Hoa Tâm Tổng Giám Đốc - Chương 18

Tác giả: Vân Thanh

Hai ngày nay, thời tiết dường như ko ổn định, bầu trời ko chỉ có vài mảng mây đen nhỏ mà còn có gió to , giông tố che lấp bầu trời ngay cả mặt trời cũng nghỉ ngơi ko ló dạng, Lôi DĨnh cũng lười đi ra ngoài,c hỉ ở trong nhà tổng vệ sinh
Vào đúng giữa trưa, bầu trời tối đen lại bắt đầu rơi mưa phùn lất phất, cảnh vật ngoài cửa sổ bao trùm một màn mưa, mờ mờ ảo ảo
Lôi DĨnh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trời mưa ko biết tới khi nào a? Từ thứ sáu cho đến thứ 2 này đã là ba ngày rồi
“Sao vậy? Ko mang ô à?” Từ trong thang máy đi ra, Thủy Diệc Đồng đến trước mặt Lôi Dĩnh hỏi
“Ách…..” Lôi Dĩnh xoay người về phía hắn nói “Ko, chỉ là em ko thích trời mưa”
“Anh cũng ko thích” Thủy Diệc Đồng cũng rán thành, trời mưa quả thật có rất nhiều chỗ bất tiện “Đi thôi! Anh mời em uống cà phê”
“Em biết 1 chỗ, có bán món ngọt ăn ngon lắm”Lôi Dĩnh nói, biết dấu mãi cũng ko được, hắn hiện tại đang có chuyện muốn nói
“Chỗ nào?” Thủy Diệc Đồng vừa kéo nàng lên xe vừa hỏi
“Vận vườn”
“Ừ, anh biết”
Khoảng chừng 30 phút sau, hai người đã ngồi xuống 1 chỗ gần ngay cửa sổ để thưởng thức phong cảnh bên ngoài, tuy rằng hiện tại mưa vẫn đang rơi, nhưng phong cảnh cũng rất ý nhị
“Đồng, anh cũng ăn thử một miếng xem, ăn ngon lắm, ngọt mà ko béo !” Lôi Dĩnh hướng Thủy Diệc Đồng nói
“Em ăn đi, anh ko thích ăn ngọt”
“Đồng, anh có chuyện gì thì nói đi! Em nghe” Lôi Dĩnh vừa ăn, vừa giương mắt nhìn hắn nói, cái bộ dạng hắn muốn nói rồi lại thôi, nàng ko muốn ngày mai lại nhìn thấy nữa, thật ko tự nhiên
“ĐỢi em ăn xong anh sẽ nói sau! Thủy Diệc Đồng lấy khăn tay đưa ra trước mặt nàng ” Lau mặt đi, bơ dính hết trên mặt rồi,em thật giống mèo con”
Lôi Dĩnh nhận lấy khăn lau lau, nàng cũng ko ngượng ngùng, liền lập tức bưng ly nước trái cây đưa lên miệng uống
“Anh nói đi! Em vừa ăn vừa nghe”
“Anh muốn nói chuyện về Thiên Mạch ” Thủy Diệc Đồng cũng muốn xem phản ứng của nàng
Minh Thiên Mạch?Đồng sao lại cùng nàng nói chuyện của hắn?? Nàng có chút kinh ngạc . “Chuyện của hắn?”
“Đúng, em có biết nguyên nhân năm đó hắn bỏ đi ko?”
Lôi Dĩnh lắc lắc đầu, đôi mắt mở to tràn ngập nghi hoặc “Anh ấy đi mà chưa từng chào hỏi qua em, em cũng chỉ biết tin từ miệng của anh và Dương”
“Hắn ko nói cho em, là vì cả nhà bọn họ di dân để chữa bệnh cho hắn, ở Mỹ kỹ thuật tiên tiến, mà T thị căn bản lại trị ko hết bệnh của hắn, vì thuận tiện cho việc trị liệu, ba mẹ hắn đã đem sự nghiệp trọng tâm chuyển hết sang Mỹ, làm như vậy vừa thuận tiện chăm sóc hắn, vừa đỡ phải bay đi bay lại 2 nước nhiều lẩn. Kỳ thật, anh sớm đã muốn nói cho em mọi chuyện, nhưng lời nói vừa đến bên miệng lại kiềm chế ko nói, bởi vì Thiên Mạch ko muốn làm cho em lo lắng, hắn yêu em, rất yêu em, chuyện này , nếu anh ko nói với em, có lẽ em vĩnh viễn cũng ko biết, em đối với tình yêu chỉ là một tiểu cô nương hồ đồ, Thiên Mạch luôn nói em rất thiện lương, đáng yêu , lạc quan, mọi kỷ niệm của em và hắn, trong lời nói của hắn vĩnh viễn chỉ có em, hắn vẫn như trước thầm lặng yêu em, lại vì lý do thân thể hắn mà ko dám đối với em nói rõ mọi chuyện, anh biết, hiện tại em đã kết hôn, anh nói những lời này chỉ có thể tăng thêm cho em phiến não, nhưng anh ko thể ko nói ” Thủy Diệc Đồng nhìn nàng, chầm chậm nói đồng thời chú ý đến vẻ mặt của nàng
Lôi Dĩnh nghe hắn nói từng câu từng chữ, tâm lại đau lên, mọi chuyện xưa cũ, tất cả như chạy qua mắt nàng, bắt đầu từ ngày đầu tiên nàng nhập học, bắt đầu từ lúc hắn tiếp đãi nàng, một năm ấy chính là thời gian nàng vui vẻ nhất, thời gian nàng ở cùng hắn luôn thoải mái như thế
Xa hơn là kỷ niệm bọn họ cùng nhau đến thư viện xem sách, bọn họ cùng nhau nằm trên thảm cỏ nhìn trời, bọn họ cùng nhau ăn cơm hộp, cùng nhau trò chuyện…
Những kỉ niệm đó ko thể nói quên là có thể quên, hắn chính là người đầu tiên mà nàng thích, tuy rằng mối tình này ko có kết quả, nhưng nàng ko thể phủ nhận cảm giác được sinh ra khi đó, tuy nhiên nàng vẫn chưa bao giờ nghĩ đến, hắn yêu nàng, nàng vẫn nghĩ hắn đối với nàng chỉ là tình cảm cưng chiều em gái bình thường, nhưng theo lời nói của Đồng, sự việc lại ko đơn giản như vậy
Rối loạn, hoàn toàn rối loạn…..
“Tiểu Dĩnh , anh biết hiện tại em đối với lời anh nói có chút ko thể chấp nhận được, nhưng mà, hắn lần này về nước, là muốn đem em rời khỏi cái gia đình đó, nhưng ko ngờ được, em đã kết hôn ” Chuyện ngoài ý muốn hơn là chồng của Tiểu Dĩnh lại là playboy, tuy rằng ngoài chuyện mỗi ngày cùng ở chung ăn cơm thì hắn ta ko đòi hỏi chuyện gì khác, nhưng mà xem ra, tiểu Dĩnh ko phù hợp với hắn, thậm chí ngay cả lấy cũng ko nên
“Hiện tại thân thế anh ấy thế nào?” Đây là câu đầu tiên Lôi Dĩnh mở miệng nói
“Hai năm trước hắn đã tiếp nhận giải phẫu, trải qua một năm điều trị, hiện tại cơ thể đã khỏe mạnh: Thủy Diệc Đồng trả lời
“Đồng ,có thể cho em thời gian để suy nghĩ lại thật tốt chứ? Em hiện tại muốn về nhà ” Đúng vậy a! Nàng muốn về nhà!
“Ừ” Thủy Diệc Đồng ko nói gì thêm, hắn nên cho nàng có thời gian suy nghĩ, sau khi gọi bồi bàn tính tiền, hắn liền đưa Lôi Dĩnh trở về nhà
Vào đêm sau, mưa chẳng những ko có dấu hiệu ngừng lại, ngược lại còn mưa to gió lớn càng mạnh thêm, gió lớn cùng sấm sét đánh vào bầu trời khung cửa thủy tinh, phát ra tiếng gầm kinh hoàng
Trong phòng cơ hồ 1 mảng tối đen, ánh chớp bên ngoài cửa sổ chợt lóe lên rồi biến mất, tạo ra một bầu ko khí kì quái, thần bí
Tại phòng ngủ, Lôi Dĩnh vừa đi vào giấc ngủ, mơ màng, nàng khẽ cau mày, ôm chăn, muốn ngủ 1 chút cũng ko yên, cửa sổ ngoài trời vẫn vang vọng âm thanh của tiếng sấm, nhưng ko khiến nàng bừng tỉnh
Nàng hôm nay có chút hỗn loạn, từng câu từng chữ của Đồng vẫn khắc sâu vào đầu nàng, sau khi ngồi ở đầu giường mấy giờ, cuối cùng nàng cũng ko cưỡng lại cuộc hẹn cùng Chu Công (*buồn ngủ )
Vì nguyên nhân này, nên nàng đương nhiên ko nhìn thấy bóng dáng to lơn của người đang đứng cạnh giường, cúi đầu chăm chú nhìn nàng….
Hôm nay hắn thật vất vả đem công việc ở Mỹ xử lý xong, đón chuyến bay cuối cùng, trở về trước thời hạn, ai ngờ vừa ra sân bay, cư nhiên lại xui xẻo gặp phải trận mưa tầm tã ko dứt này, làm hại hắn ko có người đưa đón, hơn nữa quần áo trên người cũng trở nên hỗn loạn, ướt sũng.
Cung Thần Hạo cũng ko muốn hơn nữa đêm đánh thức nàng, hắn buông hành lý xuống, nhẹ chân tiến vào phòng tắm, tắm nước nóng thoải mái sạch sẽ
Hắn thay áo ngủ, mở cái đèn nhỏ đầu giường rồi lẳng lặng quan sát nàng
Nói thẳng ra, tư thế ngủ của nàng thật bất nhã, một mặt vừa nằm sấp vừa trồi ra khỏi tấm mền, một chân thô lỗ lại thò ra ngoài, quả thật trông nàng rất giống con gấu trên cây, thậm chí còn xấu hơn
Hơn nữa lúc này. nàng ngủ cũng ko an ổn, rất thường cau chặt mày, chẳng lẽ là vì trời mưa sét đánh sao? Hắn ko có miệt mài làm rõ, chỉ lặng lặng nhìn nàng, mấy ngày nay, bóng dáng nàng luôn chập chờn trước mặt hắn, làm cho hắn ko thể ko mau chóng xử lý công việc về nhà sớm
Vạt áo nàng xòe ra, lộ ra đường cong cân xứng, nhưng lại thập phần gợi cảm chọc người, ngay cả tư thế ngủ ko phòng bị kia cũng trở nên cực hạn quyến rũ
Hắn theo bản năng vươn tay, xoa nhẹ cặp dùi đẹp, thong thả thăm dò…..
Dường như cảm thấy bị quấy nhiễu, Lôi Dĩnh cong cong mày, thay đổi tư thế đem thân mình nằm ngửa
Tư thế nằm này của nàng so với trước càng ko lịch sự, nhưng ko ảnh hưởng chút nào đến hứng thú hiện tại của hắn, càng làm cho hắn có thể “giở trò”
Hắn khẽ vuốt ve cặp má hồng hồng tròn tròn, lúc này hắn tựa như sói đói, ám ảnh hôn lên cặp môi ướƭ áƭ mê người, hắn rất thích đôi môi khêu gợi đáng yêu của nàng, cúi đầu lướt qua môi…….hắn cảm thấy thật ngọt ngào
Hắn ở trên môi nàng dây dưa hồi lâu, mới lưu luyến ko rời cảm giác ngọt ngào kia, ngón tay tiếp tục chạy đến cổ áo ngủ của nàng, lúc này hắn mới phát hiện , cái áo đang mặc trên người nàng, cư nhiên là sơ mi của hắn!
Thì ra, cô nhóc này cũng giống hắn, cũng muốn hắn, nếu ko nàng làm sao lại mặc áo sơ mi của hắn làm áo ngủ? hơn nữa bộ dạng ngủ lại còn mê người đến thế, quả thực khiến cho người muốn phạm tội
“Đây chính là em dụ dỗ anh a!” Cung Thần hạo nhẹ giọng nói, thuần thục cởi bỏ áo sơ mi, cởi bỏ nút
Lôi Dĩnh chưa ngủ say lại bị người quấy rối, nàng liền mở 2 mắt còn đang mơ màng ra, đập vào trong mắt là 1 hình ảnh mơ hồ :”A…a…..” ko ngờ có người lại nằm đè lên người nàng
Cung Thần hạo ngầng đầu nhìn nàng chầm chầm, trong con ngươi đen láy thâm thúy trào dâng ánh lửa mãnh liệt, nút áo sơ mi đã mở ra được 1 nửa
Taybịt miệng nàng “Suỵt, là anh” giờ phút này, Dụς ∀ọηg của hắn đang tăng vọt, hắn ko muốn âm thanh chói tai phá hư bầu ko khí
Nghe được tiếng nói quen thuộc, Lôi Dĩnh mới cảm thấy an tâm, nàng liền nhớ lại, ko phải hắn nói thứ tư mới trở về sao? “Anh sao lại trở về nhà?”
“Em ko hy vọng anh về nhà sao?” Nghe được câu hỏi của nàng, hắn có chút tức giận
“Ách……ko có, anh lần trước nói thứ tư mới trở về nhà, em ko ngở anh lại trở về sớm” Lôi Dĩnh có chút bối rối giải thích, nàng ko muốn làm cho hắn hiểu nhầm ý tứ trong lời nói của nàng
Đột nhiên, иgự¢ cảm thấy một trận mát mát, khiến nàng chú ý, nàng chậm rãi cúi đầu nhìn lên, trời ạ, hắn cởi nút áo của nàng khi nào vậy?…..nàng vội vàng ngồi dậy, đem nút áo vội vã cài lại
Cung Thần Hạo cũng phải ngồi dậy, vội mở đèn ra, căn phòng nhất thời phát sáng, hiện tại đã gần 3 giờ “Làm việc xong, anh liền trở về”
“A! Vậy anh có đói bụng ko, em đi nấu cho anh chút mỳ” Lôi DĨnh nói, vừa đáp máy bay, chắc là hắn đã đói bụng rồi
“Trên máy bay có cung cấp thức ăn, nhưng mà, hiện tại anh thật sự đói bụng, nhưng mà…………….” Hắn nhìn nàng trong mắt tràn đầy hoa lửa Dụς ∀ọηg
Lôi Dĩnh có cảm giác như mình là con cừu non đang chờ bị sói ăn thịt, một tiếng sấm cùng với một đạo ánh chớp chói mắt tình cờ bổ xuống, Lôi Dĩnh căn thẳng lủi vào lòng Cung Thần Hạo
Cung Thần Hạo tiện tay tắt đi đèn, lưu manh cười nói “Đây chính là tự em dâng mình tới cửa nha!” Giây tiếp theo, đã thấy môi hắn lần nữa in lên môi nàng, nàng có biết hắn đã “nhịn” nhiều ngày rồi ko? Hắn hiện tại muốn thu lại cả vốn lẫn lời
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc