốt. Nhưng nghĩ tới sự trông mong của người nhà, Bành Minh Vi lại thu hồi ánh mắt, nhìn sách nhưng chẳng đọc được chừ nào.
Hi Dung Hoa... Trong kinh đô, e là không cô nương nào không biết rõ nàng ta.
Nhà Tô gia xuất hiện một Hi Dung Hoa, phụ thân chưởng quản Thiên Đinh Tư, ca ca làm thống lĩnh Kiêu Long Vệ. Người người đều nói Hi Dung Hoa kia nhất định là hồ ly tinh chuyển thế, giờ lại còn có thai. Nếu như sinh hạ hoàng tử, về sau Tô gia chỉ biết càng thêm từng bước lên cao. Nhà bọn họ vốn không có ý định đưa nàng ta dự tuyển. Nhưng sau khi xuất hiện Hi Dung Hoa, lòng người liền linh hoạt lên. Hi Dung Hoa kia xuất thân cũng không cao, chỉ là dòng thứ bị Tô gia Khúc Châu trục xuất, nàng ta có thể làm, người khác tự nhiên cũng có thể.
Bành Minh Vi hơi nhíu mày, sách này chắc đọc không vào rồi, dứt khoát cầm lấy giỏ may vá ra xe chỉ luồn kim.
Ở đối diện Kiều Linh Di theo dõi mọi thay đổi trên nét mặt Bành Minh Vi, trong phút chốc cũng có cân nhắc riêng. Nhớ tới những lời cô cô nói trước khi đi, cả nhà đều đặt hy vọng trên người nàng ta. Phụ thân, thúc thúc, có thể trở về kinh đô hay không, đi khỏi chốn thâm sơn cùng cốc kia, cô cô có thể hồi cung lấy lại quyền quản lý lục cung hay không, tất cả đều dựa vào nàng.
Lần này có thể dự tuyển đều nhờ có cô cô nàng chu toàn mọi việc bên trong. Huống chi... Mặt Kiều Linh Di đỏ ửng lên, nàng ta và Hoàng thượng vốn là biểu ca, biểu muội, lúc nhỏ cũng gặp nhiều lần. Lúc đó hắn còn là thái tử, nàng là con gái cao quý của Kiều gia, thường xuyên đi theo mẫu thân tiến cung thăm cô cô...
Tám năm trước nhà bọn họ rời kinh thành, khi đó nàng mới bảy tuổi. Giờ cuối cùng nàng cũng trở về, lại càng không muốn sống lại cuộc sống nghèo nàn bủn xỉn ở chốn biên thùy đó nữa. Những ngày khổ cực, sống lo âu như vậy không muốn trải qua thêm một lần nào nữa. Từ thiên chi kiều nữ đến con gái phạm nhân, giờ nghĩ tới những xa hoa phồn thịnh của nhà mình ngày xưa, trong lòng Kiều Linh Di càng thêm lo lắng, chỉ có nàng ta mới có thể hiểu rõ ràng mình muốn gì.
Trong phòng hai người đều suy nghĩ riêng tư, trong bất giác không ai chú ý tới đối phương. Trong phòng đối diện Lý Uẩn Tú và Vương Tịnh Uẩn cũng đang thì thầm to nhỏ, chuyện nói đến không gì khác ngoài Vân Thường mới rời đi.
"Lúc ở nhà cũng đã thường nghe nói tới tên tuổi của Hi Dung Hoa trong cung, không nghĩ tới mới vào không bao lâu đã được thấy đại cung nhân bên cạnh Hi Dung Hoa. Hàm Nhu cô thấy thế nào?" Lý Uẩn Tú vừa cười vừa nói, đôi mắt sáng linh động như sâu xa như một đầm nước, sâu thật sâu, trông không thấy đáy.
Vương Tịnh Uẩn ngồi đối diện nghe vậy buông đồ may vá trong tay, ngẩng đầu nhìn Lý Uẩn Tú, "Vừa nãy tôi cũng không nhìn kỹ, chỉ nhìn được thoáng một cái, nhưng có thể nhìn ra được là người rất quy củ."
Quy củ? Khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ của Lý Uẩn Tú lộ ra chút tươi cười, "Nhìn cô xem, thấy ai cũng nghĩ là người tốt, là người quy củ. Tôi lại cảm thấy cung nhân của Di Cùng hiên không tầm thường chút nào. Cô xem nàng ta làm việc, nói năng không nhiều nhưng lại gọn gàng linh hoạt, không dài dòng lôi thôi. Người như vậy rất khó được."
"Vậy thì sao chứ? Chẳng có mấy quan hệ với chúng ta. Còn nữa nghe nói Hi Dung Hoa có bầu, chắc chắn chúng ta cũng không thấy được, nói chuyện này để làm gì."
"Giờ không thấy được, lẽ nào về sau còn không thấy được ư?" Lý Uẩn Tú thật sự là bị tính tình này của Vương Tịnh Uẩn làm tức ૮ɦếƭ, "Giờ cô phải suy nghĩ cân nhắc xem phải làm gì, còn hơn là sau này không biết đâu mà làm."
"Có gì tốt mà phải cân nhắc chứ?" Vương Tịnh Uẩn như trong mộng nhìn về phía Lý Uẩn Tú, "Cho dù có thể thành công được lưu lại, đề cử vị phần sơ phong chắc chắn sẽ không cao. Phía trên không triệu kiến thì chúng ta cứ ngoan ngoãn ở trong cung mình, cô đừng có manh động kẻo bị người khác tóm được điểm yếu."
Lý Uẩn Tú:...
Thôi được rồi, nói với cô ta nhiều cũng không hiểu được, Vương Tịnh Uẩn là kẻ ngu ngốc, coi như làm người tốt không công.
Nằm xuống giường mình, Lý Uẩn Tú khó tránh khỏi nhớ tới khí chất của Đại cung nữ vừa mới tới kia. Khí thế so với quản sự trong nhà nàng ta còn cao hơn một chút, nhưng bọn họ là kinh nghiệm trăm năm tích lũy được. Trong cung này, chỉ một người bên cạnh Hi Dung Hoa nhỏ nhoi cũng đã không thể xem thường, vậy... Quý phi hoàng hậu thì … nghĩ cũng không dám nghĩ nữa.
Nghĩ tới đây không khỏi lại phiền não, cũng không biết khuôn mặt này của mình có bị Quý phi chú ý không. Nghe nói dung mạo Quý phi nương nương độc nhất vô nhị, lần này hiệp trợ Hoàng hậu nương nương tuyển tú, nếu là không được nàng ta xem trọng thì lúc đó chỉ sợ khó tránh khỏi sẽ không thuận lợi. Nghĩ như vậy lại thấy thật hâm mộ nét mặt dịu dàng động lòng người của Vương Tịnh Uẩn kia. Người cũng dễ bị lừa gạt, không tranh cường hiếu thắng, nếu là nàng cũng thích người thế này vào cung, không bị uy Hi*p.
Nhìn thấy Lý Uẩn Tú bên kia lại bắt đầu bất an trằn trọc, Vương Tịnh Uẩn muốn nói điều gì lại nuốt trở vào, cúi đầu nhìn một nửa bông hoa bách hợp mình đang thêu, trong lòng than nhẹ một tiếng rồi lại nhặt đồ lên tiếp tục thêu.
Chuyện Hi Dung Hoa của Di cùng hiên phái người đến Minh Tú Cung không phải là bí mật, không chỉ Minh Tú Cung mà nhanh chóng lan truyền khắp nơi, các cung khác cũng nhận được tin tức rất nhanh.
Đợi đến khi chỗ Tiêu Kỳ nghe được tin này thì sắc trời đã tối. Hắn dứt khoát buông tấu chương trong tay, đứng lên đi sang Di Cùng hiên. Khoảng cách từ Sùng Minh Điện đến Di Cùng hiên rất gần, hắn coi như đi tản bộ, uống xong một ly trà thì cũng đi đến nơi.
Trong phòng Tự Cẩm tự mình chỉ đạo cung nhân bày bữa tối. Thấy Tiêu Kỳ đến, nụ cười trên mặt nở rộ, tự mình ra cửa đón vào, "Ngày hôm nay người tới sớm, còn tưởng rằng phải chờ thêm một lát chứ."
Tiêu Kỳ đỡ Tự Cẩm, nhíu mày nói: "Nàng đi chậm một chút, cũng không cần ra đón, vội vội vàng vàng làm cái gì."
"Thi*p muốn sớm ở cạnh Hoàng thượng thôi mà." Tự Cẩm nũng nịu kéo cánh tay Tiêu Kỳ, nụ cười trên mặt ngọt lịm lòng người ta.
Tiêu Kỳ bị nàng vừa lôi vừa nói như vậy lại cảm thấy không được tự nhiên. Thật là … trong này nhiều người như thế, nói chuyện chẳng có kiêng kị gì hết. Nếu bị truyền đi, người bên ngoài không biết lại nói như thế nào đây, "Một chút quy củ cũng không có."
"Quy củ là cho người khác xem, Hoàng thượng nói thi*p không cần câu nệ trước mặt mà, thi*p chỉ phụng chỉ làm việc thôi."
"Nói cái gì cũng là nàng có lý hết." Tiêu Kỳ cũng không còn gì để nói.
"Hi hi." Tự Cẩm ngây ngô cười hai tiếng cho qua, kéo Tiêu Kỳ cùng nhau đi vào phòng.
Trong phòng Vân Thường đang mang người bày bữa tối. Trên mặt bàn bày nấm hương nấu măng mùa đông, măng sợi trộn đậu mầm, hương thung trộn đậu phụ, còn có ba bốn món ăn phụ. Ngoài ra, còn có bắp dê nấu tương, cá hấp thì là, gà hầm nấm đinh hương, canh bí đao thịt dê, thịt dê nướng...
Tiêu Kỳ nhìn một cái rồi nghiêng đầu nhìn sang Tự Cẩm, "Đồ ăn của nàng toàn là thịt dê nhỉ." Cả một bàn thịt dê, cũng rất giỏi chế biến ra đủ loại thức ăn.
"Hôm nay thi*p đặc biệt thèm ăn thịt dê liền sai ngự thiện phòng nấu. Nhưng Thái y nói không được ăn nhiều, sợ nóng trong nên thi*p cũng chỉ dám làm lên nhìn một chút cho đỡ thèm, nhất định không dám ăn nhiều. Ngoài kia còn có cháo đang nấu trên lò nóng hổi, sẽ mang vào ngay." Tự Cẩm rất tiếc nuối nói, đây là thịt cừu quan ngoại dâng tới, nói là cũng giống vị thịt dê.
Nhìn nét mặt đầy tiếc thèm của Tự Cẩm, Tiêu Kỳ kéo nàng đi rửa tay trước, sau đó nói: "Nếu nàng muốn ăn, chờ sau khi sinh con có thể ăn bao nhiêu tùy thích. Giờ mọi chuyện phải nghe thái y, nếu không cho nàng ăn nhiều thì đừng tham ăn."
"Thi*p biết mà." Tự Cẩm vẫn còn ủy khuất.
Tiêu Kỳ kéo Tự Cẩm ngồi xuống, mấy người Vân Thường dọn xong đồ ăn liền khom lưng lui ra. Tự Cẩm đang cầm đũa tự mình gắp thức ăn cho Tiêu Kỳ thì liền nghe hắn hỏi: "Nghe nói nàng sai người sang Minh Tú Cung?"
Tự Cẩm sững sờ, miếng sườn cừu đang kẹp trong đũa bị rơi xuống.
"Ai lại báo cho hoàng thượng biết rồi? Người biết cũng quá nhanh đi." Tự Cẩm lại gắp một miếng nói lầm bầm, vẻ mặt không vui.
Tiêu Kỳ liền nhìn nàng, "Nàng làm thì không cho người khác nói sao được? Đừng nói chỗ ta, chỉ sợ toàn bộ hậu cung đều biết tin rồi."
"Chuyện này cũng không phải do thi*p gây nên, là Tô Nhị kia đến bấu víu quan hệ, thi*p không khách khí ngăn cản thôi." Tự Cẩm cười lạnh liền kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, cuối cùng cắn răng nói: "Làm sao nàng ta có mặt mũi mà tìm thi*p chứ, năm đó dòng chính làm mấy chuyện kias, thi*p cũng không tin bọn họ không biết."
"Nàng đó, oán khí còn rất sâu?" Tiêu Kỳ hiếm khi nhìn thấy Tự Cẩm tức giận như thế, việc Quý phi trước đây cũng không thấy nàng như vậy." Có cần trẫm xả giận cho nàng không?"