Hoa Miêu Miêu - Chương 55

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

ĐẠI NÁO LONG CUNG
Chiếc bộ đàm ở thắt lưng Tất Thanh đột nhiên vang lên, anh ấn nút nghe, bên kia vang lên giọng nói hoan hỉ của Ngân Tử:
“Quả nhiên Tiểu Trà ở nhà lao dưới đáy biển, bọn ta tìm được nàng ấy rồi. Bây giờ đưa nàng ấy và Kiếm Nam rút khỏi đây, mọi người cẩn thận nhé.” Lời của hắn còn chưa dứt, Thiếu Chúng đã giằng lấy chiếc bộ đàm:
“Tất Thanh, chỗ này hơi cổ quái, Tiểu Trà với Kiếm Nam đều bị nhốt bên ngoài nhà ngục, lại bị canh gác không nghiêm ngặt, bọn ta thành công quá thuận lợi, cứ cảm thấy kỳ lạ.”
“Tiểu Trà đâu?” Tôi gọi to vào bộ đàm, “Cô ấy khỏe không? Có bị Ngao Vân ngược đãi không? Kiếm Nam đâu?”
Giọng nói vui vẻ của Tiểu Trà vang lên:
“Muội không sao, chỉ bị gã khốn khi*p đó nhốt vài tuần, được cho ăn uống ngon lành, nhưng muội không được gặp Ngân Tử nên buồn lắm, thế là càng ăn uống nhiều, tăng lên mấy cân rồi, về phải giảm cân thôi.”
Sau đó là một tiếng “ui da”, chắc là nói năng linh tinh nên bị Ngân Tử cốc đầu, đáng đời. Sau đó Ngân Tử nói tiếp:
“Kiếm Nam bị đánh mấy roi, tuy là vết thương ngoài da nhưng khá nghiêm trọng, nếu không bôi thuốc kịp thời chắc là sẽ phiền phức, thế nên bọn ta đưa hắn ra ngoài trước rồi tới hỗ trợ mọi người sau.”
Nghe nói Kiếm Nam bị thương, tôi chỉ đành đồng ý và dặn dò họ cẩn thận một chút.
Tắt bộ đàm đi, Tất Thanh đột nhiên lên tiếng:
“E rằng chúng ta bị chúng mai phục rồi.”
“Sao cơ?” Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên. “Chẳng phải rất thuận lợi sao?”
“Ngao Vân không phải tên ngốc, bây giờ ba hướng đều có trọng binh, chỉ có con đường mà chúng ta dự định chạy trốn là rất ít binh lính, không hợp với lôgic lắm, cứ như một cái miệng túi chờ sẵn chúng ta chui vào.” Tất Thanh chậm rãi giải thích. “Hơn nữa có lẽ hắn cố ý đánh Kiếm Nam bị thương để kéo dài thời gian của Ngân Tử và Thiếu Chúng, khiến họ không thể kịp thời tới bên này tiếp ứng… Có điều không biết vì sao hắn không trực tiếp dùng binh lính để tấn công?”
“Chuyện đó quá đơn giản.” Tiểu Mao nói tiếp. “Bích Thanh Thần Quân uy danh rất lớn, thủ lĩnh tam quân của Thiên Giới, Hải Dương lại là thuộc hạ cũ của cha, nếu hắn quang minh chính đại đối phó vơi cha trước mặt mọi người thì hắn cũng chẳng biết ăn nói với quân đội Thủy tộc của mình thế nào, chi bằng điều binh lực đi và dẫn chúng ta vào một nơi kín đáo để ra tay, sau đó nói là vì lỡ tay nên Gi*t ૮ɦếƭ.”
“Nếu đã như thế thì chúng ta lập tức đổi hướng.” Tất Thanh quả quyết ra lệnh, thông báo tình hình với bọn Thiếu Chúng, Thiếu Chúng hiểu ra, lập tức phái thuộc hạ đưa Kiếm Nam đi, còn mình thì xông tới chỗ chúng tôi.
Đi xung quanh mấy vòng đều là quân đội dày đặc của biển, ngoài hướng mà Ngao Vân để lại cho chúng tôi ra thì cho dù là Đông Tây Nam Bắc hay là bên trên đều không có nơi nào có thể đột phá vòng vây.
Chúng tôi dừng lại ở chỗ cũ, tình hình trở nên nghiêm trọng, Tất Thanh nghĩ ngợi giây lát rồi quả quyết ra lệnh:
“Xuống dưới được, xông thẳng tới Long Cung.”
“Chỗ đó đông binh lính nhất, sao lại đi về hướng đó?” Tiểu Mao không hiểu, đứng yên tỏ ý quyết tâm thí mạng với Ngao Vân, Tất Thanh chỉ đành giải thích với nó:
“Nếu theo như con nói, Ngao Vân không dám trực tiếp sử dụng binh lực thì hiển nhiên là có điều úy kị, mà người có khả năng kiềm chế hắn nhất chính là Long Vương, hắn không muốn Long Vương biết nên binh lực ở đó đằng trước thì tưởng là nhiều, đằng sau chắc chắn là ít nhất, tới chỗ Long Vương, các tiên nhân qua lại rất nhiều, bọn họ không thể nào che giấu tin tức chúng ta đang ở đây, thế là chỉ đành ngoan ngoãn thả chúng ta về.”
Tôi vô cùng khâm phục sự thông minh và tài trí của tướng công, Tiểu Mao nghĩ ngợi giây lát rồi cũng tán đồng, thế là ba người đổi hướng, tôi dùng Phá Thiên Trảo mở đường, Tiểu Mao ở một bên yểm trợ, Tất Thanh đi đằng sau bố trí bẫy rập, phối hợp vô cùng ăn ý, xông thẳng tới Long Cung.
Dọc đường gặp không ít binh tôm tướng cá cầm đao kiếm xông tới đối phó, người ta vẫn nói kiến Gi*t voi, chiến lực của tôi không thể vượt khỏi phạm vi của Tỳ Thủy Châu, đánh một lúc là mềm cả tay. Thấy Tiểu Mao sắp bị bắt, tôi sốt ruột, thế là xông thẳng ra ngoài nước để tấn công, nhưng bị Tất Thanh kéo lại, anh lôi ra một khẩu súng máy khổng lồ đen sì, nhanh nhẹn lắp đặt rồi ngắm về phía Tiểu Mao mà bắn.
Tiểu Mao sợ mất hồn mất vía, vội vàng nhào sang bên cạnh, xông vào phạm vi của Tỳ Thủy Châu. Sau đó là một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, khiến cả ba chúng tôi lăn lông lốc, đó là một quả ngư lôi loại nhỏ…
“Cha! Cha muốn đánh ૮ɦếƭ con rồi sinh một thằng con trai ngoan hơn hả?” Tiểu Mao tái mặt.
Tất Thanh an ủi:
“Tốc độ của quả ngư lôi này rất chậm, chỉ dọa được thôi, chắc chắn con có thể tránh được, đừng có nhỏ nhen thế.” Anh vừa nói vừa lắp quả ngư lôi thứ hai.
Đám binh tôm tướng cá kia rùng mình bởi hành vi hung hãn của anh, thế là để lộ ra một khe hở, nhất thời không thể bổ sung vào được, chúng tôi đột phá vòng vây từ nơi đó.
Thấy sắp bỏ rơi được đám người bao vây, bọn tôi vội vàng xông lên, Tất Thanh lại bắn ra hai quả ngư lôi mở đường, định nhanh chóng vượt qua con đường tăm tối dưới đáy biển, đi lên đất liền, đó là địa bàn của tôi, sức chiến đấu của Ngao Vân sẽ bị giảm sút, lao thẳng lên Thiên Giới rồi trốn đi thì cho dù Ngao Vân có nổi giận thế nào cũng không tìm được. Tới khi đó chúng tôi sẽ nghĩ cách chu chuyển, chờ gạo nấu thành cơm là được, hắn cũng chẳng còn cách nào khác.
Tôi đắc ý, vừa nói ra suy nghĩ của mình, Tiểu Mao đã luôn miệng khen hay, nói tôi thông minh hơn nhiều. Tất Thanh thì dịu dàng nhìn tôi, khiến tôi tự nhiên thấy ngại. Không ngờ anh đột nhiên quay đầu tôi lại, rút cái dây buộc tóc xuống, nghiêm giọng hỏi:
“Đây là cái gì?”
Tôi tưởng là chàng ghen nên tự nhiên thấy vui, lập tức đáp:
“Tóc buông ra hành động không thuận tiện nên em lấy cái dây buộc tóc ở Ly Sầu Cung buộc lên, ở đó toàn là trâm, chỉ có cái này là dây buộc, khó lắm em mới tìm được.”
Không ngờ Tất Thanh dứt mạnh cái dây ra, trong đó là một thiết bị rất nhỏ đang tỏa ra ánh sáng màu bạc. Anh với Tiểu Mao đều biến sắc…
“Đây là máy theo dõi, chúng ta bị chơi một vố rồi.” Tất Thanh siết vỡ cái máy đó rồi kéo tôi ra sức chạy.
Nhưng đã muộn rồi, phía trước có ánh sáng màu đỏ lóe lên, một con rồng khổng lồ bay vòng vòng trong biển, chặn trước mặt chúng tôi. Mọi sinh vật biển đều vội vàng tản sang hai bên, cung kính hành lễ với vị vua của chúng.
Tất Thanh đẩy tôi ra phía sau theo phản xạ, nhưng tôi đã khôi phục lại sức mạnh, đương nhiên sẽ xông lên phía trước, giơ Phá Thiên Trảo ra, cảnh giác nhìn con rồng đỏ, cúi lưng xuống chuẩn bị tấn công.
“Tứ hải đều là thiên hạ của loài rồng, cho dù các ngươi có muốn thì trốn đi đâu?” Giọng nói khiêu khích và vô lễ vang lên, con rồng đỏ chầm chậm biến hình trong nước, hóa thành Ngao Vân, thở dài nói, “Chỉ có điều các ngươi không tới chỗ ૮ɦếƭ mà ta đã tận tâm lựa chọn, thật là đáng thất vọng.”
“Ngao Vân thúc thúc khách sáo quá, mẹ cháu đã làm phiền chú quá nhiều rồi, thực sự không muốn gây thêm phiền phức cho chú nữa, thế nên mới ra đi.” Tiểu Mao đột nhiên bật cười, siết chặt thanh chủy thủ trong tay, đôi mắt tròn xoe đảo tròn tìm cách thoát khỏi nơi đây. “Bọn cháu đã hẹn uống trà với Hải Dương tướng quân, nếu không đến thì e rằng ngài ấy sẽ nổi giận mất.”
Thần sắc Tất Thanh không chút sợ hãi, dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
Ngao Vân lấy ra một quả cầu tròn mà tôi không biết đó là gì, xoay nhẹ trong tay, lập tức ánh sáng chói lòa bao vây khắp nơi như một bức màn buông xuống, cách ly bốn người chúng tôi với thế giới bên ngoài, dần dần, âm thanh bên ngoài cũng biến mất, sau đó hắn mới chậm rãi nói:
“Cho dù Hải Dương biết thì làm gì được ta?”
“Gây thù chuốc oán với thống soái tam quân hình như là không tốt lắm. Tiểu Mao hình như đang cố thuyết phục. “Cho dù Kính Hoa Thủy Nguyệt trận này có thể ngăn cách mọi âm thanh nhưng người ở ngoài nhìn thấy bọn cháu với chú cùng vào đây rất nhiều, chẳng nhẽ chú tưởng mình có thể phong tỏa tin tức?”
Tất Thanh ngăn nó lại:
“E rằng không đơn giản như thế, hắn hoàn toàn không úy kị gì.”
“Đúng, ta chẳng úy kị gì.” Ngao Vân bật cười, lập tức sắc mặt trở nên đanh ác, “Thứ gì ta không đạt được thì đừng ai mong có được, nếu các ngươi tiếp tục như thế, cho dù ta có phải vi phạm thiên quy cũng sẽ hủy diệt tất cả các ngươi.”
“Ngươi điên rồi!” Tôi quát.
“Phải, ta điên rồi, cuộc sống suốt một nghìn năm qua quả thực quá đau khổ, ta không chịu đựng được nữa rồi, nếu đã không thể có được nàng bằng bất cứ cách nào thì chi bằng vi phạm thiên quy, đi vào luân hồi và quên hết mọi việc! Có gì đáng sợ đâu!” Thần sắc của Ngao Vân trở nên không bình thường, cứ như một người điên.
“Sao ngươi lại cố chấp như thế?” Tôi thấy hắn không có vẻ gì là nói dối thì vội vàng khuyên nhủ.
“Vậy sao nàng cũng cố chấp thế?” Ngao Vân hỏi vặn lại.
Tôi chẳng biết nói gì, trận chiến này quá lớn… rốt cuộc tôi đã chọc vào ai? An phận thủ thường sống cuộc sống của mình mà vì sao lại gặp chuyện xui xẻo thế này?
Trước mặt thì là Ngao Vân khuyên kiểu gì cũng không được, sau lưng thì là Tất Thanh thà ૮ɦếƭ cũng quyết đến cùng, tôi chỉ đành lắp bắp khuyên nhủ:
“Mọi người… mọi người bình tĩnh đi… chi bằng hãy cùng nhau nói chuyện, nghĩ ra cách giải quyết…”
Chẳng ai đếm xỉa tới tôi, bầu không khí trở nên căng thẳng, trán tôi lấm tấm mồ hôi, ra sức tính toán khả năng thành công đột phá vòng vây. Tiểu Mao cúi đầu, vô cùng buồn bã, tôi hiểu tâm trạng của nó, một bên là cha ruột nhưng sống cùng nhau rất ít, một bên là Ngao Vân đã nhiều năm nuôi nấng nó, cũng được coi như là một nửa người cha, thế nên bây giờ bảo nó làm Ngao Vân bị thương quả thực là rất khó khăn.
Làm thế nào? Thực ra phải quyết tử với nhau sao? Tôi một lần nữa lên tiếng:
“Ngao Vân… thôi đi, trước khi gây ra lỗi lầm, hãy để bọn ta rời khỏi đây, từ nay không bao giờ nhắc tới chuyện này nữa.”
“Không được.” Ngao Vân chắc như đinh đóng cột. “Trừ phi Tất Thanh ૮ɦếƭ thì ta có thể tha ૮ɦếƭ cho nàng và Tiểu Mao.”
“Nằm mơ!” Tôi lập tức lên tiếng quát. “Ta thà ૮ɦếƭ chứ không để Tất Thanh ૮ɦếƭ.”
“Thế thì mọi người cùng ૮ɦếƭ.” Ngao Vân không chút dao động, giọng nói không cho phép một sự thương lượng nào.
“Sao chú lại trở nên như thế…” Tiểu Mao hỏi khẽ.
“Con người vốn dĩ sẽ thay đổi.” Ngao Vân cười nói.
Tất Thanh cúi đầu nghĩ ngợi rất lâu rồi nói:
“Nếu như ta ૮ɦếƭ thì ngươi có tha cho Tiểu Mao và Miêu Miêu thật không?”

“Em không muốn sống một mình!” Tôi kéo tay anh. “Anh đừng làm việc ngốc nghếch! Anh mà dám ૮ɦếƭ thì em sẽ lập tức tự sát để theo anh chuyển thế luôn.”
“Còn Tiểu Mao thì sao?” Tất Thanh cười cười xoa đầu tôi.
Tôi nhìn thằng con trai đang có vẻ buồn bã bên cạnh, thầm kêu khổ trong lòng, có thể lấy tính mạng mình ra đánh cược, nhưng không thể bất chấp tính mạng của Tiểu Mao, nếu không thì quá vô trách nhiệm.
“Tất Thanh, ngươi hãy nghĩ cho kỹ, nếu ngươi ૮ɦếƭ rồi thì ít nhất Miêu Miêu với Tiểu Mao cũng còn được sống, ta sẽ tẩy sạch ký ức của nàng, để nàng quên ngươi, vui vẻ sống tiếp.” Ngao Vân có vẻ đã nắm chắc phần thắng trong tay, thế nên không vội nữa. “Còn về Miêu Miêu, nếu nàng muốn con trai mình ૮ɦếƭ uổng thì cứ hành động lỗ mãng đi, biển là địa bàn của ta, cho dù Bích Thanh Thần Quân có được thần lực năm xưa cũng không dám giao thủ với ta trong biển, huống hồ nàng chỉ là một con mèo.”
“Đồ đê tiện.” Đến chửi tôi cũng chẳng còn sức nữa, ngồi phịch xuống.
“Nàng có biết mình đã thay đổi số phận của thiên địa không?” Ngao Vân do dự rồi đột nhiên lên tiếng, “Nàng hoàn toàn không nên là Hoa Miêu Miêu, linh hồn của nàng là con mèo Tất Thanh nuôi, không ngờ chẳng hiểu vì sao lại xuất hiện trên người Hoa Miêu Miêu, thay thế nàng ta. Khiến những việc sau đó thay đổi toàn bộ.”
“Thế thì sao? Ta chẳng làm việc gì xấu xa cả.”
“Bích Thanh Thần Quân vốn dĩ không thể yêu nàng, cũng không thể đưa nàng lên Thiên Giới làm đồ đệ, trên người ông ta không có kinh mạch nhưng có Phật cốt, bởi vậy lẽ ra không được có thất tình lục dục, cuối cùng sẽ hóa thành Phật.” Ngao Vân kể lại chuyện cũ, “Nếu không phải vì ông ta yêu nàng làm loạn thần trí thì đã phát hiện ra Diệu Dương là giả, cũng không bị Diệu Dương uy Hi*p yếu điểm, càng không bị ૮ɦếƭ và đày xuống nhân gian, Hải Dương trước đây trông nom vùng biên giới Ma Giới, kinh nghiệm non nớt nên khiến nhiều yêu quái trốn được ra ngoài, con Vô Tâm Chi Yêu xông lên Mao Sơn Gi*t hại bao người cũng đã chui qua lỗ hổng này… Nếu không có nàng thì Ngân Tử cũng không lên Tiên Giới, Băng Hoàn Tiên Tử không tự sát để rơi xuống phàm trần, nếu không có nàng…”
Hắn càng nói càng đáng sợ, tôi mấp máy khóe miệng nhưng không nói được lời nào.
Tôi tưởng mình không làm gì tức là không sai gì, hóa ra bản thân sự tồn tại của tôi đã là một sai lầm. Sau khi xuyên không, tôi như một con bướm giang rộng đôi cánh, dấy lên phong ba, một việc tưởng chừng rất nhỏ nhưng lại kéo theo biết bao việc khác, cuối cùng thay đổi số phận của rất nhiều người, vấn đề này tôi cũng đã từng nghĩ tới, chỉ là không nghĩ xa như vậy mà thôi.
Nếu có thể bắt đầu lại từ đầu, liệu có khác đi không?
Nếu có thể bắt đầu lại từ đầu, liệu có làm một việc tương tự như vậy?
Ngao Vân nói xong bèn cười hỏi:
“Để nàng bắt đầu lại từ đầu, nàng có lựa chọn tới bước đường hôm nay không?”
“Sẽ vẫn như vậy!” Nói xong tôi lại cảm thấy mình không đủ tư cách nói câu này, vội vàng quay đầu lại hốt hoảng nhìn Tất Thanh, chàng nắm chặt tay tôi, kiên định nói:
“Cho dù là bao nhiêu lần, ta cũng không hối hận vì mình đã chọn con đường này.”
“Cho dù là một con đường ૮ɦếƭ?” Ngao Vân lại hỏi.
“Phải.” Tất Thanh kéo tôi ra sau lưng, suy nghĩ giây lát rồi bật cười, “Nếu linh hồn của Miêu Miêu thay đổi quá khứ thì đã không có sự tồn tại của Tất Thanh. Mà duyên phận của chúng ta lại bắt đầu từ Tất Thanh, tương lai không có gì thay đổi cả, thế nên những gì ngươi vừa nói chỉ là hù dọa mà thôi.”
“Rất nhiều chi tiết trong lịch sử đều được sửa chữa bởi sự nỗ lực của các thiên thần, thế nên kiếp trước ngươi làm Hướng Thanh mới buộc phải ૮ɦếƭ, không có ai dám cho ngươi thuốc trường sinh bất lão. Buộc phải kéo dài tới tận kiếp này mới có thể ra tay với ngươi.” Ngao Vân so vai, hắn nở nụ cười tà ác, “Cho dù bây giờ linh hồn ngươi có bị tiêu diệt thì cũng chẳng sao cả.”
“Vậy sao?” Tất Thanh đưa tay ra cái ba lô sau lưng, sắc mặt đột nhiên thay đổi, hai mắt lạnh lẽo nhìn Tiểu Mao, “Đưa đây.”
Tiểu Mao nghịch nghịch một cái tráp nhỏ kỳ quái trong tay, cười thản nhiên:
“Lấy trộm để chơi thôi, cha đừng có giận dữ thế.”
Tài năng trộm cắp của thằng nhóc được di truyền từ tôi, có thể nói là thần không biết quỷ không hay.
“Cái đó không phải để con chơi.” Tất Thanh biến sắc.
“Bố được chơi còn người khác không được chơi sao?” Tiểu Mao đột nhiên niệm Tỳ Thủy quyết, nhảy ra vòng ngoài, lao về phía Ngao Vân. Tốc độ của nó nhanh đến chóng mặt, khiến tôi nhất thời không ngăn lại được.
Tất Thanh nóng ruột, vội vàng xông lên, lao vào trong nước, định kéo Tiểu Mao về. Gương mặt điềm tĩnh của anh giờ tràn đầy vẻ hốt hoảng, tôi thấy nước biển nhấn chìm thân hình anh thì chỉ sợ anh ૮ɦếƭ đuối, vội vàng kéo anh về, ngơ ngác hỏi:
“Sao thế?”
“Mau ngăn Tiểu Mao lại!” Tất Thanh điên cuồng kêu lên, anh kéo mạnh tôi về phía trước như thể bất chấp tính mạng của mình.
Tôi bị anh dọa sợ ૮ɦếƭ khi*p, co giò chạy, nhưng thấy Tiểu Mao đã đến bên Ngao Vân, Ngao Vân thấy thần sắc nó không bình thường thì vội vàng rút thanh trường thương ra đâm về phía Tiểu Mao, không ngờ Tiểu Mao không hề né tránh, người nó lao thẳng về thanh trường thương, mũi thương cắm phập vào bụng nó, Tiểu Mao thuận thế ôm chặt lấy cánh tay cầm thương của Ngao Vân, và cũng kiềm tỏa hành động tiếp theo của hắn. Tay phải nó ấn vào cái tráp lấy trộm của Tất Thanh, trên cái tráp xuất hiện tia sáng màu đỏ.
“Ném nó đi!” Tất Thanh kéo tôi xông ra, hét, “Đó là bom đấy.”
Mặt Ngao Vân biến sắc, vội vàng thu trường thương về, nắm lấy móng vuốt của Tiểu Mao, định ném quả bom đi, nhưng đã muộn rồi.
Quả bom đó Tất Thanh định dùng để thí mạng với Ngao Vân, thời gian bom hẹn giờ rất ngắn, ngắn tới mức tôi chỉ kịp nhìn thấy vẻ bất an trên gương mặt Tiểu Mao, nó dỏng tai lên, nói khẽ:
“Mẹ… con xin lỗi…”
Lần nào nó nói câu này cũng khiến tôi vui vẻ và tha thứ cho mọi sai lầm của nó.
Nhưng sự việc lần này thì tôi không thể tha thứ nổi, thằng con trai khốn kiếp này! Mau về đây!
Đáy biển tóe lửa, bao vây Tiểu Mao và Ngao Vân, một cột sóng to đánh bật tôi với Tất Thanh ra ngoài, cát đá cứa rách da thịt tôi mà dường như tôi không thấy đau.
Tim tôi xộc lên mùi máu tanh, mang theo cảm giác đau đớn tột cùng, hai mắt tôi tối đen, rồi ngất đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc