Mạc Trọng Đan và Lại Bác Vũ về đến khách sạn, xuống xe, vừa hay trông thấy Nguyễn Thanh đang mặc áo lông vũ trắng ngồi trên ghế ở đại sảnh nghỉ ngơi.
Mái tóc dài của cô cuộn lại thình hình ngọn sóng ở đuôi tóc, chiếc quần 乃út chì bó sát người phác họa đôi chân xinh đẹp của cô. Lúc này, cô đang gõ lên màn hình điện thoại, nghe được tiếng động thì ngẩng đầu nhìn qua. Thấy là Mạc Trọng Đan trở về, cô nhanh chóng cất điện thoại rồi chạy tới chỗ anh.
Lại Bác Vũ kinh hãi: “Chẳng lẽ hôm nay cậu đã lên Weibo bắt được người rồi sao?” Anh hùng cứu mỹ nhân thành công?
Mạc Trọng Đan còn kinh ngạc hơn cả anh ta: “Thật vậy chăng?”
Nguyễn Thanh chạy đến trước mặt bọn họ, cười nói: “Mạc ảnh đế, tôi có thể mời anh ăn cơm không?”
Mạc Trọng Đan: “….”
Mạc Trọng Đan dùng ánh mắt của người ૮ɦếƭ nhìn về phía Lại Bác Vũ, hi vọng lớn để rồi càng thất vọng, trèo cao ngã đau. Dù Nguyễn Thanh chủ động mời cơm thì cũng không thể làm hòa hoãn tâm tình của anh lúc này được.
Lại Bác Vũ ha ha cười, tránh đi ánh mắt của Mạc Trọng Đan, sau đó đáp thay anh: “Có một vị tiểu thư xinh đẹp như cô mời, tại sao lại không đồng ý? Ăn ở đâu?”
Nguyễn Thanh chỉ vào chiếc xe bảo mẫu của mình: “Tôi biết một quán thịt nướng rất ngon gần đây, lên xe tôi đi!”
Vẻ mặt Mạc Trọng Đan lạnh lùng, nhưng lại ngoan ngoãn đi theo Nguyễn Thanh lên xe.
Lại Bác Vũ giả vờ nhìn điện thoại: “Ngại quá, tôi còn có chuyện cần xử lý nên không đi được. Hai người đi riêng đi.”
Nguyễn Thanh a một tiếng, chưa kịp nói gì đã bị Lại Bác Vũ mở cửa đây lên xe, đóng cửa lại, hơn nữa còn mười phần tốt bụng nói với tài xế: “Xuất phát đi!”
Tài xế ngây ngốc lái xe đi, khi Điền Nguyệt Nguyệt xách balo chạy tới thì chỉ còn thấy đuôi chiếc xe.
Điền Nguyệt Nguyệt choáng váng: “Tôi còn chưa lên xe mà!”
Lại Bác Vũ nhíu mày nhìn cô: “Cô thích ăn thịt nướng? Lần trước chẳng phải cô nói thích ăn lẩu cay sao?”
Điền Nguyệt Nguyệt không hiểu: “Việc tôi thích ăn lẩu với tôi muốn ăn thịt nướng có gì mâu thuẫn sao?”
Lại Bác Vũ kéo cô đi về xe: “Sao lại không mâu thuẫn được? Có liên quan rất lớn đấy.”
Điền Nguyệt Nguyệt ôm balo trong tay, quay đầu hỏi anh ta: “Liên quan như thế nào?”
Lại Bác Vũ cười với cô: “Tôi có thể mời cô đi ăn lẩu!!!”
Điền Nguyệt Nguyệt: “???” Nhưng hôm nay tôi muốn ăn thịt nướng mà!!!
***Bạn đang đọc truyện tại
Thích Truyện. VN, web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Ở một nơi khác, Nguyễn Thanh cũng áp mắt vào cửa kính xe nhìn về phía khách sạn, thê lương nói: “Tiền của tôi còn để trong ví!!!”
Mạc Trọng Đan thấy dáng vẻ trông mong của cô thì buồn cười, vỗ vào vị trí bên cạnh: “Không sao, tôi mời cô.”
Nguyễn Thanh quay đầu lại nhìn anh, lắc đầu nói: “Không được, hôm nay anh đã giúp tôi rồi, vậy nên phải để tôi mời anh.”
Mạc Trọng Đan: “Đó là tôi tự nguyện, không cần mời.”
Nguyễn Thanh nhìn Điền Nguyệt Nguyệt lên xe cùng Lại Bác Vũ rời đi, nghĩ là cô ấy sẽ không tới nên chỉ có thể trở về chỗ bên cạnh Mạc Trọng Đan, kiên trì nói: “Ý tốt của người khác chính là lòng hảo tâm, không phải nghĩa vụ. Tôi không thể không cảm ơn được. Anh yên tâm, tôi sẽ gọi điện thoại cho trợ lý, bảo cô ấy chuyển tiền cho tôi.”
Mạc Trọng Đan rũ mi mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Hà tất phải phiền toái như vậy, nếu không thì vậy đi, lần sau cô lại mời tôi. Khi ấy nhớ mang tiền, được không?”
Có lẽ do ngữ khí của anh có chút đáng thương nên Nguyễn Thanh không kịp phản ứng lại, ấp úng nói: “Cũng không phải là không thể.”
Mạc Trọng Đan: “Ừ, vậy lần sau nhớ mời tôi, hôm nay cô không mang tiền thì để tôi mời. Dù sao tôi cũng đã lên xe rồi, không thể đưa tôi quay về khách sạn được, tôi còn chưa ăn cơm đâu.” Mạc Trọng Đan dõng dạc “uy Hi*p”.
Nguyễn Thanh: “…..” Cô thật không dám đưa anh quay về.
Mạc Trọng Đan cười, lại hỏi cô: “Tại sao lại muốn vay tiền trợ lý?”
Nguyễn Thanh biết Mạc Trọng Đan đang muốn hỏi gì, cô giải thích: “Tiền trong thẻ ngân hàng của tôi hôm nay đều chuyển đi hết rồi, chỉ còn tiền mặt trong ví thôi.”
Mạc Trọng Đan không tiếp tục truy vấn nữa: “Được, vậy quyết định thế nhé, hôm nay tôi mời khách. Lần sau đến lượt cô mời.”
Nguyễn Thanh chỉ có thể gật đầu, trong lòng Mạc Trọng Đan vui sướng, xem đi này, bọn họ còn có thể ăn cơm lần thứ ba.
Sau khi xe đi được một đoạn, Mạc Trọng Đan đột nhiên nói: “Nếu hôm nay tôi mời khách thì để tôi làm chủ, hôm nay ăn sủi cảo đi!”
Nguyễn Thanh ngây ngốc, Mạc Trọng Đan nhìn về phía cô nói: “Có thể không? Hôm nay cô không muốn ăn sủi cảo sao?”
Ai ngờ được, Nguyễn Thanh nghe xong còn rất hào hứng, nở nụ cười xán lạn: “Được, hôm nay tôi rất muốn ăn sủi cảo.”
Ánh mắt Mạc Trọng Đan càng trở nên dịu dàng, anh nhẹ giọng nói với cô: “Tôi biết.” Tôi đã xem bài đăng của em.
Nguyễn Thanh ngu người: “???”
Mạc Trọng Đan đưa Nguyễn Thanh đến quán sủi cảo ở một nơi cực kỳ hẻo lánh, sau khi tới thị trấn nhỏ còn phải lái xe về phía khu dân cư thưa thớt tầm 10 phút, sau đó xuống xe đi bộ ba phút trong con hẻm nhỏ mới tìm được cửa hàng.
Biển hiệu cũ kỹ, cách cửa gỗ cũ nát và ba bộ bàn ghế nhỏ đơn sơ nằm trong quán nhỏ ấy.
Lúc này trong quán đã không còn người, ông chủ là một người đàn ông có râu quai nón, nhìn đã có chút luống tuổi. Ông ngồi sau quầy rượu ngậm điếu thuốc, thấy hai người vào thì hỏi: “Ăn gì?”
Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh đều gọi sủi cảo cải trắng nhân thịt heo, ông chủ thu tiền của bọn họ rồi đứng dậy đi làm sủi cảo.
Mạc Trọng Đan tìm một cái bàn trong cùng rồi mang Nguyễn Thanh đi qua đó.
Sau khi Nguyễn Thanh ngồi xuống liền ha ha cười, Mạc Trọng Đan bị cô cười làm cho khó hiểu, hiếm khi cảm thấy hoang mang.
Nguyễn Thanh giải thích nói: “Sủi cảo anh làm đã từng lên hot search, sủi cảo đó…”
Mạc Trọng Đan: “….”
Nguyễn Thanh: “Thật sự quá khó coi.”
Mạc Trọng Đan nên nói như thế nào với cô đây? Hôm anh làm sủi cảo lên hot search là ngày cuối đông, mà ngay ngày hôm trước Nguyễn Thanh vừa đăng lên Weibo nói muốn ăn sủi cảo.
Vì vậy nên anh mới làm, đó là lần thứ hai anh làm sủi cảo trong đời, là làm vì cô.
Mạc Trọng Đan bị nghẹn nửa ngày, cuối cùng mới phun ra câu: “Thường ngày cô cũng chú ý tới những việc này sao?”
Nguyễn Thanh ho nhẹ, sau đó lời lẽ chính đáng nói: “Không có, tôi không xem.”
Mạc Trọng Đan: “….”
Thấy Mạc Trọng Đan có vẻ không tin, Nguyễn Thanh lại nói thêm: “Tôi thường hay xem tin tức thời sự.”
Mạc Trọng Đan: “….”
Nguyễn Thanh: “….”
“Sủi cảo xong rồi đây.” Ông chủ đem hai đĩa sủi cảo đặt trước mặt bọn họ, cũng mang luôn hai bát canh ra.
Mạc Trọng Đan yên lặng quay đầu nói với ông chủ: “Trứng vịt Bắc Thảo, trứng bắc cà chua sốt thịt bò, thêm hai chai coca.”
“Được rồi! Chờ một lát!” Nói rồi, ông chủ vui vẻ đi chuẩn bị.
Khi coca được mang lên, Mạc Trọng Đan mở nắp ra cắm ống hút vào giúp Nguyễn Thanh, sau đó đẩy coca đến trước mặt cô.
Nguyễn Thanh nói cảm ơn, nhận lấy coca, sau đó hỏi anh: “Văn Nhụy không đi ăn cùng sao?”
Mạc Trọng Đan nhíu mày, không hiểu vì sao đột nhiên cô lại nhắc tới Tân Văn Nhụy, nhưng anh vẫn lắc đầu nói: “Không, cô ấy còn phải đóng phim.”
Nguyễn Thanh liền cười ngọt ngào: “Vâng ~!”
Mạc Trọng Đan không thể hiểu nổi nhìn cô, cứ cảm thấy ngữ khí của cô có gì đó không đúng. Nhưng mà anh cũng không biết là không đúng ở chỗ nào, câu trả lời này rất phổ biến và bình thường mà.
Nguyễn Thanh ăn sủi cảo xong thì dựng ngón tay cái với Mạc Trọng Đan: “Ăn ngon, thực sự rất ngon.”
Ông chủ đi từ trong phòng bếp ra: “Cô gái, đây là tôi làm đấy!” Cô khen anh ta làm cái gì?
Nguyễn Thanh liền cười nói với ông chủ: “Thì bởi vì anh ấy đưa tôi tới đây tôi mới có thể ăn sủi cảo ngon như vậy mà.”
Ông chủ cũng không phản bác, mang những món Mạc Trọng Đan gọi lên. Ông nhíu mày nhìn Nguyễn Thanh một lát rồi đột nhiên nói: “Trông cô rất quen đấy!”
Nguyễn Thanh: “….” Không phải chứ, ông không quen biết Mạc Trọng Đan mà lại nhận ra tôi?
Ông chủ nghiêm túc nhìn Nguyễn Thanh một lát, đột nhiên nói: “Tiểu Thảo?”
Lúc này, Nguyễn Thanh và Mạc Trọng Đan đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Nhân vật Tiểu Thảo này là nhân vật bi tình mà mấy năm trước Nguyễn Thanh đóng, là bộ phim nông thôn nói về thời kỳ đầu thành lập Trung Hoa mới. Sau đó Tiểu Thảo ૮ɦếƭ tương đối thảm, là đói ૮ɦếƭ, để lại ấn tượng tốt cho những người cô, người chú còn sống.
Đáng tiếc lúc đó fans của bộ phim chỉ có của người cô và người chú, suất diễn của Tiểu Thảo còn ít, vì thế người ở trong giới ít ai biết Nguyễn Thanh qua bộ phim này.
Vậy mà ông chủ lại nhận ra nữ phụ trong bộ phim từ ba năm trước, đây quả là châи áι.
Ông chủ cười nói: “Aiya, hôm qua mẹ tôi còn xem lại bộ phim đó của cô đó, đến cảnh cô ૮ɦếƭ bà ấy còn khóc.”
Nguyễn Thanh: “….. Ôi, cảm ơn!”
Chờ ông chủ rời đi, Mạc Trọng Đan liền cười với Nguyễn Thanh: “Bộ phim đó tôi cũng xem.”
Nguyễn Thanh nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, có chút ngạc nhiên. Thật ra bộ phim này cũng khá hay, nhưng tuyệt đối không phải kiểu mà giới trẻ thích: “Hay không?”
Mạc Trọng Đan gật đầu, hay.
Hai người cứ thế im lặng, Mạc Trọng Đan nhanh chóng ăn xong, sau đó anh ngồi đối diện với Nguyễn Thanh phát ngốc. Thật ra anh rất muốn hỏi Nguyễn Thanh nghĩ như thế nào về anh? Rất muốn hỏi Nguyễn Thanh đã thích người khác chưa. Cũng rất muốn biết bây giờ Nguyễn Thanh còn thích nửa kia làm diễn viên không?!
Đúng vậy, nguyên nhân lớn nhất khiến anh chuyển sang làm diễn viên là vì khi Nguyễn Thanh nhận phỏng vấn đã từng nói, nếu bắt buộc phải chọn người trong giới để kết hôn, cô sẽ chọn diễn viên.
Chỉ cần cẩn thận đối chiếu thời gian sẽ phát hiện, tin tức anh chuyển sang làm diễn viên được tung ra chỉ sau buổi phóng vấn kia nửa tháng.
Nguyễn Thanh đối diện đã uống xong xanh, cô lấy khăn giấy lau miệng, sau đó ngẩng đầu cười với Mạc Trọng Đan.
Cô không biết ở trong lòng anh, nụ cười của cô có bao nhiêu lóa mắt.
“Tôi đi vệ sinh một lát.” Nguyễn Thanh nói.
Chờ Nguyễn Thanh đi rồi, Mạc Trọng Đan mới thở sâu, sau đó tự nói với bản thân rằng vẫn còn sớm, không vội. Bọn họ còn mấy tháng trời ở chung, sẽ thành công thôi.
“Ting ting”, âm thanh đột nhiên vang lên làm cắt đứt mạch suy nghĩ, lúc này Mạc Trọng Đan mới phát hiện điện thoại của Nguyễn Thanh đang kêu.
Cũng không biết có việc gì gấp hay không mà nó cứ kêu suốt một lúc, Mạc Trọng Đan quét mắt qua màn hình, trong nháy mắt cả người anh ngây dại.
Có một tin nhắn nhóm đang hiển thị trên màn hình, lúc này liên tục nhảy sang những tin nhắn khác liên tiếp, nhanh chóng đẩy những tin nhắn trước đó xuống.
Nhưng Mạc Trọng Đan vẫn đọc xong từng tin một.
“Thật viên mãn, hôm nay Nhụy Nhụy mặc áo lông cùng kiểu với Mạc ca.”
“Có ai trong nhóm có ảnh của Mạc ca không? Tôi muốn đối chiếu.”
“Ha ha ha ha, Nhụy Nhụy rốt cuộc cũng có ý thức rồi đấy.”
“Trong bây giờ trong lòng Mạc ca đang nở hoa rồi đúng không?”
Mạc Trọng Đan: “???” Mặc dù anh không muốn nhìn, nhưng ánh mắt không có cách nào rời khỏi màn hình di động.
Mãi đến khi một đòn nguy hiểm được tung ra.
“Là fans CP Tình ý sâu xa, cuộc đời của tôi thật viên mãn.”
Mạc Trọng Đan: “….” Cô nói lại xem.