Hình Tuế Kiến tăng tốc độ, phóng như bay đến đích .
"Á." Xuất hiện người ngoài mong muốn, ông chủ ngẩn người, "Cô ấy... uống say." Trách không được vừa rồi di động của cô Kiều vang lên không ngừng, khi ông hỗ trợ tiếp điện thoại, phát hiện giọng nói trong điện thoại không giống với người trước kia thường đến cùng cô, nhưng đối phương tự xưng là bạn trai cô, ông chủ lại tưởng vẫn là người kia.
Hình Tuế Kiến nghiêm túc gật đầu, hắn nhìn bốn phía chung quanh, lập tức bước về phía mục tiêu.Hắn nhìn lướt qua trên bàn ăn, ba chai bia trống rỗng.
Trước khi chuyện kia xảy ra, hắn từng rất thích uống rượu, uống thỏa thuê cùng với các anh em. Tuy nhiên hắn không nghĩ tới, cô cũng sẽ uống rượu? Thực ra, hắn không hình dung được hình ảnh Kiều Duy Đóa uống rượu, hơn nữa lại là uống bia.
Hắn ngồi xuống đối diện với cô, ngón tay gõ bàn.
Còn cô vẫn ngồi yên không nhúc nhích, tiếp tục ghé vào trên bàn, im lặng.
Đang ngủ? Bên cạnh không có một người bạn nào mà dám uống nhiều như vậy, cô cũng thật can đảm!
Hắn nhíu mày, cúi xuống trước mặt cô, lạnh lùng nhìn cô.
Bất ngờ là cô cũng không ngủ, mặt tựa vào bàn, ánh mắt lơ đãng nhìn vào cốc thủy tinh trống rỗng.
"Kiều Duy Đóa, có phải bác sĩ đã nói gì hay không?" Có phải Tiểu Lộng đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng hắn hoảng hốt, thầm cảm thấy không ổn. Nhưng không đúng, nếu bệnh tình có chuyển biến, cô Ngô nhất định sẽ gọi điện thoại cho hắn.
"Tiểu Lộng?" Lúc này cô vì tác dụng của bia mặt đỏ tía tai, bộ dáng hoảng sợ, "Tiểu Lộng ở bệnh viện, con bé tốt lắm..."
Tốt lắm? Vì sao lại mang biểu tình còn khó coi hơn so với khóc kia? !
“Nếu Tiểu Lộng tốt, vậy rốt cuộc cô làm sao?" Nhìn cô lúc này hắn cảm thấy không hiểu gì cả.
Hắn không nên như vậy, nhưng tại sao lại có cảm giác khó chịu như vậy?
"Tôi muốn có người cứu tôi…"
Khuôn mặt xinh đẹp của cô thoạt nhìn đã hồn bay phách lạc.
"Kiều Duy Đóa, cô có khỏe không?" Bộ dáng của cô thực sự giống như thất tình.
Thất tình?!
Hình Tuế Kiến chăm chú nhìn cô.
Người khiến sắc mặt cô lúc này trắng bệch là ai đây? Tống Phỉ Nhiên?
"Trước khi Tiểu Lộng khỏe lại, tôi sẽ không thả hắn ta ra!" Không chỉ không thả ra, hơn nữa hắn còn tìm người mỗi ngày “chiêu đãi” Tống Phỉ Nhiên tàn phế thì thôi.
Đừng nói với hắn cô sẽ đau lòng nhé? Hừ hừ hừ, vừa có suy đoán này, hắn lập tức quyết định ngày mai bắt đầu khiến ỗi ngày của Tống Phỉ Nhiên càng thêm "gian khổ" !
"Hắn là ai?" Vẻ mặt cô mờ mịt hỏi.
Tốt lắm, ba chữ này khiến tâm tình u ám của hắn khôi phục một chút.
Tuy nhiên.
"Anh là ai?" Cô tiếp tục mờ mịt hỏi.
Trước mắt cô mơ mơ hồ hồ, toàn bộ thế giới đều chuyển động, cô thậm chí không thấy rõ lắm khuôn mặt trước mắt.
Xem ra, cô thực sự say rồi.
“Cô hi vọng tôi là ai?" Hắn lạnh lùng hỏi.
Cô dùng hai tay che mặt mình, nước mắt rơi tán loạn, hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Thích một người, mà không thể nói ra, thật sự rất đau khổ..."
Đôi lông mày rậm của hắn nhíu chặt.
"Tôi rất muốn hỏi anh ấy, vì sao không thể yêu tôi? Vì sao người kia không thể là tôi? !" Cô đã rất vất vả kìm nén.
Tư Nguyên muốn đính hôn, anh sẽ trở thành chồng của một người phụ nữ khác! Tất cả sự ấm áp của anh, từ nay về sau chỉ có thể thuộc về một người phụ nữ khác...
Cô rất muốn hỏi, rất muốn hỏi...
Nhưng ngoại trừ chúc phúc, cô không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân càng lúc càng xa anh, cho đến một ngày nào đó cả hai sẽ rời khỏi cuộc sống của nhau. Tương lai kia thật đáng sợ. Sẽ không bao giờ còn có người hỏi han ân cần cô, dành cho cô một cái ôm khi cô gặp ác mộng...
Cô rất muốn hỏi, nhưng cô không thể hỏi, cô còn có gánh nặng như vậy, lại không có thân thể thuần khiết, thanh danh tốt đẹp, làm sao hỏi được? Cô làm có thể hỏi được chứ?
"Tôi không muốn kiêu ngạo, nhưng tôi phải kiêu ngạo!" Cô che mặt, khóc không thành tiếng.
Trong cuộc đời cô đây là lần đầu tiên thích một người, còn chưa bắt đầu, đã phải kết thúc.
"Tiểu Lộng, con mau tỉnh lại đi, ôm mẹ, mẹ khó chịu lắm rồi." Hai tay cô vẫn che khuôn mặt, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Không có Tư Nguyên, không có Tiểu Lộng, chỉ còn lại có một mình cô, phải làm sao bây giờ? Toàn bộ thế giới quả thực là một mảnh hoang vắng vắng lặng.
Mặt Hình Tuế Kiến không biểu cảm lắng nghe cô nói.
"Cô say rồi." Hơn nữa đã say đến mơ hồ.
Hai mắt cô mờ mịt chậm rãi tập trung tiêu cự, chớp mắt, con ngươi kinh ngạc nheo lại, giống như mơ thấy ác mộng, "Hình Tuế Kiến?"
Hừ? Nhận ra hắn rồi.
"Đồ hỗn đản, là anh hủy hoại cuộc sống của tôi!" Bốp, tiếng tát vang lên khiến má hắn bắt đầu hồng.
Nếu không phải vì hắn, hôm nay cô cũng sẽ không thảm như vậy!
Mẹ nó, hắn đã từng nói, không, cho phép, đánh, hắn, cơ, mà!
Ánh mắt sắc bén chung quanh khiến cho toàn thân hắn như bốc hết hơi nước.
Bàn tay hắn khí thế đập vào bàn, ngay khi hắn muốn "giáo huấn" cô, cô lại gục xuống bàn bất tỉnh nhân sự.
Hắn hơi bực mình, tóm lấy áo cô, nâng cô rời đi dưới ánh mắt của những người xung quanh.
Về nhà, hắn trực tiếp ném cô lên giường.
"Tư Nguyên…" cô nói mê lộn xộn trên giường, "Em không muốn ở bên cạnh Hình Tuế Kiến…"
Những lời này của cô khiến hắn trở nên sa sầm.
Hắn từ trên cao nhìn xuống cô đã ý thức mơ hồ, "Đã quá muộn rồi." Trò chơi đã bắt đầu, không muốn ở bên cạnh cũng phải ở!
"Em không muốn bị hắn hôn..." Loại cảm giác này thật sự rất uất ức.
Vì sao Tư Nguyên không thể đi về phía cô, nói với cô, Đóa, anh muốn ở bên cạnh em.
Chỉ cần anh lên tiếng, cô thật sự sẽ suy nghĩ chỉ nắm lấy hạnh phúc hôm nay, không trả thù nữa.
Mặt cô tràn đầy nước mắt.
Đáng tiếc, tất cả đều là hy vọng xa vời, vận khí của cô không tốt, hạnh phúc luôn cách cô rất xa.
Trong lòng Hình Tuế Kiến choáng váng.
Không muốn bị hắn hôn? Lời thật lòng này thật là dễ nghe!
"Ngoài hôn thì sao?" Mặt hắn không biểu cảm hỏi.
Ngay cả hôn cũng không muốn hắn hôn, vậy còn chuyện gì quá đáng hơn đây? !
"Không cần, tôi thà ℓàм тìин với chó, cũng không muốn ℓàм тìин với hắn!" Cô dùng sức lắc đầu, nói nhảm.
Thà ℓàм тìин với chó, cũng không muốn ℓàм тìин với hắn!
Nếu giờ khắc này, hắn còn có thể tiếp tục giữ gìn được sự bình tĩnh, không bị tức giận vì lời nói kia, thì sự kiềm chế của hắn quá tốt.
Đáng tiếc, hắn là lưu manh, chứ không phải là thánh nhân!
"Kiều Duy Đóa, vậy cô coi như bản thân bị chó cắn đi!" Trong lòng tràn đầy tức giận, cơ thể khỏe mạnh của hắn áp sát về phía cô.
Hắn vốn không phải người nhẫn nại, buổi sáng cô và anh chàng trí thức kia "liếc mắt đưa tình", đã khiến hắn thật sự không còn nhẫn nại, huống chi thêm “đả kích” buổi tối này.
Hắn phục thù bằng cách trực tiếp cởi cúc áo cô, bắt đầu hôn từ cổ cô.
"Ha ha, rất ngứa." Cô mơ mơ màng màng sắp ngủ, cười ra tiếng.
Bàn tay hắn chạm đến иgự¢ cô, nhanh chóng ϲởí áօ lót, tùy tiện vuốt ve.
Khoảnh khắc tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, không nghĩ tới, cô lại nở nụ cười.
"Tiểu Lộng, đói bụng sao?" Cô khẽ hỏi.
Hắn sửng sốt, động tác dừng lại.
Nhưng cô lại chủ động đưa bản thân đến bên môi hắn, "Đói, thì ăn đi!" Giọng nói giống như cắt mạch tráng sĩ.
Hắn lại ngẩn người, nhưng hắn cũng không do dự, vừa mở miệng liền mạnh mẽ ʍúŧ nơi tròn đầy của cô.
Là do chính cô mời hắn đến thưởng thức nhé!
Nhưng cô lại rất kỳ quái bắt đầu hát ru…
"Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối yêu quý của mẹ..."
Bài hát dịu dàng đến mức khiến hắn cứng đờ, rốt cuộc không ʍúŧ nổi nữa, cô thật coi hắn trở thành Tiểu Lộng?
Khóe mắt Hình Tuế Kiến giật giật, hắn ngẩng đầu lên, đang muốn "đe dọa" vài câu, khiến cho cô tỉnh táo một chút, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của cô lúc này, hắn lại ngây người.
Lúc này, hai gò má cô ửng hồng, mang theo một loại dịu dàng và xinh đẹp hắn chưa từng thấy qua.
Không cần có bất cứ khiêu khích gì, máu toàn thân hắn đã ngưng tụ ở một điểm.
Rốt cuộc không kiềm chế được, tay hắn di chuyển đến bụng cô, chạm vào váy ngắn, đi tới đùi cô.
Khúc hát ru bắt đầu có chút đứt quãng.
Cô hoảng hốt, trong mơ mơ màng màng nhìn thấy một đứa trẻ to lớn phủ lên người cô.
Đó là đàn ông! Cô thở gấp, vội vàng muốn đẩy hắn ra, nhưng dưới tác dụng của cồn, toàn thân cô đều không có sức lực.
Thật sự khó chịu, vô cùng khó chịu.
Duy Đóa khẽ rên một tiếng, toàn bộ cơ thể thay đổi, toàn thân đều dần dần hiện ra màu hồng diễm lệ.
Khi cô uống say còn phối hơn hợp so với bình thường.
Mùi thơm đặc biệt của cô truyền vào mũi hắn, không ngừng trêu chọc hắn.
Sự khô nóng trong cơ thể càng khiến hắn khó có thể nhịn được.
Hắn lập tức cúi đầu, đầu lưỡi nóng bỏng cuồng nhiệt khuấy đảo, hút, liếm.
Cô nửa tỉnh nửa mơ, cảm thấy bản thân bị một cơn sóng nuốt gọn, giống như cá rời khỏi biển không có cách nào thở nổi. Loại cảm giác này, giống như rơi vào trong mây mù, nhưng có một loại khoái cảm tê dại nói không nên lời.
Cô hơi có ý thức, cô bị người xâm phạm. Là ai? Hẳn là người xa lạ đi.
Được, cứ như vậy đi, chặt đứt ý niệm của cô đối với Tư Nguyên, cùng với…
Hình Tuế Kiến không phải coi cô là vật sở hữu sao? Cô sẽ khiến Hình Tuế Kiến nhục nhã!
Dưới tác dụng của cồn, mỗi ý nghĩ của cô đều thật hồ đồ.
Hắn quay mặt cô, nhìn về ánh mắt đã không còn biết phân biệt gì.
Cô lại coi hắn trở thành ai ? Hắn biết vậy nên khó chịu.
"Nhớ kỹ, người đàn ông của cô là Hình Tuế Kiến, ở trên giường, chỉ có thể kêu cái tên này!"
Vừa dứt lời, sau khi mạnh mẽ tuyên bố, hắn tách đùi ra cô, ngang nhiên tiến vào trong cơ thể cô.
Nhất định là mơ nhất định là mơ! Cô liều mạng an ủi bản thân.
Nhưng đau quá, đồng thời, khi hắn mãnh liệt chạy nước rút, trên người cô luồng điện không biết tên không ngừng chạy vào, vừa khoái cảm mãnh liệt lại vừa mâu thuẫn đánh úp về phía cô.
"Đừng, đau quá." Cô rốt cục hô ra tiếng, bắt đầu khóc.
Lúc này hắn mới dừng động tác lại.
Từng chút từng chút một, khúc quân hành đột nhiên biến thành khúc hát ru, giống như cơ thể bị điện giật, từng chút lại từng chút một.
Cô khó chịu không ngừng lắc đầu.
Quá chậm? Hắn đi theo ý niệm của thân thể, lập tức lại dùng tốc độ nhanh hơn.
Giấc mơ này thật kích thích, cả người cô giống như bị sóng vỗ, bị cuốn lấy bỏ xuống, lại cuốn lấy, một lần rồi lại một lần...