Hoa Miêu Miêu - Chương 35

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

MUA LỚN TẶNG BÉ
“Mẫu thân, con tìm người lâu quá.” Hai mắt Tiểu Mao ngân ngấn nước, tôi vội vàng ôm lấy con đầy vẻ thương yêu, ra sức giải thích cho nó nghe tình trạng hiện tại của mình, và nói với nó là đã tìm được cha nó rồi, sau này có thể sống chung với nhau được rồi.
Tiểu Mao ngước đôi mắt to tròn vô tội lên, kéo vạt áo Hướng Thanh lúc ấy vẫn còn đờ đẫn, nói:
“Cha thực sự là cha con sao? Cha sẽ mua đồ ăn ngon và đồ chơi cho con chứ? Nửa đêm cha có đắp chăn cho con không? Sau này con lấy vợ cha có sắm đồ sính lễ cho con không? Cha có đánh, có mắng con không?”
“Có chứ, chắc chắn là cha con sẽ làm thế!” Tôi nhớ là bọn Ngân Tử từng nói, cha nào cũng rất yêu thương con trai, chắc là Hướng Thanh cũng sẽ thương yêu Tiểu Mao chứ nhỉ?
Hướng Thanh hình như vẫn chưa hoàn hồn lại, rất lâu sau mới giữ lấy tôi mà hỏi:
“Nàng... nàng có con trai? Đứa con trai lớn thế này rồi sao?”
“Đúng thế.” Tôi đắc ý nói với chàng. “Cũng là con trai của chàng. Tiểu Mao ngoan lắm, vừa thông minh vừa nghe lời! Thi*p nuôi giỏi không?”
Tiểu Mao nở nụ cười quái dị:
“Cha, Tiểu Mao nghe lời thật đấy, chẵng nhẽ cha định cưới mẹ con nhưng lại bỏ rơi con sao?”
Hướng Thanh cuối cùng cũng phản ứng lại, sắc mặt có vẻ không tin, tiếp tục hỏi:
“Trông nàng cùng lắm cũng chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, vì sao đã có đứa con bảy, tám tuổi?”
“Ai nói với cha mẹ con mới mười bảy, mười tám tuổi? Mẹ con trông trẻ thế thôi!” Tiểu Mao nhanh nhẹn tiếp lời, “Mẹ con lớn tuổi lắm rồi.”
“Bao... bao nhiêu tuổi...” Hướng Thanh ngây người.
Tiểu Mao đáp:
“Để con tính xem.”
Hơn hai nghìn tuổi rồi thì phải, nói thật tôi cũng không nhớ là mình bao nhiêu tuổi nữa, thật khổ cho Tiểu Mao. Tôi thấy nó vắt óc suy nghĩ, còn đám đông xung quanh thì bắt đầu náo động, tất cả mọi người đều đua nhau bàn tán, hơn nữa còn chỉ trỏ vào tôi, cảm thấy thật khó chịu, rốt cuộc là có chỗ nào không bình thường nhỉ? Tôi thấy hơi khó hiểu.
Sắc mặt Hướng Thanh càng lúc càng khó coi, gần như muốn ngất đi, hỏi tôi:
“Sao nàng không nói với ta là nàng đã có con rồi?”
“Ta chưa kịp nói.” Tôi thản nhiên giải thích. “Với lại chàng không hỏi.”
Tiểu Mao lập tức nói đầy vẻ ấm ức:
“Sắc mặt của cha thay đổi kia có phải vì chê con là đồ ăn bám, không muốn có con phải không? Muốn bán con đi à?”
“Cha con không làm chuyện đó đâu.” Tôi vội vàng thanh minh cho Hướng Thanh.
Hướng Thanh mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Ngân Tử từ đằng xa chạy lại, hắn thấy Tiểu Mao thì dừng bước chân, sau đó vội vàng chạy tới trách mắng:
“Ngươi tới đây làm gì?”
“Ui da, Ngân Tử nhìn xinh quá.” Tiểu Mao không hề ngạc nhiên, chỉ nheo mắt ngắm Ngân Tử mấy vòng. “Trẻ con trí nhớ kém, con quên mất nên gọi người thế nào rồi, làm thế nào ạ?”
“Cháu trai! A di[1] nhớ con quá! Ngày trước lúc con tè dầm toàn là a di thay tã cho con đấy.” Ngân Tử lập tức nhào tới ôm lấy Tiểu Mao, “thân mật” kéo nó sang một bên, nói nhỏ bên tai nó: “Hôm nay mà dám gọi ta là cha nuôi ở đây thì ta không tha cho ngươi đâu.”
[1]A di: dì.
“Hừ.” Tiểu Mao cười cười ôm lại Ngân Tử, miệng thì gầm gừ. “Các người len lén chạy mất, chẳng ai nói với con một tiếng, làm con hạ phàm về nhà, tìm mãi mới biết mọi người làm chuyện này.”
“Thế nào gọi là chuyện này? Đây là đại sự để tìm lại cha ngươi.” Ngân Tử tiếp tục thì thầm.
Tiểu Mao phẫn nộ quát:
“Vớ vẩn! Con không có cha!”
“Hắn chính là cha ngươi chuyển thế.”
“Gã đó trông chẳng lợi hại chút nào cả? Lại còn không đẹp trai bằng Ngao Vân! Dựa vào cái gì mà đòi làm cha con?”
“Dựa vào việc mẹ ngươi thích hắn! Tiểu tổ tông ơi, ngươi đừng có gây loạn thêm nữa, được không?”
“Con có gây rối đâu. Con chỉ tới tìm mẫu thân của con thôi.” Giọng nói của Tiểu Mao bất giác to lên, hình như đang muốn khóc lóc, tố cáo với tất cả mọi người, “Chẳng nhẽ mẫu thân muốn cưới cha thì không cần con nữa sao?”
“Nói vớ vẩn.” Tôi hùng hồn lao tới, ôm Tiểu Mao mắt ngân ngấn nước vào lòng, sau đó quay sang trách Ngân Tử. “Đừng mắng trẻ con, nó chưa bao giờ được gặp cha nên chưa hiểu chuyện, không lý giải được là chuyện bình thường mà, nếu là ta thì ta cũng thế.”
“Nó không hiểu mới lạ!” Ngân Tử quát khẽ, “Chắc chắn là nó tới gây rối.”
“Nhưng cha đang chê con!” Tiểu Mao càng khóc to hơn, còn chạy tới kéo vạt áo Hướng Thanh, “Mẫu thân không nói với cha là vì Tiểu Mao không ngoan, thường xuyên ăn trộm, đánh nhau, sau này Tiểu Mao sẽ làm một đứa trẻ ngoan, cha đừng vứt con đi được không?”
“Ta... ta...” Hướng Thanh bối rối, chàng đưa ánh mắt cầu cứu nhìn tôi. “Rốt cuộc đây là chuyện gì?”
Những kẻ đa sự lại bắt đầu bàn tán, chủ đề thì rất đa dạng, hơn nữa còn kèm theo rất nhiều từ ngữ mới mà tôi nghe không hiểu.
“Còn phải hỏi là chuyện gì sao? Thực ra Miêu Miêu cô nương là một quả phụ, muốn huynh làm một người cha hờ.”
“Đây rõ ràng là một cái bẫy! Lừa huynh mắc bẫy, sau đó nịnh huynh nuôi con.”
“Hướng Thanh, huynh là đồ ngốc, giờ hối hận vẫn còn kịp.”
“Cha dượng khó làm lắm, phải thật thận trọng! Loại phụ nữ này tốt nhất là không nên cưới.”
Bẫy là cái gì? Cha hờ là cái gì? Cha dượng là cái gì? Lời họ nói kỳ quái quá, hoàn toàn không thể hiểu được! Tiểu Mao rõ ràng là con trai Bích Thanh Thần Quân, thế thì cũng là con trai của Hướng Thanh! Sao lại nói là tôi lừa người ta? Thật là quá đáng! Miêu Miêu chưa bao giờ lừa gạt ai!
Nghĩ trước nghĩ sau, tôi lại gần kéo tay Hướng Thanh:
“Tiểu Mao là con trai chàng...”
“Đúng đúng!” Tiểu Mao ra sức gật đầu, “Cha cưới mẹ con thì con sẽ là con trai của cha.”
Ngân Tử lao tới kéo Tiểu Mao ra:
“Ta xin ngươi, quay về đi, đừng gây rối nữa.”
Thượng Thúy Hoa to lớn chạy tới chỉ trích Ngân Tử:
“Sao lại có thể xúi giục mẹ của thằng bé vứt con mình chứ? Thật là đáng thương!”
Việc này gây náo loạn cả Mao Sơn, chẳng thể nào giải quyết được, mọi người đều đua nhau nói, càng nói càng rối, chỉ có Hướng Thanh đứng ở giữa là im lặng như một tảng đá.
Thượng Thúy Hoa vỗ vai tôi, thở dài nói:
“Sao cô lại che giấu thân phận quả phụ của mình? Như thế là làm tổn thương trái tim của Hướng Thanh, cậu ấy là người tốt, hơn nữa còn chưa tới hai mươi tuổi, làm sao có thể làm cha kế của một đứa trẻ bảy, tám tuổi được?”
“Tôi có phải quả phụ đâu!” Tôi vội vàng giải thích, “Hướng Thanh là cha của Tiểu Mao mà!”
Thượng Thúy Hoa rất kinh ngạc:
“Chẳng nhẽ ngày trước cậu ấy quất ngựa truy phong với cô à? Thật không ngờ...”
Hướng Thanh loạng choạng, suýt nữa thì ngã xuống đất, cuối cùng cũng lên tiếng:
“Tôi chưa bao giờ quất ngựa truy phong cả.”
“Đúng thế.” Tiểu Mao tiếp lời. “Cha chưa bao giờ nghĩ tới bọn tôi, tôi cũng không quen cha.”
“Bây giờ thì quen rồi mà.” Tôi cố gắng an ủi Tiểu Mao. “Sau này con phải ở với cha nhiều hơn, mọi người đều nói con trai cần có cha dạy dỗ.”
“Nhưng hình như cha không muốn có chúng ta.” Tiểu Mao giương đôi mắt ngây thơ lên nhìn Hướng Thanh. “Cha đã không cần thì thôi, sau này Tiểu Mao ở với mẫu thân cũng được.”
“Nói linh tinh, cha con sẽ không bỏ mẹ con mình đâu.” Tôi vội vàng giải thích.
Hướng Thanh lại gần, xoa đầu Tiểu Mao, ngồi xuống nhìn nó một lát, Tiểu Mao lập tức hất chàng ra, sau đó núp sau người tôi, không chịu ló đầu ra.
“Miêu Miêu...” Hướng Thanh chậm rãi lên tiếng, “Việc này quá đột ngột, nàng để ta suy nghĩ lại...”
Nói xong, chàng một mình quay về nơi mình ở, cái bóng chàng trông thật cô độc và bi ai...
Tôi nhìn ra xung quanh, phát hiện ra mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái? Ngân Tử cũng có vẻ tuyệt vọng và bực bội, hơn nữa còn cào mạnh lên đầu mình, quay vòng vòng. Chỉ có Tiểu Mao là vẫn tươi như hoa, vô cùng đắc ý.
Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra? Có gì không đúng sao? Vì sao tôi vô duyên vô cớ lại biến thành quả phụ? Vì sao tự nhiên tôi thành kẻ lừa gạt người khác? Vì sao chỉ vì như thế mà giá trị bản thân tôi bị sụt giảm thê thảm? Vì sao?
Trong thế giới động vật, chỉ có ai từng sinh con thì mới nổi tiếng, những ai đẹp trai, anh tuấn sẽ bu lấy bạn như bu lấy ruồi, mặc cho bạn lựa chọn, nếu bạn xinh đẹp, trẻ trung nhưng chưa có con thì chắc chắn chẳng có giống đực nào để ý tới bạn, bởi vì mọi người đều biết tầm quan trọng của việc sinh nở. Vì sao quy luật tự nhiên này trong thế giới con người lại hoàn toàn đảo ngược? Thật là kỳ lạ!
Tôi dự định tặng Hướng Thanh một sự bất ngờ về Tiểu Mao, không ngờ giờ lại khiến chàng sợ hãi, khi hiểu ra mọi điều, tôi than vắn thở dài đầy vẻ đáng thương, cái đuôi cứ ngoe đi nguẩy lại, không biết nên làm thế nào.
Ngân Tử đang dạy tôi mười vạn câu hỏi vì sao thì quay sang nhìn Tiểu Mao hằn học, sau đó giảng giải cho tôi tầm quan trọng và các ưu điểm trong quan niệm sinh nở của loài người, còn Tiểu Mao thì đắc ý ăn hoa quả trên bàn, thích thú trong khi chúng tôi sầu não.
Thôi bỏ đi, trẻ con không hiểu chuyện, không thể chấp nó, dù sao cũng là con của mình, càng nhìn càng thấy đáng yêu, chuyện này không liên quan gì đến nó, chỉ đành dựa vào bản thân.
Ngân Tử thì yêu cầu tôi phải nghiêm khắc trừng phạt Tiểu Mao, hắn nói:
“Giờ thì hay rồi, mọi thứ đều đầy đủ, chỉ thiếu mỗi gió Đông, nhưng bị nó phá hỏng hết cả, chắc chắn là nó cố ý.”
Tiểu Mao bĩu môi:
“Chẳng nhẽ mọi người muốn che giấu cả đời, hay là muốn nói với mọi người ngoài kia rằng con không phải là con trai của mẹ.”
“Ít nhất thì tạm thời vẫn có thể giấu được, sau này tính sau mà.” Kiếm Nam chau mày ngồi trên ghế, “Giờ thì phải làm thế nào?”
Tiểu Mao liếm bột bánh ngọt dính đầy trên ngón tay:
“Chuyện này đến đêm tân hôn thì cũng chẳng giấu được nữa, chi bằng cứ giải quyết sớm luôn.”
“Chờ chút.” Ngân Tử đứng lên, nhìn Tiểu Mao, hỏi gằn từng tiếng, “Ngươi học từ đâu mà biết từ “đêm tân hôn”?”
Tiểu Mao lập tức giương đôi mắt to tròn ngây thơ lên:
“Ngao Vân thúc thúc nói, thúc ấy dạy con rất nhiều thứ.”
“Đồ khốn kiếp!” Mặt Ngân Tử đen đi, hình như chuẩn bị bốc hỏa, “Sau này tuyệt đối không thể để cái gã đó tới nhà! Ngươi cũng vào phòng kín đóng cửa tự kiểm điểm cho ta.”
“Mẹ...” Tiểu Mao lập tức nhào vào lòng tôi, thút thít, “Cha nuôi bắt nạt con.”
Tôi thấy con trai khóc thì ý định suy nghĩ xem có nên đánh cho nó một trận không lập tức biến mất, ôm con dỗ dành:
“Tiểu Mao ngoan, đừng khóc, đừng khóc, chuyện này không trách con được, tại mẹ không nói với sư phụ là mẹ đã sinh con cho chàng, chàng giận cũng là đúng.”
“Hay là... Tiểu Mao đi nói với cha, rằng con thực sự là con nuôi của mẹ, chẳng có quan hệ gì cả, để không phá hoại tình cảm của mẹ và cha, con về Thiên Giới sống một mình.” Ánh mắt của Tiểu Mao vô cùng buồn bã, “Tuy rằng Thiên Giới hơi buồn và cô đơn, tuy rằng chẳng có mẹ thương yêu con, nhưng... mẹ vui vẻ mới là quan trọng nhất.”
Hoa Miêu Miêu tôi phải tu ba kiếp mới được cái phúc phận này, có một đứa con trai đáng yêu và hiểu chuyện. Tôi cảm động suýt thì rơi lệ, vội vàng ôm chặt con vào lòng, dỗ dành:
“Mẹ tuyệt đối không bỏ rơi con đâu! Không để con sống một mình trên Thiên Giới đâu, yên tâm đi!”
“Thế... nếu cha không chịu nhận con thì sao? Nếu cha và con mẹ chỉ được chọn một, thì mẹ sẽ làm thế nào?” Tiểu Mao nín khóc, nghiêm túc hỏi tôi.
Chuyện này... vấn đề này tôi chưa từng nghĩ tới, Tiểu Mao và Hướng Thanh trong lòng tôi đều vô cùng quan trọng, quan trọng hơn cả tính mệnh của mình, vì sao hai người lại chỉ được chọn một? Thế thì làm sao tôi có thể chọn được?
Do dự mãi, tôi nghiêm túc suy nghĩ kỹ càng, không làm sao nghĩ ra được đáp án, Ngân Tử thở dài, lại gần kéo Tiểu Mao sang một bên rồi nói:
“Mẹ ngươi si tình chờ đợi suốt năm trăm năm, ngươi cũng biết rõ nàng rất yêu ngươi, ngươi đừng gây khó dễ cho nàng nữa, đã lớn rồi, hiểu chuyện một chút có được không?”
“Con rất hiểu chuyện mà.” Tiểu Mao mỉm cười phản bác, “Hướng Thanh đó có nhớ được chuyện cũ đâu, ai mà biết có phải là trùng hợp hay không, có phải là cha ruột của con hay không? Hơn nữa hắn là người Mao Sơn, nếu con nói với hắn thân phận thật sự của mẹ là yêu quái, không biết sẽ như thế nào nhỉ?”
“Chẳng nhẽ người còn muốn nói ra thân phận thật của chúng ta?” Ngân Tử nheo con mắt, phẫn nộ nhìn Tiểu Mao.
Tiểu Mao dỏng đôi tai đen lên:
“Ôi, nếu mà chú ấy thích mẹ con thực lòng thì để ý làm gì chuyện đó?”
“Ta không cho ngươi làm chuyện đó.” Ngân Tử cũng trở nên nghiêm túc. “Đừng tưởng ta không đánh được ngươi là sẽ chịu thua ngươi, nhốt ngươi vào một nơi mười năm không ra được cũng không phải là khó đâu.”
“Được rồi, được rồi.” Tiểu Mao do dự giây lát, cuối cùng thỏa hiệp. “Con không nói hai người là yêu quái, nhưng hai người buộc phải giữ con lại Mao Sơn.”
Kiếm Nam cảnh giác hỏi:
“Con ở lại đây làm gì?”
Tiểu Mao gạt tay Ngân Tử ra, chạy tới bên cạnh tôi, giọng ngọt ngào:
“Từ lúc sinh ra tới giờ con chưa gặp cha, lần này con phải giao lưu nhiều với cha để thắt chặt tình cảm.”
Nó nói hình như cũng có lý, nếu đã hứa là không tiết lộ thân phận của chúng tôi thì giữ lại cũng không sao, đã lâu rồi không gặp, tôi cũng rất nhớ nó, chỉ có điều hình như tôi cảm thấy nó có âm mưu gì đó...
Tôi cúi lưng xuống, hỏi Tiểu Mao bằng giọng nghiêm khắc:
“Chẳng nhẽ con định lười biếng không học nữa sao? Hành vi này là không được! Năm xưa mẹ học hành đã chẳng ra gì, ngày nào cũng phải ăn đánh mà vẫn kiên trì học! Chẳng nhẽ con định trốn học? Sau này sẽ thành đứa trẻ hư đấy!”
Tiểu Mao cười nói:
“Con nói với Lam Vũ Thần Nữ, rằng phụ thân của con chuyển thế quay về rồi, con muốn gặp ông ấy, Lam Vũ Thần Nữ thương con lắm, thế là vui vẻ cho con nghỉ một đợt, và nhờ chuyển lời hỏi thăm của người tới cha.”
Thế thì không còn vấn đề gì nữa, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng thấy khói đen bay lên từ đầu Ngân Tử và Kiếm Nam, tôi ngơ ngác hỏi:
“Sao thế?”
“Không có gì... thằng bé này càng ngày càng giảo hoạt!”
Vấn đề đi ở của Tiểu Mao đã giải quyết xong, còn chuyện của tôi với Hướng Thanh thì chưa đâu vào đâu cả, bây giờ chàng đã quay về chỗ ở của mình, mãi chẳng thấy động tĩnh gì, người ngoài thì cứ nhìn tôi chỉ chỉ trỏ trỏ, nói là Hướng Thanh sẽ không cưới tôi đâu.
Ánh mắt của người khác thì tôi chẳng quan tâm, nhưng Hướng Thanh không cưới tôi lại là một việc rất nghiêm trọng, bốn người chúng tôi túm lại với nhau, thương lượng một hồi lâu, cuối cũng vẫn quyết định đi thăm dò Hướng Thanh trước đã. Lén chạy vào phòng chàng, xem chàng buồn rầu tới mức nào, rồi sau đó nghĩ cách “bốc thuốc theo bệnh”.
Chuyện nghe lén này đường nhiên phải để con mèo A Hoa mà Hướng Thanh yêu quý làm là hợp lý nhất, tôi cũng ngoan ngoãn phối hợp khi biến thành hình mèo, sau đó Kiếm Nam biến thành tôi rồi cùng Ngân Tử ngồi thêu, che giấu tai mắt người khác.
Tiểu Mao cũng tình nguyện giúp đõ, lúc tôi còn do dự, nó lại lăn lộn trên đất, dùng huyễn thuật học được biến thành một con mèo rất đáng yêu có bộ lông đen tuyền nhưng bốn chân lại trắng như tuyết, xuất phát cùng tôi tới phòng Hướng Thanh mặc cho Ngân Tử ngăn cản.
Chúng tôi thận trọng trèo qua bức tường vây, lại còn chiến đấu lại được với cám dỗ từ cá khô của nhất bách tam thập thất sư huynh và gà quay của Thượng Thúy Hoa, cuối cùng cũng thuận lợi đến đích. Lúc này, những bông hạnh hoa màu đỏ trên cây đã tàn, rơi lên người tôi và Tiểu Mao, đang định nhảy xuống tường để đi vào phòng Hướng Thanh thì một cô nương xinh đẹp lén lén lút lút từ ngoài đi vào, trong tay còn cầm thứ gì đó, sau đó lén lút đi vào phòng Hướng Thanh.
Không hay rồi, có người định lấy trộm! Tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu, tôi lập tức lao tới định đấu tranh với thế lực ác, giải cứu Hướng Thanh khỏi tay bọn cường đạo, dùng biểu hiện tốt để giành lấy trái tim chàng.
Không ngờ Tiểu Mao ôm chặt lấy cổ tôi, không cho tôi vào, giọng nói đầy hưng phấn:
“Có khi cha “Hồng Hạnh xuất tường”[2] rồi, chúng ta chờ thêm lát nữa.”
[2]Hồng Hạnh xuất tường: chỉ việc ngoại tình.
Hồng Hạnh xuất tường? Xuất tường gì? Tôi còn chưa kịp hiểu thì đã thấy Tiểu Mao nhảy nhanh xuống đất, sau đó áp sát vào cửa sổ phòng Hướng Thanh. Chẳng còn cách nào khác, tôi chỉ đành đi theo nó, chạy tới gần. Sau đó giẫm móng vuốt lên đầu nó, nhìn vào trong qua khe hở.
Cô nương đó khoảng mười tám tuổi, gương mặt trái xoan trắng ngần, đôi mắt phượng rất đẹp và cặp lông mày lá liễu, ăn mặc vô cùng đơn giản, tóc tết hai bím, đầu cài một chiếc trâm, trông rất đơn giản, không có trang sức gì cầu kỳ. Nhưng Tiểu Mao giải thích rằng miếng ngọc bội ở thắt lưng của nữ nhân đó trông cũng tương tự với những viên đá quý mà Ngân Tử sưu tầm, rất đắt đỏ, loại vải của y phục cũng tương tự với loại tôi đang mặc, đều là hàng tinh tuyển, có lẽ xuất thân từ gia đình quyền quý.
Nhưng nữ nhân giàu có này tới phòng Hướng Thanh làm gì? Tâm sự sao? Hay là buôn bán?
Hướng Thanh đang ngồi quay lưng về phía chúng tôi, chàng cúi đầu, tay cầm 乃út, hình như đang viết gì đó, Tiểu Mao có vẻ hưng phấn:
“Chẳng nhẽ ông ấy đang viết giấy từ hôn?”
Tôi lập tức trở nên căng thẳng:
“Chàng còn chưa viết cho ta giấy đính hôn thì sao đã viết giấy từ hôn?”
“Con chỉ đùa thôi.”
Nữ nhân giàu có kia thận trọng móc trong lòng ra một cái túi nhỏ, sau đó đưa cho Hướng Thanh, mặt thì đỏ bừng, hình như rất ngượng ngùng thì phải.
Hướng Thanh thở dài đẩy món đồ đó lại:
“Vân Lam sư muội, muội hà tất phải khổ thế?”
Thì ra người này chính là Mộ Vân Lam à, Ngân Tử nói là đó đối tượng cần quan sát đặc biệt, tôi lập tức đề cao cảnh giác, nhìn cảnh tượng trước mắt, nghi rằng có gian tình, trong lòng thầm tính toán: Nửa đêm bò vào phòng cắn ૮ɦếƭ ả, chắc là quỷ không hay, thần không biết?
Mộ Vân Lam lại đẩy món đồ đó cho Hướng Thanh, khẩn cầu:
“Lục sư ca, huynh hiểu rõ tâm ý của muội mà.”
“Ta biết tâm ý của muội, nhưng vì sao muội không nói thẳng ra?” Hướng Thanh bỏ cây 乃út trong tay xuống.
“Chuyện này làm sao muội có thể mở miệng ra được.” Mộ Vân Lam tiếp tục khẩn cầu.
Hướng Thanh nghĩ ngợi giây lát, rồi nhận cái túi nhỏ, hơn nữa còn thận trọng để ở đầu giường, sau đó nói với Mộ Vân Lam:
“Muội đi đi.”
Mộ Vân Lam cảm kích gật đầu, quay người chạy ra ngoài, ra tới cửa rồi lại quay đầu lại:
“Lục sư huynh, chuyện đó của huynh có thể muội giúp được.”
“Không cần nữa.” Hướng Thanh khách sáo từ chối cái chuyện mà tôi không biết là chuyện gì.
Mặc kệ tiếng gọi của Tiểu Mao, tôi nhảy khỏi cửa sổ, sau đó chạy vào phòng Hướng Thanh, trèo lên giường, tìm kiếm một lát, mở được cái túi đó ra.
Trong dó là một chiếc nơ đồng tâm có màu đỏ rực và một bức thư. Tôi biết thứ này để làm gì? Là một thứ không có ý tốt, ngày trước khi Ngao Vân đưa tôi tới miếu hội của nhân gian đi chơi, mua một cái cho tôi, sau đó quay về, tôi bị Ngân Tử mắng cho một trận, nói hắn không có ý tốt, sau đó đốt cái nơ đó đi.
Không có ý tốt nghĩa là gì thì Ngân Tử không giải thích, nhưng Kiếm Nam nói, đây là dự báo trước của một âm mưu tài hại mệnh! Nhưng bây giờ vì sao Mộ Vân Lam lại tặng Hướng Thanh nơ đồng tâm, còn Hướng Thanh vì sao lại nhận nó? Chẳng nhẽ... Mộ Vân Lam là kẻ xấu, không có ý tốt với sư phụ, định hại chàng!
Tôi hoang mang, Hướng Thanh lại gần, ôm tôi vào lòng, thân mật nói:
“A Hoa, ngươi về rồi à, đừng có cắn đồ đạc lung tung, làm hỏng rồi là không biết ăn nói với người ta thế nào đâu.”
Tôi cắn cổ áo Hướng Thanh, lắc đầu, không biết giải thích với chàng thế nào về tin mưu tài hại mệnh này, trong lúc giằng co, tôi gần làm rách mất y phục của chàng.
Tiểu Mao cũng chạy vào, ngồi trên góc tường nhìn chúng tôi. Hướng Thanh thấy Tiểu Mao cũng tỏ ra rất vui mừng, chàng hỏi Tiểu Mao có phải là con của tôi không, lại còn ra sức khen Tiểu Mao xinh đẹp, bộ lông trơn mượt, sau đó đặt tên cho nó là Tiểu Hắc.
Tôi ghi nhớ cái tên mà chàng đặt cho con vào tim, định quay về sẽ đổi tên cho Tiểu Mao. Nhưng Tiểu Mao thì có vẻ rất phẫn nộ, nó lăn lộn trên đất, phủ nhận cái tên này.
Hướng Thanh đặt tôi lên đùi, tiếp tục mài mực, sau đó nhấc 乃út viết lên trên giấy, hình như đang tính toán gì đo, hơn nữa càng tính càng buồn rầu, cuối cùng không nhịn được, chàng vò tờ giấy ném đi.
“Ui da, đừng có ném lung tung.” Bên ngoài vang lên tiếng nói không mấy nghiêm túc của tứ sư huynh, trong tay hắn cầm một cái quạt giấy trông có vẻ rất tao nhã, bước chân vào trong phòng. “Đệ đang phiền não chuyện gì? Vẫn chưa kiếm đủ tiền cưới vợ sao?”
“Ngày lạnh mang theo quạt làm gì? Bị bệnh à?” Hướng Thanh tâm trạng không tốt lên khẩu khí cũng không tốt.
“Đây không phải cái quạt bình thường đâu!” Tứ sư huynh lập tức vui vẻ giải thích, hắn mở quạt ra cho Hướng Thanh nhìn, “Ta đã nhờ thánh thủ vẽ tranh vẽ một bức tranh của phu nhân và hài tử ta lên đó đấy. Nhìn đi, đẹp không, hài tử tròn tuổi rồi, lần tổ chức đầy tuổi đó làm ta cười ૮ɦếƭ mất...”
Rồi hắn thao thao bất tuyệt nói suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Hướng Thanh bực mình dội gáo nước lạnh vào sự nhiệt tình của tứ sư huynh:
“Đúng là đẹp, nhưng huynh cũng không cần khoe khoang thế chứ?”
“Đố kị, rõ ràng là đệ đang đố kị.” Tứ sư huynh gập quạt lại. “Đố kị với sắc đẹp của nương tử ta, sự thông minh của con trai ta.”
“Vớ vẩn.”
“Đệ định bao giờ cầu thân cô nương mà đệ thích.” Sắc mặt tứ sư huynh lập tức trở nên nghiêm túc.
Hướng Thanh lạnh nhạt đáp:
“Xảy ra chút chuyện.”
Sau đó chàng thành thật kể cho tứ sư huynh nghe một lượt những chuyện xảy ra ngày hôm nay, rằng con trai tôi tới đây rồi nhận chàng làm cha, cuối cùng tứ sư huynh đau lòng hỏi:
“Miêu Miêu cô nương là một quả phụ nên đệ không định cầu thân nữa hay sao?
Hướng Thanh im lặng rất lâu rồi nói:
“Đệ phẫn nộ vì sao nàng không nói chuyện này với đệ ngay từ đầu?”
“Bởi vì không dám nói mà.” Tứ sư huynh phân tích.
Tôi ngọ nguậy lắc đầu trong lòng Hướng Thanh, thầm hét lên:
“Không phải thế, là vì ta tưởng nam nhân vui khi vị hôn thê của mình đã có con...”
Đương nhiên, mèo thì không thể nói, Hướng Thanh tiếp tục thở dài:
“Giờ đệ đang buồn đây.”
“Nếu buồn thật thì thôi, thiên hạ thiếu gì cô nương tốt, cha kế không dễ làm đâu.” Tứ sư huynh an ủi.
“Không, đệ không buồn vì chuyện này.” Hướng Thanh buồn bã lắc đầu, đáp. “Đệ buồn là trẻ con bảy, tám tuổi cần phải đi học, sau này ăn mặc, rồi còn phải lấy vợ cho nó, tất cả đều cần có tiền, có lẽ đệ phải kiếm được nhiều tiền hơn mới có thể cầu thân được... không thể để trẻ con sống khổ.”
Tiểu Mao lập tức thanh minh:
“Không phải! Là Ngao Vân thúc thúc đưa con đi!”
Lời nói vừa dứt, Ngân Tử lập tức giáng một bạt tai xuống đầu nó, tôi vội vàng xót xa ôm lấy con, trách Ngân Tử:
“Chỉ vào lầu xanh ngắm mấy cô nương xinh đẹp với ăn chút đồ ăn, có gì ghê gớm đâu, ngươi đánh Tiểu Mao làm gì?”
“Cha nuôi có cần giảng giải kỹ cho mẫu thân lầu xanh là gì không?” Tiểu Mao đắc ý lè lưỡi, Ngân Tử lườm nó mấy cái, cuối cùng chẳng nói gì, chỉ phẫn nộ phẩy tay áo bỏ đi.
Tôi thực sự không hiểu tính khí của con quạ này vì sao càng ngày càng cổ quái, chẳng nhẽ thực sự không nên bắt hắn đóng giả nữ tiếp sao? Nếu khiến hắn bị căn bệnh tâm lý nào đó thì tôi thấy thật áy náy, sau này tốt nhất là nên chú ý một chút.
Cố gắng nghĩ ngợi rất lâu xem làm thế nào để giáo dục và an ủi tâm lý của Ngân Tử thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân do dự, tôi lập tức nhận ra đó là tiếng bước chân của Hướng Thanh, vội vàng chạy ra mở cửa, nắm tay chàng, cười nói:
“Chàng tới rồi à?”
“Ừm…” Hướng Thanh nhìn tay tôi, rồi lại nhìn Tiểu Mao đứng ngoài cửa, kiên định nói, “Ta tới để nói chuyện với nàng và con trai nàng, xin hãy tin ta… Ta nhất định sẽ cố gắng để trở thành một người cha tốt.”
Hướng Thanh có tâm ý này thực sự khiến tôi rất vui, thế là tôi lập tức kéo Tiểu Mao tới gần, ép nó phải đối mặt với phụ thân mình, liên tục hối thúc:
“Nào, cười với cha đi.”
Tiểu Mao nhăn nhó một lúc lâu, cuối cùng cũng nặn ra một nụ cười gượng gạo, sau đó hỏi:
“Người thực sự muốn làm cha con sao?”
Hướng Thanh gật đầu đầy căng thẳng, rồi bắt đầu hỏi liên tục như thể đang muốn điều tra tin tức:
“Con tên là gì? Năm nay mấy tuổi? Đã từng vào trường nào học chưa? Bình thường thích ăn gì? Thích chơi gì?”
“Hoa Tiểu Mao, năm nay vừa tròn năm trăm tuổi, vừa mới đi học, bình thường thích ăn bào ngư, vi cá, yến sào, còn thích lấy trộm gà nhà người ta.” Tiểu Mao thành thật trả lời.
Tôi vội vàng sửa lại sai sót của nó:
“Là Bích Tiểu Mao, không phải Hoa Tiểu Mao.”
Tiểu Mao chỉ lườm tôi.
Hướng Thanh càng ngơ ngác, chàng lắp bắp:
“Năm trăm tuổi?”
Lúc này Kiếm Nam từ đằng sau chạy nhanh tới kéo Tiểu Mao ra, rồi mỉm cười giải thích:
“Thực ra là bảy tuổi, môn số học của thằng bé này kém lắm.”
Hướng Thanh tiếp tục hỏi:
“Thích ăn bào ngư, vi cá, yến sào?”
Phát hiện tình hình này không ổn, tôi vội vàng thanh minh:
“Vớ vẩn, cho nó ăn cơm thừa cũng ăn rất ngon lành.”
Hướng Thanh lại hỏi:
“Thích ăn trộm gà?”
Kiếm Nam lập tức đáp:
“Toàn bắt trộm gà nhà nuôi.”
Hướng Thanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Mao vẫn có vẻ khinh bỉ, miệng như cười như không, nhìn chúng tôi nói liên thiên, không thanh minh gì thêm.
“Thế… ngoài những việc này thì nó còn thích gì không?”
Hướng Thanh đầy vẻ nghiêm khắc, tiếp tục hỏi Tiểu Mao.
Lần này chúng tôi không thể để Tiểu Mao tự mình trả lời linh tinh được nữa, Kiếm Nam bước lại gần nhanh như mũi tên, rồi quả quyết nói:
“Nó thích tập võ.”
Tôi kéo Tiểu Mao đang định nói ra sau lưng, trả lời rất nhanh nhẹn:
“Nó thích đọc sách.”
Tiểu Mao vô cùng bực bội:
“Hai người có để cho con có mao quyền không hả?”
“Không! Im miệng!” Tôi với Kiếm Nam đồng thanh nói, dập tắt hoàn toàn nguyện vọng bé nhỏ của nó.
Hướng Thanh ngơ ngác:
“Mao quyền?”
Tôi cười nói:
“Nó thích mèo.”
Hướng Thanh yên tâm hơn, hài lòng gật đầu:
“Ta thích tập võ và đọc sách, cũng thích mèo, xem ra có thể sống chung rất tốt.”
Tiểu Mao lẩm bẩm:
“Ai thèm sống với ngươi.”
“Sao lại không sống được! Đó là cha con! Là cha ruột!” Tai tôi rất thính, đương nhiên là nghe thấy lời ca thán của Tiểu Mao, “Con nhìn đi, cha đẹp trai thế kia cơ mà! Hơn nữa tính tình lại tốt, là nam nhân tốt nhất thế giới này, mẹ có được một người chồng như thế, con có một người cha như thế là may mắn đấy!”
Hướng Thanh đỏ mặt bởi lời khen của tôi, chàng gãi đầu nói:
“Miêu Miêu khen quá lời rồi.”
“Cha đọc những sách gì?” Tiểu Mao hỏi giọng hiền hòa hơn, khoác lên mặt một vẻ ngây thơ, trong sáng.
“Tứ thư ngũ kinh, kinh dịch y thư đều có xem qua.” Hướng Thanh có vẻ tự tin.
Tiểu Mao cúi đầu xuống, có vẻ buồn bã:
“Những cái cha nói con đều học rồi, trong tủ sách có hết.”
Hướng Thanh kinh ngạc:
“Con… con đều học rồi? Con mới bảy tuổi mà?”
Tôi lập tức đắc ý khoe khoang:
“Trí nhớ của Tiểu Mao tốt lắm, bất cứ thư tịch gì chỉ cần ngó qua một lần là không quên, được tiên sinh yêu quý lắm, thi*p cũng phải ngưỡng mộ. Chứ thi*p đến mười chín bài thở cổ cũng không học thuộc.”
Tiểu Mao nghe thấy tôi khen ngợi thì vô cùng đắc ý, sắc mặt Hướng Thanh thì tỏ vẻ kinh ngạc tột độ, chàng tiếp tục hỏi:
“Thế còn chuyện võ nghệ thì tiến triển thế nào.”
“Hay là chúng ta thiết vài chiêu?” Tiểu Mao ngước đôi mắt sáng lấp lánh lên. “Xin chỉ giáo thêm.”
“Được, ra võ trường.” Hướng Thanh cũng nổi hứng, dẫn Tiểu Mao đi về phía Tây. Xuyên qua một cây cầu nhỏ bằng đá xanh có điêu khắc rất đẹp, trước mặt xuất hiện mười tám pho tượng khắc hình quái thú, trông vô cùng độc ác, không hề giống yêu quái bình thường! Sau đó đi qua những pho tượng, đi vào một hành lang vẽ tranh rất đẹp, trên hành lang có vẽ cảnh tượng của mười tám tầng địa ngục, nào là xuống chảo dầu, lên núi đao. Hướng Thanh vội vàng che mắt Tiểu Mao lại, không cho nó nhìn nhiều, Tiểu Mao len lén nhìn qua kẽ ngón tay, vừa nhìn vừa cười, chắc là nó cảm thấy rất thú vị.
Đi tới cuối hành lang là một quảng trường không có người, duy nhất có một căn nhà cũ, trong đó có một giá binh khí bằng gỗ đỏ, trên đó có cắm mười tám ban binh khí, một ông già gầy bé đang ngồi cạnh đó nhắm mắt dưỡng thần, dường như đang ngủ gật, lại dường như thế giới đối với ông ta hầu như không có sinh khí gì.
Hướng Thanh lại gần, cung kính cúi người hành lễ với ông già:
“Đệ tử bái kiến tam sư thúc.”
Vị sư thúc kia lập tức mở đôi mắt mờ ᴆục, mắt lóe tinh quang, cả người ông trông hoạt bát hẳn lên, ông nhảy lên, vỗ vai Hướng Thanh, giọng nói sang sảng, khỏe mạnh:
“Hảo tiểu tử, mấy ngày không tới, ta ngứa tay lắm rồi.”
“Hôm nay tới đây không phải là để chiết chiêu với sư thúc ạ.” Hướng Thanh khiêm nhường đáp.
Tam sư thúc lập tức tỏ vẻ không vui, hỏi:
“Bây giờ kẻ nào trên Mao Sơn cũng không thích học võ, bọn chúng đều không biết thu phục yêu quái quan trọng nhất là võ học của cá nhân, lão chẳng mấy khi gặp được một kẻ kì tài võ học như ngươi, làm sao có thể bỏ qua dễ dàng được.”
Hướng Thanh khách sáo nói cho ông nghe mục đích chúng tôi tới đây, tam sư thúc bèn đi về phía chúng tôi, đưa bàn tay già nua và thô ráp ra sờ nắn khắp ngưởi Tiểu Mao. Tiểu Mao vô cùng khó chịu, nhưng bị tôi ngăn lại, không dám làm gì.
Cuối cùng, tam sư thúc phẩy tay, nói:
“Tùy các ngươi.”
Hướng Thanh một lần nữa đa tạ, sau đó hỏi Tiểu Mao:
“Dùng quyền cước nhé, ta không muốn làm con bị thương.”
“Không, không.” Tiểu Mao lập tức từ chối, “Con quen dùng binh khí.”
Tôi thoáng chau mày, trong lòng không hiểu:
“Thằng bé này mang binh khí theo người từ lúc nào? Chẳng phải nó thường đi tay không sao?”
Tôi không nói nghi vấn này ra, Hướng Thanh kiên quyết giao thủ với Tiểu Mao bằng tay không, còn Tiểu Mao sau khi nghĩ ngợi thì tới giá binh khí chọn một thanh trường kiếm, sau đó mỉm cười đi ra giữa võ trường.
Tam sư thúc cũng lại gần, ông ta đứng sát gần tôi, hỏi khẽ:
“Phi yêu phi tiên, bán yêu bán tiên, rốt cuộc ngươi là cái gì?”
Tôi kinh ngạc quay đầu lại cảnh giác hỏi: “Ông định làm gì? Không được phá hoại nhân duyên của ta.”
“Lão ở Tây Đường nhiều năm, chỉ có một mình Hướng Thanh là đồ đệ thực sự, nếu muốn gây bất lợi cho nó thì cho dù có phải thí mạng ta cũng quyết chiến với ngươi.”
“Chàng là phu quân của tôi, tôi sẽ không gây bất lợi cho chàng.”
“Vậy nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai? Là yêu hay tiên?”
“Có gì khác biệt sao?” Tôi không hiểu.
“Tiên có thể kết duyên với người, yêu thì không!” Tam sư thúc trả lời chắc như đinh đóng cột.
Tôi còn đang chưa biết phải trả lời thế nào thì Kiếm Nam đã đảo tròn con mắt, trả lời thay tôi:
“Nàng ấy là tiên! Đồ đệ của Bích Thanh Thần Quân trên Thiên Giới, yêu thích phàm trần nên hạ giới, làm sao có thể là yêu quái được.”
“Hừ, chắc chắn lão sẽ điều tra ra chân tướng.” Tam sư thúc vẫn đầy vẻ hoài nghi.
“Ông không phải là đối thủ của tôi.” Tôi trả lời chắc như đinh đóng cột.
“Con người sống ở trên đời, có những lúc biết rõ không phải địch cũng vẫn đối địch, ta không thể để cho đồ nhi của ta chịu tổn thương!”
Cái lão ngoan cố đó, tôi đã nói là không làm tổn thương Hướng Thanh rồi mà. Thấy chân tướng bị người ta phát hiện ra, tôi hơi chột dạ, thế là quay đầu đi không nhìn ông ta, chỉ nhìn chăm chăm vào Tiểu Mao và Hướng Thanh trên võ trường.
Thân thủ của Hướng Thanh rất tốt, nhưng dù sao cũng không phải là tiên, cũng quên mất võ công tâm phát, trong tay lại không có binh khí, mấy lần bị thanh trường kiếm của Tiểu Mao đưa vào khốn cảnh.
Mặt chàng lộ vẻ quái dị, hành động càng ngày càng thận trọng và nghiêm túc, Tiểu Mao thì vẫn không biết điều, ỷ có thanh kiếm sắc trong tay, ép chàng vào đường cùng, khiến tôi đứng nhìn mà lòng nóng như lửa đốt.
“Đủ rồi, mau dừng tay!” Tôi hét lên.
“Vâng.” Tiểu Mao miệng thì đáp, dường như chuẩn bị thu tay về, nhưng đột nhiên nó quay người đâᗰ ᗰạᑎᕼ thanh kiếm về phía thắt lưng Hướng Thanh, lưng chàng sắp bị thủng một lỗ to. Cuối cùng tôi không chần chừ được, lao tới, tay không nắm lấy thanh kiếm sắt, khống chế đòn tấn công của Tiểu Mao, Tiểu Mao cười cười, định rút kiếm bỏ đi.
Nhưng Hướng Thanh thì trợn tròn mắt nhìn tôi:
“Nàng… tay của nàng… làm sao có thể nắm được thanh kiếm?”
“Thi*p… thi*p…” Tôi lắp bắp không nói nên lời, không biết nên giải thích thế nào. Nhưng việc đã tới nước này, cần phải che giấu, tôi vội vàng dùng lực ở tay, khiến thanh kiếm cứa đứt da mình, máu tươi phọt ra, sau đó cười cười. “Thi*p phản ứng chậm hơn người khác, nên máu cũng chảy chậm hơn người khác…”
“Không phải ta nói chuyện này!” Hướng Thanh phẫn nộ, chàng kéo tay tôi, mặt đầy vẻ xót xa. “Nàng bị ngốc à? Sao lại dùng tay không đón kiếm.”
Tiểu Mao thấy tôi chảy máu thì nụ cười trên gương mặt lập tức biến mất, nó vội vàng ném kiếm đi, đẩy Hướng Thanh ra, lao tới nắm chặt tay tôi:
“Mẹ, sao mẹ ngốc thế?”
Tôi dùng tay không bị thương đánh mạnh lên đầu Tiểu Mao, khiến cả người nó ngã nhào ra đất, miệng tức giận quát:
“Ngươi là đứa trẻ bướng bỉnh, làm nũng một tí thì thôi, sao có thể ra tay độc ác như vậy? Thật là khiến ta quá thất vọng.”
Tiểu Mao cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn tôi, chỉ biết giải thích:
“Con không định làm tổn thương cha, chỉ dọa thôi mà.”
“Không tin! Ta không tin con nữa!” Tôi phẫn nộ hét lên với nó. “Bình thường bọn Ngân Tử nói con gian trá, giảo hoạt ta còn không tin, xem ra hôm nay đúng là ta quá dễ lừa, để con lừa cho như một con ngốc! Trêu đùa mẹ con như thế, con thấy vui lắm sao?”
“Con…” Tiểu Mao không khóc lóc làm nũng như thường ngày, chỉ giương đôi mắt to tròn lên nhìn tôi, dường như muốn khẩn cầu, dường như muốn giải thích, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
“Con là một đứa trẻ hư!” Nghĩ tới sự nguy hiểm của Hướng Thanh ban nãy, tôi tức giận quá, không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình, buột miệng nói, “Ta ghét con.”
Lời nói vừa dứt, nước mắt của Tiểu Mao đã lăn ra, rơi vào tim tôi, đau nhói. Hướng Thanh vội vàng đứng ra chặn tôi lại, khuyên nhủ:
“Sao nàng có thể nói trẻ con như thế, sẽ làm nó đau lòng đấy.”
“Vậy chẳng nhẽ cứ để mặc nó làm chàng bị thương sao?” Tôi nghiêng đầu nhìn ánh mắt nghiêm túc của chàng, trong lòng lại thấy sợ hãi và giận dữ, chỉ hận không thể kéo Tiểu Mao về đánh cho một trận thật đau.
Tiểu Mao nhìn tôi, rồi lại nhìn Hướng Thanh, nó mấp máy môi, cuối cùng chỉ lặng lẽ quay người bỏ đi.
Những giọt nước mắt vẫn rơi.
“Mau đuổi theo nó đi.” Hướng Thanh đứng đằng sau đẩy tôi một cái.
Tôi cứ đứng yên không chịu nhúc nhích, Kiếm Nam lao lên như một mũi tên, túm lấy Tiểu Mao hình như định nói gì đó, nhưng bị Tiểu Mao đẩy tay ra, chạy mất, rồi biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi. Sau đó hắn vội vã chạy về nói với tôi:
“Miêu Miêu, cô đuổi theo đi.”
“Không, tại nó không ngoan.”
“Cô lớn rồi mà sao còn dỗi với trẻ con, nói nặng lời như vậy, nó là con trai do cô sinh ra đấy!” Kiếm Nam tiếp tục khuyên nhủ.
“Chính vì nó là con trai do ta sinh nên ta không thể chịu đựng việc nó đối xử với phụ thân của nó như vậy.” Tôi cố kìm chế nước mắt và cảm giác đau nhói trong tim, nghẹn ngào phản bác.
“Chiêu kiếm đó của nó không phải là chiêu chí tử, chỉ là muốn dọa ta thôi, chủ yếu là thăm dò ấy mà.” Hướng Thanh hơi do dự một lát rồi phân tích. “Bởi vì giây cuối cùng nó đã thu lực về, hơn nữa mũi kiếm còn chệch khỏi thắt lưng, có lẽ… chỉ là muốn thăm dò thực lực của ta, xem có đủ tư cách làm phụ thân của nó hay không.”
“Làm phụ thân mà cũng cần phải có tư cách sao?” Tôi hỏi ngược lại.
“Cần chứ.”
“Cần tư cách gì?” Tôi càng không hiểu.
“Trách nhiệm, tình yêu và cả sự kiên nhẫn, chịu trách nhiệm với cuộc đời của nó, giáo dục tính cách nó, còn phải dùng sự thương yêu và mắng mỏ để nó trưởng thành.” Hướng Thanh trả lời đơn giản. “Ta từ nhỏ đã mất cha, rất ngưỡng mộ những đứa trẻ có cha, nhìn họ ở bên nhau, ta luôn cảm thấy cho dù hàng ngày bị đánh, bị mắng thì ta cũng cam tâm tình nguyện.”
“Thế vì sao Tiểu Mao lại đối xử với chàng như vậy?”
“Miêu Miêu, mẫu thân ra khi còn trẻ cũng là một mỹ nữ, từng muốn cải giá, rất nhiều bà mối tới nhà nói, khi đó ta với ca ca còn nhỏ, trốn ở trong phòng, vừa sợ hãi vừa căng thẳng, sợ người đàn ông xa lạ trở thành phụ thân của mình, không những không yêu mình mà còn ςướק mất mẫu thân của mình, ςướק đi thứ quan trọng duy nhất của bọn ta, thế là bọn ta không dám nhận cha. Sau đó, cuối cùng mẫu thân quyết định không cải giá nữa, bọn ta lại thấy hơi thất vọng.”
“Nhưng… chàng đối xử rất tốt với nó… Hành vi của nó thật là quá đáng.”
“Trẻ con thông minh thường nghĩ ngợi nhiều hơn những đứa trẻ ngốc, bởi vậy lo lắng cũng nhiều hơn.” Hướng Thanh xoa đầu tôi, rồi lại lau nước mắt trên mặt tôi. “Điều nó muốn biết là ta có thực sự yêu thương nó như một người cha hay không, muốn biết trong lòng nàng thì bản thân nó với cha, vị trí của ai cao hơn, thế nên nó mới cố ý dùng chiêu thức khiến người ta tức giận này để thăm dò.”
“Miêu Miêu, lúc Tiểu Mao buồn thực sự sẽ không bao giờ cầu xin đâu.” Kiếm Nam đứng cạnh bổ sung thêm một câu, “Cô khiến nó buồn rồi, có những việc phải từ từ, dù sao thì bao nhiêu năm qua nó không có cha, đột nhiên có một người xuất hiện nên nó cũng cần có thời gian để chấp nhận.”
Càng nghe họ phân tích, tôi càng thấy chột dạ, càng thấy buồn rầu, vội vàng quay người đuổi theo hướng mà Tiểu Mao vừa bỏ đi, Kiếm Nam đứng sau lưng hỏi Hướng Thanh:
“Huynh không đi hả?”
“Giờ ta đi không tiện.” Hướng Thanh chỉ lắc đầu, bảo Kiếm Nam đuổi theo tôi.
Tôi chạy khuất khỏi tầm mắt của Hướng Thanh thì lập tức gia tăng tốc độ, nhưng đuổi theo rất lâu, tìm kiếm rất lâu, tới khi trời tối mà vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Mao đâu, cũng không biết rốt cuộc nó đi đâu, tôi thấy thật lo lắng.
Kiếm Nam thở hồng hộc đuổi theo tôi, sau đó lau mồ hôi, nói với tôi:
“Hay là bảo Hoa Phủ phái người đi tìm kiếm khắp nơi đi, nếu thằng quỷ đó mà muốn trốn đi thì e rằng rất khó tìm, hơn nữa còn phải điều tra xem có phải nó đưa cả Yêu Khuyển Địa Ngục đi không.”
“Ừm…” Tôi vội vàng gật đầu. “Bảo thêm người của Huyền Thanh Cung đi khắp nơi tìm kiếm nữa.”
“Miêu Miêu”. Kiếm Nam đột nhiên kéo tay tôi. “Nếu cô tìm thấy Tiểu Mao thì đừng nhúng tay vào việc của nó với Hướng Thanh, để hai người họ tự giải quyết đi, tôi nhận ra Tiểu Mao thực ra không định làm gì Hướng Thanh đâu, với tính cách và thủ đoạn của nó, nếu thực sự căm hận một người thì nó sẽ có nhiều cách để người đó biến mất, không cần thiết phải gây khó khăn hay thăm dò Hướng Thanh ngay trước mặt cô đâu.”
“Sao nó lại có tính cách ấy cơ chứ?” Tôi vô cùng hối hận, “Có phải vì bình thường ta chiều chuộng nó quá không?”
Kiếm Nam thở dài:
“Nếu nói một câu hơi khó nghe, tuy rằng Ngân Tử đối xử với chúng nhân ở Hoa Phủ rất tốt, nhưng đối với người ngoài thì lại rất lạnh lùng, ích kỷ, hơn nữa tính cách vô cùng cố chấp, thích cái gì thì bất chấp thủ đoạn để đoạt lấy; tôi làm việc thì quá cầu toàn, lúc nào cũng suy nghĩ chu đáo mọi mặt để không bị thiệt thòi; đại ca cô tính tình lỗ mãng, lại là người thô lỗ, còn Oa Oa với Lạc Lạc thì chẳng quan tâm tới việc gì, hơn nữa họ cũng không có con, ai ai cũng thương yêu Tiểu Mao, nó đòi gì cũng đáp ứng; Mạc Lâm với Cẩm Văn công việc bận rộn, thời gian tới thăm thằng bé chỉ có hạn, còn Ngao Vân tuy rằng chăm tới chơi, nhưng khuyết điểm của con người này rất rõ ràng, như thế tính ra, việc giáo dục Tiểu Mao là không hoàn chỉnh. Bản thân cô thì tuy rằng yêu thương Tiểu Mao, nhưng tính cách chậm chạp, ít giáo dục nó, thêm vào đó nó lại là con của Bích Thanh Thần Quân, thế nên ai ai cũng yêu thương nó, cuối cùng mới tạo nên tính cách vô pháp vô thiên của nó ngày nay, vấn đề này thì tất cả mọi người đều phải chịu trách nhiệm.”
“Bây giờ cứu vãn có còn kịp không? Tiểu Mao thực sự là đứa trẻ hư phải không?” Tôi thấy thật bi ai, không biết nên làm thế nào.
“Ở với nhau năm trăm năm, bản thân cô phải biết, tuy rằng thi thoảng nó làm vài chuyện xấu, nhưng tâm địa nó là tốt, chắc chắn không phải là một đứa trẻ hư hỏng.”
“Đương nhiên là ta biết!” Tôi vội vàng chạy về Hoa Phủ. “Ta phải đưa nó quay về… rồi xin lỗi.”
Chẳng có chỗ nào để đào hang, tôi lắp bắp trả lời:
“Hôm nay thời… thời tiết đẹp thật… tìm thấy Tiểu Mao rồi.”
Tiểu Mao ngồi cạnh cũng ra sức gật đầu phụ họa, đầy căng thẳng:
“Đôi tai mèo này đeo để chơi ạ, chơi thôi.”
“Rốt cuộc nàng là ai? Hoa Miêu Miêu?” Hiển nhiên Hướng Thanh không bị lừa gạt bởi câu nói dối thô thiển ấy, chàng vẫn không buông tha cho chúng tôi, tiếp tục truy hỏi.
“Thi*p… thi*p…” Tôi còn chưa nghĩ xong nên trả lời câu hỏi này thế nào, thấy sắc mặt khó coi của chàng, tôi vội vàng phi thân lên vách đá, định đưa tay ra kéo Hướng Thanh lên giải thích.
Nhưng chàng tránh ra, hơn nữa còn nhìn tôi bằng ánh mắt phẫn nộ:
“Bỡn cợt với tình cảm của con người thú vị lắm sao?”
Tiểu Mao lúc này cũng bò lên, nó lại gần kéo Hướng Thanh, ngoan ngoãn nói:
“Cha… cha đừng giận, không phải mẹ con cố ý đâu.”
Hướng Thanh do dự giây lát, rồi gạt tay nó ra:
“Ngay từ đầu nàng đã không bình thường, rõ ràng là võ nghệ cao cường nhưng lại giả vờ là không biết võ công, mọi hành vi cũng vô cùng kỳ quái. Chỉ vì ta thích nàng, tưởng rằng nàng có điều gì khó nói, thế nên mới không nghĩ ngợi nhiều. Hóa ra nàng chỉ là yêu quái.”
Đêm ở Tàng Long Cốc rất lạnh, lạnh tới mức khiến người ta thấy khó thở, nham thạch xung quanh cũng vô cùng nặng nề, sự thất vọng trong ánh mắt của Hướng Thanh càng làm tôi buồn hơn. Có lẽ tôi đã làm sai điều gì đó.
“Bây giờ nghĩ kỹ lại, thì hai tên ςướק hôm trước cũng là đồng bọn của nàng phải không?” Hướng Thanh cười nhạt.
Tôi thấy chân tướng đã bị bại lộ thì chỉ đành thành thật gật đầu thừa nhận.
Hướng Thanh càng bực mình hơn:
“Vì sao nàng lại làm thế? Vì sao lại dùng thủ đoạn này để lừa gạt ta?”
“Thi*p không dám nói với chàng thi*p là yêu quái, bởi vì thi*p sợ chàng sẽ không cần thi*p nữa.” Tôi khẽ trả lời, vẫn không dám ngẩng đầu lên.
“Nàng…” Hướng Thanh định nói gì đó nhưng không nói thành lời, cuối cùng ủ rũ ngồi lên một tảng đá, dường như không còn sức lực. “Vì sao ta lại yêu một con yêu quái?”
“Chàng ghét yêu quái đến thế sao?” Tôi thận trọng hỏi. “Nhưng yêu quái không phải ai cũng ác mà.”
Tiểu Mao cũng gật đầu theo:
“Vừa nãy con giận dỗi cha là con không đúng, nhưng mẹ đã đợi cha năm trăm năm rồi, không phải mẹ cố tình lừa gạt cha đâu.”
“Những điều hai người vừa nói, ta cũng nghe được một ít.” Hướng Thanh ngẩng đầu lên nhìn tôi, chậm rãi hỏi. “Nàng thích ta là vì ta là chuyển thế của Bích Thanh Thần Quân sao?”
“Vâng.” Tôi vội vã trả lời.
“Người nàng thích không phải Hướng Thanh ta mà là hình bóng của Bích Thanh Thần Quân sao?”
“Đối với thi*p thì chàng chỉ có một.”
“Không, ta không phải Bích Thanh Thần Quân, ta chỉ là Hướng Thanh! Một người phàm rất bình thường! Một đạo sĩ của Mao Sơn!” Hướng Thanh hét lên.
“Chàng đừng giận.” Thấy chàng phẫn nộ, tôi càng hoảng loạn, không biết phải nói gì, thế là tôi lại bắt đầu nói linh tinh. “Chàng là ai thi*p cũng thích, đừng nói là đạo sĩ, cho dù là ăn mày, là chó, là chuột, thi*p đều thích.”
“Vì sao… Vì sao ta lại thích một yêu quái…” Hướng Thanh không nghe tôi nói, chỉ lẩm bẩm.
“Có phải chàng không cần thi*p nữa không?” Tôi hỏi khẽ.
“Nàng đừng nói nữa.” Hướng Thanh lắc đầu, rơi vào im lặng.
“Nếu… Chàng thực sự không muốn Miêu Miêu là yêu quái…” Tôi nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, “Thế thì thi*p không làm thê tử của chàng, mà chỉ là một con mèo cũng được… Một con mèo bình thường ở bên chàng, được không?”
“Đừng nói nữa?”
“Chẳng phải chàng thích mèo nhất sao?”
Tiểu Mao cũng kéo tay tôi khuyên nhủ:
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa…” Sau đó lại kéo tay Hướng Thanh, cắn môi, không nói được lời nào.
Tôi ôm Tiểu Mao vào lòng, nhìn Hướng Thanh đau khổ trước mắt, vừa lo lắng, vừa sợ hãi, trong lòng chỉ thấy hối hận vì mình đã làm bao nhiêu chuyện mà cuối cùng vẫn khiến chàng bị tổn thương.
Bầu trời đầy sao, như một tấm rèm màu bạc bao phủ Tàng Long Cốc, ở một nơi rất xa vọng lại tiếng gầm của một con dã thú, một cảm giác nguy hiểm tới gần, đó là gì.
Sợi dây thần kinh nhạy cảm dóng lên hồi chuông cảnh báo, tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía Mao Sơn, sau đó do dự nhìn Tiểu Mao, hỏi:
“Con nghe thấy gì không?”
“Hình như… có nguy hiểm.” Tiểu Mao dỏng tai lên. “Là tiếng kêu của ma vật, mùi lan đi xa như thế chứng tỏ thực lực của nó không đơn giản.”
Hướng Thanh cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên:
“Ma vật gì?”
Tôi vội vàng cảnh báo chàng:
“Hình như có một yêu quái rất lợi hại sau khi nhập ma đã xâm nhập vào Mao Sơn, chàng đừng lại gần, có thể có nguy hiểm.”
Hướng Thanh chưa chờ tôi nói xong đã nhảy lên lao về phía Mao Sơn, tôi lập tức nhớ ra người này là một con mọt sách chỗ nào có nguy hiểm thì sẽ lao vào, nên vội vàng giấu tai với đuôi đi rồi đuổi theo chàng.
Tàng Long Cốc với Mao Sơn cách nhau không xa lắm, chỉ khoảng mười dặm, khi về tới hậu sơn thì mùi của ma vật đã càng lúc càng nồng nặc, chắc chắn là loại vật đã tu hành không dưới một nghìn năm, thậm chí là hai nghìn năm, tuy rằng còn chưa biết là yêu quái nào, vì sao lại tới, nhưng sát khí xung thiên, chắc chắn không phải là loài lương thiện, và cũng không nằm trong phạm vi con người bình thường có thể thu phục được. Tiếng rên la thảm thiết của các đệ tử Mao Sơn vang lên chói tai, trán Hướng Thanh lấm tấm mồ hôi, chàng đưa tay ra định rút kiếm gỗ và bùa chú để lao tới tấn công, tôi giữ chàng lại:
“Chàng định ૮ɦếƭ hay sao?”
“Sư huynh đệ gặp nạn, không thể không giúp.” Hướng Thanh vội vàng đáp.
Tiểu Mao lò dò theo sau, nói:
“Chi bằng cứ quan sát tình hình xong rồi tính, mọi người đừng sốt ruột.”
Trong thời khắc nguy cấp này, ba người chúng tôi chẳng nghĩ ngợi được nhiều, tạm thời gác lại chuyện ban nãy, cùng nhau hợp tác, cố điều chỉnh hơi thở, len lén đi vào trong từ cửa bên, thấy Mao Sơn đệ tử cả người toàn là vết thương và máu me, tim gan của họ đã bị móc ra, mạng sống đã tận, bên cạnh có mấy con yêu quái đang vây lấy những thi thể ấy, chén một bữa đêm ngon lành.
“Loài yêu quái khốn khi*p.” Hướng Thanh thầm quát, lặng lẽ lại gần dùng kiếm đâm ૮ɦếƭ một con yêu quái nai không kịp đề phòng.
“Không phải thi*p làm đâu.” Tôi hoảng hốt vội vàng giơ tay thể hiện sự trong sạch của mình, và lập tức liên thủ với Tiểu Mao, trong phút chốc giải quyết hết cái đám làm ô uế thanh danh của yêu tộc kia.
Hướng Thanh lườm tôi một cái, tiếp tục lần vào bên trong.
Trước mặt vang lên tiếng giao chiến và tiếng quát tháo, còn có vô số người đang chạy tứ tán, nhất bách tam thập thất sư huynh đang vội vàng chạy về phía chúng tôi, tôi giữ nó lại hỏi chuyện.
Nó đã sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp một hồi lâu mới kể được câu chuyện hoàn chỉnh.
Nửa năm trước, mấy vị sư huynh xuống núi, nghe nói là nhận được sự ủy thác thu phục một con đào hoa yêu chuyên đi khắp nơi mê hoặc lòng người, con yêu quái đó tu hành không cao, họ rất dễ dàng đánh ૮ɦếƭ nó, không ngờ con Hùng yêu[1] chống lưng cho con yêu quái này lại có pháp lực cao thâm, nó thấy thê tử của mình ૮ɦếƭ thảm, phẫn nộ nên đã xả thân đi vào ma đạo, hôm nay nó dẫn theo rất nhiều yêu quái thủ hạ tới đây, thề phải Gi*t hết toàn bộ già trẻ lớn bé của Mao Sơn, đến gà lợn cũng không tha, giờ tam sư thúc đang cố dốc hết công lực toàn thân ra đối kháng để nó không lại gần, và bảo mọi người chạy trốn.
[1]: Yêu quái gấu
Đệ định chạy đi đâu?” Hướng Thanh vội vàng hỏi nhất bách tam thập thất sư huynh.
“Xuống núi chứ đi đâu. Không chạy là mất mạng đấy.”
“Không thể chạy được đâu.” Tôi ngửi xung quanh, nghiêm túc nói. “Xung quanh đây bị yêu quái vây kín rồi, chạy xuống núi chắc chắn là chịu ૮ɦếƭ.”
“Ta không muốn ૮ɦếƭ! Ta vẫn còn nhỏ! Chưa sống đủ.” Nhất bách tam thập thất sư huynh gào lên khóc to.
Xung quanh là khói và lửa, Hướng Thanh ngẩng đầu lên nói:
“Việc đã đến nước này, chi bằng hãy lên Tàng Bảo Các, mọi người cùng ở đó lấy pháp bảo và chiến đấu với con yêu quái đó.”
“Những thứ đó vô ích thôi.” Tôi vội vàng lên tiếng. “Thi*p từng tới Tàng Bảo Các rồi, những thứ đó chỉ thu phục được mấy tiểu yêu quái, đối với những con yêu quái đã nhập ma thì chắc chắn là vô dụng.”
“Thu phục được tiểu yêu thì sẽ xuống núi được, giữ lại đường sống đã rồi tính sau.”
Lại có tiếng kêu thảm thiết từ đằng xa vọng lại, tôi nhìn Hướng Thanh, suy nghĩ giây lát rồi nghiến răng ra lệnh cho Tiểu Mao:
“Con theo họ mở đường máu tới Tàng Bảo Các, còn con yêu quái kia thì để cho mẹ.”
Nói xong, tôi lập tức hiện hình yêu, thò móng vuốt ra lao về nơi có ma khí mạnh nhất.
Sau lưng vang lên tiếng hét của nhất bách tam thập thất sư huynh:
“Hóa ra Miêu Miêu sư muội cũng là yêu quái à!”
Càng đi về phía trước thì máu càng nhiều, các đệ tử đang chạy trốn của Mao Sơn hình như cũng tưởng tôi là yêu quái xâm nhập nên đua nhau chạy trốn. Thất sư huynh vẫn đang đấu võ miệng với Vân Lam sư tỷ.
Thất sư huynh nói:
“Để nữ nhi tương trợ, đồn ra ngoài thì ta còn mặt mũi nào nữa?”
Mộ Vân Lam xắn tay áo lên, hung dữ nói:
“Ai cứu huynh? Ta còn đang định dùng kẻ bất tài như huynh làm tấm bia đỡ tên để còn chạy trốn đây.”
Thất sư huynh điên tiết:
“Muội vứt ta ở đây chẳng phải cũng thế sao?”
“Vớ vẩn!” Mộ Vân Lam lúc này trông vô cùng hung dữ, kéo hắn lên lưng, cõng đi, mồ hôi rơi đầm đìa. “Bọn yêu quái dưới kia còn lợi hại hơn ở trên! Ít nhiều cũng là một nam nhân, huynh phải cứu ta.”
“Làm sao mà ta cứu muội được! Đồ điên vô lý này! Mau thả ta xuống! Nếu Ngân Tử cô nương mà nhìn thấy thì xấu hổ ૮ɦếƭ mất!” Thất sư huynh vội vã hét lên. “Mau thả ta xuống! Ta ghét nhất là những nữ nhân tự cho mình là giỏi! Cút mau.”
“Lát nữa sẽ cút!”
Tôi lại gần nhìn kỹ mới phát hiện ra chân của thất sư huynh bị gãy rồi, máu chảy đầm đìa mặt đất, tam sư tỷ thân hình yếu đuối, lúc này đang lảo đảo chạy, đã mấy lần hai người ngã xuống, trán bị rách ra, vết máu nham nhở. Xung quanh là mấy con tiểu yêu đang bao vây họ vào giữa, ánh mắt hau háu như nhìn thấy một bữa ăn ngon.
Mộ Vân Lam run rẩy rút thanh kiếm gỗ ở thắt lưng ra, chĩa về đám tiểu yêu, bảo vệ thất sư huynh sau lưng mình. Thất sư huynh đang dùng tay cố gắng bò lên khỏi mắt đất, nhưng nhấc được nửa người lên lại nặng nề ngã phịch xuống.
Nhắm chặt mắt, Mộ Vân Lam đâᗰ ᗰạᑎᕼ thanh kiếm về phía một con tiểu yêu hung ác, tôi nhanh như chớp, đi lướt qua người họ, móng vuốt sắc nhọn âm thầm lướt qua. Khi nàng ta mở mắt ra, những cái đầu của đám tiểu yêu đã rơi xuống đất.
Mộ Vân Lam ngây người nhìn thanh trường kiếm trong tay mình, sắc mặt vẫn nhợt nhạt, không hề nôn ọe hay hét lên như những cô gái thông thường, chỉ nhanh chóng cõng thất sư huynh lên lưng rồi chạy xuống núi.
“Tới Tàng Bảo Các tập hợp với mọi người.” Thấy nàng là tay đi sai được, tôi buột miệng lên tiếng nhắc.
Mộ Vân Lam như con chim sợ cành cong, quay đầu lại, tìm kiếm bóng dáng của tôi, tôi không dám để nàng ta nhìn thấy dáng vẻ yêu quái của mình, thế nên tiếp tục nhảy nhanh vào căn nhà trước mặt, không ngờ phía trước vang lên tiếng khóc ri rỉ của nữ nhi. Là Liễu Văn Chỉ và Dương Diệc Lan đang run rẩy co mình trong góc căn nhà, ôm lấy nhau không dám đi ra.
“Chàng… chàng bỏ ta chạy mất, sao chàng có thể như thế…” Dương Diệc Lan mặt tái mét, thần sắc đầy tuyệt vọng.
“Sư muội, nói nhỏ thôi, bên ngoài vẫn còn yêu quái…” Giọng nói của Liễu Văn Chỉ tuy rằng đầy vẻ sợ hãi, nhưng vẫn còn bình tĩnh.
“Vân Chỉ, chi bằng muội ra ngoài làm mồi nhử, tỷ nhân cơ hội đó chạy đi.” Dương Diệc Lan khóc lóc nói, “Dù sao muội cũng không muốn sống nữa.”
“Mẹ kiếp! ૮ɦếƭ vì cái gã mặt người dạ thú ấy?” Liễu Văn Chỉ vốn là người nho nhã lúc này buột miệng chửi thề. “Nào là nói phu thê như chim trên trời, cá dưới nước, vậy mà đến khi đại nạn tới lại một mình chạy mất, muội cứ coi như chưa từng quen biết loài súc sinh ấy, tỷ muội chúng ta tự dựa vào chính mình.”
“Nhưng… Muội cảm thấy mình không sống nổi nữa rồi.” Tâm trạng của Dương Diệc Lan vô cùng xấu. “Chi bằng ૮ɦếƭ luôn cho nhanh, không cần phải dày vò bản thân nữa.”
“Đừng lên tiếng, rút kiếm và chủy thủ của muội ra!” Liễu Văn Chỉ đanh giọng. “Yêu quái mà đến thì đâm ૮ɦếƭ chúng! Gi*t được một con không lỗ, Gi*t hai con còn được tiền! Chúng ta phải sống tiếp để đánh ૮ɦếƭ gã nam nhân khốn nạn đó, không thể để hắn sống sung sướng được!”
“Đánh thế nào?” Cuối cùng Dương Diệc Lan cũng thu hết dũng khí, rút νũ кнí ra, nàng ta ngẩng đầu lên hỏi, dường như đã coi Liễu Văn Chỉ là chỗ dựa duy nhất.
Liễu Văn Chỉ khựng lại:
“Ta cũng chưa đánh nhau bao giờ, không biết…”
“Phía Bắc có khe hở! Cẩn thận đi qua đó là tới Tàng Bảo Các, mọi người đều ở đó.” Hai sư tỷ này đều rất tốt đối với tôi, lúc nào cũng cho tôi đồ ăn, thế nên tôi tốt bụng nhắc nhở họ.
Liễu Văn Chỉ giật mình, nhìn quanh quất, lại do dự bàn bạc với Dương Diệc Lan giây lát, cuối cùng cảm thấy có hy vọng còn hơn là chờ ૮ɦếƭ ở đây, thế là len lén trốn về nơi an toàn.
Càng đi về phía trước, nhân khí càng ít, ma khí càng vượng, những ai không thoát ra được thì chỉ còn thi thể. Dừng chân lại, cố gắng phân biệt các âm thanh trong tiếng gió, tiếng binh khí giao chiến kịch liệt vào nhau vọng tới từ Tây Đường, tôi vội vàng quay đầu chạy về hướng đó.
Hành lang của Tây Đường đã bị đánh sập hoàn toàn, những bức tranh mười tám tầng địa ngục vỡ vụn trong cát bụi, các bức tượng bị đánh vỡ, có mấy chỗ thấy lửa bốc lên, bốn bề là tường đỏ, cùng với đó là những người ૮ɦếƭ không thể nhắm mắt, ai tới cứu họ?
Dọc đường các tiểu yêu thấy tôi đều tưởng là đồng bọn, lại thấy yêu khí rất mạnh nên chúng đều nở nụ cười lấy lòng, lại gần hành lễ với tôi. Tôi vừa mỉm cười tươi tắn đáp lại, vừa Ϧóþ ૮ɦếƭ hết chúng. Chúng thấy tôi ra tay Gi*t yêu thì mới tỉnh ngộ lại, ra sức kêu gào, gọi đồng bọn đến giúp đỡ tấn công tôi, như thế này rất hợp ý tôi, đỡ mất công đi khắp nơi tìm chúng, mà cũng không phải lo chúng tấn công vào chỗ Tàng Bảo Các.
Gi*t tới Tây Đường, có một con yêu quái mặc bộ khôi giáp bằng da bò, chiếc khóa vàng đeo trước иgự¢ đang đứng ở giữa sân, tay cầm Phương Thiên Họa Kích, đang chém xuống người tam sư thúc, khiến ông chỉ còn đủ sức chống đỡ, không thể nào đánh trả. Tôi lại gần nhìn, con yêu quái này hai mắt đỏ ngầu, trên mặt vằn vện gân xanh và hắc khí, иgự¢ nó bị đâm một kiếm, xuyên thẳng tim mà vẫn không ૮ɦếƭ. Hàn khí trong tim dâng lên, nó đâu phải chỉ nhập ma, mà ngay cả lí trí cũng đã biến mất. Có lẽ là đã hiến tim của mình cho Ma Giới để đổi lấy sức mạnh toàn thân, khế ước trao đổi này khiến trong đầu nó chỉ còn lại ý niệm duy nhất là Gi*t hết chúng nhân ở Mao Sơn, ý niệm sau khi đạt thành rồi sẽ ૮ɦếƭ.
Ngay cả khi Bích Thanh Thần Quân còn sống cũng vô cùng đau đầu với loại ma vật này, bởi vì chúng không sợ đau, cũng không sợ ૮ɦếƭ, trên người chỉ có một tử huyệt duy nhất, không biết là ở đâu, chỉ có thể khiến toàn thân chúng nát vụn thì mới biến mất.
Nói thực lòng, tôi chưa từng giao thủ với loại yêu quái này, bởi vì nếu không có thâm thù đại hận thì chẳng yêu quái nào muốn nhập loại ma này, đó là cách làm lưỡng bại câu thương, không đáng.
Xương cốt toàn thân của tam sư thúc đã vỡ, nằm mềm oặt trên đất, yêu ma đang ђàภђ ђạ ông, hình như không muốn ông ૮ɦếƭ nhanh. Hơi thở của ông có vào mà không thấy ra, chắc là sắp không qua khỏi.
Tôi không dám chậm trễ, lập tức bước lên, kéo vai con yêu quái ấn mạnh một cái, khiến νũ кнí trong tay nó mất độ chuẩn, đánh phải nền đất ở bên cạnh, thân hình tôi thuận thế xoay vai nó lại, dùng Phá Thiên Trảo đâm thẳng từ Thiên Linh Cái của nó xuống.
Thiên Linh Cái vỡ rồi, yêu ma trở nên điên cuồng, đẩy mạnh tôi ra đất. tôi dỏng đuôi lên giữ thăng bằng, lùi về sau mấy bộ mới đứng vững được. Tam sư thúc giương đôi mắt lờ đờ lên nhìn tôi, có vẻ sửng sốt:
“Là ngươi…”
Tôi thấy ông ấy đã gần ૮ɦếƭ thì trong lòng lo lắng, lại nghĩ người này là sư thúc mà Hướng Thanh rất kính trọng, không thể không quản, nhưng nếu muốn quản thì con yêu ma trước mặt chắc chắn sẽ nhân cơ hội đó mà lấy mạng tôi.
Nghĩ trước nghĩ sau, tôi bay lên, đá ông ra khỏi bức tường đã đỏ, ngã xuống một thảm cỏ ven đầm, coi như là không nhìn thấy thì đỡ phải lo, nếu ông không may bị ૮ɦếƭ thì cũng coi như không liên quan gì tới tôi.
Tam sư thúc đúng là dai sức, bị ђàภђ ђạ như thế mà ông chẳng than một câu, hình như chỉ bị ngất đi…
“Này này, đồ to con kia, đừng đánh nữa, đều là yêu quái, có gì thì nói chuyện với nhau, chúng ta hòa giải được không?” Thấy con yêu ma kia tấn công quá điên cuồng, tôi thử dùng cách nói chuyện để ổn định lại tâm trạng của nó.
Tiếc rằng nó đã không còn lí trí, trong miệng chỉ nói đi nói lại một tiếng:
“Gi*t… Gi*t… Gi*t…”
Tôi đành phải mặt dày, trong luồng tấn công như vũ bão của nó, tránh chỗ này, né chỗ kia, thi thoảng lại đâm mấy cái vào những bộ phận yếu hại của nó, tiếc là vận may của tôi quá kém, chẳng lần nào đâm trúng mệnh môn… Kéo dài như thế, bản thân tôi lại trở nên yếu thế, bất giác thấy nóng ruột, Ngước mắt lên, tôi thấy Kiếm Nam đang ở nóc nhà đối diện hét lên với tôi:
“Miêu Miêu, chạy mau! Đừng đánh nhau với loại yêu quái này!”
“Không đi!” Tôi vừa mới lơ đãng, cánh tay đã bị cào rách. “Nếu đi thì… nó sẽ Gi*t Hướng Thanh!”
“Loại yêu quái không có tim này không ૮ɦếƭ đâu, không dễ đánh đâu!” Kiếm Nam rất sốt ruột, cuối cùng hắn quay người chạy đi. “Cô cố chịu đựng, ta đi gọi cứu binh.”
Hắn vừa chạy được không xa thì đã thấy Hướng Thanh mặc bộ Đa Bảo Khải rách nát, tay xách thanh kiếm Tô Mi bị sứt, vội vàng chạy tới, tôi đang định bảo chàng trốn đi, không ngờ Phương Thiên Họa Kích của yêu ma đã đè xuống, tôi chỉ đành giơ Phá Thiên Trảo lên đối chọi với nó.
Hướng Thanh giơ Tô Mi Kiếm lên, chém bừa lên người yêu ma, nhưng đừng nói là bị thương, đến một vết rạn cũng không có, thế là chàng ngơ ngác hỏi:
“Nàng biết cái này dùng thế nào không?”
Đầu tôi lấm tấm mồ hôi, thành thực trả lời:
“Không biết…”
“Làm thế nào?”
“Không biết…” Hướng Thanh cầm Tô Mi Kiếm lên chém bừa mấy nhát nữa, yêu ma quẫy đuôi như một cái roi, quấn lấy thắt lưng chàng, tôi vội vàng nhảy lên, lấy móng vuốt chặn đòn tấn công, nhưng bị chiếc đuôi dài cuốn lấy, giữ chặt νũ кнí.
“Phải tấn công vào mệnh môn!” Tôi vừa cố gắng chống cự lại với sức mạnh của yêu ma, vừa hét lên với Hướng Thanh.
“Mệnh môn gì?” Hướng Thanh ngơ ngác, nhưng nhanh chóng vỡ lẽ ra. “Đây là Vô Tâm Chi Yêu[2]?”
[2]: Nghĩa là yêu quái mất tim
“Phải!” Giờ tôi đang rất đau đớn, một con mèo yếu đuối phải đối đầu với một con gấu to lớn, thật là chẳng có ưu thế.
Yêu ma cúi đầu, nhe hàm răng nanh đáng sợ trước mắt tôi, lại còn nhỏ dãi nữa chứ, trông thật buồn nôn, mùi hôi thối của tử thi trên người nó càng nồng nặc hơn, kích thích vào mũi tôi, khiến mũi tôi gần như mất linh, chỉ đành co chân 乃úng mạnh một cái, thoát ra khỏi mũi nó.
Hướng Thanh rút kiếm tấn công, liên tục chém mười mấy nhát lên người nó, nhưng không thể nào xuyên qua được lớp da dày của nó. Chàng lo lắng suýt thì vứt kiếm đi, ngoác miệng chửi:
“Nàng nói ta là chuyển thể của Bích Thanh Thần Quân, vì sao đến thanh kiếm hỏng cũng không dùng được?”
“Chắc lâu rồi không được sửa…” Tôi lí nhí đáp, và dùng chân gạt đòn tấn công của yêu ma ra.
“Trên đó rõ ràng là có pháp lực! Nhưng ta lại không dùng được.” Hướng Thanh vô cùng sốt ruột, thế là lao thẳng tới định dùng tay để giải thoát móng vuốt của tôi đang bị kìm kẹp.
“Chàng không thể khôi phục sức mạnh được.” Đột nhiên tôi nhớ ra lời dặn dò của Mạc Lâm. “Tuyệt đối không thể dùng sức mạnh của Bích Thanh Thần Quân.”
“Vì sao?”
“Chàng sẽ không thể quay về Thiên Giới, từ đó sẽ không bao giờ có thể hồi quy thần vị.”
“Thế thì đã sao?” Bàn tay Hướng Thanh bị móng vuốt sắc nhọn của tôi cào rách, máu chảy tí tách, hình như đột nhiên chàng lĩnh ngộ ra điều gì đó, vuốt máu lên thanh kiếm Tô Mi, thân kiếm tối đen lập tức lóe lên tia sáng, phảng phất như xé rách cả bầu trời đang bị bao phủ bởi huyết ô và ma khí.
Hướng Thanh khựng lại giây lát, rồi lập tức cứa mấy nhát kiếm vào cánh tay mình, từng giọt máu chảy ra, nhuộm đỏ cả Tô Mi Kiếm và Đa Bảo Khải, hai món đồ ấy sau khi được uống no máu đều phát ra tia sáng ban đầu, bao phủ cả Hướng Thanh vào trong, anh tư bùng phát, giống y như năm xưa lần đầu tôi gặp chàng, vừa mạnh mẽ, vừa lợi hại…
Ngây người nhìn Hướng Thanh, tôi thất thần, thế là bị Phương Thiên Họa Kích đâm vào bụng, mặc dù đã nhanh chóng dùng trảo chặn lại, nhưng vẫn bị đâm gãy xương, văng ra ngoài, Hướng Thanh phi thân tới đón lấy tôi, tốc độ của chàng nhanh hơn rất nhiều, tôi không cảm thấy đau, chỉ thẫn thờ nói:
“૮ɦếƭ rồi… thế này sau này chàng không về Thiên Giới được rồi…”
“Không về cũng được!” Hướng Thanh dịu dàng đặt tôi xuống, ngẩng đầu lên, gương mặt lạnh lùng như băng, chàng múa kiếm về phía yêu ma, lúc ᴆụng vào nhau, hỏa tinh bắn lên, khiến Phương Thiên Họa Kích trong tay đối phương suýt thì rơi xuống đất.
Chớp mắt, hai người đã giao thủ với nhau mười mấy chiêu, Hướng Thanh mới nhận được thần lực, chưa đủ kinh nghiệm nên vẫn chưa thể khống chế thoải mái, vẫn ở thế hạ phong, giây lát sau, vết thương trên người chàng đã thêm bảy, tám vết, tôi bò dậy, lau vệt máu tươi ở miệng, chờ thời cơ gia nhập cuộc chiến.
Công cụ Gi*t người không có linh hồn, chỉ có thù hận, loài yêu ma không sợ ૮ɦếƭ, không sợ đau, đầu, cổ, tim, bụng và mọi chỗ yếu hại trên người nó đều đã bị thương không chỉ một lần, nhưng tiếc là toàn bộ mọi chỗ đó đều không thể lấy mạng nó, và cũng không thể ngăn lại bước tấn công của nó.
“Để ý chỗ mệnh môn!” Hướng Thanh ra lệnh, trán chàng đầm đìa mồ hôi, kiếm thế vẫn không loạn, bình ổn đâm vào các bộ phận khác nhau của yêu ma để thăm dò, tôi nghe thấy lời chàng nói thì ngơ ngác, sau đó cũng nghiêm túc mở to mắt, nhưng không làm sao tìm được chỗ nào là mệnh môn của nó, vò đầu bứt tai sốt ruột.
“Đừng do dự!” Hướng Thanh lại một lần nữa ra lệnh.
Câu này có ý là gì? Mặc kệ có nghĩa là gì, sư phụ nói làm thì phải làm. Tôi chẳng phát hiện ra điều gì, vẫn cố đứng lên, định bất chấp tất cả, xông tới vặt đầu con yêu ma kia rồi tính sau.
Không ngờ, một cái bóng màu đen nhanh nhẹn nhảy lên lưng yêu ma, một thanh chủy thủ sắc nhọn cắm thẳng vào vị trí đốt xương sống thứ ba của nó, yêu ma rú lên một tiếng rồi ngã rầm xuống đất. Tiểu Mao đang đứng trên người yêu ma, đắc ý làm mặt hề.
“Làm tốt lắm.” Hướng Thanh hình như đã hao tổn khí lực toàn thân, trượt người xuống, nhìn Tiểu Mao, miệng nở nụ cười. “Không hổ danh là con của ta.”
“Xì, đừng có nịnh!” Tiểu Mao khoanh tay, mặt tỏ vẻ khinh thường, “Đối phó với một con yêu quái mà cũng đánh mãi không xong, người chưa đủ tư cách làm phụ thân của con.”
“Có cần đấu vài chiêu nữa không?” Hướng Thanh mới có thần lực nên vô cùng đắc ý.
“Đánh thì đánh, ai sợ ai?”
“Meo…” Tôi cảm thấy hình như mình đã bị lãng quên, vội vàng lên tiếng nhắc nhở mọi người.
Hướng Thanh quay đầu, khựng lại, rồi vội vàng ngồi dậy chạy tới bên tôi, mở miệng định nói gì đó, cuối cùng chỉ hỏi khẽ:
“Nàng không sao chứ?”
“Không sao, không sao.” Tôi nối lại khớp xương bị gẫy, xua tay tỏ vẻ rất khỏe mạnh.
Hướng Thanh không lên tiếng, chàng cúi người xé áo ra, lặng lẽ băng bó vết thương cho tôi.
“Chàng vẫn giận hả?” Tôi thận trọng hỏi, thấy chàng không phản ứng gì thì lại vội vàng xin lỗi. “Xin lỗi, Miêu Miêu không cố ý lừa chàng đâu…”
Tiểu Mao lại gần, ôm lấy tôi, sau đó thè lưỡi ra liếm vết thương trên mặt tôi:
“Xin lỗi cái gì, người đó mà biết mẹ là yêu quái thì đã chạy từ lâu rồi, làm gì có chuyện cho mẹ cơ hội tiếp cận.”
“Ta… thực sự…” Hướng Thanh mở miệng định thanh minh, nhưng cuối cùng lại thở dài, tiếp tục im lặng.
“Con nói không sai phải không.” Tiểu Mao ve vẩy đuôi, rồi nói với chàng. “Người phải nghĩ cho kỹ, cho dù mẹ con là yêu quái, nhưng một con yêu quái vừa đáng yêu lại vừa si tình như thế trên đời này không có người thứ hai đâu, nếu bỏ lỡ thì người sẽ hối hận cả đời!”
“Nói linh tinh gì thế!” Tôi sợ Hướng Thanh không vui nên vội vàng trách cứ Tiểu Mao.
Trời sáng rồi, những tia nắng sớm mai bao phủ mặt đất, yêu ma đã lui hết, trả lại cho Mao Sơn vẻ tĩnh mịch, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không còn. Trên người Hướng Thanh dính đầy vết máu, tóc chàng vẫn dính cỏ khô, thần sắc vô cùng mệt mỏi, thanh kiếm Tô Mi trong tay vô thức chọc xuống đất, một lúc lâu sau, chàng mới khẽ khàng thốt ra hai tiếng:
“Thôi vậy…”
Tôi ngơ ngác, vội vàng kéo áo chàng khẩn cầu:
“Chàng định bỏ rơi thi*p sao? Chàng quyết định không cần thi*p nữa sao?”
Cái đuôi đang ngoe nguẩy của Tiểu Mao dừng lại, vẻ mặt bất cần cũng trở nên cứng đơ, đôi mắt nó lặng lẽ đảo sang nhìn Hướng Thanh, thần sắc có vẻ căng thẳng.
“Ta cần nàng.” Hướng Thanh đưa bàn tay to lớn ra nhẹ nhàng vuốt lên tai tôi, miệng chàng nhếch lên thành một nụ cười dịu dàng hơn cả ánh nắng sớm mai, ấm áp chiếu rọi vào trái tim u tối của tôi, như cá gặp nước, như mèo gặp cá, một nỗi xúc động khó nói thành lời lan ra khắp toàn thân tôi.
Tôi nghĩ tôi nên cười mới đúng, nhưng miệng tôi toét ra, rồi cuối cùng bật thành tiếng khóc, khóc cho hết nỗi cô đơn suốt năm trăm năm qua, khóc cho hết nỗi tủi thân suốt năm trăm năm qua, khóc cho hết nỗi nhớ nhung suốt năm trăm năm qua. Dường như cùng với những giọt nước mắt này, mọi đau khổ đều bị cuốn trôi.
Từ nay về sau, tôi chẳng còn mong ước gì cao sang hơn nữa, cũng không còn muốn gì nữa, chỉ cần khoảnh khắc này cứ kéo dài mãi, cho tới vĩnh hằng.
“Miêu Miêu, đừng khóc.” Hướng Thanh ôm chặt lấy tôi, lóng ngóng vỗ lưng tôi, vốn không phải người khéo nói, chàng không biết làm thế nào để an ủi người khác, đó là trái tim bao dung mọi khuyết điểm để yêu tôi.
Khóc mãi, Tiểu Mao đứng cạnh không chịu yên, lúc thì nó nói mình đau chỗ này, lúc lại nói là đau chỗ kia, bắt tôi phải thổi vết thương cho nó, cái xương sườn ở bụng tôi vẫn còn đau, Hướng Thanh có vẻ ngượng ngùng khi ϲởí áօ ra băng bó cho tôi.
Đột nhiên, bầu trời sáng rực bị mây đen che khuất, sát khí bao phủ càn khôn, tôi ngẩng đầu lên, thiên binh thiên tướng đang bao vây kín cả bầu trời, người đi đầu là Hải Dương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc