Triệu Tuệ An cùng Hoắc Kiến Vũ khoát tay nhau giữa buổi tiệc để anh nói chuyện cùng mọi người. Từ xa cô nhìn thấy Tống Minh Huy,hôm nay Tống Minh Huy đại diện Tống thị đi đến.
" Được được "
" Anh, em đi kiếm đồ ăn một chút. Anh ở đây nói chuyện với mõi người nha "Triệu Tuệ An nhìn anh nói
" Ừ, để anh đi với em "
" Không cần đâu, quầy đồ ăn bên đó, em lấy xong đi lại anh "
"Ừ "
Triệu Tuệ An buông tay anh ra mà đi hướng quầy thức ăn vì nhìn thấy Tống Minh Huy đang ở đó
" Minh Huy " Cô hù Tống Minh Huy
" A...Tuệ An, cậu cũng đi dự tiệc sao?" Anh khá bất ngờ
" Ừ, cậu thấy mình hôm nay thế nào? " Cô vừa nói vừa gấp thức ăn để vào dĩa
" Rất đẹp, cậu lúc nào cũng đẹp, cậu đi cùng Hoắc tổng sao? " Anh vẻ mặt hơi buồn nói
" Ừ, anh ấy ở bên kia, mình đến lấy thức ăn với gặp cậu "
" Ừ "
" À mà Minh Huy, Y Nhung đang rất buồn, cậu ấy là thương thầm người ta, hazzz mình cũng không biết làm sao cho cậu ấy không buồn nữa "
" Ừ, Mình hiểu được nỗi khổ của Y Nhung, cơn đau đó cứ âm ỉ trong tim không thể nào hết được " Anh là đang nói anh
" Cậu cũng thương thầm ai sao? " Cô cười với ánh mắt dò xét
" Ừ, một người con gái rất đẹp, nhưng tiếc là cô ấy giờ đã có hạnh phúc riêng của mình rồi "
" Vậy cậu cũng nên buông bỏ, tìm hạnh phúc khác cho mình "
" Ừ "
" Ây Triệu Tuệ An đây sao? nói chuyện với trai giữa nơi đông người như này,không sợ người ta cười vào mặt Hoắc gia sao? "
Triệu Minh Minh là con gái của Triệu Mặc, em họ của Triệu Tuệ An .
" Tôi có làm gì xấu hổ đâu mà sợ, Triệu tiểu thư "
" Quả nhiên làm thiếu phu nhân Hoắc gia giọng điệu cũng khác hẵn "
" Đúng vậy tôi là quan minh chính đại làm thiếu phu nhân, còn cha con hai người thì sao dám ςướק lấy tập đoàn Triệu thị của tôi "
" Triệu Tuệ An cô nói ai ςướק, ba mẹ cô là ૮ɦếƭ tập đoàn không có người lãnh đạo nên cha tôi mới giúp cô thôi "
" Giúp, giúp tôi mà lừa gạt tôi chuyển hết cổ phần, còn đuổi tôi ra ngoài đường, như vậy là giúp sao? "
" Tuệ An con cũng đến đây sao? " Triệu Mặc đi lại
" Ba, cô ta vừa nói chúng ta là kẻ ăn ςướק đó " Triệu Minh Minh liền mách Triệu Mặc
" Không phải sao? " Triệu Tuệ An nhếch môi cười nhạt
" Tuệ An con hiểu lầm rồi, ta không phải ςướק tập đoàn của ba mẹ con đâu, ta là muốn giúp thôi, ta sợ tâm quyết của ba mẹ con lại rơi vào tay người khác " Triệu Mặc nói
" Tôi không phải là đứa con nít 14 tuổi ngày đó. Hai người cứ việc vui đi, tập đoàn Triệu Thị là của ba mẹ tôi, tôi Triệu Tuệ An nhất định sẽ lấy lại, ông cứ chờ đó mà coi " Triệu Tuệ An nghiến răng trừng mắt nói
Hoắc Kiến Vũ đã nhìn thấy nhưng lại muốn xem bản lĩnh của Hoắc thiếu phu nhân như thế nào? Khi nhìn vào thái độ không sợ trời, không sợ đất của cô thì anh cong môi cười. Quả là phu nhân của anh, thần thái phải khác người.
" Triệu Tuệ An cô là lên mặt với ai hả? " Triệu Minh Minh hung hăn nói
" Gọi tôi Hoắc thiếu phu nhân " Cô trừng mắt nói
" Cô..."
" Bã xã, sao lại đi lấy đồ ăn lâu như vậy?" Hoắc Kiến Vũ đi tới ôm lấy eo cô, hôn nhẹ lên gò má
" Hoắc tổng xin chào " Triệu Mặc thấy anh thì nịnh ra mặt, đưa tay chào hỏi
" Đã lấy xong chưa, Anh đưa em đi gặp Âu Minh Phong bạn thân của anh " Hoắc Kiến Vũ làm lơ không xem Triệu Mặc ra gì
" Dạ xong rồi, chúng ta đi thôi " Cô cũng nỡ nụ cười hạnh phúc làm Triệu Minh Minh tức nỗi đom đom mắt
" Hoắc tổng dù gì Tuệ An cũng là cháu gái tôi, ngài không nễ mặt người chú này sao?" Triệu Mặc rút tay về nói
" Nễ sao? Nễ một người ςướק lấy Triệu thị của vợ tôi? Nễ một người đuổi vợ tôi ra ngoài đường sống bữa đói bữa no sao? Nễ một người khiến vợ tôi chỉ mới 15 tuổi phải đi làm việc cực nhọc kiếm tiền sao? "1
" Hoắc tổng là....."
" Triệu thị là của Triệu Tuệ An, tôi nhất định sẽ lấy lại, ông cứ hưởng thụ thời gian ít ỏi này đi, Vì sắp tới nó sẽ về đúng chủ của nó "
" Triệu thị là do tôi lèo lái 5 năm qua mới có được ngày hôm nay " Triệu Mặc lo sợ nói1
" Tôi sẽ tha ૮ɦếƭ cho ông nếu ông tự nguyện trả và biết sám hối tội lỗi của mình "
" Không bao giờ có chuyện đó, nếu không có tôi thì sẽ có người khác vào giành thôi "
" Triệu thị đấu với Hoắc thị như lấy trứng trọi đá, ông nghĩ xem ông đấu lại tôi không. Còn nữa đừng nghĩ tôi không biết ông đã...... " Hoắc Kiến Vũ ghé sát tai Triệu Mặc nói đủ ông nghe
" Ông đã ra tay với máy bay của ba mẹ vợ tôi để ςướק lấy Triệu thị "
Hoắc Kiến Vũ nói rồi nhếch môi cười nhạt, anh đã điều tra và biết máy bay ông bà Triệu đi ngày hôm đó là 1 tay Triệu Mặc giở trò để âm mưu ςướק lấy Triệu thị.
Vì không muốn tạo thêm niềm đau khổ cho Triệu Tuệ An nên anh đã giấu, một khi Triệu thị được xác nhập vào Hoắc thị thì ngày đó là ngày Triệu Mặc phải trả giá cho việc làm của mình. Anh sẽ không bao giờ bỏ qua cho kẻ đã hãm hãi gia đình vợ anh như thế, làm hại Tuệ An của anh phải cực khổ mấy năm qua. Từ một tiểu thư danh giá lại phải đi rữa bát, bán hoa thẩm chí là phát tờ rơi để kiếm sống
Tống Minh Huy nhìn thấy Hoắc Kiến Vũ ra mặt bảo vệ Triệu Tuệ An như vậy mà anh cũng thấy vui trong lòng. Chỉ cần Tuệ An hạnh phúc là đủ với anh.1
Hoắc Kiến Vũ ôm Triệu Tuệ An đi về hướng của Âu Minh Phong đang đứng.
" Cảm ơn anh, ông xã "
Hoắc Kiến Vũ làm sao chịu nỗi vẻ mặt đáng yêu, giọng nói ngọt ngào của cô liền ghé tai nói nhỏ
" Anh chỉ chấp nhận lời cảm ơn trên giường thôi "1
" Anh quá đáng " Cô đánh yêu lên иgự¢ anh
Hoắc Kiến Vũ nhìn Triệu Tuệ An ngượng ngùng mà bật cười lớn, nhéo nhẹ mũi cô
" Ôi trời đây là bạn thân thuở nhỏ của tôi đây sao? " Âu Minh Phong nhìn thấy liền nói
" Ai rồi cũng phải thay đổi thôi " Anh lấy lại vẻ mặt lạnh lùng1
" Em là Triệu tiểu thư sao?"
" Là vợ của tôi " Hoắc Kiến Vũ trừng mắt nói
Triệu Tuệ An cười ngượng gật đầu, lấy đồ ăn cho vào bụng
" Hoắc tổng, Âu tổng tôi kính 2 ngài một ly " Lâm tổng đi lại nói1
" Được "
*keng* Cả 3 cụng ly vào nhau
Triệu Tuệ An nhìn Hoắc Kiến Vũ trút thẳng ly rượu vào cổ họng mà nhíu mài,1
Nhân viên đi ra gót thêm rượu vào ly, Hoắc Kiến Vũ cầm ly rượu xoay xoay rồi đưa lên môi định nhấp1
" Anh uống ít thôi " Cô nhăng mặt nói
" Không sao " Anh cười
" Ây Hoắc thiếu phu nhân tôi kính cô 1 ly nhé " Lâm tổng nói
" Cô ấy không biết uống rượu, tôi uống thay " Hoắc Kiến Vũ nói rồi cả hai cụng ly uống