Cảnh diễn ngoài trời của Tân Văn Nhụy và Mạc Trọng Đan, sau khi Ân Diệp bị người ta đổ oan phải đi khắp nơi tìm chứng cứ, mà nàng là tiểu thư Lâm phủ, lúc trước từng thu nhận hắn, để mắt tới hắn. Vậy nên khi hắn đi tìm chứng cứ điều tra chân tướng, đều là Lâm Tuyết Ngưng nàng ở bên cạnh Ân Diệp.
Hôm nay có mấy cảnh diễn hành động, khi Tân Văn Nhụy tới phim trường, việc đầu tiên là đi chào hỏi Tào Vĩnh Lượng, sau đó đi tìm Mạc Trọng Đan.
“Anh Trọng Đan, nghe nói tay anh bị thương, không sao chứ?” Tân Văn Nhụy đi đến bên cạnh anh, lo lắng hỏi.
Mạc Trọng Đan lắc đầu, nhìn miệng vết thương chỉ bé như đồng xu kia, cười nói: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao.”
Tân Văn Nhụy để sát mắt vào nhìn, đau lòng nói: “Lát nữa khi cầm kiếm có phải sẽ rất đau không?”
Mạc Trọng Đan nhìn vào mắt cô ta: “Một lát sau sẽ băng bó, chút đau này tôi có thể chịu đựng được.”
Tân Văn Nhụy liền gật đầu, cô ta không muốn đề cập đến chuyện của Nguyễn Thanh, phảng phất như anh và Nguyễn Thanh có chung một thế giới, còn cô bị cách ly ra ngoài.
Trong lòng Tân Văn Nhụy có chút hoảng, bởi vậy, cô ta lại nói đến chuyện mà chỉ có cô ta và anh biết.
“Anh Trọng Đan, hôm nay chú có gọi điện thoại cho em.”
Sắc mắt Mạc Trọng Đan trong nháy mắt lạnh xuống, anh nhìn Tân Văn Nhụy, sau đó lạnh lùng nói: “Chuyện của ông ấy tôi không muốn biết.”
Tân Văn Nhụy thở dài, không tiếp tục nói về ba anh nữa, lại nói về anh trai của anh: “Anh Sơn bảo em chuyển lời lại cho anh, anh ấy nói hôm trước chị San gọi điện thoại từ nước ngoài về hỏi thăm anh đó.”
Vì vậy biểu tình của Mạc Trọng hòa hoãn hơn chút ít, anh gật đầu, không tiếp tục đề tài này.
Tân Văn Nhụy gục đầu xuống, một lát sau cô ta lại ngẩng lên hỏi Mạc Trọng Đan: “Anh Trọng Đan, tối nay anh có rảnh không?”
Vốn cô ta muốn mời Mạc Trọng Đan ăn cơm, cô ta cũng biết rằng anh sẽ từ chối. Mấy năm nay, Mạc Trọng Đan không thích có quan hệ với cô ta, cô ta cũng biết đại khái là anh không muốn dính scandal.
Nhưng bây giờ, hai người ở chung một đoàn phim, cũng coi như là đồng nghiệp, ngay cả mời ăn cơm cũng không có gì sai chứ?
Nào biết đâu, Mạc Trọng Đan nghe xong câu này, trên mặt anh liền nở nụ cười. Anh cúi đầu nhìn bàn tay phải bị thương, sau đó lắc đầu nói: “Có hẹn rồi.”
Tân Văn Nhụy thấy mà ngây ngẩn cả người, có hẹn? Mạc Trọng Đan có thể có hẹn với ai?
Huyết sắc trên mặt cô ta dường như đã bị hút đi, toàn bộ gương mặt đều trắng bệch. May mà có lớp trang điểm nên không ai nhìn ra.
Mạc Trọng Đan cũng không chú ý tới vấn đề này, anh đứng dậy nói với Tân Văn Nhụy: “Đi thôi! Bắt đầu quay rồi!”
Tân Văn Nhụy gật đầu, thất thần đuổi theo anh.
Chiều hôm đó, trạng thái không tập trung đã khiến cô ta NG rất nhiều lần.
Vậy nên mấy cảnh sau đều bị kéo dài, khi Mạc Trọng Đan trở về đã gần 10 giờ. Phòng của Nguyễn Thanh ở tầng 6, mặc dù Mạc Trọng Đan biết là đã khuya nhưng vẫn đi tới trước cửa phòng cô, phân vân không biết nên gõ hay không.
Lại Bác Vũ khuyên anh: “Thôi, cũng không phải là chỉ ăn được mỗi ngày hôm nay, đúng không? Ngày mai lại hẹn!”
Mạc Trọng Đan lắc đầu: “Ngày mai hẹn chính là ngày mai, hôm nay chính là hôm nay.”
Lại Bác Vũ: “Vậy cậu gõ đi!”
Mắt Mạc Trọng Đan nhìn đồng hồ, thấy đã hơn 10 giờ, anh lại lắc đầu: “Đã trễ thế này…”
Lại Bác Vũ: “…..” Cho nên rốt cuộc là cậu muốn thế nào?
Ngay khi Lại Bác Vũ cho rằng Mạc Trọng Đan sẽ đứng đây chờ tới tối, cánh cửa rốt cuộc cũng mở ra.
Thấy hai người ở cửa, Điền Nguyệt Nguyệt cũng bị giật mình: “Sao hai người lại ở đây?”
Lại Bác Vũ nhanh miệng nói: “Buổi tối đã hẹn mời ăn cơm.”
Điền Nguyệt Nguyệt hiếm khi cạn lời: “…. Nhớ rõ thật đấy, vào đi! Chuẩn bị lẩu xong rồi.”
Lại Bác Vũ ngây ngẩn cả người, chỉ vào trong phòng nói: “Ăn ở đây?”
Điền Nguyệt Nguyệt gõ mặt đồng hồ: “Anh nhìn xem mấy giờ rồi? Nhà ai mở quán lẩu giờ này? Chỗ này còn hẻo lánh như vậy, đa số cửa hàng đều đã đóng cửa.”
Lại Bác Vũ nghẹn lời, đợi hại người vào cửa, Điền Nguyệt Nguyệt nhanh chóng che miệng lại.
“Vậy mà mình lại dám nói với người đại diện kim bài như vậy, ngại mạng lớn quá à!” Cô hoảng sợ nhìn bóng của Lại Bác Vũ, may mắn vì người ta không mắng mình.
Lúc này trong phòng đã bày ra một cái bàn tròn, bên trên có không ít đồ ăn.
Nguyễn Thanh đang ngồi trước bàn, cô mặc áo lông cổ chữ V màu xám, mái tóc dài buộc thành hình đuôi ngựa. Nồi lẩu bốc khói nghi ngút, làm vẻ mặt Nguyễn Thanh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, cô ngẩng đầu nhìn qua, khi thấy Lại Bác Vũ và Mạc Trọng Đan thì đứng dậy cười nói: “Vì trên tay anh có vết thương nên tôi nấu nồi canh nhạt, có thể chứ?”
Mạc Trọng Đan nhìn nồi lẩu trên bàn, nó không quá lớn nhưng còn mới, hẳn là sau khi cô tới đây mới mua. Anh lại nhìn vào nồi canh, quả nhiên bên trong là canh nhạt, một chút đỏ cũng không thấy.
Mạc Trọng Đan liền hỏi cô: “Cô thích ăn cay phải không?”
Nguyễn Thanh cười, giơ nước chấm trong tay lên: “Đúng vậy! Không sao đâu, tôi chấm là được rồi.”
Mạc Trọng Đan ừ một tiếng, đi qua đó ngồi xuống. Điền Nguyệt Nguyệt không ngồi vào mà qua chỗ khác lấy cái bàn mới ra, trong phòng thật chật chội.
Nhưng khóe miệng Mạc Trọng Đan lại mang theo ý cười, trong lòng thầm khen ánh mắt của trợ lý này tốt đấy.
Sự chú ý của anh một lần nữa lại phóng lên người Nguyễn Thanh, đột nhiên phát hiện trên bàn có ba bộ bát đũa, hai người ăn thì thừa, bốn người ăn thì thiếu. Mạc Trọng Đan kỳ quái nhìn bộ bát đĩa thừa ra, trầm mặc.
Quá trướng mắt.
Nguyễn Thanh thấy ánh mắt của anh thì cười hỏi: “Anh nhìn gì vậy?”
Mạc Trọng Đan ngẩng đầu, thần sắc lạnh lùng. Anh chỉ vào bộ bát đũa thừa kia. Nguyễn Thanh liền cười ha hả với anh, sau đó nói: “Anh đoán xem.”
Mạc Trọng Đan: “…..” Có dự cảm chẳng lành.
“Hì hì.” Nguyễn Thanh biết quan hệ của Mạc Trọng Đan và Tân Văn Nhụy lúc này đừng nói là các fan, ngay cả người trong giới cũng ít ai biết. Vậy nên, cô đã lấy cớ tạo cơ hội cho hai người họ: “Chẳng phải hôm nay anh diễn chung với Tân ảnh hậu sao? Nếu tôi chỉ mời anh ăn cơm, Tân ảnh hậu mà biết sẽ không vui.” Vì thế em đã tìm lý do để hai người có thể gặp mặt. Kinh hỉ không, bất ngờ không?
Vẻ mặt Mạc Trọng Đan lạnh lùng, không có một chút kinh hỉ, cũng không có một chút ngoài ý muốn nào.
“Vì thế, tôi mới mời cả ảnh hậu. Không ngờ ảnh hậu nghe xong lại rất vui…” Nguyễn Thanh cảm giác như mình đã làm được chuyện vô cùng tốt, thẹn thùng cúi đầu.
Mạc Trọng Đan: “….”
Lại Bác Vũ nghe đến đây thì mười phần đồng tình mà nhìn về phía Mạc Trọng Đan, muốn nói gì đó an ủi anh. Lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa, Điền Nguyệt Nguyệt nhanh chóng đứng dậy chạy ra.
Bên ngoài quả nhiên là Tân Văn Nhụy và người đại diện của cô ta, bọn họ đi vào, Tân Văn Nhụy ngay lập tức cười nói: “Nguyễn Thanh, cảm ơn em đã mời chị ăn cơm.”
Tuy là nói với Nguyễn Thanh, nhưng ánh mắt cô ta lại nhìn về phía Mạc Trọng Đan.
Mạc Trọng Đan bi thương ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, nhân sinh quá gian nan, thật sự…. quá gian nan.
“Ảnh hậu Tân, ngồi bên này đi.” Nguyễn Thanh vô cùng vui vẻ, giọng điệu cũng có chút thay đổi.
Tân Văn Nhụy ngồi vào vị trí của Nguyễn Thanh sắp xếp, vừa hay ở bên cạnh Mạc Trọng Đan, cô ta rất hài lòng, nói với Nguyễn Thanh: “Đừng gọi ảnh hậu mãi thế, em cứ gọi chị là Văn Nhụy đi!”
Nguyễn Thanh thấy hai người đối diện ngồi xuống, hình ảnh tuấn nam mỹ nữ đẹp đến mức nổi bong bóng. Cô hưng phấn nói: “Vâng ạ! Chị Văn Nhụy, chị ăn được canh nhạt chứ?”
Tân Văn Nhụy gật đầu, lại quay đầu nhìn về phía Mạc Trọng Đan nói: “Anh Trọng Đan vừa hay cũng thích canh nhạt.”
“A!”
Tân Văn Nhụy vừa mới nói ra, cái bát trong tay Nguyễn Thanh lập tức rơi xuống đất. Mạc Trọng Đan kinh ngạc, còn chưa kịp làm gì đã thấy Nguyễn Thanh ở đối diện nhìn anh, hai mắt như phát ra ánh sáng.
“Chị gọi anh ấy là anh Trọng Đan?” Ngữ khí của cô vô cùng nghiêm túc.
Trong lòng Tân Văn Nhụy vô cùng đắc ý, ngoài mặt thì thẹn thùng gật đầu: “Ừ, chị gọi thẳng như vậy.”
Ánh mắt của Nguyễn Thanh mang theo tia laser quét mắt nhìn về phía Mạc Trọng Đan, trong lòng truyền đến tiếng thét chói tai. A a a a a, cái này…. mình có thể hiểu, mình có thể hiểu.
Mạc Trọng Đan: “….”
Lúc này, Điền Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh cũng dừng động tác, cô nhìn thẳng vào Tân Văn Nhụy và Mạc Trọng Đan. Sau đó lại nhìn về phía hai người đại diện kim bài cùng bàn, Triệu Nhạc và Lại Bác Vũ không có phản ứng quá lớn, dường như bọn họ đã quen với cách gọi này nên không có cảm giác gì.
Điền Nguyệt Nguyệt bày ra vẻ mặt bừng tỉnh, hóa ra là chị Nguyễn nói đúng. Ảnh đế với ảnh hậu giấu cũng quá kỹ, chị Nguyễn có thể phát hiện ra được, lợi hại, lợi hại.
Sau khi Điền Nguyệt Nguyệt suy nghĩ kỹ thì lại càng thêm cẩn thận, cô nhanh chóng lấy ra một nồi lẩu khác, đây mới là nồi lẩu cô với Nguyễn Thanh thường hay dùng. Mà nồi lẩu mời khách kia là chiều nay đi mua ở siêu thị, chị Nguyễn vì nghèo nên không mua được nhiều nồi.
Vậy nên, cô chỉ có thể dùng cái nồi lẩu của khách sạn để chiêu đãi hai người đại diện kim bài này thôi.
Khi nhìn thấy nồi lẩu trên tay cô, Triệu Nhạc và Lại Bác Vũ đồng thời bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết.
Những người đại diện ngồi trên bàn này, Triệu Nhạc là người đã dẫn dắt được ba ảnh đế, minh tinh dưới trướng có rất nhiều người đang hot, là người đại diện cấp bậc thần tồn tại trong giới.
Mà Lại Bác Vũ, ngay người dẫn dắt thứ hai đã mang ra quái vật Mạc Trọng Đan, tài nguyên trong tay tốt vô số kể, là người đại diện trong truyền thuyết.
Mấy năm nay bọn họ thật sự chưa thấy qua nổi lẩu nào bé như vậy.
Điền Nguyệt Nguyệt một chút cũng không cảm thấy thẹn, ngẩng đầu hỏi hai người: “Ăn cay không?”
Triệu Nhạc và Lại Bác Vũ liền gật đầu, vì thế, bọn họ liền thấy Điền Nguyệt Nguyệt ném khối gia vị vào nồi lẩu nhỏ.
Sau đó cô ngẩng đầu cười với hai người họ: “Thật tốt quá, tôi cũng ăn cay.”
Triệu Nhạc: “…..”
Lại Bác Vũ: “…..”
Trong lòng hai người đồng thời có suy nghĩ ác liệt: Sớm biết vậy vừa rồi nói thích canh nhạt.
Ở bàn khác, Nguyễn Thanh đã hồi phục tâm tình. Trong phim truyền hình Tân Văn Nhụy cũng gọi Mạc Trọng Đan như vậy, đừng kích động, đừng kích động.
Cô ho khụ một tiếng, che dấu tầm tình kích động của mình, sau đó hỏi: “Xem ra chị Văn Nhụy rất quen thuộc với Mạc ảnh đế nhỉ?”
Tân Văn Nhụy hé miệng, còn chưa kịp lên tiếng, Mạc Trọng Đan ngồi bên cạnh đột nhiên ςướק lời cô ta: “Đã gọi cô ấy là Văn Nhụy, vậy gọi tôi là ảnh đế cũng quá xa lạ, gọi Trọng Đan đi.”
Trong phòng trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn về phía Mạc Trọng Đan.
Nguyễn Thanh: “…..”