Ở trong xe đang phát chương trình : ca khúc tình yêu, Lôi Tử Huyên an ổn ngủ trong lòng Lôi Dĩnh, khóe miệng còn vương lại nụ cười ngọt ngào
Lôi Dĩnh và Minh Thiên Mạch rất chăm chú nghe, âm nhạc trữ tình chậm rại thẳng tiến vào lòng họ, khiến cả cõi lòng nỗi gợn sóng ti ti
Rốt cuộc nước mắt cũng ko dễ dàng chảy xuống, rốt cuộc em cũng đã hiểu được tình cảm của anh
Thời gian còn lại chỉ có thể bất đắc dĩ đem tình yêu của em chôn vùi vào tuyệt vọng
Rốt cuộc em đã thôi nhớ anh, rốt cuộc nỗi nhớ cũng chậm rãi biến mất vào biển người
Rốt cuộc cũng chỉ thể đối với tình cũ nói lời tạm biệt bằng cõi lòng trống trải hoang vu
Yêu hay không yêu, sao lại bất đắc dĩ như vậy, tình cảm của chúng ta có phải là một tương lai xa xỉ hay ko
Mọi chuyện xin đừng lặp lại nữa, em sẽ nhắm mắt để trời an bài
Yêu hay không yêu, nói ra sẽ hiểu được, xin đừng đem em đẩy mạnh vào vực sâu ko đáy
Lòng đã rõ, tình kia sẽ ko quay về, thế giới của em chỉ còn lại tro tàn của mối tình cũ
Không khí có chút tĩnh lặng, Lôi Dĩnh nhìn về cửa sổ “CD này lần trước anh mua ở cửa hàng ghi âm sao?” Lôi DĨnh thuận miệng hỏi
“Ừ, thích ko?” Minh Thiên Mạch hỏi
“Có chút thương tâm” Lôi Dĩnh không quay đầu lại nhìn hắn, vẫn như trước nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, nhớ lại những chuyện hai năm trước
Một lần tình cờ gặp gỡ, cuộc sống của bọn họ lại giao nhau
Đó là vào 1 mùa thu giữa trưa, hắn một thân đầy mồ hôi chạy ra trước mặt nàng, hơi thở gấp gáp, khuôn mặt còn lộ vẻ thỏa mãn tươi cười, tiếng nói như gió xuân vời vợi thanh thúy vang lên bên tai
“Tiểu DĨnh, đúng là em” Giọng nói mang chút bất ngờ, không ngờ ởPariscũng có thể gặp lại nàng
Lôi DĨnh thẳng tắp nhìn hắn, nam nhân như ánh nắng ngày xuân này , qua một phút sau, nàng liền lập tức quay người lại, sợ bị hắn thấy, những rốt cuộc vẫn bị bắt gặp
“Tiểu DĨnh tỷ, vị này là?” Tiểu Vũ kéo tay phải Lôi Dĩnh , nhìn về nam nhân đối diện hỏi
Lôi DĨnh lấy lại tinh thần, hòa hoãn cõi lòng, mới mở miệng nói “Đây là học trưởng thời đại học của chị, Minh Thiên Mạch” Nếu gặp gỡ, không thể trốn tránh, vậy thì chỉ có thể đối mặt
“A, xin chào, tôi là bạn cùng phòng của tiểu DĨnh kiêm chị em tốt, Lâu Tiểu Vũ, rất vui được gặp anh” Lâu Tiểu Vũ rộng rãi vươn tay, cười nói, ấn tượng của nàng đối với nam nhân này rất tốt, hắn khiến cho người ta có cảm giác thật thoải mái, tuy rằng vừa rồi hắn chạy có chút chật vật, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sức quyến rũ của hắn
Minh Thiên Mạch vươn tay, cùng nàng bắt tay 1 chút rồi thu tay lại “Rất vui được biết cô” Sau đó ánh mắt lại hướng lên người Lôi Dĩnh, một năm không gặp nàng, nhìn qua nàng cũng trưởng thành đôi chút, nhưng hắn vẫn không hiểu được, tại sao nàng lại xuất hiện ở Paris??
“Học trưởng tại sao lại ở chỗ này?” Lôi Dĩnh vừa hỏi xong, liền có loại cảm xúc muốn cắn đầu lưỡi, hắn từ trước đến nay vẫn ở Pháp a!
“Hôm nay là ngày nghỉ, anh ở nhà có chút buồn, nên muốn đi dạo” Minh Thiên Mạch cười nói, nếu hôm nay hắn không đi dạo, thì có lẽ hắn cũng đã ko gặp nàng
“A” Lôi Dĩnh cúi đầu lên tiếng
“Em sao lại ở đây?” Minh Thiên Mạch hỏi, nàng không phải ở T thị sao? Hơn nữa nàng không phải cũng mang thai sao? Thắc mắc trong lòng thúc đẩy hắn hỏi lên
“Em muốn thay đổi cách sống, nên mới đến đây” Lôi Dĩnh ngẩng đầu, nhìn hắn, trả lời thật nhẹ nhàng tựa như làn khói sẽ tan rất nhanh
Nghe nàng trả lời, lòng hắn ánh lên một niềm vui nho nhỏ, nàng nói như vậy không phải đã tỏ rõ, nàng và Hạo đã ko còn quan hệ sao? Có phải là hắn còn cơ hội hay ko??
Lâu Tiểu Vũ thấy hai người đứng yên một chỗ ở ngã tư đường, anh anh em em, nhịn không được liền buộc miệng nói “Ách……..vậy, chúng ta nên tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện, đứng ở ngã tư đường ảnh hưởng đến người ta”
“Cũng đúng, xem anh đều đã quên mọi thứ, anh mời em uống trà !” Minh Thiên Mạch ngượng ngùng gãi gãi đầu, dịu dàng nói
“Đi đến quán nước kia đi, ở phía trước a” Lâu Tiểu Vũ ko đợi Lôi Dĩnh trả lời , đã tủm tỉm cười nói, nam này khẳng định đối với DĨnh tỷ là có ý, niềm vui trong ánh mắt hắn vừa rồi, nay đã chuyển thành lửa nóng, hơn nữa nhìn vào y phục trên người hắn mặc, hẳn cũng là người có tiền
Lôi DĨnh lấy tay nhéo nhéo eo của nàng, con bé này, không có việc gì làm hay sao, Lâu Tiểu Vũ vặn vẹo thân mình, nhìn Lôi Dĩnh, đây là nàng muốn Dĩnh tỷ nắm bắt cơ hội a
“Vào trong quán ngồi đi” Lâu Tiểu đã nói như vậy, nàng cũng không biết nên nói gì thêm, chỉ có thể làm theo lời Tiểu Vũ nói
“Được” Minh Thiên Mạch cũng không chú ý tới giọng nói nàng có chút bị ép buộc, liền đi theo sau hai người
Đi khoảng chừng được 10 phút, họ liền ngừng lại trước mặt 1 ngôi nhà có tên là Thì Quang Trà Cư , Minh Thiên Mạch ngẩng đầu đánh gia, rất có phong cách của quán trà Trung Quốc, lập tức liền theo các nàng đẩy cửa đi vào
Minh Thiên Mạch vừa đi vào quán trà đã bị cách trang hoàng theo phong cách Minh Thanh làm cho hoảng sợ, hoa gỗ đực chạm trổ dọc suốt đường đi , đại sảnh quán trả mở rộng thông thoáng, phòng trà toát lên hương vị ấm áp
Bàn gỗ lim thoang thoảng mùi gỗ được chạm khắc hình tre. Gốm sứ theo phong cách cỗ vẽ hoa xanh cùng các thú vui tao nhã cầm kì thi họa hoa lệ , cả quán trà toát lên vẻ tự nhiên, yên tĩnh, nhưng ko kém phần thú vị của nét văn hóa cổ điển
Hoa sen nổi bậc trên làn nước xanh, hành lang uốn khúc, xen kẽ với hoa và cây cảnh sum suê, cùng bánh xe nước nhỏ , hoặc là những cây mây phiêu đãng bay bay trong gió . Những tấm ván gỗ chia cách quán thành những phòng nhỏ, làm cho khách có thể có được ko gian riêng, yên tĩnh
Cảnh tượng này, cùng với hương trà hồ tử sa, người thường cũng muốn thành tiên
‘Yêu hay không yêu, sao lại bất đắc dĩ như vậy, tình cảm của chúng ta có phải là một tương lai xa xỉ hay ko……………’
Nghe qua một câu này, lòng của Minh Thiên bị rung động thật sâu, tình cảm của hắn phải chăng là một tương lai quá xa xỉ? Quay đầu nhìn vào khuôn mặt nàng, nàng , khi nào mới hiểu được điều hắn thật sự muốn?
Nâng tay mở ổ CD, thay vào đĩa nhạc hòa âm thôn dã của Bethoven, âm nhạc bên tai thay đổi, làm cho nàng đang đắm chiều trong ௱ôЛƓ lung trở về với thực tại, Lôi Dĩnh quay đầu nhìn về phía hắn hỏi “Sao lại thay đổi?”
“Rất thương tâm” Minh Thiên Mạch nhìn nàng trả lời
“Có chút thương cảm” Nói xong, tầm mắt nàng lại trở về với khung cảnh ngoài xe
“Tiểu Dĩnh, chúng ta kết hôn đi?” Minh Thiên Mạch trả lời bằng giọng điệu thoải mái tự nhiên nhất, hắn đã nói ra lời mình mà nội tâm mình muốn nói nhất, ba năm nay, hắn đã muốn thốt ra những lời này kể từ khi bắt đầu nhìn thấy nàng, kể từ khi bắt đầu hiểu rõ tình cảnh của nàng . Hắn đã quyết định rõ ràng, hắn muốn nàng trở thành cô dâu của hắn
Lôi Dĩnh hiển nhiên bị lời cầu hôn đột ngột này của hắn dọa đến phát sợ, nàng trừng lớn đôi mắt, kinh ngạc nhìn hắn. Tuy rằng nàng đã sớm đoán được khả năng xảy ra loại tình huống này, nhưng khi nó thật sự nảy sinh, nàng vẫn cảm thấy rất khó khăn
Sững sốt thật lâu, Lôi Dĩnh mới mở miệng, miễn cưỡng cười nói “Anh……..anh nói giỡn sao?” Đúng vậy a? Chắc là hắn nói đùa! Nàng không muốn tổn thương hắn, ngay từ đầu nàng đã rất kì vọng hắn sẽ hạnh phúc, thật hạnh phúc!!
Một câu này của nàng, làm cho hắn đang đắm chìm trong chờ mong liền rơi xuống vực thẳm, ở giây tiếp theo, xe liền dừng lại ven đường, đùa sao? Lời của hắn đối với nàng lại ko thật như vậy sao?
Xe đột ngột dừng lại, cũng khiến tâm Lôi Dĩnh lo lắng theo, nàng không hiểu người ôn hòa như hắn, sao lại có thể làm ra hành động như vậy, ôm chặt Lôi Tử Huyên trong tay, nàng ko tự chủ lo lắng
Minh Thiên Mạch xoay người, cùng Lôi Dĩnh đối mặt, hắn muốn từ trong mắt nàng nhìn ra sự tồn tại của hắn, tay phải từ trong túi tiền rút ra một cái hộp gấm màu hồng nhạt, đưa ra trước mặt nàng , mở ra “Ko phải là đùa, anh nói thật” Gằn từng tiếng , hắn gần như đã khẳng định
Lôi Dĩnh ánh mắt trừng lên thật to, nhìn ánh sáng phản chiếu lấp lánh từ chiếc nhẫn kim cương, thật lâu cũng ko có phản ứng, nàng ko biết có nên tiếp nhận tình yêu của hắn hay ko, đối với hắn, nàng đã thiếu nợ, nhưng ko nhất định phải lấy cách thức ấy để trả nợ
Ko, Ko nên làm như vậy
“Thiên Mạch, em…………..em ko thể nhận” Lôi Dĩnh nói ra những lời này song ánh mắt cũng ko nhìn về phía hắn, nàng sợ phải nhìn ánh mắt bi thương kia, có lẽ nàng thật tàn nhẫn!
“Tại sao? Tại sao em ko thể tiếp nhận anh? Chẳng lẽ thời gian ba năm, em vẫn ko thể quên được hắn?” Minh Thiên Mạch nhìn nàng, oán trách hỏi, tim hắn như đổ máu, một lần lại một lần nữa bị tổn thương, hắn ko thể ko cảm thấy đau lòng
Ba năm qua, hắn đã ở cạnh nàng, tại sao nàng vẫn ko nhìn nhận hắn? Hắn đối với nàng tốt, đối với nàng yêu thương như vậy, rõ ràng như vậy, lòng của nàng làm bằng đá sao? Mỗi lần hắn muốn nói lời cầu hôn, nàng luôn tìm lý do này đến lý do khác, thoái thác, hôm nay khi hắn đã thu hết dũng khí, nói ra những lời sâu kín chân thật nhất trong nội tâm, nhưng tại sao nàng lại từ chối??
Lôi Dĩnh nghe hắn oán trách hỏi, trong lòng bỗng cuồn cuồn sóng gió, hắn?? Nàng ko nghĩ đến hắn bao lâu rồi, chình nàng cũng ko biết, nhưng tại sao giờ phút này, hình bóng hắn, vẫn rõ ràng xuất hiện trước mắt nàng? Đã quên……….lại quên ko được………..
“Chúng ta có thể ko nhắc đến hắn được ko?” Lôi Dĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, sâu kín nói, kí ức bị phủ bụi ấy, nàng ko muốn đánh vỡ cũng ko muốn nhắc lại
Minh Thiên Mạch thật sự rất muốn hỏi rõ nàng, nàng có thật sự đã lạnh nhạt với Hạo hay ko, nhưng nhìn dáng vẻ u buồn của nàng, hắn ko đành lòng truy hỏi
ĐÔi mắt thâm tình, vẫn nhìn nàng quay mặt chăm chăm, lời nói như gió xuân, thản nhiên vang lên “Anh yêu em, rất yêu……..rất yêu em ” Yêu đến mức hắn có thể hi sinh tính mạng mình, yêu đến mức hắn có thể vứt bỏ đi sự tôn nghiêm, yêu đến cả nỗi đau cũng xem nhẹ,một tình yêu như vậy, tại sao vẫn ko có hồi đáp?? Ko, hắn ko cam lòng!!
Tình cảm nồng nàn, hắn nâng tay chạm lên mặt nàng, mới biết được, thì ra lệ nàng đã sớm chảy xuống
là cảm động sao?
Đúng vậy, nàng đã bị hắn làm cho cảm động
“Thiên Mạch…………” nhìn đôi mắt sâu sắc trong veo kia, Lôi Dĩnh xúc động, có lẽ, chấn nhận hắn, cũng là một quyết định ko sai
“Nếu là từ chối, xin em đừng nói, có được ko?” Minh Thiên Mạch ko muốn nghe, nhưng cũng đã nghe qua rất nhiều lời từ chối của nàng, mỗi lời nói đều là lưỡi dao sắc bén đã thương chỗ sâu kín nhất trong lòng
“Cho em thời gian suy nghĩ” Lôi Dĩnh ko đành lòng cự tuyệt hắn
Nhưng nàng vẫn hiểu rõ, nếu trao cho hắn một hi vọng, đến cuối cùng câu trả lời vẫn là sự từ chối, sẽ càng làm cho hắn bị tổn thương nhiều hơn
Minh Thiên Mạch nghe được lời của nàng, cõi lòng như đón được ánh sáng rạng đông, khuôn mặt đầy ý cười chậm rãi hiện lên “Được, anh chờ đợi đáp án” Chỉ cần nàng ko cự tuyệt thì tốt rồi “Cái hộp này em nhận trước vậy” Buông tay, hắn lại đưa ra chiếc hộp nhỏ
Lôi Dĩnh nhìn nhìn hắn, lại nhìn chiếc hộp nhỏ, lòng có chút do dự, nhưng một giọng nói trong lòng nàng đã thôi thúc nàng vươn tay, tiếp nhận nó “Em giúp anh bảo quản trước” Nàng ko muốn lại tổn thương hắn, có lẽ quyết định như vậy sẽ tốt với hắn hơn
“Ừ, vậy hiện tại………anh đưa em và Huyên Huyên về nhà” Nhìn nàng nhận lấy chiếc hộp nhỏ,lòng Minh Thiên Mạch nhất thời cảm thấy thoải mái gấp trăm lần, đây cũng có thể xem như một khởi đầu tốt đẹp
“Được” Lôi Dĩnh đáp trả hắn bằng một nụ cười , nhưng đằng sau nụ cười mỉm ấy chất chứa những gì, chỉ có nàng mới biết
Minh Thiên Mạch mỉm cười nhìn nàng 1 cái, rồi khởi động xe, điều khiển rời đi………….