Rạn nứtSau khi tiếp xúc cả bọn mới nhận ra, đầu óc mẹ Sở Hiểu Phong có chút… vấn đề!
Bà chỉ biết chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, nắm tay Cố An thao thao bất tuyệt.
“Tiểu Cung, Hiểu Phong nhà dì là đứa trẻ thật thà, khi đã yêu thì sẽ một lòng một dạ. Cháu không được làm chuyện có lỗi với nó!”
Cố An có chút nôn nóng, mở miệng muốn giải thích: “Dì ơi, dì hãy nghe con nói…”
Lời còn chưa dứt, mẹ Sở đã vỗ vai cậu, cắt ngang: “Cháu không cần nói gì cả, dì hiểu mà!”
Cố An nghẹn lời: “Dì hiểu cái gì nha?”
“Cháu muốn bảo dì cứ yên tâm chứ gì? Cháu muốn nói sẽ yêu Hiểu Phong cả đời phải không?” Mẹ Sở cười vui vẻ mà rằng: “Những lời này không cần phải nói với dì, cứ để dành nói với Hiểu Phong ấy.”
“Không phải vậy…” Cố An bắt đầu choáng váng, tuy có chút bó tay, nhưng vẫn cố gắng giải thích: “Dì à, thực ra con là…”
“Cháu làm sao? Cháu xấu hổ chứ gì?” Mẹ Sở ra vẻ từng trải: “Gặp người lớn nên ngại ngùng là phải thôi, dì hiểu mà. Nhưng cháu cứ yên tâm, dì là người cởi mở, tuy hồi đó Hiểu Phong bảo nó thích đàn ông, dì suýt đạp nó ra đường, nhưng rốt cuộc dì vẫn chấp nhận sự thật đó thôi. Nghe những lời này, cháu cũng đừng thấy căng thẳng áp lực nha, dì sớm đã nghĩ thông rồi, tuyệt đối sẽ không ngăn cản hai đứa đâu.”
Dì à, sao dì cứ không chịu để cho người ta nói hết câu vậy!!!
Cố An bây giờ thực sự nổi điên rồi, giậm chân gào lên: “Dì à, dì căn bản không hiểu chuyện gì cả!”
Mẹ Sở nghe vậy thấy rất khó hiểu. Im lặng vài giây, bà lại cười nói với mọi người: “Đứa nhỏ này, sao nó lại thẹn thùng tới vậy chứ?”
(+~~+) Cố An phát điên rồi, lập tức bắn ánh mắt cầu cứu đám còn lại.
Đáng tiếc là Thẩm Huyên và A Bố không hề có ý giúp đỡ, chỉ khoanh tay hả hê đứng xem kịch vui, đã vậy còn hí hửng phụ họa theo: “Dì à, cậu ta là người như vậy đó, nhát gan lại dễ mắc cỡ nữa.”
Nghe xong Cố An suýt hộc máu mà ૮ɦếƭ! Bạn bè quả nhiên chỉ giỏi bán đứng nhau!
Cũng may còn có Vệ Đinh là tốt bụng, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Sở Hiểu Phong.
Khi Sở Hiểu Phong và Cung Nghị chạy về tiệm hoa thì mẹ Sở vẫn còn đang lải nhải bên tai Cố An.
Cố An đã úng cả não rồi, uể oải liếc Sở Hiểu Phong một cái xem như chào hỏi.
Sở Hiểu Phong kéo Cung Nghị tới trước mặt mẹ Sở, đỏ mặt nói: “Mẹ, mẹ tới nhanh vậy? Để con giới thiệu, đây là Cung Nghị, bạn trai con.”
Nghe thế, mẹ Sở ngây người, trầm mặc hồi lâu mới quay đầu cười hì hì với Cố An.
Cố An trợn trắng mắt: Suýt nữa cháu bị dì ђàภђ ђạ tới ૮ɦếƭ mà dì còn cười được à!!
Hiểu lầm được giải quyết, mẹ Sở liền chuyển sự chú ý lên người Cung Nghị, nhìn người đàn ông anh tuấn phong độ này, bà thấy hài lòng vô cùng, như thế này mới ra dáng cảnh sát nhân dân chứ!
Mẹ Sở tuy suy nghĩ có hơi bất thường, nhưng nhìn dáng dấp và khí chất của hai người, bà cũng tự biết thằng con trai mình không thể đáp đảo đồng chí cảnh sát thân thể cường tráng này được.
Bà như thể nhân viên điều tra nhân khẩu hỏi han ngọn ngành về gia cảnh Cung Nghị, tiếp đó lại hàn huyên chuyện cũ với Sở Hiểu Phong, sau cùng mới chịu nói thẳng ý định của chuyến ghé thăm này.
Thật ra lần này trở về, ngoài chuyện gặp mặt người yêu của con trai ra, bà còn muốn dẫn Sở Hiểu Phong đi.
Chuyện là người chồng sau của bà, tức cha dượng của Sở Hiểu Phong chuẩn bị tổ chức một triển lãm tranh vào tháng tới, nên bà muốn con trai đến hỗ trợ một chuyến.
Nghe tin này, Sở Hiểu Phong có chút do dự, cậu và Cung Nghị chỉ mới bắt đầu, hai người vẫn còn đang trong giai đoạn tình nồng ý mật, còn chưa nếm đủ ngọt ngào thì sao đành xa nhau, nên cậu mới lưu luyến nuối tiếc. Thế nhưng cậu lại không muốn khiến mẹ buồn lòng, rốt cuộc vẫn theo chân bà lên máy bay sang Mỹ. Chỉ là không ai ngờ, chuyến đi này kéo dài tới tận… nửa năm.
Trong nửa năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Vệ Đinh và Thẩm Huyên vẫn mặn nồng hạnh phúc bên nhau, ban ngày cùng đi học, ban đêm cùng ra chợ đêm bán hoa. Dưới sự đốc thúc của Vệ Đinh, Thẩm Huyên đã thay đổi rất nhiều, không còn tiêu tiền như nước như trước kia, cũng không còn gắt gao mâu thuẫn với cha mẹ mà đã có thể nói chuyện bình thường với họ, điều này đến chính hắn cũng bất ngờ. Hóa ra tình yêu có thể khiến con người ta thay đổi đến thế, vì Vệ Đinh, hắn cam tâm tình nguyện thay đổi bản thân. Nói quá lên một chút thì, chỉ cần Vệ Đinh muốn, hắn sẽ cho đi hết thảy, bất chấp tất cả mà yêu thương cưng chiều đối phương vô điều kiện.
Còn về chuyện hai người đã phát sinh quan hệ chưa ư? Đáp án vô cùng hiển nhiên, chắc chắn là có rồi. Hai người đều đang sức trẻ tinh lực tràn đầy, hàng ngày ngủ chung giường, chuyện cần đến cũng phải đến.
Sau tình huống đả kích nhụt chí nam nhi kia, lần này khi bế Vệ Đinh lên giường, Thẩm Huyên đã làm tốt công tác chuẩn bị, hai người phối hợp rất ăn ý nhịp nhàng, nhưng trong quá trình lại xảy ra chuyện nhỏ.
Thẩm Huyên không biết là do hưng phấn tột độ hay đầu óc đột nhiên có vấn đề, buộc Vệ Đinh phải rên thành tiếng cho mình nghe. Một người câm phải rên thế nào mới được chứ? Vệ Đinh cảm thấy mình như đang bị đùa bỡn, liền vung chân dùng sức đạp, suýt thì đá Thẩm Huyên lăn khỏi giường.
Trải qua chuyện đó, Thẩm Huyên như giật mình tỉnh ra, liền dẫn Vệ Đinh đi trị liệu. Hắn muốn nghe giọng nói của cậu, họ đã đến rất nhiều bệnh viện, bác sĩ đều bảo thanh quản của cậu tổn thương quá nặng, hy vọng có thể nói lại rất mong manh. Song họ cũng nói, thanh quản bị tổn thương dây thần kinh bên ngoài, nên đi phẫu thuật điều trị tổn thương. Có thể hồi phục hay không còn phụ thuộc vào ý trời, nhưng chí ít có tiền lệ thành công rồi, nếu trị liệu lâu dài kết hợp với nỗ lực của bản thân, biết đâu chừng sẽ có ngày nói lại được.
Những lời đó khiến Thẩm Huyên có thêm hy vọng, hắn ra sức khuyên Vệ Đinh phẫu thuật, nhưng Vệ Đinh có chút lo lắng. Gần ba năm không nói, cậu đã sớm quen với cuộc sống dùng tay giao tiếp với mọi người. Hơn nữa phẫu thuật cũng chưa chắc đã tốt, một là cậu không muốn phung phí tiền của, hai là không muốn mình mang hy vọng vào phòng mổ rồi lại thất vọng về nhà. Cậu cứ mãi do dự, chẳng biết có nên phẫu thuật hay không.
Cây nấm A Bố cuối cùng cũng chịu ló mặt ra nhìn thế giới. Cha cô tìm cho cô một công việc, là nhân viên trong một công ty lớn. Ngày đầu tiên cô nàng tới làm việc quả nhiên đã điên đảo các chị em đồng nghiệp. Tới khi biết giới tính của cô thì ai nấy đều rớt hàm ngã ngửa. Đặc biệt là các đồng nghiệp nam, hễ thấy cô nàng là uất hận không thôi, ai đời con gái mà đẹp trai hơn cả đàn ông, cái áp lực này thật khiến người ta không sống nổi nữa mà.
Cung Nghị và Sở Hiểu Phong tuy không gặp được nhau, nhưng vẫn thường xuyên gọi điện tâm sự. Cung Nghị hỏi Sở Hiểu Phong, tại sao triển lãm tranh kết thúc lâu rồi mà cậu vẫn không trở lại. Sở Hiểu Phong ấp úng không chịu nói rõ nguyên do, chỉ úp mở rằng muốn tặng anh một bất ngờ thú vị. Cũng may Cung Nghị là người khoan dung độ lượng, tới tận bây giờ cũng không muốn quản giáo đối phương. Sở Hiểu Phong bảo anh chờ, thì anh sẽ thành thật mà chờ. Ban ngày đi làm, tối về gọi điện thoại cho người yêu cho thỏa nỗi tương tư cách trở. Ngày qua ngày chầm chậm trôi đi.
Nói tóm lại, mọi người đều rất hạnh phúc, chỉ duy có một người nửa năm nay sống rất đau khổ.
Kẻ không may đó chính là Cố An. Bởi vì tình cảm giữa cậu và Trần Mặc tiến triển rất không thuận lợi, mà cậu lại hành xử vô cùng nông nỏi, rốt cuộc tự đẩy mình vào ngõ cụt, thê thảm vô cùng.
Nguyên nhân sự việc bắt đầu từ ba tháng trước. Sáng hôm ấy, cậu vui vẻ tới công ty, bước vào nơi làm việc, trước tiên cậu trêu ghẹo cô nàng tiếp tân rồi bá vai bá cổ một đồng nghiệp khác trong thang máy lên lầu. Tâm trạng vốn dĩ đang phơi phới, thế nhưng vừa đẩy cửa phòng làm việc của Trần Mặc ra, thì tâm tình liền rơi xuống đáy vực, rồi từ đó về sau cũng không kéo lên nổi nữa.
Một người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc của Trần Mặc cùng thảo luận chuyện gì đó, trên mặt luôn hiện nét cười thản nhiên.
Người đó Cố An biết, là bạn trai trước của Trần Mặc.
Đã gọi là “bạn trai trước”, tức là chuyện đã qua. Thế nên ban đầu Cố An lựa chọn tin tưởng Trần Mặc, cậu thoải mái ngồi xuống sofa, hoàn toàn không có ý quấy rầy cuộc nói chuyện của hai người họ, hệt như khúc gỗ ngồi im lặng một chỗ, không hề có ý định rời đi.
Trần Mặc liếc nhìn cậu, khẽ nhíu mày, mở miệng định nói rồi lại thôi, để mặc cho cậu ngồi đó.
Thế nhưng tên bạn trai cũ chẳng vừa lòng, hắn quay đầu nhìn cậu, khóe miệng nhoẻn lên nhưng trong mắt chẳng hề mang ý cười.
Hắn nói: “Mời cậu ra ngoài một lát được không? Chúng tôi có chuyện cần bàn.”
Cố An cũng mỉm cười đáp lại, cười đến cực kỳ đáng đập: “Hai người cứ tự nhiên, đừng để ý đến tôi, cứ xem tôi như không khí là được.”
Tên bạn trai cũ nói: “Chúng tôi đang bàn chuyện riêng, nên cậu làm ơn tránh mặt giùm.”
Chuyện riêng? Chuyện riêng khỉ gì? Hai người có chuyện riêng gì để bàn? Cố An rít gào trong lòng, bộ dạng vênh váo tự đắc của kẻ kia khiến cậu khó chịu vô cùng. Đồng thời, cậu cũng cảm thấy rất thất vọng về Trần Mặc, tên kia rõ ràng đang ức Hi*p cậu, thế nhưng đối phương lại chẳng hé một lời ngăn cản. Cậu thấy mình không khác gì một đứa con gái ủy mị, sáng sớm không chịu đi làm việc, lại vì một gã đàn ông mà diễn vở tranh giành người yêu. Cảm giác này thật chẳng ra làm sao!
Nhưng cậu không muốn chịu thua, bây giờ cậu đang là bạn trai của Trần Mặc, bọn họ nên ba mặt một lời nói cho rõ, muốn chơi trò tình tay ba sao? Cậu hoàn toàn không có cái hứng thú đó.
Cậu gác chân lên sofa, mũi chân hướng về phía tình địch mà đung đưa, từng hành động đều mang ý khiêu khích.
“Ngại quá, hôm nay tôi không có ý định ra khỏi đây. Giám đốc Trần còn chưa mở miệng đuổi tôi thì anh có quyền gì lên tiếng?”
Kẻ kia khinh thường hừ một tiếng, quay đầu nói với Trần Mặc: “Đây là bạn trai mới mà anh chọn? Nhìn chẳng có chút phẩm giác nào.”
Trần Mặc sầm mặt, gầm nhẹ “Cậu bớt một câu đi!” Rồi đứng dậy đi tới trước mặt Cố An: “Em ra ngoài trước đi, lát nữa anh đến gặp em sau.”
Trong đầu như có cái gì nổ tung ra! Cố An hoàn toàn ૮ɦếƭ lặng.
Cậu không ngờ Trần Mặc lại bảo mình đi ra. Chuyện gì đang xảy ra đây?!
Cậu nghĩ, có lẽ ngay từ ban đầu mình đã sai rồi, tự lầm tưởng vị trí của mình trong lòng Trần Mặc quá cao, nếu sớm biết kết quả sẽ thế này, khi ấy đừng nên bước chân vào đây!
Niềm tin không còn, sĩ diện cũng chẳng cần nữa. Mặc dù trong lòng rất đau, Cố An vẫn tỏ ra bình tĩnh, liếc nhìn đôi cẩu nam nam kia rồi cười lạnh bỏ đi.
Bấy giờ đã vào tháng Mười nhưng thành phố miền Nam này vẫn oi ả như thế. Lúc Cố An ra khỏi công ty, toàn thân cứ như bị một luồng nhiệt bủa vây. Đi dưới cái nóng gay gắt, mồ hôi tuôn như mưa. Cậu nhìn về phía trước, ánh nắng chói chang rọi vào mắt đau buốt. Viền mắt vừa cay vừa nóng, đầu cũng choáng váng. Cậu chửi thề một tiếng: “૮ɦếƭ tiệt! Chẳng lẽ ông đây cảm nắng rồi sao?!”
Đúng lúc này điện thoại đổ chuông, cậu nhìn màn hình thông báo rồi nhấn nút nghe.
Đầu dây bên kia còn chưa kịp lên tiếng, cậu đã hét lên: “Trần Mặc, chúng ta chơi đủ rồi!”
Hét xong, tắt máy, ngắt nguồn, tháo pin.
Cố An thừa nhận mình đã hơi xúc động, làm một loạt hành động này xong, cậu đã thấy hối hận rồi. Người thường khi hối hận sẽ cố tìm biện pháp bù đắp sửa sai, còn Cố An thì ngược lại, nếu đã sai một lần, vậy cứ tiếp tục mà sai đi.
Cậu như phát điên, vẫy một chiếc taxi chạy về nhà.
Vừa tới cửa, mẹ cậu còn đang lo lắng sao thằng con trai mấy tháng chẳng thấy mặt đâu giờ lại đột ngột xuất hiện, lời vẫn chưa kịp hỏi thì đã thấy cậu quỳ sụp xuống đất, đầy vẻ bất chấp, nói một hơi không nghỉ.
“Mẹ, con đồng tính, sau này đừng bao giờ mai mối con gái nhà ai cho con nữa. Còn nữa, mẹ cho con mượn một trăm hai mươi vạn đi, con có chuyện cần dùng gấp!”