“A…..đây ko phải là Cung thiếu phu nhân sao?? Ngọn gió nào đã đem ngài đến đây??”
Vừa mới bước vào phòng khách, Lôi Dĩnh đã nhìn thấy Lôi Tiệp Nhi bước xuống lầu, giọng nói trào phúng của Tiệp Nhi , nàng ko phải la ko nghe thấy, nhưng nàng ko để ý tới, bởi vì đây cũng ko phải là lần đầu tiên nàng nghe, nàng nghe nhiều lần nên cũng thành thói quen
“Là ba gọi điện bảo tôi trở về ăn cơm trưa” Lôi Dĩnh nói ra nguyên nhân
“Ba sao lại gọi cô về ăn cơm trưa chứ? Ko phải chính cô mơ tưởng muốn về nên lấy cớ đi sao!!?” Lôi Tiệp Nhi chậm rãi từ cầu thang trên bước xuống
“Tôi ko cần phải làm cái chuyện buồn chán đó, còn nữa, ba đâu?” Lôi Dĩnh ko muốn nói chuyện dây dưa ới nàng, ở cái nhà này nàng từng giây từng phút muốn rời đi
Lôi Tiệp Nhi thấy bộ dạng của nàng ko cao ngạo , ko siểm nịnh, lửa giận lại bùng lên, rất nhanh đã bước đến trước mặt nàng, Tiệp Nhi híp mắt lại quan sát nhìn nàng , nói : “Hừ! Đừng tưởng rằng ngươi được gả cho Cung Thần Hạo là ngon, ngươi chẳng qua cũng chỉ là công cụ làm ấm giường, ngươi cho rằng hắn thực sự yêu thương ngươi sao? Đừng nằm mơ, thật ko biết lúc trước ba suy nghĩ như thế nào, lại ga ngươi đi”
Lôi DĨnh sắc mặt trở nên tái nhợt, đối với từng lời từng chữ Lôi Tiệp Nhi phun ra trước mặt, nàng ko muốn bỏ qua, nhưng nàng vẫn giữ muốn giữ cho bản thân bình tĩnh, nàng ko muốn thua thiệt trước mặt Tiệp Nhi “Có phải là công cụ ấm giường hay ko, ta ko biết!! Ta chỉ biết hiện hắn tại đối với ta tốt lắm, còn về phần chuyện sau này, ta ko muốn nhớ tới, cũng ko cân phải suy nghĩ”
“Ngươi………ngươi khá lắm, chỉ vài ngày ko thấy, bản lĩnh của ngươi đã vượt trội! Ngươi cũng ko lấy gương soi xem bộ dạng của mình, dựa vào cái gì người có thể có được tình yêu của hắn, chẳng là vì ngươi có giá trị lợi dụng, nếu ko hắn đã sớm đem ngươi bỏ qua 1 bên rồi” Lôi Tiệp Nhi ko thể cho nàng cảm thấy thoải mái, nếu ko bởi vì nàng, thì Tiêu Ngự Phi cũng sẽ ko cùng “nàng” (tiệp nhi) chia tay, tất cả đều là lỗi của con tiện nhân này!
“Ba đâu?” Lôi Dĩnh ko muốn cùng nàng dây dưa nữa, nàng sợ chính mình sẽ ko khống chế được tâm tình, tuy rằng trên đường đi đến đây nàng đã sớm đoán trước được tình huống này
Nhìn biểu tình của nàng vẫn như trước, Lôi Tiệp Nhi nổi giận ” Ngươi dựa vào cái gì mà dùng cái thái độ đó đối với ta” Nói xong, “nàng” liền nâng tay, “ba” một tiếng, 1 cái tát vang dội được đánh thẳng vào mặt Lôi Dĩnh, trực tiếp đem mặt nàng nghiêng qua 1 bên
“Đều là vì ngươi, nếu ko người được gả đi sẽ phải là ta, nếu ko phải ngày đó bởi vì ta gặp phải ngươi, Ngự Phi cũng ko cùng ta chia tay, tất cả đều là lỗi của ngươi, đồ sao chổi này” Lôi Tiệp Nhi càng nói lửa giận càng lớn, trong mắt của nàng lúc này chỉ còn là lửa giận
Từng đợt nóng rát đau đớn dày vò khuôn mặt nàng, Lôi Dĩnh giương mắt nhìn người phía trước, ko chút suy nghĩ, “ba” 1 thanh âm thanh thúy vang lên, nàng đánh trả lại Tiệp Nhi 1 cái tát, nàng trước kia chịu đựng là vì đối với cái gia đình này vẫn còn 1 ít hi vọng, nhưng từ sau khi nàng được gả cho Cung gia, nàng và cái nhà này đã ko còn quan hệ, nếu hôm nay hắn gọi điện thoại mời nàng về nhà, chỉ là vì muốn làm nhục nàng, nàng ko cần phải nén giận
Lôi Tiệp Nhi tay xoa xoa mặt, kinh ngạc nhìn nàng, ko ngờ được nữ nhân này lại dám đánh nàng “Ngươi…..ngươi…..ngươi dám đánh ta” Lôi Tiệp Nhi đột nhiên như kẻ phát điên, liền xông lên bắt lấy tóc Lôi Dĩnh “Ta cho ngươi đánh ta, ta cho ngươi đánh ta….”
“Ách……ngươi buông ra” Lôi DĨnh bị kéo tóc đau quá, vươn tay nắm lại tóc của nàng
“A………”Lôi Tiệp Nhi cảm thấy da đầu từng trận đau đớn, lực đạo kéo tóc cũng gia tăng lên
Hai người cứ như vậy, xông vào đánh nhau, bọn hạ nhân (*người hầu) ko 1 ai có can đảm dám lên cản, chỉ có thể đi mời lão gia
“Hai người các ngươi như vậy là sao đây?” Lôi Vệ Cảnh tức giận kêu lên, đi lên phía trước, một bên ngăn các nàng, một bên ko nói ko rằng đã hướng Lôi Dĩnh tát nàng 1 cái, Lôi Dĩnh bị tát như trời giáng, liền nặng nề ngã xuống đất
Mà Lôi Vệ Cảnh lúc này lại đỡ Lôi Tiệp Nhi dậy dịu dàng hỏi “Có bị thương hay ko?”
Hai mắt sương mù của Lôi tiệp nhi lập tức liền lóe sáng, rơi lệ “Ba, ba ko đến chắc con sẽ bị nàng đánh ૮ɦếƭ, ba xem…..” Ngón tay nàng chỉ lên mặt “đây là bị nàng đánh, đều đã sưng lên” Nàng nói xong liền hướng Lôi Dĩnh trừng mắt
Lôi Vệ Cảnh hướng tới 4 phía nói “Được rồi, tất cả đi làm việc của mình đi, đừng ngây ngốc đứng ở chỗ này”
Bọn hạ nhân tất cả đều tản ra, cũng ko dám đợi thêm, tính tình của lão gia , bọn họ đều hiểu rất rõ
Chờ cho mọi người rời đi, Lôi Vệ Cảnh mới lạnh lùng nhìn vào Lôi Dĩnh vừa đừng thẳng “Ta cho ngươi về nhà ko phải là để cho ngươi đánh Tiệp Nhi” (*bà này đáng đánh ૮ɦếƭ thì có…..xí…..)
Lôi Dĩnh đem tất cả mọi chuyện đặt trong mắt, lạnh lùng chống đỡ, chẳng bao lâu, nàng cũng có cái ảo tưởng muốn hướng tới phụ thân làm nũng, nhưng mà nàng biết, tất cả mọi ảo tưởng chỉ là 1 giấc mộng, mà lúc này chính nàng cũng thật thảm hại đi!
“Được rồi, con lên lầu đi, ba có chuyện muốn nói với nó” Lôi Vệ Cảnh nói
Lôi Tiệp Nhi vừa địnnh nói cái gì đó, nhưng nhìn thấy trong mắt Lôi Vệ Cảnh lại nhen nhóm lửa giận đánh từ bỏ , nàng đối với Lôi Dĩnh hừ 1 tiếng, liền bỏ lên lầu
Đại sảnh nhất thời im ắng trở lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở
“Vào phòng tắm sửa sang lại, rồi đến thư phòng, ta có lời muốn nói cùng ngươi” Lôi Vệ Cảnh ko cho nàng có cơ hội nói chuyện, chỉ mở miệng nói xong lập tức liền nâng bước hướng về thư phòng
Lôi Dĩnh chẫm rãi bước đi, chịu đựng đau đớn, nâng bước hướng phòng tắm mà đi, nhìn qua gương , nàng thấy tóc tai mình hỗn độn, mặt sưng đỏ in rõ năm dấu ngón tay, khóe miệng còn động lại tơ máu!! Hình ảnh trong gương thảm hại như thế, đáng thương như thế, tại sao nàng lại ko có dũng khí bắt bẻ lại hắn?
Xoay vòi nước ấm, nước “ào ào” chảy ra, lấy tay hứng nước, nàng hắt nước lên mặt, sửa sang lại bộ dạng của mình, điều chỉnh tâm tình thật tốt , lôi Dĩnh trở vào thư phòng
“Ngài đem tôi gọi về nhà có chuyện gì ko?” Lôi Dĩnh vừa vào cửa, liền hỏi rõ
Lôi Vệ Cảnh cũng ko nói thêm cái gì đã nói thẳng “Ta cần tiền”
Quên đi giọng điệu cứng rắn cùng bộ mặt lạnh lùng như băng của phụ thân, Lôi Dĩnh trào phúng hỏi “Sao vậy? Hắn đưa cho ngài ko đủ tiền sao?”
“Đây là giọng điệu ngươi dùng để nói chuyện với phụ thân sao?” Lôi Vệ Cảnh ngồi ở ghế da, tức giận trừng mắt nhìn nàng nói
“Vậy thì sao? Ngài hi vọng tôi nên nói thế nào!? ” Lôi Dĩnh hai mắt trống rỗng nhìn hắn
“Ngươi……quên đi, ngươi chỉ cần thuyết phục Cung Thần Hạo cho ta 1 triệu đô là được, những chuyện khác cũng ko cần hỏi nhiều” lôi vệ cảnh cũng ko muốn ơối mặt nàng, nếu ko cần nàng, hắn căn bản sẽ ko nhớ rõ sự tồn tại của nàng
Một triệu??Hắn mở miệng muốn có bao nhiêu tiền thì sẽ có bấy nhiêu sao? Hắn cho rằng Cung Thần Hạo là tên ngốc sao?? “Phụ thân, thỉnh ngài nhớ kỹ 1 chút, tôi bị ngài bán làm cô dâu hợp đồng, ở trước mặt hắn, tôi ko có quyền lên tiếng”
“Ngươi là đang cự tuyệt yêu cầu của ta sao?” Lôi Vệ Cảnh híp mắt nhìn nàng
“Ko phải, tôi chỉ nói ra sự thật thản nhiên” Lôi Dĩnh phản bác
“Sự thật?? Sự thật chính là ta gả ngươi đi, vì muốn cứu vớt công ty, bẳng ko chuyện ta gả ngươi cho hắn cũng chẳng có ý nghĩa gì” Lôi Vệ Cảnh tức giận nói
“Vậy, theo ngay từ đầu, tôi đã hiểu được tình cảnh của tôi, cho nên xin ngài có chừng mực, tôi là tôi, ko phải là con rối” Lôi Dĩnh hướng hán nói, đây là lần đầu tiên nàng ở trước mặt hắn, biểu lộ ý nghĩ chân thật của nàng
Lôi Vệ Cảnh nghe lời nàng, cơn tức càng lên cao, đáp trả bằng lời nói lạnh lùng đến cực điểm “Ở trong mắt ta, ngươi bất quá cũng chỉ là 1 công cụ để lợi dụng”
Công cụ?Ngay cả từ hình dung cũng thật giống nhau, Lôi Dĩnh nở nụ cười, nhìn người phụ thân trước mắt, sau đó nói “Cho nên, từ cái ngày tôi được ngài đem gả đi, tôi đã trả hết toàn bộ nợ cho ngài, tôi ko hề nợ ngài cái gì, có đôi khi tôi thực hoài nghi, tôi có phải là con gái ngài ko? Tại sao ta được ngài đối xử kém xa tỉ tỉ như vậy? Mặc kệ tôi cố gắng nhiều bao nhiêu, ngài vĩnh viễn đều ko để ý tới, từ khi tôi chuyển nhà đi, cho tơi bây giờ ngài có lần nào quan tâm đến cuộc sống của tôi ko? Hai năm nay, tôi giống như người ngoài, khi tôi vui vẻ khi nhận được cú điện thoại ngài gọi về thì ngài căn bản lại cho tôi một cái tin tức ko thể chấp nhận được, nhưng tôi đã nghe lời ngài gả đi, hôm nay ngài yêu cầu tôi trở về nhà cũng chỉ vì tiền, tôi hiểu được nhưng tôi nói cho ngài biết, tôi căn bản ko thể thay đổi được suy nghĩ của hắn” Nói xong, trong lòng nàng cảm thấy rất nhẹ nhõm, thì ra, đối mặt với hắn nói ra tất cả cũng ko phải là 1 việc khó
Lôi Vệ Cảnh ánh mắt có chút mập mờ, hắn cũng ko cảm thấy hắn có lỗi, mà hiện tại hắn như vậy, tất cả đều là vì mẹ nàng, muốn oán cũng chỉ có thể oán mẹ nàng
“Điều tôi muốn nói chỉ có như vậy, về sau xin ngài đừng quấy rầy tôi” Lôi Dĩnh nói xong liền mở cửa thư phòng cất bước đi ra ngoài, tự do, nàng rốt cuộc cũng cắt đứt mối quan hệ với cái gia đình này
Lôi Vệ Cảnh lúc này căn bản ko chú ý tới nàng đã rời đi, mà chỉ chìm đắm thật sâu vào suy nghĩ, sai lầm rồi sao?? Ko, hắn cho tới bây giờ ko có sai lầm……….
Lúc Lôi DĨnh đi đến cửa xe cũng đã gần 2 giờ
“Thiếu phu nhân?” Lão Lưu nhận thấy vẻ mặt tái nhợt của nàng, tóc cũng có chút hỗn độn, hơn nữa Thiếu phu nhân rõ ràng lúc đi vào, tóc được cột lại, tại sao khi đi ra , tóc lại xõa trên vai?
Lôi DĨnh ko đợi lão Lưu thay nàng mở cửa, đã vội vàng mở cửa xe, tự bước vào trong ngồi
“Lưu thúc, phiền ông đưa tôi đi một vòng, tôi ko muốn về sớm như vậy”
“Được, ko thành vấn đề” Hắn khởi động xe, chạy nhanh
Nàng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bộ tóc dài che hết hơn phân nữa 2 má của nàng, khiến người ko thấy vẻ mặt của nàng
“Thiếu phu nhân? Cô khỏe ko?” Hắn hi vọng vừa rồi là do hắn nhìn lầm chứ ko phải mặt nàng thật sự bị…….
“Ừ, tôi ko sao” Nàng rốt cuộc nhìn thẳng vào hắn, mỉm cười vô sự, cảm ơn sự quan tâm của hắn, ngẫm nghĩ mấy ngày nay mọi người luôn đối với nàng quan tâm cùng yêu thương, nàng cảm thấy ấm áp đôi chút, tâm tình cũng tốt hơn
Xe chuyển bánh đến hướng khác, vòng qua hơn phân nữa thành phố,vô hướng chạy ra ngoại ô thành phố , cuối cùng mới quay lại con đường về nhà
“Lưu thúc, ông có thể đáp ứng tôi 1 chuyện được ko?”
“Thiếu phu nhân, mời nói,chỉ cần là chuyện tôi giúp được, tuyệt đối ko thành vần đề” Hắn thông qua kính chiếu hậu nhìn nàng
“xin ông giúp tôi, khi trở về, đừng nói cho Hạo chuyện gì”
“Chuyện này…………..”
“Làm ơn, tôi ko muốn làm cho hắn lo lắng” đồng thời cũng muốn ở trước mặt hắn có chút tự tôn
“Được rồi, tôi sẽ ko nói”
“Cảm ơn ông”
Nàng mỉm cười ngọt ngào, khiến cho người nhìn cảm thấy………….thật an tâm
Tầm mắt Lôi Dĩnh một lần nữa lại hướng tới cửa sổ, nhìn thấy cảnh vật cùng kiến trúc nhà cửa, hạnh phúc của nàng vì sao chợt lóe lên rồi lại biến mất?