Trương Sùng Huyền nhìn Cao Á Uy cười lưu manh, nói: “Trên đời này còn có chuyện có thể bức ૮ɦếƭ anh sao? Tôi thấy mặt anh dày như vậy, có gì thì nói nghe chút đi, biết đâu chừng là anh không dám làm, nên mới cố ý viện cớ.”
Cao Á Uy híp mắt, vùng da giữa chân mày không ngừng nhăn lại, anh ta lấy điếu thuốc trên miệng xuống, hung hăng quẳng xuống đất, giơ chân dùng sức đạp một cái, đi tới trước mặt Trương Sùng Huyền khiêu khích nói: “Leo tường đi ra ngoài mua băng vệ sinh cho con gái! Cậu dám làm không?”
Trương Sùng Huyền ngẩn ra, chuyện này thật sự ngoài dự đoán của cậu, cậu có chút lúng túng, liếc mắt về phía hai nữ sinh đang đỏ mặt, Đàm Tinh gầm lên: “Đi ૮ɦếƭ đi, anh la lớn như vậy làm gì?”
Lâm Khỏa Văn cũng rất quẫn, để Cao Á Uy biết chuyện này đã rất mắc cở, bây giờ Trương Sùng Huyền cũng bị kéo vào, cô đi trốn đây.
Cao Á Uy bỗng cười rất đắc ý, anh ta ra sức nhướng mày: “Không dám à, nói về đánh nhau thì tôi không bằng cậu, nhưng bàn về da mặt dày, cậu thua xa tôi!”
Đàm Tinh bất lực gục đầu xuống, cô sắp điên rồi.
Trương Sùng Huyền đột nhiên nở nụ cười: “Anh đang khiêu khích tôi sao?”
“Phải.” Cao Á Uy đốt thêm một điếu thuốc, thoải mái phun ra một vòng khói, “Lẽ ra tôi phụ trách mua cho cả hai người, nhưng số lượng quá nhiều, tôi không thể gánh vác trọng trách này, bây giờ tôi chịu trách nhiệm cho Đàm Tinh, còn phần của đại ca, cậu dám chịu không?”
Hả? Lâm Khỏa Văn rất muốn chui xuống hầm, Cao Á Uy điên thật rồi.
“Không thành vấn đề.” Trương Sùng Huyền thản nhiên nói.
Ôi? Lâm Khỏa Văn thật sự muốn đào cái hầm rộng thêm chút nữa, trốn ở đó một năm rưỡi, Trương Sùng Huyền cũng điên rồi.
Trương Sùng Huyền làm như vô tình liếc mắt nhìn gương mặt sầu khổ của cô, ngay cả chuyện này cũng dám nhờ Cao Á Uy, anh ta giữ bí mật tốt thế sao? Còn Đàm Tinh nữa, đang chơi trò quái đản gì vậy?
“Ha ha ha!” Cao Á Uy cười không nhặt được mồm, “Như vầy đi, chúng ta so tài, xem ai mua được nhiều hơn!”
Đàm Tinh thật sự không nhịn được nữa, cô nhặt một hòn đá nhỏ đập vào đầu anh: “Anh có bệnh hả, chuyện này cũng lấy ra thi đấu, nghe em nói đây, em chỉ muốn dùng nhãn hiệu này thôi, viết trên giấy đó, mua cho em mười túi!” Nói xong đưa cho anh một tờ giấy.
Trương Sùng Huyền cũng có cảm giác bệnh của Cao Á Uy không hết thuốc chữa: “Tôi phát hiện, có lúc chỉ số thông minh của anh còn thấp hơn bình thường.” Cậu đi về phía Lâm Khỏa Văn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang gục xuống của cô, buồn cười nói: “Còn cậu, cậu muốn mua hiệu gì?”
A? Lâm Khỏa Văn thật muốn ૮ɦếƭ cho xong, bây giờ, người bị điên là cô.
Đàm Tinh thấy cô xấu hổ không nói ra lời, vội giải vây cho bạn: “Mua cho cậu ấy hiệu Whisper. Hai người mau đi nhanh đi, đừng ngơ ngác nữa, chúng tớ sẽ ở đây chờ.”
“Whisper.” Trương Sùng Huyền thấp giọng lẩm nhẩm.
“Cậu còn nhắc lại làm gì, đi nhanh đi.” Đàm Tinh thật sự rất hung dữ.
Chỉ thấy hai tên nam sinh vội vàng đạp một chân lên thành tường, nhún người bật lên một cái, rồi nhảy ra ngoài, Đàm Tinh nháy mắt mấy cái: “Cậu nói xem, đối với hai người bọn họ, trường mình rào tường như vậy có phải cũng vô dụng không?”
Lâm Khỏa Văn gật đầu, động tác leo tường của bọn họ thật đẹp trai, rất giống khinh công trong truyền thuyết.
Mười phút sau, Cao Á Uy lại leo tường nhảy vào, đắc ý đi về phía Đàm Tinh: “Anh mua về rồi!”
“Sùng Huyền đâu?” Đàm Tinh vừa hỏi Cao Á Uy vừa xách túi.
“À, bọn anh cãi nhau, cậu ta đi lòng vòng sang chỗ khác, nên anh mua về trước.”
Đàm Tinh lật qua lật lại, nói: “Sao anh toàn mua loại dùng ban đêm thế?”
Cao Á Uy hỏi: “Loại dùng ban đêm là gì? Anh chỉ thấy người ta bày cái này lên quầy hàng thôi, vừa lớn vừa đẹp, anh còn mặt dày hỏi những người bán hàng xung quanh, nghe các bác ấy nói thì đúng là nhãn hiệu em muốn mua, cho nên anh liền mua mười túi!”
Miệng Đàm Tinh co giật, nhịn nửa ngày mới nói: “Quên đi, tuy ban đầu xài cái này hơi lãng phí, nhưng cũng không có gì đáng lo. Anh làm tốt lắm, Á Uy!”
Cao Á Uy nhướng mày, đốt điếu thuốc nói: “Dĩ nhiên.”
Không bao lâu, Trương Sùng Huyền cũng cầm một túi ny lon trở về, cậu cười khẽ đi về phía Lâm Khỏa Văn, đưa túi cho cô cầm.
Lâm Khỏa Văn nhận lấy cái túi, nhưng không dám đưa mắt nhìn, vội nói: “Cám ơn, bao nhiêu tiền, để tớ trả cậu.”
Đàm Tinh lại chen ngang kéo cô qua, nói: “Trả gì chứ, cứ coi như là tớ mua cho cậu, đi thôi, tụi mình về nghỉ trưa đi.” Nói xong thì kéo Lâm Khỏa Văn đi, Lâm Khỏa Văn ước gì cô nói lời này sớm hơn, vội vàng đuổi theo bước chân của cô, để lại hai người vừa cực khổ ở đằng sau.
Cao Á Uy nhìn hai nữ sinh từ từ chạy đi, chậm rãi thổi một vòng khói, nói với Trương Sùng Huyền: “Cậu thích đại ca?”
Trương Sùng Huyền không trả lời, chỉ nhàn nhạt nói “Nhàm chán” rồi rời đi.
Cao Á Uy nhìn bóng lưng của cậu, khóe môi khẽ nhếch lên, thật sự coi anh là kẻ ngốc sao?
Trở lại kí túc xá, tim Lâm Khỏa Văn vẫn đập không ngừng, làm sao bây giờ, đây cũng là đồ cậu mua cho cô, nên dùng hay không nên dùng đây? Nhưng cô không mang theo đồ dự trữ, chỉ có thể dùng. Hay là, đóng gói cất vào trong ngăn kéo nhỉ?
Cô mím môi cười, đè nén sự kích động và vui sướng trong lòng, mở túi ra, lật qua lật lại, nụ cười chợt cứng lại trên khóe môi, cô đi ૮ɦếƭ đây.
Lúc này Đàm Tinh đã cất xong đồ của mình, chen vào phòng Lâm Khỏa Văn nói: “Nhìn gì vậy?”
Mặt Lâm Khỏa Văn hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Cậu xem một chút đi.”
Đàm Tinh bước qua nhìn, lập tức trợn mắt nói: “Đều là loại dùng hằng ngày?”
Lâm Khỏa Văn dở khóc dở cười nói: “Ừ, đều là loại dùng hằng ngày.”
Đàm Tinh ôm bụng cười ha ha: “Xem ra, thật sự không thể để mấy tên con trai mua đồ dùng cho con gái tụi mình. Không sao đâu, bây giờ tớ có nhiều lắm, cậu dùng của tớ trước đi!”
Lâm Khỏa Văn cười gật đầu.
Đàm Tinh đi rồi, Lâm Khỏa Văn mới len lén lấy vật giấu dưới ௱ôЛƓ ra, lúc Đàm Tinh vừa đi vào, cô đã vội giấu đi, ngoài băng vệ sinh, trong túi ni lon còn có hai vật khác, một bịch khẩu trang được đóng gói rất khéo và một cái nhiệt kế. Cả đêm, Lâm Khỏa Văn đều ôm đống băng vệ sinh, khẩu trang và nhiệt kế đi vào giấc ngủ, cười thật ngọt ngào.
Ngày thứ hai, trường học lại phát cho mỗi học sinh một cái nhiệt kế, để phát hiện và kịp thời cách li những học sinh bị sốt cao. Mỗi ngày khi đi học, thầy Lý chủ nhiệm đều giành một ít thời gian thông báo về tình hình mới nhất của “phi điển”, những ca khám có dấu hiệu mắc bệnh xuất hiện cùng ngày hôm đó.
“Khỏa Văn, cậu xem có phải tớ mắc bệnh phi điển không? Tớ thấy đầu tớ hơi nóng. Nhiệt kế lên 37°3 rồi, cao hơn lúc bình thường.” Vu Tĩnh lắc lắc nhiệt kế, “Hay là tớ đo lại lần nữa.”
Lâm Khỏa Văn nhìn cô cười: “Từ sáng sớm đến bây giờ, cậu đã đo tám lần rồi.”
Vu Tĩnh ngượng ngùng cười cười: “Không gạt cậu, bạn nữ ở chung phòng với tớ nói tối qua trong lớp cậu ấy có người sốt tới 39°, đã bị trường cách li, khó đảm bảo cậu ấy không bị lây bệnh, sau đó truyền vi khuẩn lên người tớ.”
Lâm Khỏa Văn nói: “Nói như vậy, cậu với tớ ngồi cùng bàn, tớ cũng khó bảo đảm bị lây bệnh à? Cậu suy nghĩ nhiều rồi, sốt cao cũng có thể là do cảm cúm bình thường.”
Vu Tĩnh lại nói: “Khỏa Văn, nách tớ bị đau, cậu nghĩ tớ có bị gì không?”
Lâm Khỏa Văn bật cười, nách bị đau? Còn có thể xảy ra chuyện gì, đương nhiên là do kẹp nhiệt kế quá nhiều rồi.
Không biết bây giờ cả nhà đang làm gì, cô gửi một tin nhắn cho mẹ, hỏi thăm tình hình một chút.
Không chỉ có trường Lâm Khỏa Văn bị cách li, ngay cả đơn vị của mẹ Lâm cũng cho nghỉ phép, nói bây giờ là thời kì quan trọng, phải giảm tiếp xúc, đeo khẩu trang cũng không có tác dụng. Công việc ở tất cả các khâu đều rất bận rộn, ba của Trương Sùng Huyền vẫn là thị trưởng chưa giải nhiệm, lúc này đối mặt với phi điển, chính là thách thức cuối cùng của ông, nếu lần này làm tốt, được thăng chức là không thể nghi ngờ, nhưng nếu giải quyết không tốt, bệnh trạng ở thành phố X tăng lên, thì tiền đồ của ông cũng không được thuận lợi, nên gần như thời gian này ông không gặp mẹ của Lâm Khỏa Văn.
Mẹ Lâm cũng rất buồn vì chuyện này, nên gửi tin nhắn với con gái trở thành niềm vui lớn nhất của bà.
Ba Lâm ngậm điếu thuốc, thoải mái nằm trên ghế sô pha, chớp mắt nhìn bà: “A Vân, bà đang rãnh sao?”
Mẹ Lâm liếc ông một cái: “Ông không đi làm à?”
Ba Lâm phun khói thuốc: “Hôm nay không đi, tôi ở nhà với bà, hiếm khi thấy bà không ra ngoài mà ở nhà, đương nhiên tôi phải tranh thủ cơ hội rồi.”
“Lão Lâm!” Mẹ Lâm lườm ông, không biết dạo này ông ta bị gì, y như một đứa trẻ mới biết yêu.
Ba Lâm nhìn bà, nói: “Hôm nay thời tiết rất tốt, cũng có gió, bãi cỏ phía sau tiểu khu nhà mình không có nhiều người lắm, chúng ta ra đó thả diều đi.”
“Thả diều? Ông tưởng mình là con nít à?” Mẹ Lâm rất muốn cầm gì đó đập vào đầu ông.
Ba Lâm cười đi vào phòng sách, cầm một cái diều hình con dơi rất lớn và dây thả bước ra ngoài, nói: “Bà nhìn bà xem, không biết gì cả, con nít thả diều để chơi, còn người lớn thả diều là để tu thân dưỡng tính, bà không thấy cao thủ thả diều đều là người lớn tuổi sao? Đi thôi, mỗi lần thả diều đều chỉ có một mình tôi đi, hôm nay tôi sẽ cho bà thấy thực lực của tôi.”
“Ông muốn đi thật sao?”
“Tất nhiên! Đi thôi A Vân, chúng ta mới tuổi này, thả diều không mất mặt đâu.”
Mẹ Lâm không tình nguyện đi theo ông, tới bãi cỏ phía sau tiểu khu, đúng như lời ba Lâm nói, thời tiết hôm nay thật sự rất tốt, ánh nắng tươi sáng, còn có rất nhiều gió, thổi vào người cảm thấy rất ấm, chỉ cần mặc một lớp áo là được.
Ba Lâm nói: “Bà có muốn thử một chút không?” Ông vừa nói vừa nhét dây diều vào tay bà. Còn ông thì cầm diều nhấc lên cao hai mươi thước, bảo mẹ Lâm: “Chạy đi!”
Mẹ Lâm đổ mồ hôi hột, ở tuổi này còn bắt bà kéo diều chạy? Nhưng vì không kìm được tính hiếu kì, bà vội nhìn quanh, thấy không có ai, thì nhanh nhẹn chạy lên trước, ba Lâm lập tức thả lỏng tay ra, con dơi màu đen kia cũng bay lên theo.
Diều tốt, thời tiết cũng tốt, dù không có kĩ thuật cũng có thể thả diều bay lên trời, huống chi còn có một chuyên gia như ba Lâm hướng dẫn.
“Thu dây… tốt, dựt dây lên cao một chút… một chút nữa… tốt lắm.” Ba Lâm đứng bên cạnh chỉ đạo.
Mẹ Lâm liên tục toét miệng cười, mắt không chớp nhìn con diều ngày càng nhỏ dần, bay ngày càng cao kia.
“Ha ha, thật sự có thể bay cao như vậy sao?” Bà như một đứa trẻ vui vẻ nói.
Ba Lâm nhìn gương mặt vô cùng hài lòng của bà, chợt nghiêm túc bảo: “Đúng vậy, giống như hôn nhân của chúng ta, đã đi xa như vậy, bà thật sự bỏ được sao, có thể kéo đứt dây diều trong tay sao?”
Mẹ Lâm chợt khép lại đôi môi đang hé cười, mắt từ diều chuyển sang mặt ba Lâm, một lúc lâu, bà mới nói: “Lão Lâm…”
Ba Lâm nở nụ cười: “Bà đừng nhìn tôi, mau, gió lên rồi kia, thả cao thêm chút nữa đi.”
Mẹ Lâm vội lấy lại tinh thần, dùng sức dựt dây lên cao, ba Lâm nhìn bộ dạng tập trung của bà, nhàn nhạt cười, cũng không cần nói thêm gì nữa, những chuyện còn lại bà sẽ từ từ hiểu rõ.
Đêm đó, mẹ Lâm gửi một tin nhắn rất dài cho ba Trương Sùng Huyền: “Lão Trương, hãy quý trọng những gì ông đang có. Tôi đột nhiên nhận ra, tôi sống cùng lão Lâm thật sự cũng rất hạnh phúc, tha thứ cho tôi, là do tôi thất hứa.” Bà gửi xong tin nhắn thì đóng máy lại. Những ngày gần đây, ba Lâm nổ lực thế nào bà đều thấy rất rõ, người với người ở chung, phải biết tha thứ cho nhau, thông cảm với nhau, bà thở dài một tiếng, mang chăn quay lại phòng ngủ của hai vợ chồng…