Câu nói chất vấn của Ngọc Khuê chẳng khiến Daria tỉnh ngộ, bà ta như điên lại càng điên hơn.
"Đúng vậy.
Mẹ mày yêu quý tao nhưng mẹ mày lại nghe lời bố mày hơn, ông ta nói cái gì cũng nghe theo.
Ông ta bảo cho tao phù hợp với kinh doanh nhưng lại nói nếu ở trong nước kinh doanh tao rất dễ bị phạm pháp và đi tù, mới nói một câu như vậy mẹ mày đã tin.
Giờ mày xem, tao vẫn đang yên ổn ở đây, làm chủ tịch tập đoàn lớn của Pháp, đã bị bắt chưa.
Bố mày là không muốn chia sẽ mảnh đất vàng đó cho tao nên bịa ra lí do đó chứ mấy lời ông ta nói toàn luyên thuyên."
Daria một mực cho rằng mình đúng còn người khác là người sai, có giải thích tốn nước bọt cũng vậy nên Ngọc Khuê không muốn nói nhiều nữa.
Đến nước này rồi, cô và bà ta cũng nên chấm dứt mọi chuyện ở đây, cả hai nên cắt đứt quan hệ dì cháu.
"Chúng ta từ nay trở đi nên trở thành người dưng nước lã, không liên quan đến nhau nữa.
Dì nghỉ đi, tôi đã đặt vé máy bay mai tiễn dì ra sân bay về Pháp.
Dì hãy học cách thoả mãn dần với những gì đang có đi, ngồi yên ở ghế chủ tịch đó đủ khiến dì giàu rồi, đừng tham vọng nữa."
Nói xong, Ngọc Khuê quay đầu đi luôn, cô đã quá mệt mỏi với những vấn đề của thế hệ trước rồi.
Tưởng tất cả mọi việc đến đây là xong nhưng không...
"Nói cho mày biết một bí mật.
Kế hoạch hãm hại bố mẹ mày năm đó chú thím mày không có gan làm vậy đâu, tất cả đều do một tay tao lên kế hoạch, bọn họ là người giúp đỡ đấy.
Bất ngờ không, hahahaa."
Bí mật này đâu còn dùng hai chữ "bất ngờ" để miêu tả nữa, nó chẳng khác gì quả bom dội xuống đầu.
Hơn mười năm qua, kẻ cô cho rằng âm mưu hại ૮ɦếƭ bố mẹ mình là chú thím nhưng đâu ai ngờ lại là người ở ngay bên cạnh mình, người nuôi dưỡng, cứu vớt mình khi không có nhà để về.
Suốt mười năm qua, không ngày nào Daria không rỉ tai nhắc nhở cô nhớ về mối thù năm xưa để cô cố gắng mỗi ngày về trả thù cho bố mẹ.
"Tại sao chứ? Tại sao? Lại vì mảnh đất đó?" Ngọc Khuê hét lên đầy tức giận.
"Không sai, chính là vì mảnh đất đó.
Tao muốn có mảnh đất, chú thím mày muốn có công ty, hai bên hợp tác cùng đem về lợi ích cho mình.
Chỉ là năm đó khi lấy được công ty, chú thím mày lật lọng không giao ra mảnh đất, nói rằng công ty nhà họ Phạm không có mảnh đất nào như vậy.
Tao lúc đó không có thế lực trong tay nhưng chú mày có nên tao không làm gì được ông ta, đành phải nuôi lớn mày rồi cho mày về trả thù giành lại công ty đó.
Ai ngờ mày càng lớn càng không nghe lời, vướng vào tình yêu để mù quáng mất luôn cái công ty, mất luôn cả mảnh đất quý giá đó." Daria chẹp miệng đầy tiếc nuối khi tuột mất mảnh đất vàng của bà ta.
Ngọc Khuê hoàn toàn gục ngã, thật may có Trịnh Đình Vũ đỡ cô không cô sẽ ngã xuống đất mất.
Sự thực như vậy, quá tàn khốc, từng người thân xung quanh cô chỉ chăm chăm nhắm vào công ty của bố mẹ, nhắm vào gia sản họ để lại, không tiếc thủ đoạn làm việc bất hợp pháp để giành được thứ mình muốn, bất chấp tất cả dù đó là người thân thiết của mình.
Ông trời đang trêu đàu số phận cô sao.
"Hình như bà có chút nhầm lẫn gì rồi.
Mảnh đất mà bà nói, khi tôi được bàn giao công ty không hề thấy nó nằm trong phạm vi quản lí của công ty nhà họ Phạm." Trịnh Đình Vũ yên lặng nãy giờ thì lúc này mới lên tiếng.
Điều anh xác nhận khiến Daria hoá điên thực sự.
"Không thể nào? Mày lừa tao? Tại sao công ty đó không quản lí mảnh đất vàng đấy được? Mảnh đất quý như vậy biến đâu rồi?" Daria hét lớn lên, bà ta vò đầu bứt tóc, không chịu tin những gì Trịnh Đình Vũ nói.
Mà anh cũng chẳng quan tâm, đỡ Ngọc Khuê dậy, ôm cô vào trong lòng.
Đúng lúc này anh ra hiệu cho Mark hạ súng xuống, mấy vệ sĩ kia nhân cơ hội này định Ϧóþ cò nhưng ngay lúc đó cảnh sát từ cửa ập vào đông như đàn kiến lửa, họ chĩa súng về phía mấy người vệ ãi đang cầm súng hô to: "Tất cả bỏ súng xuống."
Mọi chuyện giải quyết nhanh chóng khi cảnh sát đến, Trịnh Đình Vũ đưa ra lời khai và giấy tờ, bằng chứng kinh doanh trái phép của Daria và đoạn băng ghi hình ghi âm những gì bà ta vừa nói để làm chứng cớ cho vụ án của bố mẹ Ngọc Khuê năm đó.
Daria và người của bà ta bị cảnh sát đưa đi một lúc rồi Trịnh Đình Vũ và Ngọc Khuê cũng rời đi.
Mark là người lái xe, anh ta nhìn hai người phía sau nay giờ quá yên tĩnh, không nói với nhau câu nào, Ngọc Khuê thì cứ thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh ta biết đây không phải lúc để đề cập đến vấn đề này nhưng buộc phải hỏi:
"Tổng giám đốc Trịnh, việc của chúng tôi..."
Trịnh Đình Vũ rút ra mấy tập hồ sơ đưa cho Mark, "Mọi việc đã ổn thoả rồi.
Giấy tờ của các anh đã được bạn tôi xử lí sạch sẽ từ mấy ngày trước, giờ tôi đưa cho anh.
Từ nay trở đi trong thế giới ngầm này các anh chỉ là người đã ૮ɦếƭ."
Mark nhận lấy tập hồ sơ, nói cảm ơn Trịnh Đình Vũ.
"À còn việc nữa tôi cần báo cáo.
Vừa James thông báo hai người ở khách sạn kia đã bị cảnh sát bắt vì tội mạo danh người khác rồi.
Phạm Phương Ngân bị bắt vì tội phẫu thuật thẩm mỹ thành cô Rose và Jack bị bắt vì phẫu thuật thẩm mỹ thành anh."
Trịnh Đình Vũ gật đầu như ý nói "Đã biết"..