Hình Tuế Kiến đợi suốt hai ngày.
"Tiểu Thu, nếu có người tìm tôi, thì đưa số di động của tôi cho cô ấy, để cô ấy trực tiếp liên lạc với tôi." Trước khi ra ngoài, hắn dặn dò.
Sau khi trở về.
"Tiểu Thu, có điện thoại của tôi không?" Khi đi qua dưới lầu, hắn dừng bước hỏi.
"Không có." Cô gái làm part-time tò mò hỏi, "Ông chủ, ngài đang đợi điện thoại à?"
Cô gái làm part-time vẫn luôn muốn hỏi hắn vấn đề này.
"Không!" Hắn lạnh nhạt trả lời, xoay người đi lên lầu.
Không phải là hắn đang đợi điện thoại của người nào đó, mà là hắn tò mò tính cách của Kiều Duy Đóa có thể chịu được bao lâu. Mặc dù ba mươi vạn không phải là một khoản tiền lớn, nhưng vô duyên vô cớ đến nơi khác mượn cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Cũng trong ngày hôm đó vào tầm chạng vạng.
"Lão đại, nghe nói hôm nay Bích Quế Viên bắt đầu phiên giao dịch, chúng ta có nên đến đó góp vui hay không?" Tay phải chắc nịch của Trần Tiểu Béo khoác lên vai hắn.
"Không đi." Hắn cũng không quay đầu lại, thẳng thừng từ chối.
"Lão đại à, người ta cũng chỉ muốn đi xem Tống bát đản kia đang làm chuyện đê tiện gì thôi mà? !" Trần Tiểu Béo ngứa ngáy làm nũng với hắn.
Cuối cùng Hình Tuế Kiến cũng ngước mắt, lạnh lùng nhìn người anh em thân thiết như ruột thịt, nổi hết cả da gà .
"Cậu muốn đi, tôi cũng không ngăn cản cậu." Một lúc lâu sau hắn mới bật ra một câu nói như vậy.
Để hắn đi ư? Lão đại có ý gì vậy?
"Lão đại, coi như là đến cổ vũ Sài Nhân đi mà." Trần Tiểu Béo bắt đầu chuyển sách lược, "Nói thế nào thì Sài Nhân cũng là bạn thân của chúng ta đồng thời còn là người hùn vốn công ty nữa, nhất định phải cho cậu ta chút mặt mũi chứ!"
Sài Nhân là người có đầu óc nhất trong số anh em bọn họ, cũng là người chịu khó nhất, sau khi tốt nghiệp đại học anh ta đến làm môi giới cho công ty địa ốc, địa điểm công tác của anh ta vừa khéo là công ty bất động sản “Nguyên Dã”.
"Sài Nhân hiện tại là con át chủ bài của người quản lý, không cần sự cổ vũ của chúng ta, thì khách hàng của cậu ta cũng vô cùng nhiều." Hình Tuế Kiến không bị thuyết phục.
"Lão đại, sao anh có thể làm như vậy chứ!" Trần Tiểu Béo sợ hãi khẽ kêu lên, chỉ trích nói, "Anh mua nhiều bảo hiểm cho Thụy Thần như vậy, nhưng chả có chút thành ý nào với Sài Nhân cả, cậu ta thật là thiệt thòi mà!"
Nghe vậy, Hình Tuế Kiến không nghĩ nhiều, cầm lấy ống nghe, quay một dãy số. Điện thoại vừa kết nối, hắn liền đi thẳng vào vấn đề:
"Hiệu suất thế nào rồi? Có muốn tôi mua giúp căn hộ không?" Hắn cố ý hỏi để cho Tiểu Béo nghe thấy.
Bởi vì Sài Nhân nhất định sẽ nói không cần.
Nhưng hôm nay Sài Nhân lại vô cùng kỳ quái, sau một lúc im lặng, anh ta mới cười hì hì, "Lão đại, không có ai lại chê hiệu suất của mình quá cao cả."
Cho nên, ý tứ của cậu ta là muốn?
"Được rồi, giữ cho tôi một căn hộ thật tốt, nửa giờ sau tôi sẽ đến." Hình Tuế Kiến cúp máy.
Cứ như vậy, chưa đến một phút, hắn đã quyết định mua một căn hộ.
"Lão đại, anh đúng là số một!" Tiểu Trần nhếch ngón tay cái.
Quả thực sòng phẳng đến nỗi làm cho người ta cứng lưỡi.
Hắn sửa sang lại tư liệu trên bàn một chút, rồi nhanh chóng đứng dậy đi ra cửa.
"Lão đại, việc mua căn hộ quan trọng như vậy, có muốn hỏi chị gái của em một chút để nhờ chị ấy tư vấn hay không?" Tiểu
Béo ở phía sau vừa đi vừa ồn ào.
Nhưng hắn không hề quay đầu lại.
...
Đang lái xe trên đường, Hình Tuế Kiến nhận được một cú điện thoại, nội dung của nó khiến i tâm của hắn nhíu lại.
"Ông xác định ba mươi vạn kia là do Kiều Duy Đóa tự mình chuyển khoản?"
Nhận được đáp án khẳng định, mi tâm của hắn càng nhíu chặt hơn.
Sự tình phát triển vượt mức dự liệu của hắn.
"Tôi vừa nhận được điện thoại của cô ta, ở trong máy tính của tôi nhìn thấy tên người gửi tiền là…" Lão Từ nói cho hắn.
Tai nghe bluetooth phát ra ba chữ kia vô cùng rõ ràng, trong xe có vài giây vô cùng yên tĩnh.
"૮ɦếƭ tiệt, em biết bọn chúng chính là một nhóm mà!" Tiểu Béo cất tiếng mắng chửi.
Ánh mắt của hắn cũng trở nên u tối.
"Sao năm đó lại khéo như vậy chứ? Bọn họ vừa chia tay, Tống bát đản thất tình uống rượu ngay tại quán bar, còn kích anh đấu rượu với hắn."
Năm đó, hắn tình cờ gặp Tống Phỉ Nhiên thất tình ở quán bar.
“Sự xích mích” của bọn họ hồi đó khiến hắn cảm thấy phiền lòng, nếu không phải vừa vặn gặp được một màn hai người "quấn quýt si mê", hắn sém chút nữa đã bị lừa.
"Đừng làm phiền tôi, cậu có hứng thú, nhưng tôi chưa hẳn đã có hứng thú." Khi Tống Phỉ Nhiên cầm chén rượu tới gần, hắn thẳng thừng từ chối.
Nhưng không hiểu vì sao sau đó hắn lại uống những chén rượu kia? Trong trí nhớ có sự gián đoạn, hắn không muốn nhớ lại.
Tiểu Béo tức giận bất bình, "Lão đại, tửu lượng của anh như thế nào bọn em còn không biết sao? Là ngàn chén không say đấy! Một kẻ đến quán rượu kê thuốc, một kẻ ở tòa án khai man, đơn giản là muốn đưa anh đến chỗ ૮ɦếƭ!"
Ngày đó, hắn mới chỉ uống mấy chén rượu đã gục, liền phát hiện có điều bất thường.
"Có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi." Ngón tay đặt trên vô lăng bình tĩnh gõ nhịp.
Hắn cũng đã điều tra nhiều ngày, mười mấy năm qua, Kiều Duy Đóa quả thật không hề có một chút liên lạc gì với Tống Phỉ Nhiên, nếu hai người là đồng bọn thì dường như quá kì lạ.
Tuy nhiên năm đó hai người bọn họ quả thật có chút kỳ quái.
"Trùng hợp cái rắm, lão đại anh ngồi tù thì ai là người có lợi nhất? Còn không phải là Tống bát đản kia sao!"Bí mật này chỉ có Trần Tiểu Béo và Sài Nhân biết mà thôi.
Hắn dừng xe ở cửa trung tâm bất động sản.
Hiện tại đã là hơn sáu giờ tối, nhưng trung tâm bất động sản vẫn nườm nượp người.
Ánh mắt của hắn dừng tại một điểm.
Ở một góc của đại sảnh, một người phụ nữ đang đứng cạnh cửa sổ, lưng cô thẳng tắp, ánh mắt không biết đang nhìn về nơi nào.
Hình Tuế Kiến nhíu mày, nhìn theo tầm mắt của cô, phát hiện dường như cô đang nhìn một chiếc xe màu xanh có rèm che đang băng băng trên đường.
Hình Tuế Kiến đang muốn thấy rõ người bên trong xe, cửa xe của hắn lại bị người gõ, là nhân viên môi giới vàng Sài Nhân.
"Càng ngày càng biết cách đùa." Tuy rằng ngày hôm nay vô cùng bận rộn, nhưng xe việt dã của Hình Tuế Kiến vừa dừng lại,
Sài Nhân đảo mắt một cái là lập tức nhìn thấy.
Sài Nhân nhếch khóe môi, nhanh chóng đi về phía đó.
Góc cửa sổ ở đại sảnh đã có thêm một người, dáng vẻ quấn quýt si mê ôm lấy cô.
Trước khi Hình Tuế Kiến nhìn Sài Nhân, tầm mắt của hắn thật ra cũng chỉ dừng ở vị trí kia có một giây, cũng có thể còn ít hơn.
"Hôm nay, cô ấy đến mượn 30 vạn, đồng ý quay lại." Sài Nhân cười đùa dùng từ ngữ đơn giản nhất báo cáo toàn bộ quá trình.
Hắn thản nhiên nhìn Sài Nhân.
Chuyện này thì liên quan gì đến hắn?
"Tống Phỉ Nhiên là con sói đội lốt cừu, để có thể bán được các căn hộ đạt thành tích cho cha hắn xem, hắn có thể dùng bất cứ mọi thủ đoạn? !" Sài Nhân thâm nhập hang sói đã nhiều năm, hiển nhiên hiểu rõ Tống Phỉ Nhiên, Kiều Duy Đóa kia cũng thật là thảm!
"Cậu muốn nói cái gì?"
"Lão đại, Tống Phỉ Nhiên thích dùng thủ đoạn gì nhất, hình như trước đây em đã từng nói qua với anh rồi thì phải? !" Sắc mặt Sài Nhân biết rõ còn cố hỏi.
Thần sắc của Hình Tuế Kiến trở nên căng thẳng.
Thủ đoạn này quả thật vô cùng bẩn thỉu.
"Nếu em là Kiều Duy Đóa, em sẽ rất hận anh." Sài Nhân tiếp tục cười vô cùng xán lạn, "Bởi vì anh chính là đạo diễn của màn kịch này, đem cô ấy đẩy vào hố lửa."
Chuyện này có liên quan đến hắn à?
"Thành thật mà nói tuy hôm nay phần lớn khách hàng đều là đã được sắp đặt từ trước, nhưng chất lượng các căn hộ ở Bích Quế Viên quả thật không tồi." Sài Nhân vừa nói vừa đưa tờ quảng cáo trong tay anh ta, "Lão đại, em đã để cho anh một vị trí cực tốt, hai căn hộ đều nằm cùng một tầng, anh có thể mua cả hai!"
"Một mình tôi mua hai căn hộ làm gì cơ chứ?" Mặt hắn không biểu cảm hỏi.
"Em bảo đảm hiệu quả cách âm cực kì tốt, anh ở bên trong Gi*t người phanh thây cũng không ai nghe thấy một chút tiếng động nào.”
Gi*t người phanh thây? Hắn giống một kẻ độc ác đến như vậy sao?
Sài Nhân lại hài hước bỏ thêm một câu, "Còn có... vô cùng thích hợp giấu kim ốc hung hãn và thuần phục thú dữ, em cam đoan chỉ cần đóng cửa cửa sổ, anh có đánh nhau với hổ cái bên trong cũng không sợ hàng xóm khiếu nại."
Đánh nhau?
"Lão đại, nên ra tay thì hãy ra tay đi, cho dù là con sói đội lốt cừu kia hay là hổ cái, em tin anh đều có khả năng giáo huấn bọn họ." Ánh mắt của Sài Nhân phát ra tia lạnh lẽo.
"Quả nhiên là nhân viên môi giới vàng, miệng lưỡi vô cùng trơn tru." Hơn nữa, vô cùng sắc bén liếc mắt một cái đã nhìn thấu bước tiếp theo trong kế hoạch của hắn.
"Sao tôi chả hiểu hai người đang nói gì cả?" Chỉ có Trần Tiểu Béo không hiểu ra sao, cái hiểu cái không.
"Đầu heo không cần phải hiểu thế giới của bậc bề trên chúng tôi." Sài Nhân gõ vào cái đầu ngốc của Tiểu Béo.
"Này, cậu gầy như củi, mà dám cười nhạo tôi béo ư!" Tiểu Béo ồn ào.
Hai người một người trong xe một người ngoài xe, tranh cãi ầm ĩ.
Còn ánh mắt thâm trầm của hắn lại nhìn về điểm đó.
Thật ra, trong lòng hắn hiểu rõ sự gián đoạn trong trí nhớ của hắn là cái gì.
...
Tống Phỉ Nhiên vô cùng quấn quýt si mê, hở ra là ôm lấy cô. Hơn nữa, cả đêm này tầm mắt của hắn ta dường như bất chợt dừng lại tại một chỗ. Lúc khẩn trương, hắn ta sẽ ôm càng chặt, như thể đang tuyên bố một loại thắng lợi. Hắn ta cứ ôm như vậy cho đến khi trung tâm bất động sản đóng cửa mới ngừng Đêm đã khuya, nhưng hắn ta vẫn chưa muốn đưa cô về nhà.
"Muộn rồi, ngày mai tôi còn phải đi làm." Cơ thể cô mệt mỏi nhắc nhở hắn ta.
"Làm cái gì chứ, anh nuôi em là được rồi." Tống Phỉ Nhiên ôm cô không chịu buông.
Trên người cô có một mùi hương tự nhiên nhàn nhạt thật thơm, chỉ cần dán vào da thịt cô là có thể ngửi thấy mùi ấy. Mùi hương kia thoang thoảng ở mũi, bất chợt sẽ lay động bản năng của người đàn ông.
Duy Đóa nhíu mi.
Vừa mới qua lại trong đêm đầu tiên, Tống Phỉ Nhiên đã không chỉ nói như vậy một lần.
"Không cần đâu, đi làm rất tốt." Cô khách khí trả lời.
"Nào có rất tốt gì chứ? Tay em đều thô ráp hết rồi!" Tống Phỉ Nhiên kéo tay cô qua, đau lòng nói.
Hắn ta vẫn có một loại săn sóc như trong trí nhớ, nhưng Duy Đóa không có cách nào để “nhập vai”.
Cô khẽ rút tay mình về.
"Về sau chỉ cần là vấn đề tiền bạc, anh đều có thể giải quyết giúp em, em sẽ không phải chịu khổ nữa !" Tống Phỉ Nhiên lời thề son sắt.
Tại sao khi nghe hắn ta nói như vậy, cô lại chả thấy cảm động chút nào?
Ngay khi Tống Phỉ Nhiên cúi đầu muốn hôn môi cô, cô liền quay đầu đi, môi hắn ta lệch đi chạm vào tóc của cô.
"Cho tôi một chút thời gian." Cô đờ người lui ra phía sau, khẽ nói.
Tính cô không dễ dàng nhiệt tình, không có cách nào coi như khoảng thời gian mười ba năm không hề tồn tại, trên thực tế sự nhiệt tình của Tống Phỉ Nhiên làm cho cho cô cảm thấy không được tự nhiên.
Hơn nữa, cô thật sợ hãi sự ᴆụng chạm đến từ phía đàn ông.
"Là do anh quá vui, hình như là đã quá nhanh thì phải." Tống Phỉ Nhiên ngượng ngùng cười.
Nụ cười kia thuần khiết giống như chàng trai trung học ngày nào.
Cô không phải là một người phụ nữ tùy tiện, đã đồng ý hẹn hò, thì cô sẽ cố gắng tập trung tinh thần, huống chi tuổi cô cũng không còn trẻ nữa rồi.
Nhưng tại sao khi đối diện với Tống Phỉ Nhiên hiện tại, cô lại đột nhiên sinh ra một loại cảnh giác?