Là hắn sao? Là Hình Tuế Kiến sao?
Xung quanh vô cùng ồn ào, Lão Từ gào thét vì đau, chửi bới, khiến bầu không khí vô cùng ầm ĩ.
Duy Đóa muốn nhanh chóng nhìn thấy rõ người đàn ông kia, nếu là thật cô, cô…sẽ không bỏ qua cho hắn! Thù hận sâu đậm đã sớm cắm rễ trong lòng cô suốt nhiều năm qua, khi nửa đêm giật mình tỉnh giấc vì ác mộng, cô cũng đã từng tự hỏi chính mình, nếu gặp lại tên lưu manh kia, cô sẽ làm như thế nào?
Đáp án chỉ có một, cô muốn lột da, xả thịt, uống máu, ăn thịt hắn! Chỉ có như vậy mới có thể giải tỏa oán hận trong lòng cô!
Nhưng thật sự là hắn sao? Vì sao ở khoảng cách gần như vậy, mà cô cũng không thể xác định nổi. Thời gian mười ba năm, thật sự có thể thay đổi hoàn toàn một con người sao? Nếu là hắn, tại sao sau khi đã hủy diệt một người, mà khi gặp lại hắn có thể giả vờ bình tĩnh đến vậy, như thể đã sớm quên sạch Kiều Duy Đóa cô? Nếu không phải là hắn, vì sao cô lại có cảm giác đáng sợ quen thuộc đến vậy?
Cô nhất định phải mở to hai mắt để thấy cho rõ ràng! ! !
Người đàn ông bên cạnh chơi xong ván cuối cùng, dùng khăn lông lau một chút mồ hôi, ngồi vào ghế, bắt đầu từ từ cởi giầy thể thao.
Hắn chuẩn bị đi rồi? Không được đi! Cô phải ngăn hắn lại, phải hỏi rõ họ và tên, cũng như hỏi xem hắn có phải là người mà cô đã quen không!
Cô liều mạng muốn chen qua, nhưng chen qua những người xung quanh còn khó, chứ nói gì đến việc chạm được vào người đàn ông kia, hơn nữa…
"Người đàn bà ૮ɦếƭ tiệt, cô dám lấy bóng bowling ném ta!" Lão Từ một tay ôm đũng quần, một tay sống ૮ɦếƭ bám lấy cô, không để cho cô rời khỏi phạm vi tầm mắt của ông ta.
"Tôi đã nói không phải tôi cố ý mà !" Ai bảo ông ta đứng ở phía sau cô động tay động chân?
"Tôi thấy cô chính là mượn cơ hội trả thù, ai da…" Lão Từ ở bên cạnh phẫn nộ lên án, chưa nói được vài câu, đã ra vẻ đau đớn kêu lên vài tiếng.
"Lão Từ, ngài không sao chứ, chỗ bị đập vào có làm sao không?" Chuyện xảy ra cũng khiến bà chủ bị dọa đến choáng váng.
"Bà không có mắt sao? Bà không phát hiện chỗ đó?" Bộ mặt già nua của Lão Từ bày ra vẻ đau đớn.
"Lão Từ, chỗ đó của ông không có việc gì chứ?" Cục trưởng Trần cũng chảy ròng mồ hôi lạnh.
"Ai da, bắt lấy cô ta, đừng để cho cô ta trốn thoát !" Lão Từ chỉ về phía cô.
Cô không chen ra được.
Người đàn ông cao lớn kia đã đổi xong giày, đang di chuyển về phía cửa lớn.
"Đừng đi!" Cô vội vàng hét lên.
Làm sao hắn có thể đi, làm sao có thể chứ?
"Cô muốn chạy trốn sao? Không được trốn!" Lão Từ vẫn còn đang bám riết lấy cô.
Cô dùng sức đẩy bọn họ ra, chạy ra khỏi câu lạc bộ, bên ngoài mưa tầm tã, còn cô đứng một mình trong đêm tối, nhìn trên phố không có một bóng người, còn người đàn ông kia cũng đã mất tích, cô vô cùng phẫn nộ không tìm được gì để giải tỏa, trong lòng đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.
Gió thổi qua khiến sống lưng cô lành lạnh.
Có một loại cảm giác, trò chơi giữa mèo và chuột sắp bắt đầu.
...
Dưới sự chỉ huy của cục trưởng Trần, đoàn người liền đưa Lão Từ đến bệnh viện.
"Cái gì, “súng” của Lão Từ bị gãy? Tính “công” có thể bị tổn thương, ngay cả đi vệ sinh cũng gặp khó khăn ư?" Bà chủ bị hù dọa không nhẹ.
"Đúng vậy, chúng tôi vừa phẫu thuật xong cho bệnh nhân, nhưng “súng” của bệnh nhân vì bị vật nặng tấn công, phần sụn đã hoàn toàn bị gãy, bên ngoài vết thương còn có dấu hiệu xuất huyết, các phần khác cũng bị tím bầm." Đây là điều bác sĩ chuyên khoa nói với các cô.
Cục trưởng Trần nghe xong chẩn đoán của bác sĩ, mi tâm cũng nhíu lại, ông ta lại nhìn về phía Duy Đóa đang sững sờ, "Kiều tiểu thư, xin lỗi, cô thật sự không thể đi."
Mọi người đều hiểu ý của cục trưởng Trần.
Chuyện đã phát triển đến mức này thì chỉ còn biết dựa vào ý của Lão Từ, nếu làm không tốt có khả năng sẽ bị báo công an.
Sắc mặt Duy Đóa tái nhợt, cô thật sự không nghĩ tới tình thế sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy.
Vừa rồi cô thực sự cầm bóng ném vào nơi đó của Lão Từ ư? Cô dường như không có một chút ấn tượng nào, bởi vì bắt đầu từ lúc người đàn ông giống Hình Tuế Kiến xuất hiện, tâm trí của cô vẫn luôn rối loạn.
...
Thất tha thất thểu về tới nhà đã là nửa đêm, trong khoảnh khắc đi qua cánh cửa phòng đóng kín kia, cô dường như cảm thấy hạ đường huyết.
Cô ngồi dưới đất, sững sờ, cơ thể mảnh khảnh không ngừng run rẩy, bị mưa xối xả khiến ái tóc dài của cô hỗn loạn dính chặt vào má, cả người đều mơ hồ.
"Kiều tiểu thư, đây là tội cố ý gây thương tổn... Nếu Lão Từ kiện cáo, cô sẽ phải ngồi tù đấy." Cục trưởng Trần nói cho cô kết cục tệ nhất.
Đêm nay, tất cả mọi người đều thấy thái độ lạnh lùng của cô đối với Lão Từ.
"Kiều Duy Đóa, tôi đã nhìn thấy tất cả, chị quả thật đã lấy bóng ném người, hơn nữa sau khi làm người ta bị thương chị còn muốn trốn đi!" Tệ nhất là cô nàng 9x kia chắc chắn sẽ làm chứng cho Lão Từ.
Cô có khả năng phải ngồi tù.
Ôm chặt lấy chính mình, cô dùng tay phải nắm chặt tay trái, không để cho bản thân tiếp tục run rẩy.
"Tách" căn phòng đột nhiên sáng lên.
"Cậu bị mắc mưa à?" Thường Hoan hiếm khi thấy bộ dáng nhếch nhác của cô, nhíu mày, lo lắng nhìn cô.
Ánh mắt của hai người giao nhau.
Cô phải làm gì bây giờ?
"Không phải tối nay cậu đi câu một kẻ ngốc sao? Sao lại khiến cho bản thân giống như một công chúa gặp xui xẻo thế này?" Thường Hoan đùa với cô.
Cô im lặng.
"Duy Đóa, cậu tin tớ đi, cho dù cậu có đi một trăm lần, cũng không…" Thường Hoan thở dài, nói thẳng, "Bởi vì cậu thật sự làm vô cùng không tự nhiên, hơn nữa cậu cũng không thể buông tha được những nguyên tắc của chính mình!" Kẻ có tiền nếu không tìm một cô gái môn đăng hộ đối, thì cũng chỉ là ra ngoài chơi bời mà thôi, còn Duy Đóa đối với người chồng trong tương lai có yêu cầu rất cao.
"Thường Hoan, tớ có việc muốn bàn bạc với cậu." Cô nhếch môi lựa chọn mở miệng.
Có lẽ ba kẻ ngốc sẽ bằng một Gia Cát Lượng (*).
(*) Thông qua ý kiến của nhiều người có thể tìm được một biện pháp chu toàn(baidu)
Nhưng cô vừa định nhếch môi, đã lập tức khép lại.
Bởi vì có một người ở trong phòng cô đi ra.
"Về rồi à?" Tư Nguyên ôn hòa hỏi.
Thấy rõ bóng dáng quen thuộc ấm áp kia, cùng với giọng nói dịu dàng khiến cho sự sợ hãi, bất lực của cô trong đêm nay
không hiểu sao lại giảm bớt đi, mũi cô cũng cay cay.
Nhiều năm như vậy, cho dù cô gặp phải khó khăn lớn như thế nào, nhưng chỉ cần nhìn thấy Tư Nguyên, trái tim của cô luôn có thể ổn định ngay lập tức.
"Đúng vậy, em về rồi." Vừa rồi anh vẫn luôn ở trong phòng chờ cô, cho nên những lời Thường Hoan nói anh cũng nghe thấy rồi sao?
"Được rồi, anh cũng đã đợi được người, mau đi đi!" Thường Hoan không khách khí động thủ đuổi anh đi ra ngoài.
Tư Nguyên nhìn đồng hồ một chút, đã là hai giờ đêm, "Mau tắm rửa đi ngủ sớm một chút, anh về trước đây." Bộ dáng của cô thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi, những lời anh muốn hỏi, toàn bộ đều nuốt xuống, ngoài dặn dò, anh cũng không nhiều lời thêm nữa.
Không khách khí đóng cửa phòng lại.
Tư Nguyên đứng một lúc lâu ở cửa, còn Duy Đóa vừa rồi dường như có chút khó chịu.
"Tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu." Sau khi đóng cửa lại, thần sắc của Thường Hoan cũng khá nghiêm trọng.
"..." Cô theo thói quen trả lời, "Cậu nói trước đi."
"Tư Nguyên có khả năng sẽ đính hôn đấy."
Những lời này khiến cho Duy Đóa cảm thấy đầu óc trống rỗng.
"Anh, anh ấy nói ư ?" Trái tim như bị Ϧóþ nghẹt.
Nhanh như vậy ư? Anh ấy sắp đính hôn, có lẽ cô phải chúc mừng chứ, nhưng vì sao lại cảm thấy suy sụp thế này?
"Không, anh ấy chưa nói, nhưng tớ nghe bạn gái anh ấy nói vậy, hai nhà đã bàn bạc chuyện hôn sự, nếu không tổ chức vào mùng một tháng năm, thì cũng sẽ là quốc khánh năm nay."
"Rất... Tốt..." Ngoài nói mấy từ này, cô cũng không biết nên nói gì.
"Duy Đóa, trong lòng cậu khó chịu thì cứ nói ra đi, tớ tin chỉ cần cậu nỗ lực, nhất định sẽ không diễn ra hôn lễ này!" Thường Hoan sốt ruột.
"Vì sao tớ phải nỗ lực chứ?" Cô cúi đầu, lẩm bẩm hỏi.
Vì sao, cô phải đi hỏi Tư Nguyên tại sao không thể yêu cô chứ? Nhiều lúc, cô cũng tự hỏi bản thân, chẳng lẽ cô thật sự không đáng để cho anh yêu, không đáng để cho anh theo đuổi như vậy sao? Mỗi một lần tự hỏi bản thân đều trở nên vô ích.
Lúc yên tĩnh, cô sẽ càng nghĩ ngợi nhiều, nhưng cuối cùng, cô đành phải tự nói với chính mình, không yêu cũng tốt, cô không cần tình yêu.
Huống chi hiện tại cô càng khó bảo toàn bản thân.
"Có lẽ cậu cũng đã từng nói với anh ấy như vậy đúng không?" Ngữ điệu trong câu hỏi của Duy Đóa rất nhẹ, nhưng lại vô cùng khẳng định.
Thường Hoan cứng đờ.
Bởi vì vấn đề này quá sắc bén và vô cùng chính xác.
"Bọn tớ chỉ là bạn bè, đừng suy nghĩ nhiều quá." Cô tiếp tục khẽ nói.
Nhưng vì sao sống lưng lại cảm thấy lạnh toát? Ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không còn, "Tớ về phòng nghỉ ngơi đây."
Lại đứng lên, cô có cảm giác không bước nổi.
"Duy Đóa!" Thường Hoan muốn gọi cô lại.
"Ngủ đi, đã muộn rồi đấy." Thần sắc của cô vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng vô cùng cứng cỏi.
Không gì có thể đánh bại được cô ...
Đóng cửa phòng lại, cô ngồi yên trên giường thật lâu.
"Duy Đóa, Lão Từ nói nếu cô không muốn ăn cơm tù, thì trong vòng ba ngày cô phải bồi thường cho ông ấy ba trăm vạn, ông ấy mới không báo cảnh sát!"
Ba trăm vạn thật đúng là công phu sư tử ngoạm(*), cô lấy đâu ra ba trăm vạn đây?
(*) chỉ việc ra giá quá cao, cũng dùng để miêu tả người có lòng tham không đáy(baidu)