Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 107

Tác giả: Ám Hương

Quý phi ủy khuất
"Không sao, tú nữ thiên hạ rất nhiều, nhà bọn họ có nữ nhi thích hợp không đưa vào mới là lạ." Lẽ nào dòng chính có thể trơ mắt nhìn Tô gia đã bọn họ bị trục xuất càng ngày càng quang cảnh? Lúc nào cũng muốn áp chế, vậy thì con đường nhanh nhất là cái gì chứ?
Đương nhiên là tuyển tú!
Trước đây nàng không tiến cung cũng thôi, giờ nàng tiến cung, lại được thịnh sủng, cha và ca ca đều có tiền đồ sáng lạn, dĩ nhiên là nhắc nhở người khác thấy con đường nhanh choóng thuận tiện này cùng với xác suất thành công khổng lồ.
Tự Cẩm nghĩ rất thoáng, tuyển tú ư, rất bình thường. Nhưng người Tô gia vẫn lo lắng, Tô phu nhân nhìn con gái, trong lòng phiền muộn thở dài nói: "Đến lúc đó trong cung thêm người, con phải nghĩ thoáng ra. Nhà chúng ta cũng không dùng con gái để mưu lợi tiền đồ, chỉ mong con bình an là tốt."
Đúng là mẹ ruột của mình, Tự Cẩm cũng cảm động, nét mặt nhìn Tô phu nhân thêm nhu hòa thân thiết hơn so với trước, vừa cười vừa nói: "Mẫu thân không cần lo lắng, trong lòng con đều có tính toán." Nam nhân có thể buộc lại sao? Nếu nói vậy thì Hoàng hậu và Quý phicòn sầu lo cái gì chứ.
"Vậy chuyện của dòng chính …" Tô Thiếu phu nhân nhìn em chồng muốn nói lại thôi.
Tự Cẩm vừa cười vừa nói đại tẩu: "Đại tẩu, tẩu có biết dòng chính đưa con gái của ai tham gia tuyển tú không?"
"Là con gái thứ ba của Nhị phòng, khuê danh có một chữ là “Nhị”, năm tới vừa vặn tới tuổi cập kê." Tô Thiếu phu nhân khẽ nói, "Mặc dù tẩu chưa tận mắt gặp qua, nhưng nghe Chung phu nhân nói có vài nét giống muội." Cũng là đường tỷ muội một nhà, nếu thật có vài phần tương tự cũng không trách được, nhưng là thật tình hay giả ý thì ai biết đâu.
Tự Cẩm đang suy nghĩ ở mấy chữ "vừa vặn" "vài nét giống muội ", không khỏi cười thầm, đại tẩu này của nàng thật sự là người khéo léo. Thiếu nữ mười lăm tuổi vốn như một đóa hoa, vào cung có thể nhận sủng, nếu như may mắn không chừng có thể sinh hoàng tử. Không giống như nàng tuy tiến cung sớm, nhưng nhận sủng muộn, bụng cũng mãi không có động tĩnh, không biết bao nhiêu người đang cười sau lưng mình.
Nàng là phi tần nhận ân sủng nhiều nhất trong hậu cung nhưng mãi vẫn chưa có tin vui, không phải là bia cho mọi người chỉ chỏ, làm trò cười trong bóng tối sao. Huống chi con đường mình đi là gì chứ? Không phải là dựa vào nét mặt tương tự Quý phi mới thành công được Hoàng hậu lưu lại ư, dòng chính dự định đi lại con đường này chắc?
Thật sự là giỏi tính toán.
Tự Cẩm bị tức cười, dòng chính đã thành công làm cho nàng chán ghét dù cách cả một bức tường cung điện khổng lồ.
Lúc này Tự Cẩm có thể cảm nhận được tâm trạng trước đây của Quý phi lúc nhìn thấy mình.
Ông trời quả nhiên công bằng, nhìn xem, báo ứng đến liền.
"Tuyển tú là chuyện lớn, người được lưu lại trong cung cũng rất nhiều. Vị phần của muội thấp như vậy, làm gì có quyền lên tiếng, cũng không có bản lãnh nhúng tay vào. Cho nên bọn họ chỉ phải dựa vào bản sự của mình thôi." Tự Cẩm cười trấn an người nhà, "Trong cung không đơn giản đâu, chẳng có bao lâu mà đã mất đi mấy người. Người ngoài chỉ nhìn thấy nơi đây vinh hoa phú quý, nào có ai nhìn thấy phía dưới kia xương trắng chất chồng."
Tự Cẩm vừa nói vậy, nét mặt mẹ chồng nàng dâu Tô phu nhân lại đầy lo âu, nhưng trừ dặn dò Tự Cẩm cẩn thận, bọn họ còn có thể làm gì đây.
Nói xong chuyện này, mỗi người lại cảm thán một hồi, Tô phu nhân lau nước mắt lại nói: "Trừ Tô gia, ta nghe nói hình như Vệ quốc công phủ cũng muốn đưa người vào."
Nghe vậy Tự Cẩm cũng thật bị kinh ngạc, nhà mẹ đẻ Hoàng hậu cũng muốn đưa người tiến cung?
Nhìn vẻ mặt con gái, Tô phu nhân cân nhắc lại suy nghĩ, chau mày khẽ nói, "Ta được phụ thân con nhắc, bảo ta dặn dò con mấy lời, sợ là Sở gia bên kia có ý đồ khác, rốt cục vẫn là người của Sở gia, họ sẽ nghĩ càng thêm đáng tin cậy hơn chúng ta."
Khó trách lần trước Hoàng hậu liên thủ Quý phi, vậy là coi như bỏ rơi mình. Nói đến cũng đúng, nếu như Sở gia lại đưa con gái tiến cung, nếu có thể thành công sinh hạ một đứa bé, sau này một con gái Sở gia ngồi vững vị trí Hoàng hậu, một con gái Sở gia sinh con trai, quá lưỡng toàn kỳ mỹ.
"Trước đó cũng không nghe nhắc chuyện này sao?" Tự Cẩm liền nhìn Tô phu nhân hỏi.
"Chao ôi, chuyện này... Nhắc đến thì vẫn là bên kia kiêng kỵ nhà chúng ta. Hiện giờ cha và ca ca con đều đang được trọng dụng trước mặt Hoàng thượng. Theo suy đoán của phụ thân con, rất có thể Sở gialà sợ “dưỡng hổ vi hoạn”, đến lúc nào đó không thể quản thúc chúng ta nên mới ra tay trước thì hơn."
Có cái gì không hiểu đâu?
Nói như vậy cũng có thể lý giải, Tự Cẩm rốt cuộc tìm được vấn đề mấu chốt, lại có cảm giác thoải mái. Nếu nói vậy, mình cũng sẽ không sợ có con bị Hoàng hậu đến đoạt. Đối với người khác đây không phải là tin tức tốt, nhưng đối Tự Cẩm thật đúng là tin tốt.
Có lẽ Tô phu nhân còn muốn nhắc tới Tần Tự Xuyên nhưng Tự Cẩm làm bộ như nghe không hiểu đổi chủ đề, Tô phu nhân liền thôi. Không nhắc tới cũng được, giờ con gái đã tiến cung, nếu biết rõ chuyện năm đó là sự hiểu lầm, chỉ sợ trong lòng nàng lại có cái gì quyến luyến đối với Tần Tự Xuyên. Như vậy không phải là hại nàng ૮ɦếƭ hay sao?
Tô phu nhân vốn đang do dự, bây giờ nhìn con gái tiến cung hai năm đã thay đổi như vậy, người hiểu chuyện không ít thì biết cuộc sống trong cung này chẳng hề thoải mái, cần gì tăng thêm phiền não cho nàng, dứt khoát một chữ cũng không nhắc tới.
Tự Cẩm thấy Tô phu nhân cũng không nhắc tới Tần Tự Xuyên nữa, trong lòng cũng nhẹ một hơi, đến giờ liền đưa mẹ chồng nàng dâu hai người ra ngoài. Sau khi trở lại ngồi trên giường lớn tinh tế nghĩ về chuyện tuyển tú, lúc ấy sau lưng mới toát mồ hôi.
Tuyển tú năm tới là tàng long ngọa hổ đây.
Trong chớp mắt liền tới ngày Quý phi tổ chức hội ngắm hoa. Sáng sớm Quý phi đã thức dậy trang điểm, Hoa cô cô tự mình phụng dưỡng. Trong phòng cung nhân khẽ khàng qua lại, không ai dám tạo tiếng động sợ làm thức giấc tiểu công chúa đang ngủ say.
Đã được chín tháng, công chúa a ư suốt ngày học nói, đi đứng cũng mạnh dạn hơn, có điều vẫn chưa đứng vững. Cha mẹ dung mạo xuất chúng, cho nên đường nét trên mặt Ngọc Trân công chúa đã có thể nhìn ra là một tiểu mỹ nhân, lớn lên chắc chắn cũng là một cô gái rất xinh đẹp.
Quý phi vừa để người trang điểm, vừa hỏi thăm việc chuẩn bị cho tiệc ngắm hoa, từ việc muốn dùng ly trà ly rượu, đến trà bánh trái cây, rồi đến đốt hương gì, xếp đặt đồ ăn thế nào, hỏi hết một lượt mới chịu thôi.
"Chỗ Hoàng thượng có nói khi nào tới không?" Trừ những việc vặt kia, Quý phi lo lắng nhất chính là khi nào hoàng đế đến.
"Chắc cũng phải sau khi hạ triều, lúc đó Mao Đông Lâm sẽ đích thân đi Sùng Minh Điện, đến giờ cũng có thể nhắc nhở một hai, nương nương cứ yên tâm."
Quý phi hài lòng gật gật đầu, miệng luôn tươi cười, "Chuyện Trương Tần đã qua, Hi Uyển Nghi kia cũng không làm náo động. Giờ Bản cung tổ chức tiệc ngắm hoa, Hoàng thượng chịu đến thấy rõ là đã nguôi giận. Hi Uyển Nghi kia cũng là kẻ biết thời thế, nếu nàng ta đã nói sức khỏe chưa tốt thì sau khi khai tiệc ban thưởng vài món ăn cũng là cho nàng ta chút thể diện."
Hoa cô cô cười đáp ứng, nói: "Giờ khẳng định trong lòng Hi Uyển Nghi đối với Hoàng hậu nương nương có chút bất mãn. Nương nương làm như vậy, nếu Hoàng hậu biết chỉ sợ lại cho rằng Hi Uyển Nghi kia không hiểu quy củ."
Quý phi cũng cười, tự mình đeo hoa tai thạch lựu ru-bi lên, chau chau mày nhìn mình trong gương, "Trước đây ta đã coi thường Hi Uyển Nghi kia, cô ta cũng khá thông minh đấy. Nhưng trong hậu cung này chút ít thông minh đó cũng không lâu dài được. Bản cung nhịn cô ta lâu như thế, mặc dù trước đây Hoàng thượng còn giận ta thì giờ thấy ta nhún nhường như vậy cũng phải cho ta chút thể diện thôi."
"Nương nương co được dãn được, đó mới là thông minh." Hoa cô cô cười như thể trên mặt nở một đóa hoa, chỉ sợ nương nương ngang bướng mãi thôi, thế này tốt hơn nhiều.
Quý phi đứng lên, ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài, "Hôm nay ông trời cũng giúp ta, là một ngày nắng đẹp."
Mùa đông ngắm mai là chuyện rất lịch sự tao nhã, trong ngự hoa viên có xây dựng vườn mai dành riêng trồng hoa mai để các quý vị chủ tử trong hậu cung có thể đến chiêm ngưỡng cảnh đẹp. Quý phi tổ chức yến hội trong vườn mai, chỗ có đình bát giác khá rộng lớn.
Đình bát giác này được xây khá cổ kính, trên đỉnh cỏ tranh mọc lan tràn, cột gỗ cao to bóng loáng, không hề sơn phết mà nước gỗ bóng bẩy, đầy hàm xúc cổ kính. Khi Quý phi đến, bên trong đã tới không ít người, nhìn thấy Quý phi tới, mọi người liền đứng dậy nghênh đón.
Trong vườn rộng lớn nụ mai chi chít đầu cành, hồng mai nở rộ, giữa đám hoa mai rực rỡ, Quý phi mặc cung trang màu hồng thạch lựu càng thêm kiều diễm xuất chúng, phong thái phi phàm.
"Đa số các chủ tử trong hậu cung đều đến, chỉ có Đậu Phương Nghi đang dưỡng bệnh, Tề Vinh Hoa chiếu cố nàng ta cũng không đến." Vân Thường nói cho chủ tử nghe mấy tin như vậy, trong lòng cũng hơi lo lắng, Quý phi nương nương sẽ không tức giận chứ.
Tự Cẩm sớm đã đoán được như vậy, Đậu Phương Nghi nhát như chuột, Tề Vinh Hoa và Quý phi có chút ân oán, hai người này không đi là nằm trong dự liệu. Còn như nàng, cười nói với Vân Thường: "Quý phi nương nương ước gì ta không đi đâu, ta không đi sẽ không trách ta, chỉ sợ còn có ban thưởng đấy."
Trong phút chốc Vân Thường nghe không hiểu, nhưng chỉ trải qua thời gian uống một ly trà, Hoa cô cô tự mình đưa tới mấy món ăn do Quý phi ban thưởng, lúc ấy nàng ta mới kinh ngạc nhìn sang chủ tử mình, chủ tử đoán cũng quá chuẩn đi.
Vì cáo bệnh, hôm nay Tự Cẩm cũng không mặc áo khoác ngoài gặp người khác, chỉ mặc một áo váy màu xanh nhạt, trên mặt cũng không thoa son phấn nên hơi tái, thật sự có vài phần nhợt nhạt yếu bệnh. Hoa cô cô biểu đạt sự quan tâm của Quý phi, Tự Cẩm cũng hết sức trịnh trọng bày tỏ lòng cảm tạ, sau đó mới để cho Vân Thường tươi cười tiễn người ra ngoài.
Đợi đến khi đưa Hoa cô cô đi, Vân Thường trở về xem thức ăn trên bàn, vẫn còn chưa hiểu hỏi "Chủ tử, sao người đoán được Quý phi sẽ làm như vậy?"
"Rất đơn giản, ta mà đi, vạn nhất quyến rũ Hoàng thượng đi thì sao?" Tự Cẩm ha ha cười một tiếng, cũng không động vào thức ăn trên bàn, chỉ nói: "Các ngươi đem những món ăn này chia nhau đi."
Vân Thường đương nhiên cũng không đồng ý chủ tử ăn thức ăn bên ngoài đưa tới, ai biết bên trong có thứ gì xấu xa hay không. Mặc dù Quý phi không thể nào làm chuyện như vậy, nhưng phòng ngừa vạn nhất vẫn tốt hơn. Nàng ta kêu tiểu cung nhân đến bưng đồ ăn đi xuống chia cho mọi người, còn mình ra ngoài kêu Thuận Toàn đi Ngự Thiện phòng kêu thức ăn.
Buổi trưa thức ăn rất đơn giản, Tự Cẩm cũng không có khẩu vị. Chỉ sợ lúc này Tiêu Kỳ đang ở vườn mai, giữa đám mỹ nhân vây quanh uống rượu mua vui. Nàng biết rõ hắn đã dồng ý với mình thì sẽ về nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Ăn được hai miếng, thấy bên ngoài trời giá rét đông lạnh bèn dứt khoát đi ngủ trưa.
Ngủ, sẽ không nghĩ ngợi lung tung.
Ngủ được một giấc tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối. Tự Cẩm vén màn gọi người vào, bên trong đã đốt đèn.
"Giờ nào rồi?"
"Bẩm chủ tử, đã gần hết giờ Dậu."
“Đã muộn như vậy sao?"
Tự Cẩm mang giày đứng lên, Vân Thường vội vàng choàng áo khoác ngoài cho nàng, Diện Mi mang người bưng chậu đồng đựng nước ấm, khăn v.v.. Vào. Tự Cẩm rửa tay, mặt sạch sẽ sau đó ngồi ở trước gương nói với Diện Mi: "Chỉ cần buộc lại đơn giản thôi, buổi tối không ra ngoài." 乃úi tóc lên đầu nặng, da đau, Tự Cẩm là người có thể lười biếng thì lười biếng.
Diện Mi vội vàng vâng lời, cầm lấy lược ngà voi trong tay chải từ trên xuống dưới, trong tay lưu loát buộc thành một túm, cài một cây trâm ngọc màu xanh lên tóc đen nhánh, ánh sáng chiếu lên rất có cảm giác lung linh huyễn hoặc.
"Hoàng thượng còn chưa tới sao?" Tự Cẩm nhẹ nhàng nhíu mày, cho mấy người bên cạnh đi ra ngoài nàng liền ngồi trên giường gần cửa sổ lớn, nghiêng đầu nhìn Vân Thường hỏi.
Nét mặt Vân Thường hơi chựng lại, nhìn chủ tử trong lòng khó xử, ngoài mặt lại cố ra vẻ thoải mái nói: "Chắc là chỗ Hoàng thượng còn đang bận, nếu không để nô tỳ sai Thuận Toàn đi xem một chút?"
Tự Cẩm đâu phải là trẻ con thật sự, nhìn nét mặt Vân Thường thì còn có cái gì không hiểu nữa, đây là Tiêu Kỳ sẽ ở Trường Nhạc Cung?
Tự Cẩm không nói gì, trong bất giác không khí trong phòng trở nên đè nén khó thở, giống như miếng bọt biển bị thấm đẫm nước, nặng trịch đè xuống vậy. Kéo qua chiếc gối mềm thêu hoa nghệ tươi, Tự Cẩm chỉ cảm thấy trong lòng có từng đợt sóng sôi trào nóng bỏng, một lần lại cố gắng khuyên bảo chính mình. Chuyện này có cái gì ngoài dự đoán chứ, Quý phi đã chuẩn bị đầy đủ, đương nhiên sẽ nghĩ biện pháp giữ Tiêu Kỳ lại.
Nguyên một đám Vân Thường và Diện Mi mặt mày chăng thẳng, Tự Cẩm nhìn vẻ mặt đó của bọn họ liền ra vẻ tươi cười, "Đã muộn như thế thì truyền lệnh gọi thức ăn đi."
Nghe chủ tử nói, Vân Thường và Diện Mi vội vàng đáp một tiếng, Diện Mi ra ngoài truyền lời, Vân Thường trong lòng hơi khổ sở, ngoài miệng không thể không khuyên nhủ: "Chủ tử, người đừng buồn, Quý phi nói là tiểu công chúa nhớ phụ hoàng quấy khóc suốt nên mới mời Hoàng thượng đi."
"Ngươi căng thẳng cái gì, cho dù Hoàng thượng không tới thăm công chúa, chẳng lẽ còn không thể đi xem Quý phi sao?" Tự Cẩm trong lòng có cục nghẹn khó chịu, lại cũng không thể làm loạn mấy người phía dưới, nhìn nét mặt cam chịu của Vân Thường càng cười tươi hơn, "Được rồi, đừng có nghĩ nhiều, sau khi ăn tối cả mọi người đi nghỉ ngơi sớm đi."
Ngự Thiện phòng đưa tới bữa tối cực kỳ phong phú, tám món ăn một món canh, tất cả đều là những món Tự Cẩm thích ăn. Nếu bình thường, nàng ăn không ít nhưng ngày hôm nay lại chẳng có hứng thú gì, đôi đũa nhấc lên đặt xuống mấy lần, cố gắng ăn nửa chén cháo rồi không thể ăn thêm gì nữa.
Nhìn chủ tử ăn ít như vậy, Vân Thường và Diện Mi đều nóng ruột. Rốt cuộc Diện Mi còn thiếu kiên nhẫn, nói: "Chủ tử, người ăn thêm chút nữa đi, đừng vì mấy người không liên quan mà ủy khuất chính mình."
Nói vậy cũng chưa thỏa đáng, Vân Thường vội vàng kéo Diện Mi một cái, những lời Diện Mi muốn nói nữa liền nuốt lại, nuốc mắt đang tràn ra mi cũng phải cố nín trở về.
Tự Cẩm nhìn dáng vẻ các nàng, sự khó chịu trong lòng chậm rãi liền tan đi, vừa cười vừa nói: "Ta biết rõ các ngươi đều vì ta suy nghĩ, hôm nay thật sự là không thoải mái, cũng không phải tức giận, các ngươi lui xuống hết đi."
Nghe chủ tử nói thong dong bình thản, Vân Thường liền vội vàng gật đầu, "Vậy nô tỳ chuẩn bị sữa bò, chút nữa chủ tử uống một chén nhé?"
Tự Cẩm gật gật đầu, cảm thấy sữa bò có vị tanh, không có thơm ngon như thời hiện đại, do đó không phải mỗi ngày đều thích uống một chén. Vốn đã không có khẩu vị, nhưng lại sợ mấy nha đầu kia lo lắng, bèn gật đầu đồng ý.
Mọi người thu dọn thức ăn xuống, Diện Mi tự mình rót một ly trà sơn tra hương lài đến, Vân Thường mang người đi lấy sữa bò. Gặp Trần Đức An ngoài sân, nàng ta vội vã đi mau vài bước, đón đầu hỏi: "Có nghe được gì không?"
Trần Đức An lắc lắc đầu, "Trong Trường Nhạc Cung canh gác chặt chẽ, ta cũng không dám tùy tiện đi vào, nếu như bị bọn họ phát hiện liên lụy đến chủ tử sẽ không tốt."
Sắc mặt Vân Thường liền chìm xuống, lạnh lùng hừ một tiếng, "Chỉ sợ là Trường Nhạc Cung kia rất sợ Di Cùng hiên chúng ta mời Hoàng thượng đi cho nên mới cho người canh cửa nghiêm cẩn như thế. Cũng không nghĩ trước đây Trường Nhạc Cung mượn danh tiếng tiểu công chúa, làm quá nhiều chuyện như vậy rồi."
"Bà tổ cô của tôi ơi, cô đừng lải nhải nữa. Bên kia đang quang cảnh, cô cần gì nhiều chuyện tự gây họa cho mình chứ."
"Tôi chỉ thương chủ tử, Hoàng thượng còn nói buổi tối lại đây."
Hai người lặng yên một hồi, một hồi lâu sau Trần Đức An nói: "Quý phi thật vất vả chờ cơ hội như thế, làm sao dễ dàng buông tha."
Đạo lý này ai cũng biết nhưng khi thật sự xảy ra thì trong lòng khó tránh khỏi khổ sở. Dù sao lâu nay, Hoàng thượng chỉ ở lại Di Cùng hiên và Sùng Minh Điện.
"Tôi đi lấy sữa bò, buổi tối chủ tử ăn không bao nhiêu, còn cố gắng tươi cười, sợ mấy người hầu chúng tôi lo lắng." Vân Thường đỏ mắt, cầm lấy khăn lau lau khóe mắt rồi mới bước nhanh đi.
Vân Thường vừa đi thì phía sau Thuận Toàn liền chạy tới, "Sư phụ, Đồng công công đến."
Đồng Ý?
Trần Đức An không biết lúc này Đồng Ý lại đây làm gì, nhưng như tình huống bây giờ cũng không thể đắc tội với người, vội vàng tự mình đi ra ngoài đón.
"Đồng công công, muộn như vậy ngài còn đến, có chuyện gì khẩn cấp sao?"
Đồng Ý lau mồ hôi trên trán, vừa cười vừa nói: "Cũng không có chuyện gì quan trọng, Hoàng thượng kêu tôi đến báo, nói là buổi tối nay sợ là không tới được, kêu Hi chủ tử cứ nghỉ ngơi trước đi."
Trần Đức An trong lòng thất vọng, nhưng Hoàng thượng còn cho người đến báo tin nên cũng thấy đỡ hơn một chút, vội cười cúi người tạ ơn, "Làm phiền ngài vất vả đến đây một chuyến, uống xong trà nghỉ ngơi một chút rồi hãy đi."
Đồng Ý vốn có lòng thăm dò tình huống của Hi Uyển Nghi, liền thuận thế đi theo Trần Đức An vào phòng nước uống trà nói chuyện. Trần Đức An là kẻ xảo quyệt, nghe Đồng Ý vòng vèo hỏi thăm liền thở dài nói: "Mấy ngày nay Hi chủ tử khẩu vị không được tốt, buổi trưa hôm nay cũng không ăn được gì, buổi tối cũng ăn rất ít. Vân Thường đã đi lấy sữa bò để phòng khi chủ tử đói thì uống. Nhắc đến thì mấy ngày nay sắc mặt chủ tử đều không khỏe. Nhưng chủ tử không muốn gây phiền toái cho Thái Y viện, cũng không cho phép người khác đến bắt mạch."
Đồng Ý làm sao không nghe được ý tứ của Trần Đức An, nhưng hắn ta nào dám hứa hẹn cái gì, lại hỏi hai ba câu sinh hoạt thường ngày, sau đó liền cáo từ tìm sư phụ hắn ta báo cáo.
Quản Trường An nghe Đồng Ý nói, cũng chỉ cho là Hi Uyển Nghi ghen tuông giận dỗi không chịu ăn cơm. Nếu mình báo lên như vậy, không chừng Hoàng thượng sẽ phải đi tới Di Cùng hiên. Nhưng nếu hắn ta dám báo tin đó thì Quý phi nương nương không hận ૮ɦếƭ hắn ta mới lạ. Hắn ta cũng không lo lắng Quý phi sẽ tìm hắn ta gây phiền toái, nhưng cũng không muốn tạo nên một cường địch như thế.
Nghĩ tới nghĩ lui, Quản Trường An cũng có tính toán riêng, chuyện này phải báo thế nào mới ổn đây?
Hắn ta còn đang do dự thì Mao Đông Lâm cười mỉm đi tới, "Quản công công, đã nhiều ngày chúng ta chưa có tụ một chỗ uống ly rượu với nhau. Tối nay tôi có chuẩn bị rượu ngon trong thiên điện, có thể trò chuyện vui vẻ một hồi."
Quản Trường An nhất thời chưa quyết định bèn bị Mao Đông Lâm quấn lấy, từ chối mấy phen cũng không thể tránh thoát, lại bị vài tên tiểu thái giám vây quanh cứng rắn kéo đến thiên điện. Trước khi Quản Trường An bị bắt đi nháy mắt ra dấu cho Đồng Ý, Đồng Ý cũng sững sờ. Trong hình hình này sao hắn ta dám báo gì chứ?
Quý phi còn không lột da hắn!
Trong phòng Tiêu Kỳ đang giỡn đùa với con gái. Bé gái nhỏ xíu muốn túm lấy tay áo của hắn nhưng vì sức yếu nên lại rụt tay về. Hai tay Tiêu Kỳ đỡ dưới nách bé, cho bé đi lòng vòng xung quanh. Hai cha con chơi cực kỳ cao hứng.
Quý phi ngồi bên cạnh cười vui vẻ ngắm hai cha con, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Bất kể thế nào Hoàng thượng lưu lại cũng là chuyện tốt. Bây giờ suy nghĩ một chút trước còn hơi nuối tiếc vì sinh con gái, nhưng giờ lại thấy có con gái cũng không phải là chuyện xấu gì. Nghĩ tới đây vẻ tươi cười trên mặt càng tăng lên. Thấy nước dãi của Ngọc Trân dính trên vạt áo Tiêu Kỳ liền vội vàng bế bé lên, "Đừng có nghịch ngợm quá, làm bẩn hết áo của phụ hoàng con rồi."
Ngọc Trân bị mẫu phi ôm vào иgự¢ cũng không vui, đưa cánh tay tìm Tiêu Kỳ. Quý phi liền gọi bà ✓ú vào, muốn để bà ta bế Ngọc Trân đi. Con gái không đi, nàng ta làm sao thân cận với hoàng đế được đây?
Tiêu Kỳ nhìn Quý phi một cái, vẻ mặt cười cười nhàn nhạt, “Con bé biết cái gì, trẫm còn ghét bỏ con gái mình hay sao?" Nói rồi lại bế Ngọc Trân qua, hai cha con lại bắt đầu chơi trò đi vòng quanh, tiếng cười của Ngọc Trân làm cả căn phòng tràn đầy vui vẻ.
Ngoài cửa Đồng Ý nghe những âm thanh trong nhà, một chân vừa đưa vào lại thu về, đứng dựa vào cửa đại điện, nhất thời mặt ủ mày chau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc