Hoặc tất cả hoặc không gì cả - Chương 08

Tác giả: Đang cập nhật

 Thế thì Bun ơi hát cùng mình nhé - nhỏ Trang từ đâu bước ra kèm theo nụ cười tươi rói
- Thế có được không? - mấy đứa xung quanh tò mò xem biểu hiện của Bun
Hùng thuyết phục:
- Giúp lớp nhé Bun
Bun nhìn nó thoáng do dự nhưng nó không nhìn anh. Mặt nó cúi gằm xuống hồi hộp nghe câu trả lời. Sau một thoáng Bun đáp
- Uh cũng được
Buồn, đấy là cảm giác đầu tiên nó cảm nhận được. Nhưng rồi Kim cũng ngẩng đầu lên, mỉm cười với Bun nụ cười không chút gượng gạo mà tươi tắn mang đầy sự cảm kích. Nhưng chính nụ cười ấy đã giúp Bun giật mình hiểu ra có ai đó đã chiếm vị trí của anh trong trái tim nó. Không còn cảm giác nhói đau nữa, nó cũng ngạc nhiên với chính mình , chỉ còn sự thanh thản và bình yên. Có lẽ nó đã xa được Bun rồi, nên buồn hay vui đây?
Hắn để ý nó suốt từ nãy. Nét buồn trên gương mặt ấy không giấu nổi sự tinh ý của hắn. Nhưng rồi Bin lại thấy vui vui, nó cười với Bun như một người bạn không hơn không kém. Kim đã quên được Bun và đón nhận hắn chăng?
- Được rồi, xuống sân đi còn 5 phút nữa thôi - Hùng dõng dạc nói
---
- Sau đây là chuyên đề đầu tuần của lớp 11A3 chúng tôi - giọng nói nhẹ nhàng của nhỏ Hương mở màn cho chương trình
- Đầu tiên là ca khúc "Em trong mắt tôi" do bạn Bảo Hoàng trình bày
Tiếng vỗ tay rầm rầm vang lên. Hoàng bước ra với vẻ lãng tử cùng cây đàn ghi ta ngồi xuống. Hắn hát, một chất giọng khan khan nhưng đặc biệt rất ấm và truyền cảm. Kim chăm chú lắng nghe, ở dưới cũng vậy. Bỗng một bàn tay bất ngờ đặt lên vai nó. Giật mình nó quay lại để rồi ngẩn ngơ khi bắt gặp nụ cười thiên thần của hắn. Bin tới cạnh nó, nhẹ nhàng nắm chặt tay nó, ánh mắt ngập tràn niềm vui. Kim cũng vậy, nó ú ớ định nói cái gì nhưng rồi sực nhớ ra cái họng đang viêm của mình nên im bặt. Hiểu được ý nó, Bin rút ra một tập giấy và 乃út đưa cho Kim. Nó đón lấy, vội vàng viết
- Sắp đến tiết mục của anh rồi đấy, cố lên! Fighting
Hắn mỉm cười ấm áp, đặt lên trán nó một nụ hôn nhẹ. May lúc đó mọi người đang chăm chú lắng nghe Hoàng hát nên nó bớt ngượng ngùng. "Sao lúc này hắn đáng yêu thế! Cứ đau họng thế này có khi lại tốt" (Ặc)
Sau khi bài hát của Hoàng kết thúc, nhỏ Hương bước lên sân khấu tiếp tục giới thiệu chương trình:
- Các bạn có thích Nobody của Wonder girls không nhỉ? - giọng nhỏ Hương kéo dài đầy phấn khích
Học sinh ở dưới ồ lên thích thú
- Vậy thì hôm nay các bạn sẽ được thưởng thức màn nhảy "Nobody" nhưng là của các Wonder Boys đến từ 11A3
Các tiếng vỗ tay rầm rầm vang lên, 5 chàng trai áo sơ mi bỏ ngoài thùng, phanh 2 cúc иgự¢ trông rất phong trần và lãng tử. Tiếng nhạc vang lên
...
Những bước nhảy điêu luyện rất đẹp nhưng cũng không kém phần dí dỏm. Cả lũ học sinh ở dưới cười ngả nghiêng với tuyệt chiêu lắc ௱ôЛƓ của Minh bếu, cú chỉ tay chiu chiu made by Tùng còm (giống que củi thì đúng hơn), Kiệt Nôbi thì luống ca luống cuống bởi vẫn chưa thuộc bài đúng là Nôbi có khác, riêng Hải cà chớn thì múa may quay cuồng suýt té mấy lần trên sân khấu. Còn mỗi Bin là ok nhứt. Mặc dù vậy hắn cứ rụt rè chẳng nhảy hết mình gì cả. Kim đoán chắc hắn sợ mất hình tượng hotboy của mình. Nhưng số trời đã định Bin không thể thoát khỏi tầm mắt của các fan girls
- Mày ơi Bin kia phải không?
- Đâu đâu??
- Kia kìa
- Á á á á á á á á á á á á Bin đẹp zai quá. - Trời ơi Bin nhảy Nobody kìa, thật là manly hết sức, I love u
Nghe mấy lời động viên thái quá của các fans Bin toát hết mồ hôi hột. Ấy vậy mà những bước nhảy vẫn nuột chán, hắn vẫn không biết cuống hay lo sợ gì. Nó thấy tức quá. Tức vì bao công sức bỏ ra để "dìm hàng" hắn bỗng biến thành công cốc. À không còn hơn cả công cốc nữa, nó lỗ rồi. Bin càng nổi như cồn sau vụ này và trở thành 1 trong 5 "wonderboys"
- Nè sao mặt bí xị zậy? - hắn chìa tờ giấy trước mặt nó
"Không có gì" - nó nhăn nhó lắc đầu
Bin liền véo vào đôi má ửng hồng
- Á lắm gì vậy? Đau - Kim nhỡ hét lên đau đớn mà quên mất cái giọng vịt đực
- Tức không hạ được anh hả - Bin lại viết
- Phải đấy thì sao nào? - nó giằng lấy tờ giấy và cái 乃út
- Sao trăng cái gì. Nói cho em một bí mật nhé - Bin từ tốn
- Bí mật gì?
- Anh chỉ thể "gục" trước em thôi :">
Lại một câu tán dẻo như kẹo của hắn, nó vẫn biết và vẫn cứ đổ "rầm". Thấy nó tủm tỉm, Bin chộp nhanh tờ giấy hí hoáy viết tiếp
- Note: Chỉ có 50% là sự thật
Viết xong, Bin đưa cho nó rồi ba chân bốn cẳng chạy thục mạng. Nó nhìn tờ giấy, buồn man mác. 50% con số này xoay quanh đầu nó, có lẽ Bin gục trước nó là sự thật nhưng cái từ "chỉ" kia có vẻ không đúng cho lắm. Kim nhớ lại, nó đã từng nhìn thấy tấm ảnh một cô gái trong ví Bin từ khá lâu rồi. Chính xác là hôm nó đưa Bin vào phòng khám nhà Mun, chiếc ví rớt ra và nó vô tình nhìn thấy. Nói thực, nó có ác cảm với cô gái trong ảnh hay đại loại là những người như cô ta. Không phải vì nó thích Bin ngay từ lần đầu, mà là nó ghét cái "yểu điệu thục nữ" của mấy tiểu thư nhà giàu như ấy, trông rất giả tạo. Thà cứ đanh đá như nhỏ Hiền hay thậm chí chanh chua như cái Thu nó còn thấy đỡ đỡ. Mặc dù xấu tính nhưng mà nhỏ còn thể hiện ra mặt chứ mấy cái loại "tiểu thư" kia cứ thích giữ ý kiêu kì (mà theo nó là bảnh chọe), không bao giờ thể hiện ra mặt cứ phải để người ta đoán, không đoán ra thì lại sợ phật ý nàng. Ôi sao mà rắc rồi thấy ớn! Đâm ra nó ghét cô gái trong ví hắn và giờ có thêm tờ giấy 50% này nó sẽ không ghét nữa đâu chỉ hận thôi ^^
- Tiết mục thứ ba là bài song ca do bạn Hoàng Anh và Nhi Trang lớp 11A3 trình bày với bài hát "I just wanna be with you"
Tiếng vỗ tay lại vang lên rầm rầm kéo nó về thực tại. Nó ngước lên sân khấu, ánh mắt hướng về phía Bun. Tiếng nhạc vang lên, Bun hát. Giọng hát ấy luôn sâu lắng và da diết khác với sự ấm áp ngọt ngào của Bin - tiếng hát đã khiến tim nó "rung" thêm lần nữa . Nhưng sự thật luôn là sự thật cho dù nó có đau vì Bun, có buồn vì Bun thế nào thì giọng hát của anh vẫn khiến nó thích thú và dễ chịu. Ánh mắt trầm tư, đôi môi mềm mại đã từng khiến nó si mê và giờ cũng vậy, nó vẫn thích nhưng hình như không còn đau nữa
Bin nhìn Kim đang trầm lặng dưới gốc cây, lòng không khỏi bồn chồn lo lắng. Hắn biết mình đã nằm trong tim nó nhưng liệu nó đã quên hẳn được Bun. Sẽ ra sao nếu một ngày Bun quay lại, liệu nó còn chọn hắn ?
Bài hát tốp ca đã kết thúc chuyên đề lớp. Cả lũ rủ nhau ra ăn chè trừ Kim. Nó muốn đi bộ về một mình. Hôm nay nó thấy khang khác, khác không phải nó bị đau họng mà khác vì nó đã tìm được sự bình yên.
"Em sẽ mãi hạnh phúc như vậy nhé" - ánh mắt Bun nhìn nó buồn xa xăm nhưng luôn ấm áp vô cùng
---
- Bin đi học chưa? - nó vội vã hỏi khi bước vào lớp
- Chưa, mà sao mày quan tâm thế ngày nào cũng hỏi - thằng Quân tủm tỉm, ánh mắt gian xảo nhìn Kim
- Sao mày lắm chuyện như đàn bà thế? - nó khó chịu
Thằng bé thấy mình không được hưởng ứng đành tò tò quay lên. Ánh mặt trời vàng nhạt xuyên qua ô cửa kính trong suốt lặng lẽ chiếu trên bàn nó. Nó ngẩn ngơ nhìn ra ngoài. Trời cũng bớt lạnh rồi, gió cũng ít hơn và không buốt nữa. Khục khặc ho vài tiếng, nó lấy chiếc khăn che kín cổ hơn. Kim không còn phải im thin thít, nó đã đỡ hơn nhưng vẫn chưa khỏi hẳn. Không biết Bin sao rồi. Nhắc tới hắn nó lại nhớ. Nhớ cái cách hắn trêu chọc, cái giọng ngọt như đường phèn và nụ cười thiên thần rạng rỡ. Ôi nó đến nổ tung đầu về Bin mất - Nè sao Bin không đi học đấy - nó chồm lên hỏi lớp trưởng
Mấy ngày hôm nay nó đã kiềm chế lắm để không mở mồm hỏi câu đấy nhưng mà đến giờ thì hết chịu nổi rồi. Nó lo sốt vó.
- À hình như cảm. Hôm trước cả lớp liên hoan chơi uỳn đồ xì sai khiến. Nó thua bị bắt ăn kem
- Trời ơi, sao chúng mày ác thía! - nó bức xúc. Bin bị viêm họng mà
Thằng Hùng vẫn thản nhiên
- Thế mới bắt nó ăn kem chứ không thì dễ dàng quá
Nó ngồi phịch xuống ghế, bơ phờ. Biết thế hôm trước kéo Bin đi về cho xong. Mà cũng tại hắn ham chơi đấy chứ. Cho ૮ɦếƭ. Nó gục xuống bàn
- Nè bà, Mun đâu rồi - nhỏ Hạnh chạy xuống chỗ nó hỏi
Kim ngẩn người. Phải rồi, dạo này nó cũng ít thấy Mun lắm. Cặp sách vẫn đấy nhưng hình như Mun không trong lớp. Một ngày có 5 tiết thì họa chăng có 1-2 tiết là thấy mặt Mun. Nó thấy mình vô tâm quá, chỉ nghĩ đến Bin mà quên mất t.y to lớn. Mà Mun lạnh lùng với nó hơn thì phải, không chở nó đi học nữa, không về cùng nó nữa, không cười với nó nữa, không đi chơi với nó nữa,... còn nhiều cái không quá. Nó cảm thấy mình và Mun càng ngày càng xa hơn. Phải làm điều gì để thay đổi mới được - nó tự nhủ và mỉm cười với ý tưởng vừa xuất hiện
#Canteen:
- U ơi con 1 sandwich, 1hamburger tôm và 2 ly sữa nhá, cho vào túi cho con nữa để con mang lên lớp
Kim chống tay xuống bàn chờ đợi. Mun rất thích hamburger tôm và nó rất thích sandwich. Vậy là làm hòa được rồi. "yeh"- nó sung sướng cười toe toét
- Này Kim, xong rồi đấy mau ra lấy đi - giọng u gọi nó
- Dạ - nó lăng xăng chạy tới
- Con gửi tiền nè u
- uh
- Thanks u, con về đây
"Hôm nay phải bắt Mun đèo về mới được. Mấy hôm trốn rồi. Ghét" Nó ôm một chồng bánh và sữa vừa đi vừa hí hửng
"Oái" - một tiếng kêu thất thanh vang lên và nó đã sóng xoài dưới đất
"Ối, sao bất cẩn vậy bạn?" - giọng con gái vang lên
Kim đau đớn nhưng vẫn cố đứng dậy, không có chỗ nào chảy máu nhưng bánh và sữa thì đã tung tóe. "Bực mình thật!" - nó lẩm nhẩm
- Xin lỗi bạn vừa nói cái gì đấy? - vẫn giọng nói lúc nãy
Đang lúc bực tức lại còn có đứa thích nói nhiều, nó lừ mắt
- Này ᴆụng vô người tôi mà không xin lỗi là sao? Con gái con đứa chả có ý tứ gì cả, ngồi lù lù một đống mà có cái chân không biết khép vào hả.
- Này sao lại mắng tôi, bạn đi đứng chẳng nhìn đường đấy chứ - con nhỏ cũng gân cổ lên cãi
- Làm người ta ngã lại còn thích cãi à? - Nó càng tỏ ra tức tối, ánh mắt đanh lại
- Thôi đi Kim là bà quá rồi đấy
Nó sững người. Đây là lần thứ 2 nó nghe câu này và cũng tại canteen này. Lần trước là Bun còn lần này là ai đây? Từ từ quay đầu lại, Kim sững người khi nhận ra câu nói đó là của thằng bạn thân nhất - chính là Mun.
- Sao... sao t.y lại ở đây? - nó lắp bắp
- Tại sao tôi không được ở đây? Bà ᴆụng vô Liên, làm đổ hết sữa lên người cô ấy lại còn mắng người ta là sao? Tôi không hiểu bà dạo ngày thế nào nữa - Mun nhìn nó ánh mắt lạnh lùng băng giá
Cái gì thế này? Nó có thể tin vào đôi mắt mình nữa không? Mun - t.y của nó sao lại trở nên như vậy? Tất cả sữa này, bánh này nó đều mua cho Mun mà. Nó tức giận cũng là vì Mun. Tại sao Mun đối xử với nó như vậy? Nó đã làm sai gì chăng
- Nhưng chính cô ta ngán chân tôi mà - nó cố vớt vát lần cuồi. Có lẽ đây là tia hy vọng cuối cùng - Ai nhìn thấy nào? Bà có thể nhìn thấy chân cô ấy sao còn vấp té? làm sao cô ấy biết mình sẽ làm ngã bà mà rụt chân vào. Chính bà có lỗi đấy - Mun nổi khùng
Nó ૮ɦếƭ đứng, đôi mắt to tròn, đỏ hoe nhưng tuyệt nhiên cũng không một giọt lệ. Nó nhìn sang cô gái bên canh - người đã làm nó ngã. Khuôn mặt trái xoan, mái tóc xoăn nhẹ, đôi gò má cao cao , đôi mắt đen đầy ẩn ý và vẻ giễu cợt. "Trông cô ta quen quen"- Kim thoáng sững người rồi giật mình nhớ ra. Đó chính là Liên - con nhỏ đã làm Mun của nó điêu đứng. Vậy là nó đã hiểu lý do rồi
- Vì tình quên bạn sao? - nó hỏi ánh mắt đen láy chứa đầy mỉa mai
Mun thoáng giật mình nhưng cũng nhếch môi đáp lại
- Chúng ta giống nhau cả mà
Câu nói ấy làm nó đờ người. Phải rồi nó cũng đâu hơn gì, vì Bun, vì Bin mà nó quên mất người bạn thân chí cốt. Nhưng liệu Mun có cần khắt khe vậy không? Nó lí nhí
- Xin lỗi
- Muộn rồi - giọng nói lạnh lùng, khô khốc khiến nó rơi hoàn toàn vào tuyệt vọng
- Tôi không muốn có bất cứ quan hệ nào với cậu nữa. Chúng mình đi thôi Liên - nói rồi Mun kéo cô gái ấy đi, đi khỏi thế giới của nó, mãi mãi....
- Thế là hết - nó nói giọng hụt hẫng nhưng rất lạnh lùng
Tình bạn suốt 12 năm tưởng chừng không thể bị đốn ngã lại kết thúc, chỉ trong 1 câu nói, chóng vánh, hụt hẫng nhưng tuyệt nhiên không một giọt lệ, không một lời níu kéo, không một chút luyến tiếc. Chỉ có hai bóng dáng đang quay lưng về nhau, tách rời, riêng biệt không bao giờ trùng lặp nữa
#Sân thượng
Kim bùng tiết. Cũng phải thôi, tâm trí đâu mà học nổi. Gió lạnh thồi vào tâm hồn trống rỗng, buồn. Bây giờ nó mới khẳng định được Mun đã thật sự xa rời nó. Nó những tưởng nếu Mun rời xa thì nó sẽ ૮ɦếƭ mất bởi nó chẳng còn gì cả. Vậy mà, nó không đau, không khóc, chỉ buồn và muốn yên tĩnh. Tình bạn suốt bao năm tan vỡ không phải tại Mun mà tại nó. Nó cần Mun nhưng lại không hề quan tâm đến như một điều tất nhiên "Mun luôn luôn cạnh nó". Nó thấy mình luôn bị tổn thương và rồi nó trở nên ích kỷ với thằng bạn thân nhất. Nó bắt Mun đèo đi học, chở đi chơi, bắt Mun chép bài hộ những lúc lười, bắt Mun chạy xuống canteen mua kẹo trong giờ 5\'... Càng nghĩ nó càng thấy mình thật tệ, chỉ muốn nhận mà không muốn cho đi bất cứ thứ gì. Rồi rồi Mun ra đi, lần đầu tiên nó nhận ra rằng nó đã làm đau người khác.
"Mun à, tôi xin lỗi" - nó cất tiếng, lạc giọng trong sự tái tê
---
Tít! Tít! Tiếng di động vang lên, nó có tin nhắn. Một số lạ
"Người em cần đã tới. Mở cửa đi cô bé"
Nó ngẫm nghĩ xem chủ nhân tin nhắn này là ai. "Người em cần đã tới" mình thì cần ai nhỉ? Chẳng lẽ lại là hắn... một tia chớp rạch ngang qua mắt nó, nhưng hắn đang liệt giường mà vả lại hắn cũng đâu có số nó, có vẻ không khả thi lắm. Nó lại ỉu xìu chui vào trong chăn
Tít! Tít! Lại tin nhắn
"Nhanh lên cưng, ngoài này lắm muỗi quá"
Nó ngớ người, hình như hắn ta đang ngoài cửa, vậy sao không gõ, bày đặt tin nhắn làm chi? Nhưng nếu không ngoài cửa sao lại bảo mở???
Có cái gì đó bất ổn, nhưng với máu liều nó vẫn dò dẫm ra xem sao.
"Cạch! Cánh cửa mở ra"
Không có ai cả. "Đùa kiểu gì zậy?" - nó tức tối
"Hi! em"
"Á! Ma, trời ơi cứu con" Nó nhảy dựng lên, la lối om sòm khi trước mặt là một con ma máu me đầy mồm.
"Tôi đâu có cần ma, tha cho tôi đi mà"
Nó rúm ró vào một góc, tay chắp chắp lạy lạy khi con ma ngày càng tiến sát. Mồ hôi túa ra như tắm, chân tay run lẩy bẩy, nó ước gì mình có đủ sức để ba chân bốn cẳng chạy. Nhưng mà sao càng ngày càng gần vậy? Mặt nó và mặt ma chỉ còn 5 phân. Nó chợt nhận ra đôi mắt nâu trầm ngơ ngác, cái mũi dọc dừa cao cao, nước da trắng như trứng gà bóc. Con ma này trông quen quen...Nhưng nó đâu kịp nghĩ nhiều
Và bây giờ 5 phân không còn là ngắn nữa mà đó đã trở thành khoảng cách trong mơ khi ma và nó môi chạm môi. Một nụ hôn bất ngờ khiến nó không kịp động thủ. Ma hôn nó. Không dám thở, không dám động đậy, không dám tin vào mắt mình nữa, nó chỉ biết run rẩy trong nụ hôn ngọt ngào kia. Ngọt ngào ư? Nó không hiểu mình đang nghĩ cái quái gì nữa. Nhưng đúng mà, môi ma ngọt thật. Ngọt theo nghĩa đen ấy. Ngọt như siro và có vị dâu nữa. Nó thấy thích thú với đôi môi này, ướƭ áƭ, ngọt ngào, đê mê và cháy bỏng. Con ma vòng tay qua eo nó. Bất giác, nó cảm nhận được và... ôm lại hắn. Trời ơi nó không hiểu mình lấy đâu ra dũng cảm như vậy, lý trí này đã bị lấp hết, linh hồn này đã bị hớp sạch. Chỉ còn ngọt ngào chứa chan. Và nó chủ động hôn lại, thích thú và nồng nhiệt. Thời gian như ngưng lại, không gian như lặng im, chỉ còn hai bóng dáng đổ xuống hiên nhà dưới ánh trăng huyền ảo...
Nhịp tim nó ૮ɦếƭ lặng trong khoảnh khắc ấy. Rồi từ từ con ma buông nó ra. 2\'không ngắn cũng không dài nhưng đủ để nó trải qua mọi cảm xúc từ sợ hãi đến đê mê, từ run như cày sấy đến dũng cảm lạ thường và đặc biệt là cảm giác đó lâng lâng như lạc trên chín tầng mây. Nhưng rồi tất cả kết thúc.
- Anh yêu em - giọng nói ấm áp thoảng qua tai nó
- Hả
Nó trợn tròn mắt, người lại run lẩy bẩy. Một cơn gió lạnh thổi qua khiến nó rùng mình, dựng hết tóc gáy.
- AAAAAAAAAAA - lấy hết sức lực còn lại nó đẩy mạnh con ma kia
Đôi mắt nó nhắm chặt vào không dám nhìn tiếp. Con ma song xoài dưới đất, vẻ mặt đau đớn. Ánh đèn trong nhà mập mờ chiếu lên người hắn. Con ma lổm cổm bò dậy, tiến nhanh về chỗ nó
- Anh đâu phải ma mà em sợ thế? - giọng hắn tức tối
Nó ngớ người
- Không...không phải ma thì... là gì? - giọng nó đứt quãng run rẩy
- Em không nhận ra anh thật à? Mở mắt to ra mà nhìn. Anh là Bin
- Bin?
Nó đơ người. Bin, Bin, Bin... "Bin là thằng nào?" br /> - AAAAAAA - nó hét lên tay chân luống cuống chỉ vô mặt Bin
Chỉ biết nói thế thôi. Nó không thốt được lời nào nữa. Bao nhiêu điều muốn nói cứ mắc hết ở cổ họng. Đến khi Bin lên tiếng nó mới bập bẹ được vài chữ
- Em không sao chứ?
- Anh, anh là Bin thật sao?
- Uh thật
- AAAAAA - nó lại hét
- Sao anh lừa em chứ, có biết em sợ sắp ૮ɦếƭ rồi không? Nó nấc lên từng tiếng, đôi mắt đỏ hoe nhưng tuyệt nhiên không một lệ.
Bin tiến sát tới chỗ nó. Ánh mắt hắn đầy vẻ quan tâm và lo lắng
- Em sợ vậy sao? Anh xin lỗi
Như chỉ đợi vậy, nó choàng dậy ôm chặt lấy Bin. Cả người nó vẫn run rẩy, trái tim bé nhỏ đập loạn nhịp
- Anh xin lỗi, xin lỗi mà - Bin xót xa
Nó im lặng không nói lời nào, chỉ có vòng tay vẫn xiết chặt. Được một lúc, Kim mới rụt rẻ nói
Theo dõi page để cập nhật truyện hay