Duy Đóa lái xe đến bệnh viện bằng chiếc xe hắn mới mua cho cô. Hình Tuế Kiến thật sự siêu bá đạo, trong từ điển của hắn quả thực không cho phép có hai từ "không được".
"Muốn nhanh chóng nhìn thấy Tiểu Lộng sao? Vậy tự lái xe đi!" Hắn không nói hai lời, quăng cho cô chìa khóa xe.
Hắn quả thật là nhân cơ hội này ᴆục nước béo cò!
Bởi vì đã lâu không sờ vào xe, trên đường đi, có thể nói là cô bị chấn động, chỉ cần hơi nguy hiểm một chút cô lập tức dừng lại ngay, quả thật khiến cho người ta phải đổ mồ hôi lạnh. Nhưng hắn ngồi bên ghế phó lái vẫn vững như núi Thái Sơn, không thèm nhíu mày một chút nào.
"Tiểu Lộng, mau tỉnh lại đi, là chị... Mẹ đây..." Trong phòng bệnh Duy Đóa nuốt hai chữ “chị gái” vào dịu dàng đổi thành hai chữ "mẹ đây".
Nghe thấy cô sửa lại tiếng gọi, hắn chỉ ngước mắt lạnh lùng nhìn lướt qua, tiếp tục trầm mặc.
Nhưng giọng nói của cô thật sự khiến cho ánh mắt Tiểu Lộng giật giật!
Duy Đóa xúc động, "Cô Ngô, Tiểu Lộng nhà chúng tôi nghe thấy tôi nói! Con bé thật sự có phản ứng, có phải con bé sẽ sớm khỏe mạnh, có phải con bé sắp tỉnh rồi không? !" Tiểu Lộng không phải là ý trời trêu người, mà là hạnh phúc trong cuộc sống của cô!
Cô Ngô cũng mỉm cười, nhưng dựa vào phong phú kinh nghiệm, cô ấy cũng có chút lo lắng, "Hiện tại có thể khẳng định điều trị bằng thiết bị oxy cao áp quả thực có hiệu quả với Tiểu Lộng, nhưng..."
Nguyên lý trị bệnh bằng oxy cao áp là cho người bệnh vào 1 buồng kín, thở bằng oxy nguyên chất dưới áp lực cao, làm cho lượng oxy trong máu tăng 22 đến 30 lần. Oxy nguyên chất sẽ khuếch tán, luân chuyển và hòa tan trong máu, xúc tác thúc đẩy sự vận chuyển chất dinh dưỡng đến các tổ chức, giúp các tế bào hồi phục nhanh.(baodientu.chinhphu )
Bởi vì quá mức hưng phấn, nên Duy Đóa không chú ý tới chữ “nhưng” mà cô Ngô nói.
Tay Duy Đóa run rẩy sờ khuôn mặt Tiểu Lộng, Tiểu Lộng vẫn trong bộ dáng ngủ say như cũ, cô sờ xuống chút nữa, căn bệnh ăn sâu khiến cho xương sườn nổi lên.
Mới chỉ có vài ngày Tiểu Lộng đã bị bệnh tra tấn thành như vậy.
"Tiểu Lộng, con mau tỉnh lại đi!" Cô đau lòng kêu lên.
Cô Ngô đang chuẩn bị truyền dịch thức ăn, khi cô chuẩn bị truyền cho Tiểu Lộng qua đường mũi đẻ duy trì sự sống.
"Để tôi!" Duy Đóa ngăn cô ấy.
"Cô Kiều, không được, cô vẫn chưa quen với ống tiêm qua mũi, cứ để tôi làm!" Cô Ngô nhanh chóng nói.
Cô lại lắc đầu.
"Rút ống tiêm ở mũi ra đi, để tôi cho Tiểu Lộng ăn!" Nếu Tiểu Lộng lại tiếp tục nhận chất lỏng qua đường mũi, cô sợ mấy ngày tới cho dù Tiểu Lộng có tỉnh lại được cũng không đứng lên nổi!
Cô Ngô hoảng sợ, "Sao có thể chứ? Bác sĩ đã dặn qua…"
"Để cho tôi thử một chút!" Cô kiên quyết.
Cô Ngô vẫn còn muốn tiếp tục nói điều gì đó.
"Rút mũi tiêm ở mũi cho bệnh nhận đi, để cho cô ấy thử xem sao." Hình Tuế Kiến vẫn luôn trầm mặc ở bên cạnh lên tiếng.
"Nhưng bác sĩ…" Cô Ngô khó xử.
Nếu bọn họ lén làm như vậy, bị bác sĩ phát hiện nhất định sẽ rất giận dữ.
"Tôi sẽ chịu mọi hậu quả." Hắn lạnh lùng ngắt lời.
Không sao, chỉ cần hắn đứng ở đó, hình thể và khí thế đã đủ áp bức mọi thứ, chỉ sợ bác sĩ cũng không dám nói thêm nửa câu.
Tư thái bảo vệ của hắn khiến cho Duy Đóa trong nháy mắt trở nên im lặng.
Cô Ngô không còn lý do để từ chối, tiến lên, quen thuộc rút mũi tiêm thật dài ở mũi cho Tiểu Lộng.
"Cô cần gì cứ bảo cô Ngô giúp đỡ." Hắn quay sang lãnh đạm nói với cô.
Duy Đóa phục hồi lại tinh thần, "Tôi muốn có cháo, tốt nhất là cháo gà hoặc thịt nạc."
Hắn đứng dậy, "Tôi đi ra ngoài mua."
Đúng lúc này, "Không cần phải mua đâu, đúng lúc tôi có mang đến." Một giọng nói dịu dàng vang lên ở phía sau.
"Tư Nguyên!" Thấy người tới, Duy Đóa càng xúc động .
Cô đang muốn đi gọi điện báo cho anh tin tức tốt này!
Tư Nguyên mang theo một bình giữ nhiệt tiến vào.
"Em bận như vậy nhất định còn chưa ăn sáng, nên lúc anh làm bữa sáng, tiện thể nấu thêm chút cháo gà cho em." Không nghĩ tới vừa khéo lại có tác dụng như vậy.
Tư Nguyên vừa mở nắp bình giữ nhiệt ra, hương thơm đã tràn đầy khắp phòng.
Tiểu Lộng đang nằm trên giường bệnh, dường như ngửi thấy được mùi thơm, ngón tay vô thức động.
Duy Đóa càng hưng phấn .
"Quỷ tham ăn này!" Nhìn thấy tình cảnh này, Tư Nguyên cười cười, không tránh khỏi cũng có chút kích động.
"Tiểu Lộng luôn thích ăn cháo do anh nấu." Duy Đóa cũng nở nụ cười.
Nếu muốn nấu cháo gà ngon phải ninh ít nhất mấy tiếng, toàn bộ quá trình cực kì rườm rà, sao có thể là nhân tiện được chứ? Trong lòng Duy Đóa cảm thấy vô cùng ấm áp. .
"Đừng nữa nói, Tiểu Lộng đói rồi, chúng ta mau cho con bé ăn cháo đi." Tư Nguyên ngồi xuống bên cạnh cô.
Thói quen nhiều năm làm cho hai người bọn họ phân công nhau cực kì ăn ý, một người đổ cháo gà vào bát nhỏ, một người thổi cháo cho bớt nóng.
Lúc Tiểu Lộng còn rất nhỏ, khi bị đói liền tức giận, không động đậy chỉ khóc náo, vì thế anh luôn giúp cô ôm và dỗ dành Tiểu Lộng.
Mười năm trước, lúc vừa mới chuyển tới nhà trọ, vì cuộc sống bức bách nên cô phải đi làm, Tiểu Lộng mới 2 tuổi đã bị cô đưa đi nhà trẻ, lúc mới bắt đầu, quả thực là ác mộng, ban ngày Tiểu Lộng không chịu đến nhà trẻ, ôm đùi cô không ngừng khóc, làm hại cô luôn đến trễ, ông chủ phê bình kín đáo với thái độ làm việc của cô, buổi tối, Tiểu Lộng không chịu ngủ, ôm túi sách không ngừng khóc như thể vô cùng sợ hãi khi buổi sáng tỉnh giấc phải đến nhà trẻ đáng sợ.
Anh ở cách vách, đến ấn chuông cửa, khi đó vẻ mặt cô mệt mỏi mà tái nhợt, càng nhếch nhác, thất bại đến mức chỉ muốn cùng ôm Tiểu Lộng khóc.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi biết Tiểu Lộng rất ầm ĩ, xin anh bao dung một chút!" Khoảnh khắc đó, cô rất sợ sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Nhưng.
"Em đi ngủ đi, để anh chăm sóc cô bé." Tư Nguyên đem Tiểu Lộng đang không ngừng khóc ôm trên đùi.
"Vậy sao được chứ? !" Cô kinh ngạc.
Tuy rằng khi gặp mặt cũng có chào hỏi, nhưng cô và anh chỉ là quan hệ giữa chủ nhà và khách trọ thôi.
"Anh đang nghỉ hè, cũng không có bài vở gì, rất rảnh rỗi! Em cứ an tâm đi làm đi, anh sẽ giúp em trông Tiểu Lộng."
Cô không muốn thiếu nhân tình của người khác, đang muốn từ chối, thì không thể nói được gì nữa, bởi vì Tiểu Lộng vốn đang khóc lóc thảm thiết, hiện tại đang an ổn ngồi trong khuỷu tay Tư Nguyên, nghe anh kể chuyện cổ tích.
Khi đó cô mới biết được, Tiểu Lộng khóc là vì cảm thấy cô đơn, không có cảm giác an toàn, cô bé muốn có người ở bên cạnh, muốn nhận được sự yêu thương.
Tiếp đó qua một tháng, nhờ có sự giúp đỡ của Tư Nguyên, Tiểu Lộng đã thành công vượt qua thời kì khó khăn mỗi sáng đến nhà trẻ.
Nhưng nếu cô cho rằng thế này đã có thể thở phào nhẹ nhõm, thì cũng quá ngây thơ rồi, sau khi đã thành công đưa được Tiểu Lộng đi nhà trẻ, một số phiền não mới lại theo nhau mà đến, ví dụ như cảm mạo thông thường, ho khan, nhiệt độ cơ thể cao.
Khi Tiểu Lộng được tầm hai ba tuổi, cũng giống như những bạn nhỏ khác, thường phát sốt, gặp phải một số bệnh vặt rồi những cơn đau nhỏ, nếu không có Tư Nguyên nói, cô thật sự không biết nên làm gì bây giờ.
Nhiều đêm, hai người bọn họ chăm sóc Tiểu Lộng thông đêm không thể ngủ, không ngừng an ủi dỗ dành Tiểu Lộng, Tư Nguyên hi sinh cuộc sống đại học đa màu sắc, Duy Đóa cũng phát hiện bản thân càng ngày càng ỷ lại anh chàng cho tới bây giờ chỉ trả giá không đòi lấy gì này.
Loại ỷ này là tâm lý, không rõ ràng, không rung động, nhưng quả thật đã dần dần thay đổi.
...
Khớp hàm Tiểu Lộng khép chặt, dùng thìa cũng không cạy được ra.
Duy Đóa nóng nảy, thử vài lần, luôn thất bại, cô đem thìa đưa cho Tư Nguyên, Tư Nguyên cũng thử vài lần, nhưng cũng thất bại.
"Tư Nguyên, làm sao bây giờ?" Duy Đóa gấp đến độ trong lòng đã rối loạn, bó tay không biết làm thế nào.
Tư Nguyên tập trung suy nghĩ.
Cuối cùng, anh nhìn cô nói, "Đóa, em còn nhớ rõ hồi nhỏ Tiểu Lộng, có một lần cô bé phát sốt, làm cách nào cũng không chịu uống thuốc."
Anh không cần nói hết, nhiều năm ăn ý đã khiến cô lập tức hiểu rõ, "Em biết rồi, để em!"
Duy Đóa uống một ngụm cháo, cô dùng đầu lưỡi ước lượng cháo, nhẹ nhàng liếm răng nanh của Tiểu Lộng, từ từ để cho cháo tiến vào.
Từng chút từng chút một.
Tư Nguyên cầm khăn giấy, cẩn thận giúp Tiểu Lộng lau chất lỏng chảy ra từ khóe môi.
Bọn họ phối hợp vô cùng tốt, giống như một bức ảnh được chụp trong điều kiện không có vật gì che chắn vậy.
Cổ họng của Tiểu Lộng giống như kì tích phát ra tiếng nuốt.
"Thành công, em thành công rồi!" Duy Đóa vui sướng nhảy lên giống như một đứa trẻ.
Cô xoay người ôm lấy Tư Nguyên, hưng phấn ôm thật chặt.
Tư Nguyên cũng nở nụ cười.
Một màn này, dừng ở trong mắt Hình Tuế Kiến đang chăm chú nhìn bọn họ. Từ khi người đàn ông dịu dàng như ngọc này tiến vào phòng bệnh, hắn đã bị cô coi như không khí. Cái ôm của cô dành cho người đàn ông kia là phát ra từ nội tâm. Người đàn ông kia vô cùng thân thiết gọi cô là "Đóa".
"Đóa Đóa, tôi phải đến công ty." Hắn đột nhiên đứng dậy, tiếng nói tăng lên mấy âm, trầm thấp làm cho người ta phát run.
Cả người hắn toát ra sự lạnh lẽo, thật sự làm cho người ta sợ hãi.
Sự tồn tại của hắn quá mạnh mẽ, khiến cho cảm xúc hưng phấn của Duy Đóa, nhất thời biến mất không còn dấu vết.
Đóa Đóa? Duy Đóa cảm thấy buồn nôn, làm ơn đi, bình thường Hình Tuế Kiến đều là gọi cả họ lẫn tên cô ra, hôm nay thế nào lại như vậy.
"Ừ, thuận buồm xuôi gió." Cô hơi căng thẳng, thần sắc trở nên lãnh đạm.
Luồng nhiệt trong lòng Hình Tuế Kiến càng bốc lên dữ dội hơn .
"Chỉ như vậy thôi sao?" Mặt hắn không chút biểu cảm lạnh lùng nhíu mày hỏi.
Không như vậy, hắn còn muốn như thế nào nữa? Chẳng lẽ bảo cô vui vẻ đưa tiễn hắn? Vẻ mặt Duy Đóa tràn đầy nghi hoặc.
Nhưng cô căn bản không cần nghi hoặc thật lâu, hắn không nói gì, cúi xuống, hé miệng, mãnh liệt nuốt hết ngôn ngữ và hô hấp của cô.
Trong phòng bệnh, yên tĩnh đến mức chỉ một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Đến tận khi toàn thân cô bốc hỏa vì tức giận, Hình Tuế Kiến mới buông cô ra.
"Tôi đi làm, em chăm sóc con." Phân phó xong, hắn mới xải bước đi.
Chỉ là bạn bè ư? Có điên mới tin!