Ha ha.... .....
Vừa đi đến cửa phòng, Lôi Dĩnh đã nghe thấy tiếng cười vui, có thể thấy được bọn họ vui chơi với nhau vui vẻ biết nhường nào
Đẩy cửa phòng ra, đi vào, nàng nhỉn hai người đang cười hì hì trên giường nói "Chơi cái gì vui vậy? Ở ngoài còn nghe thấy tiếng cười của hai người"
Minh Thiên Mạch vừa lôi kéo hai bàn tay nhỏ bé của Lôi Tử Huyên vừa quay đầu nhìn nàng cười nói "Cùng nó chơi thọc lét"
Thật con nít, Lôi Dĩnh lắc lắc đầu cười, ko nói gì thêm, nàng trực tiếp đặt bình hoa lên góc bàn
"Mẹ.... ....tiểu Huyên Huyên hơi mệt, con muốn ngủ ngủ.... ......" Thân thể bé nhỏ của Lôi Tử Huyên tựa vào người Minh Thiên Mạch , ánh mắt có chút buồn ngủ
Lôi Dĩnh xoay người lại, đi đến bên giường, vươn tay vuốt ve tóc của nó , nói "Mệt thì nằm xuống ngủ đi!"
"Ba Mạch, tiểu Huyên Huyên muốn nghe chuyện cổ tích" Nó ngước đôi mắt to nhìn Minh Thiên Mạch nói
Minh Thiên Mạch đặt nó vào trong chăm ấm, lại cẩn thận đắp chăn, rồi ngồi xuống trước giường . Tay phải hắn nắm bàn tay nhỏ bé của nó, nâng lên, tay trái còn lại vuốt ve trán Lôi Tử Huyên một chút, trên mặt lộ ý cười, dịu dàng nói "Được, ba Mạch kể chuyện cổ tích cho con nghe, chúng ta nghe chuyện gì?"
"Kể chuyện công chúa Bạch Tuyêt đi!" Lôi Tử Huyên rất nhanh đã trả lời
Ngón trỏ của Minh Thiên Mạch nhẹ nhàng điểm vào cái mũi nhỏ của nó "A.... ......tiểu công chúa nhớ thật dai, lần trước chúng ta đã kể đến đoạn công chúa Bạch Tuyết bị mụ phù thuy độc ác lừa nàng ăn táo độc"
"Tiểu Huyên Huyên rất ghét hoàng hậu, hoàng hậu xấu xa!" Lôi Tử Huyên chu chu cái miệng nhỏ nhắn nói, nói xong trên mặt còn tỏ ra tức giận
Minh Thiên Mạch dùng tay phải nhẹ nhàng nắm lấy tay, tay trái đặt lên trên chiếc chăn, giọng điệu mềm mại nói "Vậy ba Mạch kể tiếp ha! công chúa Bạch Tuyết nhận lấy quả táo kia, kết quả,sau khi nàng mới cắn được một miếng , công chúa Bạch Tuyết đã té xuống mặt đất, ૮ɦếƭ ngất. Hoàng hậu độc ác thấy nàng té ngã, liền cười lớn nói : "Ha ha! Công chúa Bạch Tuyết từ nay về sau đã biến mất
Khi trời chạng vạng, các chú lùn về nhà, họ nhìn thấy công chúa Bạch Tuyết nằm trên mặt đất trông có vẻ đã ૮ɦếƭ, bọn họ liền lập tức đem nàng lên giường, ra sức cứu chữa, nhưng công chúa Bạch Tuyết vẫn ko tỉnh lại. Các chú lùn khóc sướt mướt đem công chúa Bạch Tuyết đặt vào trong một cỗ quan tài bằng thủy tinh lắp đầy hoa tươi, chuẩn bị tiến hành tang lễ long trọng.... .....
Cùng lúc đó , hoàng tử nước láng giềng lại vừa vặn đi ngang qua, chàng thấy được người nằm trong quan tài thủy tinh là một vị công chúa đáng yêu xinh đẹp , xung quanh là các chú lùn than khóc
Hoàng tử sau khi biết chuyện, liền rơi lệ bi thương, chàng nhìn chăm chú vào công chúa Bạch Tuyết nói
"Công chúa đáng thương. Nếu em có thể sống lại thì tốt quá!" Hoàng tử đem hoa dâng lên cho nàng Bạch Tuyết, tình cảm chan chứa đối với nàng nói "Nàng làn da tuyết trắng, hai má hồng hồng, giống như người ngủ say, căn bản ko giống người đã ૮ɦếƭ" Rốt cuộc, hoàng tử kìm lòng ko được cúi người xuống hôn nàng Bạch Tuyết
Đột nhiên, công chúa Bạch Tuyết cử động ,từ trong miệng nàng nôn ra miếng táo đã ăn vào. Thì ra chính tình yêu của hoàng tử giành cho công chúa, đã làm mất đi độc tính của quả táo, công chúa dần dần khôi phục nhiệt độ cơ thể, mở to đôi mắt sáng ngời.... ...... ..."
Lôi Dĩnh chỉ lặng lặng ngồi ở một bên giường, lắng nghe giọng nói như gió xuân của hắn, giọng hắn thật sự rất êm tai, khó trách tại sao tiểu Huyên Huyên lại thích nghe truyện xưa hắn kể như vậy
"Đang ngủ!" Lôi Dĩnh nhìn đôi mắt đã khép lại của con gái nhẹ giọng nói
"Ừ" Minh Thiên Mạch nhẹ nhàng buông tay Tử Huyên ra, đặt tay nó vào trong chăn, rồi hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó 1 cái, coi như là một nụ hộn ngủ ngon
Lôi Dĩnh nhìn Minh Thiên Mạch đang ngồi đối diện nói "Hôm nay anh tới đây, chắc là có chuyện muốn nói"
Minh Thiên Mạch cầm lấy tay nàng, ánh mắt tràn đầy thâm tình nói "Anh muốn đem chuyện kết hôn cùng em thượng 1 chút"
Lôi Dĩnh nghe được lời của hắn, ngây ngẩn cả người, ánh mắt chăm chăm nhìn hắn, hiện tại làm sao đây?
Minh Thiên Mạch thấy phản ứng của nàng, cho rằng nàng chỉ nhất thời kinh ngạc, cũng ko để ý, liền tiếp tục nói "Anh muốn cưới em sớm một chút, như vậy anh mới thật sự an lòng, tiểu công chúa cũng cần một người cha, anh sẽ đối xử với nó thật tốt, thương yêu nó, anh sẽ làm cho hai mẹ con em được hạnh phúc, xin hãy tin anh"
Lôi Dĩnh nghe được giọng điệu tha thiết chân thành của hắn, nàng rất cảm động, nhưng hiện tại nàng ko thể đồng ý được, bởi vì nàng ko còn sự tự do, nàng phải làm thế nào để báo đáp cho hắn? Trốn tránh cũng vô dụng, chuyện nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt
"Thiên Mạch, cho.... .....cho em một chút thời gian được ko? Đợi em mọi chuyện sắp xếp lại, chúng ta sẽ kết hôn " Lôi Dĩnh ko muốn đem sự việc kia nói cho hắn, chuyện của nàng thì chỉ có nàng mới có thể giải quyết
"Anh sẽ cho em thời gian, nhưng mà, anh ko muốn chờ lâu" Tuy trong lòng có chút mất mát, nhưng nghe được câu kế tiếp của nàng , hắn cũng có đôi phần được an ủi, có lẽ hắn đã quá vội
"Cám ơn anh" Lôi Dĩnh cười nói
"Chúng ta mà còn phải khách khí sao?" Nói xong, hắn nhẹ nhàng kéo nàng tựa vào иgự¢ hắn, cảm thụ chút mùi vị khi có nàng ở trong lòng, cảm giác thật chân thật, thật ngọt ngào. Nghĩ đến chuyện ko bao lâu nàng sẽ thành cô dâu của hắn , Thiên Mạch mỉm cười , vẻ hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt
Lôi Dĩnh có chút kinh động, nhưng nàng ko kêu lên thành tiếng, tựa vào иgự¢ Thiên Mạch, nghe nhịp đập con tim của hắn , nàng càng hạ quyết tâm hơn, nàng nhất định phải cùng với Hạo ly hôn
Ba ngày sau
Tư Tư nhẹ nhàng gõ cửa văn phòng, kêu lên "Dĩnh tỷ"
"Có chuyện gì ko?"
"Dĩnh tỷ, có một người phụ nữ tự xưng là mẹ của Mạch đại ca, bà ta nói có chuyện quan trong muốn nói với chị, chị muốn gặp nàng ko?"
Mẹ của Thiên Mạch?! Nàng có chuyện quan trọng gì muốn bàn cùng mình?
"Phiền em mời bà ấy lên" Tuy rằng ko biết giữa nàng vào vị phu nhân đó có cái gì cần phải nói, nhưng dù sao người ta cũng là trưởng bối, căn cứ vào phép lịch sự, nàng ko nên sập cửa vào mặt người ta
"Xem ra chuyện lắp đầy bao tử phải tạm hoãn rồi" Lôi Dĩnh nhìn đống đồ ăn trên bàn, luyến tiếc nói
Tống Trân rất nhanh đã xuất hiện trước của, bề ngoài của nàng vẫn giống như trong bữa tiệc lần ấy, thật nhàn nhã, xinh đẹp và cao sang. Nàng giương mắt đánh giá căn phòng nghỉ nhỏ kiêm văn phòng này, vừa rồi ở bên ngoài nàng đã quan sát rất lâu cách bài trí của tiệm trà lâu này, rất nghệ thuật
"Bác Minh, mời ngồi" Lôi Dĩnh nhìn nàng xem xét một lúc rồi mời nàng ngồi xuống, dâng lên một ly trà nóng
"Tôi muốn một ly cappucino" Tống Trân nhìn thoáng qua bàn trà, đối với Lôi Dĩnh nói
Lôi Dĩnh hơi sững sốt 1 chút, đối với giọng điệu ra lệnh của nàng hơi nhíu mày
"Bác Minh, Thật xin lỗi, nơi này ko có cappucino" Nàng khách khí tạ lỗi
"Ko có? Vậy thì tùy tiện lấy đại 1 ly cà phê đi! sữa và đường một muỗng"
"Con nghĩ có lẽ con nói ko rõ, con phải nói lại là , nơi này ko có cà phê mới đúng" Nàng nói lại
"Tại sao?"
"Bởi vì con mở trà lâu, cho nên nếu bác muốn uống cà phê, con có thể nhờ nhân viên ra ngoài mua giúp" Lôi Dĩnh nói, cố ko để ý chuyện nàng gây khó dễ cho mình
"K0 biết bác Minh có chuyện quan trong gì muốn nói với con?" Bị người nhìn chăm chăm đến mất cả tự nhiên, Lôi Dĩnh rất không thích ánh mắt của Tống Trân, một ánh nhìn vừa như đang phê phán , lại có chút mưu toan
"Con và Mạch nhi quen biết đã bao lâu?" Tống Trân nhìn nàng hỏi
Là thời gian quen biết hay chỉ tính đến thời gian hẹn hò? "Ách........con và Thiên Mạch quen nhau bảy năm rồi" Lôi Dĩnh trả lời , nói như vậy có lẽ cũng đúng
"Vậy sao? Ko ngờ tới hai đứa quen nhau lâu như vậy" Tống Trân trên mặt lộ ý cười, nhưng nụ cười này lại sâu chưa tới đáy mắt
"Bác lần này đến là muốn nói với con, mặc kệ chuyện con quen Mạch rất lâu, hay là chỉ mới hẹn hò, bác đều không thể để cho con và nó ở chung với nhau, hơn nữa trong khoảng thời gian gần đây , bác cũng đã tra rõ thân thế của con, con đã có một lần kết hôn, lại mang theo một đứa con riêng, làm sao có thể xứng với Mạch nhi của bác, mà cho dù có loại trừ chuyện này, con so với Mạch cũng kém rất xa, người như con, có thể đem lại cái ích lợi gì cho Mạch nhi? Con đừng cho rằng mình đặc biệt" Mục đích chính của Tống Trân khi đến đây là muốn làm rõ quan điểm của mình
Buổi nói chuyện đã khiến cho Lôi Dĩnh ko biết phản ứng như thế nào, nàng thừa nhận những lời này của Tống Trân đã khuấy động ko ít gợn sóng trong lòng nàng, nhưng mà đối với những lời nói ko hay này, thực tại khiến nàng rất bất mãn. Có tiền thì đã sao? Có tiền thì có thể tài giỏi hơn người sao?
"Bác đến đây chỉ là muốn nói với con những lời này thôi sao?" Lôi DĨnh tỏ vẻ bình tĩnh hỏi
"Bác hi vọng con có thể rời bỏ Mạch nhi, con vốn ko xứng với con bác" Nàng chỉ có một mình hắn là con, cho nên mọi chuyện nàng làm lúc này đều là muốn tốt cho hắn
"Bác muốn con rời bỏ Thiên Mạch?" Lôi Dĩnh tỏ ra hiểu biết. Nàng hiện tại rất hiểu chuyện này, trên TV lẫn trong tiểu thuyết đều có cái tình tiết này, cha mẹ vì ko hải lòng đối với tình nhân của con trai mình, thường trực tiếp tìm đối phương, lấy tiền tài mua chuộc con người
"Đúng , chỉ cần con chịu rời đi, bác sẽ cho con năm trăm vạn" Tống Trân mở túi xách, rút từ bên trong ra một tờ chi phiếu, đặt trước mặt nàng
Lôi Dĩnh nhìn tờ chi phiếu, gương mặt lộ ra một chút tươi cười trào phúng "Con nghĩ bác gái đây quá đề cao con rồi, thì ra hạnh phúc con bác chỉ đáng giá có năm trăm vạn, đúng là thật buồn cười"
"Cô.... ........tôi ko muốn nói cái gì thêm với cô, cứ cầm tiền đi, tôi hi vọng rằng cô có thể nhanh nhanh rời khỏi cuộc sống của con tôi" Tống Trân ko muốn cùng nàng nói thêm cái gì nữa
Lôi Dĩnh cầm lấy tờ chi phiếu , đùa nghịch trong tay 1 chút, rồi lại đặt xuống trước mặt Tống Trân lạnh giọng nói "Thật sự rất cảm ơn ý tốt của bác gái đây , nhưng mà Lôi Dĩnh con đây cũng ko thiếu tiền, cho nên con chỉ có thể đối mặt với bác nói tiếng xin lỗi, bác vẫn là thu hồi lại đi thôi , thật ngại quá"
"Thiên Mạch vì chuyện của cô, đã náo loạn với gia đình, đêm qua lại cùng chúng tôi một trận ầm ỹ, nó có nói không phải là cô thì sẽ ko cưới , cô thật hi vọng nó vì cô , phản bội cả nhà, trở thành người hai bàn tay trắng sao?" Tống Trân nói
Loại kết quả này ko phải là điều mà nàng hi vọng "Con sẽ cùng anh ấy nói chuyện thật tốt"
"Chúng tôi chỉ có 1 mình hắn là con, cô phải hiểu tấm lòng của kẻ làm cha làm mẹ như chúng tôi, cho nên tôi hi vọng cô và nó có thể mau chóng chia tay" Tông Trân tận tình khuyên bảo nói, nàng hi vọng có thể mượn điều này dao động Lôi Dĩnh
"Con hiểu rồi, cửa ở bên kia, xin mời " Lôi Dĩnh cảm thấy tốt nhất lúc này nàng ko nên tiếp tục cùng Tống Trân nói chuyện nữa, nàng lập tức đứng lên, ngồi xuống bàn làm việc trở lại, tự nhiên ăn đồ ăn của mình
"Cô hiểu thì tốt, cô, tôi tuyệt đối sẽ ko xem cô là con dâu" Buông ra lời chua ngoa, Tống Trân tức giận đem ly trà trên bàn trà quăng xuống mặt đất, rồi xoay người rời đi
"làm sao vậy?" Nghe thấy tiếng động, Vương Tư Tư chạy tới, vừa vặn gặp gỡ Tống Trân mở cửa đi ra, "nàng" (Vương Tư Tư) hướng Tống Trân mỉm cười lễ độ
"Hừ!" Tống Trân ko chút khách sao, lườm nàng 1 cái , liền rời đi
"Ách.....Dĩnh tỷ, hai người.... ......hai người làm sao vậy?" Vương Tư Tư có chút kinh ngạc hỏi, ánh mắt đã rơi lên người của Lôi Dĩnh
" Ko sao, Tư Tư, em giúp chị thu dọn mãnh vở một chút" Lôi Dĩnh nâng tây chỉ chỉ miểng chai bên cạnh cái ghế
Vương Tư Tư nhìn theo tay nàng "Được" Mặc dù có chút thắc mắc, nhưng Dĩnh tỷ đã ko muốn nói, nàng biết cũng ko nên hỏi nhiều,liền xoay người đem miểng gom lại rồi lau lại sàn
Xem ra, chuyện hôn sự của Thiên Mạch, đã đánh động tới ba mẹ hắn, nếu không , hôm nay, Tống Trân cũng sẽ ko tới đây , dùng tiền của mình khiến nàng dao động . Sự việc phát triển càng ngày càng phức tạp, sóng cũ chưa tan, sóng sau lại tới, nàng nên làm cái gì bây giờ?