Hoa Miêu Miêu - Chương 42

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

NGÂN TỬ CẦU THÂN
Trông rất giống tôi? Nữ nhi bỏ nhà ra đi? Tôi với Hướng Thanh đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều đã có đáp án.
Nhưng… nếu bảo Tiểu Trà ra nhận cha nhận mẹ thì hôn sự khó khăn lắm mới hủy được nói không chừng lại thành. Nếu không cho nàng ta ra thì hai người già bọn họ phải chịu nỗi đau mất con. Tôi với Hướng Thanh đều lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Cuối cùng chàng kéo tay tôi:
“Miêu Miêu, làm người không thể dối trá.”
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, gật đầu đồng ý với chàng. Thế là bèn bảo Diệp lão hai người ở lại chờ, Hướng Thanh quay về gọi người, không lâu sau thì Tiểu Trà nhảy nhót đi tới, nàng ta nhìn thấy người đứng đầy một nhà thì nhất thời thất sắc, quay đầu định chạy nhưng bị tôi đứng chặn trước cửa.
“Muội… muội…” Nàng ta tiến thoái lưỡng nan, cứ cố co người về phía tôi, che mặt mình đi. “Muội không muốn về.”
Diệp lão thái gia trợn mắt lên nhìn, ông lại gần, kéo Tiểu Trà ra, một cái bạt tai rất mạnh vung ra:
“Đồ nghịch nữ bất hiếu, ngươi làm mất mặt cả nhà ta.”
“Ông đánh gì chứ… khó khăn lắm mới tìm được con gái…” Bà lão vội vàng lao tới, ôm lấy Tiểu Trà mà khóc. “Con ơi, con ở ngoài có khổ lắm không?”
“Loại con gái này còn cần làm gì? Cứ coi như là nó đã ૮ɦếƭ!” Diệp lão thái gia vẫn không chịu buông tha, mẹ chồng tôi thì cứ đứng một bên an ủi.
Tôi thấy thật kỳ lạ, bèn thì thào hỏi Hướng Thanh:
“Vừa nãy trông ông ấy còn có vẻ rất buồn bã, sao vừa nhìn thấy Tiểu Trà đã nổi giận như vậy. Hơn nữa Tiểu Trà ngày nào cũng khóc đòi về nhà, nói là không tìm được nhà mình, vì sao lại là con gái của Diệp gia? Có họ có tên chẳng phải rất dễ tìm sao?”
“Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ.” Hướng Thanh kéo tay tôi. “Việc gì không biết thì đừng nói bừa.”
Tiểu Trà ở trong vòng tay bà lão, thần sắc bất an, hình như vừa ăn năn vừa sợ hãi, mấy lần vừa định mở miệng ra giải thích nhưng lại không nói nên lời.
Cuối cùng, Diệp lão thái gia lên tiếng nói với mẹ chồng:
“Cũng đành, con gái tôi đã tìm lại được, hơn nữa còn ở gia phủ của bà thì tốt quá. Nếu bà không chê hay là cứ tiếp tục hôn sự này, nếu mà hủy hôn thì thanh danh của hai đứa đều không tốt lắm.”
“Chuyện này…” Mẹ chồng đang định lên tiếng.
“Không!” Tiểu Trà đột nhiên thoát khỏi vòng tay của Diệp lão thái, hét lên: “Tôi không muốn lấy chồng!”
Diệp lão gia lại nổi giận, lại vung ra một cái bạt tai:
“Ngươi còn chê nhà ta chưa đủ mất mặt sao?”
Tiểu Trà bị đánh sưng vù hai má, miệng vẫn khóc lóc:
“Tôi không phải con gái của hai người! Tôi không muốn lấy chồng! Cũng không muốn vì thể diện của hai người mà lấy một người tôi không quen biết!”
“Ngươi… ngươi…” Diệp lão gia tức giận quá nên ngất đi.
Tôi thấy Tiểu Trà khóc đáng thương quá bèn lại gần lau nước mắt cho nàng ta, sau đó đẩy bọn bộc nhân đang định tới bắt nàng ra, tò mò hỏi:
“Tiểu Trà, muội muốn cưới ai?”
Tiểu Trà lúc này đã ngồi bệt trên đất, kéo lấy váy tôi không chịu buông, ra sức cầu khẩn:
“Miêu Miêu tỷ tỷ, cứu muội với. Họ hứa hôn muội cho một nam nhân mà muội không quen biết, nam nhân đó ngày nào cũng sống chung với ma với quỷ, nghe nói còn có răng nanh, mặt thì xanh lét, trông vô cùng đáng sợ, hơn nữa là còn khát máu hiếu sát, thô lỗ bạo lực. Đáng sợ, đáng sợ lắm. Muội sợ lắm.”
“Có nam nhân như thế sao?” Tôi trở nên phẫn nộ. “Tiểu Trà đừng sợ, ta sẽ giúp muội Gi*t ૮ɦếƭ hắn! Để xem hắn còn dám cưới muội không?”
Nói xong, tôi liếc ra xung quanh, những bộc nhân có mắt ở đó thấy tôi hung hãn đều không dám lại gần, mấy gã khác can đảm hơn một chút thì đều bị nam nhân mà tôi gặp hôm qua ngăn lại. Hướng Thanh ho khẽ một tiếng, lại gần tôi thì thầm:
“Miêu Miêu… cho dù nàng không Gi*t ૮ɦếƭ ta thì ta cũng không dám cưới Tiểu Trà đâu…”
“Hả?” Tôi lập tức vỡ lẽ ra.
Tiểu Trà cũng há hốc miệng, nhìn Hướng Thanh ngơ ngác:
“Chẳng nhẽ đối tượng định thân của muội là… huynh?”
Hướng Thanh ngượng ngùng nói:
“Nếu muội là người nhà Diệp gia, mà Diệp gia lại không còn người con gái nào khác thì cái gã mặt xanh lét có răng ấy chắc là ta rồi…”
“Thế thì hay quá.” Tiểu Trà lập tức đứng phắt dậy, túm lấy Hướng Thanh lắc lấy lắc để. “Huynh nói cho muội biết đi, huynh không cưới muội đúng không?” Một lúc sau, nàng ta lại sực tỉnh lại, ngượng ngùng nói: “Huynh không phải là gả nam nhân mặt xanh lét có răng ranh đáng sợ, muội nói liên thiên, huynh đừng để bụng.”
Diệp lão gia chống gậy lại gần, tách hai người họ ra, phẫn nộ nói:
“Ai nói với con rằng phu quân tương lai của con là người như thế?”
“Là tam ca!” Tiểu Trà quay người lại, chỉ vào một tiểu thiếu gia nhỏ tuổi đứng lẫn trong đám người.
Tiểu thiếu gia đang lấm lấm lét lét định chuồn đi nhưng bị mọi người nhận ra, đành đỏ mặt khai báo:
“Khi đó con thấy muội muội bệnh nặng quá nên định dọa muội ấy… xem biết đâu lại khỏe hơn, không ngờ muội ấy tưởng thật…”
“Thật… thật là hoang đường!” Diệp lão gia có sở thích lấy gậy đánh người khác, ông lại giơ gậy lên đánh vị tiểu thiếu gia kia, khiến đầu hắn nổi đầy u.
Hai nam nhân khác có vẻ như là con trai ông ta đều vội vàng chạy tới khuyên nhủ cha:
“Cha, cha đừng tức giận nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Tôi nhìn vị tiểu thiếu gia mắt ngân ngấn nước, bị thương khá nặng, rồi lại nhìn Diệp lão gia mặt đỏ bừng bừng, thực sự không phân biệt nổi là sức khỏe của ai không tốt…
Diệp lão thái nắm tay Tiểu Trà khuyên nhủ:
“Con gái ngốc, con ở nhà người ta bao lâu nay, nếu không cưới người ta thì sau này làm gì có ai chịu cưới con nữa?”
“Tôi, tôi làm bà cô già cả đời, không cưới ai.” Tiểu Trà khẩn cầu.
“Muội không lấy là không lấy à?” Nhị thiếu gia lại gần, lắc đầu nói với nàng ta, “Muội phải biết Thái Tông Hoàng Đế hạ chiếu thư, nam tử hai mươi, nữ tử mười lăm trở lên buộc phải dựng vợ gả chồng. Nếu không quan phủ sẽ ban hôn, muội không lấy Hướng Thanh, chẳng nhẽ sau này định lấy một thôn phu nhà quê không rõ nhân phẩm, đạo đức sao?”
“Thế thì tôi xuất gia làm ni cô!” Tiểu Trà vẫn khóc. “Hướng đại ca thích Miêu Miêu cô nương, kiên quyết đòi lấy nàng. Tôi lại không thích Hướng đại ca, huống hồ làm người thứ ba, phá hoại tình cảm vợ chồng người ta thì thà không lấy chồng còn hơn.”
“Con bé này, toàn nói linh tinh.” Diệp lão thái vừa lo vừa tức, nhất thời ngắc ngứ, không biết phải nói gì.
“Cô rảnh rang không việc gì làm nên xuất gia à?” Kèm theo giọng nói lảnh lót tức giận là một thiếu niên áo trắng chậm rãi đi vào. Cử chỉ vô cùng tao nhã, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Hắn thong thả hành lễ chào tất cả mọi người, trông vô cùng dịu dàng, nhưng gương mặt lại thể hiện sự kiên định khiến không ai dám coi thường, khiến người ta bất giác nảy sinh thiện cảm, và khó có thể kháng cự được lời hắn nói.
Haiz, đó chính là chiếc mặt nạ của Ngân Tử khi ra ngoài gặp khách… Tất cả đều là lừa người…
“Chàng tới rồi…” Tiểu Trà ngừng khóc, nhìn hắn vừa trông đợi vừa sợ hãi.
Ngân Tử đi tới trước mặt Diệp lão thái gia, hành lễ một lần nữa, sau đó nói bằng giọng khẳng định và quả quyết:
“Xin hãy gả Tiểu Trà cô nương cho tại hạ.”
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ban đầu là mẹ chồng tôi:
“Ngân Tử… cô… cô chẳng phải là một cô nương sao? Là muội muội của Miêu Miêu.”
Ngân Tử cười nói:
“Đó là muội muội song sinh của tôi, tên Kim Tử, thường thích mượn tên của tôi ra ngoài gây chuyện, mong bà tha thứ.”
“Nhưng rõ ràng nàng ta từng nói Hoa gia chỉ có hai người là nàng ta với Miêu Miêu.” Đại tẩu mau mồm mau miệng, hỏi tiếp.
Ngân Tử tùy cơ ứng biến, trả lời mà mặt không biến sắc:
“Hồi nhỏ tôi được đưa tới một nhà họ hàng không có con cái, nên tôi theo họ Mạc, không được tính là người của Hoa gia, chuyện này Miêu Miêu cũng biết.”
Tôi… tôi có biết gì đâu, nhưng lúc này không biết thì cũng đành giả bộ là biết thôi.
Diệp lão thái lại lên tiếng:
“Đến thân thế lai lịch của cậu chúng ta còn không biết, vậy thì làm thế nào mà gả con gái cho cậu được.”
“Gả đi, gả đi, con muốn lấy chàng!” Tiểu Trà reo lên và lao tới cạnh Ngân Tử: “Chàng cưới thi*p thật hả? Thật không? Không được hối hận đâu nhé!”
“Thật!” Giọng của Ngân Tử chả mấy khi dịu dàng như thế, hắn ta chu đáo vuốt má Tiểu Trà, nói bằng giọng đau lòng: “Sưng hết lên rồi, lát nữa ta sẽ kiếm ít Thiên Sơn Liên Cao bôi cho nàng, mai là hết sưng.”
“Thi*p… thi*p không chịu trả lại đâu nhé.” Tiểu Trà không dám tin.
“Quyết không trả lại.” Ngân Tử cười cười gật đầu.
Hai người vô cùng thân mật, kẻ ngốc cũng nhận ra họ có mối quan hệ ám muội. Diệp lão gia bỗng dưng nổi giận, thế là hỏi thêm bao nhiêu chuyện.
Tiểu Trà lập tức bất chấp tất cả, nói rằng mình với Ngân Tử tâm đầu ý hợp, không phải hắn thì quyết không cưới ai, hơn nữa ván đã đóng thuyền, không thể quay đầu lại được nữa. Câu này khiến Diệp lão thái suýt thì ngất đi lần nữa.
Diệp lão gia phẫn nộ nói:
“Nếu ngươi cưới hắn thì ta không cho ngươi một đồng của hồi môn nào hết!”
Tiểu Trà đưa mắt nhìn Ngân Tử, Ngân Tử gật đầu nói:
“Tôi đối với lệnh nữ là thật lòng, không cần của hồi môn, hơn nữa sẽ đưa sính lễ tới phủ, bát kiệu tới đón nàng, chỉ mong nhị lão đồng ý.”
Đã nói tới nước này, tôi với Hướng Thanh đứng yên như hai pho tượng ngơ ngác nhìn họ, mọi việc dường như chẳng liên quan gì tới chúng tôi cả. Diệp lão gia cuối cùng cũng bất lực cúi đầu, hỏi kỹ càng bối cảnh gia thế của Ngân Tử, Ngân Tử đã chuẩn bị từ trước, đáp trôi chảy một lượt, phun châu nhả ngọc, thậm chí còn thể hiện tuyệt kỹ do đích thân thần y Mạc Lâm truyền thụ, bắt mạch khám bệnh cho Diệp lão gia và Diệp lão thái ngay tại chỗ, kê ra hai phương thuốc cực tốt, khiến hai người họ vui lắm, lập tức khẳng định rằng hắn là một chính nhân quân tử, hiểu chuyện ngoan ngoãn, biết hành y cứu thế.
Haiz, tôi thở dài… Con người thật dễ bị lừa, chỉ có trực giác của yêu quái là tương đối chuẩn.
Cuối cùng, Diệp gia hoan hỉ đưa Tiểu Trà về chuẩn bị làm tân nương tử, Tiểu Trà kéo tay Ngân Tử, không nỡ rời xa, dặn hắn cho dù thế nào cũng phải tới cưới nàng ta, cứ như chỉ sợ hắn quay người đi là quên mất chuyện này. Ngân Tử thấy xung quanh không có người, lập tức để lộ ra bản tính, mắng Tiểu Trà tối tăm mặt mũi:
“Sau này cưới ta rồi thì phải nghe lời ta, ta nói đi đằng đông thì cấm đi đằng tây, biết chưa?”
“Vâng!” Tiểu Trà đáp rất nhanh nhẹn.
Ngân Tử nghĩ ngợi rồi lại nói:
“Đại quyền tài chính trong nhà do ta quản, của ta là của ta, của nàng cũng là của ta, biết chưa?”
“Vâng.” Tiểu Trà còn đang ngất ngây nên điều kiện gì không bình đẳng cũng chấp nhận.
Ngân Tử nhân cơ hội đó lại ra điều kiện tiếp:
“Việc nhà nàng làm, ta là đại gia nên chỉ cần hưởng thụ, biết chưa?”
“Vâng.” Tiểu Trà đã chẳng còn đầu óc gì nữa rồi.
Ngân Tử đảo mắt, nói tiếp:
“Sau này không cho nàng ăn cơm, một ngày phải làm việc mười hai canh giờ, biết chưa?”
“Vâng.” Một lúc lâu sau Tiểu Trà mới phát hiện ra, lắc đầu nguầy nguậy, “Cái này không được, không được.”
“Nói đùa thôi, quay về nhớ ngoan ngoãn chờ đợi sính lễ của ta, không được gây chuyện.” Ngân Tử móc một hộp dược cao trong иgự¢ ra đưa cho nàng. “Nhớ bôi cái này, mặt nàng sưng lên trông xấu quá.”
“Vâng.” Tiểu Trà cầm hộp thuốc, vừa đi vừa quay lại nhìn hắn.
Tôi thấy nàng ta đã đi xa thì lại gần Ngân Tử, hỏi hắn:
“Ta tưởng ngươi rất ghét nàng ta chứ, sao lại cưới một phàm nhân?”
Ngân Tử thở dài:
“Việc đã tới nước này, nếu không cưới nàng ta thì chẳng nhẽ giương mắt lên nhìn nàng ta cả đời không lấy chồng sao? Dù gì ta cũng là một nam nhân, ta sẽ chịu trách nhiệm.”
“Thì ra là thế.”
“Hơn nữa…” Ngân Tử bỗng dưng lại nói, “Ánh mắt nàng ta nhìn ta… ánh mắt si mê ấy… làm ta nhớ tới người đó…”
“Ai?” Tôi vội vàng hỏi, nhưng mặc cho tôi truy hỏi thế nào, Ngân Tử cũng không chịu nói tiếp.
Hủy hôn xong lập tức có hôn sự khác. Tôi với Hướng Thanh, Ngân Tử ngày nào cũng chí chóe thảo luận vấn đề này, áo cưới mua ở đâu thì hợp lí, kiệu hoa tự làm hay đi thuê, bà mối thì tìm ai? Sính lễ bao nhiêu tiền để thể hiện sự rộng lượng? Giờ rước dâu nên tìm ai giả bộ là họ hàng của tôi với Ngân Tử?
Vấn đề quan trọng nhất là nhà gái quá xa, không thể nào bắt Hướng Thanh phải tới Lạc Anh Sơn cách mấy trăm dặm đón dâu được? Cũng không thể để nhà Tiểu Trà đưa nàng ta đi đoạn đường xa như thế, huống hồ Hoa Phủ rừng rậm bao quanh, bên ngoài lại là Mê Hồn trận pháp, yêu quái từng bầy, cho dù không dọa người thì dọa đám hoa cỏ xung quanh cũng không được.
Ngân Tử cảm thấy được đón dâu xa thì có thành ý hơn, Hướng Thanh cảm thấy không cần phải quan tâm tới nhiều hư danh như vậy, quá lãng phí thời gian, cứ coi như nơi này là nhà gái cũng được. Nhưng nếu Tiểu Trà chính thức được gả tới đây, nếu sinh con đẻ cái với Tiểu Trà thi thoảng quay về ở tạm thì căn nhà này quá nhỏ cũng không được. Để thêm ít gia cụ đã thành vấn đề. Hai người cãi cọ một hồi lâu, cuối cùng tổng hợp lại ý kiến, quyết định xây lại một căn nhà lớn, sau này hai nhà có thể ở với nhau, tiện bề chăm sóc cho nhau.
Phương diện tiền tài thì không thành vấn đề, Hướng Thanh nỗ lực làm việc, với lại vận khí cũng tốt, giải quyết được con yêu quái cho một gia đình giàu có nên nhận được khoản thù lao khá lớn, cộng thêm khoản tích lũy trước đó, mang ra hết chi dùng, thiếu bao nhiêu thì Ngân Tử bù vào. Dù sao xây nhà ở quê nếu không trang hoàng nhiều thì cũng rất rẻ, đất thì gần như không mất tiền mua, chỉ là mua ít vật liệu xây nhà, mời vài người thợ xây tới, những chỗ khác thì cứ làm theo phong tục, họ hàng gần xa giúp đỡ vài ngày, chỉ cần phục vụ họ ngày ba bữa cơm là được. Bởi vì nhà tôi hiện nay được coi là một gia đình giàu có trong làng nên ba bữa cơm đều có bánh bao nhân thịt hoặc mì nấu trứng gà, ai cũng vui vẻ ăn, luôn miệng khen Hướng Thanh và Ngân Tử rộng lượng, bởi vậy làm việc cũng nhanh nhẹn hơn.
Trong thời gian xây nhà, các công tác chuẩn bị khác cũng không bị dừng lại, Nhị bà bà làm mối cho nhà Hướng gia lấy của chúng tôi một xâu tiền, Diệp gia cũng đã có sự chuẩn bị, bởi vậy chẳng tốn nhiều công sức, nhất cử lưỡng tiện, bà ta vui vẻ nói khoản tiền này cứ như là được cho không, sau này có chuyện vui gì thì cứ tìm bà ta.
Hướng Thanh đã nói cho tôi sinh thần[1] bát tự nhà chàng từ lâu, chỗ Tiểu Trà thì Ngân Tử cũng đã tới thăm dò lúc nửa đêm, lại tìm Hàn Kính nhờ bói ra hai bát tự vượng phu vượng thê nhất, giả vờ là của chúng tôi rồi gửi tới. Mẹ chồng tôi với Diệp lão gia, Diệp lão thái đương nhiên đều rất hân hoan hỉ, vui vẻ vì mình không chọn nhầm người.
[1] Sinh thần bát tự: ngày tháng năm sinh viết theo thiên can và địa chỉ - một cách xem số mệnh của người Trung Quốc.
Sính lễ mà Ngân Tử mang qua rất hậu hĩnh, lễ nạp tài trọng hơn gấp mười lần với những phú hộ thông thường: Hoàng kim hai mươi lượng, bạc ngân một trăm lượng, vải lụa tám mươi thước, khăn tay các màu hai trăm bộ. Phải gánh hơn hai mươi gánh mới hết được số sính lễ đó. Diệp gia thấy sính lễ hậu hĩnh thì rất hài lòng với nữ tế[2], thế là rút lại câu nói không cho của hồi môn, đã thế lại còn cho thêm rất nhiều gia cụ và y phục.
[2] Nữ tế: con rễ
Vốn tưởng rằng sính lễ mang tới chỗ tôi chỉ vừa phải thôi, ai ngờ Hướng Thanh ra tay cũng chẳng kém Ngân Tử là bao. Sau đó tôi lén hỏi chàng, hóa ra mẹ chồng trọng thể diện, cho dù thế nào cũng không chịu để con trai nhà mình thua kém tiểu cữu[3], sợ bị người ta chê cười, thế là bỏ ra hơn một nửa số vàng mà Ngân Tử đưa cho bà lúc đầu làm lễ nạp tài, dù sao thì tôi cũng mang theo của hồi môn về nhà bà nên chẳng thiệt đi đâu.
diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
[3] Tiểu cữu: em rễ
Sau đó là nhà gái đáp lễ, thường thì là phải thêu dưới đế giày. Thế là… tôi run rẩy cầm kim, cố gắng cử động cổ tay, bị kim đâm đầy ngón tay. Hướng Thanh xót ruột, nói là sẽ thêu giúp tôi, nhưng bị tôi đuổi ra ngoài, kiên quyết cố gắng suốt một tháng trời, thêu được một con rắn màu lục trên đế giày chàng. Nhưng mọi người đều nói con rắn đó trông như ngọn cỏ hoặc là con giun… Đả kích nghiêm trọng tới lòng tự tin của tôi, Hướng Thanh thì an ủi:
“Dù sao cũng đi dưới đế, mọi người không nhìn thấy đâu, không sao.”
Ngân Tử thì cầm cái đế giày cười rất lâu.
Không lâu sau đó thì hắn không cười được nữa, bởi vì quà đáp lễ của Tiểu Trà được gửi tới, người mang lễ tới là Diệp tiểu thiếu gia, hắn lau mồ hôi trên trán, đưa chiếc đế giày thêu hình con gà mái màu trắng mà vừa nhìn đã biết là không thể đi được cho Ngân Tử, áy náy nói:
“Xá muội không biết vì sao mà giờ tài nghệ thêu thùa thụt lùi ghê gớm, mong huynh thông cảm, nếu thực sự không vừa mắt thì để ta đi tìm một cô nương khác thêu lại lần nữa, đảm bảo là sẽ không nói cho bất kì ai, huynh đừng bỏ muội ấy là được.”
“Thế này là được rồi.” Ngân Tử đành nghiến răng nhận lấy.
Khi tiểu thiếu gia về rồi, tôi mới giễu cợt hắn:
“Tuy rằng cái ta thêu không đẹp, nhưng ít nhất cũng còn đi được! Con gà của ngươi thêu bị lồi lên một cục lớn thế kia thì xỏ vào chắc chắn sẽ không đi được.”
Ngân Tử nhìn tôi, hằn học:
“Đó là vì con giun vừa nhỏ vừa dài! Lại thêu ở bên cạnh nên mới đi đường được. Cả hai đều là đồ ngu ngốc.”
Tôi lập tức lao lên cắn hắn.
Tiến độ xây nhà rất nhanh, nhưng cần ít nhất bốn tháng nữa mới hoàn thành, trong khoảng thời gian này tôi chạy khắp nơi, chỉ hận là không thể nói với toàn thiên hạ rằng tôi sắp được gả cho Hướng Thanh. Tiểu Trà ở nhà mình, ngày nào cũng chờ tới phát bực, lần nào gặp tôi cũng túm lấy hỏi Ngân Tử có khỏe không? Có hối hận không? Khi nào thì tới đón nàng ta về?
Tôi chỉ đành an ủi nàng, nàng ta còn ăn không ngon, ngủ không yên, sau đó Ngân Tử không chịu nổi, nửa đêm phải tới mắng nàng ta:
“Con nha đầu này, nàng mà có hai quầng mắt thâm trước khi kết hôn thì ta sẽ lập tức thoái hôn!”
Thế là Tiểu Trà đành ngoan ngoãn ăn ngủ nghỉ điều độ mỗi ngày, bởi vì Hướng Thanh bận xây nhà, thế nên thi thoảng tôi lại tới chơi với nàng. Kể chuyện hàng ngày Ngân Tử làm gì cho nàng ta vui.
Tiểu Trà vô cùng cảm kích, có điều thường xuyên ngắm nghía phục trang của tôi, nghiên cứu mấy loại phấn hoa, yên chi[4], rồi còn lọ này lọ nọ, nói là tân nương tử thì phải bảo vệ da, đồ trang điểm của thời cổ đại không tốt nên đành phải tự làm. Nàng ta còn đưa tôi đi khắp Diệp gia chơi, lúc này quan hệ giữa nàng với cha mẹ, huynh đệ đã tốt hơn rất nhiều. Có điều tôi vẫn không hiểu vì sao nàng ta thường nói trong tương lai mình còn cha mẹ khác.
[4] yên chi: phấn son
Cái gì nghe không hiểu thì coi như chưa nghe thấy.
Diệp gia có một tế đường rất lớn, bình thường đều bị khóa kín, chỉ những ngày tết mới mở ra để vào bái tế, lần đó đi tới trước cửa gặp ngay Diệp lão thái, bởi vì tôi là tiểu cô[5] tương lai của Tiểu Trà nên bà dịu dàng nắm tay tôi hỏi là cô nương nhà nào, tên là gì.
[5] Tiểu cô: em chồng
Tôi thành thực trả lời xong, đột nhiên bà bật cười:
“Tên cháu tình cờ thật, giống y tên một ân nhân mà nhà ta cúng bái trong tế đường, đúng là có duyên. Sau này chắc chắn sẽ sống hòa thuận với Tiểu Trà.”
n nhân gì? Tôi không hiểu.
Diệp lão thái bắt đầu ngồi kể chuyện cho tôi, bà nói từ ngày xửa ngày xưa, tổ tông Diệp gia tên là Đu Đu, là một cô nhi, được Diệp Thị nhận nuôi thì đổi tên thành Diệp Đu, ban đầu cuộc sống của họ vô cùng khó khăn. Sau đó vì Diệp Thị bệnh nặng, bất đắc dĩ phải ra phố làm ςướק, lấy trộm túi tiền của một cô nương tên là Hoa Miêu Miêu, nhưng bị bắt quả tang. Sau đó vị cô nương đó không những không trách tội ông mà còn phái người mang tới rất nhiều tiền cho mẫu thân ông trị bệnh và sinh sống. Sau khi Diệp Thị qua đời, ông nhờ vào số tiền tài này mà làm ăn buôn bán, không ngờ thuận buồm xuôi gió, sau đó cháu con cũng tài giỏi, vào triều làm quan, được hưởng vinh hoa phú quý suốt đời. Sau đó tuy rằng đã thay triều đổi đại, lúc lên lúc xuống nhưng gia đình vẫn không bị sa sút nhiều. Ngày nay tuy rằng không phong quang như trước, nhưng cũng được coi là khá thuận lợi, Diệp gia không dám quên nguồn cội, bởi vậy lập bài vị của Hoa Miêu Miêu cô nương trong tế đường, hàng năm cúng bái.
Thì ra lại có một người tốt bụng cùng tên cùng họ với tôi cơ à, tôi háo hức lắng nghe câu chuyện này, và cũng thêm có thiện cảm với Diệp gia.
Sau đó Tiểu Trà rảnh rỗi ngồi kể cho Kiếm Nam nghe, hắn kinh ngạc buông một câu:
“Một chuyện nhỏ như con muỗi mà lại tạo thành thiện quả, cố nhân năm xưa nay thành thân gia, đúng là thú vị.”
Sau hai canh giờ cãi cọ, cuối cùng mẹ chồng cũng chịu khuất phục, thế là tôi đành phải… một lần nữa trải qua cuộc hôn lễ của nhân gian còn phức tạp hơn cả hôn lễ trên Thiên Giới.
Đồ cưới làm theo phong tục, hôm qua đã được đưa đến, hôn lễ được cử hành vào tối hôm sau, địa điểm là căn nhà cũ, Hướng Thanh sẽ đón tôi từ nhà mới sang. Từ buổi chiều tôi đã ngồi trước bàn trang điểm, một vị lão nhân phúc đức nhà mẹ chồng dùng lược chầm chậm chải lại mái tóc cho tôi, 乃úi lên thành kiểu của tân nương, miệng còn hát: “Một lược chải tới cuối, hai lược tới bạc đầu, ba lược con cháu đầy nhà, bốn lược hạnh phúc trọn vẹn gối chăn.” Sau đó bà lại tiến hành “khai liễn”, nghe nói phải nhổ hết lông tơ trên mặt, tôi sợ gần ૮ɦếƭ vì lúc nào cũng sợ mình không còn lông, thế là vội vàng chạy trốn, sau đó tôi bị Oa Oa với Cẩm Văn ép xuống, nhắm mắt hoàn thành.
Yên chi thủy phấn và rất nhiều thứ khác đều được bôi lên, cho tới khi màn đêm buông xuống mới coi như đã giải quyết xong. Lúc này Hướng Thanh đưa đội ngũ nghênh thân tới, thế là Oa Oa, Bách Tài, Hàn Kính, Tiểu Trà và các thị nữ chưa kết hôn khác từ Thiên Cung xuống vội vàng chạy ra cửa chặn họ lại, đòi hồng bao.
Sau đó là hạ tế, người của tân nương sẽ dùng gậy đánh tân lang, để chàng phải ghi nhớ kỹ ngày này. Người ra tay của nhà tôi là Ngân Tử với Ngưu Ma Vương, hai người vốn xấu bụng, ra tay rất nặng, Hướng Thanh không dám đánh trả, thế là bị ăn mấy gậy mới đi được đến cửa.
La Sát với Kiều Kiều cũng muốn đánh, tiếc là họ tới uổng công, không biết phong tục của nhân gian, “tẩu tẩu” nghe gần giống “sao chổi” nên không được tham gia hôn lễ, bị Ngưu Ma Vương đưa đến chỗ khác, vô cùng bực bội, thế nên cả hai đều đi về, để lại quà cho tôi, trông giống như “Xuân Cung Đồ” loại mới nhất…
Hướng Thanh đưa hồng bao xong, chịu đánh xong thì đột phá vòng vây, đi tới trước cửa, đọc một bài thơ Thôi Nhữ Thi, bởi vì thường ngày chàng trọng võ khinh văn, không có thi tài, thế nên Mạc Lâm viết cho chàng một bài để học thuộc.
Lúc này, cửa phòng tôi cuối cùng cũng mở ra. Theo như quy củ thì một thân thích đã kết hôn của họ nhà gái phải đưa tôi lên kiệu hoa, nhưng nhà tôi chẳng có ai, hơn nữa những người tôi quen biết đều là Yêu tộc, thân thích của Yêu tộc thì rất ít, hơn nữa lại thiện chiến, quá nửa gia đình đều có người ૮ɦếƭ hay bị thương, không thể coi là người có phúc. Chọn đi chọn lại, cuối cùng miễn cưỡng để Tiểu Tử đảm nhận vai trò này, tuy rằng Hoa Yêu không cha không mẹ, không huynh đệ tỷ muội, nhưng ít nhiều nàng cũng được gả chồng một cách tử tế, có con trai, trượng phu chưa ૮ɦếƭ, cũng coi như là hợp lí.
Cho dù như vậy thì mẹ chồng vẫn cảm thấy bất mãn vì tôi dùng một cô nương còn trẻ (ngoài mặt) tống giá.
Những người khiêng kiệu hoa đều rất nổi bật, bốn người đằng trước là Thiếu Chúng, Kiếm Nam, Tiếu Thiên và Tiểu Hoàng, bốn người phía sau là thị đồng của Hướng Thanh Cung, thực ra không cần họ khiêng cũng được, nhưng họ đều cảm thấy náo nhiệt thú vị nên tranh nhau việc này, Mạc Lâm thì nói mình đã già, không cử động được, Tiểu Lâm thì phải đi theo Hướng Thanh, đỡ rượu cho chàng nên cũng không khiêng kiệu.
Dọc đường được thắp đầy nến và đuốc, khiến con đường cả thôn được chiếu sáng như ban ngày, bởi vì khoảng cách giữa hai nhà quá gần nên kiệu hoa đi vòng hai vòng, cuối cùng dừng lại trước cửa nhà mẹ chồng. Lúc này ngoài cửa đã được trang trí bởi tấm màn xanh, ở giữa bày án kỉ và bàn thiên địa, trên đó có một con đại nhạn. Người của nhà mẹ chồng đều tới đón tôi xuống kiệu hoa, dìu tôi đi qua chậu lửa, bước vào thanh lô, lúc này mẹ chồng từ cửa ngách đi vào, ngồi lên chiếc ghế cạnh án kỉ, cao đường của nhà gái không có ai.
Từ sáng sớm tới giờ, tôi chưa hề được chợp mắt nên bắt đầu thấy buồn ngủ. Mơ màng theo Hướng Thanh đi vào thanh lô, sau đó bái thiên địa, bái cao đường, rồi phu thê giao bái, Hướng Thanh quỳ thụp xuống, tôi cũng vội vã quỳ theo, nhưng lại bị Cẩm Văn kéo lại, nàng thì thầm bên tai tôi:
“Mèo ngốc, chẳng phải đã dặn lúc này nam bái nữ không bái sao?”
Lúc này tôi mới nhớ ra, thế là khom lưng nhận đại lễ quỳ bái của Hướng Thanh. Mẹ chồng hài lòng gật đầu, lấy ra một chiếc vòng vàng đặt vào tay tôi, tôi lập tức đeo vào tay.
Sau đó mọi người lại mang tới một sợi dây lụa màu đỏ, Hướng Thanh nắm sợi dây lụa, dẫn tôi vào động phòng, đặt tôi ngồi bên trái, còn mình ngồi xuống bên phải chiếc giường đã được trải chiếu cẩn thận. Dùng một cây gậy vén mảnh vải trùm đầu tôi ra, trên bàn đặt hai ly rượu, là rượu hợp cẩn, tôi với chàng bắt chéo tay nhau uống hết, Hướng Thanh cầm ly rượu rất lâu vẫn không bỏ xuống. Đại bá ở cạnh liên tục nhắc nhở:
“Úp ly xuống! Úp xuống!”
Hướng Thanh nghĩ ngợi giây lát rồi vẫn để thẳng, khiến đại bá bực mình, nói rằng như thế là không may mắn, sau đó chắc chắn chàng sẽ bị thê tử bắt nạt.
Nói vớ vẩn, làm sao tôi nỡ bắt nạt chàng.
Lúc này, một đám nữ nhân cầm tiền đồng với thái quả ném vào người tôi, nói là đắc quả đa, đắc tử đa[1], thế là tôi cố gắng dùng váy để hứng lấy, hứng được rất nhiều.
[1] Được nhiều quả, được nhiều con
Xong các thủ tục, mọi người tản đi hết, trong phòng chỉ còn lại mỗi tôi với Hướng Thanh. Long phượng hồng trúc đang cháy rất mạnh, soi bóng của chúng tôi lên khung cửa sổ dán giấy. Cuối cùng tôi không nhịn được, ngáp dài:
“Không còn gì nữa, đúng không?”
“Còn.” Hướng Thanh tháo mũ đội đầu cho tôi, cười nói.
“Thật không? Lạc Lạc nói với thi*p là kết thúc cả rồi mà…” Tôi cảm thấy việc này còn mệt hơn cả đi đánh nhau, hai mí mắt tôi bắt đầu đánh nhau rồi.
“Phải động phòng.” Hướng Thanh nói.
Thì ra là phải đối diện với con rùa rồi, tôi âm thầm cấu mình một cái để tinh thần tỉnh táo lại, sau đó nghiêm túc hỏi Hướng Thanh:
“Chàng chuẩn bị xong chưa? Đã luyện tập rất lâu rồi đấy.”
Hướng Thanh ngượng ngùng nói:
“Ta sẽ cố gắng.”
“Thi*p cũng sẽ cố gắng để không chống cự.” Tôi vội vàng bảo đảm.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng cười, bàn tay Hướng Thanh đang cởi y phục tôi khựng lại, chàng thở dài đứng lên, nói với ra ngoài cửa sổ:
“Hôm nay mọi người đừng quậy nữa được không?”
“Không được không được! Phải nghe!” Là… tiếng của Thiếu Chúng. Cái gã này chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Hướng Thanh ngượng ngùng, cầu khẩn:
“Hôm nay đã mệt lắm rồi, mọi người đi uống rượu rồi nghỉ ngơi đi.
“Không mệt không mệt, ta đang chờ nghe tiếng mèo kêu.” Cái giọng đểu giả này là của Mạc Lâm.
“Thôi được rồi.” Hướng Thanh cúi đầu, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Nếu các người kiên quyết như thế thì mai tôi sẽ đi tìm các người chiết chiêu võ công.”
“Không sợ huynh, chúng tôi sống trên trời.” Tiểu Tử đáp tranh.
Tôi thấy Hướng Thanh có vẻ khó xử thì nghĩ ngợi giây lát, lại gần rồi to giọng quát:
“Nếu các người còn tiếp tục ở đây thì ngày mai ta sẽ cưỡi Yêu Khuyển Địa Ngục đưa Hướng Thanh lên Thiên Giới, tìm các người đánh một trận chiến phu thê.”
Giây lát sau, ngoài kia tịch không một tiếng động, chúng nhân đã biến hết.
Hướng Thanh cười cười bế tôi về giường, khẽ khàng hỏi:
“Bắt đầu được chưa?”
“Được! Bắt đầu đi!” Tôi dũng cảm gật đầu.
Hướng Thanh cởi chiếc áo đỏ tôi mặc ngoài cùng, rồi lại cởi chiếc áo tân lang của mình ra, sau đó buông rèm, đẩy mạnh tôi lên giường, bắt đầu hôn tôi từ trên trán.
“Á! Đừng!” Tôi hét lên nho nhỏ.
“Hôm nay ta không cho nàng cơ hội dừng lại đâu.” Hướng Thanh vô cùng kiên quyết.
Tôi ai oán nói:
“Chàng chưa gỡ câm cài tóc cho thi*p… Trên đó có nhiều kim lắm, đâm cả vào đầu.”
Hướng Thanh hơi ngượng, vội vàng ngồi dậy, tháo hết mấy thứ linh tinh đính trên đầu tôi, rồi lại xoa đầu, xoa tai, kiểm tra xem có bị thương không, sau khi xác định tôi không sao rồi mới một lần nữa đẩy tôi xuống rồi hôn.
Từng lớp áo bị gỡ ra, nụ hôn của Hướng Thanh khác với nụ hôn lạnh lẽo của kiếp trước, nó ấm nóng, dường như đang kích thích Dụς ∀ọηg nguyên thủy nhất trong tim tôi, cả người tôi ngứa ngáy, khó chịu, một sự ham muốn kỳ lạ trào ra ngoài, khiến tôi muốn ôm lấy chàng mà cắn thật mạnh, hôn thật mạnh, không bao giờ xa nhau.
Không được cắn người… không được cào người, tôi cố gắng cảnh cáo bản thân. Hai tay tôi kéo chặt cột ở đầu giường, không dám buông ra. Đôi mắt tôi đau đớn nhắm lại, kìm chế bản năng của mình.
Hướng Thanh càng ngày càng mãnh liệt, làn da tôi dần dần được tiếp xúc với không khí, khắp người tôi là vết hôn đỏ lựng, cuối cùng chàng ngậm lấy “quả anh đào”, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lên đó mấy vòng.
Chỗ đó không phải Tiểu Mao chưa từng động tới… nhưng vì sao không có cảm giác như ngày hôm nay? Cứ như bị điện giật, khiến tôi suýt nữa làm gãy cả cột giường.
“Miêu Miêu, thả lỏng đi.” Hướng Thanh thấy tôi có vẻ căng thẳng thì an ủi.
Đúng, phải thả lỏng. Tôi cố gắng đè nén bản năng phản kháng của mình xuống, nhưng cả người cứ cứng đơ, không biết bên làm thế nào. Trong đầu tôi đang cố nhớ lại xem lần đầu tiên mình đã làm thế nào.
Nhưng lần đó thực sự rất thất bại… Tôi liên tục chống cự, Bích Thanh Thần Quân liên tục tấn công, chàng ấn mạnh tôi xuống giường, từ đằng sau… dùng con rùa đáng sợ của chàng tấn công tôi, tôi bị thương, còn chảy máu, đau tới mức rên la thảm thiết, miệng chàng thì an ủi tôi rằng sẽ khỏi nhanh thôi, nhưng hành động vẫn không chịu dừng lại, suốt hơn nửa canh giờ mới kết thúc, khiến tôi vô cùng khó chịu.
Lần này liệu có thảm hại như thế không? Tôi hơi bị ám ảnh, hai chân co chặt lại, răng nghiến chặt run rẩy, nhưng không kháng cự và bỏ chạy.
Nhưng ở vùng bụng tôi dâng lên một ngọn lửa kỳ lạ, ham muốn được tiếp xúc da thịt với Hướng Thanh, muốn được chàng chạm vào nhiều, như thể chỉ có thế mới có thể dập tắt được ngọn lửa đó.
Mọi thớ thịt đều được phủ lên, không khí xung quanh nóng dần lên, khiến trán tôi lấm tấm mồ hôi, hình như Hướng Thanh cũng rất nóng, chàng còn chảy nhiều mồ hôi hơn tôi, y phục toàn thân ướt sủng. Hành động của chàng chậm lại, thậm chí còn hơi cứng nhắc.
“Hướng Thanh… thi*p không sợ.” Cảm thấy hình như chàng hơi căng thẳng nên tôi lên tiếng an ủi.
Hướng Thanh gật đầu, lau mồ hôi trên trán, khàn giọng:
“Ta yêu nàng.”
Nghe thấy câu nói này, không biết vì sao mà tôi lại muốn khóc, Hướng Thanh thấy tôi buồn thì hơi lo lắng, tưởng là mình nói sai điều gì đó, ra sức an ủi.
Cuối cùng một giọt nước mắt cũng rơi lên gối. Hai tay tôi buông khỏi cái cột, vòng lấy vai Hướng Thanh, ôm chặt chàng vào lòng, đôi môi tôi đặt lên vành tai chàng, liên tục lặp lại bên tai chàng câu nói mà tôi đã đè nén trong lòng rất lâu nhưng vẫn chưa kịp nói với chàng:
“Thi*p yêu chàng, thi*p yêu chàng, thi*p yêu chàng…”
Một câu thi*p yêu chàng như một câu mấu chốt khơi dậy cả một ký ức sâu đậm, có những lúc sự bất ngờ đến đơn giản như vậy thôi.
Thần trí của Hướng Thanh bỗng trở nên hốt hoảng, mãi sau, đột nhiên chàng giơ ngón tay trỏ ra, đặt lên môi tôi. Chàng nói:
“Phải, ta yêu nàng.”
“Thi*p muốn nói câu này… suốt năm trăm năm nay rồi.” Nước mắt che mờ tầm mắt tôi, hình ảnh chàng nhòe nhoẹt, tôi nghiêng người, hơi xấu hổ.
Hướng Thanh đưa tay ra ôm lấy tôi, thật chặt, dường như muốn ôm tôi vào tận trong tim:
“Nàng đã nói rồi, câu này ta nghe rồi.”
“Không, thi*p chưa nói, khi đó thi*p không hiểu thế nào là yêu, không biết là mình yêu chàng, nhưng khi thi*p vừa hiểu ra thì chàng đã không còn nữa.” Tôi nghẹn ngào vùi đầu vào иgự¢ chàng.
“Không, nàng nói rồi, ta nghe thấy, và cũng nhìn thấy.” Hướng Thanh vuốt tóc tôi. “Khi ở dưới mặt đất tăm tối chui ra, linh hồn của ta đã nghe thấy tiếng khóc của nàng.”
“Chàng nhớ lại chuyện ngày trước rồi?’ Tôi ngơ ngác trợn tròn mắt.
“Phải, nhớ lại rồi, ta nhớ lại sự li biệt ở Tàng Long Cốc, nghe thấy tiếng khóc của nàng, nhìn thấy nước mắt của nàng, ta biết nàng yêu ta, yêu ta suốt năm trăm năm.” Hướng Thanh mỉm cười gật đầu, khóe mắt chàng lấp lánh một giọt nước. “Ta quay về rồi, thực sự quay về rồi.”
Chàng quay về rồi, nước mắt tôi tuôn lã chã, khóc nức nở, dụi mặt vào áo chàng.
Hướng Thanh luống cuống an ủi, vỗ về tôi:
“Miêu Miêu, đừng khóc.”
Tôi khóc vì vui mà! Đủ rồi, cái gì cũng đủ rồi, thì ra Miêu Miêu chưa để lỡ điều gì hết, chưa đánh mất điều gì hết. Người tôi yêu nhất một lần nữa ôm tôi vào lòng, lần này không có gã Diệu Dương ૮ɦếƭ tiệt, cũng không có trận chiến đấu ૮ɦếƭ tiệt, càng không có công việc và những mệnh lệnh ૮ɦếƭ tiệt của Thiên Giới.
Cuối cùng chàng cũng có thể hoàn toàn thuộc về tôi, chỉ nhìn tôi, ở bên tôi.
“Thời gian tới ta sẽ đưa nàng đi chơi, thực hiện lời thề năm xưa.” Hướng Thanh thấy tôi vẫn khóc thì vội vàng dỗ dành. “Chúng ta đi leo Thái Sơn, đi ngắm mặt trời đỏ rực mọc trên biển, chúng ta đi Thô Lỗ Phiên, uống rượu sữa dê, ăn nho khô, chúng ta đi Lệ Giang, dòng sông đó trong tới mức có thể nhìn thấy đàn cá ở dưới đáy đang tung tăng bơi lội, chúng ta đi Hoa Sơn, leo lên đỉnh núi cao nhất, chúng ta có thể ngồi thuyền ra biển, đi tới các đất nước kỳ lạ khác…”
Tôi say mê lắng nghe, bất giác hỏi:
“Những nơi đó chàng từng đi chưa?”
“Có nơi đi rồi, có nơi là nghe người ta nói. Nhưng ta rất muốn chu du hết thế giới này, ngắm hết những cảnh đẹp.” Hướng Thanh cười khẽ. “Nàng bằng lòng đi cùng ta không?”
“Thi*p bằng lòng, chàng đi đâu thì thi*p theo tới đó.”
“Không, không cần nàng bằng lòng, mà nguyện vọng của nàng là gì…” Hướng Thanh một lần nữa ngắt ngang lời tôi.
“Nguyện vọng của thi*p đã được thực hiện hết rồi.” Tôi ôm lấy chàng hôn mạnh, nói như làm nũng. “Sau này chúng ta cùng đi chơi, chơi khắp nơi, lần này chàng đã hứa rồi nhé, không được kiếm cớ là công việc bận rộn rồi không giữ lời đâu nhé!”
“Ta… ngày trước thường không giữ lời sao?”
“Đương nhiên! Chàng thường nói công việc quá bận… Hơn nữa thường xuyên có việc đột xuất.”
“Sau này ta sẽ không thế nữa.”
“Chàng thề chứ?”
“Ta thề.”
“Sau này thi*p sẽ gọi chàng là sư phụ hay Hướng Thanh?”
“Ta đã biến thành Hướng Thanh cũng là duyên, hãy để Bích Thanh Thần Quân vĩnh viễn biến mất khỏi Thiên Giới đi, sự trừng phạt của Thiên Giới là không được quay đầu, công việc vừa khổ sở vừa vất vả này để cho Hải Dương làm, ta cũng không muốn làm nữa.”
“Tuyệt quá! Đừng có làm việc cho ông Ngọc Hoàng hở một tí là đòi phạt người ấy nữa, chúng ta sống dưới nhân gian, sau này chàng có thể ở bên thi*p mỗi ngày.”
“Được, ngày nào ta cũng ở bên nàng.”
Nói chuyện mãi, khi các sợi thần kinh trên khắp cơ thể tôi đã thả lỏng hoàn toàn, Hướng Thanh nhân lúc tôi không chú ý, đi vào cơ thể tôi.
Tôi hoàn toàn quên mất chuyện phản kháng, mà cũng không muốn phản kháng. Lần này không có cảm giác đau nhói, cũng không có máu chảy mà cả người tôi có cảm giác ngất ngây và một khoái cảm kỳ quái.
Quấn lấy chàng, ôm lấy chàng, làn da cọ vào nhau, tôi thốt lên “Meo meo” càng khiến chàng thêm hưng phấn, cho tới khi cùng nhau lên đỉnh.
Hơn nửa canh giờ sau, sau phút đê mê, tôi liếm môi thèm thuồng, phát hiện con rùa không đáng sợ như trong tưởng tượng, Hướng Thanh vuốt ve mặt tôi, đặt lên trên đó một nụ hôn rất sâu, mãi sau mới luyến tiếc rời ra, chàng ngồi dậy, mặc y phục vào, sau đó nghiêng người, không nhìn tôi mà nhìn cây nến đỏ trên bàn:
“Chắc nàng mệt rồi, nghỉ sớm đi, mai còn phải đi bái kiến mẹ chồng, Ngân Tử lại còn thành thân, mấy hôm nay công việc liên miên, cần phải tĩnh dưỡng tinh thần.”
Tôi xích lại gần, ngọ nguậy trên người chàng:
“Chàng thì sao?”
Hướng Thanh nghiêm túc nhìn cây nến đỏ:
“Ta không thể ngủ, ta phải trông nến.”
“Vì sao?” Tôi không hiểu.
“Họ nói nến Long Phượng trong đêm tân hôn phải cháy hết, như thế phu thê mới có thể hạnh phúc bên nhau đến bạc đầu.”
Meo… chàng đã nói thế rồi mà thi*p còn ngủ được nữa sao? Trông nến quan trọng hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc