Nguyễn Thanh cho rằng Mạc Trọng Đan đùa giỡn với Nguyễn Hoan nên bật cười.
Trêи đường trở về, Mạc Trọng Đan cố ý thả chậm tốc độ đi đến bên cạnh người quay phim, nói với anh ta: “Cảnh kia nhớ cắt đi đấy.”
Mặc dù không nói rõ là cảnh nào nhưng người quay phim vẫn lập tức hiểu ngầm, gật đầu nói: “Vâng, là tình huống ngoài ý muốn, nếu cô ấy không đồng ý thì chúng tôi sẽ không chiếu.”
“Quay phim ở chỗ này, đến lúc đó đừng phát sóng những hình ảnh không nên xuất hiện.” Mạc Trọng Đan nhàn nhạt nói một câu, người quay phim đương nhiên không dám phản bác.
Mạc Trọng Đan lúc này mới đi về bên cạnh Nguyễn Thanh, anh thấy vẻ mặt Nguyễn Thanh lãnh đạm, cho rằng cô vì chuyện gia đình mà phiền não. Muốn khuyên cô nên mới hỏi: “Anh có thể nghe một chút không?”
Làn váy cô khẽ lướt qua phần cẳng chân anh, cứ có cảm giác ngưa ngứa.
“Cũng không phải chuyện gì kinh thiên động địa.” Nguyễn Thanh buồn cười: “Chỉ là trong thôn cũng có một Nguyễn gia khác, nhà của Nguyễn Quốc Phi có ba cô con gái. Bọn họ muốn có một đứa con trai, nhưng bốn đứa con gái đã vượt qua phạm vi chấp nhận của bọn họ.”
Mạc Trọng Đan đột nhiên nghe được chân tướng, trong lòng giống như bị kim đâm. Có bốn người còn gái nhưng lại chỉ đưa cô đi, nếu là người khác cũng không dễ chịu gì.
Nguyễn Thanh không phải nguyên chủ, cảm giác của nguyên chủ cô đã không cảm nhận được. Nhưng mà, trong thế giới thật Nguyễn Thanh cũng đã trải qua truyện tương tự, vậy nên cô ít nhiều cũng có cảm giác chung.
“Bọn họ vứt bỏ em?” Mạc Trọng Đan không đành lòng hỏi.
Nguyễn Thanh cười: “Không có, bọn họ chỉ đem em tặng cho người khác thôi, giúp em tìm một nhà tốt, chính là nhà ba em. Ba em không có con cái nên đã đồng ý nhận nuôi em. Vì thế, em từ con gái của Nguyễn Quốc Phi liền trở thành con gái lớn của Nguyễn Hải.”
So với chuyện bị cha mẹ ném ở công viên giải trí, cô cảm thấy ít nhất Nguyễn Quốc Phi khi không cần đứa con gái này đã tận lực cố gắng tìm cho cô cha mẹ nuôi tốt nhất.
Mạc Trọng Đan: “Ba mẹ nuôi có tốt với em không?”
Nguyễn Thanh cười nhìn anh: “Anh không thấy sao? Nếu bọn họ đối xử với em không tốt, vì sao em phải trở về? Bọn họ đối xử với em rất tốt, nuôi lớn em như con gái ruột. Năm em 6 tuổi thì bọn họ mang thai, sau đó sinh ra Nguyễn Hoan. Bọn họ không như những người khác có con rồi thì vứt em sang một bên, bọn họ cảm thấy em mang đến vận may nên càng tốt với em hơn nữa.”
Nguyễn Thanh nghĩ đến những chuyện cô biết sau khi đến thế giới này, cùng với những chuyện kiếp trước, cuối cùng nói: “Cũng không cẩu huyết như phim đâu, ba mẹ ruột của em cũng không phải người xấu, chỉ là một ngư dân bình thường. Mục tiêu cuộc đời họ là có một đứa con trai, sau đó bọn họ được như ý nguyện. Sau khi em rời đi năm thứ ba, bọn họ mang thai Nguyễn Băng.”
Mặc dù Nguyễn Thanh kể rất nhẹ nhàng giống như đang nói chuyện của người khác, nhưng Mạc Trọng Đan lại vô cùng đồng cảm. Đơn giản vì cô là người trong lòng anh, anh không thể tưởng tượng nổi lúc nhỏ Nguyễn Thanh sống trong thôn với ba mẹ nuôi như thế nào.
Mạc Trọng Đan lén chạm vào tay Nguyễn Thanh, anh muốn tiếp cho cô sức mạnh, muốn nói cô vẫn còn có anh.
Nguyễn Thanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, Mạc Trọng Đan nhỏ giọng hỏi: “Anh có thể nắm tay em không?”
Thời điểm Mạc Trọng Đan hỏi câu này còn không dám nhìn Nguyễn Thanh, ánh náng sớm hắt lên khuôn mặt, trêи trán rủ xương vài sợi tóc.
Tim Nguyễn Thanh đột nhiên đập tăng tốc, cô cúi đầu nhìn tay Mạc Trọng Đan, tay anh chỉ cách cô khoảng 1 cm. Chỉ cần di chuyển một chút là có thể nắm lấy tay nhau, bàn tay anh còn to hơn tay cô nhiều.
Nguyễn Thanh chưa bao giờ cẩn thận nhìn tay một người đàn ông, khi cô là fans CP của anh, cô chỉ chú ý đến tình yêu ngọt ngào giữa anh và Tân Văn Nhụy. Cô cũng không có hứng thú đi nhìn tay “bạn trai” của Tân Văn Nhụy làm gì, đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc xem như vậy.
Ngón tay Mạc Trọng Đan thon dài, khớp xương rõ ràng, tràn ngập tính mạnh mẽ của đàn ông.
Nguyễn Thanh gần như mê muội nói: “Nắm một chút cũng được.”
Vì thế, cô được như ý nguyện bị Mạc Trọng Đan nắm chặt, cảm giác không giống như ở trêи bờ biển ban nãy. Lúc này, bàn tay Mạc Trọng Đan nắm lấy tay cô mang theo cảm giác trấn an.
Dường như toàn thân được một thứ gọi là dịu dàng ôm lấy, Nguyễn Thanh ngẩn người, cô nghe thấy Mạc Trọng Đan nói: “Viên Viên, đừng sợ.”
Sau đó, một bàn tay đặt trêи đầu cô xoa xoa.
Nguyễn Thanh sửng sốt, trong lòng nảy lên một dòng nước ấm, Mạc ca đúng là người tốt. Trêи thế giới sao lại có người tốt như vậy chứ?
Người quay phim đi theo phía sau quay, sau đó quay được cảnh người đàn ông nắm lấy tay cô gái, một tay khác đặt lên đỉnh đầu cô. Cô gái cúi đầu nhùn hai bàn tay đang nắm chặt, máu tóc bị xoa hơi rối.
Mà bối cảnh ở đây là con đê dài không thấy điểm dừng, một bên là sóng xô gió, một bên là đường xi măng mới xây.
Hình ảnh ấm áp tốt đẹp, khiến người ta cảm thấy yên bình tĩnh lặng.
Người quay phim sửng sốt, rời khỏi màn ảnh nhìn về phía nơi xa, cảm giác này sao lại…… thấy quái quái?
Hai người nắm tay nhau trở lại Nguyễn gia, trông thấy Lâm Mai đứng ngay trước cửa nhà. Bà thấy Nguyễn Thanh và Mạc Trọng Đan cũng hơi kinh ngạc, sau đó càng kinh ngạc hơn nhìn thấy hai người nắm tay nhau.
Bà hé miệng, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Mẹ mua hải sản, thuyền đánh cá vừa mới bắt được, buổi chiều nấu cho hai đứa ăn nhé?”
Mạc Trọng Đan nở nụ cười dịu dàng mang theo chút thân thiết nói: “Cảm ơn dì.”
Lâm Mai gật đầu, sau đó ngẩn người đi vào.
Nguyễn Thanh cười ra tiếng: “Ha ha ha ha… Mẹ em chắc chắn đã hiểu lầm.”
“Chắc không phải đâu?” Mạc Trọng Đan rũ mi.
Nguyễn Thanh hỏi: “Không phải cái gì?”
Mạc Trọng Đan rũ mắt nhìn cô, nghiêm túc nói: “Có lẽ… Không phải là hiểu lầm đâu.”
Nguyễn Thanh: “???”
***
Sau khi ăn cơm trưa xong, Lâm Mai liền kéo Nguyễn Thanh xuống phòng bếp, nhỏ giọng hỏi cô: “Con với cái cậu Mạc Trọng Đan đó là sao hả?”
Nguyễn Thanh nghĩ thầm: Xem đi, quả nhiên hiểu lầm, Mạc ca còn nói sẽ không hiểu lầm nữa.
Nguyễn Thanh nhanh chóng giải thích: “Không có không có, con làm sao xứng với anh ấy chứ! Anh ấy là ảnh đế, con ở tuyến 18, nếu con và anh ấy ở bên nhau thì fans mắng con ૮ɦếƭ mất thôi.”
Lâm Mai ra vẻ người từng trải nói: “Con đừng gạt mẹ, cái người gì đó không phải còn kết hôn với người mẫu sao? Có nhiều người chúc phúc lắm.”
Nguyễn Thanh kinh ngạc: “Mẹ còn xem Weibo?”
Lâm Mai có chút ngượng ngùng, sau đó nói: “Không phải vì con gái ở trong giới giải trí sao, mẹ xem Weibo còn có thể trông thấy con mỗi ngày.”
Nguyễn Thanh ban đầu còn cười, sau đó thì không cười nổi. Cô nhớ nửa năm vừa rồi danh tiếng của cô không tốt, nhưng Lâm Mai hiển nhiên không nhắc tới chuyện này, lại nói đến ánh mắt của Mạc Trọng Đan: “Ánh mắt cậu ta nhìn con vừa nhìn là biết, ngay từ đầu mẹ tưởng là mẹ nghĩ nhiều, nhưng ai lại nắm tay nhau đi dạo rồi lại nắm về thế kia? Con với Nhạc Cao Minh có nắm tay như vậy sao?”
Nguyễn Thanh khẽ run lên, ghê tởm nói: “Sao có thể?”
Lâm Mai bày ra dáng vẻ quả nhiên là vậy: “Con còn giấu mẹ? Mẹ thấy hai đứa không hề bình thường. Sáng nay còn dậy sớm nấu cơm cho cậu ta, con cho rằng mẹ tin đó là do chương trình sắp xếp hả?”
Nguyễn Thanh sửng sốt, oan uổng nói: “Không phải, đó là do phó đạo diễn yêu cầu mà! Anh ta nói con là chủ nhà, phải nấu bữa cơm cho khách.”
Lâm Mai cười cô: “Con cứ bốc phét đi!” Sau đó lại nghiêm túc nói: “Viên Viên à! Mẹ không phải muốn ngăn cản con, con cũng là người trưởng thành rồi, nhưng làm mẹ ai cũng không muốn con mình bị tổn thương. Rốt cuộc cậu ta có đáng tin không?”
Nguyễn Thanh nhất thời không thoải mái lắm, mặc dù cô đã cởi lớp áo fans CP ra, nhưng vị trí người đàn ông tốt Mạc Trọng Đan trong lòng cô vẫn không thay đổi được.
Bởi vậy, cô vất vả nói hộ Mạc Trọng Đan: “Anh ấy còn không tốt? Anh ấy gia thế tốt, đẹp trai, có danh vọng, tính tình còn dịu dàng, rất chung tình luôn! Một người đàn ông tốt như vậy, mẹ thắp đèn đi tìm thử xem!”
Lâm Mai thấy cô bảo vệ anh như vậy, trong lòng càng kiên định hơn, cười nói: “Được rồi, được rồi. Ở trong lòng con chắc chắn là tốt nhất, con nói tốt nhất thì chính là vậy, con thích là được.”
Bà vỗ tay Nguyễn Thanh, sau đó cười bỏ đi.
Nguyễn Thanh ngây ngốc: “……” Thích gì cơ?
Lại quay đầu nhìn lại, trời đất ơi! Cái người gia thế tốt, đẹp trai, có danh vọng, tính tình dịu dàng, còn vô cùng chung tình đang đứng dựa vào cánh cửa phía sau cô, vẻ mặt cười như có như không nhìn Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh: “……” Nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội.
Mạc Trọng Đan nghĩ đến lời khen của Nguyễn Thanh, cực kỳ tốt tính cười nói: “Anh không ngờ, anh ở trong lòng em lại hoàn mỹ tới vậy..”
Nguyễn Thanh: “…… Chuyện anh không ngờ tới còn rất nhiều.”
Mạc Trọng Đan khoanh tay trước иgự¢ đi đến trước mặt cô: “Ví dụ như?”
Nguyễn Thanh:…… Ví dụ như, em là fan CP của anh.
Nguyễn Thanh đương nhiên không thể nói như vậy, làm gì còn mặt mũi nào nữa! Vì thế, cô ngoan ngoãn nói: “Ví dụ như, trưa nay em dẫn anh đi câu cá…”
Mạc Trọng Đan tới gần cô, nghiêm túc nhìn gương mặt cô, sau đó đột nhiên nở nụ cười xán lạn: “Được! Em đi thì anh cũng đi.”
Trong lòng Nguyễn Thanh nổ pháo hoa, tiếng tim đập phảng phất như muốn nổ tung bên tai cô. Lần đầu tiên cô ý thức được, nếu trêи thế giới có hàng nghìn hàng vạn khả năng, vậy có phải cô và Mạc Trọng Đan cũng có thể có khả năng hay không?
Thôn Bình Hỉ ở ven biển, ngăn cách với người ngoài, người trong thôn cơ bản đều là ngư dân. Những nơi để đi thăm thú không có nhiều lắm nhưng cuộc sống lại rất yên bình.
Chẳng hạn như sau khi ăn xong, Nguyễn Thanh vác cần câu, Mạc Trọng Đan bê thùng nước, hai người sánh vai nhau đi ra bến tàu.
Chẳng hạn như câu cá xong, ngồi trêи bờ ngắm hoàng hồn, hoàng hôn bờ biển lúc nào cũng đỏ hồng, màu đỏ trai dài vô tận.
Chẳng hạn như buổi sáng thức dậy, thứ đầu tiên nhìn thấy ngoài cửa sổ chính là biển rộng vô hạn cùng những chiếc thuyền đánh cá.
Mỗi ngày ăn cơm sáng cùng Nguyễn Thanh, cùng cô Gi*t thời gian, cùng nhau ăn cơm trưa, cùng nhau ra ngoài đi dạo. Thậm chí có lúc thật sự nhàm chán, có thể cùng nhau ngồi trêи ghế sô pha chơi game.
Dựa vào cùng nhau ngủ trưa, cùng nhau phơi nắng, cùng nhau ra biển, cùng nhau nướng BBQ, cùng đi đưa hàng.
Mạc Trọng Đan thậm chí còn giúp nhà cô bán hàng, tiệm tạp hóa không có yết giá, giá cả đều do Nguyễn Hải và Lâm Mai ghi nhớ trong đầu.
Mạc Trọng Đan không nhớ nổi, bán sai không ít lần, bị Nguyễn gia thiện ý cười nhạo.
Buổi tối, thi thoảng cũng sẽ có người không quen biết tới tìm Mạc Trọng Đan đi uống rượu. Mang đèn ra bờ biển, tìm một quán ăn khuya có hai cái bàn nhỏ ghế nhỏ.
Thời gian bảy ngày nhanh chóng kết thúc, lão trưởng thôn lại mở một bàn tiệc. Lần này tiệc rượu còn lớn hơn nữa, ước chừng lên tới 20 bàn, nhân viên công tác bên ngoài cũng đã tụ tập được một ít.
Uống rượu xong, một đám đàn ông cùng Mạc Trọng Đan kề vai sát cánh, gọi thẳng kêu huynh đệ lần sau tới chơi. Mạc Trọng Đan cười trả lời: Nhất định.
Về đến nhà, Nguyễn Hải lần đầu tiên gõ cửa phòng anh. Mạc Trọng Đan mở cửa cho ông vào, Nguyễn Hải cũng uống rượu, hai người đều có chút say.
Gương mặt ông ửng đỏ, miệng toàn mùi rượu mơ hồ nói: “Có phải cậu thích con gái tôi không?”
Mạc Trọng Đan cũng say, anh ngây ngô cười một tiếng nói: “Thích, rất thích.”
Nguyễn Hải gật đầu: “Vậy cậu đừng bắt nạt con bé!”
Mạc Trọng Đan lắc đầu: “Không bắt nạt, cháu thương cô ấy.”
Nguyễn Hải cười, mang theo một thân mùi rượu đứng dậy đi ra ngoài: “Thương là tốt rồi, thương là tốt rồi.”
Mạc Trọng Đan đưa ông ra cửa, ngẫm lại, lại vui vẻ bật cười, anh đây là đã qua cửa nhạc phụ đại nhân rồi sao.
Ngày hôm sau lúc rời đi, Mạc Trọng Đan ngồi trong xe thấy ba mẹ ruột của Nguyễn Thanh đứng trong đám người.
Nguyễn Thanh lớn lên rất giống bọn họ, người đàn ông da cháy nắng, có thể nhận ra ngũ quan hài hòa. Người phụ nữ trắng trẻo, Nguyễn Thanh giống bà ấy đến sáu phần.
Mạc Trọng Đan liếc mắt một cái đã nhận ra bọn họ là ba mẹ ruột của Nguyễn Thanh, bọn họ xen lẫn trong đám người, cũng không có ý định tiến lên.
Khi Nguyễn Thanh thấy bọn họ cũng chỉ gật nhẹ đầu.
Mạc Trọng Đan hỏi cô: “Bọn họ thường xuyên tới tiễn em?”
Nguyễn Thanh: “Bởi vì hiện giờ cuộc sống của mọi người đều tốt, bọn họ muốn nhận lại em.”
Mạc Trọng Đan híp mắt: “Bọn họ hối hận ư?”
Nguyễn Thanh cười: “Ai mà biết được?”
Vì thế, Mạc Trọng Đan đẩy cô lên xe: “Chúng ta đi thôi!”