Hoa Tâm Tổng Giám Đốc - Chương 11

Tác giả: Vân Thanh

“Cốc, cốc”
“Vào đi” Hắn nhẹ tay xoa xoa huyệt Thái Dương
“Tiêu đại tổng giám đốc, hôm nay làm sao vậy?? ” Đẩy cửa bước vào Tang Tử Phàm ko khách khí ngồi xuống ghế da đối diện Ngự Phi
“Ngươi khi nào đã học được bộ dang của tiểu tử Văn Hoa vậy”
“A…..nhìn ngươi bộ dạng mệt mỏi như thế, là sao vậy?? Hôm qua do túng dục quá độ đi?” (*túng dục quá độ= buông tha Dụς ∀ọηg) Tang Tử Phàm giương mắt nghiền ngẫm nhìn hắn
“Tiểu tử, ngươi ko có việc gì làm hay sao lại cùng ta thảo luận cái này?” Tiêu Ngự Phi nhíu mày
“Đương nhiên …….ko phải”
“Nói nhanh một chút, ta còn bận rất nhiều việc”
“Ta biết ngươi là người bận rộn, làm việc điên cuồng, thật ko biết ngươi cố gắng như vậy là vì cái gì? Ngươi ko biết làm việc , nghỉ ngơi phải kết hợp với nhau sao?” Tiêu Ngự Phi là người tham việc nhất trong bốn người bọn họ
“Hãy bớt sàm ngôn đi” (*Nói bậy)
“OK, ta nói, vốn định gọi cho ngươi, nhưng chúng ta lại gần nhau, nên nhân tiện đi lên thăm hỏi ngươi một chút, kỳ thật cũng ko chuyện lớn gì, chỉ là Thiếu Dương bảo nhóm chúng ta buổi tối họp mặt, ngươi có thể đi hay ko?” Tang Tử Phàm nhẹ nhàng chuyển động ghế da
“Ừ, đã biết, buổi tối ta sẽ đi” Gần đây công việc, cuộc sống đều có chút áp lực, hắn nên đi thả lỏng, thư giãn
“Được, đã nói xong,ta đây biến trước nha!! Ngươi bận rộn, cũng từ từ làm việc đi” Lúc gần đi, Tử Phàm vẫn ko quên cho hắn một cái hôn gió, sau đó liền lắc mình bỏ chạy lấy người, hắn cũng ko muốn bị ánh mắt của Tiêu Ngự Phi Gi*t chêt
“Reng….reng…..”
Nhìn cái tên hiện trước màn hình điện thoại, trong mắt Tiêu Ngự Phi đã hiện lên một tia chán ghét “A lô”
“Ngự Phi, là em, anh hôm nay ko phải đã hứa sẽ cùng em đi ăn cơm trưa sao? Em hiện tại đang ở dưới lầu công ty anh” Trong điện thoại truyền ra tiếng nói nũng nịu của nữ nhân
“Biết rồi, anh lập tức đi xuống” Tiêu Ngự Phi ko kiên nhẫn cúp máy, cầm lấy áo vest mặc vào, nếu ko phải vì nàng giống “nàng” (*Lôi Dĩnh), hắn căn bản cũng sẽ ko để ý đến nàng
Theo đường lớn, Lôi Dĩnh từ trong bệnh viện đi ra, nhìn về một hướng đi tới, ngẫu nhiên Lôi Dĩnh bắt gặp một nhóm người, ngẫu nhiên nàng nhìn về quầy hàng hóa, ngẫu nhiên đối với hư ko nàng ngẩn người
Ko biết nàng ngẩn người như thế đã bao lâu, cho đến khi có điểm ko chịu được ánh mặt trời nóng cháy, Lôi Dĩnh mới xoay người hướng vào phía tòa nhà thương mại đi, đột nhiên có một bóng dáng quen thuộc lọt vào mắt nàng
Nàng lập tức như kẻ trộm núp sau một cây cột, cẩn thận đánh giá người phía trước
Là một nữ nhân xinh đẹp đang kéo tay người yêu, thân mật tựa vào иgự¢ hắn, ko biết hắn nói gì, khiến nàng cười như hoa phấp phới
Vốn, nàng nghĩ đến chỉ cần chẳng quan tâm, sẽ ko đau lòng, nhưng sự thật hiện tại bày ra trước mắt, khiến nàng muốn bỏ qua cũng ko thể, nàng cắn chặt môi, cố nén suy nghĩ, ko cho lệ chảy xuống
“Tiểu Dĩnh”
Một thanh âm đột nhiên vang lên, đem Lôi Dĩnh trở về thực tại, nhanh chóng quay người lại
“Đúng là em a! Chị còn tưởng nhận lầm người” Lôi Tiệp Nhi giả vờ vô cùng thân thiết, nàng cũng muốn khiến cho Tiêu Ngự Phi có được ấn tượng tốt, nàng ko muốn bỏ qua một cơ hội quá tốt như vậy
Lôi Dĩnh kinh ngạc nhìn nàng, nàng căn bản ko biết ở nơi này sẽ gặp được Tiệp Nhi “Chị…..sao chị lại ở chỗ này?”
“Đương nhiên là tới khu mua sắm đi dạo a, bằng ko tới đây làm gì?” Lôi Tiệp Nhi nũng nịu nói
Lôi Dĩnh quay đâu nhìn nhìn phía sau, hay quá bọn họ đi rồi, bằng ko…..
“Em sao lại ở một mình trong này? Chồng em đâu?” Lôi Tiệp Nhi hỏi
“Hắn….hắn bận rất nhiều việc” Lôi Dĩnh ánh mắt mơ hồ trả lời
“Đúng rồi, Lôi Tiệp Nhi đem Tiêu Ngự Phi lôi kéo sang bên cạnh “Đây là bạn trai chị”
Lôi Dĩnh hướng hắn gật đầu nói “XIn chào” Đối với hắn, căn bản nàng ko có ấn tượng gì
Tiêu Ngự Phi khi nghe Lôi Tiệp Nhi kêu tên nàng đã lợi dụng cơ hội này nhận ra cô gái núp sau cây cột, nhìn xung quanh chính là vợ của Cung Thần Hạo, nhưng mặt đối mặt như vậy, nàng vẫn ko nhận ra hắn, khiến hắn cảm thấy rất tức giận
“Cô ko biết tôi?” Tiêu Ngự Phi thăm dò hỏi
Hành động của hắn, nhất thời làm cho Lôi Tiệp Nhi nhất thời cứng ngắc, trên mặt lộ vẻ tươi cười , ánh nhìn của nàng về phía Lôi Dĩnh cũng lạnh thấu xương
“Tôi, có quen biết anh sao?” Theo như ấn tượng của nàng, hình như chưa trông thấy người nào như hắn
“Ngự Phi , chúng ta đi thôi” Lôi Tiệp Nhi cảm giác hắn đối với Lôi Dịnh giống như ……..cái cảm giác này ko biết nói sao, dù sao cũng là chuyện gì đó ko đúng
“Tôi cũng phải về nhà, tạm biệt” Lôi Dĩnh ko đợi bọn họ nói, liền vội vã xoay người rời đi
“Đi thôi!” Lôi Tiệp Nhi lôi kéo Tiêu Ngự Phi
Tiêu Ngự Phi nhìn nàng lẩn vào trong đám đông người, nàng xem ra sống cũng ko tốt, hơn nữa vừa rồi nàng núp sau cây cột, hình như làm đang muốn tránh né người nào??
Lôi Tiệp Nhi lúc này đang cố chịu đựng tính tình mình, vốn là nàng tính thật tốt khoe bạn trai nhưng tại sao khi thành công, lại biến thành cái cảnh này, nhớ đến lại thấy tức giận
Màn đên buông xuống, ánh đèn rực rỡ sáng lên, bầu trời đêm thành phố T cũng theo ánh đèn sáng lên như ngoc, hơn nữa càng về đêm , thành phố lại càng mỹ lệ
Quán bar “Mị Ảnh” đã tràn ngập âm nhạc , trữ tình lãng mạng, đèn vàng mờ ảo chiếu vào vách tường màu xanh lam, làm cho bên trong quán bar tràn ngập phong cách nước ngoài cùng bầu ko khí mơ màng, thoải mái, mà mê ly
Bầu trời theo thời gian càng lúc càng tối, thì khách đến quán cũng càng ngày càng nhiều
Sớm thành thói quen sống về đêm, trải lẫn gái đều tụ tập trong này, bọn họ thoải mái nói chuyện có, một mình uống rượu, vui vẻ cùng bạn gái năm tay cũng có, múa theo dòng nhạc nhẹ cũng có, tất cả mọi người đều tận tình hưởng thụ buổi tối vui vẻ này
Các cặp đôi song song đan chặt, tình cảm nồng đậm, vành tai cùng tóc mai chạm nhau, giở trò……Những chuyện tương tự như vậy xảy ra ở đây , xem như cũng rất bình thường
Ba gã đại soái ca ngồi ở quầy bar nhàn nhã uống rượu, trước một cảnh tượng hấp dẫn người chú ý như thế, nhưng bọn họ vẫn tỏ vẻ hồn nhiên ko biết, hoàn toàn ko chú ý đến những người xung quanh mình ko ngừng hướng họ đánh ánh nhìn quyến rũ
Đêm ngày càng khuya, cuộc sống về đêm ngày càng nóng, hắn còn ko muốn về nhà, cái cảnh kia vẫn còn khắc trong đầu hắn, hình ảnh nàng kinh nóng lòng né tránh, còn cả vẻ biểu tình kinh ngạc, đều chờn vờn trước mặt hắn
Vì cái đêm phẫn nộ, phóng túng cùng тһô Ьạᴏ ấy đã khiến cho hắn ko thể bình mà đối diện nàng, hắn ko rõ vì sao hắn lại tức giận như vậy, vì sao hắn lại muốn ……để ý??
Cho nên hắn muốn chờ đến khi tâm tình bình phục sẽ đi gặp nàng, nhưng mà, dù một tuần nay, các nữ nhân khác đều xoay quanh hắn, nhưng thật ૮ɦếƭ tiệt, khuôn mặt thanh thuần, đáng yêu của nàng lại luôn xuất hiện trước mắt
“Reng….reng….”
“A lô” Tiếng chuông điện thoại cắt đứt suy nghĩ của hắn
“Là em…..” Trong điện thoại truyền đên giọng nói dịu dàng của Lôi Dĩnh
Cung Thần Hạo có chút ngoài ý muốn, mà nàng gọi điện thoại cho hắn, nàng làm sao lại có số của hắn? “Chuyện gì?”
“Anh…..tối nay có trở về ko?”
“Ừ, nhưng mà có khả năng về trễ một chút” Trong lòng Cung Thần Hạo có chút mừng thầm
“Vậy. có muốn em để giành đồ ăn ko?”
“Ko cần, anh ở bên ngoài đã có ăn qua rồi”
“Vậy….ko có chuyện gì, em cúp máy”
“Ừ” Cung Thần Hạo cúp máy, khóe miệng gợi lên một độ cong tuyệt đẹp
Nghe tiếng “tút, tút” từ đầu dây điện thoại bên kia, Lôi Dĩnh buông điện thoại xuống, số của hắn là lúc nàng sửa sang lại y phục cho hắn vô tình nhìn thấy trong tấm danh thi*p
Trên đường trở về nàng đã suy nghĩ rất nhiều, nếu kết hôn, sau khi trải qua mấy ngày này, nàng ko muốn mỗi ngày sống cùng hắn phải rùng mình, cũng ko hi vọng thấy tin đồn tình cảm của hắn trong tạp chí. Hôm nay ở bệnh viện, nàng ko phải ko chú ý tới ánh mắt của ông và ba, nhưng hai người đó đều cho qua coi như ko có chuyện gì, điều nay khiến nàng rất cảm động, còn có mẹ luôn đứng về phía nàng, thay mặt nàng nói chuyện. Cho nên , hôm nay nàng đã cố gắng thuyết phục mình, cố gắng nói chuyện thật bình thản, tuy rằng nàng ko sai, nhưng mâu thuẫn giữa 2 người thì ít nhất phải có một người xuống nước làm lành
Xe ở giao lộ chuyển bánh, chạy chừng mười mấy mét đã đứng trước của quán bar Mị Ảnh
Đem chìa khóa đưa cho người giữ xe, Cung Thần Hạo đi lên lầu, tiếng vào bên trong quán bar
“Hi! Hạo, ngươi tới rồi” Đang biểu diễn động tác lắc rượu, Tề Thiểu Dương, hướng hắn lên tiêng tiếp đón
“Hôm nay, có chút trễ nha! Chúng ta đã đến đây nữa giờ trước” Tang Tử Phàm nói
“Ta còn nhĩ ngươi hôm nay sẽ mang em dâu đến nữa chứ?” Văn Hoa có chút thất vọng, nhìn về phía sau Cung Thần Hạo
“Nữ nhân nhà ngươi ko phải cũng ko tới sao? Vả lại, nam nhân tụ tập, nàng tới làm gì?” Cung Thần Hạo lắc mình ngồi xuống cạnh Ngự Phi
“Nàng hôm nay có chút ko khỏe, ta mới để nàng ở nhà nghỉ ngơi” Văn Hoa giọng điệu ôn hòa, trong ánh mắt lấp đầu dịu dàng, chỉ cần nhắc đến Thẩm Hoàn Hữu, hắn luôn có cái biểu tình này
“Ngươi đừng để lộ gương mặt ghê tởm như vậy” Tang Tử Phàm ngồi cãnh Văn Hoa nói
“Cái gì ghê tởm a?? Ta đây rõ ràng là gương mặt hạnh phúc, hơn nữa còn là gương mặt anh tuấn, biết ngươi đố kị ta, cho nên ta sẽ ko để ý” Văn Hoa hướng Tang Tử Phàm trừng mắt nhìn tỏ rõ vẻ mặt “ta đây”
“Trời ạ!! Đúng là người mặt dày, ta cũng chưa từng gặp qua người nào mặt dày giống ngươi!!” Tang Tử Phàm khoa trương nói
“Haha, hai kẻ dở hơi các ngươi , mỗi người nói ít một câu đi” Tể Thiểu Dương haha cười, sau khi chế rượu cho khách xong, hắn quay đầu hỏi Cung Thần Hạo “Muốn uống cái gì??Vẫn giống như trước sao?”
“Ko, một lát nữa, ta còn phải lái xe” Hắn lắc đầu
“Yên tâm đi, ta đây có cách giải rượu, ngươi sẽ ko say đâu”
“Vậy cho một ly đi!” Cung Thần Hạo gật đầu, hắn suýt nữa đã quên Thiếu Dương có bài thuốc tỉnh rượu
“Ok, một ly Martini, ko cần quấy, chỉ cần lắc, mười lăm trên một phải ko?” Tề Thiểu Dương miệng còn hỏi , nhưng tay đã mơ hồ làm động tác (Rin: Ya…..mấy cái từ chuyên ngành của bartender ta ngu đều, ta có phải là bợm hay bartender đâu mà biết….thật nhức đầu!!)
“Ừ”
Ko bao lâu sau, một ly Martini đã được trước mặt hắn
Lẳng lặng nhấm nháp vị rượu cay cay
“Người bận rộn như ngươi hôm nay tại sao lại rảnh đến đây?” Đặt ly rượu xuống, Cung Thần Hạo nhìn về phía Tiêu Ngự Phi
“Làm việ cũng phải rút ra thời gian họp mặt a, thả lỏng thể xác , tinh thần một chút” Tiêu Ngự Phi khóe miệng hàm ý cười
“Tâm tình ngươi hôm nay, có vẻ như rất tốt” Văn Hoa cười nói
“Ừ, là rất tốt” Cung Thần Hạo ko phủ nhận
“Đúng rồi, ngày mai các ngươi có đến tiệc rượu ko?” Tang Tử Phàm nói
“Ngươi muốn nhắc đến tiệc rượu của tập doan Bằng Vũ sao?” Văn Hoa hỏi
“Ừ” Tang Tử Phàm gật đầu
“Ko có hứng thú” Cung Thần Hạo tỏ rõ thái độ của hắn
“Ta cũng vậy” Tiêu Ngự Phi đối với tiệc rượu,từ trước đến nay đều ko để ý đến
“Ngươi ko cần trả lời, ta cũng biết là ngươi ko đi” Tang Tử Phàm rất nhanh cắt lời Văn Hoa muốn nói
“Xem ra ngày mai ngươi định đi a?” Tề Thiểu Dương ở quầy bar hỏi
“Ko đi ko được a!Ko thì mẹ già của ta sẽ đem ta nuốt sống” Tang Tử Phàm vẻ mặt bất đắc dĩ, nói rõ lý do hắn tham gia tiệc rượu
“Ha….nhìn ko ra ngươi lại sợ bác gái?” Cung Thần Hạo cười nói
“Ngươi ko biết hắn là đứa con có hiếu sao?? Đối với lời nói của dì chỉ có thể nghe theo” Văn Hoa nói
“Con ngươi thì sao, ngươi ko phải cũng bị Hoàn Hữu gắt gao trông nom à? Tang Tử Phàm nói
“Đó là ta vui khi được nàng trông nom, nàng quản ta càng nghiêm, càng chứng tỏ nàng yêu ta càng sâu, sợ mất đi ta” Văn Hoa hạnh phúc nói
“Biến sang một bên đi, lời nói ghê tởm như vậy mà ngươi cũng nói cho được” Tang Tử Phàm vẻ mặt chán ghét nói
“Tang Tử Phàm, ngươi cũng ko phải ko biết đức hạnh của hắn” Tiêu Ngự Phi nói
“A…….”
“Thôi, uống một ly đi”
“Cụng ly”
“Cụng ly”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc