Hoa Nở Giữa Tháng Năm Cô Đơn - Chương 15

Tác giả: Sênh Ly

Tình yêu một nửa
Hôm đó trong buổi thảo luận của học viện, tôi đang nói về phù thủy.
Đây đáng lẽ là buổi thảo luận nghiêm túc về biên dịch, khổ nỗi dạo này sếp tôi lại mê tít tác phẩm Cành vàng của James George Frazer[1], tư tưởng về ba giai đoạn phát triển trí tuệ con người của Frazer có ảnh hưởng lớn đến học giả nhân loại trường phái chức năng Anh B.K.Malinowski.
[1] Là một nhà nhân học văn hóa nổi tiếng thế giới người Anh theo trường phái tiến hóa luận. Cành vàng chú trọng nghiên cứu văn hóa nhân loại thời kỳ chuyển đổi từ tín ngưỡng sang tôn giáo, từ tư duy ma thuật sang tư duy tôn giáo dưới cái nhìn khoa học.
Thế nên chúng tôi không ngừng bàn tán lạc đề, tôi là người xưa nay hay mê tín, tin chuyện ma quỷ, Trung Quốc hay của nước ngoài đều tin hết, cô bạn ngồi bên cạnh chen vào: “Này, các cậu có ai biết bùa giáng đầu không?”.
Sếp tôi là người trả lời đầu tiên: “Là ma thuật đen chứ, mười năm trước ૮ɦếƭ do bùa ngải ở Hawaii nhiều lắm, loại bùa này rất phổ biến ở các nước Đông Nam Á, lấy móng tay và tóc để nguyền rủa ai đó ૮ɦếƭ, nhưng trên cơ thể người ૮ɦếƭ chẳng có dấu vết bệnh lý nào”.
Bọn tôi nghe xong đều sởn gai ốc, ông anh lớp trên bảo: “Thôi đừng dọa người ta đi!”. Rồi ngồi xích lại gần tôi.
“Trong ma thuật đen đáng sợ nhất là thuật chiêu hồn – necromancy, được chia làm hai trường phái, phái chiêu hồn thường thực hiện bằng cách lập đàn và bùa chú, phái tử thi thường phải khai quật tử thi và trộm mộ thì mới đạt được ma lực hắc ám kinh khủng cần thiết”.
Chúng tôi thấy ngưỡng mộ sếp vô cùng, tuy ai cũng sợ nhưng đều tò mò ngồi nghe tiếp: “Hình thức hô gọi thường được tiến hành sau khi người ૮ɦếƭ được mười hai tháng, bởi vì dân gian tin rằng trong vòng mười hai tháng sau khi ૮ɦếƭ linh hồn vẫn lẩn quẩn xung quanh mộ. Không được để người sống nhìn thấy, địa điểm tiến hành thường ở các ngã tư, tầng hầm bỏ hoang, bãi hoang, khu rừng hay bụi cây khô héo nơi ít người qua lại. Chiêu hồn sư tay cầm quyền trượng, làm phép hô gọi những linh hồn thế giới âm. Nếu như làm phép thành công, thì chiêu hồn sẽ chịu khuất phục dưới chân của thầy đồng, sẽ biến hình thành âm hồn trả lời những câu hỏi và yêu cầu của thầy đồng”.
Sếp thao thao bất tuyệt nói nhiều lắm, lấy rất nhiều ví dụ. Phòng họp vốn đã trống trải, giọng sếp lại ấm trầm nên càng tăng hiệu quả kinh dị, rồi một lúc sau sếp ngừng lại một cách kỳ quái, cúi đầu xuống rồi lại ngẩng đầu lên, miệng nở nụ cười nham hiểm, thốt ra một câu: “E go sum te peto et uidere queo!”.
Sau đó hai con mắt cứ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên bàn.
Chúng tôi nhìn sếp vẻ cảnh giác, chiếc điện thoại bỗng đổ chuông ầm ĩ. Ngay tức khắc, phòng họp yên tĩnh trở nên đáng sợ, một cô bạn hét ầm lên: “Á, á…”.
Thế là bọn tôi cũng hét theo: “Á, á, á!”. Ông anh lớp trên còn nhảy co hết cả hai chân lên, cũng chẳng ai biết ai hét lên vì cái gì, chỉ là một lũ ngớ ngẩn rú ầm lên.
Sếp nhìn chúng tôi kỳ quặc, nhấc điện thoại nói: “A lô, bảo chú bốn giờ gọi điện, cũng đúng giờ phết nhở, ừ, anh giờ rảnh rồi, được, chú cứ đến cổng Bắc trường đợi anh nhé”.
Sau đó quay ra nhìn bọn tôi khinh bỉ nói: “Hét cái gì chứ? Thôi về tắm rửa đi ngủ đi”.
Rồi bỏ lại lũ học trò đã bị dọa thành công.
Tôi thật không chịu nổi nữa rồi, hai hôm liền bị mấy thứ vớ vẩn dọa sợ ૮ɦếƭ khi*p, cô bạn ngồi bên ôm cặp ảo não nói: “Cái lão ૮ɦếƭ tiệt, lão ૮ɦếƭ tiệt, tớ phải đi mua 乃úp bê bùa chú đây”.
Ông anh lớp trên tò mò hỏi: “乃úp bê bùa chú là cái gì vậy?”.
“Em cũng chẳng nói rõ được đâu, nói chung là một loại đồ dùng để phù hộ cho mình, đại loại là thế. Thôi, em phải đi đây, ở thêm lúc nữa chắc em sẽ tưởng tượng ra những xác ૮ɦếƭ chui lên từ mặt đất, còn sếp thì nhảy nhót hô thần gọi quỷ!”.
Anh lớp trên vội túm lấy cô ấy bảo: “Anh, anh đi, anh cũng muốn đi!”.
Nên tôi cũng nhảy lên hỏi: “Tớ cũng đi!”.
Trên đường chúng tôi bàn tán về cái ma thuật đen mà sếp vừa nói. Đến cửa hàng bán đồ lưu niệm cạnh trường, tôi thấy một đống 乃úp bê đầu to, được móc với nhau bằng chỉ.
Có rất nhiều loại được treo trên tường, anh lớp trên nhìn thấy một cái, hưng phấn chen lên nói: “Ha ha, cái này đẹp, anh thích cái này”.
Tôi xông lên đọc lời chú thích: “Muốn thấy người mà mình ghét tự gây thương tích, tự kỷ, hoặc nổi điên? Tự Thống Nam[2] sẽ khiến cái gai trong mắt bạn thần kinh không bình thường, tâm thần rời rạc, ưu tư buồn bực!”.
[2] Tên con 乃úp bê
Tôi run lẩy bẩy một tý rồi lại tiếp tục tìm, bỗng nhìn thấy một con 乃úp bê bùa chú có tên là Kẻ trộm trái tim: “Giúp bạn trộm trái tim của anh ấy và đem tình cảm chân thành của bạn tới cho người bạn yêu, khiến hai người trong lòng đều có nhau”.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại nhớ tới Cố Tông Kỳ.
Ánh nắng buổi trưa chiếu qua kẽ lá xiên xuống mặt đất, thành những bóng nắng rơi dưới chân. Dưới ánh nắng tôi giơ tay lên, hai con 乃úp bê treo trên tay, cơn gió đông bất chợt lùa tới, khiến chúng lắc lư, lắc lư.
Tôi cười ngô nghê, rất muốn tặng con màu đen cho Cố Tông Kỳ để đánh cắp trái tim anh về cho tôi, rồi sẽ đặt trong két an toàn, khóa hẳn mười tám chiếc khóa, từ đó trái tim anh chỉ thuộc về mình tôi mà thôi.
Và trong mắt anh cũng sẽ chỉ có mình tôi, những người con gái đều trở nên mờ nhạt.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, đến tôi cũng bị chính cái suy nghĩ ấy làm giật mình một phen, tôi thấy mình sao ích kỷ đến đáng sợ vậy. Cảm giác muốn chiếm hữu chưa từng mãnh liệt đến thế, thậm chí là với Đồng Nhược Thiên, cũng chưa bao giờ xuất hiện.
Nhưng mà, tặng con 乃úp bê bùa chú này cho anh bằng cách nào được nhỉ, liệu anh có nghĩ tôi thật ấu trĩ, thật ngớ ngẩn không?
Móc vào điện thoại, hay là treo vào túi xách, hay là lấy hẳn dây thừng treo vào cổ anh, để anh không lúc nào quên được tôi.
Tóm lại là cái này phải tặng như thế nào đây? Anh có nhận nó không? Thật là đau đầu quá cơ.
Tôi rất ít khi tặng con trai cái gì, chỉ cần là có ý tặng thì đều chọn sô cô la Dove.
Hồi đầu bọn họ đều nghĩ là tôi muốn tỏ tình với bọn họ, sau mới phát hiện ra rằng ở nhà tôi thứ nhiều nhất chính là sô cô la Dove, chỉ cần thò tay vào tủ là có thể mò được một hộp Dove sắp hết hạn.
Về sau đó trở thành thói quen rồi, bọn họ cũng chẳng để ý nữa, mà sô cô la cũng được các cô gái yêu thích.
Lần đầu tiên tặng quà sinh nhật cho Đồng Nhược Thiên, tôi phải vắt nát óc. Một tháng trước đó đã bắt đầu xếp sao giấy, mỗi sáng lên lớp đều mang một tập giấy gấp sao, không cần biết cô giáo đứng trên nói cái gì, chỉ cắm đầu vào gấp sao thôi. Tối về thích thú lôi đống sao đã gấp ra đếm một lượt, rồi bỏ vào bình thủy tinh, lắc lắc nghe tiếng chúng va vào thành, cảm thấy mình là đứa con gái hạnh phúc nhất trên đời này.
Sau tôi gấp đến đau cả tay nên chỉ gấp được chín trăm hai mươi ba ngôi.
Lẽ ra là định gấp hẳn chín trăm chín mươi chín ngôi cơ.
Ngày sinh nhật anh ta, tôi cẩn thận bọc chiếc bình lại, rồi hồi hộp chờ đợi sự kinh ngạc trong mắt anh ta, nhưng anh ta lại chỉ bình thản nhìn qua một cái nói: “Cám ơn em, anh rất thích”.
Nhưng mà tôi chẳng thấy vẻ thích thú gì trên mặt anh ta cả.
Sau đó có lần đến ký túc thấy chiếc bình sao cô đơn đứng một góc trong ngăn kéo, phủ một lớp bụi trên đấy, tôi chỉ đành quay mặt đi, giả vờ như không nhìn thấy.
Sau đợt đó tôi không tặng Đồng Nhược Thiên hay ai đó bất kể cái gì do tự tay mình làm, hoặc là món quà nào đặc biệt nữa.
Vì thế tôi mới âu sầu, tôi sẽ thấy Cố Tông Kỳ tay nắm chặt con 乃úp bê, liệu có Ϧóþ chặt đến nỗi xương của nó bị vỡ vụn không nữa.
Nghĩ như thế chẳng có tý ý nghĩa thực tế gì, nên tôi đem mấy cuốn sách cần dịch hôm nọ theo, định là tranh thủ lúc hỏi mấy thuật ngữ y học sẽ xem xem có cơ hội ra tay không.
Trước khi đi, tôi treo con 乃úp bê màu hồng vào điện thoại rồi đọc câu: “E go sum te peto et uidere queo”. Nếu như ông trời nhìn thấy nhất định sẽ cảm nhận được sự chân thành của tôi.
Vậy là tôi tới khoa ngoại, cũng đã muộn rồi, trên đường đi toàn thấy tiếng bản tin thời sự phát ra từ các phòng bệnh. Tới phòng trực bác sĩ, thấy ở trong có tiếng ai đó nói chuyện, nhìn vào thấy Cố Tông Kỳ đang đứng một bên xem phim CT.
Tôi bước tới, đứng ngay sau lưng anh khẽ “hù” một cái, anh quay đầu lại, cười nói: “Vừa nãy thấy em rồi, rón rén như trộm, hóa ra là định hù anh”.
“Thế anh có bị giật mình không?”.
“Sau giật mình được, em nhìn này ở đây có phản quang nên nhìn thấy ngay”.
Tôi tròn mắt nói: “Chán ૮ɦếƭ, anh đang làm gì vậy?”.
“Đọc phim, đoán xem đây là đâu?”.
Tôi nghĩ một lát rồi nói: “Trung thất”.
Anh nhìn tôi hơi ngạc nhiên: “Giỏi đấy”.
Tôi đưa tay, sờ sờ tấm phim CT rồi ra tay lấy hiệu: “Cố Tông Kỳ, em xem các bác sĩ giỏi trên ti vi loáng cái đã nhét được tấm phim lên rồi, nhét thế nào vậy? Mấy cái ốc nhỏ thế này, không phải là để kẹp vào à?”.
Anh lấy tấm phim xuống, cổ tay khẽ nâng tấm phim lên rồi nhét chắc chắn vào màn hình trắng, “Đấy, dùng lực mạnh một tý là được”.
Tôi tò mò, lôi xuống, thử nhét lên, nhưng thất bại, Cố Tông Kỳ cười bảo: “Mạnh tay nào”.
Cổ tay tôi bị anh nắm chặt, cảm giác mượt mà lan tỏa khắp người, dường như chạm cả vào mạch máu tôi. Mạch tự nhiên đập mạnh hơn bình thường, anh đứng gần như thế, gần như nửa người bao lấy tôi.
Tay anh cầm nhẹ nhàng, cánh tay tôi giơ mạnh một cái, “pắc”, tấm phim CT đã được nhét vào, vững chắc ở yên đó.
“Hóa ra đơn giản thế à”. Tôi lí nhí, tay anh dần buông ra.
“Đơn giản thế thôi, mà phải rồi, em tới tìm anh có việc hả?”.
“Dịch, từ y thuật tiếng Anh”.
Tối đầu đông rất lạnh, ánh đèn phòng trực sáng trưng, ấm áp.
“Đây là phẫu thuật cắt bỏ mảnh cung đốt sống, dây thần kinh kích thích, đây là viêm màng não…”.
Chuông điện thoại tôi reo, lúc rút ra con 乃úp bê bùa chú kêu lên vài tiếng. Hóa ra là tin nhắn của Tần Chí Văn: “Hộp gỗ giáng hương cậu muốn tớ tìm được rồi đấy, khi nào thì mang tới cho cậu được?”.
Tôi trả lời: “Mai đi, tớ ở trên trường”.
Vứt điện thoại sang một bên, nhưng mắt Cố Tông Kỳ không rời khỏi điện thoại của tôi, anh thấy kỳ lạ hỏi: “Cái kia… con 乃úp bê đấy là gì vậy?”.
“乃úp bê bùa chú đấy, ma thuật trắng đáng yếu”.
Thế là toàn bộ kiến thức hôm nay sếp dạy cho chúng tôi tôi đem kể lại nguyên văn cho Cố Tông Kỳ, sau khi nghe xong anh phá lên cười nói: “Cô ngốc, thế giới này làm gì có nhiều chuyện đến thế? Em đúng là rất biết tự dọa mình đấy”.
Tôi tỏ vẻ bất mãn cãi lại: “Em sợ ma, anh quản được sao?”.
“À, anh còn biết xem tướng đấy, cũng biết bói nữa, em tin không?”.
Mắt tôi sáng lên nói: “Tin chứ, anh xem cho em đi, xem sau này em có tiền không, có lấy được anh nào đẹp trai không?”.
Anh nhìn tôi, khóc dở mếu dở bảo: “Đưa tay đây, để anh xem nào, ừm, Dụ Tịch em sau này có rất nhiều tiền đấy, nhưng không để dành được, còn chồng em sau này thì cũng được đấy”.
Tôi nghiêng đầu hỏi: “Sao mà anh xem được?”.
“Bí mật, không nói cho em biết!”.
“Đồ keo kiệt, hứ!”.
Anh cười, buông cuốn sách xuống, cầm điện thoại của tôi lên ngắm nghía một lát hỏi: “Cái này là để phù hộ điều gì vậy?”.
Bất ngờ bị hỏi nên chẳng biết trả lời ra sao, tôi không thể nói với anh là cái này là con 乃úp bê bùa chú chuyên để đánh cắp trái tim anh, thế nên chỉ đành phát huy khả năng bốc phét của tôi: “Ở trên đó có một hình trái tim, có nghĩa là tình yêu mà, con 乃úp bê này sẽ phù hộ cho mình luôn bình an, lúc nào tâm trạng cũng thoải mái, anh thích không?”.
“Đáng yêu phết đấy”.
Thừa cơ xông tới, tôi đút tay vào túi nắm chặt con 乃úp bê còn lại, hít một hơi sâu, cuối cùng cũng dám cất tiếng hỏi: “Cố Tông Kỳ, em còn một con nữa, anh có lấy không?”
Anh hơi ngạc nhiên nhìn tôi, không nói có lấy mà cũng chẳng nói không lấy, tim tôi đập một cách khó khăn, thấy khó xử nên tôi đành quay mặt đi nói: “Không lấy thì thôi vậy, em cũng chẳng thèm cho anh đâu!”.
Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo là quyền của con gái mà.
Nhưng mà tôi buồn, dù bề ngoài thì giả vờ như chẳng có chuyện gì, giống như khi tôi nhìn thấy chiếc bình sao vậy.
Tôi cúi xuống đọc sách, chẳng nói gì nữa, nghe thấy bên tai tiếng anh cười nói: “Sao thế, cô ngốc, anh cũng đâu có nói là không lấy, vừa nãy chỉ là anh đang nghĩ xem treo vào điện thoại hay là cất ở chỗ khác thì hay hơn”.
“Móc vào điện thoại đi!”. Tôi muốn cười nhưng vẫn phải cắn răng nhịn, “Đưa đây, em móc vào giúp anh”.
Anh vừa cười vừa lôi điện thoại ra, mắt tôi sáng lên nói: “Sharp à? Đẹp thế chứ!”.
“Ừ, từ hồi ở Nhật đã quen dùng điện thoại Nhật rồi”.
Tôi cầm lấy, bóc con 乃úp bê ra, nhưng sao tay tôi chẳng chịu nghe lời vậy chứ, có cố thế nào thì sợi dây cũng không chịu luồn qua khe, làm tôi tức muốn ૮ɦếƭ.
Cố Tông Kỳ nhìn tôi, ánh mắt anh đang giấu nụ cười, giữa những cái nhìn con mắt chuyển động sáng long lanh, chiếc áo sơ mi kẻ sẫm rất hợp với khuôn mặt tuấn tú của anh, sợi tóc trước trán rơi xuống mi mắt, sáng tối đan xen sinh động lạ thường.
Bàn tay thuôn dài đẹp đẽ giơ ra nói: “Cô bé, thôi để anh luồn cho”.
Anh nhẹ nhàng xoắn sợi dây luồn qua khe một cách dễ dàng, rồi thắt nút lại, tôi đưa tay ra giật giật thử, nói: “Ừ, chắc không rơi được đâu, hi hi, đáng yêu ghê cơ”.
Anh không nói gì, mặc tôi, miệng vẫn khẽ mỉm cười.
Nhưng bầu không gian yên tĩnh đó nhanh chóng bị tiếng guốc vội vàng bước tới phá tan.
Từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp một thiên kim tiểu thư nào thấy yêu như thế, đôi mắt trong veo ngấn nước, mái tóc xoăn lọn to vương bên tai, cô ấy mặc chiếc áo gió màu vàng nhạt, chân đi giày cao gót đen.
Cô ấy gọi Cố Tông Kỳ: “Tông Kỳ, bố em vừa bị sốt rồi, anh mau tới xem sao”.
Cố Tông Kỳ nhăn trán, chẳng kịp nhìn tôi một cái, tiện tay cất điện thoại vào túi, vớ kẹp bệnh án bên cạnh rồi nói với cô ấy: “Để anh qua xem”.
Rồi anh quay sang nói với cô y tá trực ban: “Gọi điện cho phó chủ nhiệm đi, bảo ông ấy tới kiểm tra”.
Lúc đi anh quay đầu nhìn tôi một cái, ánh mắt khá phức tạp, nhưng tôi giả vờ như không thấy, cúi đầu xuống.
Tôi mở hồ sơ quản lý bệnh nhân, nhập tên người bệnh vào, trên màn hình nhảy ra dòng chữ: “Kiều Khoa, phòng VIP”, rồi lặng lẽ tắt sơ đồ đi.
Cố Tông Kỳ và cô gái kia có mối quan hệ gì? Cô ấy gọi anh lược bỏ cả họ, mà anh cũng rất vội vàng lo lắng.
Còn nữa, bệnh nhân là phó chủ tịch thành phố Châu, ông ấy chỉ sốt cao mà cũng phải gọi cả phó chủ nhiệm tới, nếu như là bệnh nhân khác không biết Cố Tông Kỳ liệu có tích cực thế không.
Tôi lạnh lùng nghĩ. Cơn gió đầu đông cố luồn qua khe cửa thổi vào, lòng tôi tự nhiên lại băng giá.
Con 乃úp bê bùa chú nằm trên bàn hồ đồ chẳng biết gì nhìn tôi, trên tay còn ôm trái tim kia, cảm thấy sao nực cười thế.
Tôi bực bội cả tối, thực ra tôi hiểu tôi chỉ là ghen quá mà thôi, nên ai gặp cũng nổi cáu.
Lôi một người con gái nào đó trên mạng ra nói chuyện, tôi tào lao một hồi, cuối cùng nhận được một câu rằng: “Mệt, có gan thì tỏ tình đi, không có gan thì kiếm cái đo nhiệt độ đo xem não cô bao nhiêu độ, nếu như biết luộc trứng thì đi mua lấy hai quả, đỡ phải sinh sự”.
Tôi ngồi xổm trên ghế, ngẫm nghĩ hai chữ trên màn hình: “Có gan…”.
Tôi tắt máy, trèo lên giường, chăm chú suy nghĩ cách tỏ tình.
Tôi nghĩ rất lâu, cho đến khi mặt nạ khô cong cũng vẫn chưa nghĩ ra. Bởi vì vấn đề là tôi nghĩ không ra cách mình bẽn lẽn đứng trước mặt Cố Tông Kỳ, tay mân mê chiếc khăn tay, thẹn thùng không nói lên lời. Tôi nghĩ Cố Tông Kỳ sẽ khẽ đỏ mặt, nói với tôi rằng: “Dụ Tịch, Dụ Tịch…”.
Tôi rất muốn anh nói nốt những lời còn lại, lòng thầm sung sướng, nhưng chẳng có gì ngạc nhiên mừng rỡ cả. Tôi nghĩ, mối quan hệ nam nữ lúc nào là hấp dẫn nhất, đó chính là lúc mới yêu, thế là tôi xông lên khóa chặt môi anh lại.
Tất cả rõ như ban ngày.
Trong bóng đêm, tôi tròn mắt với chính mình, quay lưng cái đã ngủ mất.
Hôm sau, Tần Chí Văn tới tìm tôi. Cậu ấy lái xe tới, chiếc Audi sáng loáng đỗ ngay dưới sân khoa Văn. Cả đêm không ngủ ngon giấc, tôi uể oải cầm lấy hộp giáng hương được bọc tử tế trong chiếc hộp gấm, vẫn chưa mở ra đã ngửi thấy mùi hương đậm nồng thần bí. Mùi hương này giống hệt với mùi trên người Cố Tông Kỳ, nhưng phảng phất lẫn cả mùi khác nữa.
Là thứ mùi hương thoang thoảng, đượm nồng ngào ngạt, từng sợi nhuộm hương thơm gỗ quý thanh nhã ngàn năm, nửa lẳng lơ nửa lôi cuốn, có cả mùi hương mê hồn, tôi thấy ngạc nhiên hỏi: “Đây là mùi gì?”.
Cậu ta dẩu môi nói: “Mở ra xem thì biết thôi”.
Tôi cẩn thận bóc hộp ra, không khỏi thốt lên tán thưởng: “Chiếc hộp đẹp quá, hóa ra người xưa đúng là có cách nói bỏ gốc lấy ngọn, ý, trong này là cái gì thế? Túi thơm?”.
Cậu ấy cười nói: “Con gái các cậu không phải đều thích mua túi thơm gì đó về ướp quần áo sao? Tớ thấy nên mua về tặng cậu đấy”.
Quả nhiên bên trong là cánh hoa khô đã được ướp hương, tự nhiên tôi muốn cười phá lên, những ấm ức bỗng bị hương thơm dễ chịu này làm cho tiêu tan, nhưng vì câu nói dưới đây của Tần Chí Văn mà tôi lại thấy chán.
Cậu ấy bảo: “Tịch Tịch, có phải cậu yêu ai đó rồi không?”.
Tôi thở dài thườn thượt nói: “Hả? Gì cơ? Vậy sao?”.
Bầu trời u ám, mặt trời núp sau mây mù, từng ánh nắng ấm áp dần biến mất, bờ vai tự nhiên mát lạnh, tôi vuốt vuốt tóc nói: “Ôi giời, chẳng có gì to tát đâu, thực ra tớ rất là đa tình mà…”.
Chẳng hiểu sao mà trước mặt Tần Chí Văn tôi lại rất ngại mở mồm nói tôi thích người khác, hồi với Đồng Nhược Thiên cũng thế. Có vẻ như thế giống như chính mồm tôi đã phản bội lại lời hứa ngày nào với Tần Chí Văn.
Và tôi sợ một ngày nào đó nhỡ có bị thất tình, lại ỉu xìu trốn vào một góc nào đó tự mình liếm vết thương. Tôi sợ nhìn thấy ánh mắt Tần Chí Văn, đôi mắt sâu, âm thầm chảy nước mắt, giống như thánh nhân siêu thoát, trước khi tới cõi niết bàn nhìn xuống chúng sinh ngu muội, bi thương đồng cảm, xót xa cho sự đáng thương và đau khổ của tôi.
Nhưng Dụ Tịch tôi chẳng cần người khác phải đồng tình cảm thông.
Ánh mắt cậu ấy ngơ phút chốc nhưng ngay lập tức lại cười nói: “Cái cậu này, sao chẳng nói gì cho tớ thế?”.
Nụ cười đó chẳng chiếu thẳng tới mắt, tôi nhận rõ điều đó, chỉ đành ấp úng trả lời: “Chỉ mới có cảm tình chút thôi, ái dà, nói nhiều thế làm gì, tớ đói rồi, tớ mời cậu đi ăn nhé”.
Tần Chí Văn gật đầu: “Ừ, đi ăn thôi”.
Nhưng ngón tay cậu ấy vẫn nắm chặt, tôi lại chỉ đành giả vờ không thấy.
Lúc ăn cơm lại gặp nhóm bố nuôi tôi, may không có Cố Tông Kỳ. Tôi nghĩ anh chàng chắc giờ đang hươ chân múa tay trước mặt ông phó chủ tịch thành phố và cô thiên kim tiểu thư nào đó và tôi lại thấy bực bội, thế nên tôi gọi món đuôi lợn nấu dấm, ăn rất vui vẻ.
Bố tôi đang nói chuyện với các bác sĩ về bệnh tình của phó chủ tịch thành phố Châu, tôi loáng thoáng nghe được rằng ông ta vì bị viêm tuyến tụy cấp nên phải nhập viện, tôi thì thầm hỏi: “Bệnh này nặng không ạ?”.
Bố tôi chẳng thèm ngẩng đầu lên bảo: “Bệnh này mà không cẩn thận ૮ɦếƭ người như chơi ấy chứ”.
Tôi “hừ” một tiếng, lẩm bẩm: “Thảo nào mà tích cực thế, hóa ra là nghiêm trọng thế cơ à”.
“Cái gì tích cực thế cơ?”.
“Cố Tông Kỳ ấy, hôm qua lúc anh ta trực ban, người nhà ông ấy tới nói bị sốt cao, anh ta lập tức chạy đi, còn gọi điện cho phó chủ nhiệm tới nữa, thế là rất tích cực mà”.
Bố nuôi cười nói: “Con lại chạy tới quấn lấy người ta rồi hả? Tiểu Cố có kêu con phiền phức không?”.
“Anh ta mà dám ạ?”.
“Đấy, nhìn cái bộ dạng con kìa, bệnh viện có quy tắc nghiêm khắc là bác sĩ nào khám bệnh đấy. Cố Tông Kỳ chỉ là bác sĩ chữa trị chính, vẫn chưa có tư cách hàng đầu để xử lý loại bệnh viêm tuyến tụy có tính chất lây lan này, cũng giống như phẫu thuật Leep mỗi năm bệnh viện loại ba cũng chỉ thực hiện vài ca, cũng chỉ có người tư cách như bố đây mới được làm vậy”.
Lòng không còn bực nữa, nhưng vẫn còn để tâm đến nó.
Đến tôi cũng coi thường chính sự hẹp hòi đấy của tôi, chỉ vì thích một người mà trở nên ích kỷ như thế.
Bỗng nhiên bố nuôi hỏi: “Lần trước con kể câu chuyện gì cho Dụ Lộ nghe vậy? Thấy mẹ con bảo giờ nó chẳng dám đi đâu nữa rồi”.
Thế là tôi kể lại một lượt sự tình, bằng giọng điệu bình thản nhất.
Nghe xong bố nuôi cười ha hả: “Được, con đúng là thất đức quá đi, nhưng mà bố thích, không hổ danh là con gái ta!”.
Tôi dẩu mỏ lên nói: “Nên giờ đến nhà con cũng không dám về nữa rồi, con sợ không kiềm chế được lại kể nói câu chuyện kinh dị trong phòng vệ sinh ra”.
Ông vẫn cười nói: “Thằng Cố Tông Kỳ cũng thật là, sao bọn con gái lại bất chấp tất cả mà lao vào chứ?”.
Tôi muốn nói rằng, ai bảo anh đẹp trai, tính lại tốt, gặp ai cũng cười tủm tỉm, dáng vẻ khoan thai, quan trọng hơn là anh chiều ý tôi, cứ kệ tôi tới quấn quýt anh.
Anh khiến cuộc sống đơn sắc của một đứa suốt ngày nhốt mình trong ký ức như tôi thêm màu sắc hơn, tên của thứ sắc màu ấy là muôn màu muôn vẻ.
Tôi cúi xuống gặm nốt chiếc đuôi lợn, chẳng trả lời, nhưng tôi chẳng hề thấy xấu hổ, tôi bằng lòng thể hiện dã tâm lang sói của mình trước mặt mọi người đấy.
Chỉ là Tần Chí Văn đang ở đây.
Vừa ăn xong thì thấy có người bước tới, trời ạ, là oan gia Cố Tông Kỳ. Mấy bác sĩ ăn xong đã về trước lâu rồi, anh liền tới ngồi trước mặt, mỉm cười với tôi.
Tôi chẳng tỏ vẻ gì cúi đầu xuống anh chỉ vào cái đuôi lợn hỏi: “Đây là cái gì?”.
Tôi chẳng ngại ngần gì trả lời: “Ngẩu pín dê”.
Vẻ mặt anh vẫn bình thường, miệng khẽ cười, nói với nhân viên phục vụ: “Bò thăn sốt tiêu đen, rau diếp nhúng mắm hào, hai bát cơm”.
Đúng là cái thùng cơm, tôi ngầm liếc mắt vẻ coi thường, nhưng trong lòng thấy thích lắm.
Bố nuôi ăn xong, uống hết cả một ấm trà miễn phí, xoa xoa bụng nói: “Bố đi đây”.
Tôi “Vâng” một tiếng nhưng lại giật mình vì ông đã đi cách mười mét rồi bỗng quay lại nói: “Tịch Tịch à, mẹ nuôi con dạo này không gọi điện cho con hả?”.
Tôi nghĩ một lúc nói: “Không ạ, sao thế bố?”.
“Bố đoán chắc là bà ấy bận quá quên mất rồi, bố nhắc con trước nhé, lần trước một người bạn của mẹ nuôi con muốn bà ấy giới thiệu bạn gái cho con trai, gần đây mẹ con đang hứng thú với việc đấy lắm, nên con cứ cẩn thận đi”.
Hai người ngồi đối diện đều ngẩng đầu lên, tôi cười cười: “Không sao bố, con đối phó được mà”.
Bố nuôi gật gật đầu, vỗ vai Tần Chí Văn nói: “Nếu như nó định đâm đầu vào thì cháu nhớ lôi nó ra nhé”.
Thế là cậu thầm cười với bố tôi.
Cái gọi là đâm đầu vào thực ra là vì tôi đã có tiền sử đi gặp mặt không có ấn tượng tốt lắm.
Có một lần mẹ tôi giới thiệu cho một anh chàng bên nước ngoài về, lại còn là sinh viên của một trường nổi tiếng của Mỹ. Gặp mặt nhau vừa nhìn cái là tôi biết ngay anh ta tốt nghiệp trường Garleton College[3], tóc thì lưa thưa, đầu thì tròn vo, trông còn buồn cười hơn cả Kungfu Panda.
[3] Là một trường Đại học của Mỹ, thành lập năm 1866 với 36 ngành học, bao gồm các lĩnh vực nghệ thuật, nhân văn, khoa học tự nhiên, khoa học xã hội.
Kinh khủng hơn anh ta vô cùng lắm lời, cũng chẳng biết được là tôi lọt được vào mắt anh ta kiểu gì nữa, mà suốt quãng thời gian còn lại anh ta thể hiện khả năng kinh người về mảng số học, nói ra số miếng củ cải mà tôi đã ăn, lại còn khả năng biểu diễn động kinh nữa, bao gồm cả việc phun nước bọt.
Anh ta đang đắc ý nói thì tôi buông đũa xuống, sau đó vai rung lên bần bật, giống như con gà tây sắp ૮ɦếƭ đến nơi, co giật được một lúc thì lại cầm thìa lên, gõ vào miệng đĩa, gõ một hồi thì anh ta cũng lên tiếng hỏi: “Cô Dụ Tịch, cô…”.
Tôi nghiêng đầu, cố gắng nở một nụ cười rực rõ, rồi lại cúi đầu xuống nói kiểu xấu hổ ngại ngùng: “Xin lỗi anh nhé, tôi… vừa ra viện, hình như chưa được thích nghi lắm, cứ cách một thời gian thì lại thế… đấy anh xem!”.
Thế là tôi lại lên cơn co rút cả vai: “Tôi có nên quay lại viện kiểm tra thêm thời gian nữa không nhỉ?”.
“À, không không không, cô thế này đã là rất tốt rồi…”.
Và vậy là tôi đã doạ cho đối tượng sợ chạy mất dép, kết quả bị mẹ tôi mắng cho một trận.
Tôi cười rất đắc ý, bởi vì cũng đã nghĩ được cách đối phó với đối tượng gặp mặt tiếp theo rồi.
Bỗng điện thoại kêu, mở ra xem thì thấy tin nhắn của Cố Tông Kỳ: “Em sắp đi xem mặt à?”.
Ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, cái tên ngụy quân tử ấy đang điềm đạm ăn cơm, tôi chẳng khách sáo gì viết luôn: “Làm sao cơ? Anh có vấn đề gì sao?”.
Điện thoại anh ta cũng đinh đinh kêu lên, của tôi cũng thế, một âm thanh rất hài hòa, rất vui tai.
Thấy con 乃úp bê bùa chú treo trên điện thoại anh lắc lư, tay ôm chắc trái tim màu đỏ, còn của tôi là màu hồng, đúng là một đôi trời sinh với con của anh.
“Có thể không đi được không?”.
Tôi cúi đầu cười rồi nhanh chóng trả lời lại: “Anh đang quản em đấy à, vị bác sĩ phiền phức!”.
Nhưng trong lòng thấy ngọt ngào thế chứ, còn ngọt hơn cả pudding sữa.
Tôi thấy anh giơ tay lên, hàng lông mày khẽ chau lại, tay vừa bấm một cái thì điện thoại lập tức kêu. m lượng của điện thoại Sharp rất to, tôi nghe rõ mồn một tiếng cái cô thiên kim tiểu thư kia vọng ra: “Tông Kỳ, ống xông trong dạ dày của bố em vừa bị ông nôn ra hết rồi, cậu thực tập có nhét thế nào cũng không nhét vào lại được, anh qua xem sao đi…”.
Anh nhìn tôi một cái, ánh mắt thật bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, anh bảo: “Ừ, em đợi tý anh qua ngay”.
Dứt lời liền đứng dậy đi luôn.
Lòng tôi nóng như lửa thiêu.
Nhét ống xông, cũng chỉ là công việc của một thực tập sinh thôi mà, dù bệnh nhân có quyền quý, có quan trọng đến đâu thì cũng chỉ cần bác sĩ nội trú tới nhét ống xông thôi. Cố Tông Kỳ là bác sĩ chữa trị chính cơ mà, công việc đấy mà một một tiểu thư như cô cũng nỡ bắt anh ấy làm sao.
Vậy là tôi lạnh lùng cười khan hai tiếng, buông đũa xuống nói: “Tớ no rồi”.
Tần Chí Văn kêu thanh toán, bộ mặt nửa đùa nửa thật quay ra nói với tôi: “Tớ ghét nhất là bác sĩ”.
Tôi cũng hững hờ nói: “Tớ cũng thế!”.
“Ghét mà cậu còn cười với anh ta à? Ghét mà cậu nhắn tin với anh ta, hai đứa cậu còn dùng móc treo điện thoại giống nhau nữa, đừng nghĩ là tớ không nhận ra nhé, cậu khá nặng tình với anh ta đấy”.
Giọng cậu ấy thật khác bình thường, hình như trong lòng đang có cả sao Hỏa đang bốc cháy vậy, cứ lộp độp lép bép. Tôi im lặng, một lúc sau cậu ấy đứng dậy xoa đầu tôi nói: “Được rồi, tớ chỉ sợ sau khi cậu có được anh ta thì quên mất tớ thôi”.
Tôi thở dài: “Tớ không có đâu…”.
Cậu ấy chỉ cười cười, vẻ mặt cô đơn.
Ngày hôm đó trời biến đổi thật nhanh, dưới tầng mây tôi còn vừa nhìn một cái mà đã chẳng thấy bóng dáng mặt trời đâu nữa.
Tối về tôi nghe nhạc, thấy hơi nhạt nhẽo âu sầu.
Trời lạnh, mà thực sự là lạnh đến thấu xương, tôi bật đèn bàn, hơi nóng tỏa ra từ chiếc đèn cũng trở nên cô độc, giữa không khí lạnh lẽo trong phòng, còn tay tôi, tay tôi lại đang cứng đơ.
Ca sĩ cao ngạo Vương Phi đang hát: “Anh là phòng tranh của em, khuôn mặt anh dù có ai tới ngắm nhìn đi nữa thì anh cũng không thể quản được, em loăng quăng nhìn ngược nhìn xuôi, chẳng phiền gì, em cũng muốn xem, anh thích không bằng em thích, sự bất mãn của anh ủng hộ cho sự viên mãn của em, đợi mãi đợi mãi anh yêu em không bằng em yêu anh, chẳng vì ai mang phiền phức tới…”.
Cố Tông Kỳ là một phòng tranh, ai cũng muốn ngắm, không mua vé lại còn muốn độc chiếm anh.
Đang miên man nghĩ ngợi thì chuông điện thoại kêu lên, tưởng là Cố Tông Kỳ nhưng mở ra mới thấy đó là người lâu rồi không chịu lộ diện bị tôi vứt vào một xó lãng quên, là tin nhắn của Cao Y Thần: “Tịch Tịch, anh về rồi này”.
“Anh đi đâu vậy?”.
“Đi họp chứ đi đâu, đi hơn một tuần rồi mà em cũng không biết, đau lòng quá đi”.
Tôi chán chẳng buồn để ý tới anh ta, đang bị Cố Tông Kỳ làm cho chán nản đây.
Điện thoại lại kêu lên: “Thực ra, đàn ông như Cố Tông Kỳ quá tốt, không hợp với em đâu, em không giữ được cậu ấy đâu”.
“Liên quan gì đến anh!”.
“Sao mà không liên quan đến anh được, em nói xem nào, vật đính ước các em cũng đã trao nhau rồi, chẳng lẽ anh không được tỏ thái độ một chút sao?”.
Tôi tức dựng hết lông gáy nói: “Không việc gì tới anh!”.
“Anh thích em, nên nó liên quan tới anh, hơn nữa là rất liên quan. Mà Dụ Tịch này, anh nói cho em biết, em đừng có làm bia đỡ đạn cho bạn trai nhé, giữa em với cậu ấy là một chuyện, mà giữa em với anh lại là chuyện khác, đừng có lôi anh ra để trêu ngươi Cố Tông Kỳ đấy”.
Trời, thật điên quá đi thôi, cái ông Cao Y Thần này có phải là xem phim thần tượng nhiều quá rồi không, tôi mà rảnh rỗi vậy sao?
Tôi trả lời chân thành: “Nói cho em biết, lời anh vừa nói toàn là đùa đấy chứ?”.
Một lúc lâu sau anh ta mới nhắn lại: “Ừ, từ nãy giờ toàn là đùa đấy”.
Tôi cầm điện thoại, muốn cười nhưng cười không nổi.
Thế là tôi đành chuyển sự chú ý sang mấy trò khác. Trên màn hình có một trò game tôi đã chơi từ hồi học cấp ba, chơi đến tận bây giờ tuy không liên tục nhưng level giờ cũng đã cao lắm rồi, tôi muốn vào Gi*t quái vật, giải tỏa bớt sự bực bội trong lòng.
Khi chém được hai con quái thu ngu ngốc tôi lại muốn đăng ký thêm một tài khoản khác, dùng thân phận là nam, tên sẽ là Ngai Ngư Tiểu Kỳ[4], còn tên của thần quân level tám mươi lăm của tôi có thể là Lãn Mao Chấn Tịch[5].
[4] Ngai Ngư Tiểu Kỳ có nghĩa là con cá Tiểu Kỳ ngu ngốc.
[5] Lãn Mao Chấn Tịch có nghĩa là con mèo lười Chấn Tịch.
Một cái máy tính, nhưng màn hình hai thế giới, một cái để màn hình to, một cái để nhỏ, tôi vui vẻ ấn Ctrl+Alt+Delete để chuyển, vẻ mặt rất đắc ý.
Lập xong, tôi đem Tiểu Kỳ tới trạm chuyển đổi kiếm sĩ gần thủ đô để chuyển chức, tiện thể đánh quái thú luôn, tôi thấy vẫn rất buồn bực. Nhưng con quái thú kia tôi mới chạm nhẹ cái đã lăn ra ૮ɦếƭ, Tiểu Kỳ chạm nhẹ cái thì lại lăn ra ૮ɦếƭ.
Mất một tiếng đồng hồ, tôi chán nản vô cùng cuối cùng cũng đã khéo chăm nó cho đỡ mất mặt một chút.
Chỉ là lúc luyện cấp thì bên cạnh cứ có một con ruồi ù ù bay bên cạnh nói: “Đưa tiền đây, đưa tiền đây, không thì tôi sẽ chạy ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ đấy!”.
Tôi liếc sang, vẫn điềm nhiên ngồi chỗ quái thú ngậm bông hoa hồng ba trăm vạn, còn Tiểu Kỳ thì đứng một bên cố gắng ngậm con quái thú Nguyệt kiến thảo khảm ngớ ngẩn ba trăm vạn. Tôi bảo: “Đừng làm ồn nữa đi, tôi đang tán tỉnh chồng tôi”.
Tôi quay sang khung nói chuyện của Tiểu Kỳ gõ: “Đừng ồn nữa, ở đông người thì chạy tới đó đi, vợ tao không thèm đâu”.
Chỉ thấy bầu trời đột nhiên rực lửa, Tiểu Kỳ nhà tôi đánh nó trong màn lửa ác liệt.
Chiếc máy tính HP của tôi cũng lảo đảo.
Tôi nổi điên, hô một tiếng rồi đứng phắt dậy, giơ thanh Thần chức chỉ thư chỉ vào ma pháp sư, vung hai phát thì tên ma pháp sư ấy lăn ra đất hộc máu mà ૮ɦếƭ.
Tôi lấy lá ma thuật ra cứu Tiểu Kỳ về, tiếp đầy máu, rồi hai người ngồi quây quanh tên pháp sư, tôi nói: “Chồng à, ngoan nha, ai bắt nạt anh em sẽ đòi công bằng cho anh”.
Tiểu Kỳ vẫn còn tức đỏ mắt nói với con ruồi: “Mày còn chưa đi sao?”.
“Tôi không đi, tôi cứ ૮ɦếƭ ở đây đấy, tôi còn muốn chạy ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ”.
Thảo nguyên xanh mênh ௱ôЛƓ, màu vàng của hoa dại tô điểm thêm cho bức tranh ấy, cỏ mọc um tùm, dưới tán cây đa bươm bướm bay lượn, con quái thú đáng yêu không ở trong bụi cây thì ở trong rừng, lúc nào cũng có thể vồ ra ăn thịt người.
Con ruồi đáng ghét kia rơi bịch xuống đất, hét lên: “Có kẻ ૮ưỡɳɠ ɓứ૮, cứu tôi với!”. Thế là tôi đành hy sinh thêm chiếc là ma pháp nữa, dùng chiêu vận chuyển đưa con ruồi ấy vào hang tử thi các loại vật chủ động tấn công.
Vậy là dưới trời xanh, trong khu rừng rộng lớn chỉ còn lại tôi và Tiểu Kỳ.
Nhưng tôi lại thấy chán rồi, vì một mình tôi mà phải đóng làm hai vai, trông thật ngớ ngẩn.
Nhân vật Ngai Ngư Tiểu Kỳ trong game có đối tốt với tôi cỡ nào, tôi có tốt với anh ta thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng không phải là Cố Tông Kỳ, cũng chẳng phải là hóa thân của anh ấy, trên màn hình không phải là Cố Tông Kỳ cười tùm tỉm nói với tôi: “Tịch Tịch, thật ngại quá, anh bất cẩn bị gấu xám đánh ૮ɦếƭ rồi, em mau cứu anh đi”.
Thế là tôi tắt máy trèo lên giường ngủ, nửa đêm đang lơ mơ trong giấc ngủ thì tóc bị quấn vào cái chuông của con 乃úp bê bùa chú, âm thanh trong vắt như nước vang lên, tôi bật dậy.
Khi ấy, tôi chỉ muốn vội vàng nói với Cố Tông Kỳ rằng: “Em thích anh”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc