Hoàng Cưới - Chương 04

Tác giả: Tiếu Giai Nhân

Ba người huynh muội đứng hai giờ đồng hồ ngoài cửa Vương phủ, bên trong bỗng có ma ma mặc vải bồi màu xanh đi ra, Từ Nhu Gia nhìn kỹ một lúc, nhận ra đây là nhị đẳng ma ma luôn bên người Thuần Vương phi, họ Kiều.
Kiều ma ma khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhìn rất là hiền từ , nhìn thấy ba đứa hài tử, Kiều ma ma cũng không có một chút ý tứ ghét bỏ thân phận thấp hèn của ba người, cười hỏi:
"Là 2 cô nương và thiếu gia từ Dương Châu đến sao?"
Lần đầu tiên được gọi là thiếu gia, Lục Định không quen, hơi mất tự nhiên , gật đầu câu nệ.
Kiều ma ma vẫy tay về phía ba huynh muội, nói:
"Đi thôi, lão nô trước đưa các ngươi đi bái kiến Vương phi, sau đó liền có thể gặp Lục di nương."
Lục Định nghe thấy vậy, hai mắt sáng lên, khó nén được hưng phấn. Vào phủ thuận lợi như vậy, có lẽ hắn cùng 2 muội muội có thể nương tựa ở đây rồi!
Từ cửa chính đến Phúc Ninh đường của Thuần Vương phi, bốn người đi mất hơn một phút. Trên mặt Lục Định cố gắng không biểu hiện ra sự khẩn trương, đối với việc lần đầu tiên gặp một sự việc lớn quan trọng , thiếu niên có biểu hiện như vậy đã rất tốt rồi . Lục Nghi Lan toàn thân cứng ngắc, cái gì cũng không dám nhìn, nhưng Từ Nhu Gia từ trong ra ngoài đều rất bình tĩnh, vậy mà Kiều ma ma không hề cảm thấy tiểu cô nương này hiểu chuyện, ngược lại nhận định đứa nhỏ này là đần độn, căn bản không biết mình tới nơi nào .
"Tiến vào các ngươi phải hành lễ với Vương phi như này."
Rất nhanh đã đến phòng khách, Kiều ma ma dạy bảo ba huynh muội các cấp bậc về lễ nghĩa. Lục Định, Lục Nghi Lan học rất nghiêm túc, rất nhanh liền học được, Từ Nhu Gia cố ý giả vờ đần độn, làm mất thời gian một chút .
Kiều ma ma nhìn Từ Nhu Gia như tỉnh tỉnh mê mê, gật gật đầu với nha hoàn. canh giữ ở cổng phòng
"Vương phi, Lục thiếu gia, Lục cô nương đến."
"Mời tiến vào đi."
Kiều ma ma lập tức ra hiệu ba huynh muội theo bà ta đi vào. Nha hoàn mở ra màn cửa, Từ Nhu Gia ngẩng đầu lên một cái, liền gặp được Thuần Vương phi một lần nữa. Lúc này Thuần Vương phi mới hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ thường phục lộng lẫy, đầu đội đồ trang sức Phỉ Thúy.
Thuần Vương phi là có tiếng thích Phỉ Thúy tại kinh thành từ lâu, ánh mắt Từ Nhu Gia đảo qua Phỉ Thúy trên ngón tay quý phụ nhân, ngoan ngoãn quỳ xuống:
"A Đào bái kiến Vương phi."
Thuần Vương phi liếc mắt ba huynh muội quỳ trên mặt đất, trên mặt không bộc lộ tâm tình gì, sau khi cho miễn lễ, nàng chỉ đơn giản hỏi mấy câu, ví dụ như Lục gia xảy ra chuyện gì, ba huynh muội là tại sao đi đến kinh thành.
Lục Định đáp lại từng cái . Cũng không lâu sau, nha hoàn bên ngoài lại thông truyền nói:
"Vương phi, Lục di nương đến."
Thuần Vương phi khẽ gật đầu, nhìn ra phía ngoài. Thấy Lục Định cũng quay đầu ra nhìn, Từ Nhu Gia cũng theo đó quay lại, liền nhìn thấy một nữ nhân mặc váy dài màu xanh lá cây, y phục không tính là đẹp đang ở trước cổng , nhưng váy áo đơn giản cũng không che giấu được phong thái của nữ nhân.
Tư thái lả lướt, nàng ngẩng đầu, cặp mắt phượng kia dài nhỏ, vũ mị câu hồn. Từ Nhu Gia bị đôi mắt Lục thị kinh diễm , nhưng đáng tiếc cũng chỉ có con mắt, da Lục thị ố vàng, gương mặt mảnh khảnh, đầu đội một cây trâm Hạnh Hoa đơn giản, toàn thân trên dưới không có chút nào thể hiện thi*p thất nơi Vương phủ, chợt nhìn lại các nữ nhân khác.
Phúc Ninh đường được bày biện tao nhã lịch sự, từ Vương phi đến nha hoàn, mỗi người đều mang ít nhiều phần quý tộc, chỉ có Lục thị, một thân tục khí không hợp. Lục thị quét mắt nhìn qua ba huynh muội, sau đó đi lên phía trước, hướng Thuần Vương phi hành lễ:
"Thi*p thân thỉnh an Vương phi."
Thuần Vương phi thản nhiên, chỉ vào Lục Định nói:
"Đứa nhỏ này tự xưng là cháu trai nhà mẹ đẻ của ngươi tại Dương Châu, ngươi có thể nhận ra được chứ?"
Lục thị ánh mắt hơi tối lại. Nàng mười lăm tuổi đã theo Thuần Vương vào kinh, lúc ấy cháu trai cháu gái đều còn chưa được sinh ra, nhiều năm như vậy nàng chưa thấy qua, nói xem làm như thế nào nhận ra? Bất quá, Lục thị nhớ kỹ bộ dáng anh trai và chị dâu, nhìn Lục Định cực giống huynh trưởng nồng Hắc Mi Mao, nhìn cặp mắt Lục Nghi Lan cực giống chị dâu đào hoa Liễu Diệp Mi, Lục thị không chút do dự :
"Hồi Vương phi, bọn họ đúng là cháu của ta."
Nói xong, Lục thị nhìn thêm A Đào. Huynh trưởng ở trong thư có đề cập qua thân thế của A Đào, đã có anh trai và chị dâu coi A Đào như con gái ruột, nàng cũng sẽ chiếu cố nha đầu này thật tốt. Từ Nhu Gia nhìn ra thiện ý trong mắt của Lục thị, ngọt ngào mỉm cười đáp lại.
Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, đổi lại đời trước, Từ Nhu Gia hẳn sẽ không mắt nhìn thẳng vào Lục thị người có thân phận như vậy, nhưng Lục thị cho nàng một loại cảm giác thân thiết, làm cho nàng không kìm lòng đặng mà quên những cái kia tôn ti khác. Tiểu cô nương cười ngọt, thần sắc Lục thị nhu hòa hơn.
Thuần Vương phi hết thảy nhìn thấy thu vào trong mắt. Lục thị từ trước đến nay đều an phận thủ thường, chưa từng gây chuyện tranh giành tình cảm, hiện tại lại không được sủng ái , bởi vậy Thuần Vương phi đối với Lục thị không có địch ý, cũng không quan tâm Vương phủ nuôi thêm ba cái người rảnh rỗi. Đã không còn nghi ngờ thân phận của 3 đứa trẻ, Thuần Vương phi nhân tiện nói:
"Huynh muội bọn họ ngàn dặm xa xôi đến kinh thành tìm nơi nương tựa, thực sự không dễ dàng, ngươi trước dẫn bọn họ về nghỉ, chờ đến chạng vạng tối Vương gia trở về, ta sẽ xin Vương gia cho."
"Làm phiền Vương phi." Lục thị lần nữa hành lễ.
Thuần Vương phi khoát tay áo. Lục thị liền dẫn ba huynh muội Từ Nhu Gia rời khỏi Phúc Ninh đường, tiến về Tiểu Nguyệt cư của nàng.
Trong thính đường, Thuần Vương phi nhìn chằm chằm bóng lưng đơn bạc nhỏ gầy của Từ Nhu Gia, quay đầu hỏi Lý ma ma bên người: "Ngươi nhìn nha đầu kia giống ai?"
Lý ma ma là nha hoàn hồi môn của Thuần Vương phi, nhiều năm như vậy hầu hạThuần Vương phi như hình với bóng, hễ là nhân vật Thuần Vương phi đã gặp qua, Lý ma ma so với Thuần Vương phi nhớ còn rõ ràng hơn. Thuần Vương phi hỏi, Lý ma ma không chút nghĩ ngợi đáp:
"Lão nô nhìn qua , A Đào cùng Nhu Gia quận chúa có năm sáu phần giống nhau, nếu như đổi một bộ y phục, trang điểm một chút, có lẽ có thể giống tới bảy tám phần."
Thuần Vương phi nhẹ nhàng gật đầu. Nhu Gia quận chúa là cháu ngoại của Vương gia Bình Tây Hầu tử nạn trên sa trường, trưởng công chúa đau buồn nên mất sớm, Nhu Gia quận chúa mới ba tuổi liền được mẹ đẻ của Vương gia là Huệ phi nương nương mang vào trong cung . Huệ phi rất được Hoàng Thượng sủng ái, Hoàng Thượng yêu ai yêu cả đường đi, phong Từ Nhu Gia là quận chúa.
Đầu năm nay, kinh thành dịch bệnh hoành hành, Nhu Gia quận chúa vô tình cũng nhiễm bệnh, bệnh lâu không khỏi, tháng trước vừa qua đời. Tiểu cô nương vừa ૮ɦếƭ, Huệ phi quả thực liền giống như bị cắt hết tâm can không dậy nổi nằm trên giường, khiến Vương gia cũng khổ sở rất lâu, gần nhất mới để lộ nét mặt tươi cười.
"Ngươi nói xem, nếu đem nha đầu này dạy dỗ một chút rồi đưa đến bên người nương nương, bệnh của nương nương có thể tốt lên không?"
Thuần Vương phi buông chén trà xuống, nhỏ giọng hỏi Lý ma ma. Lý ma ma nghĩ ngợi, không quá xác định nói:
"Có lẽ sẽ chuyển biến tốt đẹp, nhưng cũng có thể sợ thấy cái này càng muốn không có cái kia, càng buồn bực hơn."
Thuần Vương phi không nói. Huệ phi là bà bà của nàng, nàng lấy lòng bà bà, Vương gia mới có thể càng trở nên hài lòng với nàng, nếu như lễ vật không có tác dụng ngược lại đắc tội Huệ phi, vậy mất nhiều hơn được.
"Vương phi đừng nóng vội, ngài quan tâm đến nương nương, Vương gia khẳng định cũng là suy nghĩ như vậy, người nhìn xem Vương gia gặp đứa bé kia sẽ an bài như thế nào đi."
Lý ma ma khom người, thay Thuần Vương phi nghĩ kế nói.
Từ Nhu Gia từng đi dạo qua rất nhiều nơi trongThuần Vương phủ, duy chỉ có không có đặt chân qua Tiểu Nguyệt cư của Lục thị. Tiểu Nguyệt cư ở hướng tây bắc chính viện củaVương phủ, đi ngang qua thì phải trải qua rừng trúc, suối nước, khoảng cách xa xôi, nhưng thanh u, đứng ở trên cầu phía trên suối nước, liền có thể nhìn thấy Thúy Trúc đối diện thấp thoáng ở giữa tường trắng ngói xám, có phần giống như Giang Nam trên bức họa dân gian ngoài đường phố.
Cảnh quang như vậy, Từ Nhu Gia cảm thấy, lúc trước cữu cữu mang Lục thị hồi phủ, đối với Lục thị nhất định là có mấy phần chân tình sủng ái.
"Đó chính là nơi cô mẫu ở."
Xuống cầu, Lục thị chỉ vào Tiểu Nguyệt cư trước mặt mà nói. Lục Định, Lục Nghi Lan hưng phấn nhìn tòa nhà trước mặt, Lục gia chỉ là một nhà nghèo làm nghề bán đậu hũ, chưa thấy qua nhà cửa tốt như vậy. Vóc người Từ Nhu Gia nhỏ gầy, không cần làm trang điểm đều hiện rõ vẻ hồn nhiên ngốc mềm khiến Lục thị càng nhìn cháu gái nhỏ này lại càng thích!
Nàng rời quê nhà quá sớm, đối với cháu trai cháu gái ruột chưa từng gặp mặt, cho dù có huyết thống , đột nhiên gặp vẫn cảm thấy thật lạ lẫm, khó mà lập tức trở nên thân cận. Lục thị dĩ nhiên muốn rút ngắn quan hệ giữa họ, nhưng Lục Định, Lục Nghi Lan đều đã lớn rồi, đã hiểu chuyện, ngược lại cháu gái nhỏ, mới là cô nương mười ba tuổi, không tim không phổi,thật tốt.
Lục thị còn có con trai, trong vương phủ chính là Tứ Gia Chu Kỳ, năm nay mười sáu tuổi, nhưng nhi tử ghét bỏ xuất thân thấp hèn của nàng, cùng nàng không thân thiết , ngẫu nhiên gặp mặt cũng là nghiêm mặt nửa ngày, ngay cả cái rắm cũng không cho, Lục thị muốn thân thiết với con lại không thể làm gì, một mực hi vọng có thể có áo bông nhỏ tri kỷ để ôm để ấp.
Mình không tự sinh ra được , vậy liền đem cháu gái nhỏ dễ thương này làm nữ nhi nuôi đi! Bởi vì cái suy nghĩ này, Lục thị nhìn Từ Nhu Gia lúc đặc biệt sáng!
Trong vương phủ nhiều quy củ, tại chính viện không thể không nói chuyện ,hành động cẩn thận, đến địa bàn của mình, Lục thị thoải mái hơn nhiều, đi đến cạnh Từ Nhu Gia, cười sờ tóc của tiểu cô nương , thân mật hỏi:
"A Đào khát không? Cô mẫu nơi này có anh đào, vừa chua lại ngọt, ăn rất ngon đấy."
Anh đào!
Mắt hạnh của Từ Nhu Gia sáng lên, kiếp trước nàng ăn qua vô số loại anh đào, căn bản không cảm thấy đó là cái gì quý giá, nhưng lưu lạc quá lâu tại khoảng thời gian khổ cực, sau khi sống lại Lục Định cũng không cho được nàng cái gì ăn tốt, hiện tại đột nhiên có thể ăn quả anh đào, Từ Nhu Gia không kìm được chảy cả nước miếng!
Miệng hết thèm, nàng thỏa mãn ăn uống , nàng và Lục thị lập tức liền trở nên càng hòa hợp hơn!
"Cảm ơn cô mẫu!"
Từ Nhu Gia cười, mắt cong cong. Lục thị rất hứng thú nhéo nhéo khuôn mặt của tiểu cô nương. Từ Nhu Gia chỉ bị cữu cữu, ngoại tổ mẫu nhéo mặt, đổi thành người khác nàng không quá thích, có thể là do Lục thị nhu hòa cười, hiền lành nênTừ Nhu Gia liền không thèm để ý!
Để ý cái gì, mấy ngày nay vẫn là Lục Định thay nàng múc nước rửa mặt đó!
Đã biến thành A Đào, vậy phải sớm làm quen thuộc thôi. Nắm tay Từ Nhu Gia, Lục thị bước nhanh, giống như là nóng lòng muốn khoe khoang cái gì. Lúc này đúng là mùa anh đào, Thuần Vương phủ là nơi nào, Lục thị không được sủng ái cũng vẫn có anh đào ăn, Từ Nhu Gia vô thức nhận định anh đào là đến từ phần lệ của Vương phủ hoặc là phái nha hoàn đi mua, nhưng mà vừa tiến vào Tiểu Nguyệt cư, Từ Nhu Gia liền không thể tin được!
Sân của các di nương phần lớn là chật hẹp, Tiểu Nguyệt cư bởi vì cách chính viện khá xa, sân ngược lại tương đối lớn, lớn đến mức nếu sửa cái ao nước xây lương đình hoặc trồng thêm hoa nhất định hết sức xinh đẹp, Từ Nhu Gia nhìn sân trước, ấy thế mà có hai hàng rau chỉnh chỉnh tề tề ở hai bên đông tây!
Không chỉ có đồ ăn, sát bên góc tường còn trồng các loại cây ăn quả, trong đó có hai gốc anh đào, đều cao, lá xanh treo đầy anh đào hồng hồng!
Từ Nhu Gia nhìn mà ngây người! Lục Định, Lục Nghi Lan cũng ngây người, bọn họ đương nhiên biết những cái cây kia là cây ăn quả, thế nhưng, cô mẫu không phải Thuần Vương di nương sao, làm sao sống giống nông dân vậy?
Lục thị quan sát hai huynh muội lớn , thấy hai đứa bé chỉ có khi*p sợ, cũng không đối với cô mẫu đã thành như vậy mà thất vọng hoặc ghét bỏ, nàng liền nhẹ lòng.
Đúng rồi , cháu trai cháu gái dù sao cũng là từ quê nhỏ đến, qua quen cuộc sống bình thường của bách tính , như thế nào có thể ghét bỏ nàng, chỉ có con trai nàng sinh ra trong ổ vàng, mới sẽ...
Miên man một lúc, Lục thị lập tức đem đứa con trai lạnh lùng quên hết đi.
"Đi, cô mẫu dẫn các con đi hái anh đào."
Dẫn ba đứa đi đến hướng cây anh đào, Từ Nhu Gia vốn là quý nữ lớn lên trong cung, mỗi tiếng nói cử động đều được ma ma dạy dỗ, chưa từng giống đứa bé khác tuỳ tiện chơi đùa, anh đào nàng ăn nhiều rồi, nhưng hái mới là lần đầu tiên, mắt thấy cây anh đào càng ngày càng gần, Từ Nhu Gia rất hưng phấn
Đến dưới cây, Lục thị cổ vũ bên dưới, Từ Nhu Gia đi cà nhắc mới hái được một quả anh đào đỏ.
"Nếm thử ăn ngon không." Lục thị cười nói.
Từ Nhu Gia ngó quả anh đào trong tay, cái này, còn không có rửa đâu, thật sự có thể ăn sao?
Giống như là nhìn ra sự lo lắng của tiểu cô nương, Lục thị cười cười nói: "A Đào như thế mà thích sạch sẽ à, không có việc gì đâu, không cần rửa cũng có thể ăn."
Nàng xuất thân nông gia, không có chú ý nhiều như vậy.
Từ Nhu Gia "Nhập gia tùy tục", bất quá trước khi ăn vẫn lấy khăn tay ra xoa xoa quả anh đào, liền bị Lục thị cười không ngừng.
Anh đào vừa cắn một miếng, quả nhiên là chua chua ngọt ngọt, Từ Nhu Gia thỏa mãn híp híp con mắt, đã lâu nàng chưa được ăn đồ tốt như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc