Hoàn Khố - Chương 05

Tác giả: Công Tử Hoan Hỉ

Trước mắt là người qua kẻ lại xô đẩy như thoi dệt, bên cạnh là những gương mặt xa lạ lướt qua như sóng biển, Ly Thanh ngơ ngác để mặc bản thân trôi theo dòng người, hoa đăng rực rỡ sáng như ban ngày, từng đốm từng đốm lung linh chạy dài như một dòng ngân hà ào ạt tuôn tràn trên mặt đất. Dưới đèn là muôn dáng tươi cười, thiếu nữ đỏ mặt dúi túi hương nho nhỏ vào tay người thương, khóe mắt gò má đỏ hồng hơn cả ánh hoa đăng.
Đến bên đầu cầu cong cong như bán nguyệt, dưới chân cầu là một dòng nước trong trẻo, sóng nhẹ dập dờn, chấm phá vài cụm hoa sen lác đác. Người người tụ tập bên bờ nước thả hoa đăng, những chiếc đèn Ⱡồ₦g hình hoa sen, giữa đèn là một ngọn nến nho nhỏ chập chờn trong làn gió đêm, đèn hoa sen bồng bềnh theo con sóng chở theo biết bao ước nguyện của chủ nhân nó mà trôi về xa xa. Có người dùng đèn hoa mà thể hiện tình cảm, viết tên người mình thầm thương trộm nhớ trong lòng đèn mà thả trôi theo nước; bờ bên kia lập tức có người hiểu ý dùng gậy trúc kéo đèn vào, cầm lên rồi lập tức lớn tiếng gọi to cái tên viết trên ấy, khiến đôi bên bờ nước vang lên tiếng cười đùa trêu ghẹo huyên náo, chỉ có hai người trong cuộc xấu hổ đỏ bừng mặt mũi, cách đôi bờ len lén nhìn nhau, mà ánh mắt vừa chạm lại lập tức dời đi, dường như muốn nói lại thôi.
“Công tử có muốn một chiếc đèn không? Thích cô nương nhà nào thì viết tên nàng lên đèn, biết đâu chừng nàng ấy cũng ở đây, có khi thành giai thoại kim ngọc lương duyên tốt đẹp thì sao?”. Người bán hoa đăng vừa nói vừa dúi một ngọn đèn vào tay Ly Thanh.
“Không cần”. Ly Thanh khước từ.
“Sao lại không cần? Cho dù công tử không có người trong mộng chắc hẳn cũng phải có người thân có bằng hữu đúng không? Thả một ngọn hoa đăng, cầu chút phúc lành, ông trời trên cao che chở. Ngài cầm đi này, có ai trong lòng mà không có mơ ước đâu? Công danh, tiền đồ, nhân duyên, cầu được ước thấy, linh nghiệm lắm đấy!”. Người bán hàng rong không để ý thái độ của y, vẫn cứ vui vẻ nhét hoa đăng vào tay Ly Thanh: “Hôm nay mọi người cùng vui, tôi cho ngài đó không cần tiền đâu. Mau mau thả đèn đi, người ta biết đâu đang ở ngay cạnh ngài cũng không chừng!”.
Ly Thanh cầm hoa đăng trong tay do dự, bên tai chợt tràn đầy tiếng cười nói chúc mừng, có một đôi tình nhân vừa nhờ hoa đăng mà kết dây hồng duyên nợ.
Bèn mượn 乃út từ một người bên cạnh, từng nét từng nét chữ tinh tế viết vào lòng đèn, viết xong liền điểm sáng ngọn nến; ánh sáng dịu dàng bừng lên qua khung giấy đèn mỏng mảnh, một đóa hoa sen cứ thế mà nở tươi rực rỡ trong tay. Khom người đặt hoa đăng lên mặt nước, nhìn cái tên trên đèn theo sóng mà dập dềnh càng lúc càng xa. Bờ bên kia có kẻ vươn gậy trúc định bắt lấy cây đèn, nhưng đầu gậy còn chưa chạm vào được đóa hoa sen thì mắt vàng Ly Thanh đã chợt lóe, đôi môi khẽ động, từ đâu bỗng nổi lên một cơn gió nhẹ, cuốn hoa đăng trôi đi thật xa ra tận giữa dòng; mà ánh nến vẫn không bị mảy may chao đảo, cứ thế nhấp nháy, nhấp nháy tựa một ánh sao xa.
Quay đầu định bước qua cầu, chợt nghe tự đầu cầu bên kia vang lên một tiếng nói vang vọng, giọng to tới mức ở bên này cầu cũng nghe rất rõ: “Công tử muốn tìm tiểu nương tử nhà mình à? Thật đúng là thiếu niên vô tư lự, làm thế nào mà mải xem hoa đăng đến nỗi lạc mất nương tử thế này? Nghe lão đây khuyên một câu, lát nữa tìm được nàng rồi nhớ xin lỗi đàng hoàng, chứ đừng mắng nàng!”.
Một giọng nói khác nhỏ hơn đáp lại cái gì đó nghe không rõ, qua một lát, giọng nói thô tháp lúc đầu lại vang lên, lần này còn vang dội hơn, khiến người tụ tập hai bên bờ sông đều nghe rõ: “Tiểu nương tử nhà Lan Uyên công tử có ở gần đây hay không? Tướng công đến tìm đây này, đừng giận dỗi nữa mà, vợ chồng son cãi nhau đâu phải chuyện to tát gì. Nàng nghe thấy thì mau đến đây đi, tướng công nhà nàng đang sốt ruột chờ đợi ở đây!”.
Xung quanh đều vang lên những tiếng cười đầy thiện ý, người trên cầu đồng lòng tránh sang hai bên, chừa ra một lối nhỏ giữa cầu. Mọi người lúc này mới nhìn rõ, bên kia đầu cầu là một ông lão gánh đòn gánh, bên cạnh là một công tử trẻ tuổi mặc áo xanh, mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng, một đôi mắt sáng rực sâu thẳm như hồ nước xanh. Tay hắn cầm quạt giấy, khóe miệng mang nét cười, dáng dấp quả xứng là một vị chính nhân quân tử giữa thời loạn thế. Hắn đứng yên dưới ánh đèn, khiến hoa đăng rực rỡ xung quanh cũng chợt như nhạt nhòa.
Ly Thanh nhìn Lan Uyên, trong đôi đồng tử xanh sẫm phản chiếu ánh hoa đăng chập chờn.
Vị tướng công trẻ tuổi lạc mất tiểu nương tử khẽ nhếch môi cười, thu quạt chắp tay hành lễ với ông lão đứng cạnh: “Đa tạ sự giúp đỡ của bác và các vị thân bằng, vợ nhà đã tìm thấy rồi, tại hạ vô cùng cảm kích”.
Ông lão và mọi người đều ngẩn ra, mọi người đều dáo dác nhìn xung quanh để xem rốt cuộc là vị cô nương nào. Nhưng theo ánh mắt của Lan Uyên mà trông sang, chỉ thấy một bóng người áo trắng xoay lưng bước thật nhanh, tay áo tung bay, vung lên tầng tầng gấm hoa trắng muốt.
“Vợ nhà xấu hổ, không thích xuất đầu lộ diện, xin chư vị niệm thứ”. Lan Uyên vẫn cười tươi.
Mọi người chỉ cảm thấy một chớp lam chợt lóe mà qua, nhìn lại, trên cầu còn tìm đâu thấy bóng dáng tiểu tướng công cùng vị nương tử ưa xấu hổ nhà chàng?
Trên đường đầy ngập người chen vai thích cánh, Ly Thanh liền chọn một con hẻm nhỏ thưa thớt người qua lại. Trong hẻm không có bóng người, cũng không có ánh đèn, tối đến độ chỉ vừa nhìn thấy một bóng người mờ mờ ảo ảo.
Phía sau không hề nghe thấy tiếng bước chân, nhưng cánh tay đột nhiên bị ai đó kéo giật lại, tay kia lập tức vung lên nhưng cũng bị khóa chặt. Cả người bị ép sát về phía sau, lưng dựa vào tường, thân thể bị người kia chặn lại, Ⱡồ₦g иgự¢ dán sát vào nhau.
“Hại ta tìm vất vả quá”.
Trong bóng tối trông không rõ nét mặt hắn, chỉ có đôi mắt đen sẫm thấm lam kia vẫn sáng ngời, mơ hồ thấy trong ấy một ánh lửa rực rỡ, tỏa ánh sáng xanh lam.
“À”. Ly Thanh lạnh nhạt đáp lại, chỉ để thấy ánh lửa chập chờn trong mắt Lan Uyên chợt lóe sáng chói lọi, sáng đến mức hoa mắt, nhưng chưa kịp mở lời tán thán, thì làn môi hắn đã ập tới ngăn cản tất cả.
Không giống sự ngọt ngào êm ái bình thường, nụ hôn của Lan Uyên lúc này vừa mạnh mẽ lại vừa hung hãn. Hàm răng tàn bạo cắn mạnh lên môi Ly Thanh, khiến y phải mở miệng cho lưỡi hắn dấn vào. Cái lưỡi linh hoạt càn quét qua khoang miệng, vừa lướt qua một lượt từ ngoài vào trong vừa lì lợm cuốn lấy đầu lưỡi Ly Thanh ép y phải đáp lại, cuối cùng là chọc sâu vào yết hầu mà liên tục ra vào đầy sắc tình.
“Ưm…”. Ly Thanh lắc lắc đầu muốn giãy ra.
Nhưng Lan Uyên quyết không buông tha mà càng dán sát vào người y, chỉ có điều động tác cũng đã biết nhẹ nhàng hơn, đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn lấy lưỡi Ly Thanh mà dịu dàng ve vuốt, nhưng đầu lưỡi Ly Thanh chợt mềm mại cuốn lên, trắng trợn xâm nhập khoang miệng Lan Uyên.
Những ồn ã tấp nập bên ngoài con hẻm nhỏ đã lùi ra xa tít, chỉ còn tiếng môi miệng gắn bó, tiếng đầu lưỡi hai người say mê cuốn lấy nhau, giữa hẻm nhỏ tối đen tĩnh lặng lại càng thêm rõ ràng.
Hai đôi môi luyến lưu hồi lâu mới dứt ra, hơi thở gấp gáp phả lên mặt nhau, cả hai chỉ còn nhìn thấy trong mắt đối phương một sắc trầm ám mịt mù đầy bí ẩn.
“Tìm ngươi lâu như vậy, ngươi nói nên làm gì để tạ ơn ta đây?”, Lan Uyên khẽ khàng bên tai Ly Thanh.
Rồi không đợi Ly Thanh trả lời, đã nương theo khóe môi của y mà hôn dài xuống dưới, đầu lưỡi lướt qua để lại một đường dấu nước trắng bạc ngoằn ngoèo, đến chỗ hầu kết liền há miệng khẽ cắn lấy, hài lòng nghe y khẽ hít sâu xúc động; khéo léo nhay cắn, có thể cảm nhận được cơ thể kề sát mình đang run lên. Một tay ôm lấy thắt lưng y, kéo y đến gần hơn nữa; một tay luồn vào áo, theo thắt lưng mà âm thầm đi lên, lòng bàn tay đều là cảm giác mềm mại ấm áp, liền không nhịn được mà vuốt ve nâng niu, tựa như chạm được đến một món đồ sứ hoàn hảo mong manh nhất.
“Ta có bảo ngươi đi tìm ta sao…?”, Ly Thanh nhướn mày nhìn hắn.
Y vừa dứt lời, thì hắn đã thô lỗ giật ngược cổ áo bằng sa của y về phía sau liếm lên đường xương quai xanh, bàn tay ngầm lục lọi trong áo cũng đột nhiên chạm tới điểm hồng trước иgự¢ mà đùa bỡn. Dưới sự kích thích dữ dội, một tiếng rên dài “Ưm…” cũng bất giác mà buột ra, bao nhiêu khí thế cao ngạo lập tức biến mất hết, y chỉ biết cắn chặt môi để bản thân đừng phát ra thanh âm ám muội nào nữa.
Ngọn đèn nến đầu hẻm lay lắt chiếu vào, rọi sáng nét mặt nghiêng nghiêng của Ly Thanh, những đường nét anh tuấn trên gương mặt cùng dáng cổ ngẩng cao tạo thành một đường cong tuyệt mỹ, nhưng ánh sáng vẫn không len qua nổi lớp quần áo trắng dày, tựa như đêm ấy trong yến tiệc của Lang vương, chỉ khiến hắn hận không thể kéo tuột lớp bạch y ra, ngắm nghía đến tận cùng.
Lan Uyên nheo nheo hai mắt, hai tay thẳng thừng kéo mạnh vạt áo người kia ra, áo sa bạch sắc liền trượt ra khỏi vai, để lộ Ⱡồ₦g иgự¢ gầy gò trắng nõn.
“Ngươi…!”, Ly Thanh cả kinh, hai tay khoát lên đầu vai Lan Uyên như muốn đẩy hắn ra.
“Thực sự không muốn sao?”. Bàn tay Lan Uyên ôm sát thắt lưng Ly Thanh thức thời ấn nhẹ một cái, Ly Thanh rên lên một tiếng nhẽ bẫng, cả cơ thể mềm lả đi.
“Ha ha… hay là ngược lại…?”, Lan Uyên cúi đầu cười, đầu lưỡi cuốn lấy điểm hồng trước иgự¢ Ly Thanh, chỉ vừa mới đảo qua, điểm mẫn cảm nọ lập tức cứng lên; hắn liền ngậm lấy một bên mân mê chơi đùa, lại còn cố ý để vang những tiếng ʍúŧ mát của đầu lưỡi, bên kia cũng nồng nhiệt chiếu cố; giữa bóng đêm mù mịt, trên thân thể trắng muốt như vừa nở rực hai đóa hoa đỏ thẫm kiều diễm, lại càng có vẻ phóng túng mĩ miều.
Một tay vuốt ve gò má y, tay còn lại lướt qua иgự¢, ngầm tìm tới chỗ bụng dưới, đôi mắt vàng rực trong khoảnh khắc lập tức rực lên sáng chói.
Hắn liền dùng miệng mình mà nhanh chóng phong kín lấy y, cảm thấy rõ ràng cơ thể dựa vào mình đang run lên từng hồi bức thiết, một tay chậm rãi vuốt ve lưng y, nhưng tay kia vẫn cứ từ tốn mà khêu lên lửa tình.
Vừa buông môi y ra, những tiếng ՐêՈ Րỉ “A… ưm…” đã tràn ra không thể giữ lại.
Cách đó chỉ vài bước chân là đầu đường đông nghịt người qua lại, chỉ cần có người thoáng tò mò dừng chân là có thể nhìn thấy hai bóng người đang dựa sát vào tường, nam tử gương mặt xinh đẹp quần áo xộc xệch hờ hững, ánh mắt long lanh ướt nước, gương mặt thường ngày lạnh lùng xa cách nay nhuộm thắm màu tình sắc, mị hoặc đến rung động lòng người.
Hắn nghịch ngợm chọn đúng giây khắc đó mà buông tay, cặp mắt vàng rực lập tức trợn lên nhìn hắn đầy bất mãn; gương mặt Nhị thái tử vì thế mà cười càng thêm xán lạn, xấu xa mà cọ sát hạ thân cũng sớm sưng cứng của mình vào người y mà ghé sát tai y thì thầm: “Hồ vương của ta, có muốn thử hương vị ngoài đường một lần không? Nghe nói cũng rất kích thích đấy…”.
“Ngươi…”, Ly Thanh hung hăng trừng mắt nhìn lại, nhưng rồi lại phải cắn chặt môi cố giữ hô hấp được bình thường: “… Chúng ta về phòng…”.
“Ha ha ha ha…!”. Trong khoảnh khắc, giữa con hẻm nhỏ chợt tràn đầy tiếng cười kiêu ngạo.
Lúc trở về tới nhà trọ thì cả hai đã muốn nhẫn nhịn đến phát khổ, vừa bước chân vào phòng đã ôm chầm lấy nhau dây dưa đến giường.
Lan Uyên nhanh chóng cởi y phục Ly Thanh, một tay lập tức lần xuống dưới:
“Ha ha… Đã tới mức này thì cả ngươi cũng chẳng nhẫn được”.
Ly Thanh không đáp lại tiếng nào, cả người chợt trở mình thật nhanh khóa người ngồi trên người Lan Uyên, đầu cúi thấp xuống, đôi mắt vàng rực nhìn sâu vào đôi đồng tử xanh lam: “Nhị thái tử còn nhớ lời giao hẹn trước khi vào thành không?”.
Lan Uyên nhìn theo ngón tay Ly Thanh đang biếng nhác vẽ những vòng tròn trên иgự¢ mình: “Đương nhiên nhớ kỹ”.
Đầu ngón tay chậm rãi lướt xuống dưới, đến hạ thân đối phương liền học theo Lan Uyên khi nãy mà chậm rãi ve vuốt: “Vậy Nhị thái tử làm thế nào mà tìm được ta?”.
Đôi môi êm ái đặt nụ hôn lên mí mắt sẫm xanh: “Xung quanh đông đúc như vậy, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã tìm thấy, có phải đã dùng phép thuật không?”.
Lan Uyên chỉ mỉm cười, cầm tay y cố tình thúc động tác thêm nhanh: “Tại hạ cam nguyện thua cược”.
“À…”. Nụ cười nhàn nhạt tràn ra bên khóe môi, nhưng bàn tay đã ranh mãnh mò xuống chỗ mật huyệt của Lan Uyên.
Lan Uyên kinh ngạc nhìn nụ cười hiếm hoi đang bừng nở trên gương mặt quanh năm lạnh lùng, rồi nhịn không được mà nhoài người dậy ôm lấy gương mặt y mà hôn.
Đầu lưỡi hòa nhịp vào vũ điệu đam mê cùng nhau, nhưng bàn tay Lan Uyên đã âm thầm trượt xuống thắt lưng Ly Thanh, lần vào giữa hai đùi; và khi nụ hôn chìm sâu đến tận cùng, thì một ngón tay cũng nhân dịp đó mà đột ngột tiến nhập u huyệt bịt kín của Ly Thanh.
Người trong lòng hắn cứng đờ, hai tay ôm lấy vai hắn, cả người rơi vào lòng Lan Uyên, đôi mắt vàng mở to, sau đó hung hăng cắn lên môi hắn thật đau.
Lan Uyên liền tách môi ra, nhưng một tay vẫn giữ chặt thắt lưng Ly Thanh, ngón tay của bàn tay còn lại vẫn không ngừng càn quấy trong cơ thể y: “Hồ vương nếu đã muốn cược thì cũng nên dũng cảm nhận thua đi? Hoa đăng đang trôi bình thường, thế nào lại đột nhiên nổi gió ấy nhỉ? Mà không xua hoa đăng của ai khác, vì sao lại chỉ thổi có một ngọn đèn Ⱡồ₦g duy nhất trôi ra xa? Ngươi nói xem… có trùng hợp không chứ?”.
“Ngươi… ưm… ngươi thấy được? Ưm… a…”.
Lan Uyên đột ngột tăng thêm một ngón tay, khiến Ly Thanh phải há miệng thở dốc để giảm bớt đau đớn.
“Ngươi nghĩ sao?”, Lan Uyên hôn vội lên môi Ly Thanh, ngọn lửa nho nhỏ trong mắt tự lúc nào đã hóa mãnh hỏa thiêu rụi tứ bề, ngón tay rút ra, khí quan vừa cứng vừa nóng rực nhắm ngay huyệt khẩu, bàn tay nắm chặt thắt lưng Ly Thanh chậm rãi điều khiển y ngồi xuống.
“Ngươi đã tình nguyện ở trên, ta cũng không ngại. Đêm nay còn dài lắm, Hồ vương của ta…”.
Trên mặt đất là quần áo vương vãi; còn trên giường, là một đêm thần hồn điên đảo mới vừa chớm bắt đầu…
“Nói cho ta biết, trên hoa đăng đó… trên hoa đăng đó viết tên ai?”. Giữa lúc mê loạn, hắn nhìn chăm chăm đôi mắt thất thần của y mà gặng hỏi.
“Ngươi… a… chẳng phải đã nhìn thấy rồi đó ư?”. Y quay đầu đi lảng tránh ánh mắt hắn, không có vẻ muốn trả lời.
“Ta không thấy”. Lúc đó hoa đăng đã trôi quá xa, muốn nhờ người giúp mình vớt lấy, thì đã thấy mắt vàng của y lóe sáng, trận gió lạ đã mang hoa đăng trôi xa ngoài tầm với.
“Ha ha ha ha…”. Y chỉ bật cười, đôi mắt vàng rực trong khoảnh khắc chợt âm u trống trải không sao hiểu được, rồi lại nhanh chóng bị tình sắc nhấn chìm: “Vậy thì cứ đoán đi…!”.
Leo núi ngắm mặt trời mọc, đến hồ ngắm đàn cá bơi, bảng đá trên Thiên Kiều[1], bánh quai chèo trong ngõ Thập Bát[2]… tất cả đều xem qua, nghe qua, hưởng qua, lại còn chưa cam lòng, thuê một chiếc thuyền theo đường sông mà về, chập chờn trên sóng nước thêm mười ngày nữa.
[1] Thiên Kiều là một địa danh nằm ở vùng phụ cận Bắc Kinh. Cây cầu này dùng cho hoàng đế ngày xưa khi đến “thiên đàn” tế trời thì đi qua, nên mới gọi là Thiên Kiều.
[2] Ngõ Thập Bát, nguyên tác là Thập Bát nhai, vốn là một con ngõ nhỏ nằm ở Thiên Tân, nhưng từ hơn 100 năm trước trong con ngõ này đã có một tiệm bán bánh quai chèo cực nổi tiếng tên “Quế Phát Tường”, đến nay vẫn còn vang danh.
Hồ ly trời sinh sợ nước, mặc dù gương mặt luôn giữ cho nghiêm túc lãnh đạm, nhưng đôi tay nắm chặt đã sớm tiết lộ sự lo lắng trong lòng. Lan Uyên vòng ra sau lưng cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của y: “Cưỡi mây đạp gió có thể rất nhanh, nhưng đâu có thú vị phải không nào? Chẳng được tiêu diêu tự tại như lúc này, ngươi nói có đúng không?”.
Ly Thanh ngoảnh mặt đi tránh đôi môi hắn, nhưng vẫn để mặc hắn ôm mình trong lòng, dựa sát vào nhau mà ngắm sông dài trời rộng, đường về cũng không còn thấy xa xôi.
Khi trở về tới phủ Hồ vương thì thấy gã thư đồng của Lan Uyên đã nhấp nhổm chờ đợi tự khi nào, đôi mắt trông mong hướng về phía cửa, vừa thấy hai người bước vào đã lập tức chạy tới thưa với Lan Uyên: “Thái tử, nên trở về đi thôi! Đại thái tử đã tìm ngài mấy ngày nay rồi, đám Lang vương và rượu tiên cũng mấy lần tìm ngài uống rượu… Còn nữa, Tuyết tộc ở phương bắc lần này tiến cống rất nhiều thứ, lại còn riêng tặng cho ngài mấy thiên nô, đều tập trung hết ngoài Thần An điện chờ ngài về phân phó. Trong đó có mấy người rất được, tiểu nhân đã tự tiện đưa vào tẩm điện cho ngài…”.
Gã còn muốn huyên thuyên nữa, nhưng cây quạt trong tay Lan Uyên đã “xoạch…” một cái thu lại, gã thư đồng vốn khéo léo giỏi đoán ý chủ nhân vừa nhìn thấy Ly Thanh đứng bên cạnh đã thức thời ngậm miệng lại.
“Nếu Nhị thái tử công việc bộn bề, vậy Ly Thanh không quấy quả nữa”. Nét mặt Ly Thanh vẫn bình thản không gợn sóng, chỉ chắp tay thi lễ một cái rồi xoay lưng đi vào vương phủ, trước sau không quay đầu lại lấy một lần.
Lan Uyên định đưa tay kéo tay y lại, nhưng lại bị tay áo dài thượt cản lối, y đã im lặng tránh đi.
Cánh cửa lớn màu son nặng nề khép lại, Lan Uyên đành phải nói vọng vào bên trong: “Hai ngày sau ta trở lại”.
Ly Thanh vẫn không liếc nhìn lại, chỉ đến khi cánh cổng đã đóng chặt hoàn toàn, mới nghe bên trong truyền ra một tiếng “Ừ” nhàn nhạt, nhẹ tới mức không đoán nổi chủ nhân của nó đang nghĩ gì.
“Nghe nói bên Bật Mã Ôn đang thiếu người, ngươi sang đó phụ việc vài ngày đi”.
Gã thư đồng không đợi Lan Uyên dứt lời đã vội quỳ rạp xuống đất van xin tha thứ, nhưng Lan Uyên không thèm nhìn tới gã, chỉ phe phẩy quạt quay về điện riêng.
Nói là hai ba ngày sau sẽ trở lại, nhưng một tháng trôi qua cũng không thấy bóng người. Nghe nói trong tiệc rượu ở chỗ Hồ vương Kình Uy, Nhị thái tử dẫn theo cạnh mình một thiếu niên Tuyết tộc cực kỳ xinh đẹp. Tuyết tộc trời sinh có một làn da trắng như tuyết cùng một đôi mắt màu xanh trong mọng nước, tính tình lại cực kỳ ngọt ngào, hai bên má lúc nào cũng ẩn hiện đôi má lúm đồng tiền xinh xắn, vừa xuất hiện đã thu hút tất thảy mọi cái nhìn. Nhị thái tử bế cả y cùng ngồi, chuốc rượu, ôm ấp, hôn hít, nồng nàn đến mặc kệ mọi người xung quanh, thiếu niên này có thân phận ra sao, không cần nói cũng hiểu.
Lời đồn đãi râm ran truyền từ Thú tộc vào Thiên đình, rồi lại truyền từ Thiên đình về lại các Thú tộc. Khi truyền tới tai Hồ vương phủ thì Hồ vương đang bình thản ngồi trước bàn uống trà. Đối diện với y là vị mỹ nhân đệ nhất Hồ tộc danh lừng khắp nơi Hồng Nghê, toàn thân mặc áo đỏ rực, đang huyên thuyên không ngừng kể cho Ly Thanh nghe những gì nàng đã tận mắt chứng kiến đêm đó trong tiệc rượu: “Ngươi nói xem, tìm đâu ra được một kẻ như thế không biết, vừa dịu dàng lại vừa ngọt ngào, ngay cả trong đám cô nương cũng khó thấy nữa là… Mà ngươi không nhìn thấy dáng vẻ của hai người đó đâu…”.
Hồng Nghê là con gái của trưởng lão Hỏa Hồ, từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Ly Thanh, nhưng lại không biết những gút mắc bên trong quan hệ của Ly Thanh và Lan Uyên, nên cứ thế thỏa sức ba hoa chích chòe, nghe còn sinh động còn hấp dẫn hơn cả những lời đồn thổi bên ngoài.
Ly Thanh vừa uống trà vừa lơ đãng lắng nghe, đầu hơi cúi, trong đôi đồng tử vàng rực chỉ phản chiếu ánh nước trà xanh ngát, không dợn sóng không gợn mây, hoàn toàn trông như đang nghe chuyện của một người xa lạ không liên quan đến mình.
“Ôi chao, ngươi nói gì đi chứ! Sao trông như cái tượng đất thế kia!”. Cô nàng hấp tấp nóng nảy chợt dừng lời, đôi mắt màu vàng đỏ rực rỡ bất mãn liếc sang Ly Thanh.
“À…”, Ly Thanh ậm ừ, rồi nghiêng nghiêng đầu ra chiều suy nghĩ hồi lâu mới hỏi lại: “Nói gì bây giờ?”.
“Trời… thôi quên đi, quên đi!”, Hồng Nghê khoát khoát tay, chán nản chịu thua sự lãnh đạm của y; “Thảo nào ai cũng chê ngươi đáng chán, lúc trước còn chưa đến nỗi, vậy mà kế vị xong thì còn cổ lỗ hơn cả cha ta nữa!”.
Ly Thanh cũng không tức giận, chỉ để mặc nàng thỏa sức oán thán. Hồng Nghê là một trong số rất ít người có thể thân cận với y, trải qua năm rộng tháng dài, y đã tận mắt chứng kiến nàng dần trổ mã thành một thiếu nữ xinh đẹp lộng lẫy thế nào, cũng biết tính cách nàng càng lúc càng thêm nóng nảy bạo lực ra sao. Thường thường vẫn hay hấp tấp xông vào lôi kéo Ly Thanh nghe nàng học chuyện, hoặc là hai tộc nào có xích mích đánh nhau, tứ bề bất ổn, bụi đất cuồng quay, thật hùng vĩ; hoặc là hai người nọ ở chỗ nào so kiếm, ngươi đến ta đi, kiếm quang lấp lánh, quá đặc sắc. Có đôi khi nàng xông vào ngay lúc y đang cùng các trưởng lão nghị sự, nàng cũng mặc kệ, trong mắt chỉ cô nương ta không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện nàng sắp nói nữa. Bị cha lôi ra mắng, nàng ngoài mặt cúi đầu mếu máo xin lỗi, nhưng khi không có ai chú ý liền lén quay sang thè lưỡi trêu Ly Thanh, tất cả những giáo huấn của cha quả nhiên đã quên béng hết.
“Ngươi không biết đâu, tên Nhị thái tử kia quả nhiên là cưng chiều y đến tận xương tận tủy luôn ấy, cả ngày cặp kè chẳng chán, mang theo y đi dạo khắp trên trời dưới đất, làm như chỉ sợ người ta không biết vậy!”. Hồng Nghê húng hắng giọng, tự nhiên hỏi: “Mà dạo trước ngươi biến đi đâu vậy? Ta tìm không ra”.
“Đến nhân gian thăm thú một chuyến”. Ly Thanh buông chén trà, ngữ điệu ôn tồn.
“Đến nhân gian?! Ngươi lấy đâu ra nhiều hứng thú thế? Ta cứ tưởng ngươi định nhốt mình cả đời trong thư phòng đọc sách thôi chứ!”.
“Tự nhiên có hứng thế thôi. Hay lần sau cùng đi, được không?”.
“Khó khăn lắm mới có được lời mời này của Hồ vương, tiểu nữ đương nhiên không thể bỏ qua!”.
Nguyên Bảo tiến vào báo có các trưởng lão tới nghị sự. Hồng Nghê liền luyến tiếc rời đi: “Nếu bị ông tía nhìn thấy sẽ bị mắng là làm lỡ chính sự của ngươi, chi bằng ta trốn trước!”.
Ly Thanh nhìn dáng dấp phùng mang trợn má đáng yêu của nàng, không khỏi mỉm cười: “Muội sợ cha muội lại lải nhải bắt muội lấy chồng à?”.
“Ta có lập gia đình hay không thì liên quan gì tới ông ấy nào? Ai bảo ông ta cứ suốt ngày ra rả bên tai, nghe phát chán!”. Hồng Nghê ủ rũ trả lời, bỗng nhiên ngẩng phắt đầu lên quay lại nhìn Ly Thanh chằm chằm: “So với việc phải gả cho một kẻ không quen không biết, ta tình nguyện gả cho ngươi”.
“Tốt thôi. Ngay ngày mai ta lập tức sắc phong muội làm Hồ hậu, được không?”. Vẻ mặt Ly Thanh vẫn bình thản như gương.
Chợt ngoài cửa truyền vào một tiếng quát lớn nảy lửa: “Nhóc con ૮ɦếƭ tiệt kia, đừng có mà ăn nói vớ vẩn trước mặt vương!”.
Lời còn chưa dứt đã thấy trưởng lão Hỏa Hồ phi thân xông vào, Hồng Nghê kêu nhỏ một tiếng: “Không xong rồi”, lập tức dậm chân một cái bay thật nhanh ra ngoài. Thoát thân rồi còn không quên quay lại trêu cha mình một cái: “Cha muốn tổ chức đám cưới chứ gì, vậy để con tìm mối cho cha tái giá nghe, ngày này năm sau có khi còn sinh được cho con một cậu em trai trắng trẻo mập mạp cũng không chừng, vậy mới gọi là song hỉ lâm môn, đúng không cha? Ha ha ha…”.
Tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc còn vương lại, người đã hóa thành một đóa mây đỏ trôi tít xa xa.
Nửa đêm hôm ấy, khi y đang đọc sách, thì có ai đó đẩy cửa bước vào. Áo lam quạt vàng, đôi mắt nửa như xanh biếc nửa lại sẫm đen: “Sao khuya thế này còn chưa ngủ? Đang chờ ta sao?”.
Buông sách xuống, Ly Thanh dựa hẳn người vào lưng ghế mà ngước mắt nhìn hắn: “Không phải”.
“Thật khiến người ta đau lòng”. Lan Uyên làm bộ đau khổ, ôm иgự¢ lảo đảo đi tới, hắn cúi đầu xuống, trong đôi mắt lam sẫm ẩn hiện một tia vàng chói lọi, là đôi mắt của y, sóng xô chẳng sợ, ba đào chẳng kinh.
Đôi mắt ấy nhắm lại, cả người liền lọt vào vòng tay ôm của hắn.
“Có nhớ ta không?”.
“…”. Ly Thanh không đáp lời, Lan Uyên cũng không hỏi lại, chỉ là, nụ hôn càng lúc càng lúc càng sâu.
Ngoài cửa sổ, mây đen tầng tầng giăng khắp trời, che khuất cả một mảnh trăng non cô độc.
Lan Uyên có lúc mấy tháng liền ngày nào cũng tới, lại có lúc mấy tháng liền chẳng thấy tăm hơi. Thân mật, xa xôi, rồi lại thân mật, rồi lại xa xôi… trăm năm với bọn họ mà kể, chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt.
Nhị thái tử vẫn phong lưu đào hoa như cũ, nghe nói thiếu niên Tuyết tộc đã bị trả về, lại thu nhận một thiếu nữ Đại thái tử mang tặng, sau đó là rất nhiều rất nhiều thiếu niên hoặc thiếu nữ xinh đẹp như hoa. Khi sủng ái thì chỉ hận không thể chim liền cánh cây liền cành, cho dù người yêu có đòi hái trăng trên trời, Nhị thái tử cũng không nhíu mày; nhưng một khi đã chán, thì chỉ nghe người mới cười, chẳng biết người cũ đang khóc ở đâu đâu.
Mặc Khiếu nói: “Hắn quen tính rồi, bản chất hắn là như vậy”.
Hồng Nghê nói: “Nhị thái tử cái gì chứ, bỏ vào trần gian chẳng qua chỉ là một tên phá gia chi tử ăn chơi trác táng vùi đời chốn thanh lâu thôi chứ hay ho gì! Mà đám người kia quả thật chẳng có gì ngoài gương mặt xinh đẹp, lại còn mong hắn thật tình thật dạ! Không biết rửa sạch con mắt mà coi, Lan Uyên hắn nếu thực sự có chân tình, vậy trời cũng sắp sụp đến nơi rồi!”.
Ly Thanh lẳng lặng lắng nghe, bên khóe môi mơ hồ một chút ý cười. Khi Lan Uyên đến y không bao giờ nhiều lời, chỉ ôm ấp, hôn, thân thiết, tất cả cứ như không có chuyện gì xảy ra. Lan Uyên chưa bao giờ giải thích, mà Ly Thanh cũng chưa bao giờ hỏi.
Những khi động tình, Lan Uyên thường nói: “Ly Thanh, ta nhớ ngươi”.
Mắt vàng chợt lóe, y nhạt nhẽo đáp lại: “Ừ”.
Lan Uyên cũng thường ghé qua thăm Văn Thư, tinh thần của Văn Thư càng lúc càng kém, có khi đang nói nửa chừng hồn phách bỗng như đã trôi đến tận phương nào, đôi mắt trống rỗng, hoàn toàn không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lan Uyên hỏi y: “Văn Thư, ngươi đang nghĩ gì vậy?”.
“À, không có gì…”, Văn Thư nhoẻn một nụ cười yếu ớt, cả người dường như sắp muốn tan vào không khí: “Nhị thái tử vẫn ở bên Hồ vương sao?”.
“Ừ”, Lan Uyên gật đầu.
“Đã thế thì hãy chừng mực lại đi thôi. Người lãnh đạm đến mấy cũng sẽ có lúc không chịu nổi”. Ánh mắt Văn Thư xuyên qua Lan Uyên mà dõi về phía bức tường sau lưng hắn, trước đây tử đằng xanh biếc phủ kín, mỗi lần gió thổi qua là nhấp nhô tầng tầng sóng biếc; vậy mà nay đều đã khô héo, trơ lại bức tường màu gạch cũ hẩm hiu.
“Ha ha…”. Lan Uyên không đáp lại, chỉ mở quạt cười khẽ. Cây quạt, đã trở lại là cây quạt cốt ngọc thếp vàng, trên mặt quạt vẽ non cao nguy nga, sông dài khoáng đạt.
Đã lâu không sang bên chỗ Mặc Khiếu, vì chẳng hiểu vì sao mà dạo này Lang vương có vẻ không ưa hắn, vì thế đi nửa chừng thì đổi hướng tiến về phía sau núi.
Vừa vào Lang vương phủ đã nhìn thấy giữa phòng chưng một tấm bình phong lộng lẫy, đặt trên đế gỗ đàn hương, trên mặt tầng tầng tranh hoa điểu, lông chim sặc sỡ nhiều màu dùng đá quý đủ loại mà khảm thành, lấp lánh khắp phòng, xứng đáng với khí phách của Lang vương.
“Đây là thứ tốt từ đâu ra vậy?”, Lan Uyên hỏi.
“Vậy kia là thứ tốt từ đâu ra?”, Mặc Khiếu hất mặt về phía thiếu niên đứng sau lưng Lan Uyên: “Mới hai ngày trước chẳng phải là một đứa nhỏ Miêu tộc sao?”.
Lan Uyên kéo thiếu niên vào lòng, dùng bàn tay đỡ cằm nâng gương mặt đỏ bừng của y về phía Mặc Khiếu: “Mấy ngày trước mới nhìn thấy ở chỗ Kình Uy, thấy sao hả?”.
Mặc Khiếu nhíu mày, ánh mắt đầy khinh bỉ: “Đồ chơi của ngươi, ta không quan tâm”.
“Vậy ngươi nói cho ta biết đi, tiểu nhân đã đắc tội Lang vương bệ hạ chỗ nào chứ? Sao dạo này không thèm đếm xỉa gì đến ta?”, Lan Uyên đẩy thiếu niên ra, nghiêm túc nhìn Mặc Khiếu.
“Không dám”, Mặc Khiếu cũng thu lại nét mặt, đôi mắt đen như mực nhìn Lan Uyên chằm chằm: “Cũng đã qua hơn trăm năm rồi, ngươi nên buông tha cho Ly Thanh đi chứ”.
“Lời này của ngươi là ý gì?”, Lan Uyên vươn thẳng người, đôi mắt cũng cảnh giác nhìn Mặc Khiếu không chớp.
“Trước kia ngươi cũng chỉ là hứng thú nhất thời, nếu bây giờ chán rồi thì nên thôi đi”. Mặc Khiếu đáp.
“Sao ngươi biết ta đã chán?”, Lan Uyên xoay người nhẹ nhàng ngồi lên ghế, mở nắp chung trà thổi nhẹ mấy lá trà trong chén: “Sao ngay cả ta cũng không biết mình đã chán thế nhỉ?”.
Mặc Khiếu không biết nói sao, mãi sau mới hỏi: “Vậy ta hỏi ngươi một câu thật tình, ngươi đối với y có chút chân thành nào hay không?”.
“Ha ha…”, Lan Uyên buông chung trà, cười đến mức cặp mắt xanh lam cũng híp lại: “Cả ngươi cũng thừa hiểu là ta hứng thú nhất thời kia mà!”.
Trên nét mặt Lang vương thoáng chốc hiện lên nét thương hại: “Chơi dao có ngày đứt tay, ngươi tự tìm cách giải quyết đi. Ta chỉ nói một câu, y, chính là Hồ vương”.
Lan Uyên phe phẩy quạt bỏ ra ngoài: “Được, ta nhớ kỹ. Đứa bé này ngươi có thích không? Thích thì cứ giữ lại, còn nếu không thích thì làm gì với nó cũng được, ta không quan tâm nữa”.
Sau lưng hắn là Lang vương tóc đen mắt đen thăm thẳm, còn sau Lang vương, là tấm bình phong ngũ sắc thúy điểu phồn hoa, nguy nga diễm lệ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc