Một ngày trước Tết Trung Thu, Vĩnh Gia đế mang theo quần thần trùng điệp trở về kinh thành. Hồi cung, Vĩnh Gia đế liền dẫn các con đến thỉnh an Thái hậu. Thái hậu cẩn thận nhìn mấy người cha con, cười nói: "Đều đen đi hết rồi."
Vĩnh Gia đế: ...
Mẫu hậu ngài nói chuyện làm sao càng lúc càng giống Lục thị rồi ? Khách sáo qua, Thái hậu hướng Chu Kỳ vẫy tay: "Lão Tứ tới đây, để tổ mẫu nhìn thương thế của ngươi một chút."
Mặt Vĩnh Gia đế khẽ biến. Chu Kỳ đứng tại chỗ không nhúc nhích, rồi cười như mình thật sự không sao: "Chỉ là một vết thương nhỏ, bây giờ đã lành rồi..."
"Tới đây." Thái hậu nghiêm túc ngắt lời nói.
Chu Kỳ quét mắt hướng Từ Nhu Gia, cung kính đi đến trước mặt Thái hậu, đứng đối diện Từ Nhu Gia. Thái hậu lột tay áo cháu trai lên, Trang vương gia mười chín tuổi, cánh tay trắng nõn, phía trên lại có một vết sẹo xấu xí dữ tợn vì mũi tên. Thái hậu đưa tay, nhẹ nhàng sờ lên vết sẹo của cháu trai, lại không nói gì.
"Xem ra các ngươi đều mệt mỏi, đều đi về nghỉ ngơi đi."
Cũng không lâu sau, tinh thần Thái hậu liền không tốt. Vĩnh Gia đế để các con đi trước, Từ Nhu Gia cũng thức thời về phòng mình.
"Mẫu hậu, Trịnh Thái mặc dù là người hầu của Hành Chi, nhưng việc này không có liên quan gì với Hành Chi, ngài đừng suy nghĩ nhiều." Vĩnh Gia đế trấn an mẫu thân, nói.
Thái hậu vỗ vỗ tay hắn, cười khổ nói: "Được rồi được rồi, ngươi không phải đau lòng cho Lão Tứ, tâm ta đau, chờ xem, ta tự sẽ cho hắn một bài học."
Vĩnh Gia đế còn muốn khuyên nữa, Thái hậu khoát khoát tay, đuổi con trai đi mau. Vĩnh Gia đế đành phải cáo lui. Thái hậu tiến vào phòng, nằm trên giường một lát, mới sai người đi mời cháu gái ngoại. Từ Nhu Gia nhẫn nhịn nửa tháng nghĩ mà sợ, ủy khuất vô cùng, hai bà cháu gặp mặt một lúc mới lật chăn ra, chôn ở trong иgự¢ Thái hậu khóc: "Ngoại tổ mẫu, làm sao hắn hung ác như thế, nếu không phải tứ ca xuất thủ kịp thời, ta, ta..."
Thái hậu sống hơn nửa đời người, đặc biệt là thời điểm ở hoàng cung, sẽ rất ít khóc, trong trí nhớ mỗi lần khóc, đều liên quan đến nữ nhi hồng nhan bạc mệnh, hay cháu gái ngoại. Vì cháu gái ngoại, nàng khóc lớn đã hai lần, lần đầu tiên là cháu gái ngoại ૮ɦếƭ bệnh, lần thứ hai là cháu gái ngoại lấy thân phận của A Đào trở về, nhưng nửa tháng trước, cháu gái của nàng kém chút lại bị ám sát ở bãi săn. Nghĩ đến tình hình kia, trên mặt Thái hậu cũng lăn xuống hai hàng lệ. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nhưng nếu như mu bàn tay đã nát , nàng cũng không thể trơ mắt nhìn xem đau nhức lan tràn, trơ mắt nhìn trong lòng bàn tay mà nàng che chở như mạng cũng hủy hoại.
"Khóc đi khóc đi, hắn cũng chỉ có thể lại khiến cho ngươi khóc một lần cuối cùng này." Ôm bả vai cháu gái, Thái hậu mệt mỏi nói.
Từ Nhu Gia chậm rãi dừng nước mắt lại, giơ tay lên mặt hỏi: "Ngài muốn làm gì?"
Thái hậu cúi đầu, một bên thay cháu gái ngoại lau nước mắt một bên ôn nhu nói: "Nhu Gia rất nhanh liền biết thôi."
Tháng chín, Thái hậu đi quốc tự Pháp Hoa Tự nghe kinh, gọi cháu trai Tạ Tấn đồng hành. Ở Pháp Hoa Tự một tháng, trước một đêm lên đường hồi kinh, Thái hậu đem Tạ Tấn gọi qua. Tạ Tấn bắt đầu hoài nghi lão nhân gia có chuyện muốn cùng hắn nói, mà lại vô cùng có khả năng liên quan đến vụ bãi săn, hiện tại Thái hậu rốt cục muốn mở miệng, Tạ Tấn bình tĩnh trở lại.
Thái hậu vẫn luôn rất thích hắn, Tạ Tấn cảm thấy, lần này Thái hậu nhiều lắm là giáo huấn nghiêm khắc một chút, cũng không có trừng phạt. Thế tử Anh Quốc Công mặc một bộ cẩm bào màu trắng, mặt như ngọc, thấy thế nào đều là một công tử phong lưu. Thái hậu bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ vào dưới tay trái nói: "Ngồi đi, nếm thử trà này xem."
Tạ Tấn cười ngồi xuống, bưng trà Ô Long Thái hậu thích nhất mà uống, tự nhiên khen trà mấy tiếng. Thái hậu liền cùng hắn đàm trà. Uống xong bát trà, Thái hậu mới khoát khoát tay, ra hiệu nhóm cung nhân lui ra. Tạ Tấn âm thầm thẳng tắp lưng, biết sẽ là chuyện quan trọng.
"Quỳ xuống." Thái hậu không khách khí với hắn, nghiêm mặt nói.
Tạ Tấn đàng hoàng quỳ đến trước mặt Thái hậu. Thái hậu nhìn chằm chằm gương mặt của cháu trai, lắc đầu, thấp giọng nói: "Ngươi không phải ủy khuất vì sao Nhu Gia không muốn nhận ngươi sao? Hôm nay ta liền nói cho ngươi."
Tạ Tấn trong lòng giật mình, khó có thể tin nhìn về phía Thái hậu. Thái hậu liền nói, một năm một mười đều nói ra, nhưng chỉ nói lúc cháu gái ngoại du lịch liền bị tặc nhân bắt đi một đêm, đối phương chỉ cầu tài không cầu sắc, cũng không làm gì Nhu Gia, nhưng Tạ Tấn không tin, bởi vì lời đồn đại vô căn cứ liền muốn Gi*t cháu gái.
Tạ Tấn không tin, thân thể run rẩy biện giải cho mình: " Ta sao có thể làm thế, hẳn phải có lí do khác biểu muội mới không nhận ta?"
Thái hậu lạnh lùng nói: "Nếu không phải ngươi đả thương nàng, Nhu Gia tại sao lại giả bộ làm như không biết ngươi chứ?"
Tạ Tấn còn đang nghĩ lời giải thích, ánh mắt Thái hậu phát lạnh, vẻ giận dữ nói: " A Đào gả cho người khác cũng thì không thể chịu đựng, còn muốn Gi*t nàng, còn có cái gì là ngươi không làm được hả?"
Miệng Tạ Tấn mở ra, nhưng lại chỉ phát ra tiếng gào thét như không. Đau nhức kịch liệt, Tạ Tấn thống khổ ngã trên mặt đất, hai mắt nhìn chằm chặp Thái hậu, không thể tin được quan hệ của hắn với cô mẫu tốt như vậy mà lại hạ độc trong trà.
Thái hậu quay đầu lại, không muốn xem bộ dáng này của hắn. Trầm mặc một lát, Thái hậu mới đứng quay lưng về phía Tạ Tấn nói: "Ngươi nhất định là muốn hỏi ta, các ngươi đều là cháu của ta, vì sao ta lại không muốn Nhu Gia cùng Lão Tứ bị bất công đúng không?"
Tạ Tấn tức giận, cổ họng phát ra như dã thú gầm thét. Thái hậu nhắm mắt lại, mệt mỏi thật sự: "Ta là đau lòng cho Nhu Gia, nhưng giữa ngươi cùng Lão Tứ, ta không bất công với Lão Tứ, cũng không bất công với ngươi, mà là ta thiên vị phủ Anh quốc công đã sinh nuôi ra ta."
Tiếng rống Tạ Tấn đột nhiên đình trệ. Thái hậu ngửa đầu, dường như tại kiềm chế cái gì:
"Hành Chi, ngươi cho rằng thích làm như này lắm sao? Ngươi cho rằng nếu không có ta, phủ Anh quốc công có thể gối cao lo không ngồi rồi? Ta cho ngươi biết, không hề! Trong mắt nam nhân hoàng gia chỉ có đế vị, chỉ có Giang sơn, không chạm tới vảy ngược của bọn họ, mẹ hiền con hiếu bằng huynh hữu đệ đều có thể, một khi đã chạm vào, đừng nói ngươi, ngay cả ta làm mẹ ruột của Hoàng Thượng cũng sẽ kiêng kị! Ngươi thì ngược lại, lại dám mưu hại Lão Tứ, mưu hại thân vương! Hiện tại ta sống, Hoàng Thượng cho ta mặt mũi sẽ không làm gì ngươi, đợi ta ૮ɦếƭ đi, người Hoàng Thượng đối phó đầu tiên chính là ngươi!"
Nói đến đây, Thái hậu rốt cục quay lại, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt Tạ Tấn nói.
Tạ Tấn ngửa mặt ngã trên mặt đất, như gặp phải cảnh tỉnh, hoàn toàn tỉnh ngộ lại. Ý thức được mình đã làm sai điều gì, Tạ Tấn cố gắng lật qua, ý đồ bò lại hướng chỗ Thái hậu, trong mắt có nước mắt, cũng có cầu khẩn. Thái hậu đỏ ngầu cả mắt:
"Ngươi cho rằng trong lòng ta dễ chịu? Ta muốn tác hợp ngươi cùng Nhu Gia, cũng muốn các ngươi thành hai vợ chồng hòa thuận êm đềm, nhưng là ngươi có lỗi với Nhu Gia trước, hết lần này tới lần khác muốn nó ૮ɦếƭ! Ngươi muốn nó ૮ɦếƭ, còn muốn lôi kéo Lão Tứ cùng toàn bộ phủ Quốc Công làm đệm lưng, ta không ra tay, phủ Anh quốc công sẽ hủy trong tay ngươi!"
Tạ Tấn ՐêՈ Րỉ, hắn sai rồi, hắn biết sai rồi, hắn chỉ cầu Thái hậu lại cho hắn một cơ hội, để hắn gặp lại Nhu Gia biểu muội một lần. Thái hậu tàn nhẫn rời đi ra cửa. Tạ Tấn đem hết toàn lực mà rống lên!
Thái hậu dừng lại, trong mắt Tạ Tấn một lần nữa dấy lên hi vọng, Thái hậu lại đưa lưng về phía hắn nói: "Từ nay về sau, ngươi hãy ở trong chùa thay ta thay tụng kinh cầu phúc đi, chờ ta không được, ta sẽ thay ngươi cầu tình, chỉ cần khi đó ngươi đã chân tình hối cải, nể tình ta, Hoàng Thượng có lẽ sẽ chữa cho ngươi tật câm."
Tạ Tấn không muốn chờ lâu như vậy! Sang năm biểu muội sẽ gả cho Chu Kỳ, hắn nhất định phải gặp lại biểu muội! Hắn phẫn lực bò ra bên ngoài. Đại môn lại bị người từ bên ngoài nặng nề mà đóng lại.
Thái hậu sớm đã an bài thỏa đáng, từ nay về sau, Pháp Hoa Tự sẽ thay nàng giám thị Tạ Tấn, mà đám người kinh thành cho dù có hoài nghi, cũng tuyệt không đoán ra được chân tướng. Đi được một đoạn xa rồi nhưng tiếng Tạ Tấn gầm thét vẫn có thể nghe được. Bước chân của Thái hậu chậm chạp.
Đau lòng sao?
Đau.
Hối hận không?
Thái hậu dứt khoát, buông tha cho cháu trai, chí ít toàn bộ phủ Anh quốc công đều có thể bảo vệ.