Chuyến xe sẽ đi đến Lào Cai nghỉ lại một đêm ở đó rồi sáng hôm sau nhóm người Trịnh Đình Vũ và Ngọc Khuê mới đi từ Lào Cai lên Sa Pa.
Lúc đầu mới lên xe Ngọc Khuê còn hào hứng ngắm cảnh, nói chuyện và ăn vặt cùng Quỳnh Giang, sau đó mệt quá cô cũng lăn ra ngủ luôn.
Đầu cô dựa vào cánh cửa bên cạnh mạnh ngủ, thỉnh thoảng xe đi vào ổ gà xốc lên khiến đầu Ngọc Khuê đập vào kính cửa sổ mấy lần.
Cô nhăn mày điều chỉnh lại tư thế ngồi, đầu gục xuống ngủ không dựa vào đâu cả nên mỗi lần xóc xe đầu cô gật gù liên tục.
Trịnh Đình Vũ ngồi phía sau nãy giờ đều dõi theo từng hành động nhỏ nhất của người ngồi gần cửa sổ phía trên mà thầm cười.
Cái dáng vẻ gật gù liên tục kia của Ngọc Khuê trông không khác gì chú chó gật đầu trên xe, trông thật hài hước.
Nhưng tư thế ngủ thế kia chắc chắn rất khó chịu, nhìn cái mặt nhăn nhó của Ngọc Khuê là biết.
Nhìn thấy cô như vậy, Trịnh Đình Vũ không nỡ chút nào, nhất là khi cái đầu kia mấy lần đập vào kính cửa sổ, cứ với cái đà này lên được đến tận Lào Cai thì đầu Ngọc Khuê đã sưng một cục u rồi.
Trịnh Đình Vũ đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai Quỳnh Giang ngồi bên cạnh Ngọc Khuê đánh thức cô ấy dậy tỏ ý đổi chỗ cho hắn.
Quỳnh Giang chẳng biết có phải vì lí do gì đặc biệt không mà rất sẵn lòng nhường chỗ, nhảy nhanh xuống hàng ghế sau ngồi đổi chỗ cho Trịnh Đình Vũ.
Trịnh Đình Vũ ngồi vào vị trí cạnh Ngọc Khuê, lúc chuẩn bị ngồi xuống hắn có nhìn qua mấy người áo đen đi theo Ngọc Khuê ngồi ở hàng dưới đang chuẩn bị đứng lên tiến về phía hắn nhưng nhanh chóng đã bị người của Lương Thế Quang ngăn lại.
Dù gì cũng đang ở trên xe có tài xế và hướng dẫn viên du lịch, chắc chắn bọn họ sẽ không dám manh động tới mức phải đánh nhau trên xe đâu.
Đúng như Trịnh Đình Vũ đoán, khi bị người của Lương Thế Quang chặn lại, mấy người kia không tiến thêm nữa mà quay lại vị trí của mình.
Trịnh Đình Vũ ngẩn ngơ ngồi ngắm Ngọc Khuê một lúc, cái dáng vẻ lúc ngủ của cô xấu ૮ɦếƭ đi được, cả người theo quán tính của xe nghiêng phải nghiêng trái liên tục, đầu gật lên gật xuống thế mà vẫn yên giấc nằm ngủ.
Người gì mà ngủ tốt vậy, chắc có bom nổ cũng không biết trời ơi đất hỡi gì.
Quả thực mà nói bây giờ Trịnh Đình Vũ để ý mới thấy Ngọc Khuê có thể ngủ bất chấp hoàn cảnh, ngày trước hắn còn cho rằng cô mang thai, nằm trong chăn ấm đệm êm nên ngủ say là bình thường nhưng đây là ngủ trên xe, lắc qua lắc lại vẫn ngủ không biết gì.
Chợt xe phanh gấp lại một cái, đầu Ngọc Khuê đập thẳng lên ghế trên, cô kêu đau, xoa xoa đầu một chút rồi chẳng thèm để ý đến người bên cạnh mình là ai, ngả lưng dựa đầu vào cửa xe ngủ tiếp.
Trịnh Đình Vũ lắc đầu ngao ngán, hắn ngồi lù lù ở đây thế vậy mà cô gái bên cạnh coi hắn như người tàng hình, chẳng thèm ném nhẹ một ánh mắt qua.
Cứ chờ Ngọc Khuê để ý đến mình thì chắc đến mùa quýt năm sau, Trịnh Đình Vũ thở dài, vươn tay điều chỉnh lại dáng ngồi ngủ của Ngọc Khuê nghiêng về phía hắn, đầu dựa lên vai hắn để lỡ có đi vào ổ gà hoặc có khúc cua thì đầu không bị va đập lung tung nữa.
Dường như cảm nhận được hơi ấm cùng sự mềm mại để gối đầu nên Ngọc Khuê nhích gần về phía Trịnh Đình Vũ, tựa đầu vào vai hắn ngủ ngon.
Trịnh Đình Vũ nhìn thấy cô như vậy, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Lâu lắm rồi hắn mới được gần cô như vậy, một tháng vừa qua dù mối quan hệ của hai đã gần gũi hơn ngày đầu gặp mặt rồi nhưng Ngọc Khuê vẫn luôn tìm cách đẩy hắn ra xa.
Trịnh Đình Vũ thắc mắc rốt cuộc có phải vì những bức ảnh và video bốn năm trước khiến Ngọc Khuê trở nên ghét hắn hay là trong bốn năm kia đã có điều gì đó tác động tới cô.
Đây là dấu hỏi lớn mà Trịnh Đình Vũ vẫn chưa tìm được câu trả lời.
[...]
Sáu giờ tối xe của Trịnh Đình Vũ và Ngọc Khuê đã đến Lào Cai, trước khi đến khách sạn nghỉ ngơi, họ ghé vào một nhà hàng dùng bữa tối.
Ngồi trên xe một chặng đường dài, ai cũng cảm thấy đói nên bữa tối này dù chỉ là nồi lẩu bình dân, không có sơn hào hải vị gì hết nhưng nó vẫn ngon đến lạ thường.
Tính sương sương Ngọc Khuê đã ăn ba bát bánh đa nhúng lẩu cua đồng rồi, ăn xong có chút đau lòng khi cô ăn bữa tối nhiều quá nhưng biết sao được, thèm lắm rồi cô không khoá nổi miệng.
Mọi người dùng xong bữa tối là đã hơn 8 rưỡi, ngồi nghỉ một chút rồi tất cả lên xe về khách sạn.
Khách sạn của họ là Royal Hotel có view nhìn ra sông lớn và phía bên kia sông chính là Trung Quốc.
Khách sạn nằm toạ lạc ở nơi cách cửa khẩu tầm 1 km, là nơi tất bật người qua kẻ lại.
Bây giờ ngồi trên xe Ngọc Khuê không ngủ nữa vì cô đã ngủ cả chiều, hơn nữa cảnh đẹp bên ngoài thu hút toàn bộ sự chú ý của cô.
Thành phố đã sáng đèn, bên sông biên giới Việt Nqm sáng rực ánh đèn đường và đèn trang trí xanh đỏ tím vàng, tất bật người đi chơi vào buổi tối, dù thời tiết ở đây lạnh hơn về đêm nhưng cũng chẳng ngăn nổi tinh thần hưởng thụ ngắm cảnh của họ.
Phía bên kia sông là Trung Quốc cũng không hề kém cạnh, sáng đèn rực rỡ sánh đôi với bên này con sông.
"Có gì đặc biệt mà em nhìn chăm chú vậy?" Trịnh Đình Vũ ngồi sát về phía Ngọc Khuê, nhìn theo phía cô chăm chú nhìn nãy giờ.
"Cảnh đêm đẹp quá, thật sự rất đẹp."
Trịnh Đình Vũ không nhìn cảnh nữa mà quay sang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng của hắn chăm chú dõi theo từng chuyển biến cảm xúc rất nhẹ trên khuôn mặt của Ngọc Khuê.
Đôi môi nở nụ cười tươi khi được ngắm nhìn cảnh đẹp nhưng đâu đó sâu thẳn trong đôi mắt là nỗi buồn ẩn khuất khó gọi tên.
Điều này Trịnh Đình Vũ nhìn ra được.
Con người ta có thể che giấu nỗi buồn bằng cách nguỵ trang một nụ cười tươi nhưng đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nó sẽ cho bạn biết người đó có thực sự vui hay không.
Nhìn thấy nụ cười như cố để che đi nỗi niềm ẩn sâu trong ánh mắt của Ngọc Khuê mà Trịnh Đình Vũ xót lòng thay.
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với cô ấy vậy?" Đây là câu hỏi hắn muốn hỏi Ngọc Khuê ngay lúc này nhưng lại nuốt vào trong, giờ có lẽ chưa phải lúc, Trịnh Đình Vũ cho là vậy..