Hoa Miêu Miêu - Chương 48

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

KHÔNG BIẾT CỐ NHÂN
Sáng hôm sau, tiếng sửa chữa ồn ào vọng vào, tôi lấy gối bịt tai lại, lăn qua lăn lại một lúc lâu không thể nào ngủ được, đành phải ngồi dậy đi ra ngoài tản bộ, vận động một chút cái thân thể đã lười biếng quá lâu.
Cách trường đại học XX không xa có một dòng sông nhỏ, bên sông có một con đường vừa rộng vừa thẳng, bình thường ít xe cộ qua lại, thế là các học sinh muốn giảm cân và rèn luyện thường chạy bộ thể dục trên con đường này, cũng có một số người dân sống gần đó ra đây chơi.
Đêm qua trời đổ mưa, không khí buổi sáng vô cùng dễ chịu, tôi leo qua cái lan can thấp ở bên đường, tập thể dục trên bãi cỏ cạnh bờ sông, luyện thêm chút quyền cước, bất chợt phát hiện ra con quạ thù lâu kia đang ở một chỗ vắng lén lút nhìn tôi, sợ nó lại bay ra tiếp tục mổ đầu, tôi vội vàng leo lên đường, chuẩn bị đi mua bữa sáng.
Đột nhiên một cảnh tượng quái dị xảy ra, mấy nữ sinh đi thể dục buổi sáng chẳng hiểu vì sao lại quay đầu chạy ngược lại, mặt ai cũng có vẻ hốt hoảng. Thế là tôi ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ở một góc đường xa xa có một anh chàng có thân hình cao to vạm vỡ hơn cả đấu sĩ quyền anh của Mỹ, trên người anh ta mặc một bộ y phục rách nát kỳ quái không vừa người, tóc dài rối tung, hai mắt to như quả chuông, râu ria xồm xoàm, trông như một hung thần ác sát, vô cùng đáng sợ.
Tôi cũng không dám đi tiếp về trước, chỉ tò mò nhìn anh ta một lát. Anh chàng kia hình như có vẻ ngơ ngác, ngây ngô đứng ở đó, không dịch chân đi một bước nào, hình như còn không biết phải đi về đâu.
Không lo chuyện bao đồng, về là tốt hơn, tôi cũng quay đầu bỏ chạy theo đám con gái đang sợ ૮ɦếƭ khi*p kia. Không ngờ một chiếc BMW màu bạc lướt nhanh qua người tôi, sau lưng còn có mấy chiếc xe hạng sang khác, hình như đang đua xe trên con đường vắng vẻ này.
Ở khúc cua, nhờ có tính năng tốt và kỹ thuật lái giỏi, chiếc xe không hề giảm tốc vẫn cua một cú rất đẹp, tôi đột nhiên nhớ ra anh chàng to lớn đứng ở giữa khúc của ban nãy, lập tức ý thức rằng tai nạn giao thông sắp sửa xảy ra, máu nóng dồn lại, tôi chẳng nghĩ ngợi nhiều, vội vàng lao về phía anh ta, miệng hét lớn:
“Cẩn thận!”
Trên đường có vũng nước, chiếc xe không kịp phanh lại, lao thẳng vào người anh chàng to lớn kia, nhưng không có cảnh máu me be bét và người nằm gục một chỗ như tưởng tượng, anh chàng kia chỉ lùi về sau vài bước, đầu gối ᴆụng phải đầu chiếc BMW, sau đó ngơ ngác chau mày, không hề nổi giận, chỉ nhìn chiếc xe ngẩn ngơ.
Cuối cùng chiếc BMW cũng dừng lại được, đèn xe tắt, cửa kính xe hạ xuống một chút, một thanh niên tóc vàng ở trong xe thò đầu ra, nhìn anh chàng to lớn, rồi lại rụt đầu vào, lên tiếng chửi qua lớp kính cửa xe dày:
“Đồ bại não! Muốn ăn đánh hả, sao lại đứng ra giữa đường? May mà ông mày phanh xe lại kịp! Con mẹ mày, nếu không thì mày đã đi gặp Diêm Vương rồi!”
Mấy chiếc xe đằng sau cũng dừng lại, có người ló đầu ra hỏi:
“Tóc Vàng, không sao chứ?”
Lại có một cô gái ngồi trên ghế lái phụ của chiếc Mercedes cười nói:
“Cẩn thận gặp phải người làm bằng sứ là anh phải đền tiền đấy.”
“Mẹ nó, đồ nghèo điên rồ, ông mày đền cái c… ý, lái xe, đi thôi!” Gã thanh niên tên Tóc Vàng nhổ một bãi nước bọt rồi lại khởi động xe.
Tôi thấy kẻ gây tai nạn giao thông định bỏ chạy, lại không biết anh chàng to lớn kia có bị thương hay không, thế là tinh thần trượng nghĩa nổi lên, tôi đọc thuộc biển số xe chiếc BMW, định ngộ ngỡ lát nữa cảnh sát có tới thì còn cung cấp thông tin.
Nhưng tôi còn chưa kịp nhớ được biển số xe thì hình như anh chàng to lớn kia nổi giận, anh ta giang rộng bàn tay to như cái quạt, đập nhẹ lên đầu chiếc BMW, lập tức chiếc xe lõm xuống, sau đó anh ta nói bằng giọng khàn khàn:
“Con yêu quái bằng sắt này giỏi lắm, tốc độ rất tốt, nếu đâm trúng phải người bình thường thì e rằng đã quy tiên mất rồi.”
Tranh cãi nổi lên, đám người đa sự lúc này cũng không còn sợ nữa, vài người đứng đằng xa quan sát. Tôi cũng lại gần hơn một chút, thấy gã Tóc Vàng vẫn ngồi quát trong xe:
“Mau tránh ra! Nếu không tao đâm ૮ɦếƭ thì đừng trách tao!”
“Loại yêu quái này mà đòi đâm ૮ɦếƭ ta?” Anh chàng có vẻ khinh bỉ, lắc người một cái, chớp mắt đã ở bên ngoài cửa tay lái phụ của gã Tóc Vàng, cầm tay nắm kéo mạnh một cái. Cứ như phim Holywood, cánh cửa xe chắc chắn bị kéo gãy, sau đó anh chàng lại ném mạnh một cái, cánh cửa xe như chiếc đĩa bay bay đi xa mười mấy mét, rơi xuống lòng sông rồi chìm mất dạng.
Anh ta làm việc đó dễ như trở bàn tay, bàn tay của gã Tóc Vàng để trên vô lăng xe, còn chưa kịp hoàn hồn lại đã bị anh chàng to lớn lôi ra khỏi ghế lái.
Đám bạn thân của gã đều sửng sốt, không dám nói lời nào, cô gái thời trang kia thì có vẻ dũng cảm hơn một chút, lắp bắp hét lên, giọng nói đã mất đi vẻ kênh kiệu ban nãy:
“Anh… anh ở đâu tới? Có biết người trong tay anh… là… là con trai của Thư ký trưởng Từ không? Bố mẹ chúng tôi đều là những người có tiền, có thế lực… nếu… nếu làm thương thiếu gia Từ… sau này anh… anh sẽ gặp nhiều phiền phức đấy, còn không mau buông người xuống? Cùng… cùng lắm thì chúng tôi đền tiền cho anh là được chứ gì.”
“Tôi từ đâu tới ư?” Anh chàng to lớn hình như không nghe thấy những gì cô ta nói. “Lâu lắm rồi, ở trong nhà lao bao nhiêu năm, không ngờ thế gian lại biến hóa khôn lường thế này.”
“Nhà… nhà lao.” Mặt mũi gã Tóc Vàng tái nhợt. “Anh… anh phạm tội gì mà phải vào đó?”
“Ngày trước ta Gi*t người vô số, tạo nghiệp quá sâu.” Anh chàng to lớn thở dài một hơi, rồi lại nhìn con người trong tay, cuối cùng trở nên bực bội, suy nghĩ giây lát rồi ném hắn ra đất, “Coi như ngươi gặp may, gặp lúc ta muốn buông đao đồ tể.”
Cho dù như thế thì cú ném này cũng khiến gã Tóc Vàng đau méo mặt, hắn lăn lộn trên đất rất lâu mà không bò dậy được, nói không chừng xương cốt đã bị gãy rồi. Đồng bọn đứng đó thấy vậy thì cũng cố lấy hết can đảm, lôi hắn vào trong xe, rồi mặc kệ chiếc BMW bị thiếu một cánh cửa, chẳng dám nói một câu, lái xe bỏ đi.
Đúng là người nghèo không đấu nổi với người giàu, người giàu không đấu nổi với người làm quan, người làm quan không đấu nổi với kẻ chán sống… Mấy gã kia sợ vỡ mật, việc này sau đấy không thấy ai nhắc lại nữa, trên báo cũng không thấy đưa tin.
Người đứng xem nghe thấy rõ lời của anh chàng to lớn thì ai cũng sợ hãi, nhanh chóng trốn khỏi nơi đáng sợ này bằng tốc độ nhanh nhất có thể, tránh xa khỏi tên tội phạm Gi*t người vừa mới được ra tù này. Tôi tuy rằng tập võ, gan to hơn đám con gái bình thường một chút, nhưng cũng chẳng to tới mức nói chuyện với tội phạm Gi*t người, thế là cũng rút lui cùng với bọn người kia.
Không ngờ anh chàng to lớn ngẩng đầu lên, nhác thấy bóng tôi thì cả người trở nên kích động. Anh ta lao lên ôm chầm lấy tôi bằng tốc độ nhanh nhất, tung lên không trung rồi lại đón lấy, sau đó cạ râu vào người tôi, vui vẻ hét lên: “Muội muội! Ta nhớ muội quá!”
Tôi hồn bay phách lạc, nhưng lại không thể thoát khỏi cánh tay mạnh mẽ của anh ta. Trong đám người đang bỏ chạy kia có những bạn học cùng khóa, cũng có các sư huynh sư tỷ, họ nghe thấy tiếng hét của tôi thì bất giác dừng chân lại, quay đầu lại nhìn tôi một cái, mặt thoáng lộ vẻ kinh hãi rồi lại nhanh chóng chạy đi.
“Buông tôi ra!” Tôi hét lên thất thanh, đấm đá túi bụi vào người anh ta. Nhưng sức của anh ta rất mạnh, tôi đá lên người mà như đá vào vách, không hề có hiệu quả gì.
Anh ta thấy tôi phản ứng như thế thì có vẻ ngỡ ngàng. Chậm rãi đặt tôi xuống, nắm chặt tay tôi như một gọng kiềm, không cho tôi cơ hội chạy trốn, sau đó kích động, khàn giọng hỏi:
“Miêu Miêu? Muội quên ta rồi sao?”
“Tôi… tôi chưa bao giờ gặp anh!” Cả người toàn là mồ hôi, tôi lắc đầu nguầy nguậy.
Anh ta có vẻ rất buồn, nắm lấy vai tôi mà lắc:
“Ta là ca ca của muội mà! Ta là Ngưu Ma Vương mà!”
Xong rồi, anh ta không những là tội phạm Gi*t người mà còn là một kẻ tâm thần, tưởng mình đang quay “Tây du ký” sao? Đầu óc tôi trống rỗng, run rẩy, đưa mắt nhìn xung quanh, hy vọng trong số các bạn đang bỏ trốn kia có người thông mình báo cảnh sát giúp tôi, để người ta tới cứu.
Anh ta càng buồn hơn, bối rối nói với tôi:
“Miêu Miêu, muội đừng sợ, ta… ta thực sự là đại ca của muội.”
“Được, được, anh là đại ca.” Đối phó với người bị tâm thần thì tuyệt đối không nên phản bác quan điểm của họ, tốt nhất là nên nghe theo, như thế mới có cơ hội chạy trốn, tôi định thần lại, cuối cùng cũng khó nhọc nở một nụ cười:
“Anh trai… anh định làm gì?”
“Miêu Miêu, ta lạc đường rồi.” Anh chàng tự xưng là Ngưu Ma Vương nói xong câu đó thì đỏ mặt.
Tôi ngơ ngác lặp lại lần nữa:
“Lạc đường?”
Ngưu Ma Vương vội vàng giải thích như súng liên thanh:
“Năm trăm năm qua thế gian thay đổi nhiều quá, vật đổi sao dời. Khi Thiên Giới thả ta ra, họ không đưa ta tới Hỏa Diệm Sơn mà chỉ ném xuống đây. Ta đoán chỗ này là Lạc Anh Sơn, định tìm đường về nhà để dành bất ngờ cho La Sát. Không ngờ cảnh sắc xung quanh đây thật là lạ lẫm, hoàn toàn thay đổi. Khắp nơi là nhà xây bằng đá, cây cũng chẳng có mấy. Con người thì đông đúc, nhưng lạnh lùng, ta biến thành người, hỏi thăm Hỏa Diệm Sơn ở đâu nhưng chẳng ai chịu trả lời ta.”
Anh ta cứ nói như là thật vậy, nếu trí tuệ của tôi mà thấp thì chắc chắn là tôi đã tin rồi. Nhưng thấy anh ta có vẻ nóng ruột thì sự sợ hãi trong tôi cũng bớt đi, thậm chí còn có cảm giác thương hại một cách kỳ lạ, thế là tôi an ủi:
“Anh đừng sốt ruột, hay là tôi đưa anh đi báo cảnh sát, bảo họ tìm nhà giúp anh.”
“Cảnh sát là gì?” Ngưu Ma Vương càng ngơ ngác.
Tôi thực sự không biết nên nói cảnh sát là cái gì, do dự mãi mới nói:
“Có lẽ… là một thứ bảo vệ trị an xã hội, giúp nhân dân giải quyết khó khăn…”
“Không hiểu.” Ngưu Ma Vương vẫn cố chấp lắc đầu. “Ta phải đi gặp La Sát, nàng chờ ta lâu lắm rồi, tiếc là thần thú Bích Thủy Kim Tinh của ta không có ở đây, nếu không thì không cần phải phiền phức như thế. Muội muội, muội giúp ta, giúp ta nghĩ cách quay về.”
“La Sát có phải là Thiết Phiến công chúa có chiếc quạt Ba Tiêu không? Sau đó lại còn đánh nhau với Tôn Ngộ Không nữa?” Tôi buột miệng.
“Muội muội, chuyện năm xưa muội nhớ lại rồi sao?” Ngưu Ma Vương lập tức trở nên vui vẻ.
Tôi không biết nên nói gì, đừng nói là tôi không biết Hỏa Diệm Sơn ở đâu, cho dù có biết cũng chẳng có tiền cho anh ta đi xe tới đó. Nghĩ ngợi trước sau, cuối cùng vẫn quyết định đưa anh ta đi gặp cảnh sát, để công bộc của nhân dân giải quyết vấn đề này.
Ngưu Ma Vương thấy tôi dẫn anh ta đi thì chẳng hỏi tiếng nào đã đi theo. Cái điệu bộ không chút đề phòng ấy khiến tôi cảm thấy mình như mẹ mìn đang lừa bắt trẻ con.
“Ca ca, huynh ra rồi hả?”
Chưa đi được mấy bước thì sau lưng vang lên một giọng nói lanh lảnh, chúng tôi quay đầu lại, thấy một thiếu nữ xinh đẹp dị thường, cô buộc gọn mái tóc dài như tơ ra sau lưng, mặc một chiếc quần bò màu xanh với sơ mi trắng, bước chân nhanh nhẹn tới gần, lại gần, tôi mới ngỡ ngàng phát hiện ra đó là một người con trai.
“Ngân Tử?” Ngưu Ma Vương cũng hoan hỉ lại gần.
Tôi thấy người nhà thực sự đã tới đón anh ta thì thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn vì không phải đưa người tới chỗ cảnh sát nữa.
Mỹ nam tên Ngân Tử lại gần, thân mật nhón chân lên, vỗ vai Ngưu Ma Vương:
“Huynh cũng thật là, quay về mà không tìm đệ. Địa điểm của Hỏa Diệm Sơn bây giờ thay đổi rồi, để đệ đưa huynh đi tìm đại tẩu.”
Ngưu Ma Vương chỉ tôi nói:
“Muội tử thì sao?”
“Được rồi, chuyện này chờ chúng ta quay về rồi nói.” Ngân Tử vừa lôi vừa kéo anh ta đi, lúc đi qua chỗ tôi còn quay đầu lại nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành, “Làm phiền cô quá, sau này sẽ tới cảm ơn.”
Tôi ngơ ngác, gật đầu rồi chuẩn bị đi về nhà. Lúc quay người đi, thấy đường dây điện trống không, tôi vui vẻ nói:
“May quá, con quạ đáng ghét kia cuối cùng cũng biến mất rồi.”
Lời nói vừa dứt, Ngân Tử lập tức quay đầu lại, nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn Gi*t người, nói khẽ:
“Con mèo ૮ɦếƭ tiệt, cứ chờ đấy!”
Rốt cuộc hắn giận cái gì nhỉ…
Điều tôi không thể ngờ được là chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, cái tin Lâm Tiểu Miêu là em gái của tội phạm Gi*t người đã lan đi khắp trường. Hơn nữa phiên bản liên tục được update, cuối cùng không biết vì sao lại biến thành anh chàng đó là lính đặc chủng đã xuất ngũ, Gi*t người như ngóe, tay dính đầy máu tươi, sau đó vì Gi*t người vô số nên bị nhốt vào tù, nhưng vì bệnh tâm thần nên không bị tử hình. Nay được ra tù, anh ta ra tay đấm nát chiếc BMW ở trên đường, đánh ૮ɦếƭ chủ nhân của chiếc xe. Hơn nữa còn buông lời, ai đối xử không tốt với em gái mình thì sẽ tới tận nhà đánh ૮ɦếƭ.
Học sinh cả trường cứ thấy tôi là sợ hãi tránh xa, mấy học sinh cá biệt ngày trước thì càng khúm núm, còn có hai người định gọi tôi là đại ca. Rồi có mấy kẻ hình như là phần tử bất lương, nhờ người giới thiệu, tìm tới tận nhà tôi, muốn làm quen với Ngưu Ma Vương. Ngay cả giáo viên khi gặp tôi cũng nói năng khách khí vài phần, cứ như thể chỉ sợ tôi tố cáo với anh trai.
Đối với vấn đề này, tôi đã cố gắng giải thích rất rất nhiều lần, nhưng một cái miệng không địch nổi trăm, may là Tiêu Vũ chơi với tôi từ nhỏ tới lớn và Tiểu Mao vẫn không hề thay đổi thái độ, nếu không thì tôi chẳng còn người bạn nào nữa. Nhờ có họ giúp ngăn chặn lời đồn mà sau ba tuần, tin đồn ấy dần dần lắng lại, gần như sắp biến mất, không ngờ đúng vào lúc quan trọng thì cái anh chàng tên Ngưu Ma Vương ấy lại chạy tới trường tìm tôi, lần này anh ta đóng bộ comple, thắt cà vạt cẩn thận, còn đeo cả kính râm, trông y như xã hội đen, bên cạnh còn có một mỹ nhân xinh đẹp mặc bộ đồ Chanel, khiến bảo vệ ở trường chúng tôi sợ quá, suýt thì báo cảnh sát.
Dưới sự chú mục của các bạn, tôi không thể trốn đi đâu, chỉ đành rụt rè đi ra cổng hỏi anh ta:
“Chẳng phải anh về nhà rồi sao?”
“Đúng thế.” Ngưu Ma Vương cười, lộ hàm răng trắng bóng, “Ta tới thăm muội đây.”
Tôi thực sự muốn khóc, nói thẳng:
“Tôi thực sự không quen anh.”
“Không sao, không sao, ta quen muội là được.” Ngưu Ma Vương sảng khoái vỗ vai tôi, đầy vẻ thông cảm, rồi lại kéo mỹ nhân bên cạnh, nói, “La Sát, muội tử cho dù biến thành người thì cũng đáng yêu.”
La Sát che miệng cười, dịu dàng vỗ tay anh ta, lại gần nói với tôi:
“Đừng sợ, chúng ta không làm tổn thương em đâu. Thời gian trước tướng công nhà ta mới ở trong ngục ra, đi trên đường gặp em tốt bụng giúp đỡ. Cám ơn em lắm. Hay là chúng ta cùng đi ăn cơm nhé.”
“Không cần đâu ạ… giúp người là việc tốt mà…” Tôi cũng không biết mình đang nói gì.
“Cũng phải. Thôi cứ từ từ từng bước.” La Sát gật đầu lí giải, sau đó nhìn quần áo của tôi, chau mày. “Sao muội tử ăn mặc đơn giản như vậy, chẳng nhẽ giờ gia cảnh không tốt lắm sao?”
Ngưu Ma Vương vừa nghe thấy thế thì lập tức rút một tập tiền trong иgự¢ ra, chọn mấy tờ mệnh giá to nhất nhét vào tay tôi:
“Mau cầm lấy, đừng phải chịu khổ.”
La Sát ngăn anh ta lại:
“Cái chàng cầm là tiền Việt Nam, sao đi du lịch về vẫn không đổi lại? Tiền này ở đây không đáng giá.”
“Chẳng phải số càng to càng tốt sao?” Ngưu Ma Vương ngơ ngác.
“Tôi thực sự không cần…” Luôn miệng từ chối mà La Sát vẫn không thèm đếm xỉa gì tới, kéo tay tôi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:
“Tẩu tẩu đưa muội đi mua quần áo đẹp, tiếc là bây giờ mới biết địa chỉ của muội, nếu không đã sớm chăm sóc muội, không để muội chịu khổ thế rồi.”
“Hai người… đừng mà! Tôi còn chưa tan học mà! Cứu với.” Bị hai người cứ như xã hội đen thế này lôi đi khiến tôi thấy sợ hãi.
Mặc cho tôi từ chối thế nào, họ vẫn cố nhét cho tôi một đống quần áo, trang sức, túi xách mà họ nói là quà cảm ơn, tất cả đều là hàng hiệu. La Sát trưng ra bộ mặt của xã hội đen:
“Muội mà không nhận là ta giải quyết muội luôn! Nhất định phải mặc! Nếu không coi chừng ta đánh muội đó! Để em chồng ăn mặc rách rưới, người ta lại tưởng ta ngược đãi muội.”
Cô ta vừa nói vừa vặn các khớp xương kêu răng rắc. Ngưu Ma Vương đứng cạnh thì nhét tiền vừa phụ họa:
“Không có tiền thì tìm ca ca, muốn bao nhiêu cũng cho, nếu có ai bắt nạt muội thì muội nói, tuy rằng bây giờ ta không được Gi*t người, nhưng giúp muội đánh hắn bán thân bất toại thì vẫn được.”
Một cơn gió lạnh thổi qua, trên con phố thương mại tấp nập nhất của thành phố O, tất cả những người đi đường đều tránh xa chúng tôi mười mét.
La Sát ép tôi phải chỉ đường để lái xe tới tận cái ngõ gần cửa nhà tôi, sau đó cho tôi xuống, còn mình thì thân mật đi với Ngưu Ma Vương, trước khi đi còn vẫy tay với tôi, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Tôi chỉ thấy người ta dùng bạo lực để ςướק bóc chứ chưa thấy ai dùng bạo lực để tặng quà.
Tay tôi ôm một đóng túi to túi nhỏ các loại trang sức, phục trang hàng hiệu của các nhãn Lam Vũ, Chanel, Catier… chất cao như núi, trong túi lại còn bị nhét ít nhất cũng đến một trăm nghìn tệ, thẫn thờ đứng ở đầu đường, không biết mình quen hai người đáng nghi này được coi là may mắn hay xui xẻo nữa.
Mang về hỏi Hoa Dung vì cô là người rất có kinh nghiệm xã hội, rồi sau đó cất hết đồ vào trong tủ không dùng đến, nếu sau này có vấn đề gì đó thì trả người ta là được. Bất lực lắc đầu, tôi đang định quay về căn phòng đơn giản của mình thì lúc qua đường, ngước mắt lên nhìn, bệnh viện thú cưng đối diện hôm nay khai trương, bệnh viện không to lắm nhưng sáng sủa, trông rất ấm áp, bên ngoài có mấy lẵng hoa chúc mừng, tấm biển bị bọc bởi giấy đỏ cuối cùng cũng lộ ra “bộ mặt thật” - Bệnh viện thú cưng Miêu Miêu.
Tôi nghe như có sét đánh bên tai, mãi sau không nói được lời nào.
Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái… cho dù tên của bệnh viện thú cưng ở đối diện có giống tên mình đi chăng nữa thì có lẽ cũng chẳng có gì là lạ nhỉ? Tôi quay đầu lại nhìn bệnh viện đó, rồi bất lực đi về nhà, cẩn thận cất hết các thứ vào cái tủ vải mua với giá mười bảy tệ, cái tủ không đủ để nhét, tôi đành tìm một cái thùng chứa đồ, rồi ném mấy cái túi vào đó.
Di động lại đổ chuông, là điện thoại của Ngao Vân gọi tới, giọng điệu của anh ta vô cùng dịu dàng, nói là muốn hẹn tôi đi ăn cơm, rồi có chuyện cần nói, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, lại có vẻ gì đó như thành khẩn khiến tôi không thể từ chối.
Gần đây anh thường tới cổng trường chờ tôi và Tiểu Mao, cuối cùng thì là chờ tôi và không cho Tiểu Mao đi cùng. Cho dù là một người trì trệ như tôi thì cũng hiểu đang xảy ra chuyện gì. Theo cách giải thích của anh thì là, từng gặp tôi trong cuộc thi Taekwondo ngày trước, bị trúng tiếng sét ái tình, đi khắp nơi tìm tung tích của tôi, cuối cùng ông trời không phụ lòng người, đã tìm thấy ở thành phố O, thế nên không muốn bỏ cuộc.
Lời giải thích này nghe rất miễn cưỡng, nhưng tình cảm của anh ta dành cho tôi thì không như là giả, thêm vào đó là thiện cảm từ trước, thế nên tôi cũng chẳng có lý do gì để từ chối lời mời này, chỉ là không muốn theo anh vào mấy nhà hàng sang trọng khiến tôi cảm thấy khó chịu, đa số là chuyển địa điểm tới khu vui chơi hoặc là rạp chiếu phim.
Lần này anh khác với mọi lần, đã đặt bàn ở một nhà hàng trên tầng cao của một khách sạn sang trọng nhất thành phố, thế là bình thường vẫn quen mặt mộc, tôi đành tìm Hoa Dung giúp tôi trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc váy đẹp nhất của mình, chờ anh tới đón.
Ngao Vân ở trên xe chẳng nói năng gì, tôi bước vào nhà hàng mới phát hiện ra nó không một bóng người, cứ như mấy tình tiết khoa trương trong phim Hàn. Tiếng dương cầm du dương, kể lể một câu chuyện tình yêu lãng mạn. Trên bàn, hoa hồng nở rộ, trong chiếc ly thủy tinh là màu sóng sánh của rượu vang trông như đá quý. Người bồi bàn mang lên món khai vị rồi lặng lẽ lui ra.
Lúc này đã là tối, ngoài cửa sổ có thể thưởng lãm khu vực phồn hoa nhất của thành phố. Khắp nơi là những tòa nhà cao tầng, nhấp nháy có vô số những ánh đèn, khiến người ta cảm giác như đang đứng giữa một bầu trời đầy sao, nhưng lại không có một ngôi sao nào, vầng trăng sáng dường như cũng đã bị ánh đèn dưới mặt đất làm lu mờ vẻ đẹp.
Ngao Vân ân cần mời tôi ăn cơm, nhưng trong lòng tôi bỗng có cảm giác thật kỳ lạ, ăn mà không chút hứng thú, thế là hỏi thẳng:
“Rốt cuộc hôm nay anh tìm tôi có việc gì?”
“Tôi không kiên nhẫn chờ được nữa.” Ngao Vân dừng tay, móc ra một chiếc hộp nhỏ màu vàng khảm ốc trong túi áo ra, nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương rất to, “Tôi muốn em cưới tôi sau khi tốt nghiệp.”
“Không được.” Tôi trả lời rất nhanh.
“Vì sao?” Biểu cảm của Ngao Vân vẫn không hề thay đổi, nhưng ánh mắt thoáng tối đi. “Tôi sẽ khiến em được hạnh phúc, bất cứ thứ gì trên đời này mà em muốn, tôi đều có thể cho em, muốn đi đâu thì đi đó.”
Tôi cũng không biết không được ở điểm nào, chỉ từ chối theo trực giác.
“Tôi rất nghiêm túc, đời này chỉ cưới mình em, tuyệt đối không hai lòng.” Ngao Vân thề thốt một câu mà bất cứ người phụ nữ nào cũng muốn nghe, sự thành khẩn khiến bất cứ ai cũng phải xiêu lòng.
Tôi nghĩ ngợi rồi nói:
“Chúng ta không môn đăng hộ đối, nhà anh sẽ không thích tôi đâu.”
“Đây không phải là vấn đề.” Ngao Vân đột nhiên bật cười, “Tôi đã mất phụ hoàng… không, bố tôi biết chuyện này nhưng không có ý kiến gì, sau này cho dù có cưới thì cũng không gây khó dễ gì cho em đâu, mẹ tôi thì ẩn cư ở thâm sơn từ lâu, không thích qua lại với người ngoài, cũng không bao giờ hỏi han chuyện của tôi.”
“Quá đường đột, chúng ta mới quen nhau hơn một tháng.”
“Còn hơn cả ngàn năm.”
“Tôi vẫn chưa hiểu nhiều về anh.”
“Thế thì đính hôn trước, sau đó tìm hiểu sau, em muốn biết chuyện gì tôi sẽ nói hết.”
“…”
Tôi chẳng còn lời nào để nói, chỉ cúi đầu, “Để tôi suy nghĩ đã.”
“Cho tôi kết quả trong vòng ba ngày được không?” Ngao Vân hình như đang sốt ruột chuyện gì đó.
Tôi gật đầu đồng ý.
Thế là anh ta không kiên trì tiếp nữa, thản nhiên ăn cơm tiếp, giúp tôi gỡ thịt cua như thể tôi là một đứa trẻ, hành động chu đáo này thật khiến tôi cảm động.
Trên đường về nhà, anh vừa lái xe vừa tự tin nói với tôi:
“Tôi chờ tin vui của em.”
Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ bước xuống xe, cám ơn anh rồi đi về phòng mình, ôm lấy con mèo Kitty lăn lộn trên giường, không thể nào hạ nổi quyết tâm. Thế là tôi gọi điện thoại cho Tiêu Vũ, muốn nghe ý kiến của cô. Nhưng cô lại giáo huấn tôi như giáo huấn một con ngốc:
“Một người đàn ông tốt như vậy, một mối nhân duyên tốt như vậy mà bỏ lỡ thì cậu sẽ hối hận tới tận kiếp sau. Ngao Vân vừa có tiền vừa có sắc, đúng là một con rùa bằng kim cương, cho dù là công chúa hay minh tinh Holywood cũng chẳng cưới được một người đàn ông tuyệt vời như thế mà cậu còn do dự? Có phải cậu cố tình khoe khoang với tớ không? Nhớ là cưới anh ấy rồi đừng có quên tớ nhé.”
Bị mắng khoảng nửa tiếng đồng hồ, tôi cúp điện thoại, Hoa Dung gõ cửa mang vào một đống cá khô, nói là không ngủ được, muốn trò chuyện với tôi.
Tôi nhân cơ hội đó, nói tới phiền não của mình, Hoa Dung kinh ngạc và vui vẻ nói:
“Ngao Vân? Tớ biết anh ấy. Bố tớ là thư ký của anh ấy, có thể coi là hiểu rất rõ. Anh ấy tốt lắm, vừa chung thủy lại lương thiện, cưới được anh ấy là phúc của cậu.”
“Thật không? Tớ thực sự nên cưới anh ấy sao?” Từ nhỏ tới lớn, tôi vốn là người dứt khoát, chưa bao giờ do dự như lần này, rốt cuộc là điều gì đang ngăn cản tôi?
“Nên.” Hoa Dung gật đầu khẳng định, ánh mắt của cô thoáng qua một vẻ buồn buồn nhưng lại nhanh chóng biến mất khiến tôi tưởng là ảo giác. “Ngày trước tớ từng làm thêm ở công ty đó, trên bàn anh ấy có ảnh của cậu, có lẽ là anh ấy rất yêu, rất yêu cậu, hãy tin điều này đi.”
Nhưng tôi yêu anh không? Từ khi Ngao Vân xuất hiện trước mặt tôi tới giờ, tôi luôn có thiện cảm rất kỳ lạ, khi nhìn thấy anh, tim tôi thậm chí còn đập nhanh hơn, nếu theo như phân tích của mọi người về tình cảm thì có lẽ đó chính là yêu.
Phải, chắc chắn là tôi yêu anh. Thế nên đừng do dự nữa, đồng ý đi… đồng ý đi… lấy anh.
Bị Hoa Dung tẩy não và khuyên nhủ, tôi cảm thấy hôn sự này có lẽ là lựa chọn đúng nhất trong cuộc đời tôi. Thế là ba ngày sau, Ngao Vân đưa tôi đi gặp bố anh và bố mẹ tôi, được sự đồng ý hồ hởi của bố mẹ tôi, anh Ⱡồ₦g chiếc nhẫn kim cương vào tay tôi, chiếc nhẫn nặng trình trịch như thể ngàn cân, khiến tôi không thể nhấc ngón tay lên…
Trên đường quay về, anh hưng phấn nói với tôi:
“Anh sẽ cho em một cuộc sống còn xa hoa hơn cả Hoàng hậu Maria, ngày nào cũng vô âu vô lo, muốn làm gì thì làm, không bao giờ có phiền não.”
Hoàng hậu Maria xa xỉ, bà có thực sự hạnh phúc không? Trong lòng tôi hình như có một khoảng trống nào đó lấp mãi không đầy, khiến tâm trạng tôi trở nên nặng nề, không thể nào vui vẻ được.
Trước mặt một người đàn ông gần như hoàn mĩ như thế, tôi còn nghĩ những điều này, liệu có tham lam quá không?
Buổi tối, tôi lại mơ thấy cô gái xinh đẹp Hoa Miêu Miêu, nàng đang khóc, khóc rất đau lòng. Sáng sớm tỉnh dậy, tôi phát hiện ra nước mắt mình thấm ướt gối.
Đó là thực thành mơ, hay là mơ thành thực?
“Tôi là Lâm Tiểu Miêu… anh là?”
“Tôi tên là Tất Thanh.” Anh sải bước chân rộng tới bên tôi, đưa tay vào không trung, dường như muốn chạm vào mặt tôi, nhưng lại cảm thấy không ổn nên rụt về:
“Tôi từng gặp cô ở đâu nhỉ?”
“Có phải tôi đã từng gặp anh ở đâu không?” Tôi cũng hỏi theo anh, ánh mắt vẫn không thể rời khỏi gương mặt anh.
Rất lâu sau, hai người cùng tỉnh táo lại, và thấy ngượng ngùng vì sự thất lễ ban nãy của mình. Anh hơi đỏ mặt, mặt tôi thì nóng bừng như sốt, thế là vội vàng quay đầu đi, bắt gặp một cái khung ảnh cổ điển ở trên bàn, trong khung ảnh là bức ảnh Tất Thanh ôm trong lòng một con mèo tam thể rất xinh đẹp, trong bức ảnh có ánh nắng vàng rực rỡ, Tất Thanh nhìn con mèo tam thể cười rất dịu dàng, còn con mèo tam thể đó thì lười biếng dựa vào lòng anh, cả người toát lên một vẻ hài lòng hiếm có, cứ như thể cả thế giới này đều ở bên cạnh nó.
Thế giới ở bên cạnh nó, và cũng ở bên cạnh tôi.
Cổ họng tôi trở nên khô khốc, tôi bất giác cầm khung ảnh lên nhìn kỹ, nhìn thật kỹ. Trên khung ảnh cài một chiếc lá đỏ, trên chiếc lá có hai hàng chữ viết tháu.
Tôi đọc nhỏ:
“Nguyện sinh cùng thời, sống tới bạc đầu.”
Quay đầu lại, Tất Thanh vẫn đang si mê nhìn tôi. Còn nước mắt tôi cứ thế lăn ra, không một chút dự báo, không một nguyên nhân, lướt qua gò má, thấm ướt cổ áo, mang theo một niềm vui, một niềm cảm động, và cả một nỗi buồn…
Anh nói khẽ:
“Lần đầu quen biết nhau, mà như là cố nhân.”
Nhưng chúng tôi quen nhau quá muộn, muộn hơn một chút… Chiếc nhẫn kim cương đeo trên cổ như một ngọn lửa đang hừng hực cháy, làm bỏng cả иgự¢ tôi.
Bối rối đặt khung ảnh xuống, tôi lau nước mắt. Quay đầu lao ra khỏi biện viện thú cưng và chạy nhanh về nhà. Tôi chạy rất nhanh, nhanh tới mức cái bánh vừa mua ban nãy đã để quên ở bệnh viện mà cũng không biết.
Tôi sợ mình quay đầu lại thì sẽ không bao giờ trở về được nữa.
Luống cuống móc chìa khóa ra, phải nhét mấy lần mới trúng vào ổ khóa, tôi mở cửa rồi lao lên lầu, ᴆụng vào Tiểu Mao mà cũng quên xin lỗi.
Khóa cửa phòng lại, nhào lên giường mình, nước mắt tôi cứ thế tuôn như mưa, đầu óc tôi chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.
Có những người chỉ cần nhìn một lần là biết rằng, người đó đã được se chỉ hồng với mình. Có những người phải tiếp xúc với nhau lâu dài mới biết đó là người cả đời mình phải ở bên.
Tôi với Ngao Vân thuộc vào loại sau, khi tôi nhìn thấy anh, tuy rằng thấy gì đó thiếu thiếu, nhưng tôi tưởng rằng anh chính là người mà tôi cần tìm. Vốn tưởng rằng trên cơ sở thiện cảm vốn có, tình yêu có thể như nước trà, dần dần ấm lên, hai người cùng thích nghi với nhau, đó là một nhân duyên tốt.
Tất Thanh lại là người mà tôi khát khao trong giấc mơ, là người mà tôi đã khổ sở tìm kiếm nhưng không thấy.
Chưa bao giờ tin vào cái gọi là tiếng sét ái tình. Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi cảm giác như cả kiếp trước kiếp này đã được định, vô số lời tình yêu ngọt ngào không bằng một ánh mắt lướt qua, nó có thể khiến tôi từ bỏ vinh hoa phú quý, sẵn sàng cùng anh nắm tay đi tới chân trời góc biển, sống một cuộc đời bình yên cho tới già.
Nhưng tôi có thể dùng sự bướng bỉnh của mình để làm tổn thương Ngao Vân không? Hôn nhân không phải trò đùa, đã đồng ý rồi thì phải chịu trách nhiệm, anh không có lỗi gì, cũng không có gì gọi là tắc trách, anh chỉ đơn giản là yêu tôi, thương tôi. Khi Ⱡồ₦g chiếc nhẫn đính hôn vào tay tôi, vẻ mặt anh như cả thế giới đã nằm trong tay mình, tôi chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào lại vui vẻ và hân hoan như thế.
Việc đã đến nước này, tôi còn nói lời từ chối được sao?
Tiểu Mao đứng ngoài gõ cửa dồn dập, lo lắng gọi:
“Miêu Miêu, chị sao thế? Có phải ai bắt nạt chị không?”
Tôi vào nhà tắm vặn vòi nước ra, rửa mặt sạch sẽ, ổn định tâm trạng đang rối bời, rồi mới đi ra cửa, nói với Tiểu Mao:
“Chị không sao.”
“Trời ơi, chị với em là thế nào chứ, có chuyện gì thì nói đi, em giải quyết cho chị.” Tiểu Mao hơi sốt ruột.
Nói gì bây giờ? Nói với cậu rằng tôi là một đứa con gái độc ác sao? Hay nói với cậu tôi trúng tiếng sét ái tình, yêu người khác rồi? Lắc mạnh đầu, những điều này có đánh ૮ɦếƭ cũng không nói ra được, thế là tôi nói nhỏ:
“Chị không sao đâu, chỉ hơi mệt thôi, chị muốn nghỉ, mai em tới nhé.”
Tiểu Mao im lặng rất lâu rồi cuối cùng cũng bỏ đi.
Tôi ôm con mèo Kitty thẫn thờ, thi thoảng Ngao Vân với Hoa Dung gọi điện thoại tới nhưng tôi giả bộ như không nghe thấy, không nhấc máy.
Rất lâu, rất lâu sau, tôi đi vào bếp, cửa nhà bếp nhìn thẳng ra đường, từ đằng xa tôi có thể nhìn thấy bệnh viện thú cưng, Tất Thanh đang đứng ở cửa, lưng anh rất thẳng, đúng như tư thế của một quân nhân, như một cái cây bạch dương trên xa mạc, anh đang đứng nhìn con đường đông đúc xe cộ qua lại, sốt ruột ngó xung quanh, hình như đang chờ ai đó.
Tôi lại si mê ngắm anh rất lâu, cuối cùng thở dài rồi quay về phòng. Ngay cả lúc Hoa Dung gọi cửa tìm tôi, tôi cũng giả bộ như không có nhà.
“Meo”, ngoài cửa bỗng dưng vang lên tiếng mèo kêu rất nhỏ, tôi ngó đầu ra nhìn, thấy một con mèo đen có cặp mắt xanh lục và bốn chân trắng như tuyết, cả người nó ướt sũng, đang run rẩy đứng ngoài cửa nhìn tôi, hình như muốn đi vào.
Tôi thấy nó thì tim mềm xuống, vội vàng mở cửa rồi bế nó vào. Tôi thấy cả người nó dính đầy bùn đất bẩn thỉu, bèn ôm nó vào phòng tắm, mở vòi nước nóng ra, tắm cho nó.
Con mèo đen thấy nước thì có vẻ sợ hãi, nó nhảy dựng lên, định chạy ra ngoài. Kinh nghiệm nuôi mèo bao nhiêu năm, làm gì có chuyện tôi để nó dễ dàng chạy thoát? Tôi đóng chặt cửa lại, cúi xuống ôm nó lên. Không ngờ con mèo này tuy rằng nhỏ nhưng lại khá nặng, có thể là bị béo phì. Nó đau đớn ngoao ngoao vài tiếng nhưng không cào tôi, cuối cùng cũng thỏa hiệp trước vòi nước ấm.
Tôi dùng sữa tắm cố chà lên sống lưng của nó, rửa sạch bụng, móng tay, con mèo rất ngoan ngoãn, không hề phản kháng, mặc cho tôi vày vò, nhưng đến khi rửa đến ௱ôЛƓ thì nó điên cuồng lao lên, sống ૮ɦếƭ gì cũng không chịu để tôi rửa “trym”[1]. Thậm chí nó còn nhảy lên cả rèm phòng tắm, không chịu xuống.
[1] Vì nhân vật Lâm Tiểu Miêu là một cô gái trẻ, khi nói những từ nhạy cảm sẽ cố tình nói chệch đi. Bởi vậy người dịch sử dụng từ này.
“Mèo ngoan, mau xuống đây, phải tắm rửa sạch sẽ thì mới được ở trong phòng.” Tôi ra sức dỗ dành.
Con mèo đen kêu lên thảm thiết: “Meo meo”.
“Được rồi, được rồi, không rửa “trym” cho mày nữa, mau xuống đây.” Tôi đoán chắc con mèo đực này ngại bị người ta sờ vào chỗ đó nên mới lên tiếng khuyên nhủ.
Không ngờ con mèo đó cứ như hiểu tiếng người, nhảy xuống, nhưng bị tôi túm ngay lấy, dội liền mấy gáo nước lên người, rồi nhanh nhẹn bịt tai nó vào, rửa sạch ௱ôЛƓ cho nó.
Con mèo bị lừa có lẽ là thấy bất mãn với sự lừa dối của con người, hoặc có thể là cảm thấy bị sỉ nhục, thế là nó để lại mấy vết răng trên mu bàn tay tôi…
Tôi đau muốn ૮ɦếƭ, xoa tay mắng:
“Mèo ngu, quả nhiên là không có nhân tính…”
Nó quay lưng về phía tôi, ngồi trên chiếc ghế máy tính, cụp tai, có vẻ không vui. Tôi chẳng rảnh rỗi để quan tâm tới nó vui hay không, tìm một chiếc khăn sạch chưa dùng lau người, rồi cắm máy sấy vào sấy.
Mèo bình thường rất sợ tiếng máy sấy, đa phần là sẽ bỏ chạy khắp nơi. Thế nên tôi đã chuẩn bị sẵn sàng ghìm con mèo xuống, không ngờ con mèo đen này không hề tỏ ra sợ hãi, ngoan ngoãn ngồi trước gió rất thoải mái, thi thoảng lại còn nghiêng bụng lên cho tôi sấy. Tôi thấy nó hiểu chuyện như thế thì lại càng thích nó hơn, quyết định sẽ nuôi nó.
Lục lọi trong cái tủ lạnh nhỏ, trong đó có bánh mì và nước hoa quả, cá đã ăn hết, chẳng còn gì cho mèo ăn được cả. Hơn nữa nuôi mèo còn phải chuẩn bị chậu riêng cho mèo, tốt nhất là cho nó ăn thức ăn dành cho mèo, rồi cả đồ chơi nữa, thế là tôi buộc phải ra ngoài mua, hơn nữa còn phải kiểm tra sức khỏe cho con mèo hoang mới.
Chiều tối, trời đổ mưa, gần đó chỉ có một chỗ bán đồ cho thú cưng. Tôi ôm con mèo đen do dự đi ra ngoài cửa, ngó đầu sang phía đối diện, thấy Tất Thanh vẫn đứng ở cửa, cứ như binh sĩ đứng gác, chưa hề rời đi nửa bước, nhìn thẳng về phía tôi.
Trong khoảnh khắc, anh đã bắt được ánh mắt bất an của tôi, rảo nhanh bước chân đi qua đường, đi về phía tôi.
Tim tôi bắt đầu đập cuồng loạn, dường như sắp nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢, con mèo trong tay hình như cũng cảm nhận được sự hồi hộp của tôi, nó ngơ ngác ngẩng đầu lên kêu mấy tiếng, rồi lại quay đầu nhìn Tất Thanh, rồi lập tức im bặt, ngoan ngoãn nằm phục xuống, không biết đang nghĩ gì.
“Ôi… tình cờ quá… tôi đang định vào bệnh viện tìm anh…” Bình thường tôi không phải là người nhanh nhẹn lắm, nhưng cũng khá dũng cảm, nhưng hôm nay chẳng hiểu vì sao, tôi như một nàng thiếu nữ thẹn thùng đang bày tỏ nỗi lòng với chàng trai mà mình thích, “Vừa nãy… nhặt được một con mèo.” Nói xong, tôi vội vàng giơ cao con mèo đen lên cho anh xem, ý rằng mình không nói dối.
Tất Thanh đưa mắt liếc nhanh con mèo, rồi lại quay lại nhìn tôi, hồi hộp nói:
“Miêu Miêu, cô… hôm nay cô tới chỗ tôi, để quên bánh…”
“À… à… làm phiền anh quá. Tôi xin lỗi.” Tôi bắt đầu lắp bắp.
“Không… không sao.” Tất Thanh lắc đầu, “Tại tôi không tốt, cô quên bánh mà tôi lại không cho vào tủ lạnh… thế là nó chảy ra…”
“Chảy rồi thì thôi.” Tôi càng ôm chặt con mèo hơn, nhớ lại mục đích của mình. “Con mèo này cần kiểm tra sức khỏe… tôi… tôi muốn mua ít đồ dùng cho mèo.”
“Được.” Cuối cùng Tất Thanh cũng định thần lại, anh đón con mèo trong tay tôi, rồi hai đứa cùng đi tới bệnh viện thú cưng. Anh còn cẩn thận đứng ở ngoài để nhìn xe giúp tôi, xác định là không sao rồi mới đi lên vạch sang đường. Tới cổng bệnh viện, hình như anh hạ quyết tâm, nói với tôi:
“Miêu Miêu, lát nữa kiểm tra sức khỏe cho con mèo này xong, tôi có thể cùng cô ra siêu thị, mua bánh ngọt đền cô được không?”
“Nhưng tại tôi bất cẩn để quên bánh mà.” Tôi ngượng ngùng cúi đầu, nhìn sàn nhà nói khẽ. “Sao lại bắt anh đền được?”
Tất Thanh lắc đầu:
“Không sao, tôi cũng đang định đi mua ít đồ, tiện đường thôi.”
Con mèo đen nằm trong lòng anh bất mãn kêu lên mấy tiếng, tôi do dự giây lát rồi đồng ý với anh.
Vào tới bệnh viện, Tất Thanh mang một tờ bệnh án thú cưng ra bảo tôi điền vào, lúc này tôi vẫn còn đang hoang mang, thế là điền tên con mèo là Tiểu Hắc, Tiểu Hắc có vẻ rất bất mãn vì quyết định vội vàng của tôi, kêu lên kháng nghị mấy tiếng.
Anh còn hỏi tôi đã tiêm phòng dịch cho con mèo này hay chưa, tôi đương nhiên lắc đầu, thế là Tiểu Hắc bị tiêm một mũi vào cổ. Nó phẫn nộ cào cấu Tất Thanh, khiến tay anh toàn là máu, cuối cùng bị chúng tôi liên thủ nhốt vào trong chuồng, ai oán kêu lên, hình như đang muốn tố cáo tôi trọng sắc khinh mèo.
Thu dọn xong xuôi, tôi chọn một đống đồ dùng cho thú cưng. Tất Thanh kéo cánh cửa sắt của bệnh viện vào, tạm thời nghỉ, định đưa tôi tới siêu thị, tôi vội vàng ngăn anh lại:
“Anh còn chưa thu tiền mà…”
“Tiền?” Lúc này anh mới sực tỉnh lại, chẳng tính toán gì, chỉ buột miệng nói ra một cái giá rẻ đến không ngờ, nói là chủ nhân nhận nuôi những con mèo hoang đều được giảm giá ở chỗ anh.
Tôi không biết giá thành của những món đồ giành cho thú cưng là bao nhiêu, nhưng biết Tất Thanh bán rẻ chúng, đoán là anh sẽ bị lỗ, thế là kiên quyết không chịu cái giá thấp ấy, đòi phải trả anh bằng giá trên thị trường, nhưng tìm khắp người mới phát hiện ra một sự thực đau lòng - tôi ra ngoài vội quá nên quên mang tiền.
Vội vàng cúi đầu xin lỗi, nói là sẽ về nhà lấy tiền trả Tất Thanh. Nhưng anh rộng lượng lắc đầu nói lúc nào trả cũng được, hơn nữa sức khỏe của Tiểu Hắc không tốt, e rằng đã bị viêm dạ dày, tốt nhất là nên thường xuyên đến kiểm tra sức khỏe để tránh xảy ra vấn đề gì, nhất là mấy ngày hôm nay, tốt nhất là ngày nào cũng tới, quan sát một chút, hơn nữa việc kiểm tra này miễn phí, không cần phải lo.
Tuy rằng Tiểu Hắc nhảy nhót điên cuồng không giống như bị bệnh, nhưng tôi thấy lời anh nói có vẻ nghiêm trọng, thế là tôi hỏi:
“Có cần nằm viện không?”
“Chi phí nằm viện rất cao, nhà cô lại gần, không cần thiết.” Tất Thanh đáp nhanh. “Cứ chịu khó mang qua đây.”
Thế là tôi gật đầu, tạm thời để đồ ở bệnh viện của anh, mặc kệ tiếng kêu của Tiểu Hắc, theo anh tới siêu thị. Trên đường, đột nhiên anh hỏi tôi:
“Miêu Miêu hình như vẫn còn đang đi học?”
“Vâng.” Tôi không dám nhìn mặt anh, sợ mình mất bình tĩnh. “Tôi học năm thứ hai.”
“Thế là hai mươi tuổi rồi?” Tất Thanh hình như có vẻ vui. “Trông cô có vẻ rất nhỏ, tôi còn tưởng đang học cấp ba. Đúng rồi, năm nay tôi hai mươi sáu, lớn hơn cô một chút…”
“Không, tôi năm nay hai mươi mốt rồi, anh chỉ hơn tôi năm tuổi thôi, bởi vì hồi tiểu học học dốt quá nên bị cô giáo bắt lưu ban một năm.” Tôi nói xong thì chỉ hận là không thể tự tát mình, bị lưu ban mà cũng nói ra, thế là vội vàng lảng sang chủ đề khác. “Anh còn trẻ thế mà đã là bác sĩ thú y, lợi hại thật.”
Tất Thanh cười cười:
“Bố tôi là bác sĩ thú y, từ nhỏ tôi đã thích mèo, thường theo ông học cách khám bệnh cho động vật, coi như là có kinh nghiệm phong phú. Sau đó đại học cũng học thú y, tốt nghiệp xong lại đi bộ đội bốn năm, xuất ngũ về làm hai năm, bố tôi cảm thấy trình độ của tôi đã kha khá nên giao cửa tiệm lại cho tôi quản lý, nói là nhân lúc còn trẻ, cùng mẹ tôi đi du lịch.”
Tôi tính lại, cảm thấy không đúng:
“Anh tốt nghiệp đại học năm mấy tuổi?”
“Năm tuổi tôi vào lớp một, tiểu học học vượt cấp một lớp, năm xưa chuyện này không bị quản chặt lắm… thế nên hai mươi tuổi tôi đã tốt nghiệp rồi.”
Tôi tò mò hỏi thành tích học của anh, phát hiện đáp án của anh khiến tôi thấy tổn thương lòng tự trọng quá dỗi, thế là tôi đổi chủ đề:
“Thế vì sao lại chuyển bệnh viện tới đây? Còn lấy tên là Miêu Miêu nữa?”
“Bệnh viện vốn ở khu phố cũ, liền với nhà luôn, sau đó vì thành phố kiến thiết lại, bố tôi cầm tiền đền bù xong về quê chơi rồi, tôi bèn tới đây mua nhà, sau đó được một người bạn tên Ngân Tử giới thiệu, mở lại bệnh viện tại đây.” Tất Thanh nói tới đây thì đột nhiên có vẻ buồn. “Thời gian trước chuyển tới nhà mới, đang định lắp lưới sắt ở ban công, nhưng lúc ra ngoài mua đồ, con mèo của tôi chẳng hiểu vì sao mở được cửa sổ, nhảy lên ban công rồi rơi xuống… tên của nó là Hoa Miêu Miêu, chính là con mèo mà cô nhìn thấy trong khung ảnh ấy, bởi vì là lỗi của tôi nên bệnh viện mới đặt theo tên của nó để tưởng niệm…”
Tôi thấy mình nhắc lại chuyện đau lòng của anh thì vội vàng an ủi:
“Đừng buồn nữa, con mèo ấy rất đáng yêu, chắc chắn là được lên thiên đường.”
“Lẽ ra tôi phải làm lưới sắt cẩn thận xong thì mới chuyển vào.” Tất Thanh thở dài.
“Nói không chừng con mèo đó xuyên không rồi gặp một chủ nhân còn yêu thương nó hơn cả anh, sống cuộc sống hạnh phúc.” Tôi nói bừa.
Cuối cùng Tất Thanh cũng bật cười, cảm giác như một cơn gió xuân tràn mặt đất, tim tôi lại đập nhanh thêm mấy nhịp, nghĩ tới đây, đột nhiên tôi lại cảm thấy bi ai. Hơn nữa cái tên Hoa Miêu Miêu hình như tôi đã được nghe ở đâu đó, có phải con mèo xinh đẹp trong giấc mơ không? Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.
Lập tức bỏ cái suy nghĩ không thực tế ấy ra khỏi đầu, tôi vui vẻ theo Tất Thanh bước vào siêu thị, đẩy xe đồ giúp anh, cùng anh đi chọn. Tất Thanh mua đồ rất tùy tiện, nhưng tốc độ lại rất chậm. Chúng tôi ở trong đó suốt một tiếng đồng hồ, nói hết chuyện trên trời dưới biển mới lấp đầy được cái xe đồ. Cuối cùng, anh nhìn chiếc đồng hồ treo tường ở siêu thị, thở dài, kéo tôi tới quầy bán bánh ngọt, chọn một hộp bánh sanwich to nhất và một cái bánh đậu đỏ hạt dẻ đưa cho tôi:
“Tôi nhớ là hôm qua cô ăn cái này, muốn đổi sang loại khác không?”
Tôi vội vàng lắc đầu:
“Cái này cũng được.”
Trên đường về, tôi hỏi anh:
“Có phải anh có một người anh em hoặc anh em họ tên là Ngao Vân không?”
“Không, tôi là con một.” Tất Thành ngơ ngác nhìn tôi.
“Anh với anh ấy rất giống nhau…” Tôi cười khổ một tiếng, “Giống tới mức tôi tưởng là một người.”
Hai người lặng lẽ bước đi, tới bệnh viện thú cưng, định đón Tiểu Hắc về thì đột nhiên Tất Thanh hỏi tôi:
“Miêu Miêu… tuy rằng hơi đường đột, nhưng mà… cô… cô có thời gian thì cứ tới đây chơi.”
Tôi ôm Tiểu Hắc, nhìn gương mặt tràn đầy niềm vui và hy vọng của Tất Thanh, hiểu ý của anh, nhưng chỉ bất lực đưa tay ra sờ chiếc nhẫn kim cương trên cổ, tranh đấu nội tâm rất lâu, cuối cùng dùng hết dũng khí cả đời này của mình với một quyết tâm to lớn, chuẩn bị nói với anh sự thực rằng tôi đã có vị hôn phu.
Không ngờ tôi còn chưa kịp lên tiếng thì sau lưng đã vang lên một giọng nói rất dịu dàng:
“Vị hôn thê bé nhỏ của anh, có phải hôm nay lại giận anh không?”
Tôi vội vàng quay đầu lại, là Ngao Vân đang ôm một bó cúc ngoại màu hồng, đứng dựa vào cửa xe, nheo mắt cười nhìn tôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc