Trành quỷ bên ngoài rất nhanh đã bại dưới kiếm Tạ Trạc.
Chỉ trong nửa tháng, Tạ Trạc chém Gi*t ngày càng thuần thục.
Thời gian không đến nửa nén hương, trành quỷ đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Tiên nhân và thôn dân bên trong kết giới đều bày ra vẻ mặt không thể tin nổi, ai nấy đều ngây như phỗng.
Chỉ có Chủ Thần Tễ sau khi xác nhận tà khí bên ngoài đã hoàn toàn tiêu biến, mới thu hồi kết giới.
Hắn dẫn đầu bước ra.
Trái lại Tạ Trạc không hề bận tâm đến bọn họ, cục tròn tròn trước иgự¢ hắn khẽ động, hắn cúi đầu nhìn thứ đó, trên mặt không có vẻ gì của người vừa làm một chuyện phi thường.
Chủ Thần Tễ đến trước mặt Tạ Trạc, gật đầu chào hỏi: "Ta là Chủ Thần Thước Sơn, Tễ. Xin hỏi quý danh các hạ?"
Tạ Trạc liếc Chủ Thần Tễ: “Quý danh?”
Chủ Thần Tễ im lặng một hồi: "Tên họ, hoặc là, ta nên xưng hô với ngươi thế nào?"
“Tạ Trạc.”
Chủ Thần Tễ cũng không gặng hỏi Tạ Trạc chính xác là hai chữ nào, có lẽ, chuyện này với hắn cũng không mấy quan trọng, vấn đề tiếp theo mới chính là thứ Chủ Thần Tễ quan tâm:
“Tại sao ngươi lại ở đây?” Hắn nhìn lưỡi kiếm còn dính máu của Tạ Trạc, "Công pháp của ngươi, là... Tuyết lang tộc?"
Nghe thấy ba chữ "tuyết lang tộc", Tạ Trạc hơi sầm mặt, bấy giờ mới nhìn thẳng vào Chủ Thần Tễ: "Không liên quan đến ngươi."
Tạ Trạc ôm thứ trong bọc, xoay người muốn đi.
Ta vội vàng lê cái chân què, khập khiễng đi đến chỗ hắn.
Nhưng hiện tại ta là người què hai chân thiếu một, còn không nhanh bằng chó què bốn chôn thiếu một trước đây, sao ta có thể đuổi kịp Tạ Trạc chân dài miên man kia.
Cũng may Chủ Thần Tễ đã đi trước một bước.
“Tạ Trạc công tử.” Chủ Thần Tễ giữ Tạ Trạc lại.
Hắn gọi Tạ Trạc là "công tử", nhưng bấy giờ Tạ Trạc một thân áo vải thô, nhìn không khác thôn dân chạy nạn là mấy, gọi hắn "công tử", ta nghe còn thấy kỳ quặc.
Tạ Trạc có lẽ cũng thấy vậy, nhưng có người gọi hắn, hắn cũng đứng lại.
Phải chăng là vì trước nay rất hiếm khi có người chủ động gọi hắn.
Tạ Trạc nhìn Chủ Thần Tễ: “Ngươi có việc muốn ta làm?”
Hắn nói như một thói quen, xem ra trong nửa tháng ta vắng mặt, hắn ở phương bắc đã không ít lần bị người ta nhờ vả...
Phải rồi, dù sao phương bắc hiện tại cũng đang trong cảnh binh hoang mã loạn.
“Ta không thể ở lại lâu.” Tạ Trạc nói, “Ta còn có việc phải làm.”
Nhìn cảnh này, ta có chút dở khóc dở cười.
Hắn còn hiểu cách gọi kính trọng sẽ đi kèm một lời nhờ vả, xem ra là bị người ta nhờ nhiều phát mệt rồi. Ngày Tạ Trạc rời khỏi tuyết lang tộc, coi như đã bước một chân vào hồng trần, mặc dù phương bắc dân cư thưa thớt, nhưng hắn cũng ít nhiều nhiễm cách hành sự của người đời.
Ta nhìn hắn, cảm thấy như vậy cũng tốt.
Nhưng nghĩ đến hiện tại mỗi một chữ hắn nói đều phải chịu nỗi đau thấu tận tâm can, ta lại không khỏi đau lòng, hận không thể trả lời thay hắn mọi câu hỏi của Chủ Thần Tễ.
Ta càng thêm sốt ruột đi nhanh đến chỗ hắn.
“Ngươi có việc phải làm?” Chủ Thần Tễ dò hỏi, “Dám hỏi, công tử có chuyện gì quan trọng đến vậy?”
“Gi*t Tà Thần.” Tạ Trạc không hề né tránh, thần sắc cứng rắn như dao, hệt như ngày rời khỏi rừng băng.
Lời hắn vừa nói khiến Chủ Thần Tễ trầm mặc, chúng tiên nhân và quân sĩ sau lưng Chủ Thần Tễ thì sửng sốt.
Chủ Thần Tễ lập tức nhìn phía sau, hắn không muốn quá nhiều người biết chuyện này, cứ xem cách hắn che giấu nạn dân đến Thước Sơn là đủ hiểu.
Các thôn dân đằng sau hiển nhiên chỉ quan tâm đến vật dụng cá nhân của mình, ban nãy bị nam tử hóa yêu tà kia làm kinh động, đồ đạc rơi vãi đầy đất, sau khi an toàn, mọi người bắt đầu nhặt nhạnh tư trang còn sót lại. Không một ai chú ý đến câu chuyện của hai người họ.
Chỉ có ta lạc loài, lết một chân đến chỗ họ.
Chủ Thần Tễ lập tức nhìn vào ta.
So với lòng từ bi mấy ngàn năm sau, thì thân thể thần minh lúc này dường như có thêm mấy phần sát khí.
Ta bị hắn nhìn chằm chằm phát hoảng, thậm chí hoài nghi, có khi nào hắn đã nhìn thấu linh phách ta... Dù sao, việc chia tách linh phách khỏi cơ thể cũng là do hắn dạy ta.
Ta dừng bước, trong lòng thầm cân nhắc: Nếu ta đã muốn nói sự thật về Tà Thần cho Tạ Trạc thì cũng không ngại trực tiếp nói ra thân phận, bao gồm cả chuyện được Chủ Thần Tễ giao phó.
Để Tạ Trạc và Chủ Thần Tễ liên hệ với các Chủ Thần khác, cùng nhau đối phó với Tà Thần, như vậy chẳng phải càng dễ chiến thắng hay sao?
Dù sao mọi người đều cùng chung kẻ địch, hơn nữa ta cũng không làm hại đến họ.
Nghĩ vậy, ta càng thêm kiên định bước tới chỗ hắn.
Nhưng Chủ Thần Tễ lại quay sang quân sĩ bên cạnh thấp giọng phân phó: "Các ngươi đưa những người sống sót quay về Thước Sơn trước đi."
Quân sĩ phụng mệnh, lập tức dẫn đường cho thôn dân.
Chủ Thần Tễ kéo Tạ Trạc đến chỗ xa hơn.
Ta lại nổi giận, bọn họ một thần một yêu, thế này là muốn bắt nạt người què đúng không?
Đã cách xa như vậy lại còn muốn đi tiếp, làm như muốn ta vĩnh viễn không đuổi kịp không bằng!
Ta tiếp tục lê cái chân què đuổi theo, nhưng có một quân sĩ chặn đường ta: "Cô nương, thần quân có lệnh, dân làng trước mắt cứ quay về Thước Sơn đã."
“Ta còn có việc phải nói với Chủ Thần.”
Quân sĩ ngăn ta lại, mặt đầy hồ nghi.
Coi thái độ của hắn thì có vẻ hắn đang nghi ngờ ta là yêu tà.
Ta bây giờ... Quả thực lai lịch bất minh, hành vi kỳ quái, rõ ràng là bộ dạng muốn gây rối.
Ta nhìn quân sĩ nghiêm khắc trước mặt, chỉ biết há miệng thở dốc, nhất thời không biết phải giải thích thế nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, ta cố làm ra vẻ nghiêm túc, trịnh trọng nói với quân sĩ: "Ta không phải người xấu, ta thực sự có chuyện vô cùng quan trọng cần nói với Chủ Thần, là chuyện liên quan đến Tà Thần..."
Ta còn chưa nói hết, bên kia Chủ Thần Tễ và Tạ Trạc đã trao đổi xong, Chủ Thần Tễ lấy ra một quả cầu to cỡ nắm tay.
Ta nhận ra thứ ánh sáng đặc trưng trên quả cầu, giống như Rìu Bàn Cổ, nó là thần khí trấn sơn của các Chủ Thần.
Thần khí trấn sơn của Thước Sơn phương bắc.
Ở Côn Luân ta từng học qua, tên là Thước Sơn Chi Tâm. (Trái tim của Thước Sơn)
Chủ Thần Tễ vừa lấy thần khí ra, Tạ Trạc đột nhiên cực kỳ khó chịu, liên tục lùi về sau trốn tránh.
Thước Sơn Chi Tâm làm lộ ra những yêu văn tuyết lang tộc dưới da hắn, yêu văn thoát ẩn thoắt hiện một lúc lâu mới biến mất.
Thần khí có thiên tính làm tổn thương yêu tộc!
Chủ Thần Tễ, lão già ngươi dám dùng thần khí làm hại tướng công ta!
Trước đây ta không có cơ thể, mới không làm gì được Tà Thần, hiện tại chẳng lẽ ta lại không thể cho ngươi một cái tát!
“Dừng lại cho ta!” Ta hét lớn.
Quân sĩ trước mặt giật mình nhảy dựng lên, ta kéo tay áo, quắc mắt phô trương thanh thế, thậm chí không cần điều chỉnh nội tức mà trực tiếp dùng sức đẩy quân sĩ ngáng đường ra.
Ta khập khiễng dùng hết sức bình sinh lao đến chắn trước mặt Tạ Trạc, dang rộng hai tay, che chở cho hắn.
Đây là việc sau khi tới thời không này rất nhiều lần ta muốn làm nhưng lại không làm được ——
Chắn trước mặt hắn.
Ta chặn ánh sáng của Thước Sơn Chi Tâm, dùng cơ thể bảo vệ Tạ Trạc sau lưng.
Hai tay ta dang rộng hết sức, giờ phút này, ta muốn đem toàn bộ sức lực vô dụng của mình ra bảo vệ hắn.
“Ngươi thử động vào hắn xem!”
Khí thế của ta tưởng như có thể san bằng núi sông,
Sau đó...
Chủ Thần Tễ thu lại Thước Sơn Chi Tâm.
Động tác rất nhanh, vô cùng thoải mái, không hề có sự do dự.
Ta đần mặt ra, sau khi ánh sáng từ Thước Sơn Chi Tâm biến mất, người đằng sau đứng thẳng dậy, bóng hắn ngược lại bao phủ lấy ta.
Hình như...
Không phải muốn đánh nhau.
Ta có chút xấu hổ, hơn nữa còn bởi vì cách người đằng sau quá gần mà tim đập ngày càng nhanh.
Rất gần, hắn ở ngay sau lưng ta, thậm chí ta còn cảm nhận được độ ấm cùng hơi thở của hắn.
Ta không tự chủ được khẽ run, cảm giác như lông tơ trên người đều tự động dựng lên, thi nhau ngả về phía hắn.
Là Tạ Trạc đó!
Ta quay đầu, cuối cùng cũng được nhìn hắn ở khoảng cách gần sau bao năm xa cách,
Yêu văn khi nãy bị Thước Sơn Chi Tâm chiếu ra đã biến mất, gương mặt hắn lại khôi phục vẻ đạm mạc.
Hắn nhìn ta, đôi mắt trong suốt phản chiếu hình bóng ta.
Là một gương mặt xa lạ, hắn không mảy may dao động, chỉ liếc ta một cái rồi lại nhìn xuống cục tròn vo trước иgự¢.
Ta cúi đầu nhìn theo hắn, bấy giờ mới phát hiện, thứ hắn luôn ôm trong lòng là một con chó nhỏ màu vàng...
Không rõ nhặt được ở đâu.
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu chó nhỏ: "Không đánh nhau, Nhị Tiểu Lang, không phải sợ."
(Trước Cửu Hạ là "tiểu lang", tôi dịch hẳn ra là "sói nhỏ", đúng ra giờ tôi phải dịch bé cún này là "sói nhỏ số 2", nhưng nghe chuối quá nên để nguyên "Nhị Tiểu Lang" nhé, hơi mâu thuẫn tí anh em thông cảm )
“Nhị Tiểu Lang" hình như là tên hắn đặt cho con chó kia.
Chó vàng "gâu gâu" hai tiếng, cuộn tròn trong lòng hắn, nhìn có vẻ rất ấm áp thoải mái.
Ta nhìn nó, nhất thời có một loại cảm xúc không nói được thành lời...
Cực kỳ phức tạp.
“Cô nương hiểu lầm rồi.” Chủ Thần Tễ tới gần ta, biểu cảm cũng rất bình thản tự nhiên, "Ta không phải muốn ra tay với hắn." Hắn giải thích, "Ta chỉ muốn dùng thần khí Thước Sơn thăm dò thân phận thực sự của công tử thôi."
Còn không phải muốn tra xem cơ thể hắn có tà khí hay không sao...
Là thần khí có thiên tính khắc yêu đã bức lui Tạ Trạc...
Hóa ra người khẩn trương nhất lại chính là ta.
“Nhưng mà cô nương tại sao phải lo lắng cho Tạ công tử đến vậy? Hai vị có quen biết nhau?"
Tạ Trạc nghe vậy lại nhìn ta lần nữa, sau đó lắc đầu.
Ta thu lại ánh mắt, không nhìn chó nhỏ trong lòng Tạ Trạc nữa, đối mặt trả lời Chủ Thần Tễ: "Thần quân, thực ra ta..."
Là ngoài ý muốn bị Chư Thần đưa đến đây...
Lời còn chưa nói ra.
Ta dừng lại. Nghĩ thật kỹ thì bây giờ chưa phải lúc nói ra chuyện đó.
Bởi vì có quỷ mới tin chuyện vô lý như vậy.
Ta quay sang nhìn Tạ Trạc.
Tạ Trạc tựa hồ cảm thấy ta rất kỳ lạ, cũng bắt đầu đánh giá ta.
Ta nhìn hắn giây lát rồi quay lại nhìn Chủ Thần Tễ.
Chủ Thần Tễ đã cất Thước Sơn Chi Tâm đi, hoàn toàn không còn dấu vết gì của nó nữa.
Nhưng ta biết, Thước Sơn Chi Tâm giống với Rìu Bàn Cổ, đều là thần khí trấn sơn, có uy Hi*p vô cùng lớn với yêu quái, Tạ Trạc hiện tại chỉ vừa thấy ánh sáng phát ra từ thần khí đã lập tức thoái lui, không thể đến gần.
Nói như vậy, Tạ Trạc thành thân cùng ta năm trăm năm, bằng cách nào có thể ung dung cầm Rìu Bàn Cổ, coi như đồ chơi mà bổ ra thời không?
Còn không phải chỉ một lần...
Thậm chí luôn giấu Rìu Bàn Cổ trong người...
Lại chẳng hề hấn gì, hoàn toàn giống với người bình thường...
Ta mím môi.
Lâm vào trầm tư.
Nếu nói Tạ Trạc mới chân ướt chân ráo rời khỏi rừng băng là Tạ Trạc vừa vượt qua giai đoạn trưởng thành, thì Tạ Trạc thành thân cùng ta năm trăm năm là Tạ Trạc đã tu luyện nhiều hơn bây giờ mấy ngàn năm.
Qua thời gian, bản lĩnh của Tạ Trạc ngày càng lớn.
Lớn đến mức có thể dùng thân phận yêu quái sử dụng thần khí, bổ ra thời không...
Thế nên, khi đó hắn mới có thể hấp thụ tà khí trong thiên hạ, trả về với núi sông.
Dù vậy, hắn vẫn hi sinh bản thân vì đại giới.
Nhưng Tạ Trạc bây giờ...
Có thể sao?
Tuy rằng tà khí chưa lan tràn quá mức, nhưng với sức mạnh hiện tại của hắn, có chắc chắn làm được?
Nhưng hắn vẫn sẽ lựa chọn hi sinh bản thân chứ?
Hi sinh bản thân rồi, liệu có thể thành công?
Nếu thành công, sinh mệnh hắn sẽ kết thúc tại phương bắc sao?
Nếu không thành công, thì tên đời sẽ vĩnh viễn không còn Tạ Trạc...
Nói ra bí mật trong lòng ta rất đơn giản, nhưng hậu quả sau đó lại khôn lường.
Phức tạp đến nỗi ta không cách nào khống chế hay phán đoán được.
Chuyện liên quan đến Tà Thần, Tạ Trạc, thậm chí là vận mệnh của nhân thế...
Ta... Sao có thể tùy tiện đánh cược?
Dù là thắng hay thua, ta sao có thể gánh vác?
Ta nhìn Tạ Trạc, cổ họng khô khốc, vốn muốn nói ra toàn bộ sự thật, thời khắc này mọi ngôn từ đều nghẹn trong yết hầu, khó lòng giãi bày.
Tạ Trạc hơi cau mày, như đang đợi câu trả lời của ta.
Cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Là hình ảnh rất nhiều lần ta và Tạ Trạc đối diện nhau trong suốt năm trăm năm thành thân.
Ta hỏi hắn, ta cau mày, hắn nhìn ta, trong mắt ngập tràn tâm sự, nhưng miệng trước sau như một không nói nửa lời.
Hóa ra, có miệng nhưng không đáp chẳng hề liên quan đến lời nguyền của Tà Thần, mà là do nội tâm giằng xé, khó lòng trút bầu tâm sự.
“Cô nương?” Chủ Thần Tễ chất vấn ta, "Ngươi quen Tạ Trạc công tử?”
“Ta...” Ta mở miệng, “Ta không quen.”
Ta cúi đầu, không ai hay biết bàn tay trong tay áo nắm chặt đến phát đau.
“Chỉ là... Chỉ là vừa rồi hắn cứu chúng ta, hắn chính là ân nhân của làng ta, ta không muốn hắn bị thần quân Gi*t. Ta chỉ cảm kích hắn mà thôi."
Tạ Trạc nghe thấy hai chữ "cảm kích", hai mắt hơi mở lớn, đáy mắt phảng phất như có ánh sáng.
Thấy sắc mặt hắn biến đổi, ta vội thu lại tâm tình phức tạp, mỉm cười nói: "Đa tạ ngươi đã cứu t... chúng ta."
Tạ Trạc nhẹ nhàng vuốt ve "Nhị Tiểu Lang", hắn cụp mắt, trong đó có ấm áp cùng ôn nhu.
“Không cần đa tạ.” Hắn nhẹ giọng đáp, thậm chí có chút dè dặt.
Giống như không biết phải đáp lại thiện ý và lòng cảm kích của ta thế nào.
“Cảm kích?” Chủ Thần Tễ từ đằng sau ghé sát vào ta, nghiêng đầu đánh giá ta, thần nhãn như nhìn thấu tất thảy: "Phải không?"
Câu hỏi của Chủ Thần Tễ khiến ta chột dạ, chỉ có thể giả bộ cười đáp: "Phải. Vô cùng cảm kích."
“Nhưng người cứu cô nương ra khỏi thôn hình như là quân sĩ Thước Sơn."
Ta cắn răng, gượng cười: “Đều cảm kích như nhau.”
“Phải không? Cô nương cũng nguyện vì quân sĩ Thước Sơn ta đối mặt với nguy hiểm?"
Lại là kiểu giả lả ôn hòa ૮ɦếƭ tiệt.
Ta chỉ đành nuốt nước bọt cười nói: "Thần quân, cái chân gãy của ta đau quá, hay là ngài đưa ta về Thước Sơn trước đã."
“Cô nương xưng hô thế nào?”
“Phục...” Ta đảo mắt, không thể nói ra tên thật, "... A Cẩu."
Đột nhiên bật ra cái tên này.
Vừa dứt lời, ta tự động câm nín trước.
Sau đó hối hận không thôi.
Ta đúng là làm chó quá lâu rồi!
Đầu óc vậy mà lại nghĩ đến cái tên này đầu tiên.
Ta liếc xéo "Nhị Tiểu Lang" trong lòng Tạ Trạc, lòng thầm oán hận, chó của mọi nhà đều gọi Tiểu Lang, chỉ có ta là A Cẩu.
“A Cẩu cô nương.” Chủ Thần Tễ không hề cười ta, vẫn nhã nhặn đứng đắn nói, "Cùng chúng ta về Thước Sơn nhé."
Ta nghiến răng đồng ý: “Được, đa tạ thần quân.” Sau đó lại nhìn Tạ Trạc, "Tạ Trạc... Công tử định đi đâu?"
Biết hành tung của hắn cũng tiện cho ta sau khi trốn khỏi Chủ Thần Tễ sẽ đi tìm hắn.
“Đi Thước Sơn.”
Ta sửng sốt, trong lòng mừng như điên, vậy là không cần chia tay rồi!
Nhưng mừng xong rồi, ta lại có chút lo lắng: "Thần quân cũng mời Tạ công tử sao?"
Tạ Trạc lắc đầu: "Việc ta phải làm đang ở Thước Sơn."
Nghe vậy, lòng ta chợt lạnh, lập tức nhìn về phía Chủ Thần Tễ, sắc mặt Chủ Thần Tễ cũng không tốt lắm, xem ra, chuyện bọn họ vừa nói chính là chuyện này...
Việc Tạ Trạc phải làm đang ở Thước Sơn, cũng có nghĩa là hắn đã tra được tung tích của Chử Liên, ở Thước Sơn.
Tà Thần, có lẽ đã bí mật xâm nhập...