Ta nhìn Chử Liên, chẳng nói chẳng rằng đi thẳng đến chỗ Ⱡồ₦g giam.
Lão Tần có hơi bất ngờ, định cản ta lại.
Ta gạt tay hắn, vượt qua dung nham đến chỗ Ⱡồ₦g giam.
Chử Liên xuyên qua song sắt đen nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt hắn lạnh thấu xương, mang màu xám của loài lang sói, u ám hơn nhiều so với Tạ Trạc.
Trong mắt hắn như có lốc xoáy, móc ra hết những nỗi sợ sâu thẳm trong tâm khảm con người.
Ta đối mặt với hắn, giơ tay lên...
Đầu ngón tay ta không tự chủ được mà run rẩy, nhưng ta vẫn thò tay vào trong Ⱡồ₦g túm lấy vạt áo Chử Liên.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Chử Liên, "Rầm" một tiếng, ta kéo Chử Liên về phía trước, cơ thể hắn va vào song sắt tạo ra tiếng vang dữ dội.
Ta trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi tra hỏi: “Ngươi, đã, làm, gì, hắn!"
Sự phẫn nộ lấn át tất cả những cảm xúc khác trong tâm trí ta, ta túm cổ áo hắn, kéo mạnh người hắn vào chắn song.
“Nói!”
“Loảng xoảng loảng xoảng”, Chử Liên bị ᴆụng không nhẹ, hắn ho khan, không nói nên lời.
Lão Tần đứng sau ta cũng ngây người.
Cách một lúc, Lão Tần mới ngập ngừng khuyên ta: “Ờm... Hay là ngươi... để hắn thở trước đã?"
Bàn tay túm áo Chử Liên của ta dùng sức đến phát run, lát sau, ta khống chế tâm trạng kích động, hung hăng ném hắn ra.
Cơ thể suy yếu của Chử Liên bị ta đẩy lảo đảo lùi hai bước, đến khi dựa vào vách đá sau Ⱡồ₦g giam mới ổn định lại được.
Hắn bị ta đánh, không những không tức giận mà còn mỉm cười nhìn ta.
“Đệ muội, ngươi thành thân với hắn năm trăm năm, nhưng bây giờ ta mới thấy tình cảm sâu đậm ngươi dành cho hắn đấy."
Hắn vừa dứt lời, ta im lặng chớp mắt.
“Ta đối với Tạ Trạc thế nào, sao ngươi biết được?"
Chử Liên cười cười: “Bên ngoài có đôi mắt của ta.” Hắn dừng một nhịp, “Nói đúng hơn, là đôi mắt của Tà Thần.”
Ta sầm mặt: "Ngươi cũng có dính líu tới linh phách của Tà Thần."
“Đương nhiên.” Chử Liên không kiêng dè nói thẳng, "Mấy ngàn năm trước, tộc trưởng tộc ta tu luyện cấm thuật, triệu hồi linh phách Tà Thần, giúp Tà Thần suy tính, tộc trưởng lựa chọn một nữ tử trong tộc có khí huyết phù hợp với Tà Thần, lệnh cho nàng sinh cho Tà Thần một thân xác, để Tà Thần quay về nhân gian."
Những điều Chử Liên nói ra đã thấy trong mộng cảnh, ta trầm mặc lắng nghe.
“Mẫu thân ta sinh hạ vật chứa cho Tà Thần, tộc ta bắt đầu thu thập hồn lực, nuôi dưỡng "thân xác Tà Thần", để sau này hắn có thể chịu được sức mạnh của Tà Thần."
Dốc sức toàn tộc nuôi dưỡng Tạ Trạc...
Bấy giờ ta mới sáng tỏ, tại sao Tạ Trạc lại mạnh đến vậy, đủ để dùng thân phận yêu quái dùng Rìu Bàn Cổ bổ ra thời không...
Từ nhỏ hắn đã được huấn luyện để tiếp nhận sức mạnh của Tà Thần.
“Cứ như vậy trải qua hơn trăm năm, cho đến một ngày..." Ý cười trên khóe miệng Chử Liên biến mất, vẻ mặt hắn trở nên thâm trầm, "Tạ Trạc mạnh mẽ dẫn nhập linh phách Tà Thần vào cơ thể, điên cuồng tàn sát toàn tộc, bao gồm... mẫu thân của ta và hắn."
Cổ họng ta tắc nghẹn, nhớ đến trước đây Tạ Huyền Thanh từng nói ——
“Tàn sát toàn tộc, Gi*t người thân, đều là sự thật.”
Ta giữ im lặng nghe Chử Liên tiếp tục nói:
“Ngày ấy, ta có việc ra ngoài, lúc trở về đã thấy thi thể la liệt, máu chảy thành sông, Tạ Trạc giống như phát điên Gi*t sạch toàn tộc, thậm chí còn muốn Gi*t cả ta!" Chử Liên cúi đầu, bưng kín mặt, giọng điệu vừa hoảng sợ vừa đáng thương, "Ta chạy rất lâu, rất xa, đến tận phương bắc, nhưng hắn vẫn không ngừng đuổi Gi*t ta..."
Ta sầm mặt, ngắt lời hắn:
“Tạ Trạc sẽ không vô duyên vô cớ tàn sát toàn tộc, cũng sẽ không vô duyên vô cớ đuổi Gi*t ngươi.”
Chử Liên buông tay che mặt, không hề đáng thương mà quỷ quyệt cười nhìn ta.
Nụ cười này khiến ta có chút sợ hãi, ta dường như xuyên qua hắn nhìn thấy người trăm mặt ngự trị trong giấc mộng.
“Ngươi đúng là hiểu Tạ Trạc. Kẻ hắn đuổi Gi*t quả thực không phải ta, mà là...” Chử Liên dừng lại, cười âm hiểm, “Linh phách của Tà Thần trong cơ thể ta."
Ta nín thở.
Linh phách Tà Thần, ở trong cơ thể hắn!?
Thấy vẻ mặt hoảng sợ của ta, Chử Liên sảng khoái cười lớn, giống như dọa ta hoảng sợ là một chuyện khiến hắn vô cùng sung sướng.
“Linh phách Tà Thần đã biến mất.” Lão Tần bước tới sau lưng ta, dùng quạt vỗ vai ta, "Tà khí trong thiên hạ đều đã biến mất."
Đúng rồi, tà khí và Tạ Trạc đã cùng nhau... Biến mất.
Ta nhìn Lão Tần, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Chử Liên bên trong Ⱡồ₦g giam cơ hồ đã cười đủ rồi, con mắt già đời của hắn nhìn thẳng vào ta:
“Tạ Trạc đồ sát toàn tộc, bao gồm cả mẫu thân của hắn, khi đó, có lẽ Tạ Trạc định đồng quy vu tận cùng linh phách Tà Thần, nhưng đúng lúc ta đi đến, linh phách Tà Thần bèn trốn vào cơ thể ta." Chử Liên vuốt vuốt mớ tóc rối tung của hắn, điệu bộ dửng dưng nói, "Sau đó, ta liền mang theo linh phách Tà Thần đào tẩu.”
Ta siết chặt nắm đấm: "Là ngươi đem tà khí từ phương bắc phát tán khắp thiên hạ."
“Là ta.” Chử Liên cười trào phúng, “Tạ Trạc còn cùng Chủ Thần phương bắc dựng Bất Tử thành, ý đồ giam giữ ta và tà khí ngày một lớn mạnh của Tà Thần ở phương bắc.."
“Hắn quả thực đã làm được.”
Lão Tần ngắt lời Chử Liên, "Tạ Trạc và Chủ Thần Tễ quả thực đã làm được, tường nội thành giam giữ trành quỷ, tường ngoại thành giam giữ yêu tà, mặc dù vẫn còn yêu tà lẩn trốn trong nhân thế, nhưng đều là những người bị nhiễm và rất dễ nhận ra."
Lão Tần nhìn ta, nét mặt cương nghị mà kiên định nói: "Tạ Trạc không chỉ dừng lại ở "ý đồ" như lời hắn nói, mà thực sự đã làm được."
Nghe những lời này, trong lòng ta dậy lên biết bao tư vị phức tạp.
Bất Tử thành, là Tạ Trạc cùng Chủ Thần Tễ xây dựng.
Thế nên Tạ Trạc mới có thể tìm được vị trí của Bất Tử thành trong bão tuyết, có thể mang ta vào thành, còn có thể mở cửa nội thành.
Trước đây hắn giam giữ yêu tà, giờ lại diệt trừ toàn bộ yêu tà.
Hắn đã cứu ta, cũng cứu thế gian này, không chỉ một lần...
Mà ta mãi đến giờ phút này mới biết được chân tướng.
“Hắn làm được?” Chử Liên cười lạnh, “Chẳng phải ta vẫn mang theo linh phách Tà Thần trốn ra ngoài sao?"
“Sau đó, Tạ Trạc vẫn luôn truy lùng ngươi khắp thế gian." Ta kể tiếp phần sau của câu chuyện, "Cho đến năm trăm năm trước, ngươi chạy tới Côn Luân, Tạ Trạc đuổi theo quyết chiến với ngươi một trận, cuối cùng phong ấn ngươi ở Côn Luân..."
Chử Liên nghe ta nói, giống như nhớ lại chuyện cũ, hắn há miệng thở dốc, rốt cuộc nhắm mắt lại, hắn mỉm cười, chỉ gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy.”
“Hắn cũng bị trọng thương, sau đó, hắn mới gặp ta...”
“Đúng vậy.”
Chử Liên vẫn cười, ánh mắt mang theo sự nghiền ngẫm: “Linh phách Tà Thần cũng bị phong ấn cùng với ta, tuy sức mạnh của Tà Thần suy yếu, nhưng vẫn có thể thông qua tà khí bên ngoài biết được những chuyện xảy ra giữa các ngươi, chắc ngươi không biết, hôm ngươi và Tạ Trạc ký huyết thề, ta và Tà Thần đã vui sướng nhường nào."
Ta trầm mặc không nói.
Chử Liên tiếp, “Cơ thể ta, trước sau đều không có cách nào chịu được sức mạnh của Tà Thần, chỉ có ở trong cơ thể Tạ Trạc, Tà Thần mới chân chính được hồi sinh. Trước khi ngươi xuất hiện, Tạ Trạc không có nhược điểm, toàn bộ tộc nhân đều đã bị hắn Gi*t, hắn đối với thế gian không có ràng buộc, không có vướng bận, không có lưu luyến..."
Nhưng...
“Nhưng ngươi lại xuất hiện.”
Ta xuất hiện.
“Tạ Trạc liền có nhược điểm.”
Có ràng buộc, có vướng bận, có lưu luyến.
Sợ mất đi nên dốc lòng bảo vệ.
“Để Tạ Trạc trở thành thân xác của Tà Thần, cần phải Gi*t ૮ɦếƭ thần trí hắn, phá hủy tâm hồn hắn, bức điên hắn, khiến hắn từ bỏ chống cự, năm trăm năm trước, ta và Tà Thần nghĩ vô số biện pháp đưa tà khí vào trong cơ thể hắn, nhưng Tạ Trạc chưa từng để lộ sơ hở cho chúng ta. Tuy nhiên..."
Chử Liên cười rất vui vẻ mà thân tình, "Ngươi có.”
Ta có.
Ta là quân thủ vệ Côn Luân, ta phải đi tuần tra, canh gác, huấn luyện...
Ta thích tụ hội, thích ăn cay, thích uống rượu...
Tính tình ta không tốt, thường hay nổi giận, mỗi khi mải suy nghĩ ta thường bị mất ngủ.
“Côn Luân thật tốt, khiến ta có rất nhiều cơ hội lợi dụng ngươi." Thanh âm lạnh như băng của Chử Liên văng vẳng bên tai ta, "Tạ Trạc cũng dốc toàn lực bảo vệ Côn Luân. Chúng ta không thể cho hắn tà khí, vậy thì cho ngươi. Năm trăm năm, ngày nối đêm, Tạ Trạc vì bảo vệ ngươi đã hút rất nhiều tà khí từ trên người ngươi."
Thế nên, lúc ở Bất Tử thành, Tạ Trạc cắn cổ ta, cắn rất tự nhiên. Đây là chuyện mỗi ngày hắn giấu ta, làm vô số lần.
Thế nên, mỗi câu "Trên đất lạnh", "Đừng ăn cay", "Uống ít rượu" mà ta chán ghét, đều là sự quan tâm lo lắng hắn không thể nói thành lời.
Thế nên, năm trăm năm hắn ở bên ta, chỉ đổi lại những sợ hãi, khẩn trương cùng dè dặt.
“Ma khí tích tụ trong cơ thể hắn ngày càng nhiều, mỗi đêm Tà Thần đều cùng Tạ Trạc vật lộn trong mộng." Chử Liên có chút tiếc nuối nói, "Ta vẫn luôn mong chờ một ngày Tà Thần sẽ nói với ta, Tạ Trạc đã từ bỏ chống cự, thần trí hắn đã thần phục, tâm hồn hắn đã lụi tàn. Nhưng hắn không có. Cho đến tận bây giờ, hắn đã ૮ɦếƭ, nhưng không bại."
“Nếu nói đến lần chúng ta đến gần mục tiêu nhất, thì có lẽ... chính là đêm ngươi hòa ly với hắn."
Nghe đến đây, máu trong người ta cơ hồ đều chảy ngược.
“Hắn chỉ cách một bước nữa sẽ phát điên." Chử Liên thở dài một tiếng, mang theo tiếc nuối vô hạn, "Nào ngờ, sau khi hắn mang ngươi trở về quá khứ lại thanh trừ toàn bộ tà khí trong thiên hạ. Thật nực cười, Tà Thần để trở lại thế gian mà nghịch thiên tạo ra một cơ thể, cuối cùng lại biến thành kẻ duy nhất trên đời có thể chiến thắng hắn."
Ta trầm mặc nhìn bàn tay mình.
Cổ tay trống không, tơ hồng từng buộc năm trăm năm sớm đã không còn.
Chử Liên nghiêng đầu, đánh giá vẻ mặt ta, ánh mắt hắn dần lộ ra bi thương: "Ngươi đau khổ như vậy nhưng Tạ Trạc lại không trông thấy, thật đáng tiếc.”
Ta chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên bị ai đó Ϧóþ chặt, đau đớn qua đi, thứ còn lại là phẫn nộ khôn xiết.
Ta ngẩng đầu nhìn Chử Liên, sau đó vung tay dùng thuật pháp, một tay hút hắn lại, tóm cổ hắn, siết chặt yết hầu hắn.
“Tốt lắm! Gi*t ta đi!” Chử Liên không những không sợ, ngược lại còn cười lớn, “Gi*t ta đi! Tạ Trạc không Gi*t ta! Hôm nay, để người hắn bảo vệ cả đời Gi*t cũng tốt! Ra tay đi!"
“Cửu Hạ...” Lão Tần đứng bên cạnh trầm giọng mở miệng, "Tạ Trạc không Gi*t Chử Liên... Là vì, hắn đã hứa với người cho hắn sinh mệnh."
Ta nhìn sang Lão Tần.
Người hắn nói, là mẫu thân của Tạ Trạc?
Nữ tử tuyết lang yêu tộc.
Cũng là mẫu thân của Chử Liên.
“Dù cho phải Gi*t cả thiên hạ, cũng không thể Gi*t Chử Liên.” Lão Tần thở dài, “Tạ Trạc chưa bao giờ phản bội lời hứa của mình."
Đúng vậy, Tạ Trạc chưa bao giờ phản bội lời hứa của mình.
Dù là đối với ta, hay bất luận đối với người nào.
Ta trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc buông tay.
Chử Liên hiện tại dường như đã không còn chút linh lực, hắn ngồi bệt xuống đất, tóc tai rối loạn, vẻ mặt khổ sở, hắn ôm cổ không ngừng ho khan.
Ta không liếc mắt nhìn hắn lấy một lần mà xoay người rời khỏi động dung nham.
Bên ngoài có gió núi Côn Luân thổi tới, ta đứng dưới ánh mặt trời, nhìn tất thảy xung quanh, đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều không chân thực.
Côn Luân tuyết tan hoa nở, khắp nơi sinh khí bừng bừng.
Mùa hè sắp đến rồi.
Ta nghe tiếng bước chân sau lưng, là Lão Tần đuổi tới, ta nhìn sức sống căng tràn trước mặt, thất thanh mở miệng:
“Trước đây ta luôn cho rằng Côn Luân là thế ngoại đào nguyên, nhưng giờ ta mới biết, Côn Luân chưa bao giờ là đào nguyên, là Tạ Trạc biến nơi này thành đào nguyên..."
“Cửu Hạ.” Lão Tần chân thành khuyên giải, “Chử Liên muốn ngươi đau khổ nên mới nói với ngươi những chuyện đó, nhưng ta đưa ngươi tới đây, là muốn cho ngươi biết, Tạ Trạc vì bảo vệ ngươi đã làm những gì."
“Ngươi không thể bắt nạt hắn không trông thấy mà phí hoài sự bảo vệ của hắn."
“Hắn không chỉ bảo vệ tính mạng của ngươi, mà hắn càng muốn ngươi vĩnh viễn như ngọn lửa mùa hè, không thấy sương mù ngày đông."
Tiếng Lão Tần thực nhẹ, đi vào trái tim ta.
“Ta biết rồi.” Ta cúi đầu, nhìn bàn tay trống trơn của mình, “Ta biết rồi...”
Mạng ta là do Tạ Trạc dùng mạng đổi lấy.
Ta phải thay hắn bảo vệ bản thân, bảo vệ thế gian...