Mạc Trọng Đan khẽ cười một tiếng, khôi phục dáng vẻ ung dung nói: “Anh thấy em bình luận điểm danh rất chăm chỉ, lúc ấy anh bị dọa cho ngây người.”
Nguyễn Thanh nhu nhược ừ một tiếng, chột dạ không trả lời. Cô nhớ lại cái hôm ăn sủi cảo ấy, có một tài khoản marketing nói Tân Văn Nhụy và Mạc Trọng Đan mặc áo khoác cùng một kiểu, khi ấy trên diễn đàn vô cùng náo nhiệt.
Sau khi Nguyễn Thanh làm fans CP, ngày nào cô cũng đánh bảng xếp hạng, sau đó còn bị kéo vào diễn đàn.
Thanh xuân khi ấy tốt đẹp biết bao nhiêu!
Mạc Trọng Đan cũng nhớ tới tâm trạng ngày ấy, bây giờ chỉ có thể thoải mái nói: “Anh thấy em là fans CP của anh thì đã hiểu, em chưa từng có mơ ước gì với anh.”
Nguyễn Thanh rốt cuộc cũng bị anh làm cho bật cười: “Làm sao em dám chứ! Ảnh đế đại nhân.”
Cô nói rồi muốn ngồi dậy đi bật đèn, Mạc Trọng Đan đè cô lại: “Khi đó anh rất sợ……”
Nguyễn Thanh: “???” Sao ngữ khí đột nhiên lại đáng thương vậy?
Mạc Trọng Đan: “Viên Viên…… Chỉ có mấy ngày nữa là chương trình kết thúc rồi.”
Thanh âm nỉ non của Mạc Trọng Đan nghe rất tủi thân: “Anh không thể lúc nào cũng làm việc chung với em, những hoạt động bị bỏ dở cũng nên bắt đầu lại rồi.”
Nguyễn Thanh mờ mịt hỏi: “Đương nhiên là nên vậy, có vấn đề gì sao?”
Mạc Trọng Đan: “Đương nhiên là có vấn đề, chúng ta vừa mới xác nhận quan hệ, nhưng sau đó chúng ta lại phải xa nhau. Có lẽ phải xa đến nửa năm không biết chừng, nếu em thích người khác thì làm sao bây giờ?”
Nguyễn Thanh rất tự tin: “Không có đâu.”
Mạc Trọng Đan rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà anh sẽ nhớ em.”
Nguyễn Thanh nhất thời mềm lòng: “Đến lúc đó em dọn đến ở gần anh nhé?”
Mạc Trọng Đan vội vàng ngồi bật dậy, hỏi cô: “Ở gần? Lỡ bị chụp được thì phải làm sao? Hay là chúng ta ở trong chung cư đi! Ở đó phóng viên không vào được, em thấy thế nào?” Nếu có thể, em có thể chuyển đến sống cùng anh!!!
Nguyễn Thanh sửng sốt: “…. Liệu có nhanh quá không?”
“Nhanh?” Mạc Trọng Đan bẻ ngón tay tính toán: “Nếu nghiêm túc tính thời gian anh quen biết em đến nay thì cũng coi như được bốn năm rồi. Như vậy thì nhanh chỗ nào?”
Nguyễn Thanh ngây ngốc: “???” Tính toán kiểu gì vậy? Nhưng nếu chỉ tính năm thì đúng là bốn năm thật.
Mặc dù hôm đó là Tết Dương Lịch, hai mươi ngày sau mới đón Tết Âm Lịch, nhưng như vậy cũng tính là một năm.
Nguyễn Thanh: “…… Nếu bị chụp cảnh chúng ta ra vào cùng chung cư thì sao?”
Mạc Trọng Đan liền cười cười nói: “Vậy thì càng tốt, Viên Viên, nếu bị phát hiện thì công khai có được không?”
Nói rồi lại nhanh chóng chêm vào một câu: “Đương nhiên, nếu em không muốn…”
“Có thể công khai.” Chỉ có vấn đề này là Nguyễn Thanh vô cùng kiên định: “Đương nhiên có thể công khai, cũng không phải em không chấp nhận được anh, anh rất tốt mà!”
Mạc Trọng Đan thở phào nhẹ nhõm, lại một lần nữa ôm lấy cô: “Em tốt quá.”
Giới giải trí cũng có không ít người yêu đương không muốn công khai, có đủ loại nguyên nhân, người thẳng thắn như Nguyễn Thanh thì có rất ít.
Xem đi, anh đã tìm được một cô gái quý giá cỡ nào.
“Anh còn yêu cầu nào khác nữa không?” Lúc này lòng Nguyễn Thanh đã mềm thành nước, đương nhiên cô biết hóa ra mấy năm nay có người thầm yêu mình, cảm giác đó cũng thật tốt đẹp.
Cô hy vọng anh cũng vui vẻ hạnh phúc.
Mạc Trọng Đan nghe cô hỏi, không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên cười dịu dàng: “Viên Viên, em có thể lại hát…
cho anh nghe không?” —— Đương nhiên là được. *** Hôm sau, Sở Viên Tuệ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng. Mạc Thư Phong cũng đã cầm tờ báo xuống bếp ngồi chờ, Mạc Trọng Sơn tây trang giày da phẳng phiu cũng đã bị ba mẹ gọi dậy. “Mọi người không ra ngoài tập thể dục à?” Mạc Thư Phong nhíu mày quay đầu lại nhìn Mạc Trọng Sơn: “Còn chưa ăn sáng! Tập thể dục cái gì?” Mạc Trọng Sơn: “……” Chẳng phải sáng nào ba cũng đi bộ tập thể dục sao? Sở Viên Tuệ cứ một lúc lại nhìn về phía cầu thang. Đến 8 giờ vẫn chưa thấy có người xuống, bà có chút lo lắng: “Mẹ đã hấp bánh bao xong rồi, sao em trai con còn chưa dậy?” Người quay phim cũng đã cố định xong camera, cầm máy quay quay lại cảnh Sở Viên Tuệ làm bữa sáng. Người quay phim cũng khó hiểu nghĩ: Lúc ở Nguyễn gia, bọn họ toàn dậy từ bảy rưỡi, Mạc Trọng Đan thậm chí còn ân cần xuống lầu giúp đỡ bán hàng cơ mà. Nguyễn Thanh xuống lầu trước, cô hơi ngượng ngùng nói: “Ngại quá! Hôm qua cháu mất ngủ nên hôm nay ngủ quên.” Sở Viên Tuệ nhanh chóng nói: “Không sao không sao, người trẻ tuổi nên ngủ nhiều.” Nguyễn Thanh bèn cười ngọt ngào, sau đó lại khó hiểu liếc nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện Mạc Trọng Đan còn chưa xuống. Cô bèn nhớ tới những lời anh nói hôm qua, chắc là anh không biết nên đối diện với ba mẹ như thế nào nhỉ? “Hôm qua anh ấy cũng ngủ muộn, chắc là còn đang ngủ.” Nguyễn Thanh muốn giải thích thay anh, nào ngờ vừa nói xong, phòng bếp lập tức yên tĩnh. Mạc Trọng Sơn ý vị thâm trường cười, nhìn Nguyễn Thanh nhướng mày. Nguyễn Thanh: “???” Sở Viên Tuệ cũng à ồ hai tiếng, hòa hoãn không khí: “Cháu nói vậy thì dì an tâm rồi.” Vì thế, phòng bếp càng an tĩnh. Nguyễn Thanh cuối cùng cũng phản ứng lại, biết câu nói của mình kỳ dị cỡ nào. Chỉ là quan hệ đồng nghiệp, tại sao lại biết hôm qua anh ngủ trễ? Như vậy không phải là ngủ cùng lúc với nhau, nói chuyện qua điện thoại sao. Ngủ cùng lúc với nhau đã đáng nghi rồi, nói chuyện qua điện thoại quả là làm người khác hoài nghi hơn. Nguyễn Thanh nhanh chóng muốn phủ nhận: “Không phải, mọi người……” Cô muốn nói mọi người hiểu nhầm rồi nhưng lại phát hiện không phải hiểu nhầm, nguyên nhân cô biết vì sao anh ngủ muộn không thể nói cho mọi người biết được. Vì thế, cô lại trầm mặc, ngồi xuống bàn. Sở Viên Tuệ còn nhiệt tình hơn hôm qua, bà tự tay rót cốc sữa đậu nành cho Nguyễn Thanh, sau đó gắp cho cô bánh bao nhân thịt cùng món trứng chiên. Nguyễn Thanh nhìn bàn cơm trước mặt, trong lòng cảm thán: Chu đáo quá! Sở Viên Tuệ cười nói: “Năm nay dì ở nhà không đi làm nên nhàn rỗi lắm. Tiểu Sơn nói dì nấu món này ngon nên mới làm cho cháu và Tiểu Đan ăn.” Nguyễn Thanh cắn một miếng, sau đó ngẩng đầu nhìn Sở Viên Tuệ: “Ngon lắm ạ, cảm ơn dì Sở.” Sở Viên Tuệ cũng vui vẻ cười. 9 giờ kém 15, Mạc Trọng Đan mới từ trên lầu xuống. Anh vừa xuống bếp đã mở miệng giải thích: “Ngại quá, tối qua con ngủ muộn.” Động tác trong tay mọi người dừng lại, tất cả đều nhìn về phía Nguyễn Thanh. Nguyễn Thanh cúi đầu ăn bánh bao, không dám ngẩng đầu. Mạc Trọng Đan khó hiểu: “Nhìn cô ấy làm gì?” Vì thế, mọi người lại cúi đầu, không ai trả lời anh. Sở Viên Tuệ cười nói: “Tới đây đi Tiểu Đan, ăn sáng đi! Ăn xong rồi đi bạn con đi chơi, chỗ này của chúng ta không thú vị như nhà con bé, cũng chỉ có phong cảnh đẹp thôi.” Nguyễn Thanh nhanh chóng lắc đầu: “Ở chỗ cháu mới không thú vị! Chỉ có biển.” Mạc Trọng Đan ngẩng đầu nhìn cô: “Chỗ đó rất đẹp, sau này anh sẽ tới nữa.” Nguyễn Thanh trừng anh: “……” Đương nhiên anh sẽ phải tới nữa rồi! Sau này anh còn phải tới cầu hôn nữa đó! Không đúng, vì sao mình lại nghĩ đến chuyện cầu hôn? Nguyễn Thanh đỏ mặt, Mạc Trọng Đan bật cười. Vì thế, mọi người lại càng an tĩnh. Rõ ràng bọn họ đã phát hiện, lúc này quan hệ giữa hai người đã có sự thay đổi, cảm giác như có chút dính nhau. Mạc Trọng Đan rót sữa đậu nành và gắp bánh bao cho mình, sau đó ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Thanh, toàn bộ quá trình đều không cần Sở Viên Tuệ giúp đỡ. Sở Viên Tuệ ngại ngùng cười hỏi: “Con còn muốn ăn gì không? Mẹ làm cho con.” Mạc Trọng Đan lắc đầu, quay đầu nhìn Nguyễn Thanh mãi mới uống hết nửa cốc sữa đậu nành nói: “Sao không uống nữa? Uống hết đi! Nếu không lát nữa em lại đói bụng.” Nguyễn Thanh cúi đầu nhìn cái bụng nhỏ hơi nhô lên của mình, đáp: “Không đói đâu.” Mạc Trọng Đan không tán đồng: “Bữa sáng nên ăn no.” Nguyễn Thanh nói: “Em muốn ăn bánh bao.” Mạc Trọng Đan liền đưa bánh bao của mình cho cô: “Vậy em ăn bánh bao đi!” Nguyễn Thanh tự nhiên đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.” Đây cũng không phải là vì bọn họ vừa mới xác nhận quan hệ ngày hôm qua mà là vì trong thời gian này, Mạc Trọng Đan đã rút ngắn khoảng cách với cô hơn nhiều. Trong lòng Sở Viên Tuệ càng thêm chắc chắn, ánh mắt bà đảo qua giữa hai người rồi dừng lại hỏi Nguyễn Thanh: “Lần này Tiểu Đan tới đó có làm phiền cháu không?” Nguyễn Thanh đương nhiên là đáp không, Sở Viên Tuệ lại nói thêm hai câu. Mạc Trọng Đan thấy Nguyễn Thanh nói chuyện với Sở Viên Tuệ thì không nói gì nữa. Anh nghiêm túc cúi đầu ăn, mãi đến lúc gần ăn xong, Mạc Thư Phong ở đối diện im lặng từ đầu đến cuối bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Muốn đi du hồ không? Để ba gọi điện bảo chú Trần chuẩn bị!” Mạc Trọng Đan siết chặt cái ly thủy tinh trong tay, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào. Nguyễn Thanh thấy thế bèn đáp lại thay anh: “Thật ạ? Cháu rất thích đi du hồ, không làm phiền bác chứ?” Không được Mạc Trọng Đan đáp lại, Mạc Thư Phong chỉ thất vọng đôi chút rồi lại nhanh chóng vực dậy tinh thần trả lời Nguyễn Thanh: “Không.” Sau đó, ông gọi điện thoại cho chú Trần thật. Sau khi ăn xong, Mạc Trọng Đan đưa Nguyễn Thanh đi tới hồ trong tiểu khu, cách Mạc gia tầm 10 phút đi bộ. Nguyễn Thanh tưởng rằng đó là một cái hồ nhỏ, nào ngờ nó lớn tới nỗi không nhìn thấy bờ. Nguyễn Thanh: “……” Ở bờ hồ có một chiếc thuyền ca nô, chiếc ca nô “lấp lánh” dưới ánh mặt trời. Nguyễn Thanh: “……” Mạc Trọng Đan rốt cuộc cũng cười ra tiếng, anh kéo Nguyễn Thanh nói: “Đi, anh dẫn em đi hưởng thụ.” Hai người tay nắm tay, cùng nhau bước lên chiếc thuyền. Sau khi lên thuyền anh còn tự nhiên quay đầu giơ tay về phía cô, động tác làm người ta cực kỳ hâm mộ. Trời xanh mây trắng, thuyền trắng hồ xanh, hình ảnh diễm lệ, trong ống kính, hai người cùng nắm tay nhau lên du thuyền. *** Nếu nói quê nhà của Nguyễn Thanh xứng với câu thơ “Đám cây xanh mọc thành cụm ở quanh làng; Ngọn núi xanh nghiêng nghiêng bên ngoài thành quách.[1]”, vậy thì quê của Mạc Trọng Đan chính là câu “Bình vàng, rượu trong, mười ngàn đấu; Mâm bạc, thức ăn quý, trị vạn tiền[2]”. Tiểu khu này có thiết bị tốt nhất, xa hoa nhất, người ra vào đa phần đều là xe sang. Theo như lời Sở Viên Tuệ nói, buổi sáng đứng ở cửa sổ có thể thấy cảnh sắc xanh tươi mơn mởn bên ngoài, có tiếng chim hót, có trời xanh mây trắng, gió lạnh thổi nhẹ, còn có cây xanh sinh trưởng tưng bừng. Sáng nào bữa sáng cũng do tự tay Sở Viên Tuệ làm, bữa sáng có đầy đủ dinh dưỡng, cơm trưa cũng rất phong phú, cơm chiều cũng có không ít món ngon. Nơi đây không nhàm chán như lời Sở Viên Tuệ nói. Mạc Trọng Đan hết đưa cô qua bãi đua xe rồi lại đưa cô đi leo núi, đến phòng tập gym, đi tới những nơi sang trọng nhất. Ra ngoài là siêu xe, về nhà là biệt thự cao cấp. Ngày này trôi quay lại đến ngày khác, quan hệ giữa Mạc Trọng Đan và những người trong gia đình vẫn còn căng thẳng. Đến ngày cuối cùng, Mạc Trọng Đan gần như muốn rời đi ngay, ba mẹ anh rốt cuộc cũng không nhịn được tới tìm anh. [1] Trích trong bài thơ “Quá cố nhân trang” (Qua nhà bạn cũ) của Mạnh Hạo Nhiên. Cố nhân cụ kê thử, Yêu ngã chí điền gia. Lục thụ thôn biên hợp, Thanh sơn quách ngoại tà. Khai hiên diện trường phố, Bả tửu thoại tang ma. Đãi đáo trùng dương nhật, Hoàn lai tựu cúc hoa. Dịch: Người bạn cũ bày biện cơm gà, Mời ta đến chơi nhà ở nơi vườn ruộng. Đám cây xanh mọc thành cụm ở quanh làng, Ngọn núi xanh nghiêng nghiêng bên ngoài thành quách. Ra ngoài hiên đối diện với vườn rau quả, Nâng chén rượu nói toàn những chuyện trồng dâu trồng gai. Hẹn nhau đến ngày trùng dương, Sẽ trở lại nơi này để chơi hoa cúc. [2] Trích trong bài “Hành lộ nan kỳ 1” của Lý Bạch. Kim tôn thanh tửu đẩu thập thiên, Ngọc bàn trân tu trị vạn tiền. Đình bôi đầu trợ bất năng thực, Bạt kiếm tứ cố tâm mang nhiên. Dục độ Hoàng Hà băng tắc xuyên, Tương đăng Thái Hàng tuyết ám thiên. Nhàn lai thuỳ điếu toạ khê thượng, Hốt phục thừa chu mộng nhật biên. Hành lộ nan! Hành lộ nan! Đa kỳ lộ? Kim an tại? Trường phong phá lãng hôi hữu thì, Trực quải vân phàm tế thương hải. Dịch: Bình vàng, rượu trong, mười ngàn đấu Mâm bạc, thức ăn quý, trị vạn tiền Ngừng ly, ném đũa xuống đất, ăn không được Rút gươm nhìn quanh bốn phía, lòng hoang mang Muốn qua sông Hoàng Hà, băng đóng nghẽn dòng sông Tính lên núi Thái Hàng, tuyết phủ mù mịt trời đất Nhàn rỗi thả cần câu xuống ngồi bên khe nước Bỗng nằm mộng thấy đi thuyền ra mé có mặt trời Đi đường khó thay! Đi đường khó thay! Nhiều đường rẽ? Bây giờ đâu nhỉ? Cũng có lúc gió thổi dài vỗ phá sóng Sẽ kéo thẳng buồm giương ra biển xanh khơi. |