Với sự mệt mỏi, buồn ngủ Chương Mỹ cuối cùng cũng lê được cái thân xác về nhà vì mệt mỏi cộng thêm việc quá lười đi lên cầu thang mà về phòng, Chương Mỹ quyết định ngả người nằm xuống sopha ngủ, ngủ được một lúc thì anh về, anh thấy Chương Mỹ ở nhà liền lại gần lay người Chương Mỹ nói:" Chương Mỹ sao em lại ở đây? Em để Duy An một mình sao? Lỡ đâu cô ấy xảy ra chuyện gì thì sao? Lỡ đây có người Gi*t cô ấy thì sao? Em yên tâm mà ngủ ở đây sao hả? "
Chương Mỹ bị lay một hồi mà tỉnh dậy, mới mở mắt ra đã thấy anh lải nhải bên tai nên có chút đau đầu, Chương Mỹ giữ bả vai anh thật chặt nói:" Anh hai! Duy An chị ấy không sao, chị ấy bây giờ đang ngủ, chị bảo em về nhà dặn anh là \' em nhớ nói với anh em là chị muốn nghỉ ngơi yên tĩnh không muốn ai làm phiền và nhớ canh trừng anh em nghỉ ngơi nếu anh em không nghỉ ngơi mà đến bệnh viện thì chị sẽ tuyệt giao với anh em luôn đây! \' Đó chị nói vậy đó, vậy nên anh đi nghỉ đi không là chị dâu tuyệt giao đó! "
Anh buông tay ra khỏi người của Chương Mỹ mắt thì lạnh bằng hỏi lại:" Cô ấy nói vậy? "
Chương Mỹ bỗng chột dạ lạnh hết sống lưng nhưng biết phải làm sao được phóng lao thì phải theo lao thôi, Chương Mỹ nhuốt nước bọt căng thẳng đáp lại:" V.......vâng.........! "
Anh không nói gì nữa mà đứng dậy lên phòng Chương Mỹ nhìn theo anh thấy anh về phòng rồi mới thở phào nhẹ nhõm nghĩ:" Vậy mà chiêu này có hiệu quả, nhưng lần sau không dám dùng nữa đâu nếu dùng nữa sẽ tổn thọ mất. "
Nghĩ xong Chương Mỹ ngủ tiếp nhưng lần này Chương Mỹ về phòng ngủ vì sợ sẽ có người khác làm phiền giấc ngủ, Anh về phòng nằm mà không thể nào ngủ được, anh cứ nghĩ tới câu " tuyệt giao " mà Chương Mỹ nói, anh không tài nào mà nhắm mắt được vì mỗi khi nhắm mắt thì anh lại nhìn thấy cảnh cô chán ghét, cự tuyệt anh. Anh đi xuống bếp lấy ít nước lạnh để rửa mặt cho đầu óc anh thôi nghĩ đến mấy chuyện khác, anh mở tủi lạnh ra chợt anh nghĩ cô sẽ vui khi anh nấu thứ gì đó cho cô, suy nghĩ đi đôi với hành động vậy là anh bắt tay vào làm.
Bố Mẹ anh đi mua những đồ bổ chất lượng nhất cho cô về đến nhà thấy có gì đó là lạ vì tất cả người giúp việc ở phòng bếp đều ở phòng khách trong tình trạng lo lắng đi qua đi lại mẹ anh lại gần hỏi:" Có chuyện gì vậy? Tại sao tất cả mọi người đều ở bên ngoài hết vậy? "
Bếp trưởng lại gần nói:" Dạ! Cậu chủ đuổi chúng tôi ra ngoài để nấu ăn cho vợ! "
Tất cả cẩn thận gật đầu các định, bố anh đặt đồ lên bàn nói:" Nếu đã vật thì mọi người nghỉ ngơi đi không cần phải lo "
Tất cả nhìn nhau lưỡng lự đồng thanh nói:" Vậy! Chúng tôi xin phép! "
Bố anh gật đầu sáu đó tất cả đi nghỉ ngơi mẹ anh háo hức mong chờ, Chương Mỹ ngủ được một giấc đi xuống nhà uống nước, mẹ anh thấy Chương Mỹ đi xuống liền hỏi:" Sao con lại ở đây? Duy An không sao chứ? "
Chương Mỹ ngáp ngắn ngáp dài nói:" Chị ấy khỏe rồi có lẽ chiều chị xuất viện sáng sớm mai về nước "
Bố anh cảm thấy điều này rất là bình thường nên hỏi cho có:" Sao về sớm vậy? "
- Vì để cho anh hai làm việc mà! Dù gì anh ấy đã lâu không đi làm, con nghĩ anh ấy phải mất hai ba tháng để giải quết
Nhắc đến anh thì mẹ anh lại vui mừng nói:" Có chuyện gì để sau! Anh con đang làm cơm trong bếp, lúc nữa con vào ăn với mọi người đi! Lần đầu tiên vào bếp không biết hương vị thế nào nhỉ? "
Chương Mỹ nghe nói anh đang nấu cơm như sét đánh ngang tai không nói được lời gì mẹ anh thấy vậy nói làm gì ngạc nhiên giữ vậy? "
Chương Mỹ khổ sở nói:" ng..... ngạc nhiên thật! "
Mẹ anh tự hào nói:" ai rồi cũng sẽ thay đổi thôi! "
Chương Mỹ lẩm bẩm:" Mong rằng có thể ăn được! "
Bố anh thấy biểu hiện của Chương Mỹ có chút bất an không biết là có ổn hay không nữa, sau một hồi lục ᴆục dưới bếp anh cũng làm xong, Ngải Luân vui vẻ đi vào Chào hỏi:" Cháu chào hai bác! Bác gái có chuyện gì vui thế ạ! Kể cháu nghe được không? "
Mẹ anh thấy Ngải Luân liềm lở nói:" Ngải Luân về đứng lúc lắm, đi ăm cơm thôi! "
Nghe Mẹ anh nói vậy Ngải Luân hai mắt sáng rực nói:" Vừa hay cháu đang đói! "
Mẹ anh vui vẻ khoe với Ngải Luân:" Hôm nay Tử Thần đích thân xuống bếp đó! "
Nghe xong cơ mặt Ngải Luân cứng lại không nói lên lời hai mắt trở nên tối thầm, tinh thần suy sụt. Mẹ anh thấy lạ nói:" Cháu sao vậy? "
Ngải Luân hoàng hồn nói:" Dạ..... dạ cháu không sao, mà cháu lo rồi cháu nên về phòng nghỉ ngơi thì hơn! "
- Không phải cháu vừa kêu đói sao?
- Cháu đùa thôi, giờ cháu lên phòng đây ạ.
Nói xong Ngải Luân liền bước đi Chương Mỹ biết Ngải Luân đang trốn đi liền nói:" Đứng lại! "
Ngải Luân dừng lại nói:" Có... có chuyện gì sao? "
Chương Mỹ lại gần Ngải Luân nói:" anh định trốn? Đâu dễ đến vậy! "
Ngải Luân chột dạ nói:" Anh... anh có trốn gì đâu! "
Chương Mỹ nghe vậy cười nham hiểm nói:" Dạo này em không có ăn kiên nên nhờ anh ăn hộ phần của em nha! "
Ngải Luân nhìn mẹ anh, bố anh sau đó là Chương Mỹ không biết làm thế nào đang đau khổ gật đầu, bố anh sau khi quan sát chương Mỹ và Ngải Luân phản ứng nên đã đoán được bữa cơm này như thế nào rồi, chỉ có mẹ anh là không hề để ý, anh ra gọi mọi người vào ăn, tất cả đều đã ngồi lên bằng ăn tuy ngôi cùng một bàn nhưng không khí lại khác nhau mẹ anh thì vui vẻ hạnh phúc, bố anh thì bình tĩnh toát lên vẻ tao nhã còn Chương Mỹ và Ngải Luân thì lại căng thẳng.
Mẹ anh vui vẻ cười không ngừng cho đến khi anh đặt đồ ăn lên bàn cơ miệng mẹ anh cứng lại trạng thái cũng thay đổi hẳn, bố anh thì cảm thấy hiển nhiên vì cũng đoán ra trước rồi, Chương Mỹ và Ngải Luân nhìn nhau thở dài, anh nói:" Ăn đi! " nói xong anh cầm hộp đựng thức ăn đi đến bệnh viện, mẹ anh nhìn đồ ăn trên bàn cười khổ nói:" Thứ này liệu ăn được không? "
Chương Mỹ và Ngải Luân lắc đầu nói:" chắc chắn không ăn được! "
Bố anh cần đũa tìm kiếm thử xem có cái nào ăn được không để cho mẹ anh ăn vì bố anh không muốn mẹ anh thất vọng, tìm một lúc cũng thấy được đưa cho mẹ anh ăn, mẹ anh vừa đưa vào miệng liền nhả ra bát sau đó uống nước, uống nước xong Mẹ anh nói:" Nó đã cho bao nhiên muối vào vậy? "
Chương Mỹ thở dài nói:" Vẫn không tiến bộ gì cả "
Bố anh bình tĩnh đánh giá thức ăn:" đồ ăn cháy khét, còn mặn đúng là không có năng khiếu bếp núc, đi ăn còn chỗ này đổ đi! "
Vậy là bốn người đi ăn còn anh thì mang đồ ăn đến cho cô, anh đến làm cô tỉnh, cô thấy anh cầm đồ ăn đến liền ngồi dậy nói:" Chồng mang đồ ăn đến cho vợ đó sao? "
Anh vui vẻ gật đầu sau đó thì lại gần cô mở ra, trong hộp chính là cháo tự tay anh nấu, thấy tay anh có nhiều vết thương mà lòng cô đau buồn nói:" Chồng làm sao? "
Anh gật đầu nói với vẻ ngây thơ:" Vì món này dễ làm nên chồng nấu cho vợ đó! "
Cô xoa đầu anh nói:" Cảm ơn chồng! "
Anh lắc đầu nói:" Không cầm cảm ơn đâu! Đang lẽ ra chồng mang đến cho vợ những món khác nhưng chồng thấy không ổn cho lắm nên đã đưa cho bố mẹ, Chương Mỹ và cả Ngải Luân ăn rồi! "
Cô nhìn anh cười nhẹ nói:" không sao! Hy vọng họ không có vấn đề gì "
- Đồ chồng làm sao có thể có vấn đề được!
- Rồi rồi! Vợ đói hay là chồng đút cho vợ ăn đi
Anh đút cho cô ăn, anh hồi hộp đợi cô đánh giá thành quả của anh, cô nhìn anh nói:" Ngon lắm! Nhưng chồng cho hơi ít muối. "
Anh liền đặt đồ xuống tủ bên cạnh cô đứng dậy nói:" Để chồng về nấu lại! "
Cô vội nắm tay anh nói:" không cần đâu vậy là ngon rồi! Chồng ăn với vợ đi! "
Anh ngồi xuống lưỡng lự nói:" Nhưng......... "
Cô vội cắt ngang:" Để vợ đút cho chồng! " nói xong cô liền lấy cháo đút cho anh sau đó nói:" Ngon không? "
Anh vui vẻ gật đầu sau đó lấy lại hộp cháo nói:" để chồng đút cho vợ tiếp nha! "
Cô không hề do dự mà gật đầu, vậy là anh và cô cứ đút qua đút lại cho nhau ăn trong vui vẻ, phòng bệnh bây giờ tràn ngập những sự yêu thương của đôi vợ chồng đang yêu