Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 102

Tác giả: Ám Hương

Tự tổn hại tám trăm

Đột nhiên từ trên trời giáng xuống thanh mai trúc mã, bất ngờ đoạt trạng nguyên khiến Tự Cẩm căng thẳng suốt hai ngày. Mãi cho đến ngày thứ ba, Tiêu Kỳ mới lại bước vào Di Cùng hiên.
Nhìn vẻ mặt thoải mái mang theo mấy phần thích thú của hắn thì biết khoa thi lần này hắn tuyển được không ít lương tài. Bởi vì trong lòng có bí mật, lúc Tự Cẩm đối mặt với Tiêu Kỳ không khỏi có chút lúng túng, không hiểu sao có cảm giác phản bội quỷ quái.
Được rồi, hậu cung của hắn nhiều nữ nhân như thế, nàng cũng không cảm thấy hắn phản bội mình. Mình chẳng qua là thêm một vị thanh mai trúc mã không giải thích được, tại sao lại phải lúng túng chứ?
"Mấy ngày ta không tới thăm nàng, nàng khỏe chưa?" Tiêu Kỳ nắm tay Tự Cẩm đi vào trong, vừa đi vừa nói chuyện: "Lần này khoa thi thu hoạch thật lớn, Ngôn Thanh, lòng ta rất sung sướng, rất vui vẻ."
Tự Cẩm nghe hắn nói như vậy, không tự chủ được cũng vui vẻ theo, giống như người vui ta cũng vui vậy, thật sự khiến cho nàng không kiềm chế được tình cảm của chính mình.
Có lúc thích một người là một việc rất đơn giản, hắn vui vẻ, ngươi liền vui vẻ. Hắn không vui, ngươi cũng thở dài theo.
Ngoại trừ những oanh yến mỹ miều ngoài kia, phía sau cánh cửa đóng kín của Di Cùng hiên, trong khoảnh đất nhỏ này chỉ có cuộc sống của hai bọn họ. Hắn dụng tâm với nàng, tuy rằng ít ỏi nhưng cũng là thành tâm, không phải sao?
"Quốc gia sẽ nhận được nhiều lợi ích từ việc tuyển dụng nhân tài, Hoàng thượng vất vả giữ nước, con đường về sau sẽ càng ngày càng tốt hơn." Tự Cẩm cười ngồi xuống dựa vào hắn, cũng nắm tay hắn không muốn buông ra, trong suy nghĩ đều là hình ảnh ngày đó nàng hôn mê tỉnh lại, liền nhìn thấy hắn dựa vào đầu giường ngủ. Một hoàng đế cửu ngũ chí tôn, kỳ thật có thể làm được thế này, chính nàng cũng thật sự bất ngờ.
Đều nói người người ngang hàng nhưng thật ra là bất bình đẳng. Người không thể lựa chọn xuất thân của mình, có người sinh ra đã là hoàng tộc thế gia quý tộc, có người sinh ra lại chính là nô tài, dân chúng. Có phân biệt đích thứ, có phân biệt cao thấp, có người sinh ra đã được bọc gấm lụa, hưởng hết vinh hoa phú quý. Cũng có người từ nhỏ đã phải theo cha mẹ làm ruộng trồng trọt, vất vả làm việc, sống tạm qua ngày.
Cùng là nữ nhân được tuyển vào cung, nhưng đến khi phong vị thì người có gia thế tốt tất nhiên vị phần sẽ cao, gia thế không tốt cũng chỉ có thể từ cấp thấp chậm rãi từ từ đi lên.
Cẩn thận làm người, vất vả sống qua ngày, có lẽ còn có đèn cung đình từ trên trời giáng xuống đập vào đầu ngươi.
Tìm ai hỏi rõ lí lẽ đây?
Trải qua chuyện lần này, Tự Cẩm càng hiểu rõ ràng tình cảnh hiện tại của chính mình.
Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm nói mặt mũi tràn đầy vui vẻ, khẽ siết tay nàng, "Nàng nói đúng, sau này con đường của trẫm nhất định sẽ càng đi càng rộng, thiên hạ này chung quy một ngày sẽ chân chính thuộc về trẫm!"
Nam nhân có chí khí, có mưu lược, anh dũng quả cảm lại có khuôn mặt anh tuấn nữa thì lúc nào cũng đặc biệt mê người.
Tự Cẩm nhìn nam nhân ánh mắt kiên nghị, cảm xúc cũng theo lời hắn nói hùng hồn không biết sao cũng phập phồng lên.
"Lần này được nhiều lương tài, mặc dù tuổi tác không cao nhưng trí tuệ mưu lược, làm việc trầm ổn, nói năng trước ngự tiền cũng tiến lui thoả đáng." Tiêu Kỳ nói đến đây cười cười, nhìn Tự Cẩm lại nói: "Lại còn có diện mạo cực kỳ xuất chúng, trẫm vốn muốn đề cử vị Thám hoa, nhưng cảm thấy thiệt thòi cho hắn ta. Nhắc đến người này còn là đồng hương với nàng, cũng đến từ Khúc Châu."
Trong lòng Tự Cẩm bỗng chốc hồi hộp lạ, nét mặt trở nên cứng ngắc, trong lúc nhất thời nàng không biết mình nên nói cái gì. May mắn Tiêu Kỳ đang hưng phấn vì tuyển chọn được người tài, trong lúc nhất thời cũng không có phát giác sự khác lạ của Tự Cẩm. Không chỉ nói đến Tần Tự Xuyên, còn nhắc tới cả Bảng nhãn và Thám hoa đều bình luận một hồi, rốt cục mới nói: "Mấy ngày nay cha nàng đang lựa người tài, sau đó toàn bộ quan viên của Thiên Đinh Tư đến nhận chức, việc chuyển khẩu cũng bắt đầu phải khởi động."
Tự Cẩm cười "Ha ha", chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay đều tứa ra mồ hôi lạnh, không nghĩ tới Tiêu Kỳ lại thưởng thức Tần Tự Xuyên như vậy. Vậy nếu hắn biết rõ Tần Tự Xuyên kia và nguyên chủ là thanh mai trúc mã, cũng không biết được đến lúc đó tâm trạng của hắn sẽ như thế nào?
Bởi vì Tự Cẩm cũng không nhớ ra rất nhiều chi tiết, cũng không biết lúc trước vì sao chuyện hôn sự đó lại không thành. Nhưng Tần Tự Xuyên đoạt danh hiệu trạng nguyên, người nhà nàng nhất định sẽ nhận ra hắn ta? Nếu trong giấc mộng kia Tần Tự Xuyên đã quyết định đến Tô gia cầu hôn, hẳn người nhà Tô gia nhất định biết rõ hắn. Cha mẹ nguyên chủ thật sự cũng không phải là người coi trọng dòng dõi gia thế, nếu Tần Tự Xuyên kia đã đi theo con đường khoa cử, chắc nhà hắn ta cũng không có gia thế hiển hách, có lẽ chỉ là thân phận lương dân...
Nếu là xuất thân lương dân, Tần Tự Xuyên lại có thực tài, phụ thân nàng vốn ái tài, hai nhà qua lại cũng không phải là việc khó hiểu gì.
Tự Cẩm hơi nhíu mày, trong này có quá nhiều chuyện nghĩ không ra, lại gặp giấc mơ như vậy, trong lòng nàng thật sự là trăm mối tơ vò, một giây cũng không được an bình.
Tiêu Kỳ thấy Tự Cẩm hơi nhíu mày, liền cho rằng nàng bệnh nặng mới khỏi, sức khỏe còn chưa tốt, "Sao sắc mặt nàng trắng bệch như thế, có chỗ nào không thoải mái hay không?" Nói xong định truyền thái y.
"Thi*p không sao." Tự Cẩm vội vàng ngăn cản hắn lại, gấp rút tươi cười, "Hoàng thượng nhìn xem, vết thương của thần thi*p đã khỏi rồi, chỉ là tối hôm qua ngủ không ngon, tinh thần hơi uể oải thôi. Không có chuyện gì lớn đâu."
"Ngủ không ngon?" Tiêu Kỳ nghe vậy liền nhìn Tự Cẩm, bỗng nhiên cười rộ lên. Mới có mấy ngày hắn không đến chỗ nàng mà nàng cũng đã ngủ không ngon, thấy rõ là một khắc cũng không xa được hắn.
Tự Cẩm nói xong lời này liền thấy nét mặt Tiêu Kỳ bỗng chốc trở nên hòa hoãn vui vẻ, trong phút chốc cũng không hiểu lý do, hình như nàng cũng đâu có nói gì ngọt ngào nhỉ, sao lại cười vui vẻ như thế?
"Vậy nàng ngủ trước đi, tối ta lại đến thăm nàng." Bên Sùng Minh Điện của Tiêu Kỳ cũng để chồng chất tấu chương chưa có phê duyệt, mấy ngày nay đang bận rộn với khoa thi nên không đến thăm nàng. Trong lòng hắn cũng lo lắng nên mới ghé qua một chút, thấy người khỏe thì cũng yên tâm trở về giải quyết việc tiếp.
Trong lòng Tự Cẩm đang rối loạn, liên tục gật gật đầu không ngừng, đứng dậy cười sáng lạn tiễn Tiêu Kỳ ra ngoài.
Đưa người đi rồi, Tự Cẩm càng thêm đau đầu, vậy bây giờ phải làm sao mới được?
Tần Tự Xuyên kia sẽ không làm chuyện gì điên rồ chứ?
Dù sao nàng cũng đã tiến cung, khẳng định là lúc trước hôn sự của hai người không thành, nếu không sao nguyên chủ lại tiến cung? Nếu dựa theo nội dung của giấc mộng, hai người tình cảm thắm thiết như vậy, Tô gia lại không phải là người bán nữ cầu vinh. Nếu nguyên chủ có ý trung nhân, chắc chắn sẽ không ép nàng tiến cung. Chỗ này nhất định đã có chuyện gì xảy ra, chỉ tiếc trong đầu nàng tìm không thấy phần ký ức này.
Nguyên chủ chấp niệm sâu như thế, cả đoạn ký ức kia cũng phong tỏa, thấy rõ nàng có hận Tần Tự Xuyên.
Chao ôi, rối rắm!
Tự Cẩm trong cung rất phiền não, mà lúc này cha con Tô gia nhận được bái thi*p cũng sa sầm nét mặt.
"Sao hắn ta còn có mặt mũi đến thăm hỏi chứ?" Tô Thịnh Dương nghiến răng nói, "Để con trả lại thiệp mời này cho hắn đi."
Tô Thịnh Dương cầm lấy thiệp mời trên bàn định đi, Tô Hưng Vũ vừa nhìn thấy vội vàng quát lên: "Đứng lại!"
"Cha, lúc trước tiểu tử này làm ra chuyện như vậy, nếu không thì muội muội cũng sẽ không khăng khăng đòi dự tuyển. Giờ hắn lại tới làm gì, làm gì cũng đã muộn rồi!" Tô Thịnh Dương hung hăng đấm một cú lên tường.
Tô Hưng Vũ thấy con trai như vậy liền nói: "Chuyện lúc trước chúng ta chỉ nhận được một phong thư của Tần gia bọn họ, chuyện thế nào cũng không biết rõ. Nếu hắn ta đã dám đến đây thì chúng ta cũng vừa vặn hỏi cho rõ ràng. Con nên biết chuyện này không phải chuyện đùa, muội muội con đang là phi tần trong cung, bên ngoài không thể có một chút xíu tin tức không tốt đối với con bé."
Tô Thịnh Dương nghe vậy hơi chậm lại, cực kỳ không tình nguyện cười lạnh một tiếng, "Chuyện trên đời này nào có dễ dàng như thế, hắn ta muốn như thế nào chứ, chúng ta sợ hắn chắc?"
"Không đắc ý, không tức giận khi làm việc, nếu đã đưa thiệp mời đến vậy thì ngày mai mời hắn qua phủ. Ta cũng muốn xem hắn sẽ giải thích chuyện năm đó rõ ràng khéo léo đến mức nào." Tô Hưng Vũ trong lòng cũng tức giận, cho nên vẻ mặt không hề vui vẻ chút nào.
Phòng bên trong im lặng một hồi, Tô Thịnh Dương mới nói: "Được, vậy thì gặp một lần." Nói xong liền sai người đưa thiệp trả lời, hẹn hắn ta ngày mai gặp nhau.
Trong lầu Trạng nguyên mấy ngày nay đều là không khí vui sướng, không nghĩ tới chứ, ba vị đứng đầu khoa thi năm nay đều xuất phát từ lầu Trạng nguyên của bọn họ. Quả nhiên tên này lấy được hay, may mắn cũng nhiều. Tiểu nhị cầm trong tay một thiệp mời chạy lên lầu hai, tới gian phòng cuối cùng, giơ tay gõ gõ cửa, cất giọng nói: "Trạng Nguyên gia, có thiệp mời của ngài."
Vừa dứt lời, cửa phòng liền mở ra, bên trong đi ra một thư đồng ăn mặc sạch sẽ, giơ tay nhận thiệp mời, vừa cười vừa nói: "Đa tạ tiểu nhị vất vả, bạc này cho cậu uống rượu." Nói rồi lấy một ít tiền nhét vào tay tiểu nhị kia.
Tiểu nhị vội vàng tạ ơn, tiền do trạng nguyên ban thưởng, chút nữa cho mấy đệ đệ trong nhà, chưa biết chừng cũng có thể lây chút may mắn vui mừng, trong nhà cũng có đệ đệ đang đọc sách mà.
Thư đồng kia đóng cửa phòng, quay người lại liền nhìn thấy thiếu gia nhà mình gác tay đứng trước cửa sổ, cao lớn vững chãi, hào hoa phong nhã, trường bào màu xanh sẫm mặc trên người càng tăng vài phần uy nghi. Hắn ta khẽ bước tới, hạ giọng nói: "Thiếu gia, Tô gia đưa thiệp tới."
Bóng người kia nghe vậy cuối cùng cũng động, xoay người lại nhận lấy thiệp mời. Ánh mặt trời chiều tà xuyên qua cửa sổ soi vào người hắn, tóc cuốn gọn, lông mi dài, ánh mắt như đao, trong ánh mắt kia sắc bén nhuệ khí sắc bén khiến thư đồng đứng một bên sinh lòng kinh hãi. Nhưng định thần nhìn lại thì lại thấy người đứng bên cửa sổ ánh mắt ấm áp, nét mặt tuấn tú như cũ. Hắn ta xoa xoa mắt, nhất định là mình hoa mắt sinh ảo giác. Công tử nhà bọn họ lúc nào cũng ôn nhuận như ngọc, tại sao lại có thể có ánh mắt hung ác như muốn Gi*t người kia, nhất định là nhìn lầm rồi.
Xem thư trả lời xong, Tần Tự Xuyên đặt nó lên bàn, lại gác tay ngó ra ngoài cửa sổ. Kinh đô vẫn phồn thịnh như cũ, chỉ là người và vật sớm đã không còn. So với chuyện cũ trong ký ức của hắn ta thì khác nhau một trời một vực.
Rõ ràng hắn ta còn nhớ từ lúc hơn một năm trước nàng mắc bệnh qua đời ở trong cung, sau khi ૮ɦếƭ không có phong hào, không có ân chỉ, chỉ có một chiếc quan tài mỏng manh chôn cất ở phi lăng. Cũng không có chuyện Tô gia vào kinh, càng không có cái gì thành lập Thiên Đinh Tư, thủ lĩnh Kiêu Long Vệ cũng không phải là Tô Thịnh Dương...
Không nghĩ tới hắn sống lại làm người thì bao nhiêu chuyện đã thay đổi hoàn toàn không giống chút nào. Nhớ tới kiếp trước, hắn tham gia khoa cử, vào triều làm quan, mấy năm trời vội vàng mưu cầu danh lợi, cuối cùng nhập các vì tướng, chỉ muốn vì nàng đòi công đạo.
Nàng ốm ૮ɦếƭ trong cung, cũng không phải là thiên tai, mà là bị người mưu hại.
Bảo vật hắn ta nâng niu trân quý trong tay lại trở thành vong hồn dưới tay người khác. Làm sao hắn ta có thể yên giấc sống cho qua ngày, nếu không thể vì nàng báo thù rửa hận, chẳng phải là phụ bạc tình cảm bao năm thủa nhỏ của bọn họ sao?
Nhưng, vì sao sống lại một kiếp, mọi chuyện lại hoàn toàn khác như vậy chứ?
Điều duy nhất cảm thấy vui vẻ là nàng còn sống, thật tốt quá!
Không vui là vì sao thời điểm hắn ta sống lại không thể trước khi nàng chưa tiến cung. Nếu như đến lúc đó, dù cho hắn đầu rơi máu chảy cũng phải tự mình đến bên nàng, lại cũng sẽ không để nàng hiểu lầm, chán nản mà dự tuyển.
Ngày hôm sau, Tần Tự Xuyên dậy từ khá sớm, mái tóc dài chỉ dùng một cây trâm bằng gỗ mun cài lại. Một thân trường bào màu xanh, cầm theo lễ ra mắt trong tay, thuê một cỗ kiệu đi tới Tô phủ.
Gặp lại cha con Tô Hưng Vũ, quả nhiên là khác một đời. Kiếp trước dòng chính Tô gia Khúc Châu leo lên nhà Tô quý phi, liên tục áp chế con đường thăng quan của cha con Tô gia. Tô Hưng Vũ đau đớn vì mất con gái, con đường thăng quan lại không thuận lợi, cuối cùng cũng buồn đau ấm ức mà ૮ɦếƭ. Mặc dù về sau việc thăng quan của Tô Thịnh Dương có sự giúp đỡ ngầm của hắn ta cũng có vài phần thăng tiến. Nhưng trên có dòng chính Tô gia Khúc Châu chèn ép, dưới lại có nhà Tô quý phi nhìn chằm chằm nên dù là hắn ta cũng không thể nào giúp đỡ quá lộ liễu, đỡ phải ngược lại hại hắn. Cho dù Tô Thịnh Dương đầy bụng thi thư, một thân võ nghệ bất phàm, cuối cùng cũng chỉ có thể đạt được vị trí quan ngũ phẩm tới già mà thôi.
Nhớ tới chuyện kiếp trước, lại nhìn trước mắt Tô Hưng Vũ đang tương lai sáng lạn, Tô Thịnh Dương cũng vào tuổi anh khí bộc phát, trong lòng Tần Tự Xuyên rất cao hứng. Hắn ta bước lên một bước, khom lưng chín mươi độ đầy thành khẩn thi lễ, "Cháu trai tham kiến bá phụ, Tô huynh. Từ biệt mấy năm, sức khỏe bá phụ bá mẫu vẫn tốt chứ ạ?"
Tô Hưng Vũ đen mặt nhìn Tần Tự Xuyên, cũng không muốn nói nhảm với hắn ta, nói thẳng: "Không dám nhận là Bá phụ, cửa nhà Tần trạng nguyên cao quý, chúng ta cũng không dám bấu víu."
Nét mặt Tần Tự Xuyên tối sầm lại, bỗng nhiên vén áo dài quỳ xuống, "Con biết bá phụ trách giận con năm đó nuốt lời, hại Cẩm muội khăng khăng đòi dự tuyển nhập cung. Nhưng chuyện này bên trong có rất nhiều biến cố, con mong bá phụ nghe con giải thích đôi lời."
Tô Thịnh Dương đứng ở bên cạnh lập tức nói: "Giờ mới giải thích thì có ích lợi gì? Lẽ nào ngươi còn có biện pháp đưa muội muội ta từ trong cung đi ra ư? Tần Tự Xuyên, chuyện trước đây thế nào nhà chúng ta đã không muốn nhớ lại, chỉ mong về sau chúng ta đường ai nấy đi, không ai ᴆụng ai. Nếu như ngươi còn nghĩ tới tình nghĩa năm xưa, chỉ mong ngươi không nên đề cập xá muội trước mặt người khác, bảo vệ thanh danh nàng không bị tổn thương. Ngươi cũng biết xưa đã khác nay, nàng ở trong cung nhìn thì vinh quang, kì thực từng bước chông gai, mạng treo lơ lửng, không chịu được có một chút sai lầm. Nêu ngươi còn có lòng thì hãy đồng ý chuyện này, sau này chúng ta ân oán xóa bỏ, không còn khúc mắc."
Tần Tự Xuyên sớm đã đoán được người nhà Tô gia tất nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn ta, nét mặt tối lại, cười khổ một tiếng. Bao nhiêu ngôn từ muốn nói giải thích lại không thể nói nổi một chữ. Đúng như Tô Thịnh Dương nói, dù hắn ta có giải thích thì như thế nào? Hắn ta còn có thể đưa nàng ra khỏi cung sao? Hắn ta không có bản lĩnh lớn như vậy. Huống chi, Tần Tự Xuyên nhớ tới kiếp trước Tiêu Kỳ bảo vệ cô gái kia, đợi đến tổng tuyển cử sẽ tiến cung. Lúc đó Cẩm muội ở trong cung chỉ sợ lại càng không dễ chịu.
Đều là hắn ta hại nàng!
"Tô huynh yên tâm, ta sẽ dùng cả đời để bảo vệ chu toàn cho nàng. Nếu làm trái lời thề này, thì cả đời ta không thể thăng quan tiến chức."
Nghe những lời Tần Tự Xuyên nói, không chỉ Tô Thịnh Dương, mà ngay cả Tô Hưng Vũ cũng phải giật mình. Nam nhân trên đời khổ công đọc sách để mong mình giành được vinh quang, một đời thăng quan tiến chức. Người này dám lấy con đường quan chức của mình lập lời thề, so với những lời thề khác thì tỏ rõ lòng chân thành hơn rất nhiều.
Nét mặt Tô Thịnh Dương xoa dịu vài phân, nhưng cũng lập tức nói ngay: "Muội muội của ta, đương nhiên có ta che chở, cũng không phiền đến ngươi hao tâm tổn trí."
Tô Hưng Vũ nhìn con trai một cái, rồi sau đó nói với Tần Tự Xuyên: "Mời Tần trạng nguyên đứng lên đi, cậu như vậy lão phu thật sự là không dám nhận."
Tần Tự Xuyên rơi vào đường cùng chỉ đành nghiêm chỉnh đứng dậy, lại nói với Tô Thịnh Dương: "Bá phụ..." Thấy Tô Thịnh Dương trừng mắt nhìn thì dừng lại một chút rồi Tần Tự Xuyên mới nói tiếp "Tô đại nhân, tuy nói con cái không thể đánh giá cha mẹ nhưng có mấy lời con vẫn muốn nói. Năm đó mẫu thân của con đã lén giấu con viết thư cho Cẩm muội, nói con đã đính hôn ở quê. Rồi lại nói với con là Cẩm muội nhất định đòi vào cung ham mê vinh hoa phú quý. Hai bên hiểu lầm quá sâu nên sinh lòng oán giận. Mẫu thân con mặc dù có tư tâm nhưng xét đến cùng cũng là vì con suy nghĩ, hy vọng con có thể có một Nhạc gia đắc lực nâng đỡ. Bây giờ mẫu thân đã quy tiên về cõi hạc, trái phải đúng sai cũng đã trở thành cát bụi, con mong Tô đại nhân có thể tha thứ cho người."
"Mẫu thân ngươi …?" Tô Thịnh Dương cả kinh. Trong trí nhó của hắn ta Tần phu nhân còn rất khỏe mạnh, sao mới mấy năm mà đã không còn?
"Ta trẻ người non dạ, lúc trước khi biết được chân tướng đã tranh cãi ầm ĩ với mẫu thân một trận, cả đêm bất chấp mưa gió muốn tới Khúc Châu thỉnh tội. Mẫu thân của ta sợ ta gặp chuyện không may, cũng một đường đuổi theo tới. Không nghĩ gặp mưa trúng phong hàn, chẳng bao lâu qua đời. Khi đó mẫu thân mới mất, ta lại tự trách mình nên không muốn đi đâu, cứ thế kéo dài, trì hoãn mọi việc đến giờ." Lúc Tần Tự Xuyên trùng sinh trở lại, mẫu thân hắn đã qua đời. Rất nhiều chuyện đều đã không có cách nào đền bù lại được. Nhưng may là, kiếp trước hắn sống đến tuổi đó, trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, tâm tính sớm đã trưởng thành. Giờ nhắc lại mọi chuyện cũng bình thản thong dong hơn.
Nghe nói tới đó cha con Tô gia đều trầm mặc. Mặc dù Tự Cẩm vào cung sâu như biển, nhưng mẫu thân Tần Tự Xuyên coi như vì chuyện này mà qua đời. Xảy ra việc như thế, nếu bọn họ vẫn cứ khăng khăng truy cứu thì quả thật là không có tình người.
"Tần hiền chất cố nén bi thương." Tô Hưng Vũ thở dài, "Lại cũng không nghĩ ra mọi chuyện lại có nguồn cơn trắc trở như thế."
Nghe Tô Hưng Vũ gọi mình như vậy, mặc dù Tần Tự Xuyên đã trải qua một đời, lúc này cũng phải đỏ mắt, "Cảm ơn bá phụ đã an ủi."
Tô Thịnh Dương thấy Tần Tự Xuyên thuận cớ làm thân như thế, vốn định muốn mở miệng mỉa mai một hai câu, nhưng nghĩ tới chuyện thương tâm của người ta nên chỉ đành cố nén lại, trong lòng cũng rầu rĩ không vui.
Nói thì nói, là bọn họ không có có duyên phận mà thôi.
Tối đó Tô Hưng Vũ cũng không giữ Tần Tự Xuyên ở lại ăn cơm, Tần Tự Xuyên cũng biết có một số việc không thể sốt ruột. Ngăn cách hiểu lầm vốn đã sâu, không phải là vài ba câu có thể tiêu trừ hết. Năm rộng tháng dài, cuối cùng hắn ta cũng sẽ làm để cho bọn họ thật sự tha thứ cho hắn.
Sau khi Tần Tự Xuyên đi rồi, Tô Thịnh Dương nhìn cha mình, muốn nói lại thôi.
Tô Hưng Vũ đương nhiên cũng biết con trai đang suy nghĩ gì, ông nhẹ nhàng lắc đầu, "Chỉ cần Hoàng thượng không kiên trì, ta sẽ không nhận hắn vào Thiên Đinh Tư."
Tô Thịnh Dương liền chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù Tần Tự Xuyên đã giải thích những căn nguyên trong đó, nhưng tổn thương đã tạo ra cũng không phải vài ba câu có thể xóa hết. Tự Cẩm tiến cung, Tần phu nhân cũng bệnh qua đời. Cho dù ngoài mặt tỏ ra không sao nhưng trong lòng vẫn sẽ có khúc mắc, lúng túng, giống như nghẹn ở cổ vậy, lên không nổi xuống không xong.
"Như vậy cũng tốt, không cùng làm việc thì sẽ dễ dàng nói chuyện hơn." Cả ngày ngẩng đầu gặp cúi đầu gặp, lại là quan hệ thủ trưởng thuộc hạ, rất nhiều chuyện sẽ không dễ tránh được.
Tô Hưng Vũ cũng gật đầu, "Xem ý tứ Hoàng thượng, hình như cũng không định cho hắn vào Thiên Đinh Tư, hẳn là có sắp xếp khác. Huống chi ngay cả trạng nguyên đứng đầu tam giáp mà còn chưa được vào Thiên Đinh Tư thì người khác nghĩ cũng không dám."
"Nói vậy cũng đúng, cũng nên kiêng kỵ thì tốt hơn." Tô Thịnh Dương vẫn chưa hết khúc mắc với Tần Tự Xuyên, nhất thời khó có thể tiêu tan mọi chuyện.
Tự Cẩm đương nhiên là không biết rõ chuyện của Tần Tự Xuyên, nàng cứ ở trong cung cũng không thể gặp người, huống chi người có thể thi đậu trạng nguyên chắc chắn chỉ số thông minh rất cao, không dễ dàng mắc sai lầm. Hẳn là thời gian này cũng chưa có chuyện gì. Nghĩ như thế sự căng thẳng lo lắng trong lòng Tự Cẩm mới vơi đi ít nhiều.
Trong Sùng Minh Điện, Tiêu Kỳ cầm một cuốn sách đang cẩn thận tra xét, nhìn những hướng dẫn viết bên trong, nét mặt liền tươi cười. Trong hậu cung trừ việc dùng thuốc có thể tránh thai, kỳ thật còn có một phương pháp do tiền triều lưu lại, là căn cứ vào thời kỳ nguyệt sự của nữ nhân để tính toán ngày sủng hạnh. Ngày nào dễ dàng mang thai, ngày nào có thể tránh được. Mặc dù không thể nói là chính xác hoàn toàn, nhưng cũng có tám phần nắm chắc. Nếu không mấy năm nay, làm sao trong hậu cung cũng chỉ có Tiền tài tử và Quý phi có tin tức tốt. Cái thai kia của Tiền tài tử là do Tiêu Kỳ không để ý, dù sao gia thế nhà mẹ đẻ không cao, có con cũng không ản hưởng gì. Còn Quý phi... Đó là chuyện ngoài ý muốn, tám phần là chủ đích còn hai phần là vô tình.
Tự Cẩm còn chưa cập kê, hắn không muốn làm cho nàng mang thai quá sớm. Do đó mỗi lần ngủ lại bên Di Cùng hiên, nếu hai người có làm gì thì hắn luôn luôn xem ngày đó có an toàn không. Từ khi Tự Cẩm bị thương tới nay, lại bắt đầu ngày mở khoa thi, giữa hai người vẫn chưa từng cùng phòng. Lần này bởi vì chuyện giả tạo hộ tịch, lộ dẫn, Kiêu Long Vệ tra ra rất nhiều bí mật. Xảy ra chuyện như thế, cùng những chứng cứ hắn đang có trong tay, chắc hẳn người nhà Hoàng hậu và Quý phi cùng với mấy cựu thần cũng thắc thỏm không yên lòng, trên triều đình cũng không dám quá đối chọi với hắn.
Tâm trạng vui vẻ, Tiêu Kỳ liền khó tránh khỏi nhớ thương người yêu nhỏ bên Di Cùng hiên. Hắn đạp bóng đêm, chân nhẹ nhàng đi thẳng sang Di Cùng hiên.
Đúng lúc đó, Tự Cẩm đang sầm mặt ngồi trong Di Cùng hiên. Hôm nay Tề Vinh Hoa vụng trộm truyền tin tức tới, nói chuyện nàng bị thương đã có chút kết quả. Kết quả cụ thể thế nào nàng ta còn chưa nghe được, nhưng hoàng hậu và quý phi lại ngồi cùng nhau ở Phượng Hoàn Cung cả một buổi trưa.
Đây cũng không phải là tin tức tốt gì.
Hoàng hậu và Quý phi xưa nay bất hòa, hai người rất hiếm khi ở chung riêng như vậy. Lần này có thể làm cho các nàng đồng lòng như thế, hẳn là không chỉ tra xét ra chuyện nàng bị thương mà có lẽ Hoàng hậu còn muốn giao dịch gì đó với Quý phi.
Chẳng lẽ chuyện mình bị thương thật sự có liên quan tới Quý phi?
Đây là cái gọi là bóng tối dưới ánh đèn sao?
Sinh nhật của nàng ta đang vui vẻ như vậy, không lẽ quý phi thật sự sử dụng mưu kế Gi*t địch một ngàn tự tổn hại tám trăm để mưu hại mình ư?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc