Ta ngọ nguậy trong lòng Tạ Trạc một lúc lâu, rốt cuộc hắn cũng chịu sờ đầu ta.
Lòng bàn tay hắn ấm áp, nhẹ nhàng cẩn trọng, tuy tay hắn không lớn như trong trí nhớ của ta, nhưng động tác vuốt ve dịu dàng lại khiến ta thấy rất quen thuộc.
Giây phút này, ta cảm động đến rơi nước mắt.
Ta vùi đầu vào иgự¢ hắn, không ngừng dụi dụi, mãi đến khi hắn ôm hai chân trước ta lên.
“Ngươi là sói nhỏ nhà ai thế?" Hắn hỏi ta.
Ta “Gâu" một tiếng, thanh âm non nớt trả lời hắn: "Ta là chó." * =)))) *
Nhưng hắn nghe không hiểu: “Ngươi không thể đến chỗ ta." Hắn nói, “Cha mẹ ngươi sẽ lo lắng.”
Hắn bình tĩnh nói ra những lời này khiến ta càng thêm đau lòng, ta giãy giụa muốn thoát khỏi tay hắn, quay trở về trong lòng hắn.
Hắn giống như cũng sợ ghì chặt sẽ làm đau ta, liền vội vàng đặt ta trên đùi, ta bèn chống hai chân trên đùi hắn, vươn cổ ghé sát vào иgự¢ hắn, sau đó ngẩng đầu liếm cằm hắn.
Ngoại trừ những hành động của loài chó, ta không biết cơ thể này còn có thể làm gì để an ủi hắn.
Tạ Trạc bị ta liếm phát hoảng, không chống đỡ được mà liên tục ngửa về sau, cho đến khi hắn nhột quá bật cười, ta mới chịu dừng lại.
“Gâu gâu gâu!”
Ta nói với hắn —— “Cười một cái nào!”
“Gâu gâu gâu!”
Tạ Trạc, chàng nên cười nhiều hơn!
Hắn nhìn ta, ta cũng nhìn hắn, hắn lại xoa đầu ta lần nữa, ta đã rất quen thuộc cọ vào lòng bàn tay hắn.
Hắn không lên tiếng, lát sau, sắc mặt hắn lại trầm xuống, hắn quay đầu nhìn về phía cửa lều.
“Ngươi phải trở về.” Hắn vừa nói vừa ôm ta lên.
Ta ra sức phản kháng, miệng không ngừng phân bua: “Ta thực sự là chó mà! Ta không phải sói! Không phải tộc nhân của chàng! Ta đến đây là để ở bên cạnh chàng, chàng bảo ta phải về đâu!?"
Hiển nhiên Tạ Trạc vẫn không hiểu, hắn ôm ta tới cửa lều, ngồi xổm xuống nhìn ta hồi lâu, sau đó ôm bụng ta, không thèm kéo rèm mà trực tiếp ném ta ra ngoài.
Bên ngoài có rất nhiều tộc nhân tuyết lang tộc xúm lại, có lẽ họ hiếu kỳ muốn biết chó con liên tục sủa "gâu gâu gâu" rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, họ đều vờ như đang bận rộn làm việc riêng, nhưng ánh mắt đều hướng về bên này.
“Mẹ...” Có đứa bé thì thầm với mẹ, "Tạ Dơ Bẩn không ăn thịt chó con."
Mẹ nó lập tức bịt miệng nó lại.
Ta liếc qua đám người, sau đó lại cạy cửa vọt vào trong.
Bên trong lều, Tạ Trạc vẫn trầm tư ngồi trên giường như đang suy nghĩ gì đó, thấy ta quay lại, hắn không khỏi bất ngờ.
“Mau ra ngoài." Hắn nói, "Ngươi không thể ở lại đây được."
Thấy hắn lại định ôm ta lên, ta vội dùng ba chân thần chưởng nhảy lên giường hắn.
Hắn đuổi tới, ta lại nhảy xuống đất.
Nháy mắt, lòng hiếu thắng trong ta lại trỗi dậy, tuyệt đối không thể để hắn bắt được!
Để tránh Tạ Trạc, ba chân của ta phi như điên khắp phòng. Dưới gầm bàn, gầm ghế, trên giường, thậm chí là nóc lều, đâu đâu cũng có dấu chân của ta. Náo loạn một hồi, căn phòng gần như bị hai chúng ta xới tung lên.
Rốt cuộc, Tạ Trạc không đuổi nữa, không phải vì hắn mệt, mà là ta mệt. Ta rúc vào chăn của hắn, ba bộ móng vuốt túm chặt lấy chăn, răng cũng gắt gao cắn mãi không buông, bày ra dáng vẻ, "Nếu chàng còn muốn ném ta ra ngoài, ta sẽ đồng quy vu tận với chàng!"
Cùng vật lộn như nhau, nhưng Tạ Trạc còn không cả thở dốc, hắn chỉ đứng bên giường nhìn ta hồi lâu...
“Được rồi.” Hắn đành thỏa hiệp, “Đợi cha mẹ ngươi tới tìm ngươi sẽ phải theo bọn họ về thôi."
Tạ Trạc tới bên giường.
Ta sợ hắn lừa ta, vẫn liều ૮ɦếƭ cắn chăn.
Nhưng Tạ Trạc dường như hiểu tâm trạng của ta, hắn không lại gần mà chỉ ngồi xổm xuống mép giường, gác cằm vào giường, lẳng lặng nhìn ta.
Qua một lúc lâu, ta mới buông lỏng cảnh giác, từ từ nhả chăn của hắn ra.
Thấy hắn không đuổi ta đi, ta lại chạy về phía hắn, chóp mũi dụi vào mặt hắn, hắn nhẹ nhàng xoa đầu ta, cái đuôi nhỏ của ta không tự chủ được lại vểnh lên.
Thật tốt, Tạ Trạc.
Kể từ ngày chàng đi, ta có nằm mơ cũng không dám mơ đến thời khắc này.
Ta ngủ cả đêm trong lều của Tạ Trạc, đến sáng hôm sau khi tộc nhân đến dâng hồn lực, ta vẫn nằm bên cạnh lặng lẽ nhìn.
Hồi còn là linh phách, ta đã xem buổi lễ này của Tạ Trạc rất nhiều lần, cũng rất quen thuộc với dáng vẻ Tạ Trạc khi nhận hồn lực, cho nên ta biết, hôm nay tâm trạng hắn đã thay đổi.
Lúc đầu, hắn thường len lén nhìn ta, sợ rằng có người mở miệng đòi hắn trả lại ta.
Nhưng thời gian dần trôi, người dâng hồn lực đến rồi lại đi, tuyệt nhiên không một ai "đòi" ta về, hắn lại trở nên có chút lo lắng, sốt ruột.
Hắn không ngừng đánh giá nét mặt của từng người cũng như của ta.
Ta đoán, nhất định hắn đang nghĩ, phải chăng ta cũng bị cha mẹ bỏ rơi, nên mới không có ai đến nhận ta.
Vì không muốn hắn lo lắng, ta cố gắng làm ra vẻ thản nhiên, giống như một "tiên cẩu" vô dục vô cầu.
Mãi đến khi mọi người đi hết, nghi thức dâng hồn lực kết thúc, Tạ Trạc mới lại gần xoa đầu ta: "Ngươi là sói nhỏ nhà ai?"
“Gâu.” Ta nói: “Ta là chó.”
Hắn vô cùng hoang mang, “Tại sao ngươi lại đến đây?"
“Gâu.” Ta cọ cọ lòng bàn tay hắn, "Đến bầu bạn cùng chàng."
Những ngày sau đó, ta bình yên ở lại lều của Tạ Trạc.
Người của tuyết lang tộc chưa từng quản ta, đối với chuyện của Tạ Trạc, họ luôn làm ngơ hết sức có thể, không cần đối phó với bọn họ, ta lại càng thoải mái.
Chỉ là tình hình hiện tại của Tạ Trạc khiến ta phát sầu.
Lần đó ở hồ băng, lời của Tạ Linh đã ảnh hưởng không nhỏ đến hắn.
Để tìm được linh phách phù hợp ta đã mất gần hai năm, khoảng thời gian này Tạ Trạc cũng không ra khỏi lều.
Sau hai ngày ngây ngốc ở trong lều với hắn, ta cảm thấy không thể để hắn tiếp tục sa ngã nữa, bèn tìm mọi cách kéo hắn ra ngoài cảm nhận sự tươi sáng của gió và ánh mặt trời.
Nhưng chỉ bằng thân cẩu tàn phế của ta, sao có thể mạnh mẽ kéo hắn ra ngoài.
Ta lên kế hoạch dụ dỗ hắn, đầu tiên ta chơi trong phòng cùng hắn, nhân lúc hắn đang chơi vui vẻ ta bèn lao ra ngoài, ta sẽ không đi xa, chỉ đứng tại chỗ hắn có thể nhìn thấy thân hình xù lông đáng yêu của ta, sau đó kêu "Gâu gâu" mời gọi hắn.
Nhưng Tạ Trạc không ra.
Ta đợi một lát, đành phải chạy vào.
Hắn đứng bên rèm cửa nhìn ta, giống như bị đôi mắt vô hình cảnh cáo, hắn chỉ nắm chặt rèm cửa không dám vén lên.
“Gâu..." Ta lay chân hắn.
“Ta không ra đâu, sói nhỏ. Ta chỉ ở đây thôi."
Chơi đùa không thể khích lệ hắn, ta càng thêm sầu, nhưng sầu thì sầu, cơ hội khác lại tới...
Ta đói rồi.
Từ khi nhập vào cơ thể cún con, ta đã học được cách điều tức cơ bản, dựa vào hồn lực rải rác trong không khí để duy trì thể lực nhiều ngày, cái này cũng giống như bài học nhập môn khi tu đạo, nhưng dù sao ta vẫn chỉ là một chú chó nhỏ, thời gian kéo dài tất nhiên không chống đỡ nổi.
Bụng ta bắt đầu sôi ùng ục, miệng cũng khô khốc vì thiếu nước.
Ta đi qua đi lại trong phòng, nghĩ xem phải nói với Tạ Trạc chuyện ta đói thế nào, để hắn ra ngoài tìm đồ ăn cho ta.
Bởi Tạ Trạc không cần ăn uống, số hồn lực tộc nhân cung cấp cho hắn mỗi ngày đã vượt xa số năng lượng cơ thể hắn yêu cầu.
Ta không sủa hay khoa chân múa tay nữa, cuối cùng, ánh mắt ta va phải cây nến ta từng nhập vào... Giá cắm nến bên dưới...
Ta nhảy lên bàn, dùng miệng ngoạm giá cắm nến gõ liên tục xuống bàn, định bụng bắt chước những người hành khất xin cơm.
Tạ Trạc đứng bên cạnh nhìn ta, mãi sau mới mở miệng hỏi:
“Ngươi thích chơi cái này à?”
“Gâu?”
Sao chàng có thể nghĩ như vậy?
Tạ Trạc đặt giá cắm nến xuống đất, dùng lực đẩy, khiến nó lăn ra xa.
Ta tức giận ngoạm giá cắm nến về, gõ "keng keng" xuống đất, hắn thấy vậy càng cao hứng, lại ném nó đi.
Ta lạch bạch chạy tới đem giá cắm nến về.
Cứ thế lặp lại vài lần, ta thực sự nổi giận.
Hắn đang chọc chó đấy à!
“Gâu!”
Ta sủa một tiếng đầy phẫn nộ, ba cái chân đều nhảy dựng lên.
Tạ Trạc nghe vậy lại híp mắt cười.
“Sói nhỏ, ngươi thật đáng yêu.”
Nhưng chàng rõ ràng đang chơi với ta như chơi với một con chó!
Ta mệt mỏi mặc kệ cái giá cắm nến, nằm rạp xuống không nhúc nhích.
Căn lều yên tĩnh trở lại, Tạ Trạc ngồi xổm xuống hỏi ta: "Sói nhỏ?”
Ta “Ư” một tiếng.
“Ngươi không chơi nữa à?”
“Ư ư” Quả thực không còn sức.
Hắn có vẻ đã nhìn ra ta không có tinh thần, hơi lo lắng ôm ta lên, bụng ta cũng rất phối hợp kêu "Ọc ọc".
“Ư ư” Lão nương đói rồi...
Tạ Trạc ôm ta, quan sát một lúc lâu.
“Có phải là... đói rồi không?"
Cảm tạ trời đất! Hắn cuối cùng cũng hiểu!
Cũng may trước đây hắn thích ra ngoài đi bộ, tuy bản thân không đói nhưng hắn biết thế nào là đói.
Ta lập tức đáp lại: “Gâu!”
Hắn nhìn khắp phòng, chỗ này hiển nhiên không có gì ăn, hắn đành hướng mắt về phía cửa.
Ta cho rằng hắn sẽ do dự rất lâu, bởi vì trước đây bất kể ta có dụ dỗ thế nào hắn cũng không ra ngoài nửa bước. Nhưng ngoài dự liệu, hắn chỉ cân nhắc giây lát rồi dứt khoát ôm ta vén rèm cửa ra ngoài.
Gió và ánh mặt trời lần nữa phủ lên mặt Tạ Trạc.
Gió rất nhẹ, nắng rất ấm, ta ngẩng đầu nhìn Tạ Trạc.
Lâu lắm rồi mới lại thấy mặt trời và các tộc nhân khác, ánh mắt hắn vụt qua tia hoảng hốt ngắn ngủi.
Mà các tộc nhân khác cũng không phớt lờ hắn như trước đây, bọn họ cũng nhìn Tạ Trạc, hiển nhiên rất hiếu kỳ với người hơn một năm qua không bước ra ngoài.
Tạ Trạc chỉ trầm mặc chốc lát rồi tập trung ôm ta đi tìm đồ ăn.
Hắn đi rất nhanh, không hề chìm đắm trong ánh mắt thiên hạ mà chỉ chăm chăm mang ta đến chỗ có nước, thật giống như so với cảm xúc của mình thì hắn càng để ý đến cơn khát của ta hơn.
“Nước này.” Hắn đặt ta xuống đất, dùng lòng bàn tay múc nước từ lu, đặt trước miệng ta.
Nước lạnh được bàn tay hắn ủ ấm, hình như đầu lưỡi ta khi uống nước chạm vào lòng bàn tay hắn, khiến hắn cảm thấy nhột, hắn cong mắt cười.
“Uống chậm thôi, cẩn thận lạnh.”
Sáu chữ quen thuộc nhất thời chạm thẳng đến linh phách ta, ta động ngẩng đầu nhìn hắn.
Trong làn gió nhẹ ngược sáng, ta hoảng hốt phát hiện, dưới sự nuôi dưỡng của tuyết lang tộc, bất tri bất giác hắn đã trở thành một thiếu niên, trong ánh mắt, trong hơi thở, trong nét mặt cuối cùng đã xuất hiện dáng vẻ ta rất đỗi thân quen...