Mới vừa đi khỏi công ti, trời cao đã mây mù dày đặc, lát sau một cơn mưa phùn cũng bắt đầu kéo đến
Lôi Dĩnh nhìn lên bầu trời mênh ௱ôЛƓ mưa bụi, mỉm cười thật ngọt
Hay quá nàng có mang ô
Lúc sáng khi rời giường nàng thấy thời tiết có chút ko ổn, cho nên đã cố ý mang dù bỏ vào túi xách, ko ngờ lại cần tới nó thật
Chậm rãi , nàng đi ra góc đường đứng đợi xe buýt, hay ngày nay Đồng dường như có chuyện muốn nói với nàng, nhưng mỗi lần đối mặt, hắn đều trả lời “ko có việc gì” cảm giác thật lạ, nhưng nàng ko muốn hỏi nhiều
Quên đi, đợi khi nào hắn muốn nói, hắn sẽ nói. Mưa càng lúc càng lớn
Khi nàng đi đến chỗ đợi xe buýt cũng là lúc mưa như trút nước, ánh mắt nhìn những chuyến xe buýt vô tình tầm mắt cũng đảo đến một góc đường
Nhìn kỹ lại chiếc xe buýt ấy ko phải là chuyến xe nàng muốn đòn, nàng liền miễn cưỡng nhìn sang hướng của một chiếc xe khác phía sau chiếc xe buýt đang chạy kia
Đó là một chiếc xe bị ૮ɦếƭ máy, một nam nhân trung niên đang mạo hiểm mưa gió gấp rút sửa, bên cạnh hắn là một thanh niên trẻ áo ướt đẫm nước mưa
“Tiên sinh, có cái ô này , tôi cho anh mượn dùng đỡ, như vậy sẽ ko bị cảm” Nàng ko chần chừ đem ô dúi vào tay thang niên đang đứng, nàng nhìn mặt hắn có chút cảm giác quen thuộc thoáng qua
“Là cô!” Tiêu Ngự Phi nhận ra nữ nhân tốt bụng này chính là Lôi Dĩnh
“Ách….anh là??” Nhìn mặt nam nhân , rất nhanh nàng lật lại kí ức trong đầu, a……đúng rồi “Anh là bạn trai Tiệp Nhi đúng ko?” Lôi Dĩnh lúc này mới nhớ lại, nàng lần đầu đã gặp hắn ở khu mua sắm khi hắn đi cùng Tiệp Nhi
“Ko phải, tôi và nàng đã chia tay” Tiêu Ngự Phi vào ngày sau đã cùng Lôi Tiệp Nhi chia tay
“Ách……….” Lôi Dĩnh dừng lại, ko ngờ hắn lại trả lời như vậy “Cái dù kia, tôi cho anh mượn đỡ cho anh bị cảm, tôi đi trước” Đi chưa được vài bước, tay nàng đã bị người ở sau kéo lại
Tiêu Ngự Phi đuổi theo phía trước, một tay giữ chặt tay nàng, ngăn ko cho nàng rời đi, mà chiếc ô lại nhỏ nên khoảng cách 2 người mặt đối mặt chỉ cách một nắm tay
Lôi Dĩnh có chút kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn hắn, tại sao hắn bắt lấy tay nàng “Anh muốn gì?”
“Tôi ko phải đã trả lời qua rồi sao?” Hắn hỏi lại lần nữa
“Chúng ta đã gặp mặt từ trước” Tiêu Ngự Phi rất ghét cảm giác bị người khác quên
“Ách….có sao?” Não của Lôi Dĩnh dung lượng cũng rất lớn, nếu đã gặp qua ko có khả năng nàng ko nhớ rõ. nàng cúi đầu thì mới phát hiện, tay hắn còn nắm lấy tay nàng, vì thế lại ngẩng đầu nói “Chuyện này…………tiên sinh, anh có thể buông tay tôi ra được ko?”
Tiêu Ngự Phi lúc này mới ý thức được tay hắn còn cấm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, nhưng giờ phút này hắn ko muốn bỏ ra, vẫn muốn nắm lấy
“Kỳ Thật….tôi thật sự ko nhớ rõ chúng ta đã có gặp mặt qua, anh có phải là nhận lầm người ko?” Lôi Dĩnh rút tay mình về, nói
“Mị Ảnh” Tiêu Ngự Phi đơn giản phun ra 2 chữ, cố ý nhắc nhở tiểu nữ nhân này
“Mị Ảnh, cái tên rất quen thuộc, a!! Đúng rồi, chính là nơi lần trước nàng say rượu, hắn làm sao biết chỗ đó chứ, chẳng lẽ?? Lôi Dĩnh đột nhiên bị suy nghĩ của mình dọa, tay che lên miệng, trừng lớn 2 mắt nhìn Tiêu Ngự Phi
“Nghĩ ra rồi??” Tiêu Ngự Phi nhìn thấy phản ứng của nàng, trong lòng mừng thầm, xem ra nàng cũng ko quên chuyện cái đêm đó
Hắn……………
Hắn chính nam nhân hôm đó đã chiếu cố nàng một đêm??
Lôi Dĩnh có chút ko thể tin được, làm sao có thể trùng hợp như vậy a? Sao lại có thể là hắn??
Có gắng nhớ lại bộ dạng của nam nhân ngày đó, nhưng nàng vẫn ko nhớ được, nàng khi đó thâm nghĩ muốn chạy trốn, cho nên căn bản cũng ko chú ý đến nam nhân nằm trên giường, càng ko nghĩ đến, nàng cùng hắn còn có cơ hội chạm mặt
“Ách…tôi nghĩ….anh nhận lầm người rồi” Nói xong, giây tiếp theo, nàng đã lập tức thoát đi, ko cho hắn kịp có cơ hội phản ứng, đã chạy vào chiếc xe buýt trước mặt
Tiêu Ngự Phi sửng sốt vài giay, nhìn lại cái xe buýt đang dần tăng tốc, khóe môi bất giác gợi lên một độ cong tuyệt đẹp, cô thoát được nhất thời, nhưng trốn ko được một đời
Hắn miễn cưởng trở về đứng bên cạnh nam nhân trung niên đang sửa xe, để có thể giúp “hắn” che mưa
Namnhân trung niên bộ dạng thủ sủng nhược kinh (*được sủng nhưng khi*p sợ), vộ vàng đẩy ra “Tổng giám đốc, dù này ngài dùng một mình đi, tôi ko sao”
Tiêu Ngự Phi vẫn ko dời dù, bộ dạng thản nhiên, lại mang theo ít giọng diệu ra lệnh, nói “Được rồi, đừng nói nữa, mau đưa xe đến chỗ sửa xe đi”
Trung niên nam nhân kia ko kháng nghị, lại vùi đầu tiếp tục sửa xe, trong lòng thầm nghĩ, cô gái kia tâm địa thật tốt, mấy năm nay, người thiện lương giống nàng đã ko còn nhiều, tuy rằng bên ngoài nàng rất bình thường, nhưng lại có một trái tim rất lương thiện, điều này mới thật đáng quý!
Xem tình hình vừa rồi, tổng giám đốc có vẻ quen biết với cô gái kia, chẳng qua hắn ko biết quan hệ giữa bọn họ là gì?
“Trần bá, ông còn nán lại làm gì, mua đưa xe đến chỗ sửa xe” Tiêu Ngự Phi đứng bên cạnh gấp gáp nói
“Vâng, tổng giám đốc, cũng sắp xong rồi”
Phù………..Lên xe Lôi Dĩnh nhất thời thở phào nhẹ nhõm
Quay đầu nhìn về phía đuôi xe, hắn ko có đuổi theo, nàng cũng thật may mắn! Chẳng qua là vì lòng tốt muốn đem ô cho người ta mượn, ai ngờ lại thành kết quả thế này
Làm sao bây giờ??
Lần này tuy rằng nàng đã chạy xa, nhưng những lần sau thì sao??
Ko….Ko…..
Nàng thầm cầu nguyện, ông trời đừng bao giờ cho nàng gặp phải hắn, tuy răng hắn và nàng lúc đó ko xảy ra chuyện gì, nhưng nàng cũng ko muốn gặp lại hắn
Nếu tôi là mưa, có thể vĩnh viễn cùng trời cao rơi xuống, có thể chạm đến tâm người nào đó chứ…..
Xuống xe buýt, Lôi Dĩnh chậm rãi cất bước về nhà, nơi nàng đang ở hiện tại rất tiện lợi đi đi về về, hơn nữa nàng cùng hắn cũng sống ở một khu khá náo nhiệt, bởi vì khu này cách công ty nàng cũng ko bao xa, nên giao thông cũng rất thuận tiện
Vài ngày nữa hắn sẽ trở về chứ!!?
Ngẩng đầu lên nhìn khoảng không trên bầu trời, hay quá , vừa xuống xe cũng là lúc mưa muốn ngưng lại, nếu ko giờ này phút này, nhất định nàng sẽ bị ướt sũng
Bầu trời vẫn âm u, giông như một đứa bé nín khóc, chỉ cần một sự cố nhỏ, mưa to sẽ lại tầm tã rơi xuống
Nàng còn phải đi siêu thị mua chút đồ ăn và hoa quả, tủ lạnh trong nhà đều rỗng ko, xem ra nên đi nhanh 1 chút, nói ko chừng mưa lại muốn trút xuống
“Tiểu Dĩnh? Em là Lôi Dĩnh phải ko?”
Đang ở quầy lựa chọn sản phẩm thịt, Lôi Dĩnh đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, quay đầu lại, thấy rõ người trước mặt, nàng mới kinh ngạc, mở mắt thật to
“học tỉ” là Cao Di Tĩnh , lúc nàng còn học đại học, người này đối xử với nàng rất tốt
“Đúng là em a, Tiểu Dĩnh, lâu ko gặp” Cao Di Tĩnh vui vẻ giữ chặt nàng
“Đúng vậy, từ sau khi học tỉ tốt nghiệp chúng ta cũng chưa gặp mặt ” Lôi Dĩnh cũng hết sức vui
“Đúng vậy a! Ko ngờ lại có thể gặp em ở đây” Cao Dĩ Tĩnh cũng vui vẻ nói
“Ừ, học tỉ, chị cũng đến mua thức ăn sao?” Lôi Dĩnh cười hỏi
“Đúng, nhà của chị cũng gần đây, hôm nay lâu lắm mới gặp lại, có muốn đến nhà chị ngồi 1 chút ko? thuận tiện cùng nhau ăn bữa tối”
Hiện tại đã 7 giờ 10, Lôi Dĩnh gật đầu nói “Được!” Dù sao hiện tại về nhà nàng cũng phải làm cơm, chi bằng cùng học tỉ ôn chuyện cũ, vui vẻ tâm sự
“Thật tốt quá, em muốn ăn cái gi? Chị sẽ làm cho em” Cao Di Tĩnh hưng phấn nói
“Học tỉ ko cần khách sáo, chị mua cái gì em ăn cái đó” Lôi Dĩnh nói
“Tốt lắm”
Mua đồ lặt vặt xong, hai người xách theo hai cái bao, đi ra khỏi siêu thị, màn đêm đã lờ mờ buống xuống,1 buổi tối của thành phố lại bắt đầu, đèn rực rỡ phát ra ánh kì dị
“Chúng ta đi nhanh 1 chút đi, em sợ một lát trời lại đổ mưa” Lôi Dĩnh nói
“Ừ!”
Hai người vừa cười vừa nói đi đến nhà Cao Di Tĩnh, kỳ thật là cùng hướng với nhà nàng
“Đến rồi, vào thôi!” Cao Di Tĩnh quay đầu hướng Lôi Dĩnh nói
“Học tỉ, chị cũng ở đây?” Lôi Dĩnh có chút giật mình hỏi, nàng ở đây đã 3 tháng, sạo lạo chưa từng gặp mặt “nàng” (*Cao Di Tĩnh)
“Sao vậy?? Chị cũng ở nơi này a!” Cao Di Tĩnh có chút kì quái khi thấy phản ứng của nàng
“Ách……………kỳ thật em cũng ở trong tòa nhà này, nhưng em ở lầu 9, chị ở lầu 3″ Lôi Dĩnh giải thích nói
“Thật vậy a!! Trùng hợp quá, sao chị lại ko chạm mặt em ta!!?” Cao Di Tĩnh cười nói
“Đúng vậy a!!”
“Tiểu Dĩnh, em ngồi xuống trước, có muốn uống gì ko? Cà phê hay nước trái cây” Cao Di Tĩnh buông đồ trong tay, đóng cửa lại, hỏi
“Nước trái cây đi” Lôi DĨnh trả lời
“Vậy em ngồi đợi chút” Cao Di tĩnh nói xong, liền lắc mình xuống bếp
Lôi Di Tĩnh ngồi xuống sofa, bắt đầu quan sát, tường giấy vàng nhạt, ghế sofa màu vàng, thảm vàng nhạt, cả căn phòng đều toát lên vẻ ấm áp, học tỉ đúng là ko khác trước, màu sắc yêu thích đều là màu nhạt, đặc biệt là vàng nhạt
“Học tỉ, tính cách của chị một chút cũng ko thay đổi” Lôi Dĩnh nhìn Cao di tĩnh ra khỏi bếp cười nói
Cao Di tĩnh đi lên, đem theo ly nước trái cây đặt trước mặt nàng, biết nàng muốn nói đến cái gì, liền trả lời “A…..chị thích cái màu này, vậy em ngồi xem ti vi trước , chị nấu cơm”
“Em giúp chị nha!?”
“Em là khách, làm gì có đạo lý để khách làm việc, em cứ ngồi xem TV” Cao Di Tĩnh đè Lôi Dĩnh đang muốn đứng dậy xuống
“Vậy em ở đây chờ thức ăn nha” Lôi DĨnh nói
Cao Di Tĩnh vừa lòng trổ về bếp, bắt đầu bắt tay làm bữa tối
30 phút sau, Cao Di Tĩnh làm xong 1 bàn đồ ăn hấp dẫn, hiện ra trước mắt Lôi DĨnh
“Học tỉ, em ko khách khí nha” Lôi Dĩnh cầm lấy chiếc đũa, mỗi một dĩa thức ăn đều ăn 1 ít “A, ăn ngon thật nha! học tỉ , chị nhất định là một hiền thê lương mẫu (*vợ hiền mẹ tốt)” Lôi Dĩnh rộng rãi tán dương, đồ ăn của học tỉ so với đồ ăn nàng làm ngon hơn rất nhiều, tuy rằng đồ ăn nàng làm có thể ăn được nhưng so với học tỉ thì còn rất kém
Bị nàng thổi phồng như vậy, Cao Di Tĩnh tươi cười càng thêm rõ “A….thích thì ăn nhiều 1 chút” Nàng cầm lấy đũa gắp đồ ăn cho Lôi Dĩnh
“Học tỉ, chị cũng ăn đi!! Ngày nào đó rảnh thì dạy em nấu cơm!!” Lôi Dĩnh vừa ăn vừa nói
“Được!! Dù sao em cũng ở đây, có rảnh em lại đến đây, sẵn tiện chị có thêm 1 người sai vặt để làm 1 nhàn thê lạnh mẫu a!” Cao Di Tĩnh cười nói
“Ừ, có rãnh em sẽ ghé, chị cũng có thế ghé nhà em một chút, dù sao hiện tại trong nhà, em chỉ có 1 mình, rất vắng vẻ” Lôi Dĩnh nói
“Hả!?” Cao Di Tĩnh kinh ngạc há hốc “EM kết hôn?”
“Ừ” Lôi Dĩnh yếu ớt cười, sau đó lẳng lặng nhìn đồ ăn trong bát
“Em khi nào đã kết hôn?”
“Ba tháng trước?”
“Tổng giám đốc tập đoàn Cung thị”
Là hắn!! Đại thiếu gia nổi danh hoa tâm, Cao DI tĩnh ko nghĩ ra, Lôi Dĩnh sao lại có thể lấy hắn, trước kia khi còn đi học, nàng đã nói nàng muốn có 1 cuộc sống bình thản, còn nữa, lúc ấy “nàng” cũng nhớ rõ Lôi Dĩnh nói thích Minh Thiên Mạch, nhưng chuyện trước mắt này, nàng biết mình ko nên hỏi nhiều
“Ừ! thanh danh chồng em ko được tốt lắm ” Cao Di tỉnh uyển chuyển, bộc trực nói
“Học tỉ, chị hẳn đã kết hôn rồi?” Lôi DĨnh buông bát đũa xuống
“Đúng!”
“Hai người là vì yêu nhau mà kết hôn sao?”
Cao Di tĩnh có chút ko hiểu ý tứ câu hỏi của nàng, nhưng vẫn gật đầu
“Em với hắn là hôn nhân hợp đồng, cho nên ngay từ đầu, hắn đã làm rõ em ko được yêu hắn, cũng ko được can thiệp cuộc sống riêng của hắn, nhưng vừa kết hôn 3 tháng, mỗi ngày sáng chiều ở chung, em đã yêu hắn, hắn cũng có năng lực khiến cho phụ nữ yêu, ở chung lâu ngày, hắn ngoại trừ phong lưu một chút, thì có tật xấu gì, có thể nói là rất hoàn mỹ” Lôi Dĩnh chậm rãi tự thuật
“ý của em là, em đã yêu hắn? nhưng mà yêu hắn, em sẽ bị tổn thương” Giương mắt nhìn, Cao di tĩnh thấy “nàng” tựa hồ ko muốn nói nhiều, nên nàng cũng ko muốn hỏi, có 1 số việc cứ để nó thuận theo tự nhiên phát triển sẽ tốt hơn “Ừ……ăn cơm đi!”
Lôi DĨnh hiểu được ý nghĩa lời nói của nàng, nhưng yêu cũng đã yêu rồi, tim đã đặt lên người hắn thì ko cách nào thu hồi trở lại, cho dù kết cục bị tổn thương, nàng cũng cam tâm tình nguyện
Ăn xong bữa cơm chiều, 2 người nói chuyện phiếm với nhau 1 hồi
“Thời gian ko còn sớm nữa, em đi về trước” Lôi Dĩnh đứng thẳng nói
Cao Di Tĩnh giương mắt nhìn đồng hồ, đã chín giờ hơn, cũng ko còn sớm để giữ lãi “Ừ, chị tiễn em đi”
“Học tỉ, em chỉ việc lên lầu, hơn nữa em ko phải con nít, ko sợ bị lạc” Lôi Dĩnh buồn cười nói
“A….đúng rồi,” Nói xong, Cao di tĩnh liền từ quầy tủ lấy ra một tấm danh thi*p đặt trong ngăn kéo, đưa ra “Tấm danh thi*p này có số di động của chị, tuy rằng chị ko còn làm việc”
Lôi Dĩnh nhận tấm danh thi*p, lấy từ trong túi tờ giấy ghi chép, viết số điện thoại cùng số nhà của mình rồi đưa cho Cao Di tĩnh “A…..đây là số của em, có rảnh thì gọi cho em”
Mới vừa đi ra ngoài cửa, di động của Cao Di tĩnh vang lên, nàng xem màn hình điện thoại rồi nhìn Lôi Dĩnh cười, sau đó đi đến một góc nghe điện thoại
Lôi DĨnh hiểu ý cười, biểu hiện như vậy có lẽ người gọi đến là chồng của học tỉ đi!
Lôi DĨnh đối với nàng hiểu ý, miệng phun ra 3 chữ “em đi trước” rồi hướng nàng cười, sau đó đáp thang máy lên lầu trên