Hoa Tâm Tổng Giám Đốc - Chương 16

Tác giả: Vân Thanh

“A…..Anh cũng vậy a! Ba năm ko gặp, anh đẹp trai cũng ko ít” Lôi Dĩnh sau khi bình ổn tâm tình nói, nàng đã ko còn căng thẳng như trước nữa ” Còn nữa, anh đừng có nghe Dương nói bừa”
“Anh ko có nói bừa , lòng em, em biết rõ” Ngũ Dương nói
“Hừ! Thiên Mạch, anh đừng để ý đến hắn, anh này định vào nước bao lâu, ở đây có lâu ko?” Lôi Dĩnh ko muốn cùng Ngũ Dương so đo nữa, hắn đột nhiên về nước khiến cho nàng có chút trở tay ko kịp, kí ức lúc trước chợt ùa về trong đầu nàng, thì ra mong mỏi này chẳng qua đã bị nàng niêm phong cất vào một góc nào đó trong kho trí nhớ, ko ᴆụng vào cũng ko nhớ đến
“Thiên Mạch vừa về nước hôm qua, hắn qua bên này công tác, ngày hôm qua bởi vì lệch múi giờ, cho nên hôm nay mới điện thoại chúng ta ra đây gặp mặt, cùng ăn bữa cơm, nói thật từ lâu chưa gặp nhau, tôi cũng muốn mọi người cùng nhau họp mặt” Đồng tiếp lời nàng, hắn vừa đi sang Pháp công tác chưa được bao lâu, thì đã gặp Ngàn Mạch gọi điện thoại hẹn hắn cùng đi uống cà phê, hai người sau đó cùng nhau nói chuyện về một đề tai, một đề tài chỉ vĩnh viễn xoay quanh Lôi Dĩnh, hắn rất yêu nàng, hơn nữa thứ tình yêu này lại rất sâu sắc
“A, ra là như vậy!! Thiên Mạch anh định ở đây mấy ngày?” Hắn thì ra là đến thành phố T để làm việc, nàng còn tưởng rằng hắn sẽ trở về nước luôn, trên mặt ko khỏi nảy lên ít thất vọng, nhưng thất vọng ấy lập tức tồn tại chưa được bao lâu đã biến mất
“Một tháng” Minh Thiên Mạch nhìn nàng điềm đạm trả lời, hắn chú ý tới vẻ mặt của nàng, tuy rằng chỉ là 2 giây ngắn ngủi để ý, nhưng vẫn còn lưu ý đến hắn, hắn nhìn Lôi Dĩnh trong ánh mắt nàng tồn tại vài tia sáng khác thường, hắn chỉ muốn giờ này khắc này, có thể đem nàng ôm chặt vào иgự¢, nhưng hắn lại ko thể, hiện tại ko thể
“Nha đầu, em nên tận dụng thời gian thật tốt nha, một tháng trôi qua rất nhanh” Ngũ Dương nói liền nhíu mày, ý bảo là “phải nắm chắc”
“A…..anh mau ăn đi!! Cẩn thận nghẹn ૮ɦếƭ!!” Lôi Dĩnh hướng về phía hắn cười nhưng trong lòng ko cười, nói xong , liền nhìn hắn lè lưỡi
Minh Thiên Mạch nhìn thấy hành động nhỏ của nàng liền cảm thấy buồn cười, nàng và Dương vĩnh viễn ko có thời điểm yên tĩnh, ᴆụng tới nhau luôn thích đấm đá, điều này làm cho hắn nhớ tới thời gian bọn họ còn học đại học, nhưng chuyện đó đã là chuyện xa xôi
“Yên tâm đi, cho dù có ngẹn, thì Đồng cũng lấy nước cho anh” Ngũ Dương cười nói
Lôi Dĩnh hết chỗ nói, liền hướng Minh Thiên Mạch hỏi ” anh phải làm việc đến 1 tháng sao??”
“Ko có, anh chỉ làm việc có 2 tuần là xong, thời gian còn lại anh muốn đi tham quan , rời khỏi thành phố này 3 năm, nó đã thay đổi rất nhiều” Kỳ thật lần này, hắn có thể ko cần phải đi , mà công ty đã sớm dự định phái nhân viên khác đi, nhưng đã bị hắn gạt bỏ
“Ừ, T thị thay đổi rất nhiều” Lôi Dĩnh tán thành
“Em….có bạn trai ko?” Minh Thiên Mạch cẩn thận hỏi, hắn lần này về nước tất cả đều là vì nàng, hắn muốn đem nàng rời xa cái thành phố này, đem nàng rời khỏi cái gia đình lạnh như băng kia
Đối mặt với câu hỏi đột ngột này, Lôi Dĩnh có chút ko phản ứng kịp, nàng ngây ngẩn vài giây rồi mới cười nói ” Ách…a….bạn trai em vẫn chưa có!” Nàng liếc nhìn bọn họ một cái rồi nói thêm “nhưng, em đã có chồng” Tuy rằng giọng điệu lời nói rất nhẹ nhàng, nhưng nội tâm nàng rất căng thẳng, nàng đã sớm muốn tìm một cơ hội tốt để nói với Đồng và DƯơng, nhưng lời nói vừa đến miệng đã bị nàng kiềm nén thu về
“Nha đầu…..em….em kết hôn khi nào, tại sao bọn anh lại ko biết??” Ngũ Dương nói xong, hướng Thủy Diệc Đồng nhìn nhìn, muốn biết đáp án của hắn
Thủy Diệc Đồng cũng ko biết, đối với Ngũ DƯơng lắc lắc đầu, tỏ vẻ hắn cũng ko rõ ràng, quay đầu nhìn về phía Lôi Dĩnh
Hắn đã để lỡ sao? Chẳng lẽ từ ba năm trước hắn đã để lỡ nàng?? Minh Thiên Mạch, mày lần này về nước ko phải là muốn đánh cược một phen sao??Hắn đánh cược nàng ko có bạn trai, lại càng ko thể kết hôn, nhưng mà hắn đã thua cuộc, bại trận trước thời gian
“A……như vậy…..thực chúc mừng em” Minh Thiên Mạch nói, tận lực giữ cho giọng điệu của mình thật bình thản
“Ừ, cám ơn anh!” Lôi Dĩnh hướng về phía hắn nói, kỳ thật nói ra hai chữ kết hôn, иgự¢ nàng ngược lại cảm thấy rất thoải mái
“Tiểu Dĩnh, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của Dương” Thủy Diệc Đồng nói
“Ách….kì thật, em cũng đã muốn cùng các anh nói, nhưng mà lúc ấy các anh đều ra nước ngoài, em lại ko muốn gọi điện thoại thông bao1m cho nên muốn chờ các anh về nước nói sau” Lôi Dĩnh đơn giãn nói, ký thật bọn họ ko đi tham gia hôn lễ cũng tốt, dù sao cuộc hôn nhân của nàng chẳng qua cũng chỉ là một hợp đồng
“Nha đầu, bọn anh đã về nước hơn một tháng, em tại sao lại ko nói với bọn anh a!!” Ngũ Dương nói
“Một tháng nay em xảy ra chút chuyện, nên ko kịp nói, huống hồ, hiện tại ko phải em đã nói rồi sao!!A…..” Lôi Dĩnh nói
“Tiểu Dĩnh, chồng em là ai?” Thủy Diệc Đồng hỏi xong liền nhìn về phía Minh Thiên Mạch, hắn có thể đồng cảm sâu sắc với tâm tình của Thiên Mạch, yêu nàng 4 năm, ko ngờ kết quả , nàng lại làm cô dâu của kẻ khác lúc nào mà hắn ko biết, hắn rất muốn đi an ủi Thiên Mạch, nhưng tình huống hiện tại lại ko cho phép, chỉ có thể chờ cho cơm nước xong
“Anh cũng muốn hỏi, rốt cuộc người lấy nha đầu là ai?” Ngũ DƯơng nói
“Tổng giám đốc tập đoàn Cung thị, Cung Thần Hạo” Lôi Dĩnh trả lời
“Trời ạ! Ko phải chứ?? Nha đầu, em sao lại lấy cái tên Hoa Hoa đại thiếu gia ấy?” Ngũ Dương nghe xong câu trả lời của nàng, giật mình
“Anh đừng quá khoa trương như vậy, làm tổn hại đến hình tượng soái ca của mình” Lôi Dĩnh cười nói, nhưng chỉ có nàng biết đằng sau nụ cười kia là sự cay đắng
“Lấy hắn, em có cảm thấy hạnh phúc ko?” Thủy Diệc Đồng ko có kích động như Ngũ Dương, chỉ cần Tiểu Dĩnh cảm thấy hạnh phúc, kỳ thật nàng gả cho ai cũng quan trọng, qua trong là người kia phải biết quan tâm, chăm sóc, cưng chiều, cùng hiểu được nàng, yêu nàng
“Ừ, tuy rằng hắn có biệt danh Hoa Hoa bên ngoài, nhưng mà hắn đối với em tốt lắm, em cũng thấy mãn nguyện ” Lôi DĨnh chân thật nói ra suy nghĩ của mình, yêu cầu của nàng ko cao, chỉ cần tình hình duy trì như bây giờ là được
Minh Thiên Mạch nghe nàng trả lời, tâm trầm lại càng trầm, trầm đến tận đáy, hắn đã để lỡ nàng, hắn ko thể mở miệng nói chuyện, những lời này hắn chỉ có thể vĩnh viễn đặt sâu trong đáy lòng, lưu giữ sâu trong tim, một ngày nào đó, có lẽ hắn sẽ mở miệng nói, nhưng ko phải là lúc này
Chỉ mộ bữa cơm nhỏ, nhưng bốn người lại có bốn loại tâm tình ko giống!! bốn dáng vẻ bất đồng
“Reng…reng…”
Vừa về đến nhà, điện thoại của Lôi Dĩnh liền vang lên
Từ trong túi nàng lấy điện thoại ra, trên màn hình điện thoại, hiện lên dãy số của hắn, Lôi Dĩnh rất nhanh đè nút nghe xuống trả lời “A lô”
“Em ko ở nhà” Cung Thần Hạo vừa xong cuộc họp đã gọi về điện thoại ở nhà, xem thời gian, hắn biết nàng đã tan sở từ lâu, nhưng hắn đã gọi về nhà đến 3 lần mà cũng chưa thấy có người tiếp máy, lúc này hắn mới xác nhận là nàng ko có ở nhà
Giọng điệu của hắn có chút bất mãn, điều này thật khiến cho Lôi Dĩnh cảm thấy cao hứng, hắn nói như vậy ko phải đã chứng tỏ hắn để ý nàng sao!!? “Ừ, em cùng bạn bè ăn cơm bên ngoài!!”
“Cùng ai?”
“Đồng và Dương” Lôi Dĩnh thành thật trả lời, nhưng lại ko nêu ra Thiên Mạch
Hắn vừa đi công tác, nàng liền cùng bọn họ ăn cơm bên ngoài?? “Ừ” Mặc dù có chút tức giận, nhưng hắn vẫn nhìn xuống, nàng đã cùng hắn giải thích qua quan hệ của nàng cùng bọn họ, hắn ko muốn làm cho nàng nghĩ hắn để ý nàng
“Anh khi nào sẽ về nhà?” Lôi Dĩnh hỏi
“Thứ tư tuần sau sẽ trở về”
“A!”
Cung Thần Hạo vừa nghe lại tức giận, nàng sao lại chỉ nói có một chữ ngắn gọn như vậy, bình thường ko phải nàng rất thường hay nói “về nhà sớm một chút” hay “cơm nước xông về nhà ” sao??
“Em đang ở nhà”
“Ừ! Vậy em nghỉ ngơi đi! Anh còn phải tham dự một cuộc họp nữa”
“Ừ, anh nhớ…..chú ý đến thân thể” Nói còn chưa hết lời, hắn đã đem điện thoại cúp máy, Lôi Dĩnh nhìn di đông ghi lại thời gian trò chuyện của hai người, chưa đến 2 phút
Buông túi xách ra, nàng đi đến chỗ để điện thoại bàn, hộp tin lưu trữ 3 cuộc gọi nhở , tất cả đều là của hắn, trách ko được giọng điệu của hắn có chút tức giận, trong lòng nàng nhất thời cảm thấy ngọt ngào!!
Lôi DĨnh lắc lắc đầu ko thèm nghĩ đến hắn nữa, hướng về giường đi ngủ, ngày mai nàng còn phải đi làm nữa!!
Ở bên kia, Cung Thần Hạo ngồi trong văn phòng của Bùi Nghệ Chính, hắn kéo cà vạt trên cổ xuống, tức giận đá sang một bên
Tâm tình của hắn lúc này tồi tệ đến cực điểm, mặc kệ nhìn thấy cái gì, hắn đếu muốn chửi ầm lên!!
Thật sự ko hiểu, tại sao trong đầu óc hắn ko ngừng hiện lên khuôn mặt trẻ con đáng yêu kia, hại hắn giống như bị thôi miên, làm chuyện gì cũng ko thể tập trung toàn lực chú ý
Nàng từ khi nào đã chiếm được một góc nhỏ trong đầu hắn?? Hắn từ lúc nào đã chú ý tới nàng??
Nụ cười của nàng, nước mắt của nàng, tất cả mọi thứ của nàng, ko hiểu tại sao cứ đập mắt hắn, quấy nhiễu bình tĩnh, quyết đoán cùng sức phán đoán logic của hắn, khiến hắn ko ngừng ở mấy cuộc họp qua thất thần, ngẩn người, còn vì che dấu điều bất thường của mình cố ý làm khó dễ cấp dưới, khiến cho phòng họp phủ đầy mây đen mù sương, tiếng kêu than vang dậy khắp trời đất, cả ngày hôm nay, tiến độ công tác lại chẳng có điều gì đáng nói ” (Chậc chậc….chị Lôi DĨnh tội ác tày trời rồi haha…)
Đúng vậy, hắn thừa nhận bản thân mình đã để ý đến buồn vui của nàng. Nàng cười, khóe miệng của hắn sẽ ko tự chủ nâng lên, nàng khóc, lòng của hắn lại có cảm giác đau như đao cắt xưa nay chưa từng có
Đây là cảm xúc khi yêu thương một người, nhưng mà cái chữ yêu này rất nặng nề, hắn ko muốn thừa nhận
“Cốc, cốc”
Hai tiếng gõ cửa vang lên, đợi hắn lên tiếng trả lòi, Anna đẩy cửa bước vào
“Tổng giám đốc, đã bảy giờ, có cần em thay ngài đi mua bửa tối ko?”
“Bảy giờ?” Hắn cứ bất tri bất giác ngồi thừ suốt bảy giờ sao?? Cung Thần Hạo ngẩng đầu lên, lắc lắc cái cổ cứng ngắc
“Đúng, đã bảy giờ năm, tổng giám đốc làm việc đến quên thời gian”
“Ko cần đi mua, cô trước tiên có thể ra về, ko cần chờ tôi”
“Ko sao, người ta có thể tăng ca hầu ngài” Anna đi đến phía sau hắn, thay hắn mát xa cái cổ cứng ngắc, hắn đã 3 tháng ko có đến Mỹ, nàng phải nhân cơ hội tốt biểu hiện
Cung Thần Hạo thở ra, nhắm mắt lại, hưởng thụ kỹ thuật mat xa cao siêu của Anna, nàng là thư ký kiêm bạn trên giường của hắn, ít nhất đây là quan hệ của nàng và hắn trước khi hắn kết hôn
“Tổng giám đốc , hôm nay làm việc mệt như vậy, ngài xem , người ta thật đau lòng” Anna chuyển tay dần dân đến иgự¢ của hắn, kéo cà vạt hắn ra, cởi bỏ nút ao sơ mi, khiêu khích Ⱡồ₦g иgự¢
“Anna, tôi còn có việc phải làm, hơn nữa, cô biết tôi mệt ૮ɦếƭ đi: Hắn ko mở mắt nói, nâng tay bắt lấy tay nàng, lời nói ko nhanh ko chậm, thường thường thản nhiên, nghe qua ko hề có một tia ham muốn
“Nhưng mà người ta rất nhớ ngày a! Ngài mệt mỏi cũng ko sao, người ta có thể vì ngài phục vụ” Nàng vòng tay đến trước mặt hắn, đem váy kéo cao đến иgự¢, xoải chân ngôi lên đùi hắn, cơi bỏ nút áo của mình, để lộ ra nửa thân khêu gợi như nụ hoa, bộ иgự¢ như ẩn như hiện, mê người cực kì
Cung Thần Hạo dựa người vào ghế dựa, hững hờ quan sát nàng, cũng ko làm gì khác, nhìn nàng thi triển tất cả vốn liếng kỹ thuật khiêu khích hắn
Đến khi nàng cởi bỏ ҨЦầЛ ŁóŤ hắn, phóng xuất Dụς ∀ọηg kiềm chế của hắn, bàn tay mảnh mai đang lúc “tiến dần từng bước” đột nhiên nàng lại bị Cung Thần Hạo đẩy ngã ngồi xuống mặt đất
“Tổng Tài….” Lâm thư ký ngã ngồi dưới đất cầm lấy vạt áo mở rộng của mình, có chút chật vật đứng lên, tỏ vẻ ko hiểu nguyên do lần đầu tiên hắn nói “NO”
“Đi ra ngoài” Cung Thần Hạo ra lệnh
Anna gật đầu thuận theo, ko muốn lại làm hắn tức, hắn là một kim chủ tốt
૮ɦếƭ tiệt, hắn tại sao lại cảm thấy có chút cảm giác phản bội , khuôn mặt của nàng lại hiện ra trước mắt hắn, thất vọng sửa sang lại quần áo, hắn hiện tại đối với nữ nhân bên ngoài lại ko còn hứng thú nữa, chờ hắn về nhà, hắn sẽ đòi bồi thường lại thật tốt
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc