Bởi vì cô quăng ra quả bom như vậy, khiến cho sắc mặt Hình Tuế Kiến thật sự vô cùng đặc sắc.
"Hiện tại công nghệ chữa bệnh rất phát triển, vô cùng thấp tức là vẫn còn có hi vọng." Vài phút sau, hắn khôi phục lại giọng điệu bình tĩnh.
Chuyện hắn đã quyết định rồi thì sẽ không bao giờ thay đổi, cho dù con đường phía trước chứa đầy gian nan, còn Duy Đóa chỉ cười, nhưng trong mắt tràn đầy lửa giận. Hắn dựa vào cái gì cho rằng cô sẽ sinh con cho hắn chứ?!
...
Năm đó toàn bộ thế giới của cô đều trở nên vô cùng tối tăm. Sau khi phá thai cô chảy rất nhiều máu, mặt cô không có một chút máu co độc nằm trên giường bệnh. Cô mới chỉ có mười bốn tuổi, nhưng bác sĩ lại nói cho cô biết có khả năng sau này cô không thể sinh con được nữa. Bởi vì trong quá trình phá thai țử çɥñğ của cô đã bị nhiễm trùng nghiêm trọng.
Cô nhớ rõ ngày đó, đối diện phòng khám nhỏ là một cửa hàng bình ổn giá bật thứ âm nhạc tầm thường, ở cửa đặt một gốc cây thông Noel đã quá thời hạn, đồ trang trí ảm đạm bao vây khắp cây thông Noel. Còn cuộc sống của cô cũng giống như ở trong mùa không phù hợp, càng không phù hợp với bài hát Giáng sinh, cũng vĩnh viễn không bao giờ nhận được một món quà Giáng sinh phù hợp. Mà tất cả những tai họa này là do ai gây ra cho cô? Hiện tại mới là đầu hạ làm gì đã đến Giáng sinh chứ? Ông già Noel làm sao có khả năng xuất hiện trong cuộc sống của cô?
Cô bình tĩnh tiếp nhận sự cô độc tàn khốc, không mang theo một chút ảo tưởng. Cô tự nói với mình sự lạnh giá của mùa đông cũng không thể khiến cô khuất phục, chỉ là “có thể sinh được nữa hay không” mà thôi, cô không thể bị hù dọa, nhưng tại sao cô cảm thấy thế giới xung quanh lại lạnh như băng vậy?
"Oa oa oa oa." Đứa trẻ cùng phòng bệnh khóc đến khản cả giọng, khiến cho thế giới lạnh lẽo của cô càng thêm u ám.
Bác sĩ không biết đang mắng cái gì ở cách vách, nội dung là không biết tám đời bản thân đã làm gì, không những không thu được tiền, mà còn mang thêm gánh nặng. Y tá đi vào kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho cô, cũng nhịn không được oán giận với cô, "Bệnh nhân ở giường số 2 thật sự là thiếu đạo đức, có thể bỏ lại đứa bé vừa sinh ra, ngay cả tiền thuốc men còn chưa thanh toán đã trốn đi vào nửa đêm hôm qua!"
Hóa ra cô gái kia thực sự đã bỏ chạy, cô cũng không cảm thấy bất ngờ. Vào nửa đêm hôm qua, cô bị cơn đau bụng tra tấn không thể ngủ nổi, chính mắt chăm chú nhìn thấy cô gái kia mượn cớ đi toilet, rón ra rón rén ra khỏi phòng bệnh. Lúc đó, cô đã có dự cảm như vậy. Có lẽ, so với việc xóa bỏ sinh mệnh nhỏ kia, cô gái đó vẫn còn nhân từ hơn nhiều so với cô. Cô quay mặt, nhìn đứa trẻ nằm ở giữa giường, cảm thấy nó nhẹ đến mức không có trọng lượng, không ngừng khóc nỉ non. Thật ra cô cảm thấy mình vẫn còn may mắn, ít nhất đến nước này cô cũng không phải trở thành một người mẹ độc ác. Dự cảm của cô thật chuẩn, báo ứng của cô cuối cùng cũng đến rồi. Đứa trẻ kia dường như vô cùng nôn nóng, Duy Đóa nhíu mi, bởi vì sự đau đớn của cơ thể, cũng bởi vì sinh mệnh nhỏ kia hô hấp bắt đầu suy yếu khiến cho người ta hầu như không cảm nhận được sự tồn tại, đột nhiên “bé gái” nho nhỏ mà vô lực kia từ từ cọ vào giữa hai chân cô. Hình ảnh ấy hiện lên vô cùng rõ ràng trong đầu khiến cả người cô co giật, cố gắng lắm mới khống chế được trái tim, hốc mắt có cảm giác nhoi nhói. Y tá cởi cúc áo của cô, nhìn một chút, sau đó nhíu mày.
"Cô không cảm thấy ภú๓ שú bị sưng sao?" Y tá ngạc nhiên hỏi.
"Có." Cô bình tĩnh trả lời.
Không phải chỉ có một chút, mà là vô cùng đau, hơn nữa còn có cảm giác nóng rực nhưng cô chỉ không quen kêu đau mà thôi.
"Oa oa oa oa." Đứa trẻ nằm giữa giường bệnh vẫn còn đang khóc vô cùng thê thảm. Thực hâm mộ cô bé còn khóc được như vậy, còn “đứa bé gái” kia chưa từng.
"Hình như cô bé rất đói bụng." Cô nhịn không được nhắc nhở y tá.
"Chúng tôi biết tìm ai nhận nuôi con bé đây." Y tá thở dài.
Đứa bé còn nhỏ như vậy rất mau đói, tiền sữa bột là do mấy y tá các cô nổi lòng cảm thông bỏ tiền túi mua, nhưng trong phòng khám rất bận rộn còn rất khó khăn nữa.
"Cô lên cơn sốt có lẽ là bị viêm tuyến sữa." Nhìn nhiệt kế, y tá khẳng định suy đoán của mình.
"Có lẽ là lúc cuối khi sảy thai, cũng giống như bình thường sinh em bé, ✓ú của cô đã sản sinh ra sữa, cô phải tiết sữa ra, nếu không cơn sốt của cô sẽ không giảm được đâu!" Người y tá từng có kinh nghiệm làm mẹ nói với cô.
Cô tái mặt, che иgự¢, xấu hổ đến mức không muốn để cho người khác ᴆụng đến một chút nào. Bộ dáng phòng bị cô của cô khiến cho người ta không muốn trêu vào. Y tá dường như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt sáng ngời, "Nếu không cô làm chuyện tốt đi, cho đứa trẻ bị bỏ rơi kia 乃ú sữa?"
Lời đề nghị của người y tá khiến cô vô cùng kinh ngạc.
"Nếu không muốn bệnh nặng thêm, cô phải khai thông tuyến sữa, còn đứa trẻ kia cũng thực sự cần uống sữa mẹ!"
Tuy nhiên lời đề nghị này khiến cho Duy Đóa khó có thể tưởng tượng nổi.
Y tá khuyên nhủ, "Cô cho cố bé ăn một chút, cũng cơi như tích âm đức cho bản thân..."
Âm đức...
Đứa trẻ ở giường bên cạnh dường như nghe hiểu được, khóc càng thêm khản cả giọng. Cô nghiêng mặt, thương xót nhìn khuôn mặt hồng nhỏ nhắn kia. Nó đã chạm đến nơi yếu đuối nhất trong lòng cô, nhắm mắt, cô lại nghĩ tới ɠιữα đùι từng có cơn co rút kia.
"Được rồi." Cô gật đầu.
Y tá ôm đứa bé đưa cho cô, cô bé theo bản năng chuyển động cái đầu nhỏ, giống như một con mèo nức nở kêu meo meo, mở to miệng nhỏ, ngậm ✓ú cô. Cô bé dùng sức ʍúŧ, dùng sức 乃ú, giống như muốn tiếp tục được sống. Chớp mắt kia, иgự¢ truyền đến một trận đau đớn, đó là bởi vì cảm giác đau đớn xa lạ do cho cô bé 乃ú, cũng là cảm giác đau đớn khó có thể diễn tả bằng lời xuất hiện trong lòng, chịu đựng cảm giác nhoi nhói ở hốc mắt, cô nở nụ cười.Cô từ bỏ một sinh mệnh nhỏ vốn thuộc về mình, nhưng lại vĩ đại cứu một sinh mệnh nhỏ khác. Cuộc sống thật sự là nực cười và giả dối..
...
Sau đó, rời khỏi phòng khám đi thuê phòng, cô cũng tạm thời mang theo cả đứa bé kia. Bởi vì đứa bé vẫn chưa tìm được gia đình nhận nuôi, khi nó đói bụng, vừa vặn cô có thể cung cấp “thức ăn” cho nó. Vào lúc đó, cô đặt tên cho cô bé là Tiểu Lộng, mang ý nghĩa ý trời trêu người. Tuy nhiên sự tạm thời này kéo dài đến ba tháng. Tình cảm thực sự là một điều kì diệu trên thế giới này, đặc biệt là khi cô bé 乃ú sữa của cô, có một loại kì diệu mang theo một loại sống nương tựa lẫn nhau, thân thiết chặt chẽ không rời.
Vì vậy, khi y tá gọi điện thoại tới, thông báo cuối cùng đã tìm được gia đình có thể nhận nuôi Tiểu Lộng, thậm chí nhà họ rất hào phóng tỏ vẻ sẽ trả cho cô máy nghìn vạn vì đã chăm sóc Tiểu Lộng trong thời gian qua, trong nháy mắt đó, cô do dự, không thể từ bỏ được cô bé.
...
Trong bệnh viện, Duy Đóa lặng lẽ chăm chú nhìn khuôn mặt Tiểu Lộng.
"Tiểu Lộng, mau tỉnh lại đi, đừng làm mẹ sợ nữa" Hiện tại, cũng là hè, nhưng cô lại chờ mong ông già Noel có thể cho cô một nguyện vọng cùng với một kỳ tích.
Phía sau cô, phòng bệnh yên tĩnh truyền đến tiếng giày cao gót. Cô cũng không có nhiều bạn bè, là ai lại tới thăm Tiểu Lộng lúc này? Duy Đóa quay người lại, nhìn gương mặt đoan trang, chính ánh mắt đối phương tìm tòi nghiên cứu khiến cô có chút không thoải mái.
"Cô Kiều, chúng ta có thể nói chuyện không?" Đối phương cố gắng khách khí nói.