Hoa Trong Máu - Chương 98

Tác giả: Nhan_Trann

CHỜ ĐỢI
Cô buông anh ra, giương đôi mắt to tròn mà đượm buồn ấy lên mà nhìn anh.
- Em cần phải tới công ty của ba. - Cô nói với giọng nhẹ nhàng.
Anh đưa ánh mắt đầy lo lắng xuống mà nhìn cô, dường như trong lòng vẫn còn chưa an tâm.
- Em sẽ không tới gặp anh ấy nữa, chỉ cần anh làm theo lời em, mọi chuyện sẽ ổn thôi. - Cô vuốt nhẹ vào áo khoác anh cho phẳng phui, không quên nở một nụ cười mỉm trấn an anh.
Cô không thể nói với Alpha về những chuyện cô biết về mẹ anh được, mọi chuyện chưa rõ ràng, hơn nữa nếu anh biết được thì anh sẽ nổi điên lên mất, tuy anh nói không đau, nhưng rõ ràng những vết thương còn chưa lành lại mà..
Alpha với tay ra mà nắm lấy cổ tay người con gái ấy, cô ngơ ngác quay mặt lại nhìn anh.
- Để anh đưa em đi. - Giọng anh cất lên nhẹ nhàng, phải tận mắt trông thấy cô bước vào công ty của Phúc Thạch thì lòng anh mới có thể yên tâm được phần nào.
Tường Vy đứng trước cửa phòng ông mà khẽ hít một hơi thật sâu rồi thở ra từ từ, cô lấy chiếc điện thoại của ông từ trong chiếc túi xách của mình ra, kiểm tra kỹ càng lại một lần nữa xem mình đã xóa nhật kí cuộc gọi vừa rồi của tên Phi kia hay chưa.
Sau khi mọi chuyện đã sẵn sàng, trên môi cô lập tức nở một nụ cười tươi tắn, lấy lại vẻ nhí nhảnh như mọi ngày, một tay đẩy nhẹ cánh cửa trước mặt mình mà bước vào trong.
Ông khẽ ngẩng mặt nhìn lên khi thấy có người mở cửa, hai đồng tử giãn ra, sự xuất hiện bất thình lình của cô con gái khiến ông ngạc nhiên, hơn nữa sắc mặt còn rất tươi tắn, sao cô có thể như vậy sau khi trải qua những ngày dài đầy giông tố vừa qua.
Tay ông với nhẹ lấy chiếc ví đang đặt trên bàn, thường thì cô tới thế này đều là vì muốn xin thêm tiền tiêu.
- Ba để quên điện thoại ở nhà. - Cô nói rồi đưa chiếc điện thoại ra trước mặt ông, Phúc Thạch từ ngạc nhiên rồi chợt bật cười, với tay cầm lấy chiếc điện thoại từ tay cô con gái.
- Ồ cảm ơn con, lúc nãy ba đi vội quá nên cũng không để ý! - Ông cười nhẹ đáp trả cô, trong lòng thầm mừng vui vì cô vẫn còn quan tâm tới ông thế này.
Cô đứng nhìn ông đang ngồi trên ghế làm việc mà khẽ nở một nụ cười gượng gạo, dường như vẫn còn điều gì đó muốn nói.
- Dạo này công ty có nhiều việc lắm không ba? - Cô hỏi han ông với giọng ngây thơ, tò mò.
Ông ngước mắt lên nhìn cô, trước mặt vẫn còn các giấy tờ quan trọng cần phải kí kết, nhưng vẫn phải tạm gác lại mà trả lời đứa con gái ông hết mực cưng chiều này.
- Dạo này cũng nhàn hơn rồi. Sao? Con gái ba lo ba làm quá sức hả? - Ông nhếch mép cười cợt, trêu chọc cô con gái.
- Tại ba cứ suốt ngày cắm mặt vào công việc ấy... chả thấy nghỉ ngơi bao giờ cả. - Tường Vy bĩu môi, mặt xị xuống không mấy hài lòng.
- Được rồi được rồi, ba sẽ nghỉ ngơi mà. - Ông cười mỉm đầy mừng rỡ khi Tường Vy giờ đây đã biết quan tâm, lo lắng cho ông rồi.
Cô nhìn ông thêm một lúc, trong lòng cảm thấy khó xử, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh mà mình đã đọc được.
- Ba. - Cô cất tiếng gọi ông.
Phúc Thạch ngẩng mặt lên nhìn cô, nghe ngóng, giống như đang chờ đợi.
- Mình đi du lịch đi. - Tường Vy buột miệng nói ra, đồng thời cười mỉm thật nhẹ nhàng.
- Con muốn đi đâu à? Đi với Ngọc Linh à? - Ông nhướn mày hỏi cô.
Ông không hề nghe thấy chữ "mình" đó, hoặc có thể do ông không dám tin vào những gì tai mình nghe được. Tường Vy chỉ biết cười thầm trong lòng, ông không hề biết cô và "cô bạn thân" kia đã không còn là bạn.
- Con muốn đi với ba. - Cô thẳng thắn trả lời.
Ông chỉ biết mở to mắt đầy ngỡ ngàng.
- Với ba sao? - Ông Thạch không thể giấu nổi biểu cảm đầy ngạc nhiên của mình. Cô chỉ khẽ gật đầu và mỉm cười, Tường Vy chưa từng như thế này, trước kia ông có rủ cô đi du lịch vài lần nhưng cô luôn từ chối, thà đi một mình còn hơn là đi với ông, nhưng giờ lại chủ động rủ ông đi thế này thật quá bất ngờ.
Cô không những quan tâm về việc ông làm quá sức, rồi lại còn rủ ông đi du lịch để thư thái đầu óc nữa. Ông vẫn cứ sợ từ khi cô biết sự thật về ông và V thì sẽ xa lánh ông, nhưng giờ cô làm thế này thật khiến ông vui mừng khôn xiết, niềm hạnh phúc và tự hào như đang trào dâng trong lòng ông, cuối cùng cô con gái của ông cũng đã trưởng thành, biết suy nghĩ cho ông rồi...
- Con muốn đi đâu? Lúc nào? - Ông hỏi cô với vẻ sốt sắng, như không thể chờ đợi thêm.
- Tối nay ạ. Chúng ta đi Thái đi. - Cô nói với vẻ niềm nở.
Đôi mày của ông hơi nhíu lại khi nghe cô nói thời gian khởi hành, tuy nhiên trong đầu lại không nghĩ gì nhiều cho lắm.
- Được, để ta thu xếp, con về trước đi. - Ông gật đầu đồng ý.
- Con chờ ba rồi mình cùng về. - Cô giở giọng nũng nịu, cô phải đảm bảo không được để ông rời xa tầm mắt của mình dù chỉ một giây, nếu không ông sẽ gọi Alpha hay làm gì anh vì đã không tìm Victor.
Ông ngạc nhiên chỉ biết ngơ ngác nhìn cô.
- Con sẽ ngồi im lặng mà. - Tường Vy cười thật tươi rồi quay lưng bước về chiếc ghế sofa đặt trước bàn làm việc của ông, tay nhanh chóng lấy chiếc tai nghe từ trong túi xách ra, cắm vào máy, mắt dán chặt vào điện thoại, đầu thi thoảng lại lắc lư theo điệu nhạc bên tai.
Ông Phúc Thạch nhìn cô mà khẽ bật cười, đúng là, Tường Vy vẫn cứ bướng bỉnh và trẻ con như vậy, từ trước tới giờ ông chưa từng thắng được cái tính ấy của cô.
truyen full
Ông lại tiếp tục vùi mặt vào đống giấy tờ quan trọng ở trên bàn, một lúc sau mới như nhớ lại gì đó, liền với tay lấy chiếc điện thoại đang nằm trên bàn.
Ông nheo mắt nhìn trên màn hinh, một tin nhắn mới đến từ Phi, ông liền bấm vào mà đọc.
"Ý ông chủ thế nào ạ? Chúng ta phải quyết định nhanh ạ!"
Ông ngẩng mặt lên và nhìn về phía cô con gái, cô vẫn rất chăm chú vào chiếc điện thoại của mình, đầu lắc lư theo điệu nhạc.
- Vivi. - Ông cất tiếng gọi cô, nhưng cô tiểu thư vẫn rất thản nhiên, dường như không nghe thấy ông nói gì.
- Vivi. - Ông gọi một lần nữa và to hơn, nhưng mọi thứ vẫn không thay đổi, chắc hẳn cô bật nhạc to lắm nên mới không nghe thấy gì.
Sau khi kiểm tra chắc chắn như vậy, ông mới nhấc máy lên và gọi cho Phi.
- Có chuyện gì? - Ngữ điệu của ông bây giờ hoàn toàn trái ngược với lúc nói chuyện với cô, đôi mày ông chau lại thật nghiêm nghị, giọng hơi gằn.
Ông nghe người đó nói trong điện thoại mà sắc mặt trở nên tối lại, cách nói chuyện có phần tức giận hơn.
- Cứ để sức khỏe bà ta ổn định đi đã, nếu bà ta ૮ɦếƭ thì ta không thể lợi dụng Alpha được nữa. - Ông nhíu mày lại, những nếp nhăn trên trán ông xô lại với nhau, mắt cũng nhìn chằm chằm vào cô con gái đang ngồi trên sofa.
Tường Vy vẫn ngồi lắc lư đầu theo giai điệu, miệng đôi lúc còn mấp máy hát nhép. Nhưng đó chỉ là một vở kịch, cô đeo tai nghe nhưng thực chất là không hề bật nhạc, đôi tai còn đang căng ra và cố gắng nghe ngóng từng lời ông nói.
- Cứ xong xuôi đi rồi chuyển, chuyển về cái nhà ở Quảng Ninh ấy cũng được. - Ông nói như ra lệnh rồi tắt máy ngay sau đó.
"Quảng Ninh? Nhưng ở đâu Quảng Ninh cơ?" Tường Vy khẽ nhăn mặt, phần nào hiểu được tình hình lúc bấy giờ. Hẳn là sau khi mẹ của anh ổn định lại sức khỏe, ba cô sẽ chuyển bà đi Quảng Ninh để Alpha không tìm ra. Nhưng địa chỉ cụ thể thì cô không biết, từng này thông tin vẫn chưa thể làm gì được.
____
Sau một ngày dài làm việc mệt mỏi, Erena vẫn không quên pha một cốc bột nghệ với mật ong trước khi đi ngủ, lúc này đã hơn 10 giờ, cô đã định đi ngủ nhưng chợt nghe thấy tiếng tin nhắn đến, liền cầm chiếc điện thoại lên.
"Ngày mai nghỉ làm nhé." Một tin nhắn mới đến từ Mark khiến cô ngạc nhiên vô cùng.
"Sao vậy?" Erena chau mày đầy khó hiểu mà nhắn lại.
"Tôi có việc chút ấy mà."
"Có gì không ổn sao? Dạo này tôi thấy anh cũng hay về sớm." Erena nhắn hỏi đầy tò mò.
"Nhà tôi có chút chuyện ấy mà, giải quyết cũng xong rồi, nhưng mai tôi muốn nghỉ ngơi một hôm cho thoải mái, cũng tiện đi cái hội chợ mới mở ở cuối phố nữa."
Erena thở phào nhẹ nhõm, cô cứ lo lắng không biết anh có chuyện gì, nếu mọi chuyện đã giải quyết xong, mai anh cũng đi chơi thư giãn thì càng tốt.
Một lúc sau, chiếc điện thoại của cô lại thông báo thêm một tin nhắn mới.
"Mai cô có muốn đi hội chợ đó cùng tôi không?"
Erena tròn mắt nhìn "lời mời" ấy của anh, liền đặt chiếc điện thoại xuống mà ra vẻ nghĩ ngợi. Đúng là cô có phần ngại ngùng khi đi với anh, nhưng có được dịp đi chơi thư giãn cũng tốt, mấy ngày nay cô đã quá mệt mỏi rồi.
9h sáng ngày hôm sau, họ hẹn nhau tại trước cửa siêu thị rồi cùng đi, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi kẻ, quần bò, còn cô ăn vận rất giản dị nhưng vẫn thật nổi bật trong mắt anh.
Mái tóc nâu vàng được 乃úi cao lên, chiếc váy lụa màu be dài ngang đầu gối cùng với lớp trang điểm mỏng nhẹ mang lại vẻ nhẹ nhàng, giản dị cho cô.
Họ cùng nhau bước vào hội chợ mới mở ấy, không khí náo nhiệt, người ra người vào rất đông đúc. Erena sánh bước bên anh mà mắt chữ A mồm chữ O không ngừng thể hiện sự kinh ngạc.
Mark khẽ liếc nhìn sang cô mà bật cười, ắt hẳn đây là lần đầu tiên cô tới những nơi thế này. Mark nhìn về phía quầy bán kẹo bông, liền chỉ tay với vẻ mặt hồ hởi.
- Erena, cô muốn ăn cái đó không? - Anh nhướn mày hỏi cô.
Erena ngơ ngác nhìn theo hướng tay anh đang chỉ, trên môi lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.
- Tôi thích cái đó lắm! - Nụ cười của cô giống như tỏa ra một ánh hào quang, Mark nhìn vào như bị hớp hồn trong vài giây, rồi cũng bước theo sau cô.
____
Hôm nay Victor lại tới siêu thị tìm cô, nhưng thật bất ngờ khi nó lại đóng cửa. Anh ngơ ngác nhìn xung quanh thêm một lúc rồi quyết định đến thẳng nhà cô.
Mấy ngày trước ngay khi biết nơi cô ở, Victor đã âm thầm điều tra ngay xem căn hộ cô ở nằm cụ thể là phòng nào. Anh đứng trước cửa nhà cô, thở dài vài lần như để chuẩn bị sẵn dũng khí rồi mới dám gõ cửa, nhưng gõ vài ba lần cũng không thấy động tĩnh gì, anh liền mặc định giờ này cô đang ra ngoài, quyết định đứng lì ở đó mà chờ cô về.
Anh giơ chiếc đồng hồ đang đeo trên tay lên, giờ đã là 3 giờ chiều.
____
Cả một ngày họ cùng nhau chơi các trò chơi tại hội chợ: tàu lượn, nhà ma, xe điện ᴆụng,... và tất nhiên là thưởng thức cả các món ăn ở đó nữa.
Tới tận tối khoảng 8h, hai người mới rảo bước dưới ánh đèn đường, vừa đi vừa cười nói vui vẻ, trên tay Erena lúc này còn đang ôm một con thú nhồi bông hình chú chim cánh cụt rất đáng yêu.
- Hôm nay vui nhỉ? - Mark cười nói rồi đánh mắt sang nhìn cô.
- Ừm. - Erena vui vẻ cười tít mắt, cả ngày hôm nay thật sự rất vui, mọi chuyện buồn phiền hay khiến cô đau đầu được gạt tạm sang một bên, thậm chí còn không nghĩ đến Victor một lần.
Cũng nhờ buổi đi chơi ngày hôm nay mà cô mới biết thêm được nhiều hơn về tính cách của anh, hơn nữa, hôm nay đi bộ nhiều như vậy cô mới thấy rõ chân anh đi thi thoảng có phần khập khiễng một bên chân, trước kia cô có để ý vài lần ở siêu thị nhưng phạm vi đi lại rất nhỏ nên không thấy nhiều.
Giống như bị tật ở một bên chân, khi bước đi anh không có biểu cảm gì làm đau đớn, cô cũng tò mò nhưng sợ anh không vui nên đành thôi.
Anh nhìn con gấu bông trên tay cô mà khẽ hỏi.
- Cô thích nó chứ? - Câu hỏi của anh có phần ngại ngùng.
- Tất nhiên rồi, cảm ơn anh! - Erena nói với sự vui sướng rồi ôm chặt con thú bông vào trong lòng, điều đó khẽ làm Mark đỏ mặt.
Họ dừng chân ngay trước cửa tòa chung cư nơi Erena ở, vậy là tạm biệt ở đây rồi.
- Cảm ơn đã đưa tôi về. - Erena mỉm cười nhẹ nhàng rồi cúi đầu cảm ơn anh.
Họ tạm biệt nhau, chờ cho đến khi Erena lên nhà thì Mark mới quay lưng bỏ đi.
Cô bước ra khỏi thang máy mà trong lòng vẫn thấy thích thú khi nhớ lại những giây phút vui vẻ của ngày hôm nay, tuy nhiên nụ cười trên môi cô tắt hẳn khi nhìn thấy người đàn ông trong bộ vest màu xanh sẫm đang đứng trước cửa nhà mình, mặt cúi gầm xuống đất với vẻ mệt mỏi.
Nghe tiếng cô về, anh khẽ ngẩng mặt lên, vẫn là ánh mắt ấy, nó luôn khiến cô thật khó xử mỗi khi đối diện.
- Anh đến đây từ lúc nào? - Erena khẽ nhíu mày nhìn anh với vẻ hơi khó chịu.
- Ừm... anh nghĩ là... 3 giờ...? - Victor cất ngữ điệu yếu ớt lên, giọng nói thì thào như hết hơi.
Erena lập tức thở hắt ngay sau câu nói của anh, lúc này có chút tức giận, giờ đã là 8 giờ tối rồi.
- Vậy là anh đứng đây chờ tôi 5 tiếng à? - Cô nhăn mặt tỏ vẻ bất bình trước hành động của anh.
- Nhưng em đã chờ anh những 7 năm mà... - Anh nhìn cô với ánh mắt của một kẻ đa tình, đôi mắt trùng xuống, điều đó càng khiến cô thêm nhói đau trong lòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc