Bạc Tam hơi bất ngờ khi nhận được điện thoại của Mộc Cận, xua tay ý bảo thư ký Lý đang báo cáo trước mặt dừng lại một lát, sau đó mới khẽ mỉm cười nhấc máy: “Alô.”
Điện thoại vừa kết nối, Mộc Cận cũng hơi lo lắng, đang ở trong phòng làm việc nên không dám thái quá, giọng nói hơi thấp xuống: “Buổi chiều em còn có việc, anh đừng chờ.”
Bạc Tam hơi nhướng mày: “Em có việc gì?”
Mộc Cận không vui: “Gặp Cố Tuấn Nghiêu.”
Ngón tay Bạc Tam đưa lên ấn ấn mi tâm, sắc mặt trầm xuống: “Gặp hắn ta?”
Mộc Cận nói câu được câu mất, ậm ừ không rành mạch: “Mẹ em nhờ anh ấy gửi đồ cho em cũng không phải là anh không biết, hết giờ anh cứ về nhà, thế nhé.”
Nói xong cô ngang nhiên cúp điện thoại.
Bạc Tam nghe trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút báo bận, nghĩ đến khuôn mặt nhăn nhó của người ở đầu dây bên kia, hơi ngẩn ra, sau đó bật cười, mặt mày sáng láng, đẹp trai phong độ.
Anh đặt di động lên bàn, ngón tay thon dài gõ nhẹ, phát ra âm thanh lạch cạch rất khẽ.
Về nhà? Không ngờ người nào đó hơi ngốc nghếch vụng về, nhưng việc tiếp nhận thay đổi lại xuôi theo rất nhanh mà không biết. Nét cười trên khóe môi Bạc Tam vẫn chưa hết, trong đầu lại nhớ đến vẻ mặt đặc biệt của người nào đó.
Thế nhưng người nào đó không đầu không đuôi đùng đùng nổi giận gọi một cú điện thoại như vậy, chắc chắn là để báo cho anh hết giờ làm không cần chờ cô sao?
Anh vuốt vuốt mũi, ra hiệu cho thư ký Lý tiếp tục.
“Cuộc họp vào chín giờ hai mươi sáng đã được hoãn lại vào ba giờ chiều mai, hẹn ăn trưa với Lục tổng cũng cần thêm thời gian để thương lượng một số vấn đề quan trọng.” Thư ký Lý tiếp tục, “Còn có, sáng nay Phó tiên sinh, trước đó đã từng gọi điện thoại, đến tìm anh, nói anh không mở máy, thấy anh không ở công ty nên nhắn anh sau này gọi điện lại cho ông ta.”
Bạc Tam nhẹ gật đầu: “Được rồi, tôi đã rõ.”
“Còn nữa…” Thư ký Lý hơi do dự, “Tuần này tạp chí “Ngôi sao” đăng tin anh đi dự tiệc cùng Đỗ tiểu thư, tôi nghĩ thế thật không phải…”
“Không cần.” Bạc Tam khoát tay ngắt lời thư ký Lý, trên mặt hình như còn ẩn chứa ý cười, “Cái này không cần phải xen vào, tôi biết rồi.”
Thư ký Lý gật đầu, lặng lẽ lui ra ngoài.
Bạc Tam thấy thư ký Lý đã đóng cửa mới thò tay mở ngăn kéo, lấy ra tạp chí “Ngôi sao” số mới nhất xem.
Trên trang bìa, Đỗ Trình Vũ đang khoác tay anh, tay kia vén tóc ra sau tai, ánh mắt không rõ ràng lắm, vẻ mặt giống như cười mà không phải cười, đúng là vô cùng xinh đẹp.
Ngón tay thon dài của Bạc Tam chậm rãi lướt qua bìa tạp chí, trên mặt lại hiện lên nụ cười nhẹ. Mộc Cận, đây chính là nguyên nhân em gọi một cú điện thoại kia sao?
Nếu nói như vậy, trò chơi này có phải đã có thể cân nhắc đi đến hồi kết?
Rất lâu sau, Bạc Tam cầm tờ tạp chí đang để mở trước mặt ném vào thùng rác.
***
Trong lòng Mộc Cận tràn ngập nỗi tức giận không tên, nhẫn nhịn gần nửa ngày không có chỗ phát tiết, vì vậy lúc Tiểu Ảnh hỏi cô có muốn cùng đi uống trà chiều, cô rất sảng khoái nhanh nhẹn đi theo Tiểu Ảnh xuống lầu.
Đối với Mộc Cận, thời gian uống trà chiều đặt ra chỉ là để thỏa mãn ham muốn bà tám của mọi người. Ví dụ như bây giờ, cô vừa mới ngồi xuống, chợt nghe thấy tiếng thì thầm của hai nữ đồng nghiệp lạ mặt đằng kia. Một giọng nói hơi khàn khàn: “Aiz mọi người đã xem tạp chí “Ngôi sao” hôm nay chưa? Tiêu điểm là giám đốc Bạc đấy!”
Một giọng nói lanh lảnh khác: “Xem rồi, giám đốc Bạc đứng cùng Đỗ Trình Vũ đúng là xứng đôi, trai tài gái sắc điển hình ơi điển hình!”
Giọng nói khàn khàn trước đó lại vang lên, có vẻ hơi xót xa tiếc nuối: “Người đẹp Đỗ đã ra tay, những người khác cũng không trông mong gì rồi.”
Mộc Cận đang chăm chú nghe, đột nhiên nghe thấy một giọng nói trầm thấp.
Người đang nói rõ ràng là thư ký Lý: “Tôi làm thư ký cho giám đốc Bạc lâu như vậy, vẫn thấy anh ấy vô cùng nghiêm túc, đẹp trai thì đẹp trai, nhưng lạnh lùng nhìn sợ lắm.”
Một giọng nữ lạ lẫm cất lên: “Giám đốc Bạc lúc nào chả như vậy, không nhiều lời, khuôn mặt đẹp trai khẳng định là không bao giờ cười.”
Thư ký Lý bật cười: “Nhưng hôm nay lúc tôi ở trong phòng anh ấy, đúng lúc anh ấy có điện thoại. Không biết là ai gọi, tôi nghe mãi cũng không ra manh mối gì, giống như mỗi ngày ngồi mò mẫm trên trời ấy. Điện thoại kiểu đó trước kia không phải tôi chưa từng thấy, lần trước lúc vị Đỗ minh tinh kia gọi đến, giám đốc Bạc nhìn qua liền ngắt máy luôn. Đỗ minh tinh lại gọi cho tôi, tôi cũng không dám tiếp, sau đó mới lén lút nói cho cô ấy biết lúc đó đang làm việc.”
Một giọng nữ khác có vẻ kinh ngạc: “Hả? Đỗ Trình Vũ?”
Thư ký Lý nói: “Cũng không phải, kỳ này tiêu điểm của “Ngôi sao” tập trung vào giám đốc Bạc với Đỗ Trình Vũ, điện thoại cô ta gọi giám đốc đều không nghe, tôi thật tò mò không biết hôm nay là ai gọi đến. Mọi người không biết dáng vẻ lúc đó của giám đốc Bạc đâu, lông mày nhướng lên, khóe miệng hơi cười nhẹ, dịu dàng quả thật không tưởng tượng nổi.”
Giọng nữ kia cũng kinh ngạc: “Thật hay giả? Tôi làm ở đâu lâu thế cũng chưa thấy được mấy lần giám đốc Bạc cười trước mặt người khác, trong tiệc rượu cuối năm anh ấy cũng cười, nhưng nụ cười ấy nhìn là biết chỉ tỏ ý lễ độ, không đủ thật lòng, chắc chắn chỉ là biểu hiện trong công việc.”
Thư ký Lý cũng hơi bùi ngùi: “Đúng vậy. Thỉnh thoảng tôi cũng nghĩ, giám đốc Bạc là người giữa muôn hoa, có thể nào cũng sẽ có một ngày thật lòng yêu thương ai đó? Chỉ tươi cười với một mình cô ấy, chỉ đối tốt với một mình cô ấy. Ôi, câu chuyện hoàng tử bạch mã với công chúa Bạch Tuyết như vậy có phải quá là như trong cổ tích không?”
Một giọng nữ đáp lại: “Cậu ngốc lắm, xã hội bây giờ nào có còn người đàn ông tốt như vậy.”
Cuộc đối thoại tiếp theo đó của các cô ấy Mộc Cận căn bản không để vào tai, trong đầu chỉ có một câu nói kia của thư ký Lý, dịu dàng không tưởng tượng nổi.
Soái ca lạnh lùng trong truyền thuyết, đây là để nói Bạc Tam sao? Mộc Cận nhấp một ngụm cà phê, là Bạc Tam lúc nào cũng mặt dày khiến người khác chỉ muốn cho vài cái tát đấy à? Tên này cũng giỏi giả vờ quá nhỉ, ở công ty lại còn bày ra vẻ mặt lạnh lùng đẹp trai.
Đương nhiên cái này cũng không phải mấu chốt, mấu chốt là ở chỗ… Thư ký Lý nói cú điện thoại kia, có phải là do cô gọi không nhỉ?
Hu hu hu, nói vậy thì là có ý gì đây? Mộc Cận chớp mắt đi vào cõi tiên.
Vấn đề này xoắn xuýt đến tận khi hết giờ làm buổi chiều.
Trước khi tan sở, Mộc Cận nhận được điện thoại của Cố Tuấn Nghiêu, vừa ra khỏi công ty đã thấy anh đứng dưới tán cây chờ cô. Có vẻ anh đi thẳng từ công ty tới, áo khoác âu phục vẫn còn cầm trên tay.
Mộc Cận nhìn anh cười, né tránh ánh mắt của anh rồi vội vàng bước đến.
Cố Tuấn Nghiêu cũng nhìn thấy cô, ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo cô bước đến ngày càng gần, cuối cùng mới cười nhẹ: “Chân đã khỏi hẳn rồi chứ?”
Mộc Cận vội vàng gật đầu.
Đôi mày Cố Tuấn Nghiêu nhíu lại, hơi ngạc nhiên quan sát ánh mắt cô: “Mộc Cận có phải em đã làm chuyện gì có lỗi với anh không, sao hôm nay anh cảm thấy em ngoan ngoãn khác thường.”
Ngoan ngoãn… Anh coi cô là con mèo anh nuôi hay sao? Mộc Cận nghĩ thầm, ngẩng đầu lên đã là vẻ mặt tươi cười như hoa: “Aiz Cố Tuấn Nghiêu, có phải anh mắc bệnh cuồng bị bắt nạt không? Ngày nào em không ђàภђ ђạ anh, anh còn cảm thấy không thoải mái hả?”
Cố Tuấn Nghiêu ngẩn ra, liền bật cười sảng khoái: “Bây giờ mới giống em đấy Mộc Cận, thiệt thòi một chút cũng không chịu.”
Mộc Cận lườm anh, thò đầu ra sau lưng anh ngó nghiêng: “Xe anh đỗ ở đâu rồi? Mẹ em gửi cái gì đến?”
Cố Tuấn Nghiêu cười cười, nói: “Chút nữa sẽ biết, em ở đây chờ anh, anh đi lấy xe.”
Thực ra đứng chờ cũng chỉ một hai phút, Mộc Cận nhàm chán, vừa cúi xuống tìm hòn đá nhỏ trên mặt đất, bỗng thấy trước mặt tối lại, một bóng người chắn mất ánh sáng.
Vừa ngước lên, quả nhiên là Bạc Tam.
Mộc Cận nhìn anh một cái, tiếp tục cúi đầu nghịch hòn đá nhỏ. Đá qua, đá lại; lại đá qua, đá lại. Chao ôi, kỹ thuật của đội tuyển quốc gia chuẩn như vậy, còn e là không tìm thấy lối ra thế giới thật sự là…
Bạc Tam cũng không nói, chỉ im lặng đứng trước mặt Mộc Cận chờ đợi.
Mộc Cận đá cục đá qua lại hai ba lần, bất chợt nhận ra đây đang là trước cổng công ty, toàn là đồng nghiệp qua lại, vì thế vội vụng trộm quay đầu nhìn cổng lớn công ty.
Cô còn chưa kịp quay đầu lại đã nghe thấy giọng nói có phần vui vẻ của Bạc Tam: “Không cần nhìn, cái gì nên trông thấy đều đã thấy.”
Mộc Cận chau mày, cắn răng, đã không còn gì để mất, thoải mái ngẩng đầu lên nhìn Bạc Tam: “Anh đứng đây làm gì?”
Bạc Tam nheo mắt nhìn về phía xe Cố Tuấn Nghiêu đang đi tới: “Em có hẹn với người đàn ông khác, anh phải ở bên cạnh giám sát mới được.”
Anh nói rất thản nhiên, Mộc Cận tự dưng nhớ đến hình ảnh anh cùng Đỗ Trình Vũ trên tạp chí, nỗi bực bội lại ngứa ngáy, giọng điệu cũng trở nên cáu kỉnh: “Thế thì anh đi hẹn hò với người phụ nữ khác, em cũng phải đi theo giám sát.”
Bạc Tam cười cười: “Em xem tạp chí rồi nên mới tức giận?”
Mộc Cận hầm hừ, quay mặt sang chỗ khác, không thèm nói chuyện.
Bạc Tam cũng đi sang xem vẻ mặt cô, chỉ khẽ cười một tiếng, cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước.
Mộc Cận đỏ mặt, khóe môi run run, hơi tức giận lườm anh: “Anh làm cái gì!”
Bạc Tam cười lớn: “Mộc Cận, thế này không được. Mỗi ngày em ở cùng anh dưới một mái nhà, sao mới chỉ hôn một cái đã thẹn thùng như thế?”
Mộc Cận đang định phản bác, chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp của Cố Tuấn Nghiêu từ sau lưng Bạc Tam truyền đến: “Anh vừa nói gì?”