Minh Tú Cung.
Trải qua sự sắp xếp của cô cô quản sự, các tú nữ tiến cung chờ tuyển đã được an bài chỗ ở. Bởi vì trong số này những người có gia thế cao khá nhiều nên trong lúc bố trí sắp xếp không khỏi có tranh cãi. Hai người ở chung một phòng, một cung nữ hầu hạ. Mỗi ngày phải học hai canh giờ quy củ cùng lễ nghi, nếu tính cách không hòa hợp thì sẽ phải tách ra ở riêng, còn phải nghĩ tới quan hệ giữa những cô gái này với các chủ tử trong cung.
Trong phút chốc, dù quản sự cô cô đã quen làm những chuyện như vậy nhưng không tránh khỏi nhức đầu.
Tô Nhị và Sở Trừng Lam được sắp xếp ở chung một phòng, quản sự cô cô nghĩ Hi Dung Hoa là người phe Hoàng hậu nương nương, hai người này có thể ở chung hòa thuận. Nhưng quản sự cô cô chỉ biết tình hình trong cung chứ không biết nhà Hi Dung Hoa và dòng chính Tô gia Khúc Châu có mâu thuẫn nghiêm trọng, thủy hỏa bất dung.
Sau lưng Sở Trừng Lam có hoàng hậu, nhưng Tô Nhị lại xuất thân từ Tô gia Khúc Châu, hơn nữa Tô gia Khúc Châu và Tào Quốc công phủ qua lại đã lâu, do đó hai người này chính là đại diện cho hai bên đối địch. Sắp xếp cho bọn họ ở chung phòng quả nhiên là sài lang chống lại hổ báo, ngay đêm đó đã tranh chấp kịch liệt. May mà hai người đều biết đây là trong cung chứ không phải nhà mình, cùng lắm cũng chính là tiểu cô nương cãi qua cãi lại. Nhưng như vậy cũng đủ khiến quản sự cô cô đau đầu một trận.
Nhưng giờ phòng đã phân công xong rồi, muốn sắp xếp lại cũng khó. Hơn nữa mấy cô nương trong kia đều là những người không thể tùy tiện đắc tội được.
Nếu biết năm nay phức tạp thế này, bà ta đã cáo bệnh từ chối rồi.
Đối diện phòng Tô Nhị là phòng của Lý Uẩn Tú và Vương Tịnh Uẩn. Hai người này không có thân quen trong cung. Nhưng gia thế hai người đều là xuất thân tứ đại thế gia, không ai dám khinh thường. Lý Uẩn Tú lạnh lùng không thích nói chuyện, Vương Tịnh Uẩn lại ngược lại tính tình nhu hòa, giúp mọi người làm điều tốt. Phòng bên cạnh là Kiều Linh Di, tính tình hoạt bát, mới vào không bao lâu đã nói chuyện rất vui vẻ với mọi người.
Minh Tú Cung này có năm sáu chục người tú nữ, cuối cùng có thể lưu lại cũng bất quá là một nửa, mà này một nửa bên trong có thể sơ phong địa vị cao có thể đếm được trên đầu ngón tay, người người trong lòng đều có định lượng, mặc dù là trên mặt ở như thế nào hài hòa, nhưng lén lút đấu tranh thì cũng không thiếu. Nhưng như Tô Nhị và Sở Trừng Lam cãi vã ngay ngày đầu tiên thì cũng thật sự là kỳ phùng địch thủ.
Tự Cẩm nhận được tin tức này đúng lúc vừa ăn trưa với Tiêu Kỳ xong, hắn đã đi sang phòng bên duyệt tấu chương. Nghe Vân Thường nói xong, khóe miệng nhếch lên, xem ra Tô Nhị này cũng là kẻ ngốc, mới vào cung đã khoe khoang như thế, không biết rõ trong nhà đã dạy dỗ thế nào, quả thực chính là trẻ con miệng còn hôi sữa.
"Quản sự cô cô xử trí như thế nào?" Chuyện này Hoàng hậu có thể quản, Quý phi có thể hỏi, nàng chỉ là Dung Hoa nho nhỏ cũng không có quyền hành này. Huống chi liên quan đến hai người, một là thứ muội của Hoàng hậu, một là con gái của Tô gia, nhà Quý phi lại có quan hệ mật thiết với dòng chính Tô gia Khúc Châu.
Ơ, không cẩn thận, hoàng hậu và quý phi lại ᴆụng nhau.
Đây là duyên phận!
"Bắt hai người chép cung quy một lần."
Chỉ chép cung quy sao? Xử phạt vậy thật sự là... Thoải mái, quả nhiên có hậu trường chính là điều tốt.
Nhớ tới Tô Nhị, Tự Cẩm bất giác giơ tay sờ mặt mình, mặc dù là đường tỷ muội, nhưng nói đến thì quan hệ máu mủ cũng không còn gần lắm. Huống chi cha nàng chỉ là thứ xuất, đã như vậy mà còn có thể có vài nét tương tự thì thấy rõ gien Tô gia cũng quá mạnh đi.
"Chép cung quy tốt có thể ghi nhớ thật lâu, về sau ít phạm sai lầm. Trong cung này mặc dù luận gia thế nhưng nếu thật bị người ta bắt lấy sai lầm thì hậu quả kia không dễ chịu chút nào." Nhớ ngày đó Lý Chiêu Nghi làm thế nào đày nguyên chủ đến Y Lan Hiên. Trong cung này không chỉ dựa vào gia thế mà còn xem thủ đoạn, lại phải dựa vào hoàng sủng nữa.
Tự Cẩm tổng hợp lại các tình huống, chưa chắc đã thua, làm tốt còn có thể đảo lộn thế cục một phen. Nếu quả thật có thể sinh con trai, lúc đó vị phần của mình sẽ được thăng cấp, cũng chưa biết có thể lên tới vị trí nào. Theo lý thuyết bao nhiêu năm nay Tiêu Kỳ chưa có con trai, nếu như mình thật sinh trưởng tử, mẫu bằng tử quý, được lên mấy cấp cũng có thể. Huống chi nhà mẹ đẻ cũng sẽ xuất lực, hiện nay danh tiếng đang lên cao, tổng hợp trong ngoài, hơn nữa tình cảm của Tiêu Kỳ đối với mình...
Chỉ cần Tiêu Kỳ có lòng, nhất định sẽ không để mình thiệt thòi.
Trong nháy mắt tâm trạng Tự Cẩm rất vui, vịn tay Vân Thường đi lòng vòng trong sân, qua cánh cửa gỗ, có thể thấy Tiêu Kỳ đang cúi đầu chăm chú phê duyệt tấu chương. Có lẽ là phát giác được ánh mắt của Tự Cẩm, Tiêu Kỳ đang cúi đầu đột nhiên xoay đầu lại nhìn phía ngoài cửa sổ. Hắn liền thấy Tự Cẩm xinh đẹp đứng dưới ánh mặt trời, toàn thân như được phủ một lớp nắng vàng, đang cười với hắn như kẻ ngốc.
Chứng kiến nét mặt hân hoan đó, tâm trạng đang u ám của hắn vì đống tấu chương kia cũng hòa hoãn hơn, nhìn Tự Cẩm cười cười, thấy nàng nháy mắt mấy cái với mình rồi lại vịn tay cung nhân tiếp tục tản bộ, sau đó mới cúi đầu xuống tiếp tục xem tấu chương trong tay. Tranh đấu giữa Kiêu Long Vệ và Phi Long Vệ là do một tay hắn an bài. Nhưng mấy thế gia kia rõ ràng muốn lấy lần so đấu này để làm mất mặt Kiêu Long Vệ, thi triển nhiều mánh khóe xấu xa cả trong lẫn ngoài. Hôm qua có một nhà của nhân sỹ Kiêu Long Vệ đột nhiên bị cháy, cha mẹ già suýt nữa thì ૮ɦếƭ cháy bên trong. Chuyện như vậy xảy ra quả thực là khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Tiêu Kỳ.
Trước đó chuyện Trương Tần đã điều tra ra kết quả tương đối, Tần Tự Xuyên làm việc không giống với mấy con mọt sách, ra tay vừa nhanh vừa mạnh, lại thật sự bị hắn ta tìm ra không ít chứng cớ. Giờ Tiêu Kỳ giấu mấy chứng cứ này không để lộ, chẳng qua là chờ thu về cùng tính sổ một lượt. Giờ cũng nên chuyển vị trí của Tần Tự Xuyên, để hắn ta sang bộ binh quấy loạn cũng tốt, để mấy lão già kia không dám cho rằng không ai có thể lay động đến vị trí của bọn họ.
Trong thời gian ngắn ngủi, chuyện Tần Tự Xuyên đi bộ binh được định xuống. Tần Tự Xuyên làm việc về tình về lý đều thấu đáo, tính toán kỹ càng, muốn gì thì đều nắm chắc trong tay, thật là một cây đao tốt.
Còn đối với nhà nhân sỹ Kiêu Long Vệ bị thiêu kia, Tiêu Kỳ cũng chỉ thị cho Tô Thịnh Dương đền bù tổn thất theo quy định, nếu có người cố ý hạ độc thủ thì sẽ tìm được chứng cớ, không cần nhất thiết phải tranh lúc này. Lần này chịu thiệt, lần sau trả lễ hai lần, thế mới là trả đũa mạnh mẽ nhất.
Binh lính trong kinh thành mấy năm nay không được huấn luyện kỹ càng, thực sự không dùng được. Hắn cũng cứ để vậy không chỉnh đốn. Giờ nhân cơ hội hai bên tranh đấu, vừa vặn để mình ra tay chỉnh đốn. Rất nhiều chuyện lướt qua trong đầu Tiêu Kỳ, sau khi chỉnh đốn quân binh thì phải làm gì, làm sao để cho người của mình vào nằm vùng, làm thế nào mới có thể toàn quyền nắm kinh quân trong tay... Những vấn đề này nhất định phải làm xong triệt để trước khi thái hậu trở về, không thể để thái hậu có cơ hội nhúng tay bất luận chuyện gì.
Quốc gia chính vụ, há có thể để nữ nhân nhúng tay, nhất là người như Thái hậu, mày Tiêu Kỳ càng nhíu chặt lại. Loại trừ Phi Long Vệ, khống chế quân quyền, còn có bao nhiêu việc bên Thiên Đinh Tư cần phải đưa ra kết quả. Bây giờ còn coi như bình tĩnh, nhưng chờ đến khi lương thực thu về, đến lúc đó thu nhập từ lương thực tăng lên, hiệu quả kinh tế rõ rệt, chắc chắn Hộ bộ đáng ૮ɦếƭ kia sẽ muốn nhúng tay vào. Nếu để đến lúc đó mới ngăn chặn thì không kịp, phải chuẩn bị sớm từ bây giờ, để Tô Hưng Vũ lên kế sách mới tốt...
Mỗi việc, mỗi chuyện, … tấu chương trên bàn ngày càng nhiều, Tiêu Kỳ nhíu chặt mày. Quản Trường An nhón chân vào, trong lòng ôm thêm một chồng tấu chương cao ngất, mới vừa đặt lên bàn, liền nghe Hoàng thượng nói: “Đưa mấy tấu chương này về nội các, kêu bọn họ tra duyệt trước một lần nữa rồi mới đưa tới đây.”
“Dạ.” Quản Trường An rắm cũng không dám phóng, vội vàng ôm chồng tấu chương trên bàn, lập tức xoay người lại đi sang nội các.
Ngụy các lão, Tạ các lão, Lý các lão đều còn chưa về, ba người ngồi trong phòng nhìn nhau chẳng nói gì. Quốc khố cạn kiệt, các địa phương lại xin khất nợ thuế nông. Vốn năm trước tiền thu đã phải nhập quốc khố mà đến nay không có tin tức. Hộ bộ trên dưới đều lo bạc cả đầu, nhưng đến giờ cũng không dám lừa gạt nữa. Nếu tiếp tục thì thế nào cũng bị lật tẩy.
Đúng vào lúc này, Quản Trường An ôm tấu chương đến, “Chào ba vị đại nhân, Hoàng thượng sai nô tài mang mấy tấu chương này tới, mong các vị đại nhân thẩm tra một lần nữa rồi giao trở về cho Hoàng thượng.”
Ba người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều có dự cảm xấu. Lúc ấy Ngụy các lão bước lên một bước, nhìn Quản Trường An cười cười, “Quản công công, cái này... Hoàng thượng có ý gì vậy?”
Quản Trường An cười nhu hòa, “Ngụy đại nhân, tôi chẳng qua chỉ là một nô tài hầu hạ bên Hoàng thượng, nào dám hỏi đến những chuyện này. Tôi chỉ phụng mệnh làm việc, các vị đại nhân hãy nhận lấy đi.”
Tạ các lão tự mình nhận lấy chồng tấu chương trong tay Quản Trường An, quan sát hắn ta một cái, lần này hạ giọng nói: “Quản công công, giờ chúng ta cũng không có biện pháp, Hộ bộ bên kia đang vội vã đến độ hận không thể thắt cổ, chúng ta biết được tin tức thì trong lòng cũng có thể cân nhắc một hai phải không?”
Quản Trường An trong lòng cười “Ha ha”, ngoài miệng lại nói: “Tạ các lão, ngài làm thế này không phải làm khó nô tài sao, thật sự tôi không biết gì hết.” Nói đến đây dừng một chút, hạ giọng cực nhỏ giải thích: “Nô tài chỉ biết là tâm trạng Hoàng thượng thật không tốt.”
Quản Trường An nói xong câu này liền nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại mấy lão già ba mặt nhìn nhau.
“Tôi đã nói chuyện này không được đâu, các ông lại cứ muốn che giấu thay cho Hộ bộ. Giờ phải làm sao đây? Hoàng thượng xử lý hộ bộ trước, rồi sẽ tính tới chúng ta, chuyện này chắc chắn không thể nhẹ nhàng mà giải quyết được.” Lý các lão tức tối vỗ bàn.
“Lý đại nhân, đúng là chuyện này không thỏa đáng, nhưng hàng năm đều có nơi khất nợ thuế nông. Mấy năm nay liên tục thiên tai, lại có đạo phỉ làm loạn, dân chúng lưu lạc, thêm Thiên Đinh Tư ςướק người. Dựa theo quy củ thu thuế nông trước đây, địa phương có lòng lại không có lực để làm. Năm xưa còn có thể lấy tiền chống đỡ, giờ quốc khố cạn kiệt cũng không cách nào làm được. Một câu thôi, cần lương không có, muốn tiền cũng không có, chỉ có một mạng, ông xem chuyện đã như vậy thì phải làm sao bây giờ?” Ngụy các lão mặt đen như đáy nồi, gặp phải chuyện này ông ta cũng lo muốn ૮ɦếƭ, biết tính sao chứ?
“Năm xưa không có lương thực thì lấy bạc, không có bạc lấy vải. Giờ đang không có bạc, khu vực phía nam vải vóc rất nhiều, có thể gom lại đem đi nơi khác bán, cũng có thể kiếm được ít tiền. Vì sao lần này lại không nhắc tới chuyện lấy vải đổi bạc chứ? Không có lương thực triều đình cũng lý giải được, không có bạc cũng giơ cao đánh khẽ, giờ ngay cả vải vóc cũng không thể lấy được, mà sao gã Hộ bộ thượng thư Vương Tân Duệ còn dám huênh hoang, mặt mũi để vào đâu chứ?” Tạ Hoàn tức giận, lời nói cũng nặng nề, người phía dưới tính làm qua loa qua mặt bọn họ, bọn họ liền bị phía trên làm mất mặt.
“Phủ khố các nơi đều có thói quen báo cáo láo, che đậy những lỗi lầm của mình, dần dần thành thói quen khó sửa, cả gan làm loạn. Năm xưa đã từng tra xét mấy lần nhưng địa phương giấu giếm, ba phen bốn bận cũng không tra được kết quả gì. Đến kỳ hạn báo cáo mà vẫn dám lần lữa kéo dài, trừ phi Hoàng thượng quyết định chỉnh đốn triệt để, nếu không chuyện này chỉ sợ cũng không giải quyết được gì.” Tệ nạn triều chính kéo dài lâu ngày rất khó diệt trừ, quan viên phía dưới ai nấy đều to gan làm bậy, cứ lấy danh tiếng thế gia làm không biết bao nhiêu chuyện xằng bậy. Chính bọn họ cũng biết nhưng lại không dư sức quản lý một đám đông như thế.
Giờ Hoàng thượng nổi giận, bọn họ bị khiển trách nặng nề mà bọn người phía dưới còn muốn kéo bọn họ theo, bắt vẽ đường cho hươu chạy. Không phải là bọn họ mặc kệ, có một số việc đến tình huống nhất định thì muốn quản cũng không quản được nữa.
Ba người đương nhiên biết rõ điểm này, cùng liếc mắt nhìn nhau thở dài. Ngụy các lão im lặng một hồi rồi mới nói: “Tôi cảm thấy tân khoa trạng nguyên không tệ, là người hiểu biết tình lý.”
Ánh mắt Lý các lão và Tạ các lão đồng thời ánh cùng sáng lên. Đúng rồi, đó là người phù hợp. Còn trẻ tuổi khí thịnh, lại là tân khoa trạng nguyên, không phải là người thích hợp để vung đao xung phong sao?
Chủ ý rất tốt, trong lòng ba lão hồ ly đã quyết định chủ ý. Nhưng ngày hôm sau, còn chưa để bọn họ kịp làm gì thì Hoàng thượng đã hạ chỉ đưa Tần Tự Xuyên sang Bộ binh. Nghe ý chỉ, ba người đều choáng váng, hoàng đế làm vậy là có ý gì đây?
“Mấy kẻ này quá to gan lớn mật, thu nhập thuế nông cũng dám ra tay giữ lại. Thuế nông năm ngoái còn chưa nhập quốc khố, quả thực là không coi trẫm ra gì! Hộ bộ còn dám lừa trên gạt dưới, ta thấy Vương Tân Duệ quả thực là già cả hồ đồ rồi!” Tiêu Kỳ phát hỏa lớn ở Di Cùng hiên, bên ngoài Quản Trường An chạy qua lại y như con khỉ, đuổi hết mấy nhóm cung nhân đi.
Tự Cẩm nhìn gương mặt tuấn tú của Tiêu Kỳ tức đen lại, cũng biết chuyện này liên quan trọng đại. Nghe đến đó cũng không nhịn được nhíu mày hỏi: “Mấy người đó thật là to gan lớn mật, nếu nói không có ai làm chỗ dựa sau lưng, thi*p không tin.”
Bây giờ Đại Vực Vương Triều vẫn lấy thuế nông là nguồn thu nhập chủ yếu, bổng lộc của quan viên triều đình cao nhất chính là lúa gạo. Lương thực là thứ quan trọng nhất của quốc gia, thuế nông không thu được, quả thật là chuyện đại sự.
Tiêu Kỳ “Hừ” một tiếng, “Mấy kẻ này đều coi trẫm như con khỉ đùa giỡn đây!”
Tự Cẩm thiếu điều thì cưới phá lên, may mà kịp kìm nén lại nhìn Tiêu Kỳ nói: “Vì người như thế mà tức giận thì có đáng không, hoàng thượng cần chỉnh đốn thì cứ ra tay thôi.”
Tiêu Kỳ đương nhiên là có dự định này, lời Tự Cẩm trúng với tâm ý trong lòng hắn, nét mặt chựng lại khẽ thở dài nói: “Chỉ là chưa có tìm được người thích hợp.”
Đúng vậy, dám xuống phương Nam làm việc này sẽ ᴆụng chạm tới đủ loại lợi ích của các quan lại, người kia nhất định phải có thủ đoạn mạnh mẽ, sát phạt quyết đoán, là người có bản lĩnh thật sự. Người như vậy quả thực rất khó tìm. Tự Cẩm nhất thời cũng trầm mặc, cha và ca nàng, một người quản Thiên Đinh Tư, một người đang lo chuyện tỉ thí võ nghệ, không thể buông việc nào ra được.
Kỳ thật đây là việc tốt, mặc dù nhìn là đắc tội người khác nhưng nếu hoàn thành thì chính là cánh tay đắc lực bên cạnh Hoàng thượng, cả đời quan lộ đều có bảo đảm.
Người tài khó tìm.
Đột nhiên hai mắt Tự Cẩm tỏa sáng, nhìn Tiêu Kỳ nói: "Trước đây không phải Hoàng thượng rất tán dương tân khoa trạng nguyên có năng lực phi phàm sao?" Để Tần Tự Xuyên đi xuống phía Nam bận rộn, như vậy nàng cũng có thể an tâm ở hậu cung.
Tiêu Kỳ lắc lắc đầu, "Ta mới vừa đưa hắn ta sang Bộ binh, hắn ta không thích hợp."
Bộ binh? Tự Cẩm không cần nghĩ, đưa người đi tới đó khẳng định là có liên quan mật thiết tới chuyện tỷ thí sắp tới. Thuế nông dĩ nhiên trọng đại, nhưng thu hồi binh quyền đối với Tiêu Kỳ thì càng quan trọng hơn.
Vậy phải làm thế nào đây?
Tự Cẩm cũng không có biện pháp, nàng đối với quan viên trên triều đình chưa quen thuộc, cũng không biết ai có thể dùng, ai không thể dùng.
"Thuế nông khó có thể nhập kho, nhất là vừa mới thiên tai địch họa, lượng lương thực thu được giảm sút, thậm chí có nơi không thu hoạch được hạt thóc nào, không có lương thực thì người dân sống sao đây. Năm ngoái phía nam mặc dù có thiên tai nhưng cũng không tệ đến mức này. Thứ hai là quan lại địa phương tham lam, làm bậy, giữ lại lương thực không báo. Ba là giám sát bất lực, trên bảo dưới không nghe." Tiêu Kỳ nói đến đây thở dài, "Ta hận không thể đích thân tới đó, tự mình xử lý hết những kẻ thối tha kia."
Tự Cẩm biết rõ Tiêu Kỳ vì sao giận dữ như thế, triều chính rối loạn, dân chúng chịu hại, năng lực của một nước không tăng thì làm sao phát triển?
"Điều tra kỹ chuyện báo nợ thuế nông, người quản việc này phải là người không có quan hệ lợi ích với quan lại trong triều, không chỉ bắt được mấy kẻ tham ô còn phải điều tra nợ thuế trong mấy năm qua nữa. Không làm thì thôi, nếu hành động nhất định phải dùng thế sét đánh lôi đình mới có thể chấn động nhân tâm, đạt kết quả cao nhất." Tự Cẩm nhíu mày từ tốn nói, "Có thể gánh trách nhiệm nặng nề này xác thực khó tìm, cũng khó trách Hoàng thượng lại lo lắng như vậy."
Những lời Tự Cẩm nói như chạm vào tâm tư của Tiêu Kỳ, vì vậy lửa giận trong lòng hắn cũng tản đi không ít, "Nếu nàng là nam tử, tất nhiên có thể trở thành cánh tay trái đắc lực của ta."
Tự Cẩm che miệng cười, "Làm sao được chứ, nếu thi*p là nam tử, hoàng thượng đi đâu tìm được người tri kỷ bên gối như thế đây?"
Tiêu Kỳ bị Tự Cẩm da mặt dày chọc cho cười, kéo nàng ôm vào trong lòng, giơ tay chạm nhẹ lên bụng nàng, "Nếu sinh con trai sẽ có sự thông tuệ của nàng, tương lai có thể vì trẫm phân ưu."
Tự Cẩm nghe nói như thế không khỏi trong lòng giật mình, lời nói này... phân lượng cũng không nhẹ. Nuốt từng ngụm nước bọt, Tự Cẩm liền cố ý nói: "Nếu sinh con gái thì sao? Hoàng thượng không thích ư?"
"Sinh công chúa thì sẽ thương yêu nhiều hơn. Con gái so với con trai phải chiều chượng chăm sóc nhiều, không được qua loa."
Nói vậy cũng còn được, Tự Cẩm liền cười, dựa vào vai hắn nói: "Thi*p biết người khó xử, nhưng người cũng đừng làm khổ mình. Ngàn kiến tha lâu cũng đầy tổ, mở đầu lúc nào cũng rất khó khăn, chỉ cần mở được nước này thì sau này sẽ thuận lợi hơn nhiều." Nói đến đây ngừng lại một chút, trong đầu Tự Cẩm đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ, nghiêng đầu nhìn Tiêu Kỳ, "Hay là lấy độc trị độc?"
Tiêu Kỳ:...
"Nàng nói thử xem." Tự Cẩm thỉnh thoảng sẽ có những mưu kế làm người ta knh ngạc, tuy không phải luôn luôn đúng nhưng hiệu quả không tệ.
"Chúng ta cần gì nghĩ tới tìm người nhảy vào hố này, cả triều đình to lớn thế kia, không bằng làm tan rã từ bên trong. Theo thi*p thấy cứ phái thượng thư Hộ bộ đi xuống thu thuế nông, ai gây chuyện thì người đó phải đi thu dọn. Ông ta không xử lý được mấy người phía dưới thì Hoàng thượng thu thập ông ta!"
Tiêu Kỳ lắc đầu cười, "Ý tưởng lấy độc trị độc của nàng không tệ, nhưng để làm được cũng rất khó. Vương Tân Duệ đi thì ai sẽ quản Hộ bộ kia? Đám quan phía dưới có thể để cho Vương Tân Duệ đồng ý khất nợ thuế nông, bên trong chắc chắn có lý do nhất định. Để ông ta đi, phỏng đoán trở về vẫn là khóc than, không tác dụng."
"Nếu hoàng thượng ra tử lệnh, không lấy được thuế nông về thì bãi quan luận tội thì sao?" Tự Cẩm nhíu lông mày khẽ nói, "Có vài người ỷ vào lý lịch, giao thiệp sâu, cậy già lên mặt. Nhưng miệng vàng lời ngọc nói ra, nện xuống đất cũng thành hố. Vương thượng thư không nhận cũng phải tiếp, dựa theo tính cách ông ta nếu đã tiếp nhận nhất định sẽ làm tốt. Hoàng thượng không buộc ông ta, ngược lại ông ta áp bức Hoàng thượng, cần gì tiện nghi cho ông ta chứ?"
Tính cách Tự Cẩm lòng ngay dạ thẳng, mặc dù lời nói này không hợp lý lẽ lắm, nhưng... Xác thực có thể được!
Tiêu Kỳ xoa xoa tay đi đi lại lại trong phòng, càng nghĩ càng thấy chủ ý này tốt, "Hộ bộ sẽ tuyển trước người trợ giúp, Vương Tân Duệ làm không xong sẽ tuyển trợ thủ chính thức, trẫm cũng không tin ông ta còn dám không hành động!"
"Phải như vậy chứ, cũng phải để mấy kẻ này biết rõ, bây giờ đã khác trước kia rồi. Trong triều đình này không còn là nơi để các thế gia độc chiếm nữa." Tự Cẩm càng không muốn sau này mình và con phải nhìn sắc mặt của người khác để sống qua ngày. Nếu đã muốn động thủ, thì nhân cơ hội nợ thuế nông này dứt khoát ra tay chỉnh đốn và cải cách, thật sự là một cơ hội không thể tốt hơn.
Hiển nhiên Tiêu Kỳ và Tự Cẩm cũng nghĩ đến một điểm, càng nghĩ càng hưng phấn, "Nàng thật đúng là giải ngữ hoa của ta!" Đi tới chỗ Tự Cẩm hôn một cái, "Đừng chờ ta dùng bữa, ta đi Sùng Minh Điện."
Tiêu Kỳ hùng hùng hổ hổ đi, chân lướt như bay, Quản Trường An chạy theo như bị chó rượt. Nhìn tư thế này, không biết rõ còn tưởng Hi Dung Hoa chọc giận Hoàng thượng chứ.
Sau khi Tiêu Kỳ đi, Tự Cẩm một mình ăn trưa, đang định nghỉ ngơi một chút thì Vân Thường vén rèm đi vào, từ tốn đi tới chỗ nàng khom người nói: "Chủ tử, Tô tú nữ muốn gặp gặp ngài."
Tự Cẩm nhướn lông mày lên, "Tô tú nữ?" Là vị Tô tú nữ kia nàng nghĩ tới sao?
"Chính là cô nương Tô gia Khúc Châu, tên gọi là Nhị." Vân Thường khẽ nói.
Tự Cẩm đang ôm bụng, "Quả là thú vị, nàng ấy gặp ta làm cái gì?"
"Nghe nói ở Minh Tú Cung bị bắt nạt."
"Vậy thì kỳ quái hơn, nàng ấy bị thua thiệt càng không nên tìm ta." Không biết rõ hai nhà là cừu nhân sao? Đầu Tô Nhị này không có vấn đề gì chứ, sao có thể làm chuyện như vậy."Muốn tìm cũng phải đi tìm Quý phi mới đúng."
Nge lời này nét mặt Vân Thường hơi lỳ quái, thêm một câu, "Hình như đã gặp Hoa cô cô, sau đó mới tìm tới Di Cùng hiên."
"Ồ?" Tự Cẩm nhíu mi, Quý phi muốn mượn tay Tô Nhị làm gì đây?"Quả thật là cực kỳ buồn cười, xem ra mấy người này đều nghĩ ta là kẻ thích giữ thể diện, nếu không người có cừu hận với nhà ta sao dám công khai đòi gặp ta như thế? Đây cũng không phải là đầu óc không thông minh mà là dựa hơi Quý phi tới dọa ta?"
Vân Thường đương nhiên thấy được chủ tử của mình tức giận, suy nghĩ một chút liền lắc lắc đầu, "Nhất thời nô tỳ cũng không hiểu, đây là muốn làm gì."