Chương 22: Con thích A Loan biểu muội
Cố Loan thấy một sự thương cảm trong mắt Triệu Quỳ.
Cảm xúc nhàn nhạt, không rõ ràng như giọt mực đen rơi trêи giấy Tuyên, nhưng lại là tồn tại chân thực.
“Đi chơi đi, đừng để ngã.” Triệu Quỳ đột nhiên vỗ vai nàng, nói xong hắn liền đứng lên, đi về tòa thủy tạ bên cạnh hồ.
Vào đông tự nhiên sẽ có một mùi vị tiêu điều, hắn mặc áo choàng màu đỏ thẫm, rõ ràng là màu sắc vui vẻ, nhưng lại mang đến cảm giác tịch mịch lạnh lẽo hơn cả mùa đông.
“Muội muội, mau đến xem!” Trong Thủy Tinh Cung, Cố Đình lớn tiếng gọi muội muội.
Cố Loan liền đi tìm ca ca.
Nói là Thủy Tinh Cung, kỳ thật không có hùng vĩ rộng rãi như cung điện chân chính, chỉ là băng cung điêu khắc quá tinh xảo, trước điện có bậc thềm chín tầng, sáng đến có thể soi gương, Cố Loan bước lên, trêи bậc thang liền phản chiếu hình ảnh giày nhỏ nhung hươu của nàng.
Bàn ghế uống trà trong điện,… cái gì cần có đều có, nếu như không phải quá lạnh, khắp nơi đều là hàn khí, Cố Loan cũng nghi ngờ rằng nơi này có người ở.
Cố Đình đứng trước bàn băng, ngoắc ngoắc muội muội.
Cố Loan chậm rãi bước tới, một là sợ đi nhanh bị trượt, hai là toà Thủy Tinh Cung này, vô hình khiến nàng kính sợ, dường như bên trong thật sự có tiên nhân.
“Nhìn đi.” Cố Đình chỉ vào đĩa băng trêи bàn nói.
Cố Loan ngẩng đầu, nhìn thấy trong đĩa băng bày biện mấy trái vải tròn căng, chắc là trái vải vẫn luôn ở trong phòng băng, màu vỏ trái cây đã tối đi, nhưng vẫn giữ được sắc thái diễm lệ.
“Muội muội thấy chúng ta có thể ăn không?” Cố Đình thèm ăn.
“Chỉ có biết ăn.” Cố Loan dạy dỗ ca ca một câu: “Cẩn thận Nhị điện hạ phạt huynh.”
Nhắc đến Nhị điện hạ, Cố Đình nhìn ra phía ngoài, xác định Nhị điện hạ không ở đây thì có thể nói thì thầm, Cố Đình liền nhỏ giọng nói thầm với muội muội: “Nhị điện hạ hình như không có hung dữ chút nào.”
Cố Loan cũng nhìn về sau một cái, mới đến bên tai ca ca, nhắc nhở: “Huynh quên chuyện hắn Ϧóþ ૮ɦếƭ vẹt rồi sao?” Lúc ấy ca ca cũng ở đó.
Cố Đình bốn tuổi cảm thấy Ϧóþ ૮ɦếƭ một con vẹt là chuyện rất đáng sợ, nhưng đến sáu tuổi, hắn đã không cảm thấy chuyện đó có gì to tát, nói: “Ϧóþ vẹt tính là gì, ca ca còn từng Gi*t gà đấy!”
Thừa Ân hầu Cố Sùng Nghiêm đối với nhi tử, nữ nhi có hai loại phương pháp nuôi dạy, nữ nhi phải nuông chiều, nhi tử phải bồi dưỡng bản lĩnh võ tướng từ nhỏ. Ngày mùa thu Cố Sùng Nghiêm đi săn, cũng mang Cố Đình theo, Cố Đình còn nhỏ không cách nào cưỡi ngựa, Cố Sùng Nghiêm một tay ôm nhi tử một tay nắm dây cương, gặp được con mồi nhỏ, Cố Sùng Nghiêm cố ý bắn trúng chân con mồi, sau đó lại dạy nhi tử dùng mũi tên nhỏ của hắn bắn vào chỗ hiểm của con vật.
Hôm đó con mồi của Cố Đình là hai con gà rừng, một con chim màu xám, còn có một con thỏ.
Cố Đình vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, mỗi lần nhìn thấy đám tiểu đồng bọn hắn đều khoe khoang một phen.
Cố Loan đột nhiên cảm thấy, nàng và ca ca đã biến thành hai người qua đường, không hài lòng!
“Muội đi tìm tỷ tỷ.” Cố Loan hờn dỗi nói.
Cố Phượng đi dạo trong nội thất, nàng phát hiện chủ nhân tòa Thủy Tinh Cung này hẳn là vị nữ tử, nội thất được trang trí quá đẹp, còn có một tấm kính Tây Dương cao cao.
“Khẳng định Nhị điện hạ sắp cưới Vương phi.” Thấy muội muội tới, Cố Phượng lôi kéo tay muội muội nói. Qua hết năm, Nhị điện hạ mười lăm tuổi sẽ được phong vương, phong vương sớm như vậy, khẳng định cũng cưới vương phi sớm. Tổ mẫu, tằng tổ mẫu từng tán gẫu qua việc này, Cố Phượng nghe được vài câu, trong lúc vô tình ghi tạc trong lòng.
“Toà Thủy Tinh Cung này chính là Nhị điện hạ muốn tặng cho Vương phi.” Cố Phượng tám tuổi yêu thích lãng mạn, suy đoán nói.
Cố Loan không có phá hư tâm tình nhỏ của tỷ tỷ, nhưng nàng biết, kiếp trước Triệu Quỳ vẫn không cưới Vương phi, nghe nói hàng năm Long Khánh Đế đều đưa mấy vị mỹ nữ đến cho nhi tử yêu dấu của hắn chọn lựa, không biết là do ánh mắt Triệu Quỳ quá cao hay là duyên cớ gì khác, từ đầu đến cuối cũng không có nhận mỹ nhân Long Khánh Đế đưa qua.
Kinh thành có nhiều lời đồn, Cố Loan coi như là đang nghe lời đồn nhảm, nửa tin nửa không, cho đến khi trải qua đêm đó…
“Ba các ngươi, ra đi.”
Bên ngoài Thủy Tinh Cung, đột nhiên truyền đến thanh âm lười biếng Triệu Quỳ.
Cố Loan dừng hồi ức, nắm tay tỷ tỷ, đi ra, ra đến bên ngoài, Cố Loan kinh ngạc nhìn thấy một cung nữ trong Thục phi Cung đang đứng bên bờ hồ.
“Nhị tiểu thư, Tứ tiểu thư, Thế tử gia, thân thể lão thái quân khó chịu, muốn về phủ, mời ba vị trở về.” Cung nữ cung kính nói.
Cố Phượng, Cố Đình bao gồm Cố Loan đều tin là thật, lập tức chạy đến bên người cung nữ.
Triệu Quỳ lại đoán được, khẳng định là Tiêu lão thái quân biết tỷ đệ ba người Cố Loan tới Trọng Hoa Cung, lo lắng hắn khi dễ người, nên tìm cớ này.
“Tạ Nhị điện hạ chiêu đãi.” Cố Phượng hiểu chuyện nhất, trước khi đi, dẫn đệ đệ muội muội nói lời cảm tạ với Triệu Quỳ.
Triệu Quỳ gật gật đầu, mắt nhìn Cố Loan có vóc dáng lùn nhất.
Cố Loan ép buộc mình nhìn hắn cười cười, sau đó tranh thủ thời gian đi theo ca ca tỷ tỷ.
Triệu Quỳ đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn ba tỷ đệ đi xa, một mình hắn tiến vào toà Thủy Tinh Cung hoa lệ lại tịch mịch kia.
Bên chỗ Thục phi, Tiêu lão thái quân, Du thị coi như trấn định, Liễu thị thì đã sắp khóc, Nhị hoàng tử tuổi còn nhỏ nhưng hung tàn vô cùng, kinh thành ai không biết, tôn tử tôn nữ bảo bối của bà lại bị Nhị hoàng tử mang đến ổ sói, nhỡ đâu xảy ra chuyện rồi bị thương, bà cũng không muốn sống nữa.
Liễu thị liên tiếp nháy mắt với mẹ chồng Tiêu lão thái quân, hi vọng mẹ chồng đi tìm Hoàng Thượng, mẹ chồng ra mặt, Hoàng Thượng khẳng định sẽ đích thân đi Trọng Hoa Cung đòi người, Nhị hoàng tử không kiêng nể đến đâu đi nữa, hắn cũng phải nghe lời của Hoàng đế.
Tiêu lão thái quân cũng lo lắng, nhưng đây là hoàng cung, không phải Thừa Ân hầu phủ, làm việc nhất định phải theo quy củ. Bà lấy cớ sinh bệnh phái người đi đón ba hài tử, Nhị hoàng tử thực sự thả người, như thế thì tốt, một khi con đường này không được, bà lại đi tìm Long Khánh Đế, mới là hợp tình hợp lý.
Trong lúc mỗi người đều có nỗi lòng riêng, thì ba tỷ đệ Cố Loan trở về.
Tiêu lão thái quân nhẹ nhàng thở ra, Liễu thị căng thẳng tiến lên kiểm tra ba hài tử, Du thị lo lắng siết chặt tay, âm thầm cảnh cáo mình không được thất thố.
“Tổ mẫu, trong cung Nhị điện hạ có tòa Thủy Tinh Cung, đẹp lắm!” Cố Đình hưng phấn chia sẻ trải nghiệm của hắn với tổ mẫu.
Liễu thị sững sờ, Thủy Tinh Cung là cái đồ chơi gì?
Bà còn muốn cẩn thận hỏi thăm một chút, Tiêu lão thái quân ho khan một cái, đứng lên nói: “Nếu đều đã trở về, chúng ta liền xuất cung đi.”
Bà nói một lời, Du thị liền tiến lên đỡ lấy Tiêu lão thái quân, một nhà lớn bé từ biệt Thục phi.
Tiêu lão thái quân là ngoại tổ mẫu ruột của Long Khánh Đế, Thục phi tự mình đưa người xuất cung.
“Mẫu thân, Thủy Tinh Cung là cái gì?”
Trở lại trong cung, Tam công chúa cùng tuổi với Cố Loan hiếu kì hỏi, nàng đã lớn như vậy, còn là lần đầu tiên nghe nói đến Thủy Tinh Cung nha.
Thục phi thầm cười khổ, nữ nhi chưa thấy qua Thủy Tinh Cung, nàng cũng chưa từng thấy, nhưng nghĩ cũng biết, khẳng định là Hoàng Thượng thưởng đồ chơi này cho Nhị hoàng tử, mặt hàng bình thường, tuyệt đối sẽ không thể khiến thế tử Thừa Ân hầu phủ ngạc nhiên đến vậy.
Ngón trỏ chặn bờ môi Tam công chúa, Thục phi thấp giọng nhắc nhở nói: “Bắt đầu từ bây giờ, đừng nhắc lại Thủy Tinh Cung nữa.”
Đồ vật của Nhị hoàng tử, người ngoài tốt nhất đừng nên nghe ngóng.
.
Ngoài cung, Cố Đình theo Tiêu lão thái quân lên một chiếc xe ngựa, hai tỷ muội Cố Loan một trái một phải hầu ở bên người mẫu thân.
Du thị cẩn thận nghe ngóng chuyện trong cung từ hai nữ nhi.
“A Loan, vì sao Nhị điện hạ muốn dẫn con đến Trọng Hoa cung?” Du thị bén nhạy bắt lấy đầu mối.
Vấn đề này, Cố Loan kỳ thật cũng không rõ ràng, ngay từ đầu nàng chỉ là muốn tránh Thái tử, Thái tử mất hết mặt mũi, Triệu Quỳ cười trêи nỗi đau của người khác nàng có thể hiểu được, nhưng Cố Loan thật không hiểu tại sao Triệu Quỳ đột nhiên ôm lấy nàng, muốn dẫn nàng đến cung điện của hắn.
Trong lòng bé gái mơ hồ, biểu hiện ra ngoài dĩ nhiên là tỉnh tỉnh mê mê, Du thị đoán không ra, dứt khoát không nghĩ nữa, cười hỏi các nữ nhi băng điêu trêи ngự hồ đẹp hay không.
Nhắc đến ngự hồ, trong lòng Cố Loan bị chấn động mạnh!
Hôm nay nàng tránh thoát vận rủi rơi xuống hồ băng, nhưng phía dưới toà đình nghỉ mát Tương quý phi kia khẳng định không bền chắc, kế tiếp sẽ còn có hoàng thân quốc thích, trọng thần gia quyến tiến cung thưởng băng, người lớn cũng không dám trái với lệnh cấm Long Khánh Đế, nhỡ đâu có hài tử vụng trộm chạy tới, dẫm vào vết xe đổ của nàng thì làm sao bây giờ?
Cố Loan từng nếm qua nỗi khổ của người yếu nhiều bệnh, nhất là mấy ngày nguyệt sự mỗi tháng của nữ tử, Cố Loan đau đến hận không thể ૮ɦếƭ đi.
“Mẫu thân, con, túi thơm của con rơi bên ngự hồ, con muốn quay lại tìm.” Cố Loan vụng trộm giấu túi thơm trêи người đi, lại bắt lấy tay áo mẫu thân làm nũng nói, đồng thời buồn bã vì sao trước đó nàng chỉ muốn mình tránh được tai họa, không nghĩ tới người khác, nếu không vừa lúc nãy trêи ngự hồ, đại khái nàng có thể giả vờ nói rằng phát hiện khe hở tại đình nghỉ mát, sau khi cung nhân kiểm tra cẩn thận, có lẽ thật sự có thể phát hiện.
Du thị nhìn về phía bên eo nữ nhi, quả nhiên thiếu mất túi thơm.
Nàng thử nhớ lại, nói: “Mẫu thân nhớ lúc con về cung Thục phi, túi thơm vẫn còn.” Ba hài tử từ bên Nhị hoàng tử trở về, Du thị coi như tỉnh táo, kỳ thật đã sớm đánh giá ba hài tử từ trêи xuống dưới nhiều lần.
Cố Loan thầm giật mình, sợ lấy cớ này không dùng được, Cố Loan thay đổi giọng điệu, làm nũng nói: “Mẫu thân, con muốn chơi đùa với xe trượt tuyết, vừa nãy con chơi chưa đủ.”
Du thị cười nói: “Hôm nay không được, nếu A Loan thật sự thích, sáng mai con lại đến.”
Cố Loan cắn môi, lại hiểu rõ lời của mẫu thân rất có đạo lý, tằng tổ mẫu đã nói thân thể khó chịu, lúc này nàng lấy lý do ham chơi quay lại, không ổn. Vậy, chỉ có cách chờ qua một đêm rồi quay lại, sẽ không có chuyện gì chứ? Trước khi đón năm mới, trời càng ngày càng lạnh, có lẽ gió lạnh thổi một đêm, phía dưới đình nghỉ mát đóng băng bền chắc hơn thì sao?
Cố Loan không cách nào xác định được, nhưng nàng chỉ có thể tự an ủi mình như thế.
.
Lúc hoàng hôn, Long Khánh Đế mới biết được, hôm nay Quỳ nhi của hắn lại “chiêu đãi” biểu đệ biểu muội Thừa Ân hầu phủ tại Trọng Hoa Cung.
Long Khánh Đế dời bước đến Trọng Hoa Cung, giống với Thái tử, Tiêu lão thái quân, ý niệm đầu tiên của Long Khánh Đế, chính là khẳng định nhi tử làm chuyện xấu.
“Nghe nói, con mang bọn nhỏ A Loan đến Thủy Tinh Cung chơi?” Long Khánh Đế cười ha hả hỏi.
Triệu Quỳ gật gật đầu.
Long Khánh Đế uống ngụm trà nóng, lại hỏi: “Trước kia con cảm thấy đệ đệ muội muội nào cũng chướng mắt, tại sao hôm nay lại ngoại lệ?”
Trong đầu Triệu Quỳ liền hiện lên hình ảnh một bé gái phấn điêu ngọc trác, cùng một cây cải trắng băng to lớn.
Hắn cười cười, nói: “Con thích A Loan biểu muội.”
Long Khánh Đế ngẩn người, ngơ ngác nhìn nhi tử mỉm cười, đã bao lâu, hắn không thấy nhi tử thực tình bật cười?
Thế là, chỉ dựa vào nụ cười nhàn nhạt kia của Triệu Quỳ, Long Khánh Đế liền kết luận, Quỳ nhi của hắn thật sự thích biểu đệ biểu muội, không có khi dễ người!
Nhi tử thích tiểu biểu muội, trong lòng hắn rốt cuộc cũng ấm áp hơn, Long Khánh Đế rất cảm động, phụ họa nói: “Nha đầu A Loan kia, rất đáng yêu, giống như tiểu tiên nữ, nếu Quỳ nhi thích, về sau thân cận với A Loan hơn một chút.” Vừa mới nói xong, trong đầu Long Khánh Đế đột nhiên toát ra một suy nghĩ, ngón tay dưới bàn liên tục động mấy lần, chênh lệch tám tuổi, không nhiều.
Lão gia tử rõ ràng là đến thẩm vấn người, nên Triệu Quỳ cũng phải bồi trò chuyện.
Thời gian ngắn ngủi một chén trà, Long Khánh Đế thu hoạch rất nhiều, hài lòng đi về.
“Hoàng Thượng, người muốn về Càn Thanh Cung sao?” Mặt trời chiều ngả về tây, đại thái giám Thạch công công bên người Long Khánh Đế cúi người nói.
Long Khánh Đế lắc đầu, mắt còn nhìn nhi tử đứng ở trước cửa Trọng Hoa Cung tiễn hắn, hai tay của hắn chắp sau lưng, đi về phía ngự hồ.
Năm sau nhi tử sẽ phải phong vương, lại thêm chuyện Cố Loan, Long Khánh Đế đột nhiên muốn đi tìm Tương quý phi tâm sự.
Ngự hồ, trời chiều chiếu đỏ lên mặt băng.
Bọn nhỏ chạy tán loạn khắp nơi đều biến mất, mặt hồ lớn như vậy, chỉ còn từng tòa băng điêu, yên tĩnh giống như một thế giới khác.
Trong tầm mắt là một mảnh hàn băng, lòng Long Khánh Đế, cũng lạnh như băng.
Thủy Tinh Cung à Thủy Tinh Cung, trêи trời thật sự có Thủy Tinh Cung sao?
Long Khánh Đế tới gần đình nghỉ mát, mỹ nhân trong đình băng cũng gần hắn hơn.